Một Đoạn Nhân Duyên
Chương 30: Xấu như quỷ nhát như thỏ
Khóe mắt nàng đỏ rực, nước mắt như trực chờ rơi xuống, Du Thiên Ân có chút giật mình, nhưng sau đó lại trở về bình thường.
Du Thiên Ân một lần nữa cố chấp ngồi dậy, lần này có hai thái giám phụ một tay đỡ hắn dậy, hắn ho khan vài tiếng rồi nói.
-Các ngươi mau bỏ nô tỳ ấy ra..khụ...sao các ngươi có thể làm vậy với ân nhân của bổn vương.
Du Thiên Ân vừa dứt lời, mọi người trong phòng điều liếc mắt nhìn nàng, chính nàng cũng không hiểu, là do nàng bị trúng độc nên tai có vấn đề hay do Du Thiên Ân trúng độc nên bị...điên?
Thái Hậu lo lắng nhìn Du Thiên Ân, rồi liếc sang thái y.
-Thái y ngươi mau chuẩn mạch cho Ân Nhi một lần nữa.
Du Thiên Ân vội xua tay.
-Khụ...không cần thần nhi không sao.
Dương Mỵ nóng lòng, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng vạt áo đã bị nàng ta vò đến nhăn nheo.
-N..Nhị vương gia, sao người lại nói tiện nhân này là ân nhân, rõ ràng chính ả đã hạ độc hại người, phải nhanh chóng trừng...
Dương Mỵ bị ánh mắt của Du Thiên Ân làm cho hoãn loạn, thần sắc trắng xanh, nhưng đôi mắt lại sắc bén như kiếm, làm cho người nhìn có chút rung sợ.
-Ân Nhi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thái Hậu hỏi.
Du Thiên Ân, nhìn Thái Hậu, ánh mắt khi nãy đã biến mất thay vào đó kà ánh mắt mơ màng mông lung khó đoán.
-Khu...thần nhi buổi chiều hôm đó có chút mệt không muốn dùng bửa, nhưng nhờ các món ăn do...khụ...đệ phụ chuẩn bị nhìn rất ngon miệng nên lại muốn ăn, cũng chính vì món ăn quá ngon...khụ..nô tỳ kia hầu kế bên, cũng chính là nô tỳ này, thèm thuồn..khụ...đến nổi nuốt nước bọt ừng ực, thấy vậy thần nhi mới cho phép nô tỳ này ăn, nào ngờ sức ăn của nô tỳ ấy quá...khụ...như thế thần nhi chỉ ăn một chút, và nhờ vậy mới qua khỏi...khụ..
*phốc* một thái giám kế bên đang cố nhịn cười, còn nàng mặt đang nhợt nhạt cũng chuyển thành màu đen.
Tên Du Thiên Ân này, rốt cuộc là cứu nàng hay bêu xấu nàng hả?!!
-Vậy tại sao tiện nhân ăn nhiều lại trúng độc nhẹ hơn nhị vương gia, chẳng phải là do mưu kế của ả để qua mặt mọi người hay sao!? Dương Mỵ lên tiếng.
Du Thiên Ân liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, nàng chớp mắt hai ba lần, rõ ràng nàng thấy mắt hắn có...ý cười!
-Chuyện này bổn vương không rõ, chi bằng...khụ...cứ hỏi ngự y.
-Ngự y ngươi mau giải thích cho ai gia hiểu! Thái Hậu ra lệnh cho ngự y.
Ngự y chấp tay nhận lệnh, đầu tiên là bắt mạch cho Du Thiên Ân sau đó bắt mạch cho nàng, sau một hồi chau mày thì ra kết luận.
-Là do thể chất của nhị vương gia yếu ớt cho nên dù là một ít độc và độc tố cũng nhẹ đi chăng nữa cũng khiến cơ thể của nhị vương gia không cầm cự được, còn nô tỳ này thể chất rất tốt nên, độc tốc nhẹ chỉ ảnh hưởng một chút thôi, và hiện trạng của nhị vương gia cũng vậy, chỉ cần uống ba thang thuốc là có thể bình phục.
Ngự y nói rõ ràng, Thái Hậu gật đầu hài lòng, sau đó chuyển ánh mắt nhìn nàng.
-Dù là vô ý, nhưng nô tỳ ngươi cũng có công, ai gia bang cho ngươi một trăm lượng xem như tiền thưởng.
