Chương 29
Trương Khâu ngờ vực nhìn chằm chằm Ly Thù, " Anh có phải là bị đánh tráo không?"
" Mông ngứa đúng không?" Ly Thù nhận lấy chén nhàn nhạt hỏi một câu, Trương Khâu bị Ly Thù ánh mắt nhìn đến lập tức kinh hãi, trong đầu không tự chủ được nhớ tới chỗ bự chà bá của Ly Thù, cúc bộ căng thẳng, lập tức cười hì hì nịnh nọt, " Anh là tốt nhất, quên ai cũng không thể quên anh, vừa nhìn là biết Ly Thù nhà ta khí phách ngời ngời.
"
Tiểu chó săn nhát gan thực sự vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Ly Thù chứa đầy dục vọng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Trương Khâu một lúc.
Trương Khâu nhìn thẳng nuốt nước miếng, ánh mắt người này giống như muốn lột đồ mình vậy, ngay lập tức trong đầu tưởng tưởng ra vô vàn hình ảnh trong tiểu hoàng văn *, hì hì hi xấu hổ xấu hổ nha!
* truyện có cảnh nóng H văn ạ
"Chờ anh —— phạt em.
"
Giọng Ly Thù rất thấp, Trương Khâu không nghe rõ, nghĩ lại cũng đúng, ở bên ngoài không nói dưới chân có khả năng chính là cổ mộ, cho dù bên cạnh có Hạ Bi Huệ vương cũng không thể lỗ mãng.
Y suy nghĩ quá đen tối, đều do Ly Thù truyền cho.
Ngáp một cái, ăn no máu chảy lên não, Trương Khâu buồn ngủ mí mắt rủ xuống, ngồi trên ghế mơ mơ màng màng nói: " Anh cũng nên ngủ một lát, phỏng chừng chỉ trong thời gian ngắn —— "
Lời còn chưa nói hết, cách đó không xa đột nhiên "Ầm ——" một tiếng, tuy là tiếng vang trầm nhưng uy lực vô cùng lớn, Trương Khâu bị dọa đến giật mình, buồn ngủ gì đó đều tiêu tan, người cũng tỉnh táo, y nhìn về phía xa xa, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cây cỏ quá cao, nhưng tiếng vang này y vẫn còn nhớ.
Đám người kia dùng mìn nổ đạo động.
" Đã tìm thấy vị trí chưa?"
Trương Khâu nói xong thấy Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương xuống xe, y cũng đi theo, nói: " Chắc là sẽ phải mất một lúc, ít nhất cũng mấy tiếng nổ phải không?"
" Đi trông chừng trước.
" Hạ Bi Huệ vương hai mắt nhìn thẳng về phía trước, một khắc cũng không muốn bỏ lỡ.
Trương Khâu nghe thấy cũng đúng, bọn họ muốn ngăn chặn cũng không thể chậm trễ một bước, lập tức nói: " Mang hành lý lên.
"
Ba người đeo ba lô trên lưng, Ly Thù vốn muốn cầm giúp Trương Khâu, nhưng Trương Khâu lắc đầu, " Em có thể, thân thủ anh tốt, nhiều thứ quá không tiện phát huy.
" Y từng hạ hầm mấy lần, cũng biết bên dưới nguy hiểm, tốt hơn hết vẫn nên đề phòng.
Ly Thù nghe xong cũng không cưỡng ép.
Trương Khâu đi theo phía sau Ly Thù, bọn họ cách bốn người kia khoảng chừng 1km, bất quá sơn đạo không dễ đi, cũng không dám bật đèn, chỉ có thể tối lửa tắt đèn sờ soạng mà đi, dưới chân loang loang lổ lổ, không cẩn thận trượt chân một cái lảo đảo, Ly Thù phía trước giống như có đôi mắt đằng sau đầu, vững vàng đỡ lấy y.
"Không sao.
"
Ly Thù nắm chặt tay Trương Khâu không thả ra, ừm một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Âm thanh mìn nổ càng lúc càng âm u, Trương Khâu biết bây giờ đi vào càng lúc càng sâu, không nghĩ tới tốc độ mấy người kia lại nhanh như vậy.
