Một Cộng Một Bằng Bốn

Chương 1: Tiết tử



Kiếp trước

Buồn cười! Thật sự là buồn cười!

“Buồn cười! Thật sự là buồn cười!”

Phương Diệc Ngôn ở bên trong thư phòng giậm chân, còn cha hắn thì ở bên ngoài đại sảnh nhảy đông đổng.

Chỉ có điều hắn không dám cũng không thể lớn tiếng biểu thị sự bất mãn của mình.

Đương nhiên không phải bởi vì hắn không dám làm trái ý Phương lão gia, nếu không hắn cũng sẽ không bị nhốt ở trong thư phòng.

“Nghịch tử, ngươi đóng cửa suy nghĩ thật kỹ cho ta!” Phương lão gia tức sùi bọt mép.

Thật là oan uổng quá, hắn có làm gì sai đâu? Bất quá chỉ là cự tuyệt nghe theo việc hôn nhân mà cha hắn đã thay hắn an bài mà thôi.         

An bài, là cách nói dễ nghe nhưng ra lệnh mới là thật.

Ngay cả mắt, mũi, miệng của Lục gia tiểu thư ở Đông thành hình dáng thế nào hắn cũng chưa từng thấy qua, cao thấp mập ốm cũng không biết, hắn cũng không phải người mù mà phải lơ mơ lấy vợ như thế.

Phương Diệc Ngôn vừa cãi lại như vậy, liền giống như đổ thêm dầu vào lửa, Phương lão gia tức giận đến râu mép suýt chút nữa đã xếch lên như hai hàng lông mày đen dày của Trương Phi rồi.

“Hả, nói gì vậy? Nói vậy là sao?! Lục cô nương cũng chưa từng gặp ngươi? Lẽ nào cô nương người ta chịu gả về nhà này cũng chứng tỏ là một người mù hay sao? Sách ngươi đã đọc đi đâu hết rồi? Sự hiểu biết phép tắc, nhận thức cơ bản của ngươi còn không bằng một khuê nữ nữa.”

“Cha, hôn nhân là chuyện hai người phải chung sống với nhau cả đời, nên mới gọi là ‘chung thân đại sự’, nếu chỉ dựa vào mai mối, đã kiên quyết ghép hai người xa lạ lại với nhau, mục đích chỉ để nối dõi tông đường, thì đó không gọi là kết hôn, mà gọi là giao phối.”

Lông tóc Phương lão gia lúc này đã dựng thẳng đứng, tùy tiện nhổ một cọng cũng có thể làm roi quất nhi tử đại nghịch bất đạo kia một trận.

“Hay, hay, hay.” Phương lão gia cũng không phải đang khen ngợi, ông đã tức giận đến líu lưỡi. “Ta nuôi ngươi hai mươi năm, để cần ngươi tới dạy ta à. Ta mà lại không hiểu hôn nhân là vật gì ư!”

“Lão gia, ông tức giận đến hồ đồ rồi, hôn nhân vốn đã không phải một đồ vật, nó là một việc hệ trọng đấy!”

Phương lão gia nhìn phu nhân có ý tốt nhắc nhở mà thổi râu mép trừng mắt. “Đúng là mẫu nào tử nấy!”

“Ông nóng giận như vậy làm cái gì?” Phương phu nhân từ trước đến nay luôn chỉ nghe theo lệnh trượng phu bỗng dưng lên tiếng trách móc, vô cùng uất ức.

“Tôi không nỡ để nó rời mình quá xa, ông lại cứ khăng khăng cho nó đi cái gì Tây Dương học, một nhi tử ngoan ngoãn, sau khi học tri thức Tây Dương trở về, liền biến thành nghịch tử, muốn trách thì phải trách chính ông đấy.”

“Bà còn viện lý do cho nó, chính bà mới làm hư nó đấy!”

“Con đi du học là học y, cùng chuyện này là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Phương Diệc Ngôn hy vọng bọn họ đừng lẫn lộn phải trái.

Nhưng mà bất luận hắn muốn biện hộ cho mình như thế nào, vào lúc mấu chốt này cũng chỉ làm tăng thêm lửa giận của phụ thân hắn.

“Ngươi!” Phương lão gia vươn ngón trỏ như đang có lửa chỉ vào Phương Diệc Ngôn. “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở trong thư phòng đóng cửa suy nghĩ cho ta!Sách Tây Dương làm lú lẫn đầu óc ngươi rồi, ngươi lấy sách luân lý đạo đức truyền thống của Trung Quốc chúng ta đọc kỹ càng từ đầu lại ngay!”

Và như thế, Phương Diệc Ngôn liền bị cấm túc.

“Nhi tử đã lớn bằng từng ấy, cũng sắp lấy vợ rồi, ông trông chừng nó như vậy, nếu việc này truyền ra ngoài, nó sẽ phải làm người thế nào đây?”     