-Ở đó nhìn cái gì không mau tạ ơn thái hậu?! Thái giám kế bên giọng đanh đá quát nàng.
Nàng nhanh chóng cúi đầu.
-Đa tạ Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu hài lòng, sau đó cười hiền với Du Thiên Ân.
-Ân nhi cũng may con không sao, nghe tin con trúng độc mà ruột gan ai gia nóng như lửa đốt, cũng không còn sớm ai gia phải hồi cung, con hãy tịnh dưỡng cho tốt.
Thái Hậu vỗ vỗ vào vai Du Thiên Ân.
-Thứ lỗi cho thần nhi không thể tiễn Thái Hậu, khiến Thái Hậu phiền lòng rồi.
Nói thêm vài lời khách sáu, sau đó thái giám dìu Thái Hậu ra khỏi phòng, Dương mỵ đứng kế bên một lời cũng không dám nói, lúc sau lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng.
-Th..Thần thiếp đi tiễn Thái Hậu.
Dương Mỵ nhanh chân bước ra cửa, nhưng Du Thiên Ân nhanh miệng hơn.
-Bổn vương nghĩ không cần đâu, Thái Hậu chắc đã ra khỏi phủ rồi.
Dương mỵ dời bướt trở vào phòng.
-Khi nãy đệ phụ khăng khăng cho là nô tỳ này hạ độc vậy đệ phụ chắc chắn có bằng chứng, vậy có thể đưa ra không...khụ...bổn vương không muốn ân nhân của mình bị đổ oan.
Dương Mỵ nghĩ bây giờ vì chuyện hạ độc này, nhị vương gia xem tiện nhân này là ân nhân, và ra sức bảo vệ như vậy, nàng ta có nói thế nào nhất định nhị vương gia cũng không tin, Dương mỵ liếc nhìn nàng ngồi trên sàn nhà, sau đó dời ánh mắt nhìn Du Thiên Ân.
-Là do thần thiếp quá lo lắng cho nhị vương gia nên mới dẫn đến nhầm lẫn, xin nhị vương gia trách tội.
Dương Mỵ chấp tay, cúi người tạ lỗi, Du Thiên Ân phất tay.
-Không cần phải như vậy, dù gì đệ phụ cũng lo nghĩ cho bổn vương.
Dương Mỵ mừng thầm.
-Đa tạ nhị vương gia, vậy thần thiếp xin phép lui xuống.
Du Thiên Ân gật đâu, Dương Mỵ ra khỏi phòng, Du Thiên Ân cũng kêu ngự y, và tất cả gia đinh trong phòng ra ngoài.
Đợi bọn họ đi xa, Du Thiên Ân mới thư thã đứng dậy, nàng nhìn mà tròn xoe mắt, rõ ràng khi nãy sống dở chết dở kia mà!
-Du Thiên Ân...sao..ngươi..
Du Thiên Ân không trả lời, mà đến dìu nàng đứng dậy, để nàng ngồi trên giường, rồi nhẹ nhàng bắt mạch giúp nàng, sao đó lẩm bẩm.
-Cái gì mà thể chất rất tốt, rõ ràng độc đã giải gần hết, mà vẫn yếu như vậy.
-Hả....Du Thiên Ân, ngươi rốt cuộc...việc này là thế nào?
Du Thiên Ân liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại tủ lấy túi vải nhỏ đựng kim châm ra.
Nàng trợn mắt nhìn hắn.
-Ngươi...ngươi muốn làm gì!!!
Du Thiên Ân, nắm chặt cổ tay nàng, nàng cố gỡ ra nhưng lúc này sức đâu ra, giống như gãi ngứa hắn vậy.
-Ngồi yên!
Du Thiên Ân trừng mắt, nàng bị dọa đến giật mình, ngồi im thinh thít.
Du Thiên Ân lấy kim châm ra, giống như lần trước ấn vào nguyệt giúp nàng giải độc.
Sau một lúc nàng thấy trong người có sức hơn khi nãy, đầu cũng bớt đâu nhứt.
Nhìn yếu ớt nhưng cũng giỏi đấy! Nàng bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng mà rốt cuộc chuyện này kà thế nào, nàng vẫn muốn hắn nói rõ ra xem, tại sao thức ăn lại có độc, rồi sao Dương Mỵ lại nói nàng hạ độc và điều quan trọng nhất....tại sao rõ ràng hắn biết thức ăn có độc mà vẫn bắt nàng ăn!!