Phía trước khoảng 100, 200 mét chính là trại của bốn người kia, ba ngọn đèn trại được mở mức sáng nhất, chiếu sáng khu vực ở giữa thoáng như ban ngày, xa xa có thể nhìn thấy hai bóng người đứng ở giữa, đang muốn quan sát tỉ mỉ, đã bị Ly Thù kéo vào trong bụi cỏ.
"Xuỵt.
"
Mộ Ly Thù kề sát tai y, hơi thở lành lạnh như muốn vùi vào bên trong, Trương Khâu gật gật đầu, cả người đều căng thẳng, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Trên lỗ tai trắng mịn bị liếm một cái lành lạnh, Trương Khâu giật mình một cái, chỗ mẫn cảm bị đụng vào, hai chân như muốn nhũn ra, bị Ly Thù ôm vào trong ngực, lại bị hắn hôn một cái nữa trên chóp tai, còn cắn cắn, Trương Khâu cả người run rẩy, giống như có dòng điện tê tê dại dại truyền lên đến đỉnh đầu, cả người đều không còn sức lực.
Ly Thù thoả mãn cười, " Thì ra là chỗ này!"
" Đừng làm càng, cẩn thận bị phát hiện.
" Trương Khâu thẹn quá hóa giận y giọng nói, bất quá bây giờ cả người y mềm nhũn nói ra giống như đang làm nũng, không hề có lực uy hiếp.
Ly Thù chỉ về phía trước, "Khoảng cách này vừa vặn, Kim lão đại không phải người, lại gần nữa sẽ bị phát hiện.
"
Kim lão đại không phải người chính là ý trên mặt chữ, nhưng mà từ trong miệng Ly Thù nói ra lại giống như đang mắng chửi người ta.
Trương Khâu víu vào bụi cỏ liếc nhìn, nghe Ly Thù nói chuyện, bây giờ nhìn cái bóng xa xa kia đúng thật là giống Kim lão đại.
"Bên cạnh chính là chị Hồng?"
" Chị Hồng?" Ly Thù khẩu khí lãnh đạm hỏi ngược lại, thuận thế mở miệng cắn tai Trương Khâu còn cọ cọ nữa, cảm nhận được thân thể đối phương run run thoả mãn nở nụ cười.
Trương Khâu cả người như nhũn ra, tên Ly Thù khốn khiếp này không chịu đàng hoàng nói chuyện mà cứ cắn tai y, khoan đã, nếu bị Ly Thù phát hiện điểm mẫm cảm, Ly Thù nhất định sẽ giày vò y đến chết luôn mà xem!
Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng lại khổ sở xin tha, " Em sai rồi, chị Hồng không Hồng gì gì đó đều không đẹp bằng anh.
"
Ly Thù trước đây không thích nghe người khác nói hắn hai chữ xinh đẹp, bất quá bây giờ vừa nghe Trương Khâu nói như vậy, tâm tình rất tốt, nhả cái tai trong miệng ra, Trương Khâu còn chưa kịp hòa hoãn lại, tai lại bị cắn mạnh một cái, vừa đau vừa ngứa.
"Lần sau còn dám nhắc tới người phụ nữ khác —— "
"Không dám không dám, trong trái tim này tất cả đều là anh, không dám chứa người khác.
" Trương Khâu còn thiếu quỳ trên đất gọi Ly Thù là ba ba nữa thôi, cái tiểu yêu tinh này, sao lại khó chơi vậy chứ!
"Khụ khụ.
"
Phía sau bụi cỏ truyền đến tiếng khụ khụ trầm thấp, Trương Khâu nghe được là Hạ Bi Huệ vương, vừa nghĩ tới vừa nãy y và Ly Thù không biết xấu hổ cắn tai y, xấu hổ không thôi, hung ác trừng mắt nhìn Ly Thù, nhưng mà Ly Thù nhìn lại cảm thấy y giống như đang làm nũng.
Không còn nghe thấy tiếng vang trầm của mìn nổ, Trương Khâu víu bụi cỏ từ xa nhìn tới, chỉ mơ hồ thấy lão kim và chị Hồng đang nói gì đó, một lát sau ông chủ canh giữ ở cửa động lớn tiếng hô, "Xong rồi! Tiểu Cao cậu lên trước —— "
"A a a!!!!"
