Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời
Chương 4: Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang
Ta mang hạt sen đem từ sông Cừ Phù về trồng trong ao thưởng ngoạn bên ngoài Hàm Sương viện. Bản đế cơ thi triển một thuật pháp nhỏ dẫn nước từ Thiên hà xuống thay cho nước trong ao. Hạt sen kia nhận được linh khí từ nước trong dòng Thiên hà, nửa tháng sau đã mọc thành hàng trăm cây sen khác phủ rợp cả ao. Thanh Thu luôn đứng trước ao sen trầm trồ hồi lâu, khen bản đế cơ có tài trồng sen, ta chỉ có thể cười trừ cho qua.
Sau khi từ sông Cừ Phù về, Thái tử càng siêng năng đến phủ Tướng gia hơn xưa, mỗi lần ngài ấy đến đều muốn ngồi ngoài đình hóng mát ngắm ao sen của ta. Mà cũng chỉ có mình bản đế cơ ngắm-vì Thái tử còn bận xử lý đống văn thư vác từ hoàng cung đến. Đã thế đôi lúc còn bắt bản đế cơ châm trà mài mực cho ngài ấy.
Nghe nói gần đây đương kim Hoàng Thượng đã có vẻ già nua yếu sức, mọi công việc triều chính đều do Thái tử xử lí. Mà Thái tử cũng không phụ lòng mong đợi, sắp xếp mọi chuyện trong ngoài đâu ra đó, khiến Hoàng Thượng không thể không gật đầu hài lòng. Bá quan văn võ gật gù, xem ra sao đế vương cũng sắp chuyển mình rồi.
Hôm nay Thái tử lại đến như thường lệ, bản đế cơ vừa ăn trưa xong, có chút căng da bụng chùng da mắt. Ta chống cằm nhìn Thái tử ở đối diện đang duyệt văn thư, mắt có chút hoa lên, Thái tử cũng theo đó từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, cuối cùng biến thành Chu Công vẫy gọi ta. Bản đế cơ không kìm được úp mặt xuống bàn ngủ thiếp đi. Ánh nắng buổi trưa có chút uể oải, gió lại hiu hiu mát, ta ngủ một mạch chẳng biết trời đất, đến khi trên mặt có cảm giác ngưa ngứa mới miễn cưỡng mở hé một mắt.
Thái tử cầm một lọn tóc cọ cọ lên má ta, chơi khá là thích thú. Ta phì cười tỉnh cả ngủ: "Thì ra Thái tử cũng có sở thích trẻ con như vầy hả?". Ngài ấy vẫn không buông lọn tóc của ta ra, ngược lại còn quấn quấn mấy vòng vào đầu ngón tay, ôn nhu nói: "Tóc của nàng mượt thật, cầm vào rất đã tay..."
Ta cũng vờ vịt bắt lấy lọn tóc đang phất phơ trên vai áo của Thái tử xuống quấn vào tay: "Tóc của ngài cũng đâu kém gì, vừa bóng lại vừa phát sáng nữa nè...". Ta có chút ranh mãnh giật lấy lọn tóc trong tay Thái tử, nói: "Ngài có muốn chơi một trò chơi không?"
Thái tử chống cằm thích thú: "Nàng muốn chơi trò gì?"
Ta cầm hai lọn tóc tỉ mẩn tết vào nhau thành một nút thắt đồng tâm, hớn hở nói: "Ngài xem nè, ta thắt tóc cũng không tệ chứ hả? Lúc xưa ta học vất vả lắm đó!"
Đáy mắt Thái tử ánh lên một tia sáng rực rỡ, năm ngón tay ngài ấy chầm chậm đan vào năm ngón tay ta: "Hoạ nhi, cái này là nàng nói, nàng phải giữ lời..."
"Ủa, ta chưa nói gì cả mà!" Bản đế cơ vờ vịt không hiểu, nhưng khuôn miệng không kìm được cong lên thành một nét cười.
Thái tử bịt miệng ta bằng một nụ hôn: "Nàng không nói, nhưng ta hiểu rồi...."
Trong lòng ta không kìm được thở dài, vì ta đã biết trước được kết quả, nên hai chữ đồng tâm này thực khiến ta có chút nực cười.