Mặt nàng trở về trạng thái u ám, vạch đen trên mặt cũng đua nhau chạy xuống.
-Du Thiên Ân, ta-muốn-một-lời-giải-thích!
Du Thiên Ân lườm nàng, nàng cũng hơn thua trừng lại hắn, sau đó hắn đi cất túi vải vào chỗ củ, đến bàn lớn định rót trà uống, nhưng bình trà lại lạnh tanh, hắn thở dài sau đó ngồi xuống ghế, quay mặt lại phía nàng, nhẹ nhàng nói.
-Là ta cứu ngươi sau ngươi có thể có thái độ như vậy với ân nhân của mình.
-Ân nhân cái khỉ á, ân nhân mà bắt ta ăn thức ăn có độc, hại ta sống dở chết dở! Nàng hung hăn lườm hắn.
-Nếu ngươi không ăn, vậy ngày hôm nay Dương Mỵ kia nhất định bắt ngươi đi xử trảm rồi.
-Gì...
Cũng đúng ha, nếu nàng không ăn thì sẽ dễ cho Dương Mỵ bắt tội nàng, đằng này lúc nãy rõ ràng là nàng trúng độc cô ta còn nói là âm mưu của nàng!! Nàng nghĩ mong lung về lời Du Thiên Ân nói, nhưng mà vẫn có một chuyện nàng không hiểu...
-Vậy rốt cuộc vì lí do gì mà ngươi...cứu ta..
Du Thiên Ân khẽ chớp mắt phượng, ánh nhìn cũng bỗng thay đổi, ánh mắt mơ màng như ánh trăng non, khiến người đối diện cứ như bị hút vào, ánh mắt này của hắn...khiến nàng có chút...khó thở, không khí xung quanh như không biến mất theo từng chữ hắn nói.
-Vì...ta...muốn...ngươi nợ ta.
Bà nó, lời hắn vừa dức nàng như được tiếp oxi vậy, nàng hít từng ngụm khí vào, khi lấy lại nhịp thở nàng mới ném cho hắn cái lườm vô cùng căm phẫn.
-Cái gì mà muốn ta nợ ngươi, nói cho ngươi biết nếu ta không cứu ngươi khỏi đuối nước thì bây giờ ngươi uống trà với long vương rồi, ta chưa bao giờ thấy ai tiểu nhân mặt dày như ngươi.
Du Thiên Ân vỗ bàn.
-Chuyện lần đó ta chưa tính với ngươi, rõ ràng là người mà giả ma giả quỷ làm ta giật mình, nên mới ngã dưới nước.
Nàng lập tức xuống giường, đến đối diện với hắn để nói lí lẽ, không ngờ tên Du Thiên Ân này lại quá đáng như vậy.
-Hừ...lúc đó ta có việc nên mới làm vậy, là do ngươi gan bé như thỏ! Nàng gân cổ cãi lại.
Du Thiên Ân đứng lên lậo tức cao hơn nàng một cái đầu, hắn nhìn nàng khinh bỉ.
-Là do ngươi xấu như quỷ, xuất hiện khiến ta giật mình.
Nàng thấy mình thấp hơn hắn nên vội đứng lên cái ghế, bây giờ vừa tầm nàng bắt đầu đáp trả.
-Ngươi đừng ngụy biện để bao che sự nhát gan của mình nữa,chỉ khiến ta cười đau bụng thôi haha!Nàng cố ý cười vào mặt hắn, gân xanh trên trán Du Thiên Ân nổi lên.
-Là nha đầu ngươi xấu như quỷ!! Du Thiên Ân nhấn mạnh chữ cuối.
Nàng cũng hề thua khí phách.
-Ngươi nhát như thỏ!!!!
-Xấu như quỷ/Nhát như thỏ.
-Như quỷ/như thỏ.
"Cốc cốc"-Nhị vương gia nô tỳ mang thuốc và điểm tâm đến.
Có tiếng của nô tỳ bên ngoài, Du Thiên Ân và nàng mới ngừng chiến võ mồm, hai người không thèm liếc nhau.
-hừ/hừ.
Du Thiên Ân trở về giường, vẽ mặt nhanh chống trở về u ám, xám xanh.
Nàng nhìn hắn mà lắc đầu kịch liệt: Diễn còn hơn diễn viên hiện đại nữa, cạn lời!
