Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha
Chương 25
Đại khái là sườn hấp rất ngon nên bữa cơm buổi trưa Hứa Dặc ăn hết cả chén cơm.
Đoạn Ngôn đem món ăn mà Hứa Dặc không thích ăn gắp sang bát mình, còn đưa cho anh một bát canh, một loạt động tác kia làm đến tương đối thuần thục, giống như hắn đã từng chăm sóc Hứa Dặc rất lâu từ trước vậy.
"Đầu của cậu, thật sự thỉnh thoảng lại đau sao?" Hứa Dặc thoạt nhìn rất tự trách.
Lời nói dối đều đã nói ra ngoài, hắn hiện tại như thế nào cũng không thể tự mình đánh vào mặt mình được.
"Thỉnh thoảng sẽ đau, nhưng cũng không phải là đau lắm." Đoạn Ngôn chột dạ nói.
"Ảnh hưởng đến cậu chơi bóng sao?" Hứa Dặc tiếp tục truy vấn.
Kỳ thật hắn không có chuyện gì cả.
"Cũng không có ảnh hưởng, chỉ là tôi cảm thấy mới tỉnh lại mà đã hoạt động mạnh sẽ không tốt lắm, đúng không?" Đoạn Ngôn nói.
Hứa Dặc đồng ý gật đầu nói: "Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi đi."
"Cậu đây là quan tâm tôi sao? Có phải cảm thấy rất đau lòng không?" Đoạn Ngôn tiến đến trước mặt Hứa Dặc như tên trộm hề hề hỏi.
Hứa Dặc sửng sốt, quay mặt đi, bỏ qua tầm mắt của hắn nói: "Tốt xấu gì cũng là do tôi..."
"Đúng vậy, chính là do cậu, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, tật xấu đau đầu này dễ dàng để lại bệnh căn nhất đấy cậu biết không?" Đoạn Ngôn lừa gạt nói.
Hứa Dặc nhíu mày, đang muốn nói cái gì thì phía sau truyền đến thanh âm của Tống Liên:"Tiểu Dực, cậu ăn xong chưa?"
Đoạn Ngôn vừa rồi còn cười hì hì, trong nháy mắt lại suy sụp xuống.
"Ăn xong rồi, đi thôi." Hứa Dặc đứng dậy nói.
Đoạn Ngôn cũng đứng lên theo, mạnh mẽ chen vào giữa hai người.
"Đi thôi, cùng nhau đi, vừa lúc hôm nay tôi cũng rất muốn đọc sách." Đoạn Ngôn nghiêng đầu nói với Tống Liên.
Tống Liên kéo khóe miệng lệch sang một bên, thoạt nhìn giống như là trào phúng nhưng cái gì cũng không nói.
Đoạn Ngôn đã trải qua "sóng to gió lớn", hiện tại hắn có thể khống chế được cảm xúc của mình, tuyệt đối không nhổ nước bọt vào mặt Tống Liên.
Hắn dán chặt vào Hứa Dặc nói: "Ây, vừa rồi cũng không biết có phải đột ngột đứng lên hay không, đầu hơi choáng váng."
"Nếu đã không thoải mái như vậy không bằng cậu trở về phòng học nghỉ ngơi một lát?" Tống Liên "săn sóc" nói.
Hứa Dặc cũng đồng ý: "Nếu không cậu trở về lớp học nghỉ ngơi đi."
"Sao có thể như vậy được? Tôi mà trở lại lớp học, nằm ở đó ngất xỉu, những người khác nghĩ rằng tôi chỉ ngủ thiếp đi, nếu cậu có ở đây, ít nhất biết vài ngày trước tôi còn bị thương." Đoạn Trà Xanh nói.
Hứa Dặc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên tùy ý Đoạn Ngôn dựa vào người hắn.
Đoạn Trà Xanh tựa vào người Hứa Dặc đắc ý nhướng mày với Tống Liên, đem nụ cười trào phúng vừa rồi trả lại cho hắn.
Buổi trưa rảnh rỗi, vẫn còn rất nhiều người tới đọc sách và làm bài tập ở thư viện.
Đoạn Ngôn hiển nhiên không phải loại người này. Hắn không thể ngồi yên, cũng không thích đọc sách.
Trước mắt tùy tiện cầm một quyển sách triết học, vừa nhìn đầu hắn liền muốn buồn ngủ.
