Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha
Chương 45
Omega đã bị Alpha quấy rối trong nhiều trường hợp và tỷ lệ hòa giải là rất cao.
Thứ nhất là bởi vì Omega có cấp bậc bình thường căn bản chống đỡ không nổi công kích pheromone của Alpha, người bị dụ dỗ ph.át tình không ít, loại tình huống này sau khi bị đánh dấu, Alpha sẽ chết không thừa nhận mình áp chế trước, ngược lại sẽ nói mình là bởi vì bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega trong thời kỳ ph.át tình mới có thể như thế, hai luồng tin tức tố lúc đó đã giao hòa với nhau, việc thu thập chứng cứ rất khó, thời gian kiện tụng sẽ kéo dài rất lâu. Thứ hai, chuyện phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu là quá nguy hiểm cho Omega, và không nhất định sẽ được xóa sạch sẽ, Omega được đánh dấu đầy đủ, theo bản năng sẽ tuân theo Alpha của mình, vì vậy nhiều nạn nhân chỉ có thể chọn hòa giải và thỏa hiệp.
Omega là một nhóm dễ bị tổn thương, luôn luôn thích thách thức điểm mấu chốt của pháp luật, mặc dù luật bảo vệ của họ đã được cải thiện liên tục.
Luật sư của Tư Văn vẫn lải nhải, hy vọng có thể thuyết phục Hứa Dặc hòa giải.
Ý của Tài Giang là, dù sao Hứa Dặc cũng không bị xâm phạm, gia đình bọn họ sẽ tận lực bồi thường, hy vọng Hứa Dặc có thể tha thứ cho người ta.
Đoạn Ngôn quả thực đều bị bọn họ chọc cười.
Hứa Dặc không bị xâm phạm là có thể xóa bỏ tội ác của Tư Văn sao?
Đoạn Ngôn gọi điện thoại cho bảo vệ chung cư, nói có người gây sự, bảo an lập tức mang đi.
Thấy hai người bị cưỡng chế rời đi, Đoạn Ngôn ôm Hứa Dặc trở về nhà.
Tâm trạng tốt bị khuấy đảo.
Hứa Dặc ngồi xếp bằng trên sô pha không biết đang suy nghĩ cái gì, Đoạn Ngôn tiến lên sờ sờ đầu anh nói: "Cùng đi nấu cơm đi?"
Hứa Dặc đưa tay về phía hắn, Đoạn Ngôn ôm anh lên.
"Kỳ thật tôi có chút hối hận." Đoạn Ngôn lẩm bẩm nói.
"Hối hận cái gì?" Hứa Dặc hỏi.
"Nếu như lúc trước tôi không có cứu Giang Điềm Điềm mà nói, có lẽ..."
Đoạn Ngôn còn chưa dứt lời, Hứa Dặc liền hôn hắn một cái, đem tất cả lời nói của hắn chặn trở về.
"Đừng nói như vậy, cậu không phải là người như vậy, nếu ngày đó cậu thật sự khoanh tay đứng nhìn, để cho bạn học gặp nguy hiểm, tôi nghĩ sau này cậu cũng sẽ khó chịu."
Nếu như ngày đó Đoạn Ngôn cái gì cũng không quản, Giang Điềm Điềm có lẽ lại rơi vào "cạm bẫy ngọt ngào" do Tư Văn dệt ra rồi đi vào con đường chết kia.
Đoạn Ngôn đồng tình với Giang Điềm Điềm, nhìn qua kết cục của cô, cho nên muốn kéo cô một lần.
Nhưng con người đều là ích kỷ, ngay từ đầu cảm thấy mình giống như Đấng Cứu Thế có thể thay đổi vận mệnh của người khác, một khi thay đổi ác quả này nó sẽ cắn trả lên người thân bên cạnh mình, nội tâm Đoạn Ngôn liền sinh ra một tia đen tối nhỏ.
Nếu như không phải hắn xen vào việc của người khác mà nói, nếu như...
"Tôi nhớ rõ lúc học lớp 11, tiểu béo bị người ta đánh ở sân bóng rổ, cậu không nói hai lời liền vọt vào cùng cậu ta bị đánh ha ha ha." Nói đến đây Hứa Dặc nhịn không được cười rộ lên.
