Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 84
Vòng thử vai thứ nhất là chọn nam chính, nam chính trong《 lâu đài màu trắng 》 khoảng 30 tuổi, hình tượng theo hướng cảnh sát bình thường có chút thờ ơ lạnh nhạt.
Diễn viên tới thử vai nam chính rất nhiều, cơ hồ chiếm một nửa tổng số, chẳng qua bọn họ đều là người mới, cùng hình tượng trong kịch bản cũng không tương xứng, mà ký thuật diễn của bọn họ còn không có tốt để có thể đền bù điểm này.
Buổi thử diễn đầu tiên đã xóa sạch danh sách, thời gian cả buổi sáng đã trôi qua, La Bình Bình cùng vài vị phó đạo diễn sôi nổi thở dài, cảm thấy hôm nay có lẽ tìm không ra nam diễn viên thích hợp.
Phó Chân đối chuyện này nhưng thật ra rất có tự tin, hắn an ủi La Bình Bình nói: "Yên tâm đi La lão sư, còn lại hai người nhất định làm ngài vừa lòng."
La Bình Bình không khỏi tò mò vại vị còn lại là thần tiên nơi nào, nàng đem danh sách diễn viên lật đến tờ còn lại, tầm mắt ngừng ở trên một cái tên.
"Hà Minh......" La Bình Bình nhẹ nhàng niệm tên này.
Hà Minh có thể nói là xưng bá các bộ phim điện ảnh ở mười mấy năm trước, các kênh trên TV thì có ít nhất 3 kênh truyền phát tin tức về hắn hoặc phim điện ảnh hắn đóng, hắn đắp nặn hình tượng công tử Phù Tô, Nhị Lang Thần, tài tử dân quốc, những hình tượng ấy có thể nói ăn sâu vào tâm mỗi người thời ấy.
Đáng tiếc năm đó bởi vì chuyện bị vợ trước ly hôn hất cho một chậu nước bẩn, sự nghiệp diễn viên của hắn bị thương nặng, từ nay về sau liền không lại làm diễn viên chính, mà mấy năm gần đây, nước bẩn teen người hắn tuy rằng bị rửa sạch, nhưng hình tượng hiện tại của hắn không được mọi người tiếp nhận, hắn bắt đầu mập ra, lại có bụng bia, hơn nữa hiện giờ diễn viên lưu lượng rất nhiều, loại diễn viên hết thời như hắn cũng chỉ có thể diễn các vai phụ.
Trong trang danh sách này chỉ có hai cái tên, một cái tên khác La Bình Bình trước nay không nghe nói qua.
Phó Chân hy vọng không phải là gửi ở trên người Hà Minh đi? La Bình Bình nghĩ tới hình tượng của Hà Minh vào vai diễn, lắc lắc đầu, cảm thấy Phó Chân hẳn là không đến mức hồ nháo như vậy.
Nhưng là ra ngoài dự đoán của La Bình Bình chính là, hôm nay Hà Minh xuất hiện ở trước mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi, hắn gầy rất nhiều, cả người cũng càng thêm tinh thần, càng thêm trẻ tuổi, bụng bia của hắn đã bằng phẳng, ẩn ẩn dưới lớp áo thun còn có thể nhìn thấy cơ bắp, phảng phất có thể cảm nhận được lực lượng tiềm tàng nơi đó.
Trong nhất thời, La Bình Bình cảm thấy chiến thần năm đó đã trở lại.
Phó Chân vừa lòng gật gật đầu, hắn đã trù bị 《 Lâu đài màu trắng 》 từ lâu, cũng đã liên hệ Hà Minh lão sư, lúc ấy Phó Chân ở trong điện thoại nói cho Hà Minh, nếu hắn có thể giảm béo thành công, nơi này có vai nam chính thích hợp hắn, hắn có thể tới thử một lần.
Vào buổi sáng hôm nay khi Phó Chan xem danh sách mà nhân viên công tác gửi tới, thấy có cái tên Hà Minh liền biết hắn đã chuẩn bị tốt.
Hiện giờ Hà Minh quả nhiên không có làm hắn thất vọng.
"Bắt đầu đi." Phó Chân cười nói.
