Một Đường Núi Sông
Chương 5
Trình Thủy cực kì vui.
Là trước khi Quý Diễn nói những lời này.
Sau khi Quý Diễn nói xong câu đó, Trình Thủy cơ hồ theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Đối diện một lát, cô hoàn toàn thành kẻ yếu thế hơn, vẫn phải rời mắt đi trước.
Mộ Đình Đình ngồi đối diện còn không biết sao lại thế này, thì không khí đã yên lặng như vậy đến vài giây; đợi lúc cô nàng nâng đầu lên khỏi bát cơm thì đã thấy Trình Thủy bỏ đũa đứng dậy.
Mộ Đình Đình còn tưởng Trình Thủy bị cô nàng đá nên giận, đến cơm cũng không ăn nữa, “Đằng” một tiếng cũng đứng lên đi theo: “Thủy Thủy……”
Trình Thủy: “Tớ đi bổ dưa hấu.”
Mộ Đình Đình: “Mùa đông, bổ dưa hấu làm gì?”
Trình Thủy cũng không quay đầu lại, “Hạ sốt.”
Hôm nay nếu không làm hạ hỏa khí của Quý Diễn, sợ rằng ngày tháng sau này của cô cũng sẽ không trôi qua yên lành nổi.
Trình Thủy đã có dự kiến từ trước, cả tối cũng không dám giở trò, ngoan ngoãn như tiểu thái giám luôn hầu cận bên người hoàng đế, Quý Diễn nói một, cô cũng không dám nói hai.
Dù sao cô còn phải trông cậy vào Quý Diễn giúp cô nói mấy câu bên tai ba mẹ cô lúc hỏi tội cô về cái bài thi cách tiêu chuẩn tám vạn dặm kia của cô.
Mộ Đình Đình đến 8h1" mới chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc Trình Thủy đưa cô nàng đến cửa, cô nàng hiếm lắm mới bắt đầu ngượng ngùng xoắn xít, vừa đổi giày vừa cách Trình Thủy ngó nghiêng xung quanh.
Trình Thủy bị động tác này của cô nàng làm cho phiền lòng, cô chuyển người mình qua, sau đó dùng sức đẩy.
Mộ Đình Đình còn đang ngó nghiêng, mãi đến khi bị Trình Thủy đẩy thẳng ra khỏi cửa chung cư, cô nàng mới hồi phục tinh thần, bắt lấy tay Trình Thủy: “Thủy Thủy…… cậu có thể giúp tớ cái chuyện nhỏ.......nhỏ…… nhỏ này được không a?”
Vì làm nổi bật chuyện "nhỏ" mà Mộ Đình Đình đã kéo một câu ra tận 10s
Giây tiếp theo, Trình Thủy còn chưa có cơ hội cự tuyệt, trong tay đã bị nhét vào một tờ giấy.
Mộ Đình Đình chớp hai mắt to tròn nhìn cô, tội nghiệp giống hệt như Samoyed Trình Thủy nuôi rất nhiều năm trước. “Cậu giúp tớ đưa cái này cho anh cậu được không a Thủy Thủy bảo bối?”
Trình Thủy: “……”
Không cần xem cô cũng biết là cái gì.
Cô lớn như vậy, người bảo cô đưa hộ thư tình cho Quý Diễn nhiều đến mức đếm không nổi nữa rồi, nhưng gặp phải tình huống chính bạn tốt của mình viết thư cho anh trai thì vẫn cảm thấy không giống thế.
Trình Thủy nói không nên được là không giống chỗ nào, chỉ cảm thấy trái tim như có cái gì gõ vào, rầu rĩ, có hơi khó thở.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, không có sao, cũng không thấy trăng, đen kịt một mảnh.
Trình Thủy hít một hơi, nhẹ nhíu mày.
9 giờ rưỡi tối, Trình Thủy sau khi tắm rửa xong bò lên giường, lại bị Mộ Đình Đình nhắc nhở liên tục như đạn pháo, mới nhớ tới bức thư tình cô tùy tiện ném trên đầu giường.
Mộ Đình Đình: 【 Thủy Thủy, hôm nay nhất định phải đưa qua đó a! 】
Trình Thủy không rep, cầm bức thư ra khỏi phòng.
Phòng Quý Diễn ở cạnh bên, gõ hai cái không thấy phản ứng.
Trình Thủy nhón chân, cúi đầu nhìn tờ giấy hơi mỏng kia, lại đi sang bên cạnh mấy bước, gõ cửa thư phòng bên cạnh.
Một cái hai cái…… Lần này cửa mở rất nhanh, còn chưa gõ đến cái thứ ba, cửa đã mở ra, Quý Diễn đứng bên trong, hơi nhíu mày, nhẹ đến khó thấy.
Trình Thủy duỗi tay ra, đưa tờ giấy kia qua.
Quý Diễn không nhận: “Cái gì?”
Trình Thủy: “Thư tình của anh.”
Cô không chút do dự, cho dù cô căn bản cũng chưa mở ra xem qua.
Quý Diễn “Nga” một tiếng, “Trực tiếp ném đi.”
Trình Thủy thấy anh muốn đóng cửa, tay lanh mắt lẹ lấy một chân chắn lại, “Anh, anh xem đi……”
Quý Diễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh nhàn nhạt, nhưng vẫn làm lòng bàn chân Trình Thủy phát lạnh, một hồi lâu, anh hỏi: “Em viết à?”
“……”
Trình Thủy không kịp trả lời, nuốt nước miếng một cái, Quý Diễn lấy tờ giấy trong tay cô giở ra rồi.
Chỉ mất mấy giây, anh nâng khóe môi: “Ai viết?”
“Mộ Đình Đình…… Đi.”
Ngón tay Quý Diễn hơi điểm lên tờ giấy kia, ý cười bên khóe miệng càng thêm sâu, anh rũ mắt nhìn tờ giấy, đột nhiên lại đọc nội dung bên trên lên, gằn từng chữ một đọc rõ ra: “Bạn học Trình Thủy, tớ đặc biệt thích cậu.”
Trình Thủy sửng sốt, lấy tờ giấy qua xem, sau khi quét qua một lượt đọc nhanh như gió, lại thấy ở chỗ kí tên có một cái tên xa lạ.
“Lưu Đại Tráng?” Quý Diễn khoanh tay nhìn cô, “Trình Thủy, em thích loại này a?”
Mộ Đình Đình cái đồ sb này, lại lấy sai thư tình mất rồi!
Trình Thủy giữ giấy không nói lời nào.
Cô suy nghĩ thử xem Lưu Đại Tráng viết thư tình cho cô này là ai, kết quả nghĩ mãi mà không ra.
“Em không quen.”
“Anh hỏi cái tên”
Trình Thủy trợn trắng mắt: “Vậy anh có thích cái tên Ngưu Thúy Hoa không?”
Mới vừa nói xong Trình Thủy đã hối hận, vừa nhấc mắt, quả nhiên thấy Quý Diễn đang đánh giá cô, dùng một loại ánh mắt không chút để ý lại làm cô không biết phải làm sao.
“Thích a.”
Trình Thủy ngẩn ra, ngay sau đó lại nghe anh hỏi một câu: “Em muốn đi đổi tên à?”
Là trước khi Quý Diễn nói những lời này.
Sau khi Quý Diễn nói xong câu đó, Trình Thủy cơ hồ theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Đối diện một lát, cô hoàn toàn thành kẻ yếu thế hơn, vẫn phải rời mắt đi trước.
Mộ Đình Đình ngồi đối diện còn không biết sao lại thế này, thì không khí đã yên lặng như vậy đến vài giây; đợi lúc cô nàng nâng đầu lên khỏi bát cơm thì đã thấy Trình Thủy bỏ đũa đứng dậy.
Mộ Đình Đình còn tưởng Trình Thủy bị cô nàng đá nên giận, đến cơm cũng không ăn nữa, “Đằng” một tiếng cũng đứng lên đi theo: “Thủy Thủy……”
Trình Thủy: “Tớ đi bổ dưa hấu.”
Mộ Đình Đình: “Mùa đông, bổ dưa hấu làm gì?”
Trình Thủy cũng không quay đầu lại, “Hạ sốt.”
Hôm nay nếu không làm hạ hỏa khí của Quý Diễn, sợ rằng ngày tháng sau này của cô cũng sẽ không trôi qua yên lành nổi.
Trình Thủy đã có dự kiến từ trước, cả tối cũng không dám giở trò, ngoan ngoãn như tiểu thái giám luôn hầu cận bên người hoàng đế, Quý Diễn nói một, cô cũng không dám nói hai.
Dù sao cô còn phải trông cậy vào Quý Diễn giúp cô nói mấy câu bên tai ba mẹ cô lúc hỏi tội cô về cái bài thi cách tiêu chuẩn tám vạn dặm kia của cô.
Mộ Đình Đình đến 8h1" mới chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc Trình Thủy đưa cô nàng đến cửa, cô nàng hiếm lắm mới bắt đầu ngượng ngùng xoắn xít, vừa đổi giày vừa cách Trình Thủy ngó nghiêng xung quanh.
Trình Thủy bị động tác này của cô nàng làm cho phiền lòng, cô chuyển người mình qua, sau đó dùng sức đẩy.
Mộ Đình Đình còn đang ngó nghiêng, mãi đến khi bị Trình Thủy đẩy thẳng ra khỏi cửa chung cư, cô nàng mới hồi phục tinh thần, bắt lấy tay Trình Thủy: “Thủy Thủy…… cậu có thể giúp tớ cái chuyện nhỏ.......nhỏ…… nhỏ này được không a?”
