Một Đoạn Nhân Duyên
Chương 55
Hai ngày trước, thời điểm mà nàng tìm được Uyển Tú cung.
Tay bắt mặt mừng với Uyển Nhi các kiểu, rồi nàng ta sắp xếp chỗ cho nàng, bảo nàng là nô tỳ ở phủ gửi đến, Uyển Nhi bảo dạo này thái hậu có vẻ rất nghiêm khắc, các phi tầng của hoàng thượng điều giám sát rất kỹ, nên cơ hội ra ngoài cũng không có.
Nàng ta nhờ nàng buổi tối giả vờ ở trong phòng, cung nữ của thái hậu có đến chỉ cần nằm yên trên giường là được, nàng thấy hơi kỳ định từ chối nhưng mà nhớ lại đang ở đậu Uyển Nhi nên mới gật đầu, nhưng cũng một phần do nàng thấy tội nàng ấy, nghe bảo hôm nay là đầy tháng con của A Tài.
Uyển Nhi nói lần đến thăm lần này là lần cuối, bao lần đau khổ nàng ấy nhận ra mình cần buông bỏ tất cả, vì A Tài có cuộc sống hạnh phúc riêng, Uyển Nhi tự thấy bản thân như một hòn đá cản trở vậy.
Tối hôm đó chẳng biết xui rủi thế nào, tên hoàng kia lại đến Uyển Tú Cung, lúc nàng nghe giọng cung nữ đang loạn xạ ở ngoài, còn nàng thì cuộng vào cái chăn giả chết, cuối cùng tên hoàng đế kia đạp cửa xong vào, nàng rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, đưa tay tìm vũ khí phòng thân, nhưng ngặt nổi chăn với gối thì phòng thân cái gì?
Ngoài dự đoán của nàng, tên hoàng thượng kia vào phòng chỉ ngồi trên bà uống trà, tuyệt nhiên không làm gì khác, nàng lén lúc mở góc chăn ra nhìn, chỉ thấy được sau lưng nhưng dáng người này hơi quen nha.
-Nghe nói nàng nhiễm phong hàn, đã dùng thuốc chưa?
Tên hoàng thượng lên tiếng hỏi, nàng chẳng biết trả lời thế nào lỡ bị phát hiện thì khổ nên tiếp tục im lặng.
Một lúc sau không nghe câu trả lời từ nàng, tên đó có xoay người lại một chút.
-Nàng cảm thấy trẫm rất phiền sao?
Lại tiếp tục hỏi, rấc rối thật đấy, nếu là Uyển Nhi sẽ trả lời thế nào? Là dạng dịu dàng hay lạnh lùng?
-Trẫm đến chỗ nàng cũng vì thái hậu ép ta đến chỗ của Hà Phi, trẫm ngồi ở đây một lát sẽ rời đi ngay, nàng cứ nghĩ ngơi đi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vậy cứ ở yên trong chăn, đợi tên hoàng thượng này đi khỏi.
Nhưng cuộc đời lắm bất ngờ, Uyển Nhi trở về đúng lúc tên hoàng thượng chuẩn bị đi, lúc ấy nàng giật tung chăn ra nhìn hai người bọn họ, lại bất ngờ tiếp tên hoàng thượng xa lạ kia, nàng hình như có quen biết, nói chính xác hơn nàng từng mời hoàng thượng của Thiên Long Quốc, anh trai của Du Thiên Ân ăn chè đậu đỏ…
Nàng nghĩ khi Du Thiên Minh phát hiện mọi chuyện sẽ rắc rối lắm, nhưng mà cuối cùng ba người cùng ngồi uống trà, Du Thiên Minh bảo muốn biết mọi chuyện, Uyển Nhi thì kể ra mọi thứ, đúng vậy chính xác là tất cả mọi thứ kể cả mối quan hệ của nàng và Du Thiên Ân, nàng ngồi giữa bọn họ mà mặt đầy hắc tuyến.