"Tiểu Dực, đề này có thể dùng công thức này không?" Tống Liên đẩy sổ ghi chép cho Hứa Dặc, nhỏ giọng hỏi.
Hai người bọn họ cách nhau một đoạn bàn lớn.
Đoạn Ngôn đã hoàn toàn chống đỡ không nổi, chuẩn xác ngã vào đầu vai Hứa Dặc.
Bả vai Hứa Dặc trùng xuống, anh hơi nhíu mày.
Đoạn Ngôn vừa tới gần Hứa Dặc, liền ngửi thấy mùi mật đào nhàn nhạt kia, hắn đối với tin tức tố của Hứa Dặc cực kỳ mẫn cảm, dù sao lúc xuyên vào trên người lão Đoạn, ngày đêm hắn đều ngửi thấy tin tức tố này, lúc độ.ng tình cũng cắn qua tuyến thể của Hứa Dặc, nếm qua hương vị ngọt ngào kia.
Đầu Đoạn Ngôn cọ cọ trên vai Hứa Dặc, vô thức lẩm bẩm: "Lão bà..."
Thanh âm rất thấp, chỉ có Hứa Dặc gần hắn nhất mới có thể nghe thấy.
Hứa Dặc ngay cả vành tai cũng đỏ lên, anh đẩy Đoạn Ngôn nhỏ giọng nói: "Đứng lên."
Đoạn Ngôn đã ngủ thiếp đi, quyển sách triết học vừa rồi, thật sự là quá thôi miên.
Tống Liên ở một bên nhìn không nổi, muốn kéo Đoạn Ngôn từ trên người Hứa Dặc lên, để cho hắn nằm sấp trên bàn ngủ.
Hứa Dặc nhẹ giọng nói: "Quên đi, lát nữa cậu ta lại giận dỗi."
Nói xong, anh tiếp nhận quyển sổ tay của Tống Liên, bắt đầu nhìn cách giải đề của hắn.
Tống Liên nhìn Đoạn Ngôn ngủ say, từ đáy lòng cảm thấy hắn vô sỉ. Hứa Dặc nhìn không ra, chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra tâm tư của người này sao?
Nắm đấm của Tống Liên siết chặt lại, quyển sổ tay lại bị đưa tới, Hứa Dặc đem cách giải đề dễ hơn viết lên trên.
Hắn thực sự thích Omega thông minh và không yếu đuối này, hắn luôn lấy lý do học tập để muốn đến gần người này.
Kỳ thật những cách giải đề này hắn đều biết, hắn chỉ là muốn cùng Hứa Dặc nói nhiều hơn hai câu.
Chờ Tống Liên ngẩng đầu lại, nhìn thấy Đoạn Ngôn đang ngủ say banh hai cái miệng ra, mà Hứa Dặc vì để cho hắn ngủ thoải mái một chút còn cúi thấp một bên bả vai xuống để cho hắn dựa vào.
Hắn cho rằng Hứa Dặc sẽ không vui, thế nhưng mỗi lần đầu Đoạn Ngôn muốn trượt xuống, hắn thấy Hứa Dặc hơi hơi ghé mắt, lại lấy tay đỡ đầu hắn dậy, còn lộ ra một tia cười nhè nhẹ.
Nụ cười đó, không thể lừa gạt người khác được.
Áp lực học tập lớp 12 rất lớn, mục tiêu của Hứa Dặc là đại học A, vừa vặn, mục tiêu của Tống Liên cũng vậy.
Nếu là thi lên đại học A, cái tên nhị lăng tử Đoạn Ngôn kia hẳn là không theo kịp đi?
Thời gian nghỉ trưa chậm rãi trôi qua, người trong thư viện lục tục đi ra ngoài chuẩn bị trở lại lớp học.
Đại khái là nghe được tiếng chuông nghỉ trưa kết thúc, Đoạn Ngôn rốt cục cũng tỉnh lại.
Hắn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, duỗi cánh tay duỗi thắt lưng, lại cười tủm tỉm nhìn về phía Hứa Dặc, người nọ đang thu thập đề thi của mình, vai trái đại khái là bị Đoạn Ngôn đè lâu nên có chút không linh hoạt.