-Khụ...khụ...vào đi.
Nô tỳ đẩy cửa bước vào, hành lễ với Du Thiên Ân xong thì mang thức ăn và thuốc để trên bàn, sau đó liếc nhìn nàng một cái rồi cúi gập người đứng một bên đợi lệnh.
-Khụ...ngươi lui xuống đi, bổn vương tự lo được.
Nô tỳ hành lễ rồi lui ra, nàng thấy vậy cũng đi ra theo, nhưng Du Thiên Ân ngăn cản lại.
-Thanh Tâm ngươi cứ ở lại từ nay về sau ngươi cứ dọn vào phòng trống kế bên, ta sẽ bố trí người canh gác...khụ...chưa tìm được hung thủ thì vẫn còn nguy hiểm...khụ...
Du Thiên Ân cố ý nói lớn để nô tỳ kia nghe được, hắn liếc nhìn nàng thấy nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn, đáp lại hắn cong môi cười đắc ý.
........
-Ngươi nói sao? nhị vương gia muốn tiện nhân đó đế ở phòng kế bên à? Đúng loại lẵnh lơ, không ngờ qua vụ việc này tiện nhân lại được lòng nhị vương gia.
Dương Mỵ trong lòng bực tức, sai người đi nghe ngóng đủ thứ, khi nãy Du Thiên Ân còn cho người gọi A Triệu đến, tên A Triệu này là nô tài thân cận, Du Thiên Ân hình như giao cho hắn truy tìm hung hủ hạ độc.
Nếu để tên A Triệu đó điều tra ra thì Dương Mỵ nàng há phải gặp nguy hiểm sao?
Dương Mỵ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một cách.
Dương Mỵ đến phòng báo với Du Thiên Ân là đã bắt được hung thủ, một lúc sau Du Thiên Ân bước ra theo sao là nàng, Dương Mỵ hậm hực nhìn nàng, nàng bây giờ có chỗ dựa lưng nên cũng kêu ngạo liếc mắc đám trả, điều này lại khiến Dương Mỵ tức điên, nhưng lại không dám bộc lộ trước mặt Du Thiên Ân.
Đến chỗ hậu viện thấy một tên gia đinh đang quỳ ở đó, tay bị trói lại, gương mặt nước mắt nước mũi đầm đìa.
-Bẩm nhị vương gia, thần thiếp đã điều tra ra, chính là tên gia đinh này, vào hôm người xảy ra chuyện đã lén lúc vào phòng bếp, và tìm kiếm ở phòng hắn đã tìm ra gói thuốc độc này.
Dương Mỵ đưa ra một gói giấy màu xám, cũng giống như gói giấy giấu dưới gối nàng.
Nàng cười khẩy, rõ ràng cô ta đang tự biên tự diễn, nàng nhìn Du Thiên Ân, thấy hắn không phản ứng gì hết, chỉ đăm chiêu nhìn tên gia đinh đang quỳ ở đó.
-Nếu vậy nguyên do ngươi hạ độc bổn vương là gì?
Tên gia đinh thân hình rung bần bậc, hết nhìn Du Thiên Ân rồi đến Dương Mỵ, mà nhìn sang Dương Mỵ thì thân hình con rung dữ hơn.
-Ta...là...vì ta nhìn...nhìn ngươi chướng mắt.
"Phốc" nàng xém xíu là bậc cười, Du Thiên Ân lập tức đen mặt, và ném cho nàng một cái lườm.
-To gan, ai cho ngươi ăn nói với nhị vương gia như thế, người đâu tát vào miệng hắn!
Dương Mỵ ra lệnh, lập tức tên gia đinh bị vã miệng liên tục, đến nổi miệng bậc máu.
Du Thiên Ân xem màng kịch này cũng bắt đầu chán, nên kêu bọn họ dừng tay.
-Được rồi, tên này nhờ giao cho đệ phụ xử lí, bổn vương còn mệt muốn nghỉ ngơi một lát.
-Nhị vương gia cứ yên tâm, thần thiếp sẽ lo mọi việc! Dương Mỵ nhẹ giọng.
Du Thiên Ân dời bước hướng về phòng, đi được ba bước vẫn không thấy nàng, hắn quay đầu lại thấy nàng vẫn còn đấu võ mắt với Dương Mỵ.
-Khụ...khụ...
Du Thiên Ân ho hai tiếng, nàng mới thu mắt lại lon ton đi theo hắn.
