Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 476: Yêu thương nở hoa 2
Sau đó cánh tay liền để lên bụng Hoắc Phi Đoạt, gãi gãi, thầm thì: "Sặc chết người ta rồi, đừng hút thuốc." Âm thanh ướt át mà mềm mại, đơn giản chỉ là tài nghệ nói mớ.
"Được, bé yêu, nghe lời em. Anh xin lỗi." Hoắc Phi Đoạt vừa dùng giọng nói ngọt ngào chết người không đền mạng nói, vừa vỗ nhẹ lên mặt Ngũ Y Y, quả quyết dập thuốc.
Phúc Hi nhìn một màn này, cắn môi, nước mắt không nhịn được chảy ra. Tại sao anh Phi Đoạt lại đối xử tốt với Ngũ Y Y thế? Tại sao anh lại dịu dàng với con nhỏ bất thường kia!
Cô ta chung đụng với anh nhiều năm, cô ta rất si tình với anh nhưng anh chưa hề dịu dàng với cô ta như vậy.
Thậm chí cô ta còn cho rằng anh bị bệnh về mặt nào đó! Một ý nghĩ thật buồn cười, không phải anh Phi Đoạt không được, mà anh chỉ không có hứng thú thôi!
Nhận thức này khiến lòng cô ta đau nhói!
Mình quyến rũ thế nào cũng không thể khiến anh Phi Đoạt động lòng, vậy mà Ngũ Y Y. . . . . . Lại có thể khiến anh Phi Đoạt mê muội như thế! Tại sao?
Phúc Hi cắn răng nặn đi ra mấy chữ, "Anh rất thích cô ta?"
"Đương nhiên. Mắt cô mù à? Tôi yêu Y Y, đây là chuyện không thể nghi ngờ."
"Cô ta có gì đáng để anh yêu? Xuất thân cô ta thấp hèn như vậy. . . . . . Cô ta . . . . . ."
"Không được nói cô ấy như vậy! Xuất thân của cô ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết, tôi yêu cô ấy. Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống sung túc, địa vị cao quý, khiến người ta phải hâm mộ. Phúc Hi, tôi chỉ muốn nói cô biết, tôi yêu Y Y, tôi chỉ muốn ở cùng cô ấy, những phụ nữ khác tôi đều không để vào mắt, kể cả cô. Cho nên, cô đừng làm những chuyện không có ý nghĩa kia nữa, nó sẽ chỉ làm tôi càng ghét cô hơn thôi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi xem mắt, sớm tìm chồng cho cô, gả cô đi."
Phúc Hi lặng lẽ rơi lệ, nhẹ nhàng cắn răng: "Được! Gả em đi thì anh có thể sống tốt đúng không? Em nói cho anh biết, dù em có chết cũng không lập gia đình. Trừ anh ra, em sẽ không gả cho bất cứ ai!" Gào xong rồi, Phúc Hi khóc chạy ra ngoài.
"Shit! Con bé bốc đồng này!" Hoắc Phi Đoạt mắng một tiếng, lập tức gọi điện thoại, "A Trung! Không được để Phúc Hi đi mất, giữ cô ấy lại phòng khách!"
"À? Lão đại, ngộ nhỡ cô Phúc Hi không nghe, cứ muốn đi thì sao?"
Hoắc Phi Đoạt cắn răng, "Vậy thì dùng sức mạnh! Một con bé cũng không đối phó được thì cậu đừng lăn lộn trong bang phái nữa! Đồ vô dụng!"
"Dạ! Em hiểu rồi, lão đại!" A Trung cúp điện, thấy Phúc Hi chạy từ trên lầu chạy xuống, dằn lòng bước đến, giữ hai tay cô: "Cô Phúc Hi, lão đại của chúng tôi có lệnh, không cho phép cô rời đi! Mong cô ở lại phòng khách chờ một chút."
"Ai dám cản tôi? Tôi không thèm ngây ngô ở chỗ này đâu. Tôi muốn đi! Anh tránh ra cho tôi!" Phúc Hi ánh mắt đẫm lệ, ngón tay chỉ tầm A Trung.
A Trung thở dài, "Không được, đây là lệnh của Hoắc lão đại."
"Anh dám cản tôi? Thạch Ưng, bắt A Trung lại cho tôi!"