Trong cửa động nhỏ hẹp truyền ra tiếng hét thảm thiết kéo dài, vang vọng qua cửa động, tầng tầng lớp lớp giống như tiếng vọng, lọt vào tai ba người trên mặt đất, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, đặc biệt là ông chủ chỉ trong chốc lát đã cách cửa động thật xa.
Trương Khâu cách xa như vậy cũng có thể nhận ra có gì không ổn, nhích tai sang, "Trong động có người hét thảm thiết.
"
Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương tự nhiên cũng nghe thấy được, hai người không lên tiếng cũng không nhúc nhích, Trương Khâu biết đây là việc ắt hẳn phải xảy ra trước khi cất lưới thu dây, nhưng là những tiếng hét thảm thiết này quá mức thê lương, chỉ trong chốc lát liền không còn nữa, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi cỏ cây, yên tĩnh khiến lòng người bất an.
Chẳng biết qua bao lâu, cõ lẽ là mấy phút hoặc cũng có thể là mấy chục giây, cửa động lặng lẽ không một động tĩnh.
Lão bản đánh bạo gọi vào cửa động: "Tiểu Cao, tiểu Cao cậu nghe thấy thì nói chuyện, đừng con mẹ nó hù người.
" Nét mặt nhẹ bẫng, nhưng thật ra mồ hôi lạnh trên trán lớn khoảng chừng hạt đậu liên tục lăn xuống, tim cũng đập nhanh bình bịch bình bịch.
Cửa động không có bất kỳ âm thành gì, như thể tiểu Cao chưa từng xuất hiện.
Ông chủ đầu tiên nhìn về phía chị Hồng, lại liếc nhìn qua Lão Kim, nuốt nước bọt nói: "Lúc trước đã nói rõ chỉ cướp hạt châu, sớm biết thứ đồ chơi này đòi mạng như thế, tôi sẽ không tới.
" Hắn cấp cho chị Hồng một nháy mắt, ý là hai người hợp thành một đội, rời đi càng sớm càng tốt.
Chị Hồng sắc mặt trắng bệch, cô ta mấy năm nay không hạ hầm, mấy năm qua chi phí ăn mặc đều dựa cả vào mấy món đồ lấy được trước đây, đã sớm không còn dư đồng nào, nhưng cô ta cũng tiếc cái mệnh này, khiên thịt cứ như thế không còn, cô ta cũng không muốn lấy tính mạng ra liều, đến lúc đó có tiền rồi nhưng mạng cũng mất.
Liếc nhìn ông chủ, hai người đã sớm ăn ý, vì vậy phụ họa ông chủ nói, "Đúng vậy đúng vậy! Thứ này quá tà, bây giờ không được thì ngày mai chúng ta tới, dù sao đạo động cũng đã mở ra rồi, ra ngoài tìm thêm mấy người tới giúp, ông chủ phía sau tiền nhiều thế lớn cũng sẽ không để ý đến chút tiền thuê tay chân này.
"
Hai người cũng không biết người đàn ông thấp bé chính là Kim lão đại.
Kim lão đại rũ mắt nở một nụ cười, hai người kia không nhìn thấy, chỉ nghe Kim lão đại nói: " Mấy người nói cũng không phải không có đạo lý, nếu như vậy —— "
Trong bụi cỏ mắt Trương Khâu tối sầm lại, Ly Thù lấy tay che mắt y, "Không nên nhìn.
"
"A a a —— "
Là tiếng hét thảm thiết thê lương của ông chủ, rất nhanh giọng nói của đối phương đã im bặt, không thấy hình ảnh chỉ nghe được âm thanh thực ra còn đáng sợ hơn, tim Trương Khâu đập rất nhanh, kéo tay Ly Thù xuống, xa xa ông chủ ngã trên mặt đất nằm bất động, không biết là đã chết hay chỉ là ngất đi, bất quá nghe tiếng hét thảm thiết vừa này chắc cũng không khá hơn là bao.
Chị Hồng nơm nớp lo sợ đi vào cửa động, lão kim từng bước theo ở phía sau, liếm sạch sẽ vết máu bên mép, vô cùng thoả mãn.
Chờ thân ảnh hai người một trước một sau biến mất ở cửa đạo động, Ly Thù phất tay, ba người nhanh chóng chạy đến chỗ dựng trại.