Mấy ngày sau đó, tin Thái tử tứ hôn với đích nữ nhà Tướng gia đã lan truyền với tốc độ chóng mặt khắp kinh thành. Ta theo thông lệ được vời vào cung. Trước tiên là gặp Thái hậu, sau đó là gặp Hoàng Thượng Hoàng Hậu, bọn họ xã giao với ta, ta cũng xã giao lại, việc này không thành vấn đề. Chỉ cần không phải người ta ghét, ta đều hoà nhã lễ độ, lấy được thiện cảm của mọi người. Ta kín đáo quan sát Hoàng Thượng, thầm tấm tắc khen tốc độ làm việc của Tướng gia quả là kinh người. Nghe nói đương kim Hoàng Thượng tầm khoảng năm mươi mấy, vừa qua tuổi tráng niên một chút; mà người trước mặt ta thoạt nhìn chẳng khác ông cụ già tám mươi gần đất xa trời là mấy, người gầy gộc, quầng mắt có vết thâm, cầm chén trà tay run bần bật. Xem ra loại thuốc độc mãn tính kia cũng là hàng cực phẩm.
Ta tiếp chuyện với đế-hậu một lúc rồi được đưa đến Đông Cung, cung nữ thông báo Thái tử đang duyệt tấu chương ở Tuyên Hoà điện, bảo ta tự mình đến tìm. Lần đầu tiên ta đến địa bàn riêng của đế quân, quả nhiên sạch sẽ phong nhã, thầm đoán cung Đại Tử Minh có lẽ cũng là phong cách này. Đương lúc ta đang nhìn quanh quẩn liền va vào một người, bản đế cơ tự cho mình là người khá to gan, thế mà nhìn một cục đen thùi lùi ngã sõng soài trước mặt cũng không kìm được giật nảy mình. Người kia ôm đầu kêu ui da mấy tiếng như đau lắm làm ta có chút áy náy vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao không sao, nghe nói hôm nay Thái tử phi tương lai sẽ đến, chắc không phải là cô nương đấy chứ?" Cục đen thùi lùi kia phủi phủi quần áo đứng dậy, thì ra là một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi khuôn mặt thanh tú lanh lợi. Bản đế cơ đờ mặt cười gượng: "Làm tiểu đệ phải thất vọng, ta đúng là vị Thái tử phi tương lai đó đấy..."
"Ồ, không thất vọng đâu, cô nương đây dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, thành đôi với Thái tử đúng là chim trời cá nước, làm một đôi oan gia vui vẻ...hahaha"
Ta: "...". Đối với hai câu thành ngữ phía trước ta không có ý kiến, còn năm chữ "đôi oan gia vui vẻ" kia nghe sao vẫn có chút không đúng lắm.
"Tô Duệ, đệ lại trêu chọc người khác hả?" Đúng lúc ta đang đờ mặt ra với thiếu niên kia thì Thái tử vừa vặn ở đâu đi tới. Tô Duệ lập tức khom người hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thái tử!". Chẳng hiểu sao vẻ mặt Thái tử có chút dở khóc dở cười, đáp trả: "Mọi hôm cả một tiếng ca ca ngươi cũng không thèm gọi, sao hôm nay lại đúng quy củ thế?"
Tô Duệ cười hì hì huých vai anh ta: "Trước mặt Thái tử phi phải cho ngài chút thể diện chứ!"
Ta lại đờ mặt, không tự nhiên hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là..."
"Thuộc hạ Tô Duệ, tam thập lục ám vệ của Thái tử, xin tham kiến Thái tử phi! "
Ta há mồm nhìn vẻ mặt non choẹt của hắn, người này là ám vệ của Thái tử à? Nhìn qua chẳng có chút cơ bắp uy hiếp nào, ngược lại có vẻ giống tiểu bạch kiểm(*) Thái tử nuôi trong nhà hơn...
(*)tiểu bạch kiểm có thể hiểu nôm na là trai bao mặt trắng ý.