"Haiz, cậu nhắc tới chuyện này làm cái gì." Mặt Đoạn Ngôn có chút nóng lên.
Hắn khi đó đánh nhau kỳ thật cũng rất lợi hại, chỉ là đối phương có quá nhiều người, cả một đội ở đó, không nhớ rõ Tả tiểu béo vì sao mà bị đánh, dù sao hai người sau đó mặt mũi đều bầm dập.
"Khi đó tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai." Hứa Dặc chậm rãi nói: "Không phải đánh nhau đẹp trai, mà là dáng vẻ lúc bảo vệ bạn bè rất đẹp trai."
"Bảo bảo..."
"A Ngôn, sẵn sàng giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt, đừng vì tôi mà vứt bỏ từ nay về sau biến thành một người lạnh lùng, tôi sẽ bảo vệ bản thân, tôi tin tưởng sau khi trải qua chuyện này, cậu sẽ càng bảo vệ tốt cho tôi hơn."
Đầu Đoạn Ngôn cọ cọ bên cổ Hứa Dặc nói: "Nhất định sẽ vậy."
Gần sáu giờ, đây là thời gian để nấu ăn.
Hứa- dính người- Dặc ở trong phòng bếp hỗ trợ một tay, lúc đầu còn rửa rau, vo gạo, về sau không biết tại sao, cứ như cá áp trảo quấn trên lưng hắn.
Canh sườn trong nồi đã hầm ra mùi thơm, khoai tây thái sợi cũng đã xào xong bày ra đĩa.
Đoạn Ngôn dùng thìa nếm thử hương vị canh, xem có thể quá nhạt hay không.
Omega phía sau cũng há miệng "A..." tỏ vẻ cũng muốn uống.
Đoạn Ngôn lấy ra một chút, cho anh ăn hỏi: "Thế nào?"
Hứa Dặc bẹp bẹp miệng nói: "Quá ít, không nếm ra, cậu cho tôi ăn một miếng nữa đi."
Đoạn Ngôn trở tay vỗ mông anh một cái nói: "Nói thật."
Hứa Dặc đột nhiên từ trên lưng hắn nhảy xuống lui sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả táo nhỏ.
Đoạn Ngôn còn kỳ quái, Tiểu Lai Bì vừa rồi như thế nào cũng không chịu xuống, lúc này sao lại chủ động xuống?
"Sao vậy? Muốn uống canh nữa không?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Sao cậu có thể đánh tôi?" Hứa Dặc hỏi.
Thiên địa lương tâm ơi, hắn thật sự chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, một chút lực cũng không có.
"Tôi đánh cậu?" Đoạn Ngôn vô tội.
"Đúng." Hứa Dặc nghiêm túc gật đầu: "Cậu đánh mông tôi rồi."
"Tôi rõ ràng cũng chỉ là vỗ một cái thôi." Đoạn Ngôn giải thích.
"Vậy cậu cũng để cho tôi vỗ một cái đi." Tiểu thiên nga cố gắng đòi công bằng.
Yo, hóa ra là đang chờ cái này.
Được rồi, lão bà muốn vỗ thì vỗ.
Đoạn Ngôn đưa mông ra nói: "Nào nào nào, cậu vỗ... Tôi đi..."
*Bốp!* Tiếng vỗ rất nặng vang lên.
"Tôi có dùng sức như vậy sao?" Đoạn Ngôn trong nháy mắt đứng thẳng người, xoa xoa một bên cái mông bị đánh của mình.
Tiểu Hứa nhìn tay mình, lại nhìn Đoạn Ngôn nói: "Còn rất đàn hồi đấy, để cho tôi vỗ một cái tiếp đi."
Đoạn Ngôn:...
Thức ăn đã bưng lên bàn, Hứa Dặc vui vẻ gặm sườn, Đoạn Ngôn bị vỗ đến mông tê dại, vẫn oán niệm nhìn chằm chằm người đối diện.
Đã nói là mỗi người vỗ một cái, Hứa Dặc vỗ xong hắn, sẽ không nhận nợ, người nọ chơi xấu, ai cũng không sánh bằng.
Quạu ghê á!