Dương Mỵ nhìn cảnh nàny càng nhìn càng tức.
Du Thiên Ân một lần nữa cố chấp ngồi dậy, lần này có hai thái giám phụ một tay đỡ hắn dậy, hắn ho khan vài tiếng rồi nói.
-Các ngươi mau bỏ nô tỳ ấy ra..khụ...sao các ngươi có thể làm vậy với ân nhân của bổn vương.
Du Thiên Ân vừa dứt lời, mọi người trong phòng điều liếc mắt nhìn nàng, chính nàng cũng không hiểu, là do nàng bị trúng độc nên tai có vấn đề hay do Du Thiên Ân trúng độc nên bị...điên?
Thái Hậu lo lắng nhìn Du Thiên Ân, rồi liếc sang thái y.
-Thái y ngươi mau chuẩn mạch cho Ân Nhi một lần nữa.
Du Thiên Ân vội xua tay.
-Khụ...không cần thần nhi không sao.
Dương Mỵ nóng lòng, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng vạt áo đã bị nàng ta vò đến nhăn nheo.
-N..Nhị vương gia, sao người lại nói tiện nhân này là ân nhân, rõ ràng chính ả đã hạ độc hại người, phải nhanh chóng trừng...
Dương Mỵ bị ánh mắt của Du Thiên Ân làm cho hoãn loạn, thần sắc trắng xanh, nhưng đôi mắt lại sắc bén như kiếm, làm cho người nhìn có chút rung sợ.
-Ân Nhi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thái Hậu hỏi.
Du Thiên Ân, nhìn Thái Hậu, ánh mắt khi nãy đã biến mất thay vào đó kà ánh mắt mơ màng mông lung khó đoán.
-Khu...thần nhi buổi chiều hôm đó có chút mệt không muốn dùng bửa, nhưng nhờ các món ăn do...khụ...đệ phụ chuẩn bị nhìn rất ngon miệng nên lại muốn ăn, cũng chính vì món ăn quá ngon...khụ..nô tỳ kia hầu kế bên, cũng chính là nô tỳ này, thèm thuồn..khụ...đến nổi nuốt nước bọt ừng ực, thấy vậy thần nhi mới cho phép nô tỳ này ăn, nào ngờ sức ăn của nô tỳ ấy quá...khụ...như thế thần nhi chỉ ăn một chút, và nhờ vậy mới qua khỏi...khụ..
*phốc* một thái giám kế bên đang cố nhịn cười, còn nàng mặt đang nhợt nhạt cũng chuyển thành màu đen.
Tên Du Thiên Ân này, rốt cuộc là cứu nàng hay bêu xấu nàng hả?!!
-Vậy tại sao tiện nhân ăn nhiều lại trúng độc nhẹ hơn nhị vương gia, chẳng phải là do mưu kế của ả để qua mặt mọi người hay sao!? Dương Mỵ lên tiếng.
Du Thiên Ân liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, nàng chớp mắt hai ba lần, rõ ràng nàng thấy mắt hắn có...ý cười!
-Chuyện này bổn vương không rõ, chi bằng...khụ...cứ hỏi ngự y.
-Ngự y ngươi mau giải thích cho ai gia hiểu! Thái Hậu ra lệnh cho ngự y.
Ngự y chấp tay nhận lệnh, đầu tiên là bắt mạch cho Du Thiên Ân sau đó bắt mạch cho nàng, sau một hồi chau mày thì ra kết luận.
-Là do thể chất của nhị vương gia yếu ớt cho nên dù là một ít độc và độc tố cũng nhẹ đi chăng nữa cũng khiến cơ thể của nhị vương gia không cầm cự được, còn nô tỳ này thể chất rất tốt nên, độc tốc nhẹ chỉ ảnh hưởng một chút thôi, và hiện trạng của nhị vương gia cũng vậy, chỉ cần uống ba thang thuốc là có thể bình phục.
Ngự y nói rõ ràng, Thái Hậu gật đầu hài lòng, sau đó chuyển ánh mắt nhìn nàng.
-Dù là vô ý, nhưng nô tỳ ngươi cũng có công, ai gia bang cho ngươi một trăm lượng xem như tiền thưởng.
-Ở đó nhìn cái gì không mau tạ ơn thái hậu?! Thái giám kế bên giọng đanh đá quát nàng.
