Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say
Chương 12: Bài Học
Lâm Uyển Bạch cũng đã mở miệng nói như vậy, nên coi ra Hoắc Trường Uyên cũng không cần giúp đỡ gì nhiều. Hắn vờ lấy chai sâm banh trên bàn rót vào ly rồi lập tức rời đi như không quen biết cô. Đương nhiên, dù có đi đâu hắn vẫn luôn đảm bảo cô gái của hắn luôn nằm trong tầm mắt và được đảm bảo an toàn.
Sau khi Hoắc Trường Uyên rời đi, Lâm Dao Dao lại bắt đầu lộ bộ mặt thật ra và tìm cách giở trò đối phó Lâm Uyển Bạch. Lần này ả không dùng rượu mà cầm hẳn một chai nước trái cây đã bật nắp sẵn đưa thẳng về phía cô giả vờ nhờ mở nắp giùm, thực chất lại cố tình nghiêng tay để nước trong chai bị trào ra. Lâm Uyển Bạch đã phát giác ra nhưng lại trở lại không kịp. Và rồi mọi thứ diễn ra như những gì Lâm Dao Dao mong muốn, nước trái cây cứ vậy đổ hết lên bộ đồng phục trắng của Lâm Uyển Bạch khiến cô ướt hết cả thân trước, hơn cả vậy lớp vải trắng mỏng lại một lần nữa bó sát vào da thịt, lộ ra những chỗ có mặc nội y vô cùng nhạy cảm.
Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa lúng túng cúi ngồi xổm xuống sàn, ép thân trên vào trong người để tránh lộ vùng kín. Lâm Dao Dao thấy vậy hả hê vô cùng, nhưng vẫn không quên diễn cho xong phần còn lại của vở kịch, ả làm bộ mặt vô cùng bất ngờ, lời nói cũng hết sức là thuyết phục người nghe nhưng lại ngầm phơi bày sự xấu hổ của Lâm Uyển Bạch: "Ấy chết! Tôi không biết chai nước này đã được mở rồi, thành thật xin lỗi cô, lại khiến cả bộ phận nhạy cảm của người con gái bị lộ ra thế này..."
Lâm Uyển Bạch cắn răng chịu đựng, uất ức đến sắp chảy nước mắt đến nơi. Bây giờ ngồi yên cũng không được gì, đứng lên cũng không được, càng không thể vặn kim đồng hồ cho thời gian quay lại. Trong đầu cô hiện giờ chỉ có mỗi hình ảnh của Hoắc Trường Uyên, chỉ có hắn, bây giờ chỉ có hắn mới có thể giúp được cô.
"Ồ..." - Sự chú ý từ mọi người trong bữa tiệc dần chuyển sang sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một pha "anh hùng cứu mỹ nhân" thật ngoài đời. Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, thấy Giang Phóng đang ở rất gần cô, chu đáo cởi áo vest của mình trùm lên cả thân trước để che kín người cô. Rồi anh ta đỡ cô dậy, không nói tiếng nào đã rất nhanh chóng đưa cô rời khỏi đám đông ồn ào.
Lâm Uyển Bạch vì quá gấp rút rời đi đã không hề để ý ở phía xa xa vẫn có người âm thầm dõi theo mình - Hoắc Trường Uyên. Hắn vẫn luôn như vậy trong suốt buổi tiệc, luôn giả vờ tiếp rượu với khách hàng rồi cười nói vui vẻ và như thể không hề có cô ở đây, nhưng thực chất luôn khéo léo chọn góc đứng phù hợp để tiện quan sát cô, nếu va phải góc khuất vẫn cố dõi mắt theo người con gái ấy. Không hiểu vì sao hắn lại thành ra như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là bản năng muốn bảo vệ cái là của riêng mình.
Tuy nhiên, sau khi Lâm Uyển Bạch đã rời đi nhờ một pha cứu nguy vô cùng tinh tế đến từ Giang Phóng, những lời xì xầm bàn tán về cô vẫn chưa bao giờ ngưng lắng xuống. Có kẻ chê cô là loại lẳng lơ, đang cố tình để nước trái cây đổ lên người hòng tìm đại gia nuôi mình, có kẻ lại nói cô vốn dĩ chỉ là muốn khoe thân cho thiên hạ thấy, chứ không chừng đã có đến mấy đại gia giành nuôi. Và đương nhiên, cũng có những kẻ vô cùng thiếu lịch sự lại buông những lời miệt thị về cơ thể cô. Những lời nói đó, Lâm Dao Dao càng nghe càng thấy sướng lỗ tai chết đi được.