Đồ đạc thu thập xong, Hứa Dặc đứng dậy đi ra ngoài, Đoạn Ngôn đem sách triết học mượn đặt về vị trí cũ rồi vội vàng đi theo.
Hứa Dặc và Tống Liên vừa đi vừa nói chuyện phiếm, anh thỉnh thoảng đưa tay xoa bả vai mình.
Đoạn Ngôn từ phía sau đuổi theo hai người, lại chen vào giữa hai người, hắn cười nói với Hứa Dặc: "Sao vừa rồi cậu không đánh thức tôi dậy? Cậu có bị tê vai không? Tôi bóp cho cậu nhé."
"Không cần." Hứa Dặc né tránh tay hắn, lại nói: "Ngủ như heo, tôi gọi dậy được sao?"
"Thì giống như heo đi, cậu còn không phải để cho tôi dựa vào suốt cả một buổi trưa sao? Cậu có nghĩ tôi dễ thương như một con heo không?" Đoạn Ngôn cười đùa.
Hứa Dặc có đôi khi thật sự không hiểu mạch não của người này, bị so sánh thành heo lại còn rất kiêu ngạo nữa? Cậu ta trông rất hạnh phúc.
Hứa Dặc lắc đầu, bước nhanh hơn trở về phòng học.
Đoạn Ngôn thừa dịp duỗi dài cánh tay ra ngăn cản Tống Liên ở một bên, hắn thu hồi khuôn mặt tươi cười cợt nhả kia, nghiêm túc nói: "Sau này cậu có thể tránh xa Hứa Dặc một chút được không."
Tống Liên lườm hắn một cái nói: "Dựa vào cái gì?"
"Bởi vì cậu ấy là của tôi, cậu đừng quanh quẩn bên cậu ấy nữa, tất cả mọi người đều là Alpha, tâm tư của cậu còn không rõ ràng sao?" Đoạn Ngôn chầm chậm nói.
Đại khái là cảm thấy buồn cười, Tống Liên hừ nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Của cậu? Hứa Dặc có thừa nhận không? Hoặc là đơn giản hơn thẳng thắn một chút..."
Tống Liên chỉ vào vị trí tuyến thể, nói: "Chỗ này của cậu ấy, có mùi của cậu không?"
"Cậu..." Đoạn Ngôn tức giận, hắn có thể đánh Tống Liên không?
"Mời cho qua, thời gian của chúng tôi đều rất khẩn trương, không giống cậu, còn có thể an an ổn ổn ngủ một giấc ngủ trưa." Tống Liên vòng qua cánh tay hắn trở về phòng học.
Ah, tên này đúng là cùng một đức hạnh với tên bảy năm sau đó!
Sắp đến lớp, Đoạn Ngôn trở về chỗ ngồi, Lâm Dương hất hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi đến gần hắn hỏi: "Sao hôm nay cậu không đến chơi bóng?"
"Hôm nay tôi đến thư viện đọc sách." Đoạn Ngôn tản mạn nói.
Biểu tình của Lâm Dương có chút vi diệu, hắn hỏi: "Cậu mang tiểu hoàng thư vào thư viện rồi sao?"
Đoạn Ngôn liếc hắn một cái nói: "Chậc, tôi nhìn vào lịch sử triết học Trung Quốc, cậu thì biết cái gì? Xem tầm nhìn của cậu kìa."
"Vậy cậu xem có hiểu không?"
"Cậu quản tôi đấy à!" Đoạn Ngôn hất cằm lên.
Lâm Dương khẽ cười rộ lên, hắn dùng khuỷu tay chạm vào Đoạn Ngôn, nói: "Ngôn ca, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ lầm tưởng cậu thích Hứa Dặc đấy, ha ha."
Lâm Dương cười hô hô hai tiếng đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của Đoạn Ngôn đang nhìn về phía Hứa Dặc, hắn nói: "Sao không thể thích cậu ấy? Đáng yêu thế kia cơ mà."
Lâm Dương khiếp sợ sau đó biến thành tiếc hận, hắn vỗ vai Đoạn Ngôn nói: "Cậu đúng là bị ăn đánh chưa đủ."
Buổi trưa hôm nay Đoạn Ngôn ngủ no đủ cho nên buổi chiều hắn không ngủ gật, hắn cư nhiên bắt đầu ghi chép.