Nàng nhanh chóng cúi đầu.
-Đa tạ Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu hài lòng, sau đó cười hiền với Du Thiên Ân.
-Ân nhi cũng may con không sao, nghe tin con trúng độc mà ruột gan ai gia nóng như lửa đốt, cũng không còn sớm ai gia phải hồi cung, con hãy tịnh dưỡng cho tốt.
Thái Hậu vỗ vỗ vào vai Du Thiên Ân.
-Thứ lỗi cho thần nhi không thể tiễn Thái Hậu, khiến Thái Hậu phiền lòng rồi.
Nói thêm vài lời khách sáu, sau đó thái giám dìu Thái Hậu ra khỏi phòng, Dương mỵ đứng kế bên một lời cũng không dám nói, lúc sau lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng.
-Th..Thần thiếp đi tiễn Thái Hậu.
Dương Mỵ nhanh chân bước ra cửa, nhưng Du Thiên Ân nhanh miệng hơn.
-Bổn vương nghĩ không cần đâu, Thái Hậu chắc đã ra khỏi phủ rồi.
Dương mỵ dời bướt trở vào phòng.
-Khi nãy đệ phụ khăng khăng cho là nô tỳ này hạ độc vậy đệ phụ chắc chắn có bằng chứng, vậy có thể đưa ra không...khụ...bổn vương không muốn ân nhân của mình bị đổ oan.
Dương Mỵ nghĩ bây giờ vì chuyện hạ độc này, nhị vương gia xem tiện nhân này là ân nhân, và ra sức bảo vệ như vậy, nàng ta có nói thế nào nhất định nhị vương gia cũng không tin, Dương mỵ liếc nhìn nàng ngồi trên sàn nhà, sau đó dời ánh mắt nhìn Du Thiên Ân.
-Là do thần thiếp quá lo lắng cho nhị vương gia nên mới dẫn đến nhầm lẫn, xin nhị vương gia trách tội.
Dương Mỵ chấp tay, cúi người tạ lỗi, Du Thiên Ân phất tay.
-Không cần phải như vậy, dù gì đệ phụ cũng lo nghĩ cho bổn vương.
Dương Mỵ mừng thầm.
-Đa tạ nhị vương gia, vậy thần thiếp xin phép lui xuống.
Du Thiên Ân gật đâu, Dương Mỵ ra khỏi phòng, Du Thiên Ân cũng kêu ngự y, và tất cả gia đinh trong phòng ra ngoài.
Đợi bọn họ đi xa, Du Thiên Ân mới thư thã đứng dậy, nàng nhìn mà tròn xoe mắt, rõ ràng khi nãy sống dở chết dở kia mà!
-Du Thiên Ân...sao..ngươi..
Du Thiên Ân không trả lời, mà đến dìu nàng đứng dậy, để nàng ngồi trên giường, rồi nhẹ nhàng bắt mạch giúp nàng, sao đó lẩm bẩm.
-Cái gì mà thể chất rất tốt, rõ ràng độc đã giải gần hết, mà vẫn yếu như vậy.
-Hả....Du Thiên Ân, ngươi rốt cuộc...việc này là thế nào?
Du Thiên Ân liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại tủ lấy túi vải nhỏ đựng kim châm ra.
Nàng trợn mắt nhìn hắn.
-Ngươi...ngươi muốn làm gì!!!
Du Thiên Ân, nắm chặt cổ tay nàng, nàng cố gỡ ra nhưng lúc này sức đâu ra, giống như gãi ngứa hắn vậy.
-Ngồi yên!
Du Thiên Ân trừng mắt, nàng bị dọa đến giật mình, ngồi im thinh thít.
Du Thiên Ân lấy kim châm ra, giống như lần trước ấn vào nguyệt giúp nàng giải độc.
Sau một lúc nàng thấy trong người có sức hơn khi nãy, đầu cũng bớt đâu nhứt.
Nhìn yếu ớt nhưng cũng giỏi đấy! Nàng bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng mà rốt cuộc chuyện này kà thế nào, nàng vẫn muốn hắn nói rõ ra xem, tại sao thức ăn lại có độc, rồi sao Dương Mỵ lại nói nàng hạ độc và điều quan trọng nhất....tại sao rõ ràng hắn biết thức ăn có độc mà vẫn bắt nàng ăn!!
Mặt nàng trở về trạng thái u ám, vạch đen trên mặt cũng đua nhau chạy xuống.