A a, lúc này còn không biết xấu hổ ở dưới bàn câu chân hắn? Đây có phải là nhận sai không? Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, trừ phi Hứa Dặc để cho hắn vỗ lại.
Cái chân nhỏ bé kia lại cọ cọ vào bụng bắp chân hắn, quên đi, quá đáng thương, vẫn là đáp lại một chút đi.
Thực ra thì nó không phải là đau đến như vậy.
Đoạn Ngôn hai chân hợp lại, kẹp chân anh ở giữa, Hứa Dặc hỏi: "Không tức giận nữa sao?"
"Hừ."
Hứa Dặc gắp cho hắn một miếng sườn, giống như dỗ dành tiểu hài tử nói: "Ăn nhiều một chút đi, vừa rồi cảm giác hay quá nên tôi không nhịn được."
Đoạn Ngôn:...
Một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại câu nói này cho anh!
Cơm nước xong xuôi, ước chừng tám giờ, hai người lần lượt nhận được điện thoại của cha mẹ.
Người lớn đã đặt vé và sẽ trở lại trong hai ngày này.
Ba Đoạn Ngôn dặn dò hắn rất nhiều, bảo hắn chăm sóc Hứa Dặc thật tốt, nói hắn là Alpha, nên bảo vệ tốt Omega.
Điện thoại của hắn nói tương đối nhanh, sau khi nói chuyện với ba mẹ mình hai câu liền cúp máy.
Còn Hứa Dặc lại cùng mẹ mình nói chuyện tương đối lâu, dù sao mẹ Hứa Dặc vốn lo lắng đắn đo, thật vất vả mới được khuyên đi ra ngoài chơi một vòng, nào ngờ chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, chân sau con trai thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Cái loại cảm giác nóng lòng như lửa đốt này, mặc cho ai cũng không thể lận đầy.
Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc còn muốn cùng mẹ mình nói chuyện một lát liền đi tắm rửa trước.
Chờ hắn tắm xong, Hứa Dặc đã lên lầu hai.
Đoạn Ngôn vừa mới quên lấy áo ngủ, lúc đi ra cũng chỉ quấn một cái khăn tắm, đụng phải Hứa Dặc.
Vốn chuyện này không có gì, nhưng Hứa Dặc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt còn rơi vào vị trí khăn tắm, đột nhiên còn đỏ mặt.
Đoạn Ngôn luống cuống tay chân, không biết có nên che lại một chút hay không.
"Cậu nhìn cái gì đấy?" Đoạn Ngôn đưa tay che mắt Hứa Dặc.
Lông mi của Omega gãi đến lòng bàn tay ngưa ngứa, Hứa Dặc vỗ tay hắn một cái nói: "Tôi cũng đi tắm."
Nhìn bóng lưng người nọ cứng ngắc rời đi, Đoạn Ngôn gãi gãi đầu.
Thời gian tắm rửa của Hứa Dặc hôm nay cũng dài, Đoạn Ngôn cảm giác mình chơi điện thoại di động rất lâu, rốt cục nghe được tiếng mở cửa.
Chờ đã, tạo hình kia là gì đấy?
Tại sao cậu ấy lại mặc áo choàng tắm? Không phải là có đồ ngủ sao?
Áo choàng tắm kia là của Đoạn Ngôn cho nên Hứa Dặc mặc vào vừa lỏng vừa hở, nửa bên vai đều lộ ra.
Tại sao cậu ấy lại cười? Nụ cười kia có nghĩa gì?
Cậu ấy còn liế.m môi nữa kìa, đệt đệt đệt!
Đoạn Ngôn nhìn chằm chằm Hứa Dặc hồi lâu, rốt cục đứng dậy đi về phía anh.
Hắn một tay ôm Hứa Dặc lên giường, người nọ mím môi ôn nhu nhìn hắn, Đoạn Ngôn hôn lên mắt anh, thuận tay kéo chăn, che kín mít Hứa Dặc chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Cậu không lạnh sao? Cậu không mang theo bộ đồ ngủ vào sao?" Đoạn Ngôn quan tâm hỏi.
Nụ cười trên mặt Hứa Dặc cứng đờ, anh hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Tôi không lạnh!"