Trở lại với thực tế. Nàng đã ở trong cung được hai ngày, mọi chuyện cũng không có gì đặc biệt ngoài chuyện Du Thiên Minh hay đến Uyển Tú Cung cùng nàng bà Uyển Nhi uống trà và trò chuyện, nàng cũng trở thành quân sư tình yêu nghiệp dư, chuyện tình của Du Thiên Minh có chúc cẩu huyết, hân ta không biết phải đối mặt với Hà Phi thế nào dù mọi chuyện đã sáng tỏ. Nàng đứng dưới gốc nhìn của người ngoài cuộc khuyên nhũ hắn ta.
Giúp chuyện của người khác rất nhanh, còn chuyện của nàng và Du Thiên Ân...haizz! Cũng chẳng biết sức khỏe đã bình phục chưa nữa.
-Thanh Tâm ly trà của muội nguội cả rồi, đang nghĩ đến hoàng đệ sao? Du Thiên Minh nhìn nàng.
Nàng giật mình cười ngượng với Du Thiên Minh.
-Đương nhiên là nhớ đến nhị vương gia rồi, tối nào muội ấy cũng ngồi thở dài cả! Uyển Nhi đặt ly trà xuống bàn, thuận tay lấy mức quả bỏ vào miệng.
Du Thiên Minh đứng dậy, hai tay chống phía sau, vẻ mặt trở nên lo lắng.
-Hoàng đệ sức khỏe từ nhỏ đã yếu, lần này bệnh lại tái phát, khiến trẫm rất lo.
Nàng thở dài, người anh trai tốt thế này, tại sao Diệp Quế Trung ép Du Thiên Ân mưu phản, nếu Du Thiên Minh biết được thì sẽ buồn lòng thế nào đây.
-Hoàng thượng người đừng quá lo, chàng nhất định sẽ khỏe lại!
Uyển Nhi cười cười nhìn nàng.
-Đúng rồi, sức khỏe của nhị vương gia thì Tiểu Tâm là người hiểu rõ nhất mà! Đúng không Tiểu Tâm?
-Uyển Nhi tỷ đừng nói bậy trước mặt hoàng thượng như vậy! Nàng ngượng chính mặt.
Du Thiên Minh bật cười.
-Ha ha không ngờ Trương Phi nàng lại hài hước như vậy!
Ngay lúc đó Du Thiên Ân vừa bước vào sân, chứng kiến cảnh cười vui này, trong lòng dấy lên một sự khó chịu, nhanh chân bước đến phía nàng.
-Thần đệ tham kiến hoàng thượng! Giọng Du Thiên Ân hô to.
Ba người họ nghe thấy liền quay lại, nàng nhìn thấy Du Thiên Ân đứng ở đó, cứ nghĩ mình nhìn lầm, đưa tay lên dụi mắt hai lần.
Xác định không phải mình bị ảo giác, nàng đứng dậy chạy lại phía hắn, nhưng mà hắn cứ như người xa lạ không thèm nhìn nàng mà cứ thế lướt qua.
-Hoàng đệ sức khỏe đệ thế nào rồi? Du Thiên Minh vui mừng ra mặt.
-Sức khỏe đệ đã bình phục, khiến hoàng thượng lo lắng rồi! Du Thiên Ân chấp tay cuối người xuống.
Uyển Nhi nhìn thấy nàng mắt rưng rưng, liền lên tiếng chỉnh.
-Nhị vương gia, có người vẫn đợi ngài đến mất ăn mất ngủ, ngài còn giả vờ không quen, coi chừng bị mất nương tử nha!!
Du Thiên Ân nghiên đầu nhìn về hướng nàng, hắn giật mình, nàng khóc rồi, mắt ngấn lệ, một bậm chặt…
-Hoàng đệ đến an ủi Thanh Tâm đi, hai người xa nhau lâu như vậy mà, chuyện của đệ và muội ấy trẫm biết cả rồi, không cần lo.
Du Thiên Ân bất ngờ, sao đến hoàng thượng cũng biết.
-Trẫm còn việc cần phải giải quyết hai người từ từ tâm sự! Chuyện của đệ và Thanh Tâm ta sẽ lựa lời nói với mẫu hậu.
Du Thiên Minh nói xong liền thư thái rời khỏi đó, Uyển Nhi thấy vậy cũng kiếm cớ.
-Tỷ chợt nhớ ra còn phải vẽ tranh, hai người cứ tự nhiên, nhưng tốt nhất hai người về phòng tâm sự đi, ở đây xem chừng tai mắt rất nhiều!
Uyển Nhi rời đi, nhưng vài bước lại quay lại nhìn nàng cười nham hiểm.
-Tiểu Tâm nhị vương gia mới vừa khỏe, đừng làm quá sức nhé!!
Nàng đang nước mắt đầm đìa lại bị Uyển Nhi trêu chọc, ngượng đỏ cả mặt.
Du Thiên Ân nhìn nàng, ánh mắt đã trở về như trước đây, hắn ấp úng một lát rồi nói.
-Nàng…
-Chàng đi theo ta! Nàng nói.
Nàng và Du Thiên Ân trở về phòng, phòng này là do Uyển Nhi chuẩn bị cho nàng ở tạm, nó cách biệt với tòa nhà lớn của Uyển Tú Cung.
Nàng dù là rất nhớ Du Thiên Ân, chỉ muốn ôm chầm lấy, nhưng vẫn cố kìm nén giữ khoảng cách với hắn, lúc này nàng phải nói rõ cho hắn hiểu.
-Chàng thật sự làm ta rất thất vọng, thất vọng về chàng một ta lại thất vọng về bản thân mình đến mười, là do ta quá ích kỹ, ở chỗ của ta không có chuyện đa thê, chỉ duy nhất một phu một thê, thế nên ta không thể chịu được khi chia sẻ chàng với bất kỳ ai, nhưng chính điều này làm chàng nguy hiểm đến tính mạng...cho nên ta nghĩ kỹ rồi,ta không có danh phận gì cũng được chỉ cần chàng còn sống, chàng cứ thành thân với Ngọc …
Du Thiên Ân bất ngờ đi đến ôm chầm lấy nàng, sống mũi nàng cay xòe, nước mắt bắt đầu tuông ra, muốn nói hết câu nhưng côt họng cứ như tắt nghẹn, Du Thiên Ân vỗ về nàng.
-Để nàng lo lắng là lỗi của ta, nàng đừng khóc nữa...cũng đừng suy nghĩ nhiều, cho dù có ai nói gì thì ta vẫn là ta, ta vẫn một lòng chỉ có nàng, duy nhất chỉ có nàng…
Nàng nghe thế lại bật khóc nức nở hơn, khóc đến nổi mệt lã nàng mới lấy lại được bình tĩnh, nàng không phải kiểu người mít ướt vậy đâu, nhưng chẳng hiểu sao từ khi yêu Du Thiên Ân, ở cạnh hắn hay chuyện liên quan đến hắn nàng cứ như một đóa hoa mong manh dễ vỡ vậy, rất cần người khác chở che.
Du Thiên Ân đưa tay lau nước mắt cho nàng, tranh thủ ngắm ngiá khuôn mặt của nàng luôn.
-Nàng gầy đi nhiều rồi!
Nàng cũng đưa tay chạm vào má của Du Thiên Ân, trán nàng đột nhiên có hắc tuyến chạy xuống.
-Chàng...béo lên nhiều rồi!!
Du Thiên Ân cười với nàng, đúng hắn nhìn có da có thịt hơn lúc trước, hai má cũng không lộ xương như lúc trước, có lẽ vì độc tố trên người đã được giải hết, cộng với chuyện không cần giả vờ bệnh nữa nên hắn mới ăn uống thả ga.
-Chàng cười cái khỉ gì? Ta lo cho chàng đến nổi gầy đi mấy cân, còn chàng lại béo tốt thế này, hứ, đáng ghét!! Nàng làm nũng giả vờ giận hờn Du Thiên Ân.
Du Thiên Ân thấy vậy liền nịn bợ.
-Được rồi, đừng giận ta nữa, kể từ ngày mai ta sẽ nuôi nàng béo tốt, tốt đến nổi nàng đi cũng phải có người dìu.
Nàng lườm hắn, rồi bảo.