-Du Thiên Ân, ta-muốn-một-lời-giải-thích!
Du Thiên Ân lườm nàng, nàng cũng hơn thua trừng lại hắn, sau đó hắn đi cất túi vải vào chỗ củ, đến bàn lớn định rót trà uống, nhưng bình trà lại lạnh tanh, hắn thở dài sau đó ngồi xuống ghế, quay mặt lại phía nàng, nhẹ nhàng nói.
-Là ta cứu ngươi sau ngươi có thể có thái độ như vậy với ân nhân của mình.
-Ân nhân cái khỉ á, ân nhân mà bắt ta ăn thức ăn có độc, hại ta sống dở chết dở! Nàng hung hăn lườm hắn.
-Nếu ngươi không ăn, vậy ngày hôm nay Dương Mỵ kia nhất định bắt ngươi đi xử trảm rồi.
-Gì...
Cũng đúng ha, nếu nàng không ăn thì sẽ dễ cho Dương Mỵ bắt tội nàng, đằng này lúc nãy rõ ràng là nàng trúng độc cô ta còn nói là âm mưu của nàng!! Nàng nghĩ mong lung về lời Du Thiên Ân nói, nhưng mà vẫn có một chuyện nàng không hiểu...
-Vậy rốt cuộc vì lí do gì mà ngươi...cứu ta..
Du Thiên Ân khẽ chớp mắt phượng, ánh nhìn cũng bỗng thay đổi, ánh mắt mơ màng như ánh trăng non, khiến người đối diện cứ như bị hút vào, ánh mắt này của hắn...khiến nàng có chút...khó thở, không khí xung quanh như không biến mất theo từng chữ hắn nói.
-Vì...ta...muốn...ngươi nợ ta.
Bà nó, lời hắn vừa dức nàng như được tiếp oxi vậy, nàng hít từng ngụm khí vào, khi lấy lại nhịp thở nàng mới ném cho hắn cái lườm vô cùng căm phẫn.
-Cái gì mà muốn ta nợ ngươi, nói cho ngươi biết nếu ta không cứu ngươi khỏi đuối nước thì bây giờ ngươi uống trà với long vương rồi, ta chưa bao giờ thấy ai tiểu nhân mặt dày như ngươi.
Du Thiên Ân vỗ bàn.
-Chuyện lần đó ta chưa tính với ngươi, rõ ràng là người mà giả ma giả quỷ làm ta giật mình, nên mới ngã dưới nước.
Nàng lập tức xuống giường, đến đối diện với hắn để nói lí lẽ, không ngờ tên Du Thiên Ân này lại quá đáng như vậy.
-Hừ...lúc đó ta có việc nên mới làm vậy, là do ngươi gan bé như thỏ! Nàng gân cổ cãi lại.
Du Thiên Ân đứng lên lậo tức cao hơn nàng một cái đầu, hắn nhìn nàng khinh bỉ.
-Là do ngươi xấu như quỷ, xuất hiện khiến ta giật mình.
Nàng thấy mình thấp hơn hắn nên vội đứng lên cái ghế, bây giờ vừa tầm nàng bắt đầu đáp trả.
-Ngươi đừng ngụy biện để bao che sự nhát gan của mình nữa,chỉ khiến ta cười đau bụng thôi haha!Nàng cố ý cười vào mặt hắn, gân xanh trên trán Du Thiên Ân nổi lên.
-Là nha đầu ngươi xấu như quỷ!! Du Thiên Ân nhấn mạnh chữ cuối.
Nàng cũng hề thua khí phách.
-Ngươi nhát như thỏ!!!!
-Xấu như quỷ/Nhát như thỏ.
-Như quỷ/như thỏ.
"Cốc cốc"-Nhị vương gia nô tỳ mang thuốc và điểm tâm đến.
Có tiếng của nô tỳ bên ngoài, Du Thiên Ân và nàng mới ngừng chiến võ mồm, hai người không thèm liếc nhau.
-hừ/hừ.
Du Thiên Ân trở về giường, vẽ mặt nhanh chống trở về u ám, xám xanh.
Nàng nhìn hắn mà lắc đầu kịch liệt: Diễn còn hơn diễn viên hiện đại nữa, cạn lời!
-Khụ...khụ...vào đi.