Niềm vui chiến thắng của Lâm Dao Dao không kéo dài được trong bao lâu thì thất vọng ê chề đã đến với ả. Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Phóng không phân biệt ai là phụ nữ, ai là kẻ chân yếu tay mềm mà thẳng tay đuổi cổ Lâm Dao Dao xuống chiếc thuyền con tồi tàn, rách nát buộc rời khỏi du thuyền ngay trong đêm nay.
Lâm Dao Dao bị ép xuống thuyền, vẫn tức tối chửi mắng: "Đồ khốn kiếp! Anh đúng là kẻ không biết trời cao đất dày, chuyện anh cứu Lâm Uyển Bạch đi tôi còn chưa kịp tính sổ với anh, bây giờ còn dám đuổi tôi khỏi du thuyền?"
Ngược lại với sự nóng giận của Lâm Dao Dao, Giang Phóng lại vô cùng điềm tĩnh đáp trả: "Chỉ cần là mệnh lệnh của cậu chủ giao phó, không có việc gì tôi lại không dám làm."
"Cậu chủ? Cậu chủ của anh là Hoắc Trường Uyên?"
"Phải."
Lâm Dao Dao trợn mắt đe dọa: "Mau, mau nói với Hoắc Trường Uyên tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ. Nhà họ Lâm tôi tuy không lớn cũng không nhỏ, tuyệt đối không dễ dàng để con gái cưng bị các người sỉ nhục như vậy đâu. Hoắc Trường Uyên, Hoắc Trường Uyên!!"
Giang Phóng cau mày vì sự ồn ào của người đang đứng trên chiếc thuyền con, không muốn mất nhiều thời gian nên liền ra lệnh cho đàn em tháo neo thuyền của cô ta, trước khi người thủy thủ lái thuyền đi anh ta còn không quên phép lịch sự mà chúc Lâm Dao Dao có một hành trình trên biển "thú vị". Ngay khi thuyền đã ra xa, ả vẫn không ngừng điên cuồng la toáng lên đòi gặp Hoắc Trường Uyên.
Giang Phóng cùng đàn em nhìn theo chỉ biết lắc đầu bó tay. Chuyện này rõ ràng không thể trách anh ta, Hoắc Trường Uyên hay Lâm Uyển Bạch được, chỉ có trách mỗi Lâm Dao Dao đã quá ngu ngốc. Trên đời này nhiều người để đụng chạm như vậy lại hết lần này đến lần khác gây sự với người phụ nữ của Hoắc Trường Uyên.
- ----------------
Tại phòng riêng của Hoắc Trường Uyên trên khoang thương gia, hắn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa êm ái và nhâm nhi ly rượu vang thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Giang Phóng.
"Sao rồi?" - Hắn lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia cung kính đáp lời: "Thưa cậu chủ, đã giải quyết xong ổn thỏa."
Hoắc Trường Uyên tỏ vẻ hài lòng, nói vài câu dặn dò với Giang Phóng rồi liền cúp máy. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Uyển Bạch đang ngồi gọt trái cây cho mình.
"Chuyện của Lâm Dao Dao, em không cần cảm thấy uất ức nữa."
Lâm Uyển Bạch vừa làm vừa nói: "Anh làm gì cô ta rồi?"
"Để cô ta có một chuyến du lịch khắp vịnh Thái Lan với một chiếc thuyền tồi tàn chỉ có một người thủy thủ lái tàu, mọi sinh hoạt đến ăn uống đều phải tự mình phục vụ."
Lâm Uyển Bạch nghe vậy cũng không biết nên thương hay tội, thôi thì chuyện này sẽ coi như là một quả báo nho nhỏ với cô ta vậy. Ả đã ức hiếp cô hết lần này đến lần khác, bây giờ bị Hoắc Trường Uyên chơi lại một vố chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hoắc Trường Uyên thấy nét mặt hài lòng của cô cũng thấy hài lòng lây. Hắn bắt đầu giở chứng đòi trả công: "Tôi đã giúp em nhiều như vậy, chắc sẽ không vấn đề gì nếu tôi được đút ăn trái cây và bóp vai cho đâu nhỉ?"