-Chàng ác thật đấy,định làm cho ta xấu xí rồi chàng bỏ ta chứ gì??
Du Thiên Ân xua tay.
-Không,không, ý ta không phải vậy, nàng đừng nóng, kẻo tổn hại bảo bảo trong bụng!
-Hả? Chàng nói cái gì cơ? Nàng tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Du Thiên Ân vui vẻ dời ánh mắt xuống bụng nàng, nàng đỏ mặt đánh nhẹ lên người hắn.
-Sao cái gì chàng cũng biết thế hả? Chuyện mang thai là tình thế nguy cấp mới đem ra lừa Cửu Phụ của chàng, chàng còn dám trêu chọc ta! Là A Triệu nói với chàng phải không? Được lắm lần sau gặp ta nhất định cho A Trệu biết tay.
Nghe nàng nhắc đến A Triệu, tâm trạng của Du Thiên Ân trở nên nặng nề.
-Sao thế?
Nàng nhận ra Du Thiên Ân có điểm khác lạ, vì sao khi nàng nhắc đến A Triệu thì hắn lại buồn buồn thế này?
-Phải rồi A Triệu thế nào rồi, hôm trước hắn có giúp ta chạy thoát, hắn có bị thương không? Nàng hỏi.
Du Thiên Ân đang phân vân không biết là có nên nói sự thật ngay bây giờ cho nàng biết hay không? Hay đợi một thời gian rồi hãy nói, nhưng Du Thiên Ân lo sợ sau này khi biết được nàng có trách hắn không?
-Có phải A Triệu xảy ra chuyện không? Nàng lo lắng.
Du Thiên Ân nhìn nàng một lúc rồi mới quyết định nói.
-A Triệu chết rồi, là do Cựu Phụ giết chết!
Nàng nghe tin này xong, tay chân đột nhiên rung lên, A Triệu chết rồi? Không thể nào A Triệu cũng thuộc dạng võ công đầy mình kia mà...nhưng là do Diệp Quế Trung giết,nàng từng thấy ông ta độc ác thế nào rồi, A Triệu vì cứu nàng mới chết, nàng cảm thấy bản thân mình có lỗi rất lớn...
Du Thiên Ân vội nắm lấy tay rồi kéo nàng vào lòng mình.
-Đừng suy nghĩ nhiều không phải lỗi của nàng, chẳng qua là Cựu Phụ quá độc ác!
Nàng đẩy Du Thiên Ân ra, sau đó nhìn hắn rồi nói.
-Chàng nhận ra Cựu Phụ chàng độc ác như thế chàng còn muốn đi theo ông ta làm việc xấu? Cứ tiếp tục như thế đến chàng càng xấu xa độc ác hơn ông ta gấp ngàn lần.
Du Thiên Ân thở dài.
-Trước đây là do ta mang oán hận trong lòng, nhưng giờ đây đã khác, ta chấp nhận buông bỏ tất cả để sống bình yên bên cạnh nàng.
-Vậy là chàng…! Nàng có chút ngạt nhiên.
Du Thiên Ân gật đầu xác nhận, hắn nói vậy nàng rất vui, nhưng mà Cựu Phụ của hắn sẽ để yên sao?
-Nhưng Cựu Phụ của chàng nhất định sẽ không đồng ý! Nàng lo lắng.
Du Thiên Ân trấn an nàng.
-Không sao, mọi chuyện ta sẽ lo liệu tạm thời nàng ở tạm Uyển Tú Cung, Cựu Phụ sẽ không làm hại được nàng, ta đi sắp xếp mọi thứ tối mai sẽ đến đón nàng, chúng ta sẽ đến chỗ của Lâm Xuyến.
Mối thắc trong lòng của nàng cuối cùng cũng gỡ xuống, nếu Du Thiên Ân không mưu phản thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, cũng không còn ai chết nữa…
-Phải rồi khi ra ngoài ta muốn đến thắp nén hương cho A Triệu, cũng muốn xin lỗi một câu! Nàng nói.
Du Thiên Ân gật đầu đồng ý với nàng, sau khi rời khỏi Uyển Tú Cung Du Thiên Ân có đến gặp Du Thiên Minh một lát và trở về phủ.