Đoạn Ngôn: "Vậy tôi tắt đèn nhé?"
Hứa Dặc như giận dỗi xoay mình không để ý tới hắn, hiện tại anh rất muốn dùng điện thoại di động tìm kiếm: Các triệu chứng của Alpha khi không phản ứng là gì? Xem Đoạn Ngôn có phải đều có hết không?
Thật đánh giận! Chẳng lẽ là bởi vì mình không có mị lực?
Không có lý nào mà, vừa mới ở trong phòng tắm xem video dụ O hồi lâu, học cũng khá khá rồi, anh cảm thấy mình cũng không kém đi, cổ áo kia đều kéo xuống mãi dưới như vậy, kết quả cậu ta hỏi mình không lạnh sao?
Cậu ta ngu thật hay ngu giả đấy?
*Cạch* Đèn bị tắt.
Hứa Dặc chìm vào bóng tối.
Anh đang suy nghĩ lung tung, người phía sau dán lên, muốn ôm anh, bị anh thoáng cái tránh ra, tức giận đùng đùng nói: "Cậu không nóng sao?"
Nhìn tiểu thiên nga này, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không ăn.
Đoạn Ngôn lại tiến lên, người nọ nửa đẩy nửa triền, lại bị ôm vào trong ngực.
Đoạn Ngôn nói: "Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?"
"Tôi nghĩ cái gì cậu nói một chút xem xem, tôi chính là sợ nóng, không được sao?" Tiểu thiên nga nghiến lợi.
Tay Đoạn Ngôn sờ vào áo choàng tắm đặt ở trên bụng anh, trong nháy mắt sống lưng Hứa Dặc căng thẳng.
"Cậu là Omega, cậu sẽ có thai đấy. Cậu không muốn thi đại học A nữa à? Muốn sinh con cho tôi sớm như vậy sao?" Đoạn Ngôn cười hỏi.
"Sinh ái rắm!" Hứa Dặc bị hắn chọc đến ngượng ngùng, chửi bới một câu.
Đoạn Ngôn cởi áo choàng tắm của mình ném nó dưới gầm giường, đem tiểu thiên nga đang trần nhưu nhộng trượt dài xoay qua, hướng về phía mình ôm vào trong ngực.
Lập tức cười nói: "Yo, rất tinh có thần đấy."
"Như nhau thôi."
*Tự bổ não*
Hứa Dặc thu hồi lời mình nói Đoạn Ngôn về cái kia.
Anh cảm thấy mình ghi chép mấy ngàn chữ bằng tay cũng không có tê như vậy.
Hứa Dặc: "Được chưa?"
Đoạn Ngôn: "Lúc này đâu đến đâu? Đừng lười biếng chứ, yêu đương thì nên giúp đỡ lẫn nhau..."
Sáng sớm hôm sau, hai người đều tỉnh dậy sớm, lớp 12 bận rộn, không cho phép thiếu nhiều tiết như vậy.
Lúc đứng lên mặc quần áo, ánh mắt Hứa Dặc né tránh, động tác cũng chậm rãi.
Đoạn Ngôn sau khi mặc quần áo xong, vớt người còn lại ra khỏi chăn, mặc quần áo cho anh, tuyệt không cảm thấy xấu hổ.
Hắn cũng không phải chưa từng làm chuyện này, lúc trước khi tiểu thiên nga mang thai, hắn còn tắm rửa cho người ta kia kìa.
Cái loại định lực này, không phải tùy tiện nói là được.
Mặc quần áo xong, lại ôm người lên liền đi vào phòng rửa mặt.
Hứa Dặc ngoan ngoãn ôm cổ hắn, người còn có chút đơ.
"Sao hôm nay cậu ngốc thế?" Đoạn Ngôn trêu chọc anh.
Hứa Dặc nghẹn hồi lâu mới nói: "A Ngôn, ngày hôm qua tôi nói cậu không được, là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy."
Yo, đây là tối hôm qua nhìn thấy mê lực của người đàn ông của mình nên đã bị chinh phục rồi sao?
Lúc Đoạn Ngôn đang đắc ý, Hứa Dặc lại mở miệng.
Ann hỏi: "Vì vậy, tối hôm qua cậu đã giấu tôi uống loại thuốc kỳ diệu nào đấy?
