Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 479: Đưa cô ấy đi 1
Phúc Hi ngồi dưới lầu, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, Đôi mắt giận phừng phừng như muốn phun ra lửa, gương mặt do quá tức giận mà trở nên trứang bệch, không còn chút hồng hào.
Ngũ Y Y rất muốn đào hố chui xuống, cảm thấy mình như kẻ bị bắt gian tại giường.
Hoắc Phi Đoạt không vòng vo nhiều, coi như không thấy ánh mắt muốn giết người của Phúc Hi mà ngông nghênh cõng Ngũ Y Y đi xuống lầu, dịu dàng đặt Ngũ Y Y trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, ôm lấy Ngũ Y Y, cũng là đối mặt với Phúc Hi.
Cách vài mét, mấy người nhìn nhau một cách quái dị.
Ngũ Y Y nuốt nước miếng, cười hì hì với Phúc Hi, chào hỏi: "Hi, Phúc Hi, cô cũng ở đây à, đúng là khéo. Hôm nay thời tiết thật đẹp, đúng không?" Ngũ Y Y nói xong những lời này liền muốn tát cho mình mấy cái, mẹ nó, cô vừa nói gì thế này.
Phúc Hi cười nhạt một tiếng, "Khá lắm! Hôm nay thời tiết thật kinh khủng! Rất tồi tệ giống tâm trạng của tôi! Ngũ Y Y, cô khoe khoang với tôi phải không? Cô cảm thấy mình rất lợi hại phải không?"
"Hả? Tôi... Tôi không có! Tôi làm gì, có gì tốt mà khoe với cô chứ?" Ngũ Y Y vuốt vuốt tóc, không hiểu gì.
"Cô chiếm được anh Phi Đoạt, được anh ấy yêu chiều, cho nên cô mới nối giáo cho giặc!" Phúc Hi lớn tiếng hét lên, không kìm được mà ngân ngấn nước mắt.
"Nối giáo cho giặc? Tôi... Tôi đâu có! Tôi nào được ai yêu chiều chứ?" Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật, da đầu tê dại.
Những điều Phúc Hi vừa nói, giống như cô cướp Hoắc Phi Đoạt đi là một tội ác tày trời vậy.
Nghiêm trọng đến như thế sao? Khoan đã!
"Được rồi, em đừng lớn tiếng ở đây như vậy." Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phúc Hi rụt vai, rất đáng thương lau nước mắt.
Hai mắt Ngũ Y Y vụt sáng, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ hận không thể làm gì.
Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, lạnh lùng nhìn Phúc Hi, nói: "Phúc Hi, hôm nay Y Y cũng ở nơi đây, có mấy điều chúng ta phải nói rõ ràng. Đầu tiên anh hỏi em, có phải em nói với Y Y là em mang thai con của anh không?"
Thân thể Phúc Hi run lên bần bật.
Cả chuyện này anh Phi Đoạt cũng không bỏ qua cho cô ta, anh không thể giữ lại cho cô chút thể diện sao? Phúc Hi ôm hận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, ngẩng cao đầu, "Đúng, là em nói!"
Hoắc Hi cắn mội đến rớm máu, rất lâu sau mới khó khăn nặn ra vài chữ, "Không phải....."
"Anh đã động tới em chưa?"
Nước mắt của Phúc Hi thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào, uất ức.
"Trả lời anh!!!" Hoắc Phi Đoạt cao giọng quát.
"Chưa, chưa từng...." Phúc Hi nhỏ giọng nức nở.
"Anh chưa đụng vào em.... Tại sao em lại nói dối Y Y? Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em điều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
"Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em đều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
Phúc Hi hét lên, "Em biến thành bộ dạng khác rồi hả? Em trở nên đáng ghét, khiến anh nhìn thấy cũng mệt mỏi phải không? Tại sao em lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ không phải vì anh? Vì muốn được anh yêu thích, vì muốn anh chú ý đến em, em bỏ qua tất cả mọi thứ kể cả tính tình, chỉ vì anh em mới cố gắng thay đổi!"