Tay bắt mặt mừng với Uyển Nhi các kiểu, rồi nàng ta sắp xếp chỗ cho nàng, bảo nàng là nô tỳ ở phủ gửi đến, Uyển Nhi bảo dạo này thái hậu có vẻ rất nghiêm khắc, các phi tầng của hoàng thượng điều giám sát rất kỹ, nên cơ hội ra ngoài cũng không có.
Nàng ta nhờ nàng buổi tối giả vờ ở trong phòng, cung nữ của thái hậu có đến chỉ cần nằm yên trên giường là được, nàng thấy hơi kỳ định từ chối nhưng mà nhớ lại đang ở đậu Uyển Nhi nên mới gật đầu, nhưng cũng một phần do nàng thấy tội nàng ấy, nghe bảo hôm nay là đầy tháng con của A Tài.
Uyển Nhi nói lần đến thăm lần này là lần cuối, bao lần đau khổ nàng ấy nhận ra mình cần buông bỏ tất cả, vì A Tài có cuộc sống hạnh phúc riêng, Uyển Nhi tự thấy bản thân như một hòn đá cản trở vậy.
Tối hôm đó chẳng biết xui rủi thế nào, tên hoàng kia lại đến Uyển Tú Cung, lúc nàng nghe giọng cung nữ đang loạn xạ ở ngoài, còn nàng thì cuộng vào cái chăn giả chết, cuối cùng tên hoàng đế kia đạp cửa xong vào, nàng rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, đưa tay tìm vũ khí phòng thân, nhưng ngặt nổi chăn với gối thì phòng thân cái gì?
Ngoài dự đoán của nàng, tên hoàng thượng kia vào phòng chỉ ngồi trên bà uống trà, tuyệt nhiên không làm gì khác, nàng lén lúc mở góc chăn ra nhìn, chỉ thấy được sau lưng nhưng dáng người này hơi quen nha.
-Nghe nói nàng nhiễm phong hàn, đã dùng thuốc chưa?
Tên hoàng thượng lên tiếng hỏi, nàng chẳng biết trả lời thế nào lỡ bị phát hiện thì khổ nên tiếp tục im lặng.
Một lúc sau không nghe câu trả lời từ nàng, tên đó có xoay người lại một chút.
-Nàng cảm thấy trẫm rất phiền sao?
Lại tiếp tục hỏi, rấc rối thật đấy, nếu là Uyển Nhi sẽ trả lời thế nào? Là dạng dịu dàng hay lạnh lùng?
-Trẫm đến chỗ nàng cũng vì thái hậu ép ta đến chỗ của Hà Phi, trẫm ngồi ở đây một lát sẽ rời đi ngay, nàng cứ nghĩ ngơi đi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vậy cứ ở yên trong chăn, đợi tên hoàng thượng này đi khỏi.
Nhưng cuộc đời lắm bất ngờ, Uyển Nhi trở về đúng lúc tên hoàng thượng chuẩn bị đi, lúc ấy nàng giật tung chăn ra nhìn hai người bọn họ, lại bất ngờ tiếp tên hoàng thượng xa lạ kia, nàng hình như có quen biết, nói chính xác hơn nàng từng mời hoàng thượng của Thiên Long Quốc, anh trai của Du Thiên Ân ăn chè đậu đỏ…
Nàng nghĩ khi Du Thiên Minh phát hiện mọi chuyện sẽ rắc rối lắm, nhưng mà cuối cùng ba người cùng ngồi uống trà, Du Thiên Minh bảo muốn biết mọi chuyện, Uyển Nhi thì kể ra mọi thứ, đúng vậy chính xác là tất cả mọi thứ kể cả mối quan hệ của nàng và Du Thiên Ân, nàng ngồi giữa bọn họ mà mặt đầy hắc tuyến.