“Tôi đã hẹn ngày mai tự mình dẫn nó đến Lục phủ bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai của nó rồi, nếu không trông chừng nó, lỡ thằng nhóc này chuồn mất, tôi lấy mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ?”

“Lão gia…”

“Không cần cầu xin giúp tên nghịch tử ấy nữa, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được thả nó ra!”

Phương Diệc Ngôn bị nhốt trong thư phòng nghe rất rõ ràng.

Bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai? Cửa nhỏ cũng không có đâu.

Phương gia mấy đời hành nghề y, khi Phương Diệc Ngôn muốn đi đến một quốc gia Tây Phương học Tây y, Phương lão gia cũng là tức sùi bọt mép như thế này,phản đối như đinh đóng cột. Hắn thật vất vả thuyết phục phụ thân rằng học Tây y và Trung y cũng không hề ảnh hưởng đến nhau, cam đoan sau khi học thành nhất định sẽ trở về kế thừa sản nghiệp, nối gót cha ông, tuyệt đối không quên nguồn gốc.

Lần này vừa vặn có được kỳ nghỉ, Phương Diệc Ngôn hào hứng tràn trề trở về, chuẩn bị biểu diễn những thứ học được với phụ thân, nào ngờ hắn vừa bước vào cửa nhà, đã gặp phải một cuộc đại chiến khác.

Phương lão gia tính lấy hôn nhân để buộc chân con trai độc nhất, đề phòng những ngày sắp tới hắn nán lại bên ngoài không chịu về nhà. Mặt khác, sớm bắt hắn thành thân, khi hắn học xong trở về, vừa vặn ôm tôn tử, nhất cử lưỡng tiện.

Hắn đã hao hết lời lẽ để tranh thủ cho mình được tự do đi học, sao trên đường lại có thể bị truyền thống hoang đường mà hắn vốn phản đối ràng buộc được cơ chứ? Cho dù Lục tiểu thư là mỹ nữ thiên tiên nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa thì hắn cũng phải đấu tranh đến cùng!

Nhưng rõ ràng, lần này cha hắn không để lại đường cứu vãn.

Phương Diệc Ngôn càng nghĩ càng nôn nóng, quyết định không thể ngồi chờ chết!

Thừa dịp đêm khuya vắng lặng, trên dưới trong phủ đều đã đi vào giấc mộng, hắn lặng lẽ đẩy cửa sổ, bò ra bệ cửa sổ, tính chuồn mất. Nào ngờ sương đêm phủ xuống khung cửa sổ gỗ vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, chính cái gọi là “một lần sảy chân để hận nghìn đời”, chân Phương Diệc Ngôn vừa bị trượt, cả người liền rơi thẳng xuống. Hai tay hắn quơ quơ trong không trung, nhưng chỉ bắt được không khí.

“Cứu ta với! Người đâu, cứu ta với! Ta vẫn chưa muốn chết đâu!”

Phương Diệc Ngôn hoảng loạn kêu to, làm gia đinh canh giữ ở trước cửa thư phòng giật mình tỉnh giấc. Gia đinh vội vàng cầm chìa khóa lão gia giao cho hắn mở cửa thư phòng. Lúc gia đinh nhìn thấy cửa sổ mở rộng, mà không thấy tiếng của thiếu gia từ ngoài cửa sổ truyền vào nữa, hắn sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Không xong rồi, thiếu gia tự sát! Người đâu, không xong rồi, thiếu gia tự sát rồi!”

“Cứu ta với! Ta không phải tự sát mà! Ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn chết đâu! Cứu ta với!”

Nhưng không ai nghe thấy tiếng hắn kêu cứu.

Ngoại trừ một gã say vừa mới đi qua Phương trạch, nghe thấy tiếng kêu to, ngẩng mắt say lờ đờ nhìn lên, trong mông lung hắn thấy một bóng đen rơi về phía hắn.

“Cái…… cái gì vậy……”

Hắn lảo đảo lắc lư nhưng không né tránh, mà chỉ ra sức mở to hai mắt muốn nhìn cho rõ ràng.   

“Ơ này, là người à!” Khi bóng đen sắp đến trước mặt, hắn đã thấy rõ ràng.

“Cứu ta! Cứu ta với!” Phương Diệc Ngôn điên cuồng quơ tay về phía hắn.

Gã say lập tức tỉnh lại, nhưng cũng hoảng sợ đến không thể nhúc nhích, đứng sững tại chỗ.

Sau đó, việc kỳ lạ đã xảy ra.

Mắt thấy người ngã lầu sắp đâm xuống đầu gã say…… bỗng không thấy nữa.

Một lát sau, Phương lão gia dẫn một đám gia đinh đuổi tới ngõ hẻm, tìm kiếm xung quanh. Nhưng bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy thi thể, ngay đến cả một mảnh vải, một chiếc hài cũng không tìm thấy, chỉ trông thấy một con ma men thề thốt đã nhìn thấy một người ngã từ trên lầu xuống luôn hô cứu mạng.

Phương Diệc Ngôn liền biến mất như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện