Chương 11
Edit: Kim Thoa
Gian mộ chính giống như cung điện, trang trí trân bảo vô cùng xa hoa.
Chỉ là bầu không khí có mấy phần quỷ dị.
Trương Khâu không có tâm trạng đi thưởng thức mấy món đồ cổ ngàn năm trước, y âm thầm quan sát anh ba Trương Vu Thủy, từ sau khi thấy bức họa, vẻ mặt Trương Vu Thủy có chút lạnh lùng, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào bức họa xuất thần trong thời gian ngắn, y và Trương Vu Thủy ở chung không lâu, nhưng nhìn ra được đối phương là kiểu người không thể hiện hỉ nộ rõ ra bên ngoài, đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ.
Trương Khâu vừa nghĩ tới mặt anh ba và tiểu hoàng đế giống nhau như đúc, lại nhìn lăng mộ xa hoa của Hạ Bi Huệ vương, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác như là vốn đã được sắp đặt.
Quan điểm bây giờ khoa học phát triển của y không biết đã ném đi nơi nào.
"Không nên dịch chuyển bất cứ đồ vật gì trong điện." Trương Vu Thủy đột nhiên lên tiếng nói.
Trương Khâu và Trương Tác Cửu không phải người tham lam cả phòng đầy trân bảo này, mục đích của bọn họ là lấy pháp khí.
Trương Vu Thủy nói xong liếc nhìn Ly Thù, Trương Khâu trong đầu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, miệng đã thay Ly Thù nói chuyện trước, "Ly Thù không phải loại người tham lam tiền của."
Ly Thù nhàn nhạt nhìn Trương Khâu, Trương Khâu nhìn khóe mắt Ly Thù liền nghĩ tới mộ Cô Mạc quốc, rũ mắt né tránh ánh mắt Ly Thù.
Thấy thế, Ly Thù cười lạnh, "Tôi tự lấy những thứ tôi muốn." Sau đó trực tiếp đi tới tẩm điện.
Trương Vu Thủy theo sát phía sau, có chút sốt sắng, như thể sợ Ly Thù sẽ phá hủy thứ gì đó.
Trương Khâu và Trương Tác Cửu vội vàng đuổi theo, đèn trong mộ thất này đều được đốt, như thể ánh sáng ban ngày, bởi vì tơ lụa bố trí ở mặt sau tẩm điện đã bị mục hết, chỉ còn lại khung ngọc thạch hiện ra khiến toàn bộ nơi này lạnh như băng.
Mặt ngoài tầng quách ngọc thạch màu vàng điêu khắc long đồ, trông rất sống động, quấn quanh thân quách, trợn mắt hai mắt nhìn về phía bọn họ, như thể ngay lập tức sẽ xông về phía bọn họ.
Trương Khâu chưa từng thấy tay nghề điêu khắc tinh xảo như vậy, thật là khí thế, chỉ là —— " Quan tài của Hạ Bi Huệ vương vậy mà lại dùng long đồ ư?"
* Tầng quách: quan tài lớn chứa quan tài nhỏ
Tạo phản rành rành!
Trương Khâu lại nghĩ, người cũng chết rồi thì đâu tính là tạo phản, nhưng sau khi chết lại dám dùng những đồ vật vượt qua quy cách không sợ hoàng đế tịch thu tài sản, giết cả nhà?! Nhìn góc nghiêng Trương Vu Thủy bên cạnh quan tài, trong đầu Trương Khâu đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, mộ Hạ Bi Huệ vương e rằng là do chính Chương hán đế xây.
Quách ở ngoài cao hai mét, vô cùng khí thế.
" Bác cả nói pháp khí rốt cuộc ở chỗ nào?"
Trương Tác Cửu quét mắt nhìn em trai, không nhanh không chậm nói: " Trong miệng Huệ Vương."
Tiếng nói vừa dứt, Trương Khâu cảm thấy có một luồng hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Vu Thủy trong mắt ánh lên hàn quang nhìn về phía hai người bọn họ, y trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Trương Vu Thủy như vậy vô cùng xa lạ, giống như trong nháy mắt vừa rồi đã biến thành người khác vậy.
" Em trai, từ sau khi em nhìn thấy bức họa liền trở nên bất thường, người giống người là chuyện bình thường, huống chi còn là người đã hẹo ngàn năm, Trương Khâu mới là người thân trong hiện thực của chúng ta." Trương Tác Cửu khuyên, thấy tính tình cố chấp của em trai lại tái phát, thương lượng: "Không thì mượn xài, sau này trả lại?"
Trương Vu Thủy vừa nghe mấy chữ đã hẹo ngàn năm mấy trong lòng khó giải thích được đau xót, trầm mặc một lúc, lúc Trương Tác Cửu đang lo làm sao thuyết phục, tinh thần Trương Vu Thủy trấn tĩnh lại, mở miệng nói, " Anh, em cũng không biết tại sao, vừa vào gian mộ chính lại sững sờ không có nguyên do, nhưng mà anh nói đúng, cứu em họ quan trọng hơn."
Trương Tác Cửu thở phào một cái, không trì hoãn thời gian nữa, quách ngoài vừa nặng vừa cao, nhất định phải mở nóc ra mới có thể mở quan tài bên trong, Trương Tác Cửu và Trương Vu Thủy hai người đứng ở một tầng đẩy, kết quả nắp ngọc thạch vẫn không nhúc nhích, Trương Khâu ở một bên đẩy đến mặt đỏ rần, Ly Thù thấy thế, lúc này mới đi tới, lạnh giọng nói "Đi ra."
Trương Khâu biết Ly Thù tức giận, y có chút chột dạ, nhưng lại sợ suy đoán của chính mình thành sự thật, trong lúc nhất thời không biết làm sao đối mặt với Ly Thù, không thể làm gì khác hơn là nghe lời lui về sau hai bước.
Ly Thù một tay đặt trên nắp ngọc thạch nặng trĩu, thân hình thẳng tắp trên tay cũng không thấy bao nhiêu sức lực, chỉ nghe âm thanh nặng nề vù một tiếng, nắp ở tầng cao nhất quách ngoài trực tiếp bị đẩy ra.
" Đừng làm vỡ." Trương Vu Thủy mắt thấy Ly Thù đẩy cái nắp xuống đất, theo bản năng bật thốt lên.
Ly Thù không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lóe lên tia thiếu kiên nhẫn, động tác tay nhẹ nhàng để nắp tuột xuống từ từ, một chút cũng không hư hại.
Trương Tác Cửu thấy nhìn dáng vẻ em trai thế này cau mày, nghĩ thầm khi trở về phải vẽ định thần phù cho em trai mới được.
Bên trong quan tài lộ ra, bề mặt sơn hai màu đen đỏ, điêu khắc hoa văn cổ điển rườm rà, không một chút mục nát, màu sắc tươi sáng không giống như đồ vật ngàn năm trước.
Trương Vu Thủy tim đập thình thịch, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hướng về phía Trương Tác Cửu nói: " Em tới lấy đồ." Hắn liền liếc nhìn Ly Thù, người này thân thủ cao thâm khó dò, không biết muốn lấy thứ gì.
"Yên tâm, tôi không muốn trong miệng."
Ly Thù nói xong, bàn tay đặt lên mép nắp quan tài bên trong, đẩy một cái, nắp từ từ mở ra, Trương Vu Thủy không biết đang xảy ra chuyện gì, nửa người đã chui vào, Trương Khâu đứng cách đó không xa tập trung tinh thần, liền thấy trong quan tài hình như có một cánh tay duỗi ra, "Cẩn thận!"
Cũng trong lúc đó, đèn đốt trong gian mộ sáng như ban ngày đột nhiên vụt tắt, tối đen Trương Khâu chỉ cảm thấy trước mắt có một luồng gió, thân thể lạnh như băng đến gần, y bị dọa run lên một cái, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thăm dò hỏi "Ly Thù?"
Đối phương không trả lời, bên hông căng thẳng, y bị đè lên tường, bên tai vang lên pằng pằng pằng là tiếng súng.
" Vu Thủy! Trương Khâu!" Trương Tác Cửu gọi.
Trương Khâu vừa định đáp lại, lại bị cái gì đó đụng vào, bị một bàn tay lạnh như băng đè vào trong ngực.
"Đừng nhúc nhích."
Là giọng Ly Thù, dây thần kinh đang căng chặt của Trương Khâu lập tức thả lỏng, lưng dựa vào tường, tầm mắt từ từ thích ứng với hoàn cảnh tối đen, đột nhiên nghe thấy âm thanh đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết.
"Lão tứ đã lấy được đồ chưa?"
"Đại ca, đi mau! A!" Tiếng Lão tứ hét thảm thiết.
Thì ra là bọn Kim lão đại bị thất lạc.
Trương Khâu đang cố gắng dựa vào tiếng nói chuyện để nhìn sang, lại bị một bàn tay ướt đẫm nắm lấy, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi, Trương Khâu bị kích thích bất chấp tất cả muốn nhấc chân lên đạp, sau lưng lại bị một bàn tay lạnh như băng ôm bên hông, là Ly Thù.
Cái tay đẫm máu kia đã không thấy.
Gian mộ với tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn vừa rồi phút chốc trở nên yên tĩnh, một hướng khác, một bó đuốc chiếu sang, đồng tử Trương Khâu theo bản năng co rụt lại, khi nhìn rõ đối phương mới thở phào nhẹ nhõm, " Anh Mao ca."
Trương Tác Cửu thấy Trương Khâu không thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh một vòng, gọi tên Trương Vu Thủy, không có tiếng đáp lại.
Trong lòng Trương Khâu nhảy dựng, nhìn quanh một vòng, bên chân y chính là thi thể lão tứ, chết không nhắm mắt thất khiếu chảy máu đôi mắt mở trừng trừng, như thể trước khi chết đặc biệt sợ hãi, vẻ mặt nhăn nhó đầy sợ sệt, trong bầu không khí tối tăm có chút ánh sáng lờ mờ này mà đột nhiên nhìn qua, Trương Khâu sợ đến mức tim ngừng một giây.
*Thất khiết: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Ly Thù siết chặt lấy eo Trương Khâu, Trương Khâu mới hoàn hồn,nghe thấy giọng Trương Tác Cửu cám ơn trời đất, đã tìm thấy Trương Vu Thủy.
Bên cạnh nội quan, Trương Vu Thủy ngã xuống đất ngất đi, trên môi máu me nhầy nhụa như là bị cái gì cắn, Trương Khâu cau mày, ai biến thái như vậy chuyên môn đi cắn miệng người ta, chẳng lẽ là lão tứ hay là Kim lão đại?
"Kim lão đại đâu?"
"Chạy rồi." Ly Thù mang theo lệ khí.
*Lệ khí: có thể hiểu là sự u ám, độc ác, gần như âm khí.
Trương Khâu lúc này mới nhớ ra, vừa rồi lúc đánh nhau Kim lão đại có đề cập tới hai chữ đồ vật, nắm ống tay áo Ly Thù, "Thứ anh muốn bị Kim lão đại lấy đi?"
"Không có."
Trương Khâu nghĩ không có sao bộ dáng anh trông như muốn giết người vậy hả, lại nghe Ly Thù lạnh lùng nói: "Bị người khác lấy đi."
"Trong mộ này còn có người?" Trương Khâu thấy Ly Thù không trả lời, đoán chừng là Kim lão đại còn mang theo đồng bọn, có chút do dự, nghi hoặc hỏi: "Đồ vật đó đối với anh rất quan trọng?"
Ly Thù nhìn hướng cánh cửa, híp mắt lại lộ ra sát khí, ngoài miệng lại lãnh đạm nói: "Có cũng được mà không có cũng được."
Hai người đến chỗ bên trong quách ngoài, Trương Khâu hiếu kỳ nhìn vào bên trong quan tài, "Ồ, quan tài bên trong này cũng trống không!"
Bên trong không có thi thể nào ngoại trừ những lớp tơ lụa phủ lên quan tài, thế nhưng kia mấy tầng tơ lụa dày đặc được phủ lên, không bị mục nát, thực sự rất kỳ lạ.
Trương Vu Thủy vẫn chưa tỉnh lại, Trương Tác Cửu nghe nói quan tài trống không, không thể làm gì khác hơn nói: "Một chuyến tay không, thôi, đi ra ngoài trước rồi nói." Hắn trực tiếp vác Trương Vu Thủy lên, kiếm đồng xu Ngũ Đế trong tay không tiện cầm, tiện tay đưa cho Ly Thù, " Người anh em hỗ trợ một chút."
Trương Khâu đột nhiên nhớ tới kiếm đồng xu Ngũ Đế chuyên trừ tà khắc cương thi, y vừa định nói là mình sẽ cầm, đã thấy Ly Thù tư thế thoải mái nhận kiếm, thậm chí còn cầm trong tay thưởng thức, vậy mà không có chuyện gì xảy ra, thấy vậy, trong lòng Trương Khâu ngũ vị tạp trần, thậm chí có một tia hụt hẩng, nhưng trong lòng lại thấy vui nhiều hơn.
Ly Thù không phải cương thi, Ly Thù chỉ là một người bình thường rất lợi hại.
Trương Tác Cửu thấy Ly Thù cầm kiếm đi ở phía trước, cũng hơi thở phào.