Đoạn Ngôn:???
Thứ nhất là bởi vì Omega có cấp bậc bình thường căn bản chống đỡ không nổi công kích pheromone của Alpha, người bị dụ dỗ ph.át tình không ít, loại tình huống này sau khi bị đánh dấu, Alpha sẽ chết không thừa nhận mình áp chế trước, ngược lại sẽ nói mình là bởi vì bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega trong thời kỳ ph.át tình mới có thể như thế, hai luồng tin tức tố lúc đó đã giao hòa với nhau, việc thu thập chứng cứ rất khó, thời gian kiện tụng sẽ kéo dài rất lâu. Thứ hai, chuyện phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu là quá nguy hiểm cho Omega, và không nhất định sẽ được xóa sạch sẽ, Omega được đánh dấu đầy đủ, theo bản năng sẽ tuân theo Alpha của mình, vì vậy nhiều nạn nhân chỉ có thể chọn hòa giải và thỏa hiệp.
Omega là một nhóm dễ bị tổn thương, luôn luôn thích thách thức điểm mấu chốt của pháp luật, mặc dù luật bảo vệ của họ đã được cải thiện liên tục.
Luật sư của Tư Văn vẫn lải nhải, hy vọng có thể thuyết phục Hứa Dặc hòa giải.
Ý của Tài Giang là, dù sao Hứa Dặc cũng không bị xâm phạm, gia đình bọn họ sẽ tận lực bồi thường, hy vọng Hứa Dặc có thể tha thứ cho người ta.
Đoạn Ngôn quả thực đều bị bọn họ chọc cười.
Hứa Dặc không bị xâm phạm là có thể xóa bỏ tội ác của Tư Văn sao?
Đoạn Ngôn gọi điện thoại cho bảo vệ chung cư, nói có người gây sự, bảo an lập tức mang đi.
Thấy hai người bị cưỡng chế rời đi, Đoạn Ngôn ôm Hứa Dặc trở về nhà.
Tâm trạng tốt bị khuấy đảo.
Hứa Dặc ngồi xếp bằng trên sô pha không biết đang suy nghĩ cái gì, Đoạn Ngôn tiến lên sờ sờ đầu anh nói: "Cùng đi nấu cơm đi?"
Hứa Dặc đưa tay về phía hắn, Đoạn Ngôn ôm anh lên.
"Kỳ thật tôi có chút hối hận." Đoạn Ngôn lẩm bẩm nói.
"Hối hận cái gì?" Hứa Dặc hỏi.
"Nếu như lúc trước tôi không có cứu Giang Điềm Điềm mà nói, có lẽ..."
Đoạn Ngôn còn chưa dứt lời, Hứa Dặc liền hôn hắn một cái, đem tất cả lời nói của hắn chặn trở về.
"Đừng nói như vậy, cậu không phải là người như vậy, nếu ngày đó cậu thật sự khoanh tay đứng nhìn, để cho bạn học gặp nguy hiểm, tôi nghĩ sau này cậu cũng sẽ khó chịu."
Nếu như ngày đó Đoạn Ngôn cái gì cũng không quản, Giang Điềm Điềm có lẽ lại rơi vào "cạm bẫy ngọt ngào" do Tư Văn dệt ra rồi đi vào con đường chết kia.
Đoạn Ngôn đồng tình với Giang Điềm Điềm, nhìn qua kết cục của cô, cho nên muốn kéo cô một lần.
Nhưng con người đều là ích kỷ, ngay từ đầu cảm thấy mình giống như Đấng Cứu Thế có thể thay đổi vận mệnh của người khác, một khi thay đổi ác quả này nó sẽ cắn trả lên người thân bên cạnh mình, nội tâm Đoạn Ngôn liền sinh ra một tia đen tối nhỏ.
Nếu như không phải hắn xen vào việc của người khác mà nói, nếu như...
"Tôi nhớ rõ lúc học lớp 11, tiểu béo bị người ta đánh ở sân bóng rổ, cậu không nói hai lời liền vọt vào cùng cậu ta bị đánh ha ha ha." Nói đến đây Hứa Dặc nhịn không được cười rộ lên.