Nô tỳ đẩy cửa bước vào, hành lễ với Du Thiên Ân xong thì mang thức ăn và thuốc để trên bàn, sau đó liếc nhìn nàng một cái rồi cúi gập người đứng một bên đợi lệnh.
-Khụ...ngươi lui xuống đi, bổn vương tự lo được.
Nô tỳ hành lễ rồi lui ra, nàng thấy vậy cũng đi ra theo, nhưng Du Thiên Ân ngăn cản lại.
-Thanh Tâm ngươi cứ ở lại từ nay về sau ngươi cứ dọn vào phòng trống kế bên, ta sẽ bố trí người canh gác...khụ...chưa tìm được hung thủ thì vẫn còn nguy hiểm...khụ...
Du Thiên Ân cố ý nói lớn để nô tỳ kia nghe được, hắn liếc nhìn nàng thấy nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn, đáp lại hắn cong môi cười đắc ý.
........
-Ngươi nói sao? nhị vương gia muốn tiện nhân đó đế ở phòng kế bên à? Đúng loại lẵnh lơ, không ngờ qua vụ việc này tiện nhân lại được lòng nhị vương gia.
Dương Mỵ trong lòng bực tức, sai người đi nghe ngóng đủ thứ, khi nãy Du Thiên Ân còn cho người gọi A Triệu đến, tên A Triệu này là nô tài thân cận, Du Thiên Ân hình như giao cho hắn truy tìm hung hủ hạ độc.
Nếu để tên A Triệu đó điều tra ra thì Dương Mỵ nàng há phải gặp nguy hiểm sao?
Dương Mỵ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một cách.
Dương Mỵ đến phòng báo với Du Thiên Ân là đã bắt được hung thủ, một lúc sau Du Thiên Ân bước ra theo sao là nàng, Dương Mỵ hậm hực nhìn nàng, nàng bây giờ có chỗ dựa lưng nên cũng kêu ngạo liếc mắc đám trả, điều này lại khiến Dương Mỵ tức điên, nhưng lại không dám bộc lộ trước mặt Du Thiên Ân.
Đến chỗ hậu viện thấy một tên gia đinh đang quỳ ở đó, tay bị trói lại, gương mặt nước mắt nước mũi đầm đìa.
-Bẩm nhị vương gia, thần thiếp đã điều tra ra, chính là tên gia đinh này, vào hôm người xảy ra chuyện đã lén lúc vào phòng bếp, và tìm kiếm ở phòng hắn đã tìm ra gói thuốc độc này.
Dương Mỵ đưa ra một gói giấy màu xám, cũng giống như gói giấy giấu dưới gối nàng.
Nàng cười khẩy, rõ ràng cô ta đang tự biên tự diễn, nàng nhìn Du Thiên Ân, thấy hắn không phản ứng gì hết, chỉ đăm chiêu nhìn tên gia đinh đang quỳ ở đó.
-Nếu vậy nguyên do ngươi hạ độc bổn vương là gì?
Tên gia đinh thân hình rung bần bậc, hết nhìn Du Thiên Ân rồi đến Dương Mỵ, mà nhìn sang Dương Mỵ thì thân hình con rung dữ hơn.
-Ta...là...vì ta nhìn...nhìn ngươi chướng mắt.
"Phốc" nàng xém xíu là bậc cười, Du Thiên Ân lập tức đen mặt, và ném cho nàng một cái lườm.
-To gan, ai cho ngươi ăn nói với nhị vương gia như thế, người đâu tát vào miệng hắn!
Dương Mỵ ra lệnh, lập tức tên gia đinh bị vã miệng liên tục, đến nổi miệng bậc máu.
Du Thiên Ân xem màng kịch này cũng bắt đầu chán, nên kêu bọn họ dừng tay.
-Được rồi, tên này nhờ giao cho đệ phụ xử lí, bổn vương còn mệt muốn nghỉ ngơi một lát.
-Nhị vương gia cứ yên tâm, thần thiếp sẽ lo mọi việc! Dương Mỵ nhẹ giọng.
Du Thiên Ân dời bước hướng về phòng, đi được ba bước vẫn không thấy nàng, hắn quay đầu lại thấy nàng vẫn còn đấu võ mắt với Dương Mỵ.
-Khụ...khụ...
Du Thiên Ân ho hai tiếng, nàng mới thu mắt lại lon ton đi theo hắn.
Dương Mỵ nhìn cảnh nàny càng nhìn càng tức.
Bình luận truyện