Ngọn đèn chiếu trên mặt đất bạc màu, Trương Khâu liếc mắt nhìn thấy trên mặt đất có một thi thể, nhìn cách ăn mặc chính là ông chủ, chỉ là dáng vẻ chết rất dữ tợn, giống như là bị rút khô máu, da bọc xương hai mắt trừng to nhìn y.
Trương Khâu căng thẳng trong lòng, bụng hơi nhói đau.
"Không nên nhìn, một lát nữa theo sát anh.
" Ly Thù thấy sắc mặt Trương Khâu không tốt, nhíu mày hỏi: "Có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Trương Khâu nghỉ một lúc, bụng không còn đau nữa, có lẽ là lúc nãy đột nhiên bị dọa, lắc đầu, "Không sao, chúng ta đi xuống thôi.
"
Ly Thù dẫn đầu, Trương Khâu ở giữa, Hạ Bi Huệ vương phía sau cùng.
Bọn họ đều đặn bò đi, không biết qua bao lâu, bụng Trương Khâu lại nhói đau, chỉ trong chốc trên trán y đã đầy mồ hồi, Ly Thù đằng trước đột nhiên ngừng, Trương Khâu đau có hơi thất thần một đầu đẩy lên.
" Sao đột nhiên dừng lại? Có phải xảy ra chuyện gì không?" Trương Khâu nỗ lực lên tinh thần, bụng càng lúc càng đau.
Đạo động rất hẹp, vóc dáng Ly Thù cao rất khó quay người, quay đầu lại hỏi: " Hơi thở em bất thường, làm sao vậy?"
"Không —— "
"Nói thật!" Giọng Ly Thù lạnh.
Trương Khâu bị dọa thành thật khai báo, " Bụng em đau quá.
" Đau đến hít ra khí, nhớ đến trước đây trong lớp đại học có một cô bạn bị đau đến ngất xỉu, y khi đó còn ngây ngốc hỏi một câu cô ấy bị bệnh gì vậy, sau đó mới kinh nguyệt cô gái đó đến, khi đó y đã nghĩ mình may mắn bởi vì là nam nên không có kỳ kinh nguyệt, bây giờ chỉ muốn nói trời cao có nhầm không vậy.
Thật sự là đau quá QAQ.
Kìm nén nước mắt, bụng Trương Khâu âm ĩ đau, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, một lát sau có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào y, một tay khác kề sát trên bụng y, giống như có một luồng khí lạnh xuyên vào trong bụng mình, cơn đau bụng từ từ lắng xuống.
Trương Khâu cảm giác có một đôi môi lành lạnh trên trán, giãy dụa mở mắt ra, một ánh sáng màu đỏ tươi chợt lóe lóe lên trước mắt, phía sau là mặt Ly Thù.
Không khỏi sửng sốt trong giây lát.
" Bây giờ thế nào? Còn đau không?"
Trương Khâu bị câu hỏi của Ly Thù làm cho tỉnh táo, lắc đầu, "Tốt hơn rồi.
"
" Mặt đất chỗ này quá ẩm ướt, không phải chỗ nói chuyện, em theo sát anh, bụng đau nhất định phải nói.
" Ly Thù nói xong hôn lên mí mắt Trương Khâu một cái, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cho Trương Khâu, quay đầu tiếp tục đi.
Trương Khâu đi theo phía sau Ly Thù, ánh mắt có hơi mờ mịt, màu đỏ tươi vừa rồi!
Cuối cùng cũng bò được xuống phía dưới, mùi tanh hôi khó chịu và máu hỗn tạp cùng một chỗ, sắc mặt Trương Khâu trắng bệch, cố nén cơn buồn nôn, Kim lão đại trực tiếp đi thẳng vào lối đi của hầm mộ, trên đất có một cánh tay bị ném, trên cánh tay còn nửa đoạn ống tay áo, có vẻ là cánh tay của tiểu Cao, máu tung tóe trên đât đâu đâu cũng có, còn có một cụ bánh tông lông xanh khác, đầu một nơi thân một nẻo, đầu ở cửa gian mộ, mắt đen ngòm sâu kín nhìn chằm chằm bọn họ.
Cửa gian mộ đóng chặt, phía sau là hành lang hẹp dài tăm tối, Trương Khâu liếc nhìn trước sau, " Bọn người Kim lão đại đi đâu rồi?"
Ly Thù nhìn hành lang tối tăm vài giây, "Đi trước.
