Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 309: Tôi và hắn ai tốt hơn 6
"Thật đáng sợ, anh đường đường là Chiến thần bất bại, vậy mà lại yêu một người phụ nữ. Má ơi, đây thật làm cho người ta không thể chịu nổi mà! Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ cả đời này chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ yêu một người thôi sao?"
Hoắc Phi Đoạt phiền não đẩy Cố Tại Viễn đang lải nhải ở trước mặt ra, "Cậu không hiểu, cậu tránh ra!"
Cố Tại Viễn trừng to mắt, ra sức thở phì phò, tức giận đứng một bên chống nạnh bất đắc dĩ.
Lúc này, có một cô gái ngoại quốc đi tới, quyến rũ cười, đi đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu nói, "Em là Ruth, là con gái của Tổng thống Pháp. . . . Hoắc tổng. . . "
Cô ta còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt đã động cánh tay, hất cô gái yểu điệu này ra xa hai thước, đặt mông ngồi trên mặt đất, váy bị tốc lên, lại còn lộ cả quần nhỏ.
"A! Anh làm gì vậy!"
Cô ta xấu hổ kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt dùng tay phủi phủi quần áo, lạnh lùng nói, "Nói chuyện thì nói, không nên động tay động chân, thực bẩn!"
Cô ả thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận.
Không đợi cô ta nổi bão, Hoắc Phi Đoạt quơ quơ ngón tay, A Trung đã hiểu, phái mấy tên đàn em đi qua, xách cô ta lên kéo ra bên ngoài.
"Lão đại của chúng tôi không muốn nhìn thấy cô, cô tự mình biến đi."
Cố Tại Viễn đứng một bên nhìn, tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Lão đại à! Đối với phụ nữ xinh đẹp không cần thiết phải hung ác như vậy chứ? Người ta chẳng qua là nhẹ chạm vào cánh tay của anh thôi, anh phải làm vậy sao? Nếu anh không cần, dù sao cũng giới thiệu cho tôi, tôi thấy ngực của cô bé kia cũng không nhỏ."
Hoắc Phi Đoạt khinh thường đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, kết luận, "Không có tiền đồ!"
Vừa rạng sáng ngày thức hai, Ngũ Y Y đã đi xuống lầu.
Ngũ Nhân Lệ vừa mới rời giường, nhìn thấy Ngũ Y Y đi xuống lầu, nhịn không được giật mình hỏi, "Tại sao mắt của cô lại sưng như vậy?"
"Không cần cô quan tâm! Cô quan tâm tốt chính bản thân mình là được rồi!" Trong lòng Ngũ Y Y đang không được tốt, hung dữ gào lên, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng ra cửa.
Ngũ Nhân Lệ há hốc miệng, vừa chải đầu vừa nói, "Thật hung dữ quá!"
Ngũ Y Y đạp xe tới cổng trường, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu ở đó, nhìn vô cùng quen mắt.
Cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống, đeo chiếc kính râm thật to, che đi hơn nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Tại sao anh lại tới trường học của tôi hả?"
Bây giờ mời có bảy giờ rưỡi mà. . . , Hoắc lão đại đúng là thức dậy sớm.
Hơn nữa hơn nữa, vậy mà hắn có thể nhàn nhã như vậy, đã dậy sớm hai ngày liên tục rồi.
Chẳng lẽ hắn không vội sao?
"Ừm, tiện đường nên tới đây nhìn em một chút."
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt vẫn thản nhiên.
Ngũ Y Y gật đầu, trong lòng vẫn không vui được, thuận miệng hỏi, "Anh ăn sáng chưa?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, "Còn chưa kịp ăn."
"Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, tôi mời anh ăn."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Được thôi, đây là chính em nói, em mời khách."
Ngũ Y Y vừa nói xong thì hối hận, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bã nói, "Anh thật là, anh có nhiều tiền như vậy, lại còn bắt người nghèo như tôi phải "trích máu"! Hừ! Tôi nói anh biết. . . , đi ăn cơm với tôi, cũng đừng mong được ăn cái gì ngon, một đĩa bánh bao, một phần sữa đậu nành, chỉ có vậy."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Được, tôi không kén ăn."
A Trung âm thầm bĩu môi.
Lão đại lại còn không kén ăn?
Là không kén ăn ở trước mặt Ngũ Y Y thôi.
"A Trung, cậu đến giữ xe đạp cho Y Y , tôi lái xe đưa cô ấy đi ăn cơm."