Trở lại với thực tế. Nàng đã ở trong cung được hai ngày, mọi chuyện cũng không có gì đặc biệt ngoài chuyện Du Thiên Minh hay đến Uyển Tú Cung cùng nàng bà Uyển Nhi uống trà và trò chuyện, nàng cũng trở thành quân sư tình yêu nghiệp dư, chuyện tình của Du Thiên Minh có chúc cẩu huyết, hân ta không biết phải đối mặt với Hà Phi thế nào dù mọi chuyện đã sáng tỏ. Nàng đứng dưới gốc nhìn của người ngoài cuộc khuyên nhũ hắn ta.
Giúp chuyện của người khác rất nhanh, còn chuyện của nàng và Du Thiên Ân...haizz! Cũng chẳng biết sức khỏe đã bình phục chưa nữa.
-Thanh Tâm ly trà của muội nguội cả rồi, đang nghĩ đến hoàng đệ sao? Du Thiên Minh nhìn nàng.
Nàng giật mình cười ngượng với Du Thiên Minh.
-Đương nhiên là nhớ đến nhị vương gia rồi, tối nào muội ấy cũng ngồi thở dài cả! Uyển Nhi đặt ly trà xuống bàn, thuận tay lấy mức quả bỏ vào miệng.
Du Thiên Minh đứng dậy, hai tay chống phía sau, vẻ mặt trở nên lo lắng.
-Hoàng đệ sức khỏe từ nhỏ đã yếu, lần này bệnh lại tái phát, khiến trẫm rất lo.
Nàng thở dài, người anh trai tốt thế này, tại sao Diệp Quế Trung ép Du Thiên Ân mưu phản, nếu Du Thiên Minh biết được thì sẽ buồn lòng thế nào đây.
-Hoàng thượng người đừng quá lo, chàng nhất định sẽ khỏe lại!
Uyển Nhi cười cười nhìn nàng.
-Đúng rồi, sức khỏe của nhị vương gia thì Tiểu Tâm là người hiểu rõ nhất mà! Đúng không Tiểu Tâm?
-Uyển Nhi tỷ đừng nói bậy trước mặt hoàng thượng như vậy! Nàng ngượng chính mặt.
Du Thiên Minh bật cười.
-Ha ha không ngờ Trương Phi nàng lại hài hước như vậy!
Ngay lúc đó Du Thiên Ân vừa bước vào sân, chứng kiến cảnh cười vui này, trong lòng dấy lên một sự khó chịu, nhanh chân bước đến phía nàng.
-Thần đệ tham kiến hoàng thượng! Giọng Du Thiên Ân hô to.
Ba người họ nghe thấy liền quay lại, nàng nhìn thấy Du Thiên Ân đứng ở đó, cứ nghĩ mình nhìn lầm, đưa tay lên dụi mắt hai lần.
Xác định không phải mình bị ảo giác, nàng đứng dậy chạy lại phía hắn, nhưng mà hắn cứ như người xa lạ không thèm nhìn nàng mà cứ thế lướt qua.
-Hoàng đệ sức khỏe đệ thế nào rồi? Du Thiên Minh vui mừng ra mặt.
-Sức khỏe đệ đã bình phục, khiến hoàng thượng lo lắng rồi! Du Thiên Ân chấp tay cuối người xuống.
Uyển Nhi nhìn thấy nàng mắt rưng rưng, liền lên tiếng chỉnh.
-Nhị vương gia, có người vẫn đợi ngài đến mất ăn mất ngủ, ngài còn giả vờ không quen, coi chừng bị mất nương tử nha!!
Du Thiên Ân nghiên đầu nhìn về hướng nàng, hắn giật mình, nàng khóc rồi, mắt ngấn lệ, một bậm chặt…
-Hoàng đệ đến an ủi Thanh Tâm đi, hai người xa nhau lâu như vậy mà, chuyện của đệ và muội ấy trẫm biết cả rồi, không cần lo.
Du Thiên Ân bất ngờ, sao đến hoàng thượng cũng biết.
-Trẫm còn việc cần phải giải quyết hai người từ từ tâm sự! Chuyện của đệ và Thanh Tâm ta sẽ lựa lời nói với mẫu hậu.
Du Thiên Minh nói xong liền thư thái rời khỏi đó, Uyển Nhi thấy vậy cũng kiếm cớ.