Đoạn mà Hà Minh thử vai là cảnh khi biết được con trai lưu lạc vẫn luôn đi theo bên người mình là con nhện kẻ phạm tội thiên tài mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, mà lúc này trong lòng hắn đã có cảm giác khác thường với con nhện.
Dù sao cũng là diễn viên có thực lực nhiều năm, cho dù tình cảm rối rắm lại kịch liệt, diễn lên cũng là thành thạo.
Phó Chân cùng La Bình Bình nhìn nhau cười, liền biết nhân vật này đã định ra, bất quá lời nói trong trường hợp này vẫn phải nói ra, sau khi Hà Minh biểu diễn kết thúc, Phó Chân nói: "Được, cảm ơn Hà lão sư, ngài về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ thông báo cho ngài."
Hà Minh hơi cúi đầu: "Đa tạ các vị đạo diễn, biên kịch."
Buổi thử vai sáng nay đến đây là kết thúc, Phó Chân cùng La Bình Bình còn có vài vị phó đạo diễn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, nghỉ trưa trong chốc lát, liền bắt đầu công tác buổi chiều.
Buổi chiều chủ yếu là thử vai nữ chính, giống buổi sáng người tới đều là tân nhân, Phó Chân nghĩ lại một chút nguyên nhân tạo thành hiện trạng này, đại khái là do thù lao đóng phim của mình thấp.
Các diễn viên một người tiếp một người tiến vào, lại một đám đi ra ngoài, Phó Chân trước sau không có tìm được người làm mình vừa lòng.
"Chào các vị lão sư, tôi là Trần Manh." Một cô nương cái mặc giáo phục cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa tiến vào, khom lưng nói.
Phó Chân nheo lại đôi mắt, bởi vì hắn thật sự không nhớ rõ mình có mời tiểu cô nương này tới thử vai, bất quá nếu tới, hắn vẫn nguyện ý để tiểu cô nương này thử một lần, Phó Chân nói: "Bắt đầu đi."
Tươi cười trên mặt Trần Manh trong nháy mắt thu lại, ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng nói: "Tòa trang viên trước mắt ngươi xây từ năm 1973, là do giáo sư Johan Trần đưa quà sinh nhật cho Hề Nhã phu nhân, phía tây trang viên có một tòa gác chuông, đối diện một cái hồ, ngươi dọc theo cầu đi qua phía đối diện, liền sẽ nhìn thấy một tòa lâu đài thấp thoáng trong rừng cây, tòa lâu đài ba tầng có tổng cộng bảy phòng, mà ngươi muốn bắt được chứng cứ phạm tội của ta liền nằm trong một gian phòng nơi đó."
"Vậy 6 phòng khác thì sao?" Một bên có giọng nam cùng nàng đối diễn.
"Nơi đó, là ta không cần đồ vật," Trần Manh thanh âm phóng thực nhẹ thực nhẹ, nàng tiến lên một bước, ánh mắt mê ly lại mang theo dụ hoặc, "Cũng là nơi lấy mạng ngươi......"
"Ngươi vẫn muốn đi vào?" Nàng hỏi.
"Đúng."
Trần Manh ngửa đầu nhìn bầu trời: "Lần đầu tiên ta gặp ngươi, là vào mùa đông, trong tay ngươi cầm một con chuột vàng, thật là đẹp mắt a......"
Thanh âm nàng càng ngày càng thấp, đem đôi mắt híp một cái khe hở tinh tế, "Vĩnh biệt, kỵ sĩ của ta."
Ngón tay Phó Chân nhẹ nhàng gõ, chờ đến khi Trần Manh biểu diễn kết thúc, hắn nhìn thoáng qua tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của Trần Manh, nàng năm nay mới mười sáu tuổi, mở miệng hướng Trần Manh hỏi: "Em còn ở đi học đi."
Trần Manh gật gật đầu: "Học cấp 3."
Sang mùa hè năm sau phải thi đại học.
Phó Chân rất vừa lòng với tiểu cô nương này, tuy rằng lúc biểu diễn nàng có một ít ngây ngô, nhưng chỉ cần hơi chút tạo hình một chút, nhất định sẽ cho người ta rất lớn kinh hỉ, hơn nữa khuôn mặt còn non nớt của nàng phi thường phù hợp hình tượng trong kịch bản, Phó Chân đem danh sách những diễn viên còn lại xem một lần.