Hắn nghĩ nếu Tống Liên có thể dùng cớ học tập tới gần Hứa Dặc, vậy hắn cũng có thể.
Hắn chuẩn bị tìm Hứa Dặc dạy thêm cho hắn.
Trong nhật ký của lão Đoạn đã viết qua, Hứa Dặc sau đó lên đại học A, hắn lên đại học T, hai trường học tuy rằng ở cùng một thành phố, nhưng cũng cách tận nửa giờ đi xe, gặp mặt quá bất tiện.
Nếu là đại học Y nthì tốt rồi, ngay bên cạnh đại học A luôn, hắn là sinh viên thể thao, điểm thi đại học Y tương đối thấp một chút, nếu như hắn cố gắng thì sẽ có cơ hội.
Lâm Dương vừa tỉnh lại thấy Đoạn Ngôn cư nhiên cắn cây bút đang nghe giảng, hắn vội vàng lấy tay dò xét trán Đoạn Ngôn, nói: "Cậu không sao chứ?"
Đoạn Ngôn bỏ tay hắn ra, cười nhạo: "Xin đừng quấy rầy ông đây nghiêm túc học tập."
"Mẹ nó, mặt trời mọc đằng Tây đấy à?"
"Cậu thì biết gì? Đây được gọi là sức mạnh của tình yêu." Đoạn Ngôn theo lời thầy cô nói, lại xiêu vẹo viết ra một ngữ pháp trọng điểm.
Hắn không được đòi hỏi, giáo viên viết cái gì trên bảng đen, hắn liền viết cái đó, sổ ghi chép bị hắn bôi đến lộn xộn, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được.
Sau giờ học, Đoạn Ngôn ôm sổ ghi chép chạy tới chỗ ngồi ngồi cùng bàn của Hứa Dặc, hắn cho Hứa Dặc xem sổ tay của mình nói: "Cậu có thể dạy thêm cho tôi được không?"
Hứa Dặc nghiêm túc nhìn vào sổ ghi chép của hắn hỏi: "Cậu viết cái gì đây?"
"Ghi chép đó, những trọng điểm mà thầy giáo nói ngày hôm nay tôi đều nhớ."
Hứa Dặc cố gắng luận ra chữ, chỉ vào một câu trong đó nói: "Câu ví dụ mẫu của thầy giáo có nhớ không?"
Đoạn Ngôn nào biết nó có phải là câu ví dụ hay không?
"Trước tiên cậu đem chữ mình viết cho hẳn hoi đi đã, giáo viên chấm bài cũng không phải là cậu, ai nhận ra được cậu viết cái gì chứ?" Hứa Dặc bình thản nói.
"Tôi sẽ luyện, vậy cậu có dạy thêm cho tôi được không?" Đoạn Ngôn hỏi.
Hứa Dặc chỉ coi hắn nhất thời hứng khởi, cũng không có ý định để ý tới hắn.
Giang Điềm Điềm quay lại tìm Hứa Dặc ngồi cùng bàn mượn cái com-pa phát hiện đổi người, khi nghe thấy Đoạn Ngôn nói, cô liền tò mò chen vào một câu: "Thêm cái gì vậy?"
Đoạn Ngôn còn chưa kịp trả lời, Hứa Dặc đã mở miệng trước nói: "Cậu đem bài tập hôm nay thầy cô nhắc phải học học thuộc lòng đi đã rồi nói sau."
"Vậy là cậu đồng ý rồi?" Đoạn Ngôn kinh hỉ nói.
"Cậu có thể thuộc xong tôi liền đồng ý." Hứa Dặc nói.
Đoạn Ngôn học hành không tốt nhưng trí nhớ của hắn rất tốt. Đọc thuộc lòng văn bản, hắn chắc chắn có thể làm được.
"Hứa rồi đấy nhé!"
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Giang Điềm Điềm hỏi: "Cậu vừa mới mượn cái gì?"
"Com-pa."
"Tôi có, để tôi đi lấy cho cậu." Đoạn Ngôn thật sự là quá vui vẻ nên đối với bạn học cũng nhiệt tình lên.
"Vậy cám ơn nhé."
"Khách sáo rồi."
Alpha ngu xuẩn lại không chú ý đến Omega bên cạnh vì gì bút quá mạnh nên dẫn đến đề tiếng Anh hàng tuần bị chọc vào một lỗ nhỏ.