-Tỷ chợt nhớ ra còn phải vẽ tranh, hai người cứ tự nhiên, nhưng tốt nhất hai người về phòng tâm sự đi, ở đây xem chừng tai mắt rất nhiều!
Uyển Nhi rời đi, nhưng vài bước lại quay lại nhìn nàng cười nham hiểm.
-Tiểu Tâm nhị vương gia mới vừa khỏe, đừng làm quá sức nhé!!
Nàng đang nước mắt đầm đìa lại bị Uyển Nhi trêu chọc, ngượng đỏ cả mặt.
Du Thiên Ân nhìn nàng, ánh mắt đã trở về như trước đây, hắn ấp úng một lát rồi nói.
-Nàng…
-Chàng đi theo ta! Nàng nói.
Nàng và Du Thiên Ân trở về phòng, phòng này là do Uyển Nhi chuẩn bị cho nàng ở tạm, nó cách biệt với tòa nhà lớn của Uyển Tú Cung.
Nàng dù là rất nhớ Du Thiên Ân, chỉ muốn ôm chầm lấy, nhưng vẫn cố kìm nén giữ khoảng cách với hắn, lúc này nàng phải nói rõ cho hắn hiểu.
-Chàng thật sự làm ta rất thất vọng, thất vọng về chàng một ta lại thất vọng về bản thân mình đến mười, là do ta quá ích kỹ, ở chỗ của ta không có chuyện đa thê, chỉ duy nhất một phu một thê, thế nên ta không thể chịu được khi chia sẻ chàng với bất kỳ ai, nhưng chính điều này làm chàng nguy hiểm đến tính mạng...cho nên ta nghĩ kỹ rồi,ta không có danh phận gì cũng được chỉ cần chàng còn sống, chàng cứ thành thân với Ngọc …
Du Thiên Ân bất ngờ đi đến ôm chầm lấy nàng, sống mũi nàng cay xòe, nước mắt bắt đầu tuông ra, muốn nói hết câu nhưng côt họng cứ như tắt nghẹn, Du Thiên Ân vỗ về nàng.
-Để nàng lo lắng là lỗi của ta, nàng đừng khóc nữa...cũng đừng suy nghĩ nhiều, cho dù có ai nói gì thì ta vẫn là ta, ta vẫn một lòng chỉ có nàng, duy nhất chỉ có nàng…
Nàng nghe thế lại bật khóc nức nở hơn, khóc đến nổi mệt lã nàng mới lấy lại được bình tĩnh, nàng không phải kiểu người mít ướt vậy đâu, nhưng chẳng hiểu sao từ khi yêu Du Thiên Ân, ở cạnh hắn hay chuyện liên quan đến hắn nàng cứ như một đóa hoa mong manh dễ vỡ vậy, rất cần người khác chở che.
Du Thiên Ân đưa tay lau nước mắt cho nàng, tranh thủ ngắm ngiá khuôn mặt của nàng luôn.
-Nàng gầy đi nhiều rồi!
Nàng cũng đưa tay chạm vào má của Du Thiên Ân, trán nàng đột nhiên có hắc tuyến chạy xuống.
-Chàng...béo lên nhiều rồi!!
Du Thiên Ân cười với nàng, đúng hắn nhìn có da có thịt hơn lúc trước, hai má cũng không lộ xương như lúc trước, có lẽ vì độc tố trên người đã được giải hết, cộng với chuyện không cần giả vờ bệnh nữa nên hắn mới ăn uống thả ga.
-Chàng cười cái khỉ gì? Ta lo cho chàng đến nổi gầy đi mấy cân, còn chàng lại béo tốt thế này, hứ, đáng ghét!! Nàng làm nũng giả vờ giận hờn Du Thiên Ân.
Du Thiên Ân thấy vậy liền nịn bợ.
-Được rồi, đừng giận ta nữa, kể từ ngày mai ta sẽ nuôi nàng béo tốt, tốt đến nổi nàng đi cũng phải có người dìu.
Nàng lườm hắn, rồi bảo.
-Chàng ác thật đấy,định làm cho ta xấu xí rồi chàng bỏ ta chứ gì??