"Haiz, cậu nhắc tới chuyện này làm cái gì." Mặt Đoạn Ngôn có chút nóng lên.
Hắn khi đó đánh nhau kỳ thật cũng rất lợi hại, chỉ là đối phương có quá nhiều người, cả một đội ở đó, không nhớ rõ Tả tiểu béo vì sao mà bị đánh, dù sao hai người sau đó mặt mũi đều bầm dập.
"Khi đó tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai." Hứa Dặc chậm rãi nói: "Không phải đánh nhau đẹp trai, mà là dáng vẻ lúc bảo vệ bạn bè rất đẹp trai."
"Bảo bảo..."
"A Ngôn, sẵn sàng giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt, đừng vì tôi mà vứt bỏ từ nay về sau biến thành một người lạnh lùng, tôi sẽ bảo vệ bản thân, tôi tin tưởng sau khi trải qua chuyện này, cậu sẽ càng bảo vệ tốt cho tôi hơn."
Đầu Đoạn Ngôn cọ cọ bên cổ Hứa Dặc nói: "Nhất định sẽ vậy."
Gần sáu giờ, đây là thời gian để nấu ăn.
Hứa- dính người- Dặc ở trong phòng bếp hỗ trợ một tay, lúc đầu còn rửa rau, vo gạo, về sau không biết tại sao, cứ như cá áp trảo quấn trên lưng hắn.
Canh sườn trong nồi đã hầm ra mùi thơm, khoai tây thái sợi cũng đã xào xong bày ra đĩa.
Đoạn Ngôn dùng thìa nếm thử hương vị canh, xem có thể quá nhạt hay không.
Omega phía sau cũng há miệng "A..." tỏ vẻ cũng muốn uống.
Đoạn Ngôn lấy ra một chút, cho anh ăn hỏi: "Thế nào?"
Hứa Dặc bẹp bẹp miệng nói: "Quá ít, không nếm ra, cậu cho tôi ăn một miếng nữa đi."
Đoạn Ngôn trở tay vỗ mông anh một cái nói: "Nói thật."
Hứa Dặc đột nhiên từ trên lưng hắn nhảy xuống lui sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả táo nhỏ.
Đoạn Ngôn còn kỳ quái, Tiểu Lai Bì vừa rồi như thế nào cũng không chịu xuống, lúc này sao lại chủ động xuống?
"Sao vậy? Muốn uống canh nữa không?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Sao cậu có thể đánh tôi?" Hứa Dặc hỏi.
Thiên địa lương tâm ơi, hắn thật sự chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, một chút lực cũng không có.
"Tôi đánh cậu?" Đoạn Ngôn vô tội.
"Đúng." Hứa Dặc nghiêm túc gật đầu: "Cậu đánh mông tôi rồi."
"Tôi rõ ràng cũng chỉ là vỗ một cái thôi." Đoạn Ngôn giải thích.
"Vậy cậu cũng để cho tôi vỗ một cái đi." Tiểu thiên nga cố gắng đòi công bằng.
Yo, hóa ra là đang chờ cái này.
Được rồi, lão bà muốn vỗ thì vỗ.
Đoạn Ngôn đưa mông ra nói: "Nào nào nào, cậu vỗ... Tôi đi..."
*Bốp!* Tiếng vỗ rất nặng vang lên.
"Tôi có dùng sức như vậy sao?" Đoạn Ngôn trong nháy mắt đứng thẳng người, xoa xoa một bên cái mông bị đánh của mình.
Tiểu Hứa nhìn tay mình, lại nhìn Đoạn Ngôn nói: "Còn rất đàn hồi đấy, để cho tôi vỗ một cái tiếp đi."
Đoạn Ngôn:...
Thức ăn đã bưng lên bàn, Hứa Dặc vui vẻ gặm sườn, Đoạn Ngôn bị vỗ đến mông tê dại, vẫn oán niệm nhìn chằm chằm người đối diện.
Đã nói là mỗi người vỗ một cái, Hứa Dặc vỗ xong hắn, sẽ không nhận nợ, người nọ chơi xấu, ai cũng không sánh bằng.
Quạu ghê á!
A a, lúc này còn không biết xấu hổ ở dưới bàn câu chân hắn? Đây có phải là nhận sai không? Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, trừ phi Hứa Dặc để cho hắn vỗ lại.