Đoạn Ngôn đem món ăn mà Hứa Dặc không thích ăn gắp sang bát mình, còn đưa cho anh một bát canh, một loạt động tác kia làm đến tương đối thuần thục, giống như hắn đã từng chăm sóc Hứa Dặc rất lâu từ trước vậy.
"Đầu của cậu, thật sự thỉnh thoảng lại đau sao?" Hứa Dặc thoạt nhìn rất tự trách.
Lời nói dối đều đã nói ra ngoài, hắn hiện tại như thế nào cũng không thể tự mình đánh vào mặt mình được.
"Thỉnh thoảng sẽ đau, nhưng cũng không phải là đau lắm." Đoạn Ngôn chột dạ nói.
"Ảnh hưởng đến cậu chơi bóng sao?" Hứa Dặc tiếp tục truy vấn.
Kỳ thật hắn không có chuyện gì cả.
"Cũng không có ảnh hưởng, chỉ là tôi cảm thấy mới tỉnh lại mà đã hoạt động mạnh sẽ không tốt lắm, đúng không?" Đoạn Ngôn nói.
Hứa Dặc đồng ý gật đầu nói: "Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi đi."
"Cậu đây là quan tâm tôi sao? Có phải cảm thấy rất đau lòng không?" Đoạn Ngôn tiến đến trước mặt Hứa Dặc như tên trộm hề hề hỏi.
Hứa Dặc sửng sốt, quay mặt đi, bỏ qua tầm mắt của hắn nói: "Tốt xấu gì cũng là do tôi..."
"Đúng vậy, chính là do cậu, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, tật xấu đau đầu này dễ dàng để lại bệnh căn nhất đấy cậu biết không?" Đoạn Ngôn lừa gạt nói.
Hứa Dặc nhíu mày, đang muốn nói cái gì thì phía sau truyền đến thanh âm của Tống Liên:"Tiểu Dực, cậu ăn xong chưa?"
Đoạn Ngôn vừa rồi còn cười hì hì, trong nháy mắt lại suy sụp xuống.
"Ăn xong rồi, đi thôi." Hứa Dặc đứng dậy nói.
Đoạn Ngôn cũng đứng lên theo, mạnh mẽ chen vào giữa hai người.
"Đi thôi, cùng nhau đi, vừa lúc hôm nay tôi cũng rất muốn đọc sách." Đoạn Ngôn nghiêng đầu nói với Tống Liên.
Tống Liên kéo khóe miệng lệch sang một bên, thoạt nhìn giống như là trào phúng nhưng cái gì cũng không nói.
Đoạn Ngôn đã trải qua "sóng to gió lớn", hiện tại hắn có thể khống chế được cảm xúc của mình, tuyệt đối không nhổ nước bọt vào mặt Tống Liên.
Hắn dán chặt vào Hứa Dặc nói: "Ây, vừa rồi cũng không biết có phải đột ngột đứng lên hay không, đầu hơi choáng váng."
"Nếu đã không thoải mái như vậy không bằng cậu trở về phòng học nghỉ ngơi một lát?" Tống Liên "săn sóc" nói.
Hứa Dặc cũng đồng ý: "Nếu không cậu trở về lớp học nghỉ ngơi đi."
"Sao có thể như vậy được? Tôi mà trở lại lớp học, nằm ở đó ngất xỉu, những người khác nghĩ rằng tôi chỉ ngủ thiếp đi, nếu cậu có ở đây, ít nhất biết vài ngày trước tôi còn bị thương." Đoạn Trà Xanh nói.
Hứa Dặc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên tùy ý Đoạn Ngôn dựa vào người hắn.
Đoạn Trà Xanh tựa vào người Hứa Dặc đắc ý nhướng mày với Tống Liên, đem nụ cười trào phúng vừa rồi trả lại cho hắn.
Buổi trưa rảnh rỗi, vẫn còn rất nhiều người tới đọc sách và làm bài tập ở thư viện.
Đoạn Ngôn hiển nhiên không phải loại người này. Hắn không thể ngồi yên, cũng không thích đọc sách.
Trước mắt tùy tiện cầm một quyển sách triết học, vừa nhìn đầu hắn liền muốn buồn ngủ.