Ngũ Y Y rất muốn đào hố chui xuống, cảm thấy mình như kẻ bị bắt gian tại giường.
Hoắc Phi Đoạt không vòng vo nhiều, coi như không thấy ánh mắt muốn giết người của Phúc Hi mà ngông nghênh cõng Ngũ Y Y đi xuống lầu, dịu dàng đặt Ngũ Y Y trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, ôm lấy Ngũ Y Y, cũng là đối mặt với Phúc Hi.
Cách vài mét, mấy người nhìn nhau một cách quái dị.
Ngũ Y Y nuốt nước miếng, cười hì hì với Phúc Hi, chào hỏi: "Hi, Phúc Hi, cô cũng ở đây à, đúng là khéo. Hôm nay thời tiết thật đẹp, đúng không?" Ngũ Y Y nói xong những lời này liền muốn tát cho mình mấy cái, mẹ nó, cô vừa nói gì thế này.
Phúc Hi cười nhạt một tiếng, "Khá lắm! Hôm nay thời tiết thật kinh khủng! Rất tồi tệ giống tâm trạng của tôi! Ngũ Y Y, cô khoe khoang với tôi phải không? Cô cảm thấy mình rất lợi hại phải không?"
"Hả? Tôi... Tôi không có! Tôi làm gì, có gì tốt mà khoe với cô chứ?" Ngũ Y Y vuốt vuốt tóc, không hiểu gì.
"Cô chiếm được anh Phi Đoạt, được anh ấy yêu chiều, cho nên cô mới nối giáo cho giặc!" Phúc Hi lớn tiếng hét lên, không kìm được mà ngân ngấn nước mắt.
"Nối giáo cho giặc? Tôi... Tôi đâu có! Tôi nào được ai yêu chiều chứ?" Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật, da đầu tê dại.
Những điều Phúc Hi vừa nói, giống như cô cướp Hoắc Phi Đoạt đi là một tội ác tày trời vậy.
Nghiêm trọng đến như thế sao? Khoan đã!
"Được rồi, em đừng lớn tiếng ở đây như vậy." Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phúc Hi rụt vai, rất đáng thương lau nước mắt.
Hai mắt Ngũ Y Y vụt sáng, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ hận không thể làm gì.
Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, lạnh lùng nhìn Phúc Hi, nói: "Phúc Hi, hôm nay Y Y cũng ở nơi đây, có mấy điều chúng ta phải nói rõ ràng. Đầu tiên anh hỏi em, có phải em nói với Y Y là em mang thai con của anh không?"
Thân thể Phúc Hi run lên bần bật.
Cả chuyện này anh Phi Đoạt cũng không bỏ qua cho cô ta, anh không thể giữ lại cho cô chút thể diện sao? Phúc Hi ôm hận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, ngẩng cao đầu, "Đúng, là em nói!"
Hoắc Hi cắn mội đến rớm máu, rất lâu sau mới khó khăn nặn ra vài chữ, "Không phải....."
"Anh đã động tới em chưa?"
Nước mắt của Phúc Hi thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào, uất ức.
"Trả lời anh!!!" Hoắc Phi Đoạt cao giọng quát.
"Chưa, chưa từng...." Phúc Hi nhỏ giọng nức nở.
"Anh chưa đụng vào em.... Tại sao em lại nói dối Y Y? Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em điều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
"Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em đều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
Phúc Hi hét lên, "Em biến thành bộ dạng khác rồi hả? Em trở nên đáng ghét, khiến anh nhìn thấy cũng mệt mỏi phải không? Tại sao em lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ không phải vì anh? Vì muốn được anh yêu thích, vì muốn anh chú ý đến em, em bỏ qua tất cả mọi thứ kể cả tính tình, chỉ vì anh em mới cố gắng thay đổi!"
Bình luận truyện