Ngẩng đầu hướng Trần Manh hỏi: "Em tới tham gia thử vai bố mẹ có biết không? Bọn họ duy trì em hiện tại ra đóng phim sao?"
Trần Manh trả lời nói: "Thành ích học tạp của em rất tốt, hơn nữa em có đủ tự chủ, có thể bảo đảm trong thời gian đóng phim này hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình, cha mẹ em là biết chuyện này, cũng đối em thực duy trì."
"Được," Phó Chân gật gật đầu, ở dưới tên nàng vẽ một vòng, "Cảm ơn em, em đi về trước đi, hai ngày sau chúng tôi sẽ thông báo cho em."
Sau khi Trần Manh rời đi, Phó Chân sờ sờ cằm, hướng La Bình Bình hỏi: "Tiểu cô nương này thế nào?"
La Bình Bình nói: "Cậu là đạo diễn, cậu tới quyết định là được. "
Phó Chân chuyển động bút máy trong tay, nếu vừa rồi Trần Manh nói thật, như vậy dùng tiểu cô nương xác thật là có thể.
Kế tiếp tiến vào thử vai là Cao Điềm, Cao Điềm là nữ minh tinh đang hot hiện tại, nói thật nàng có thể tiếp thu lời mời thử vai làm Phó Chân ngoài ý muốn, dù sao lúc trước những bộ phim nàng đóng đều tụ tập tai to mặt lớn, toàn là ngôi sao sáng hoặc là thù lao cao, mà Phó Chân lúc này không chỉ có không có thù lao cao, cho nàng nhân vật vẫn là một cái nữ số 2.
Cho nên lúc Cao Điềm tiến vào,sau khi hướng Phó Chân tự giới thiệu, nói câu đầu tiên chính là: "Đạo diễn, tôi tưởng thử vai nữ chính."
Phó Chân đè đè cái trán, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Cao Điềm, hướng nàng nói: "Nữ số 2 phi thường thích hợp cô."
Cao Điềm nhíu mày, nàng có già vị như vậy nguyện ý chạy tới cùng nhóm tiểu diễn viên cạnh tranh đã thực nể tình, hiện tại thế nhưng còn để nàng làm phụ, nàng có chút không muốn.
Phó Chân buông bút máy trong tay, đối Cao Điềm nói: "Tôi có thể bảo đảm đem ngươi chụp đến phi thường đẹp."
Cao Điềm giơ giơ lên cằm: "Kia...... Tôi đây vốn dĩ liền khá xinh đẹp."
"Nữ chính thật không được, nữ số 2 cũng là thật sự thích hợp cô," Phó Chân vui đùa hướng Cao Điềm nói, "Cô nếu là sợ ảnh hưởng tài nguyên về sau, chờ đến khi chiếu phim, chúng ta liền viết cô là khách mời hữu nghị."
"Xem ở tôi là fan não tàn của Sa Châu ký sự," Cao Điềm tiếp nhận vai nữ số 2 này, nàng hỏi Phó Chân, "Cái kia hiện tại tôi còn phải biểu diễn sao?"
Phó Chân cuối cùng biết lý do Cao Điềm hôm nay vì cái gì nguyện ý đi vào nơi này, nguyên lai là xem mặt mũi của mình ở Sa Châu ký sự.
Kỹ thuật diễn của Cao Điềm, Phó Chân biết đến, hiện tại nàng nếu thật sự ở trước mặt hắn biểu diễn một đoạn, hắn phỏng chừng chính mình đương trường đổi ý, nữ nhị cũng không cần nàng, hơn nữa hôm nay tới thử vai nữ số 2 chỉ có một mình nàng, Phó Chân hướng nàng nói: "Không cần, cô về nhà đi thôi, lúc khởi động máy tối sẽ thông báo."
Sau khi Cao Điềm rời đi, La Bình Bình chạm chạm vả vai Phó Chân, "Cậu thật sự muốn tuyển nàng?"