Sau này ta mới biết mỗi lần Thái tử đến phủ nhà ta đều mang theo Tô Duệ, chỉ là cậu ta phải lén lút mai phục trên mái nhà, khi nào được gọi mới thò mặt ra. Ta lại cảm thấy nam nhi thì nên đường đường chính chính, bèn nói với cậu ấy không cần ngồi chồm hổm trên mái nhà làm gì, cứ trực tiếp ngồi bên cạnh là được. Thái tử đối với việc này chỉ có thể thuận theo ý ta.
Cứ thế ta và Tô Duệ trở nên thân thiết, lúc Thái tử bận rộn công việc của ngài ấy, ta sẽ kéo Tô Duệ đi bày trò chơi. Mỗi lần thấy ta một câu "tiểu đệ" hai câu "tiểu đệ" đến là ngọt ngào để gọi Tô Duệ, Thái tử sẽ dùng giọng điệu chua loét hỏi: "Nàng có vẻ rất vui nhỉ?". Ta không nhịn được cười xoa xoa má Thái tử: "Chàng ghen sao?"
Mặt Thái tử đỏ ửng lên không thể che giấu nổi: "Tô Duệ cũng đã thành niên rồi, nàng lại thân với đệ ấy như vậy, ta có chút..."
"Tô Duệ có thể hơn chàng được sao?" Ta chém đinh chặt sắt thốt ra một câu.
Thái tử: "...."
Ta hài lòng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thái tử: "Thế nên sau này chàng đừng nghĩ lung tung nữa, có được không? "
Thái tử vui mừng gật đầu.
Sau đó ta vẫn tiếp tục thân thiết với Tô Duệ, Thái tử ngửa mặt than trời, sau đó quả quyết lờ đi như không biết.
Sau khi từ sông Cừ Phù về, Thái tử càng siêng năng đến phủ Tướng gia hơn xưa, mỗi lần ngài ấy đến đều muốn ngồi ngoài đình hóng mát ngắm ao sen của ta. Mà cũng chỉ có mình bản đế cơ ngắm-vì Thái tử còn bận xử lý đống văn thư vác từ hoàng cung đến. Đã thế đôi lúc còn bắt bản đế cơ châm trà mài mực cho ngài ấy.
Nghe nói gần đây đương kim Hoàng Thượng đã có vẻ già nua yếu sức, mọi công việc triều chính đều do Thái tử xử lí. Mà Thái tử cũng không phụ lòng mong đợi, sắp xếp mọi chuyện trong ngoài đâu ra đó, khiến Hoàng Thượng không thể không gật đầu hài lòng. Bá quan văn võ gật gù, xem ra sao đế vương cũng sắp chuyển mình rồi.
Hôm nay Thái tử lại đến như thường lệ, bản đế cơ vừa ăn trưa xong, có chút căng da bụng chùng da mắt. Ta chống cằm nhìn Thái tử ở đối diện đang duyệt văn thư, mắt có chút hoa lên, Thái tử cũng theo đó từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, cuối cùng biến thành Chu Công vẫy gọi ta. Bản đế cơ không kìm được úp mặt xuống bàn ngủ thiếp đi. Ánh nắng buổi trưa có chút uể oải, gió lại hiu hiu mát, ta ngủ một mạch chẳng biết trời đất, đến khi trên mặt có cảm giác ngưa ngứa mới miễn cưỡng mở hé một mắt.
Thái tử cầm một lọn tóc cọ cọ lên má ta, chơi khá là thích thú. Ta phì cười tỉnh cả ngủ: "Thì ra Thái tử cũng có sở thích trẻ con như vầy hả?". Ngài ấy vẫn không buông lọn tóc của ta ra, ngược lại còn quấn quấn mấy vòng vào đầu ngón tay, ôn nhu nói: "Tóc của nàng mượt thật, cầm vào rất đã tay..."
Ta cũng vờ vịt bắt lấy lọn tóc đang phất phơ trên vai áo của Thái tử xuống quấn vào tay: "Tóc của ngài cũng đâu kém gì, vừa bóng lại vừa phát sáng nữa nè...". Ta có chút ranh mãnh giật lấy lọn tóc trong tay Thái tử, nói: "Ngài có muốn chơi một trò chơi không?"
Thái tử chống cằm thích thú: "Nàng muốn chơi trò gì?"