"Dạ, lão đại."
A Trung đáp lời, nhận lấy xe đạp của Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt phiền não đẩy Cố Tại Viễn đang lải nhải ở trước mặt ra, "Cậu không hiểu, cậu tránh ra!"
Cố Tại Viễn trừng to mắt, ra sức thở phì phò, tức giận đứng một bên chống nạnh bất đắc dĩ.
Lúc này, có một cô gái ngoại quốc đi tới, quyến rũ cười, đi đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu nói, "Em là Ruth, là con gái của Tổng thống Pháp. . . . Hoắc tổng. . . "
Cô ta còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt đã động cánh tay, hất cô gái yểu điệu này ra xa hai thước, đặt mông ngồi trên mặt đất, váy bị tốc lên, lại còn lộ cả quần nhỏ.
"A! Anh làm gì vậy!"
Cô ta xấu hổ kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt dùng tay phủi phủi quần áo, lạnh lùng nói, "Nói chuyện thì nói, không nên động tay động chân, thực bẩn!"
Cô ả thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận.
Không đợi cô ta nổi bão, Hoắc Phi Đoạt quơ quơ ngón tay, A Trung đã hiểu, phái mấy tên đàn em đi qua, xách cô ta lên kéo ra bên ngoài.
"Lão đại của chúng tôi không muốn nhìn thấy cô, cô tự mình biến đi."
Cố Tại Viễn đứng một bên nhìn, tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Lão đại à! Đối với phụ nữ xinh đẹp không cần thiết phải hung ác như vậy chứ? Người ta chẳng qua là nhẹ chạm vào cánh tay của anh thôi, anh phải làm vậy sao? Nếu anh không cần, dù sao cũng giới thiệu cho tôi, tôi thấy ngực của cô bé kia cũng không nhỏ."
Hoắc Phi Đoạt khinh thường đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, kết luận, "Không có tiền đồ!"
Vừa rạng sáng ngày thức hai, Ngũ Y Y đã đi xuống lầu.
Ngũ Nhân Lệ vừa mới rời giường, nhìn thấy Ngũ Y Y đi xuống lầu, nhịn không được giật mình hỏi, "Tại sao mắt của cô lại sưng như vậy?"
"Không cần cô quan tâm! Cô quan tâm tốt chính bản thân mình là được rồi!" Trong lòng Ngũ Y Y đang không được tốt, hung dữ gào lên, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng ra cửa.
Ngũ Nhân Lệ há hốc miệng, vừa chải đầu vừa nói, "Thật hung dữ quá!"
Ngũ Y Y đạp xe tới cổng trường, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu ở đó, nhìn vô cùng quen mắt.
Cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống, đeo chiếc kính râm thật to, che đi hơn nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Tại sao anh lại tới trường học của tôi hả?"
Bây giờ mời có bảy giờ rưỡi mà. . . , Hoắc lão đại đúng là thức dậy sớm.
Hơn nữa hơn nữa, vậy mà hắn có thể nhàn nhã như vậy, đã dậy sớm hai ngày liên tục rồi.
Chẳng lẽ hắn không vội sao?
"Ừm, tiện đường nên tới đây nhìn em một chút."
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt vẫn thản nhiên.
Ngũ Y Y gật đầu, trong lòng vẫn không vui được, thuận miệng hỏi, "Anh ăn sáng chưa?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, "Còn chưa kịp ăn."
"Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, tôi mời anh ăn."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Được thôi, đây là chính em nói, em mời khách."
Ngũ Y Y vừa nói xong thì hối hận, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bã nói, "Anh thật là, anh có nhiều tiền như vậy, lại còn bắt người nghèo như tôi phải "trích máu"! Hừ! Tôi nói anh biết. . . , đi ăn cơm với tôi, cũng đừng mong được ăn cái gì ngon, một đĩa bánh bao, một phần sữa đậu nành, chỉ có vậy."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Được, tôi không kén ăn."
A Trung âm thầm bĩu môi.
Lão đại lại còn không kén ăn?
Là không kén ăn ở trước mặt Ngũ Y Y thôi.
"A Trung, cậu đến giữ xe đạp cho Y Y , tôi lái xe đưa cô ấy đi ăn cơm."
"Dạ, lão đại."
A Trung đáp lời, nhận lấy xe đạp của Ngũ Y Y.
Bình luận truyện