Cái chân nhỏ bé kia lại cọ cọ vào bụng bắp chân hắn, quên đi, quá đáng thương, vẫn là đáp lại một chút đi.
Thực ra thì nó không phải là đau đến như vậy.
Đoạn Ngôn hai chân hợp lại, kẹp chân anh ở giữa, Hứa Dặc hỏi: "Không tức giận nữa sao?"
"Hừ."
Hứa Dặc gắp cho hắn một miếng sườn, giống như dỗ dành tiểu hài tử nói: "Ăn nhiều một chút đi, vừa rồi cảm giác hay quá nên tôi không nhịn được."
Đoạn Ngôn:...
Một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại câu nói này cho anh!
Cơm nước xong xuôi, ước chừng tám giờ, hai người lần lượt nhận được điện thoại của cha mẹ.
Người lớn đã đặt vé và sẽ trở lại trong hai ngày này.
Ba Đoạn Ngôn dặn dò hắn rất nhiều, bảo hắn chăm sóc Hứa Dặc thật tốt, nói hắn là Alpha, nên bảo vệ tốt Omega.
Điện thoại của hắn nói tương đối nhanh, sau khi nói chuyện với ba mẹ mình hai câu liền cúp máy.
Còn Hứa Dặc lại cùng mẹ mình nói chuyện tương đối lâu, dù sao mẹ Hứa Dặc vốn lo lắng đắn đo, thật vất vả mới được khuyên đi ra ngoài chơi một vòng, nào ngờ chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, chân sau con trai thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Cái loại cảm giác nóng lòng như lửa đốt này, mặc cho ai cũng không thể lận đầy.
Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc còn muốn cùng mẹ mình nói chuyện một lát liền đi tắm rửa trước.
Chờ hắn tắm xong, Hứa Dặc đã lên lầu hai.
Đoạn Ngôn vừa mới quên lấy áo ngủ, lúc đi ra cũng chỉ quấn một cái khăn tắm, đụng phải Hứa Dặc.
Vốn chuyện này không có gì, nhưng Hứa Dặc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt còn rơi vào vị trí khăn tắm, đột nhiên còn đỏ mặt.
Đoạn Ngôn luống cuống tay chân, không biết có nên che lại một chút hay không.
"Cậu nhìn cái gì đấy?" Đoạn Ngôn đưa tay che mắt Hứa Dặc.
Lông mi của Omega gãi đến lòng bàn tay ngưa ngứa, Hứa Dặc vỗ tay hắn một cái nói: "Tôi cũng đi tắm."
Nhìn bóng lưng người nọ cứng ngắc rời đi, Đoạn Ngôn gãi gãi đầu.
Thời gian tắm rửa của Hứa Dặc hôm nay cũng dài, Đoạn Ngôn cảm giác mình chơi điện thoại di động rất lâu, rốt cục nghe được tiếng mở cửa.
Chờ đã, tạo hình kia là gì đấy?
Tại sao cậu ấy lại mặc áo choàng tắm? Không phải là có đồ ngủ sao?
Áo choàng tắm kia là của Đoạn Ngôn cho nên Hứa Dặc mặc vào vừa lỏng vừa hở, nửa bên vai đều lộ ra.
Tại sao cậu ấy lại cười? Nụ cười kia có nghĩa gì?
Cậu ấy còn liế.m môi nữa kìa, đệt đệt đệt!
Đoạn Ngôn nhìn chằm chằm Hứa Dặc hồi lâu, rốt cục đứng dậy đi về phía anh.
Hắn một tay ôm Hứa Dặc lên giường, người nọ mím môi ôn nhu nhìn hắn, Đoạn Ngôn hôn lên mắt anh, thuận tay kéo chăn, che kín mít Hứa Dặc chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Cậu không lạnh sao? Cậu không mang theo bộ đồ ngủ vào sao?" Đoạn Ngôn quan tâm hỏi.
Nụ cười trên mặt Hứa Dặc cứng đờ, anh hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Tôi không lạnh!"
Đoạn Ngôn: "Vậy tôi tắt đèn nhé?"