"Tiểu Dực, đề này có thể dùng công thức này không?" Tống Liên đẩy sổ ghi chép cho Hứa Dặc, nhỏ giọng hỏi.
Hai người bọn họ cách nhau một đoạn bàn lớn.
Đoạn Ngôn đã hoàn toàn chống đỡ không nổi, chuẩn xác ngã vào đầu vai Hứa Dặc.
Bả vai Hứa Dặc trùng xuống, anh hơi nhíu mày.
Đoạn Ngôn vừa tới gần Hứa Dặc, liền ngửi thấy mùi mật đào nhàn nhạt kia, hắn đối với tin tức tố của Hứa Dặc cực kỳ mẫn cảm, dù sao lúc xuyên vào trên người lão Đoạn, ngày đêm hắn đều ngửi thấy tin tức tố này, lúc độ.ng tình cũng cắn qua tuyến thể của Hứa Dặc, nếm qua hương vị ngọt ngào kia.
Đầu Đoạn Ngôn cọ cọ trên vai Hứa Dặc, vô thức lẩm bẩm: "Lão bà..."
Thanh âm rất thấp, chỉ có Hứa Dặc gần hắn nhất mới có thể nghe thấy.
Hứa Dặc ngay cả vành tai cũng đỏ lên, anh đẩy Đoạn Ngôn nhỏ giọng nói: "Đứng lên."
Đoạn Ngôn đã ngủ thiếp đi, quyển sách triết học vừa rồi, thật sự là quá thôi miên.
Tống Liên ở một bên nhìn không nổi, muốn kéo Đoạn Ngôn từ trên người Hứa Dặc lên, để cho hắn nằm sấp trên bàn ngủ.
Hứa Dặc nhẹ giọng nói: "Quên đi, lát nữa cậu ta lại giận dỗi."
Nói xong, anh tiếp nhận quyển sổ tay của Tống Liên, bắt đầu nhìn cách giải đề của hắn.
Tống Liên nhìn Đoạn Ngôn ngủ say, từ đáy lòng cảm thấy hắn vô sỉ. Hứa Dặc nhìn không ra, chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra tâm tư của người này sao?
Nắm đấm của Tống Liên siết chặt lại, quyển sổ tay lại bị đưa tới, Hứa Dặc đem cách giải đề dễ hơn viết lên trên.
Hắn thực sự thích Omega thông minh và không yếu đuối này, hắn luôn lấy lý do học tập để muốn đến gần người này.
Kỳ thật những cách giải đề này hắn đều biết, hắn chỉ là muốn cùng Hứa Dặc nói nhiều hơn hai câu.
Chờ Tống Liên ngẩng đầu lại, nhìn thấy Đoạn Ngôn đang ngủ say banh hai cái miệng ra, mà Hứa Dặc vì để cho hắn ngủ thoải mái một chút còn cúi thấp một bên bả vai xuống để cho hắn dựa vào.
Hắn cho rằng Hứa Dặc sẽ không vui, thế nhưng mỗi lần đầu Đoạn Ngôn muốn trượt xuống, hắn thấy Hứa Dặc hơi hơi ghé mắt, lại lấy tay đỡ đầu hắn dậy, còn lộ ra một tia cười nhè nhẹ.
Nụ cười đó, không thể lừa gạt người khác được.
Áp lực học tập lớp 12 rất lớn, mục tiêu của Hứa Dặc là đại học A, vừa vặn, mục tiêu của Tống Liên cũng vậy.
Nếu là thi lên đại học A, cái tên nhị lăng tử Đoạn Ngôn kia hẳn là không theo kịp đi?
Thời gian nghỉ trưa chậm rãi trôi qua, người trong thư viện lục tục đi ra ngoài chuẩn bị trở lại lớp học.
Đại khái là nghe được tiếng chuông nghỉ trưa kết thúc, Đoạn Ngôn rốt cục cũng tỉnh lại.
Hắn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, duỗi cánh tay duỗi thắt lưng, lại cười tủm tỉm nhìn về phía Hứa Dặc, người nọ đang thu thập đề thi của mình, vai trái đại khái là bị Đoạn Ngôn đè lâu nên có chút không linh hoạt.
Đồ đạc thu thập xong, Hứa Dặc đứng dậy đi ra ngoài, Đoạn Ngôn đem sách triết học mượn đặt về vị trí cũ rồi vội vàng đi theo.