Lần này Lâm Uyển Bạch thật sự rất cảm kích Hoắc Trường Uyên, không phản bác, chỉ vừa làm vừa móc méo: "Nếu tôi không thực hiện có khi cũng sẽ bị thả trôi lênh đênh trên biển như Lâm Dao Dao cũng không chừng!"
Sau khi Hoắc Trường Uyên rời đi, Lâm Dao Dao lại bắt đầu lộ bộ mặt thật ra và tìm cách giở trò đối phó Lâm Uyển Bạch. Lần này ả không dùng rượu mà cầm hẳn một chai nước trái cây đã bật nắp sẵn đưa thẳng về phía cô giả vờ nhờ mở nắp giùm, thực chất lại cố tình nghiêng tay để nước trong chai bị trào ra. Lâm Uyển Bạch đã phát giác ra nhưng lại trở lại không kịp. Và rồi mọi thứ diễn ra như những gì Lâm Dao Dao mong muốn, nước trái cây cứ vậy đổ hết lên bộ đồng phục trắng của Lâm Uyển Bạch khiến cô ướt hết cả thân trước, hơn cả vậy lớp vải trắng mỏng lại một lần nữa bó sát vào da thịt, lộ ra những chỗ có mặc nội y vô cùng nhạy cảm.
Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa lúng túng cúi ngồi xổm xuống sàn, ép thân trên vào trong người để tránh lộ vùng kín. Lâm Dao Dao thấy vậy hả hê vô cùng, nhưng vẫn không quên diễn cho xong phần còn lại của vở kịch, ả làm bộ mặt vô cùng bất ngờ, lời nói cũng hết sức là thuyết phục người nghe nhưng lại ngầm phơi bày sự xấu hổ của Lâm Uyển Bạch: "Ấy chết! Tôi không biết chai nước này đã được mở rồi, thành thật xin lỗi cô, lại khiến cả bộ phận nhạy cảm của người con gái bị lộ ra thế này..."
Lâm Uyển Bạch cắn răng chịu đựng, uất ức đến sắp chảy nước mắt đến nơi. Bây giờ ngồi yên cũng không được gì, đứng lên cũng không được, càng không thể vặn kim đồng hồ cho thời gian quay lại. Trong đầu cô hiện giờ chỉ có mỗi hình ảnh của Hoắc Trường Uyên, chỉ có hắn, bây giờ chỉ có hắn mới có thể giúp được cô.
"Ồ..." - Sự chú ý từ mọi người trong bữa tiệc dần chuyển sang sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một pha "anh hùng cứu mỹ nhân" thật ngoài đời. Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, thấy Giang Phóng đang ở rất gần cô, chu đáo cởi áo vest của mình trùm lên cả thân trước để che kín người cô. Rồi anh ta đỡ cô dậy, không nói tiếng nào đã rất nhanh chóng đưa cô rời khỏi đám đông ồn ào.
Lâm Uyển Bạch vì quá gấp rút rời đi đã không hề để ý ở phía xa xa vẫn có người âm thầm dõi theo mình - Hoắc Trường Uyên. Hắn vẫn luôn như vậy trong suốt buổi tiệc, luôn giả vờ tiếp rượu với khách hàng rồi cười nói vui vẻ và như thể không hề có cô ở đây, nhưng thực chất luôn khéo léo chọn góc đứng phù hợp để tiện quan sát cô, nếu va phải góc khuất vẫn cố dõi mắt theo người con gái ấy. Không hiểu vì sao hắn lại thành ra như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là bản năng muốn bảo vệ cái là của riêng mình.
Tuy nhiên, sau khi Lâm Uyển Bạch đã rời đi nhờ một pha cứu nguy vô cùng tinh tế đến từ Giang Phóng, những lời xì xầm bàn tán về cô vẫn chưa bao giờ ngưng lắng xuống. Có kẻ chê cô là loại lẳng lơ, đang cố tình để nước trái cây đổ lên người hòng tìm đại gia nuôi mình, có kẻ lại nói cô vốn dĩ chỉ là muốn khoe thân cho thiên hạ thấy, chứ không chừng đã có đến mấy đại gia giành nuôi. Và đương nhiên, cũng có những kẻ vô cùng thiếu lịch sự lại buông những lời miệt thị về cơ thể cô. Những lời nói đó, Lâm Dao Dao càng nghe càng thấy sướng lỗ tai chết đi được.