Chẳng trách La Bình Bình sẽ hỏi Phó Chân như vậy, thật sự là kỹ thuật diễn của Cao Điềm quá kém, nàng lớn lên đẹp, thuộc về đỉnh của giới giải trí, trong đoạn thời gian Đường Loan Loan đẹp cái này đẹp cái kia, trừ bỏ một ít fan não tàn của Đường Loan Loan, cũng không có người dám nói Đường Loan Loan đẹp hơn Cao Điềm, nhiều nhất chỉ nói phong cách các nàng không giống nhau.
Nhưng mà kỹ thuật diễn là cái vết thương trí mạng của nàng, Cao Điềm xuất đạo đến nay biểu diễn qua nhiều bộ phim truyền hình cùng điện ảnh, chính là diễn nhiều như vậy một chút tiến bộ cũng không có, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết trừng mắt cùng dẩu miệng, một đoạn thời gian trước còn có cư dân mạng nói nàng dùng thế thân khi chèo thuyền rớt xuống nước.
Ngươi nói ngươi nếu là chỉ chèo thuyền rớt nước dùng thế thân, như thế nào chỉ cần chèo cái thuyền cũng dùng? Là tay ngươi vô lực sao?
Phó Chân nhưng thật ra không thèm để ý, hắn cười hỏi La Bình Bình: "Không cảm thấy nàng thực thích hợp với vai nữ phụ sao?"
"Lớn lên là rất thích hợp, bất quá kỹ thuật diễn của nàng......" La Bình Bình rất là lo lắng.
Phó Chân nói: "Tôi lúc trước có một đoạn thời gian nhìn 《 hồng trần nha 》của đạo diễn Cận Tranh, từ trên người Hồng tỷ học được một ít đồ vật, muốn làm nhân vật xuất sắc, có đôi khi không nhất định yêu cầu diễn viên có quá nhiều kỹ thuật diễn."
Hồng tỷ trong miệng Phó Chân là nữ diễn viên nổi tiếng thế giới, so với Cao Điềm hiện tại không sai biệt lắm, lớn lên đẹp bao nhiêu, kỹ thuật diễn liền kém bấy nhiêu, nhưng là La Bình Bình đến nay nhớ rõ nàng ở 《 hồng trần nha 》nàng kinh diễm ngoái đầu nhìn lại.
Diễn viên tới thử vai nam chính rất nhiều, cơ hồ chiếm một nửa tổng số, chẳng qua bọn họ đều là người mới, cùng hình tượng trong kịch bản cũng không tương xứng, mà ký thuật diễn của bọn họ còn không có tốt để có thể đền bù điểm này.
Buổi thử diễn đầu tiên đã xóa sạch danh sách, thời gian cả buổi sáng đã trôi qua, La Bình Bình cùng vài vị phó đạo diễn sôi nổi thở dài, cảm thấy hôm nay có lẽ tìm không ra nam diễn viên thích hợp.
Phó Chân đối chuyện này nhưng thật ra rất có tự tin, hắn an ủi La Bình Bình nói: "Yên tâm đi La lão sư, còn lại hai người nhất định làm ngài vừa lòng."
La Bình Bình không khỏi tò mò vại vị còn lại là thần tiên nơi nào, nàng đem danh sách diễn viên lật đến tờ còn lại, tầm mắt ngừng ở trên một cái tên.
"Hà Minh......" La Bình Bình nhẹ nhàng niệm tên này.
Hà Minh có thể nói là xưng bá các bộ phim điện ảnh ở mười mấy năm trước, các kênh trên TV thì có ít nhất 3 kênh truyền phát tin tức về hắn hoặc phim điện ảnh hắn đóng, hắn đắp nặn hình tượng công tử Phù Tô, Nhị Lang Thần, tài tử dân quốc, những hình tượng ấy có thể nói ăn sâu vào tâm mỗi người thời ấy.
Đáng tiếc năm đó bởi vì chuyện bị vợ trước ly hôn hất cho một chậu nước bẩn, sự nghiệp diễn viên của hắn bị thương nặng, từ nay về sau liền không lại làm diễn viên chính, mà mấy năm gần đây, nước bẩn teen người hắn tuy rằng bị rửa sạch, nhưng hình tượng hiện tại của hắn không được mọi người tiếp nhận, hắn bắt đầu mập ra, lại có bụng bia, hơn nữa hiện giờ diễn viên lưu lượng rất nhiều, loại diễn viên hết thời như hắn cũng chỉ có thể diễn các vai phụ.