"
Bọn họ quay lưng đi ngược hướng với gian mộ, đi được vài mét đã có một ngã tư đường, bao quanh bốn phía đều là màu đen kịt sâu thẳm, Trương Khâu dùng đèn pin chiếu qua, không nhìn thấy điểm cuối, họ lại gặp khó khăn, "Chẳng lẽ là mê cung?" Vừa nhắc tới mê cung tự nhiên sẽ nghĩ đến mê cung rắc rối phức tạp trong mộ Hạ Bi Huệ vương, y bị lão tứ kéo chạy, thiếu chút nữa bị ăn thịt.
"Không phải mê cung.
" Khẩu khí Ly Thù nhàn nhạt, dùng đèn pin chiếu qua bốn phía, "Tùy tiện chọn một cái.
"
Trương Khâu vừa nghe khẩu khí hờ hững của Ly Thù, tùy tiện chọn chính là không vấn đề lớn lao gì, tiện tay chỉ một hướng, Ly Thù lên tiếng, "Đi!"
"Thật sự đi đường này?"
" Dù sao thì anh cũng không biết con đường nào đúng.
" Ly Thù rất bình tĩnh nói, " Cũng hơn là đứng tại chỗ không đi.
"
Trương Khâu:!
" Vậy đợi đợi ——" quyết định ẩu như vậy, vạn nhất gặp nhiều cạm bẫy thì hỏng, "Không phải để em vứt đồng tiền rồi quyết định lại, em vừa nãy chỉ nói bừa thôi, thật sự là chỉ nói bừa thôi.
"
Ly Thù nắm tay Trương Khâu, Hạ Bi Huệ vương theo phía sau, hai người đều là dáng vẻ không cần biết chọn con đường nào, căn bản không cho Trương Khâu cơ hội vứt đồng tiền chỉ lại lần nữa.
Trương Khâu nghĩ vứt đồng tiền dù sao cũng là y vứt, hiệu quả cũng giống như tùy tiện chỉ đại một đường, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bọn họ đi dọc theo hành lang bên trái.
Hành lang nhìn sâu thăm thẳm, nhưng thực ra đi hơn trăm mét sẽ hết đường, cuối đường là một bức tường đóng kín đen như mực.
" Sai đường.
" Trương Khâu có chút mất mát, y từ nhỏ đến lớn vận may luôn không hề tốt đẹp gì, uống đồ uống xưa nay cũng chưa từng trúng thưởng.
Hạ Bi Huệ vương nghiêng tai vào, nhíu mày, " Phía sau có tiếng nước.
"
" Sao lại có nước?" Trương Khâu ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên nhìn thấy trong mộ có nước, trước đây tình cờ được ba y khai sáng một lần, Trương Khâu biết xây dựng lăng mộ ở cổ đại chú trọng đến vấn đề phong thủy bảo địa, vùng đất bên ngoài đón gió và có nước chảy, phong thuỷ trù phú, nhưng trong mộ thì lại khác, thông thường sẽ tương đối kiêng kỵ có nước, hơn nữa việc xây mộ cũng chú trọng tính chất phong kín, làm khuất gió, che lấp đến chặt chẽ, như vậy mới tránh được việc linh hồn chết đi không hoàn chỉnh.
Ly Thù giải thích, "Là cơ quan cạm bẫy, dùng để chống trộm, phía sau không biết có bao nhiêu nước, bốn đường chỉ một đúng, ba cái khác đều là cạm bẫy, bây giờ chỉ cần chúng ta rời khỏi, bức tường sẽ bị nước phá thủng, toàn bộ tràn vào mộ đạo.
"
Trương Khâu bị nói tới dựng tóc gáy, nuốt một ngụm nước bọt, " Mộ này đã bao nhiêu năm rồi? Có phải nước cũng bốc hơi hết rồi không?"
" Nước không đáng sợ, nước để lâu năm mà lại còn là nước dùng để phòng trộm, có lẽ không chỉ là nước bình thường.
" Hạ Bi Huệ vương nói.
Trương Khâu nghĩ cũng phải, nhà ai chống trộm lại chuẩn bị một bể nước sạch sẽ cơ chứ, chờ người đến tiện thể tắm hay gì! Nếu lỡ trong nước có thêm axit sunfuric, mặt Ly Thù làm sao bây giờ!.
Bình luận truyện