Du Thiên Ân xua tay.
-Không,không, ý ta không phải vậy, nàng đừng nóng, kẻo tổn hại bảo bảo trong bụng!
-Hả? Chàng nói cái gì cơ? Nàng tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Du Thiên Ân vui vẻ dời ánh mắt xuống bụng nàng, nàng đỏ mặt đánh nhẹ lên người hắn.
-Sao cái gì chàng cũng biết thế hả? Chuyện mang thai là tình thế nguy cấp mới đem ra lừa Cửu Phụ của chàng, chàng còn dám trêu chọc ta! Là A Triệu nói với chàng phải không? Được lắm lần sau gặp ta nhất định cho A Trệu biết tay.
Nghe nàng nhắc đến A Triệu, tâm trạng của Du Thiên Ân trở nên nặng nề.
-Sao thế?
Nàng nhận ra Du Thiên Ân có điểm khác lạ, vì sao khi nàng nhắc đến A Triệu thì hắn lại buồn buồn thế này?
-Phải rồi A Triệu thế nào rồi, hôm trước hắn có giúp ta chạy thoát, hắn có bị thương không? Nàng hỏi.
Du Thiên Ân đang phân vân không biết là có nên nói sự thật ngay bây giờ cho nàng biết hay không? Hay đợi một thời gian rồi hãy nói, nhưng Du Thiên Ân lo sợ sau này khi biết được nàng có trách hắn không?
-Có phải A Triệu xảy ra chuyện không? Nàng lo lắng.
Du Thiên Ân nhìn nàng một lúc rồi mới quyết định nói.
-A Triệu chết rồi, là do Cựu Phụ giết chết!
Nàng nghe tin này xong, tay chân đột nhiên rung lên, A Triệu chết rồi? Không thể nào A Triệu cũng thuộc dạng võ công đầy mình kia mà...nhưng là do Diệp Quế Trung giết,nàng từng thấy ông ta độc ác thế nào rồi, A Triệu vì cứu nàng mới chết, nàng cảm thấy bản thân mình có lỗi rất lớn...
Du Thiên Ân vội nắm lấy tay rồi kéo nàng vào lòng mình.
-Đừng suy nghĩ nhiều không phải lỗi của nàng, chẳng qua là Cựu Phụ quá độc ác!
Nàng đẩy Du Thiên Ân ra, sau đó nhìn hắn rồi nói.
-Chàng nhận ra Cựu Phụ chàng độc ác như thế chàng còn muốn đi theo ông ta làm việc xấu? Cứ tiếp tục như thế đến chàng càng xấu xa độc ác hơn ông ta gấp ngàn lần.
Du Thiên Ân thở dài.
-Trước đây là do ta mang oán hận trong lòng, nhưng giờ đây đã khác, ta chấp nhận buông bỏ tất cả để sống bình yên bên cạnh nàng.
-Vậy là chàng…! Nàng có chút ngạt nhiên.
Du Thiên Ân gật đầu xác nhận, hắn nói vậy nàng rất vui, nhưng mà Cựu Phụ của hắn sẽ để yên sao?
-Nhưng Cựu Phụ của chàng nhất định sẽ không đồng ý! Nàng lo lắng.
Du Thiên Ân trấn an nàng.
-Không sao, mọi chuyện ta sẽ lo liệu tạm thời nàng ở tạm Uyển Tú Cung, Cựu Phụ sẽ không làm hại được nàng, ta đi sắp xếp mọi thứ tối mai sẽ đến đón nàng, chúng ta sẽ đến chỗ của Lâm Xuyến.
Mối thắc trong lòng của nàng cuối cùng cũng gỡ xuống, nếu Du Thiên Ân không mưu phản thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, cũng không còn ai chết nữa…
-Phải rồi khi ra ngoài ta muốn đến thắp nén hương cho A Triệu, cũng muốn xin lỗi một câu! Nàng nói.
Du Thiên Ân gật đầu đồng ý với nàng, sau khi rời khỏi Uyển Tú Cung Du Thiên Ân có đến gặp Du Thiên Minh một lát và trở về phủ.
Bình luận truyện