Trong trang danh sách này chỉ có hai cái tên, một cái tên khác La Bình Bình trước nay không nghe nói qua.
Phó Chân hy vọng không phải là gửi ở trên người Hà Minh đi? La Bình Bình nghĩ tới hình tượng của Hà Minh vào vai diễn, lắc lắc đầu, cảm thấy Phó Chân hẳn là không đến mức hồ nháo như vậy.
Nhưng là ra ngoài dự đoán của La Bình Bình chính là, hôm nay Hà Minh xuất hiện ở trước mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi, hắn gầy rất nhiều, cả người cũng càng thêm tinh thần, càng thêm trẻ tuổi, bụng bia của hắn đã bằng phẳng, ẩn ẩn dưới lớp áo thun còn có thể nhìn thấy cơ bắp, phảng phất có thể cảm nhận được lực lượng tiềm tàng nơi đó.
Trong nhất thời, La Bình Bình cảm thấy chiến thần năm đó đã trở lại.
Phó Chân vừa lòng gật gật đầu, hắn đã trù bị 《 Lâu đài màu trắng 》 từ lâu, cũng đã liên hệ Hà Minh lão sư, lúc ấy Phó Chân ở trong điện thoại nói cho Hà Minh, nếu hắn có thể giảm béo thành công, nơi này có vai nam chính thích hợp hắn, hắn có thể tới thử một lần.
Vào buổi sáng hôm nay khi Phó Chan xem danh sách mà nhân viên công tác gửi tới, thấy có cái tên Hà Minh liền biết hắn đã chuẩn bị tốt.
Hiện giờ Hà Minh quả nhiên không có làm hắn thất vọng.
"Bắt đầu đi." Phó Chân cười nói.
Đoạn mà Hà Minh thử vai là cảnh khi biết được con trai lưu lạc vẫn luôn đi theo bên người mình là con nhện kẻ phạm tội thiên tài mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, mà lúc này trong lòng hắn đã có cảm giác khác thường với con nhện.
Dù sao cũng là diễn viên có thực lực nhiều năm, cho dù tình cảm rối rắm lại kịch liệt, diễn lên cũng là thành thạo.
Phó Chân cùng La Bình Bình nhìn nhau cười, liền biết nhân vật này đã định ra, bất quá lời nói trong trường hợp này vẫn phải nói ra, sau khi Hà Minh biểu diễn kết thúc, Phó Chân nói: "Được, cảm ơn Hà lão sư, ngài về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ thông báo cho ngài."
Hà Minh hơi cúi đầu: "Đa tạ các vị đạo diễn, biên kịch."
Buổi thử vai sáng nay đến đây là kết thúc, Phó Chân cùng La Bình Bình còn có vài vị phó đạo diễn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, nghỉ trưa trong chốc lát, liền bắt đầu công tác buổi chiều.
Buổi chiều chủ yếu là thử vai nữ chính, giống buổi sáng người tới đều là tân nhân, Phó Chân nghĩ lại một chút nguyên nhân tạo thành hiện trạng này, đại khái là do thù lao đóng phim của mình thấp.
Các diễn viên một người tiếp một người tiến vào, lại một đám đi ra ngoài, Phó Chân trước sau không có tìm được người làm mình vừa lòng.
"Chào các vị lão sư, tôi là Trần Manh." Một cô nương cái mặc giáo phục cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa tiến vào, khom lưng nói.
Phó Chân nheo lại đôi mắt, bởi vì hắn thật sự không nhớ rõ mình có mời tiểu cô nương này tới thử vai, bất quá nếu tới, hắn vẫn nguyện ý để tiểu cô nương này thử một lần, Phó Chân nói: "Bắt đầu đi."