Hứa Dặc và Tống Liên vừa đi vừa nói chuyện phiếm, anh thỉnh thoảng đưa tay xoa bả vai mình.
Đoạn Ngôn từ phía sau đuổi theo hai người, lại chen vào giữa hai người, hắn cười nói với Hứa Dặc: "Sao vừa rồi cậu không đánh thức tôi dậy? Cậu có bị tê vai không? Tôi bóp cho cậu nhé."
"Không cần." Hứa Dặc né tránh tay hắn, lại nói: "Ngủ như heo, tôi gọi dậy được sao?"
"Thì giống như heo đi, cậu còn không phải để cho tôi dựa vào suốt cả một buổi trưa sao? Cậu có nghĩ tôi dễ thương như một con heo không?" Đoạn Ngôn cười đùa.
Hứa Dặc có đôi khi thật sự không hiểu mạch não của người này, bị so sánh thành heo lại còn rất kiêu ngạo nữa? Cậu ta trông rất hạnh phúc.
Hứa Dặc lắc đầu, bước nhanh hơn trở về phòng học.
Đoạn Ngôn thừa dịp duỗi dài cánh tay ra ngăn cản Tống Liên ở một bên, hắn thu hồi khuôn mặt tươi cười cợt nhả kia, nghiêm túc nói: "Sau này cậu có thể tránh xa Hứa Dặc một chút được không."
Tống Liên lườm hắn một cái nói: "Dựa vào cái gì?"
"Bởi vì cậu ấy là của tôi, cậu đừng quanh quẩn bên cậu ấy nữa, tất cả mọi người đều là Alpha, tâm tư của cậu còn không rõ ràng sao?" Đoạn Ngôn chầm chậm nói.
Đại khái là cảm thấy buồn cười, Tống Liên hừ nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Của cậu? Hứa Dặc có thừa nhận không? Hoặc là đơn giản hơn thẳng thắn một chút..."
Tống Liên chỉ vào vị trí tuyến thể, nói: "Chỗ này của cậu ấy, có mùi của cậu không?"
"Cậu..." Đoạn Ngôn tức giận, hắn có thể đánh Tống Liên không?
"Mời cho qua, thời gian của chúng tôi đều rất khẩn trương, không giống cậu, còn có thể an an ổn ổn ngủ một giấc ngủ trưa." Tống Liên vòng qua cánh tay hắn trở về phòng học.
Ah, tên này đúng là cùng một đức hạnh với tên bảy năm sau đó!
Sắp đến lớp, Đoạn Ngôn trở về chỗ ngồi, Lâm Dương hất hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi đến gần hắn hỏi: "Sao hôm nay cậu không đến chơi bóng?"
"Hôm nay tôi đến thư viện đọc sách." Đoạn Ngôn tản mạn nói.
Biểu tình của Lâm Dương có chút vi diệu, hắn hỏi: "Cậu mang tiểu hoàng thư vào thư viện rồi sao?"
Đoạn Ngôn liếc hắn một cái nói: "Chậc, tôi nhìn vào lịch sử triết học Trung Quốc, cậu thì biết cái gì? Xem tầm nhìn của cậu kìa."
"Vậy cậu xem có hiểu không?"
"Cậu quản tôi đấy à!" Đoạn Ngôn hất cằm lên.
Lâm Dương khẽ cười rộ lên, hắn dùng khuỷu tay chạm vào Đoạn Ngôn, nói: "Ngôn ca, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ lầm tưởng cậu thích Hứa Dặc đấy, ha ha."
Lâm Dương cười hô hô hai tiếng đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của Đoạn Ngôn đang nhìn về phía Hứa Dặc, hắn nói: "Sao không thể thích cậu ấy? Đáng yêu thế kia cơ mà."
Lâm Dương khiếp sợ sau đó biến thành tiếc hận, hắn vỗ vai Đoạn Ngôn nói: "Cậu đúng là bị ăn đánh chưa đủ."
Buổi trưa hôm nay Đoạn Ngôn ngủ no đủ cho nên buổi chiều hắn không ngủ gật, hắn cư nhiên bắt đầu ghi chép.
Hắn nghĩ nếu Tống Liên có thể dùng cớ học tập tới gần Hứa Dặc, vậy hắn cũng có thể.