Thạch Ưng móc súng đi tới, gương mặt ác độc. Súng đặt sau đầu A Trung, Thạch Ưng nói với Phúc Hi, "Tiểu
thư, đi mau!"
"Được, bé yêu, nghe lời em. Anh xin lỗi." Hoắc Phi Đoạt vừa dùng giọng nói ngọt ngào chết người không đền mạng nói, vừa vỗ nhẹ lên mặt Ngũ Y Y, quả quyết dập thuốc.
Phúc Hi nhìn một màn này, cắn môi, nước mắt không nhịn được chảy ra. Tại sao anh Phi Đoạt lại đối xử tốt với Ngũ Y Y thế? Tại sao anh lại dịu dàng với con nhỏ bất thường kia!
Cô ta chung đụng với anh nhiều năm, cô ta rất si tình với anh nhưng anh chưa hề dịu dàng với cô ta như vậy.
Thậm chí cô ta còn cho rằng anh bị bệnh về mặt nào đó! Một ý nghĩ thật buồn cười, không phải anh Phi Đoạt không được, mà anh chỉ không có hứng thú thôi!
Nhận thức này khiến lòng cô ta đau nhói!
Mình quyến rũ thế nào cũng không thể khiến anh Phi Đoạt động lòng, vậy mà Ngũ Y Y. . . . . . Lại có thể khiến anh Phi Đoạt mê muội như thế! Tại sao?
Phúc Hi cắn răng nặn đi ra mấy chữ, "Anh rất thích cô ta?"
"Đương nhiên. Mắt cô mù à? Tôi yêu Y Y, đây là chuyện không thể nghi ngờ."
"Cô ta có gì đáng để anh yêu? Xuất thân cô ta thấp hèn như vậy. . . . . . Cô ta . . . . . ."
"Không được nói cô ấy như vậy! Xuất thân của cô ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết, tôi yêu cô ấy. Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống sung túc, địa vị cao quý, khiến người ta phải hâm mộ. Phúc Hi, tôi chỉ muốn nói cô biết, tôi yêu Y Y, tôi chỉ muốn ở cùng cô ấy, những phụ nữ khác tôi đều không để vào mắt, kể cả cô. Cho nên, cô đừng làm những chuyện không có ý nghĩa kia nữa, nó sẽ chỉ làm tôi càng ghét cô hơn thôi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi xem mắt, sớm tìm chồng cho cô, gả cô đi."
Phúc Hi lặng lẽ rơi lệ, nhẹ nhàng cắn răng: "Được! Gả em đi thì anh có thể sống tốt đúng không? Em nói cho anh biết, dù em có chết cũng không lập gia đình. Trừ anh ra, em sẽ không gả cho bất cứ ai!" Gào xong rồi, Phúc Hi khóc chạy ra ngoài.
"Shit! Con bé bốc đồng này!" Hoắc Phi Đoạt mắng một tiếng, lập tức gọi điện thoại, "A Trung! Không được để Phúc Hi đi mất, giữ cô ấy lại phòng khách!"
"À? Lão đại, ngộ nhỡ cô Phúc Hi không nghe, cứ muốn đi thì sao?"
Hoắc Phi Đoạt cắn răng, "Vậy thì dùng sức mạnh! Một con bé cũng không đối phó được thì cậu đừng lăn lộn trong bang phái nữa! Đồ vô dụng!"
"Dạ! Em hiểu rồi, lão đại!" A Trung cúp điện, thấy Phúc Hi chạy từ trên lầu chạy xuống, dằn lòng bước đến, giữ hai tay cô: "Cô Phúc Hi, lão đại của chúng tôi có lệnh, không cho phép cô rời đi! Mong cô ở lại phòng khách chờ một chút."
"Ai dám cản tôi? Tôi không thèm ngây ngô ở chỗ này đâu. Tôi muốn đi! Anh tránh ra cho tôi!" Phúc Hi ánh mắt đẫm lệ, ngón tay chỉ tầm A Trung.
A Trung thở dài, "Không được, đây là lệnh của Hoắc lão đại."
"Anh dám cản tôi? Thạch Ưng, bắt A Trung lại cho tôi!"
Thạch Ưng móc súng đi tới, gương mặt ác độc. Súng đặt sau đầu A Trung, Thạch Ưng nói với Phúc Hi, "Tiểu
thư, đi mau!"
Bình luận truyện