Tươi cười trên mặt Trần Manh trong nháy mắt thu lại, ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng nói: "Tòa trang viên trước mắt ngươi xây từ năm 1973, là do giáo sư Johan Trần đưa quà sinh nhật cho Hề Nhã phu nhân, phía tây trang viên có một tòa gác chuông, đối diện một cái hồ, ngươi dọc theo cầu đi qua phía đối diện, liền sẽ nhìn thấy một tòa lâu đài thấp thoáng trong rừng cây, tòa lâu đài ba tầng có tổng cộng bảy phòng, mà ngươi muốn bắt được chứng cứ phạm tội của ta liền nằm trong một gian phòng nơi đó."
"Vậy 6 phòng khác thì sao?" Một bên có giọng nam cùng nàng đối diễn.
"Nơi đó, là ta không cần đồ vật," Trần Manh thanh âm phóng thực nhẹ thực nhẹ, nàng tiến lên một bước, ánh mắt mê ly lại mang theo dụ hoặc, "Cũng là nơi lấy mạng ngươi......"
"Ngươi vẫn muốn đi vào?" Nàng hỏi.
"Đúng."
Trần Manh ngửa đầu nhìn bầu trời: "Lần đầu tiên ta gặp ngươi, là vào mùa đông, trong tay ngươi cầm một con chuột vàng, thật là đẹp mắt a......"
Thanh âm nàng càng ngày càng thấp, đem đôi mắt híp một cái khe hở tinh tế, "Vĩnh biệt, kỵ sĩ của ta."
Ngón tay Phó Chân nhẹ nhàng gõ, chờ đến khi Trần Manh biểu diễn kết thúc, hắn nhìn thoáng qua tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của Trần Manh, nàng năm nay mới mười sáu tuổi, mở miệng hướng Trần Manh hỏi: "Em còn ở đi học đi."
Trần Manh gật gật đầu: "Học cấp 3."
Sang mùa hè năm sau phải thi đại học.
Phó Chân rất vừa lòng với tiểu cô nương này, tuy rằng lúc biểu diễn nàng có một ít ngây ngô, nhưng chỉ cần hơi chút tạo hình một chút, nhất định sẽ cho người ta rất lớn kinh hỉ, hơn nữa khuôn mặt còn non nớt của nàng phi thường phù hợp hình tượng trong kịch bản, Phó Chân đem danh sách những diễn viên còn lại xem một lần.
Ngẩng đầu hướng Trần Manh hỏi: "Em tới tham gia thử vai bố mẹ có biết không? Bọn họ duy trì em hiện tại ra đóng phim sao?"
Trần Manh trả lời nói: "Thành ích học tạp của em rất tốt, hơn nữa em có đủ tự chủ, có thể bảo đảm trong thời gian đóng phim này hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình, cha mẹ em là biết chuyện này, cũng đối em thực duy trì."
"Được," Phó Chân gật gật đầu, ở dưới tên nàng vẽ một vòng, "Cảm ơn em, em đi về trước đi, hai ngày sau chúng tôi sẽ thông báo cho em."
Sau khi Trần Manh rời đi, Phó Chân sờ sờ cằm, hướng La Bình Bình hỏi: "Tiểu cô nương này thế nào?"
La Bình Bình nói: "Cậu là đạo diễn, cậu tới quyết định là được. "
Phó Chân chuyển động bút máy trong tay, nếu vừa rồi Trần Manh nói thật, như vậy dùng tiểu cô nương xác thật là có thể.
Kế tiếp tiến vào thử vai là Cao Điềm, Cao Điềm là nữ minh tinh đang hot hiện tại, nói thật nàng có thể tiếp thu lời mời thử vai làm Phó Chân ngoài ý muốn, dù sao lúc trước những bộ phim nàng đóng đều tụ tập tai to mặt lớn, toàn là ngôi sao sáng hoặc là thù lao cao, mà Phó Chân lúc này không chỉ có không có thù lao cao, cho nàng nhân vật vẫn là một cái nữ số 2.
Cho nên lúc Cao Điềm tiến vào,sau khi hướng Phó Chân tự giới thiệu, nói câu đầu tiên chính là: "Đạo diễn, tôi tưởng thử vai nữ chính."
Phó Chân đè đè cái trán, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Cao Điềm, hướng nàng nói: "Nữ số 2 phi thường thích hợp cô."