Lúc đi ra ngoài, Trương Khâu nhìn lão tứ đã chết trên mặt đất, sau đó lại nhìn gian mộ tinh xảo này, suy nghĩ một chút lại nói: " Bằng không chúng ta tiện tay mang hắn ra ngoài?" Để ở đây nhìn có cảm giác quái quái.
Ly Thù không có ý kiến, một tay mang theo thi thể lão tứ, ra khỏi hành lang có những bức bích họa, trực tiếp ném vào đao nhọn.
Bọn họ dọc theo đạo động mười năm trước đi ra ngoài, trên đường đụng phải vài cụ bánh tông và xương trắng, đều là thi thể kẻ trộm mộ, Ly Thù dùng kiếm Ngũ Đế trong tay giải quyết rất dễ dàng, Trương Khâu đột nhiên nghĩ: "Khi ở trong đường vào mộ lão tứ vì sao lại đột nhiên phát rồ? Còn có lão ngũ sao lại biến thành bánh tông?"
"Trúng độc con nhện." Ly Thù nói.
Trương Khâu lúc này mới nhớ ra, lúc bọn họ ở trên núi bị bầy nhện truy đuổi chỉ có ba người này bị con nhện cắn, trong đó lão ngũ nặng nhất, lúc đó da thịt đã xanh tím lại còn chảy máu đen, lão ngũ chỉ tiêm huyết thanh tiêu độc, sau đó thấy trong người không sao, vẫn cảm thấy tỉnh táo liền cho rằng không phải chuyện gì to tát.
"Loại chất độc này sau khi xuống mộ sẽ bị ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, trúng độc nhiều sẽ dễ dàng bị thi hóa."
" Lão tứ khi đó nhìn có vẻ rất đáng sợ, giống như hận không thể giết được tôi." Lão tứ trúng độc nhẹ nhất, có thể lúc tốt lúc xấu.
Trương Khâu nói xong nhìn Ly Thù, bọn họ đã đi ra, xe Trương Tác Cửu đậu cách đó không xa, " Cậu muốn đi đâu? Chúng ta tiễn cậu một đoạn đường."
Ly Thù lắc đầu từ chối, "Không cần."
Trương Khâu nghe nói vậy thậm chí có chút thất vọng, cũng không biết cảm giác từ đâu đến, đá cục đá dưới chân, chưa từ bỏ ý định nói: "Nơi này cách thị trấn không biết còn bao xa, chúng tôi đưa anh đến thị trấn rồi nói sau?"
Ly Thù sờ mặt Trương Khâu một cái, động tác đột ngột dọa Trương Khâu nhảy dựng một cái, tim đập thình thịch đến lợi hại, cả người cứng ngắc không dám động.
" Tôi có chuyện, sẽ đi tìm cậu sau."
Lúc Trương Khâu hoàn hồn lại, bóng lưng Ly Thù đã càng ngày càng xa, này này này! Anh còn không biết tôi ở đâu đấy!!!
Y có chút mất tập trung, ngồi trên xe một lúc lại mệt rã rời, ngược lại khi ở trong mộ thì tinh thần gì đó đều đặc biệt tốt, vừa lên phơi nắng dưới ánh mặt trời lười biếng phờ phạc.
"Trong mộ âm khí rất mạnh, thay con chia sẻ, hiện tại ra ngoài cái thai trong bụng muốn rút lấy âm khí nên phải cướp đoạt từ trên người con " Trương Tam Liên vẻ mặt nghiêm túc, "Cũng không biết thứ quỷ này làm sao có thể đem dương khí trên người con luyện thành âm khí, vốn là nghĩ cho con hai anh mới xuống dưới mượn pháp khí, không ngờ lại xảy ra sự cố này, con đi xuống dưới một chuyến, cái thai trong bụng đã vững hơn, bây giờ bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm cho tính mạng của con, cũng không thể bỏ thai, hiện tại chỉ cầu cho có thể ổn định, không thì con ——" thở dài, " Bên trong quan tài cư nhiên lại trống không, Âm Hồn châu rối cuộc là đang ở nơi nào..."
Trương Khâu thấy mọi người vì y bận tâm như thế, khóe mắt nhất thời cảm thấy thấy cay cay, muốn nói mọi người không cần để tâm đến y, nên như thế nào thì như thế đó, mà tất cả mọi người vì y nghĩ mọi biện pháp như vậy, nếu y tự giận bản thân thì sẽ rất có lỗi với những quan tâm của mọi người.
" Bác cả —— "
"Ba, có người gửi một cái hộp đến, ba xem cái này có phải Âm Hồn châu không?" Trương Tác Cửu cầm chiếc hộp bước nhanh nói..
Bình luận truyện