Hắn chuẩn bị tìm Hứa Dặc dạy thêm cho hắn.
Trong nhật ký của lão Đoạn đã viết qua, Hứa Dặc sau đó lên đại học A, hắn lên đại học T, hai trường học tuy rằng ở cùng một thành phố, nhưng cũng cách tận nửa giờ đi xe, gặp mặt quá bất tiện.
Nếu là đại học Y nthì tốt rồi, ngay bên cạnh đại học A luôn, hắn là sinh viên thể thao, điểm thi đại học Y tương đối thấp một chút, nếu như hắn cố gắng thì sẽ có cơ hội.
Lâm Dương vừa tỉnh lại thấy Đoạn Ngôn cư nhiên cắn cây bút đang nghe giảng, hắn vội vàng lấy tay dò xét trán Đoạn Ngôn, nói: "Cậu không sao chứ?"
Đoạn Ngôn bỏ tay hắn ra, cười nhạo: "Xin đừng quấy rầy ông đây nghiêm túc học tập."
"Mẹ nó, mặt trời mọc đằng Tây đấy à?"
"Cậu thì biết gì? Đây được gọi là sức mạnh của tình yêu." Đoạn Ngôn theo lời thầy cô nói, lại xiêu vẹo viết ra một ngữ pháp trọng điểm.
Hắn không được đòi hỏi, giáo viên viết cái gì trên bảng đen, hắn liền viết cái đó, sổ ghi chép bị hắn bôi đến lộn xộn, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được.
Sau giờ học, Đoạn Ngôn ôm sổ ghi chép chạy tới chỗ ngồi ngồi cùng bàn của Hứa Dặc, hắn cho Hứa Dặc xem sổ tay của mình nói: "Cậu có thể dạy thêm cho tôi được không?"
Hứa Dặc nghiêm túc nhìn vào sổ ghi chép của hắn hỏi: "Cậu viết cái gì đây?"
"Ghi chép đó, những trọng điểm mà thầy giáo nói ngày hôm nay tôi đều nhớ."
Hứa Dặc cố gắng luận ra chữ, chỉ vào một câu trong đó nói: "Câu ví dụ mẫu của thầy giáo có nhớ không?"
Đoạn Ngôn nào biết nó có phải là câu ví dụ hay không?
"Trước tiên cậu đem chữ mình viết cho hẳn hoi đi đã, giáo viên chấm bài cũng không phải là cậu, ai nhận ra được cậu viết cái gì chứ?" Hứa Dặc bình thản nói.
"Tôi sẽ luyện, vậy cậu có dạy thêm cho tôi được không?" Đoạn Ngôn hỏi.
Hứa Dặc chỉ coi hắn nhất thời hứng khởi, cũng không có ý định để ý tới hắn.
Giang Điềm Điềm quay lại tìm Hứa Dặc ngồi cùng bàn mượn cái com-pa phát hiện đổi người, khi nghe thấy Đoạn Ngôn nói, cô liền tò mò chen vào một câu: "Thêm cái gì vậy?"
Đoạn Ngôn còn chưa kịp trả lời, Hứa Dặc đã mở miệng trước nói: "Cậu đem bài tập hôm nay thầy cô nhắc phải học học thuộc lòng đi đã rồi nói sau."
"Vậy là cậu đồng ý rồi?" Đoạn Ngôn kinh hỉ nói.
"Cậu có thể thuộc xong tôi liền đồng ý." Hứa Dặc nói.
Đoạn Ngôn học hành không tốt nhưng trí nhớ của hắn rất tốt. Đọc thuộc lòng văn bản, hắn chắc chắn có thể làm được.
"Hứa rồi đấy nhé!"
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Giang Điềm Điềm hỏi: "Cậu vừa mới mượn cái gì?"
"Com-pa."
"Tôi có, để tôi đi lấy cho cậu." Đoạn Ngôn thật sự là quá vui vẻ nên đối với bạn học cũng nhiệt tình lên.
"Vậy cám ơn nhé."
"Khách sáo rồi."
Alpha ngu xuẩn lại không chú ý đến Omega bên cạnh vì gì bút quá mạnh nên dẫn đến đề tiếng Anh hàng tuần bị chọc vào một lỗ nhỏ.
Bình luận truyện