Vì làm nổi bật chuyện "nhỏ" mà Mộ Đình Đình đã kéo một câu ra tận 10s
Giây tiếp theo, Trình Thủy còn chưa có cơ hội cự tuyệt, trong tay đã bị nhét vào một tờ giấy.
Mộ Đình Đình chớp hai mắt to tròn nhìn cô, tội nghiệp giống hệt như Samoyed Trình Thủy nuôi rất nhiều năm trước. “Cậu giúp tớ đưa cái này cho anh cậu được không a Thủy Thủy bảo bối?”
Trình Thủy: “……”
Không cần xem cô cũng biết là cái gì.
Cô lớn như vậy, người bảo cô đưa hộ thư tình cho Quý Diễn nhiều đến mức đếm không nổi nữa rồi, nhưng gặp phải tình huống chính bạn tốt của mình viết thư cho anh trai thì vẫn cảm thấy không giống thế.
Trình Thủy nói không nên được là không giống chỗ nào, chỉ cảm thấy trái tim như có cái gì gõ vào, rầu rĩ, có hơi khó thở.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, không có sao, cũng không thấy trăng, đen kịt một mảnh.
Trình Thủy hít một hơi, nhẹ nhíu mày.
9 giờ rưỡi tối, Trình Thủy sau khi tắm rửa xong bò lên giường, lại bị Mộ Đình Đình nhắc nhở liên tục như đạn pháo, mới nhớ tới bức thư tình cô tùy tiện ném trên đầu giường.
Mộ Đình Đình: 【 Thủy Thủy, hôm nay nhất định phải đưa qua đó a! 】
Trình Thủy không rep, cầm bức thư ra khỏi phòng.
Phòng Quý Diễn ở cạnh bên, gõ hai cái không thấy phản ứng.
Trình Thủy nhón chân, cúi đầu nhìn tờ giấy hơi mỏng kia, lại đi sang bên cạnh mấy bước, gõ cửa thư phòng bên cạnh.
Một cái hai cái…… Lần này cửa mở rất nhanh, còn chưa gõ đến cái thứ ba, cửa đã mở ra, Quý Diễn đứng bên trong, hơi nhíu mày, nhẹ đến khó thấy.
Trình Thủy duỗi tay ra, đưa tờ giấy kia qua.
Quý Diễn không nhận: “Cái gì?”
Trình Thủy: “Thư tình của anh.”
Cô không chút do dự, cho dù cô căn bản cũng chưa mở ra xem qua.
Quý Diễn “Nga” một tiếng, “Trực tiếp ném đi.”
Trình Thủy thấy anh muốn đóng cửa, tay lanh mắt lẹ lấy một chân chắn lại, “Anh, anh xem đi……”
Quý Diễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh nhàn nhạt, nhưng vẫn làm lòng bàn chân Trình Thủy phát lạnh, một hồi lâu, anh hỏi: “Em viết à?”
“……”
Trình Thủy không kịp trả lời, nuốt nước miếng một cái, Quý Diễn lấy tờ giấy trong tay cô giở ra rồi.
Chỉ mất mấy giây, anh nâng khóe môi: “Ai viết?”
“Mộ Đình Đình…… Đi.”
Ngón tay Quý Diễn hơi điểm lên tờ giấy kia, ý cười bên khóe miệng càng thêm sâu, anh rũ mắt nhìn tờ giấy, đột nhiên lại đọc nội dung bên trên lên, gằn từng chữ một đọc rõ ra: “Bạn học Trình Thủy, tớ đặc biệt thích cậu.”
Trình Thủy sửng sốt, lấy tờ giấy qua xem, sau khi quét qua một lượt đọc nhanh như gió, lại thấy ở chỗ kí tên có một cái tên xa lạ.
“Lưu Đại Tráng?” Quý Diễn khoanh tay nhìn cô, “Trình Thủy, em thích loại này a?”
Mộ Đình Đình cái đồ sb này, lại lấy sai thư tình mất rồi!
Trình Thủy giữ giấy không nói lời nào.
Cô suy nghĩ thử xem Lưu Đại Tráng viết thư tình cho cô này là ai, kết quả nghĩ mãi mà không ra.
“Em không quen.”
“Anh hỏi cái tên”
Trình Thủy trợn trắng mắt: “Vậy anh có thích cái tên Ngưu Thúy Hoa không?”
Mới vừa nói xong Trình Thủy đã hối hận, vừa nhấc mắt, quả nhiên thấy Quý Diễn đang đánh giá cô, dùng một loại ánh mắt không chút để ý lại làm cô không biết phải làm sao.
“Thích a.”
Trình Thủy ngẩn ra, ngay sau đó lại nghe anh hỏi một câu: “Em muốn đi đổi tên à?”
Bình luận truyện