Niềm vui chiến thắng của Lâm Dao Dao không kéo dài được trong bao lâu thì thất vọng ê chề đã đến với ả. Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Phóng không phân biệt ai là phụ nữ, ai là kẻ chân yếu tay mềm mà thẳng tay đuổi cổ Lâm Dao Dao xuống chiếc thuyền con tồi tàn, rách nát buộc rời khỏi du thuyền ngay trong đêm nay.
Lâm Dao Dao bị ép xuống thuyền, vẫn tức tối chửi mắng: "Đồ khốn kiếp! Anh đúng là kẻ không biết trời cao đất dày, chuyện anh cứu Lâm Uyển Bạch đi tôi còn chưa kịp tính sổ với anh, bây giờ còn dám đuổi tôi khỏi du thuyền?"
Ngược lại với sự nóng giận của Lâm Dao Dao, Giang Phóng lại vô cùng điềm tĩnh đáp trả: "Chỉ cần là mệnh lệnh của cậu chủ giao phó, không có việc gì tôi lại không dám làm."
"Cậu chủ? Cậu chủ của anh là Hoắc Trường Uyên?"
"Phải."
Lâm Dao Dao trợn mắt đe dọa: "Mau, mau nói với Hoắc Trường Uyên tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ. Nhà họ Lâm tôi tuy không lớn cũng không nhỏ, tuyệt đối không dễ dàng để con gái cưng bị các người sỉ nhục như vậy đâu. Hoắc Trường Uyên, Hoắc Trường Uyên!!"
Giang Phóng cau mày vì sự ồn ào của người đang đứng trên chiếc thuyền con, không muốn mất nhiều thời gian nên liền ra lệnh cho đàn em tháo neo thuyền của cô ta, trước khi người thủy thủ lái thuyền đi anh ta còn không quên phép lịch sự mà chúc Lâm Dao Dao có một hành trình trên biển "thú vị". Ngay khi thuyền đã ra xa, ả vẫn không ngừng điên cuồng la toáng lên đòi gặp Hoắc Trường Uyên.
Giang Phóng cùng đàn em nhìn theo chỉ biết lắc đầu bó tay. Chuyện này rõ ràng không thể trách anh ta, Hoắc Trường Uyên hay Lâm Uyển Bạch được, chỉ có trách mỗi Lâm Dao Dao đã quá ngu ngốc. Trên đời này nhiều người để đụng chạm như vậy lại hết lần này đến lần khác gây sự với người phụ nữ của Hoắc Trường Uyên.
- ----------------
Tại phòng riêng của Hoắc Trường Uyên trên khoang thương gia, hắn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa êm ái và nhâm nhi ly rượu vang thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Giang Phóng.
"Sao rồi?" - Hắn lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia cung kính đáp lời: "Thưa cậu chủ, đã giải quyết xong ổn thỏa."
Hoắc Trường Uyên tỏ vẻ hài lòng, nói vài câu dặn dò với Giang Phóng rồi liền cúp máy. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Uyển Bạch đang ngồi gọt trái cây cho mình.
"Chuyện của Lâm Dao Dao, em không cần cảm thấy uất ức nữa."
Lâm Uyển Bạch vừa làm vừa nói: "Anh làm gì cô ta rồi?"
"Để cô ta có một chuyến du lịch khắp vịnh Thái Lan với một chiếc thuyền tồi tàn chỉ có một người thủy thủ lái tàu, mọi sinh hoạt đến ăn uống đều phải tự mình phục vụ."
Lâm Uyển Bạch nghe vậy cũng không biết nên thương hay tội, thôi thì chuyện này sẽ coi như là một quả báo nho nhỏ với cô ta vậy. Ả đã ức hiếp cô hết lần này đến lần khác, bây giờ bị Hoắc Trường Uyên chơi lại một vố chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hoắc Trường Uyên thấy nét mặt hài lòng của cô cũng thấy hài lòng lây. Hắn bắt đầu giở chứng đòi trả công: "Tôi đã giúp em nhiều như vậy, chắc sẽ không vấn đề gì nếu tôi được đút ăn trái cây và bóp vai cho đâu nhỉ?"
Lần này Lâm Uyển Bạch thật sự rất cảm kích Hoắc Trường Uyên, không phản bác, chỉ vừa làm vừa móc méo: "Nếu tôi không thực hiện có khi cũng sẽ bị thả trôi lênh đênh trên biển như Lâm Dao Dao cũng không chừng!"
Bình luận truyện