Hứa Dặc như giận dỗi xoay mình không để ý tới hắn, hiện tại anh rất muốn dùng điện thoại di động tìm kiếm: Các triệu chứng của Alpha khi không phản ứng là gì? Xem Đoạn Ngôn có phải đều có hết không?
Thật đánh giận! Chẳng lẽ là bởi vì mình không có mị lực?
Không có lý nào mà, vừa mới ở trong phòng tắm xem video dụ O hồi lâu, học cũng khá khá rồi, anh cảm thấy mình cũng không kém đi, cổ áo kia đều kéo xuống mãi dưới như vậy, kết quả cậu ta hỏi mình không lạnh sao?
Cậu ta ngu thật hay ngu giả đấy?
*Cạch* Đèn bị tắt.
Hứa Dặc chìm vào bóng tối.
Anh đang suy nghĩ lung tung, người phía sau dán lên, muốn ôm anh, bị anh thoáng cái tránh ra, tức giận đùng đùng nói: "Cậu không nóng sao?"
Nhìn tiểu thiên nga này, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không ăn.
Đoạn Ngôn lại tiến lên, người nọ nửa đẩy nửa triền, lại bị ôm vào trong ngực.
Đoạn Ngôn nói: "Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?"
"Tôi nghĩ cái gì cậu nói một chút xem xem, tôi chính là sợ nóng, không được sao?" Tiểu thiên nga nghiến lợi.
Tay Đoạn Ngôn sờ vào áo choàng tắm đặt ở trên bụng anh, trong nháy mắt sống lưng Hứa Dặc căng thẳng.
"Cậu là Omega, cậu sẽ có thai đấy. Cậu không muốn thi đại học A nữa à? Muốn sinh con cho tôi sớm như vậy sao?" Đoạn Ngôn cười hỏi.
"Sinh ái rắm!" Hứa Dặc bị hắn chọc đến ngượng ngùng, chửi bới một câu.
Đoạn Ngôn cởi áo choàng tắm của mình ném nó dưới gầm giường, đem tiểu thiên nga đang trần nhưu nhộng trượt dài xoay qua, hướng về phía mình ôm vào trong ngực.
Lập tức cười nói: "Yo, rất tinh có thần đấy."
"Như nhau thôi."
*Tự bổ não*
Hứa Dặc thu hồi lời mình nói Đoạn Ngôn về cái kia.
Anh cảm thấy mình ghi chép mấy ngàn chữ bằng tay cũng không có tê như vậy.
Hứa Dặc: "Được chưa?"
Đoạn Ngôn: "Lúc này đâu đến đâu? Đừng lười biếng chứ, yêu đương thì nên giúp đỡ lẫn nhau..."
Sáng sớm hôm sau, hai người đều tỉnh dậy sớm, lớp 12 bận rộn, không cho phép thiếu nhiều tiết như vậy.
Lúc đứng lên mặc quần áo, ánh mắt Hứa Dặc né tránh, động tác cũng chậm rãi.
Đoạn Ngôn sau khi mặc quần áo xong, vớt người còn lại ra khỏi chăn, mặc quần áo cho anh, tuyệt không cảm thấy xấu hổ.
Hắn cũng không phải chưa từng làm chuyện này, lúc trước khi tiểu thiên nga mang thai, hắn còn tắm rửa cho người ta kia kìa.
Cái loại định lực này, không phải tùy tiện nói là được.
Mặc quần áo xong, lại ôm người lên liền đi vào phòng rửa mặt.
Hứa Dặc ngoan ngoãn ôm cổ hắn, người còn có chút đơ.
"Sao hôm nay cậu ngốc thế?" Đoạn Ngôn trêu chọc anh.
Hứa Dặc nghẹn hồi lâu mới nói: "A Ngôn, ngày hôm qua tôi nói cậu không được, là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy."
Yo, đây là tối hôm qua nhìn thấy mê lực của người đàn ông của mình nên đã bị chinh phục rồi sao?
Lúc Đoạn Ngôn đang đắc ý, Hứa Dặc lại mở miệng.
Ann hỏi: "Vì vậy, tối hôm qua cậu đã giấu tôi uống loại thuốc kỳ diệu nào đấy?
Đoạn Ngôn:???
Bình luận truyện