Cao Điềm nhíu mày, nàng có già vị như vậy nguyện ý chạy tới cùng nhóm tiểu diễn viên cạnh tranh đã thực nể tình, hiện tại thế nhưng còn để nàng làm phụ, nàng có chút không muốn.
Phó Chân buông bút máy trong tay, đối Cao Điềm nói: "Tôi có thể bảo đảm đem ngươi chụp đến phi thường đẹp."
Cao Điềm giơ giơ lên cằm: "Kia...... Tôi đây vốn dĩ liền khá xinh đẹp."
"Nữ chính thật không được, nữ số 2 cũng là thật sự thích hợp cô," Phó Chân vui đùa hướng Cao Điềm nói, "Cô nếu là sợ ảnh hưởng tài nguyên về sau, chờ đến khi chiếu phim, chúng ta liền viết cô là khách mời hữu nghị."
"Xem ở tôi là fan não tàn của Sa Châu ký sự," Cao Điềm tiếp nhận vai nữ số 2 này, nàng hỏi Phó Chân, "Cái kia hiện tại tôi còn phải biểu diễn sao?"
Phó Chân cuối cùng biết lý do Cao Điềm hôm nay vì cái gì nguyện ý đi vào nơi này, nguyên lai là xem mặt mũi của mình ở Sa Châu ký sự.
Kỹ thuật diễn của Cao Điềm, Phó Chân biết đến, hiện tại nàng nếu thật sự ở trước mặt hắn biểu diễn một đoạn, hắn phỏng chừng chính mình đương trường đổi ý, nữ nhị cũng không cần nàng, hơn nữa hôm nay tới thử vai nữ số 2 chỉ có một mình nàng, Phó Chân hướng nàng nói: "Không cần, cô về nhà đi thôi, lúc khởi động máy tối sẽ thông báo."
Sau khi Cao Điềm rời đi, La Bình Bình chạm chạm vả vai Phó Chân, "Cậu thật sự muốn tuyển nàng?"
Chẳng trách La Bình Bình sẽ hỏi Phó Chân như vậy, thật sự là kỹ thuật diễn của Cao Điềm quá kém, nàng lớn lên đẹp, thuộc về đỉnh của giới giải trí, trong đoạn thời gian Đường Loan Loan đẹp cái này đẹp cái kia, trừ bỏ một ít fan não tàn của Đường Loan Loan, cũng không có người dám nói Đường Loan Loan đẹp hơn Cao Điềm, nhiều nhất chỉ nói phong cách các nàng không giống nhau.
Nhưng mà kỹ thuật diễn là cái vết thương trí mạng của nàng, Cao Điềm xuất đạo đến nay biểu diễn qua nhiều bộ phim truyền hình cùng điện ảnh, chính là diễn nhiều như vậy một chút tiến bộ cũng không có, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết trừng mắt cùng dẩu miệng, một đoạn thời gian trước còn có cư dân mạng nói nàng dùng thế thân khi chèo thuyền rớt xuống nước.
Ngươi nói ngươi nếu là chỉ chèo thuyền rớt nước dùng thế thân, như thế nào chỉ cần chèo cái thuyền cũng dùng? Là tay ngươi vô lực sao?
Phó Chân nhưng thật ra không thèm để ý, hắn cười hỏi La Bình Bình: "Không cảm thấy nàng thực thích hợp với vai nữ phụ sao?"
"Lớn lên là rất thích hợp, bất quá kỹ thuật diễn của nàng......" La Bình Bình rất là lo lắng.
Phó Chân nói: "Tôi lúc trước có một đoạn thời gian nhìn 《 hồng trần nha 》của đạo diễn Cận Tranh, từ trên người Hồng tỷ học được một ít đồ vật, muốn làm nhân vật xuất sắc, có đôi khi không nhất định yêu cầu diễn viên có quá nhiều kỹ thuật diễn."
Hồng tỷ trong miệng Phó Chân là nữ diễn viên nổi tiếng thế giới, so với Cao Điềm hiện tại không sai biệt lắm, lớn lên đẹp bao nhiêu, kỹ thuật diễn liền kém bấy nhiêu, nhưng là La Bình Bình đến nay nhớ rõ nàng ở 《 hồng trần nha 》nàng kinh diễm ngoái đầu nhìn lại.
Bình luận truyện