Ta cầm hai lọn tóc tỉ mẩn tết vào nhau thành một nút thắt đồng tâm, hớn hở nói: "Ngài xem nè, ta thắt tóc cũng không tệ chứ hả? Lúc xưa ta học vất vả lắm đó!"
Đáy mắt Thái tử ánh lên một tia sáng rực rỡ, năm ngón tay ngài ấy chầm chậm đan vào năm ngón tay ta: "Hoạ nhi, cái này là nàng nói, nàng phải giữ lời..."
"Ủa, ta chưa nói gì cả mà!" Bản đế cơ vờ vịt không hiểu, nhưng khuôn miệng không kìm được cong lên thành một nét cười.
Thái tử bịt miệng ta bằng một nụ hôn: "Nàng không nói, nhưng ta hiểu rồi...."
Trong lòng ta không kìm được thở dài, vì ta đã biết trước được kết quả, nên hai chữ đồng tâm này thực khiến ta có chút nực cười.
Mấy ngày sau đó, tin Thái tử tứ hôn với đích nữ nhà Tướng gia đã lan truyền với tốc độ chóng mặt khắp kinh thành. Ta theo thông lệ được vời vào cung. Trước tiên là gặp Thái hậu, sau đó là gặp Hoàng Thượng Hoàng Hậu, bọn họ xã giao với ta, ta cũng xã giao lại, việc này không thành vấn đề. Chỉ cần không phải người ta ghét, ta đều hoà nhã lễ độ, lấy được thiện cảm của mọi người. Ta kín đáo quan sát Hoàng Thượng, thầm tấm tắc khen tốc độ làm việc của Tướng gia quả là kinh người. Nghe nói đương kim Hoàng Thượng tầm khoảng năm mươi mấy, vừa qua tuổi tráng niên một chút; mà người trước mặt ta thoạt nhìn chẳng khác ông cụ già tám mươi gần đất xa trời là mấy, người gầy gộc, quầng mắt có vết thâm, cầm chén trà tay run bần bật. Xem ra loại thuốc độc mãn tính kia cũng là hàng cực phẩm.
Ta tiếp chuyện với đế-hậu một lúc rồi được đưa đến Đông Cung, cung nữ thông báo Thái tử đang duyệt tấu chương ở Tuyên Hoà điện, bảo ta tự mình đến tìm. Lần đầu tiên ta đến địa bàn riêng của đế quân, quả nhiên sạch sẽ phong nhã, thầm đoán cung Đại Tử Minh có lẽ cũng là phong cách này. Đương lúc ta đang nhìn quanh quẩn liền va vào một người, bản đế cơ tự cho mình là người khá to gan, thế mà nhìn một cục đen thùi lùi ngã sõng soài trước mặt cũng không kìm được giật nảy mình. Người kia ôm đầu kêu ui da mấy tiếng như đau lắm làm ta có chút áy náy vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao không sao, nghe nói hôm nay Thái tử phi tương lai sẽ đến, chắc không phải là cô nương đấy chứ?" Cục đen thùi lùi kia phủi phủi quần áo đứng dậy, thì ra là một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi khuôn mặt thanh tú lanh lợi. Bản đế cơ đờ mặt cười gượng: "Làm tiểu đệ phải thất vọng, ta đúng là vị Thái tử phi tương lai đó đấy..."
"Ồ, không thất vọng đâu, cô nương đây dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, thành đôi với Thái tử đúng là chim trời cá nước, làm một đôi oan gia vui vẻ...hahaha"
Ta: "...". Đối với hai câu thành ngữ phía trước ta không có ý kiến, còn năm chữ "đôi oan gia vui vẻ" kia nghe sao vẫn có chút không đúng lắm.
"Tô Duệ, đệ lại trêu chọc người khác hả?" Đúng lúc ta đang đờ mặt ra với thiếu niên kia thì Thái tử vừa vặn ở đâu đi tới. Tô Duệ lập tức khom người hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thái tử!". Chẳng hiểu sao vẻ mặt Thái tử có chút dở khóc dở cười, đáp trả: "Mọi hôm cả một tiếng ca ca ngươi cũng không thèm gọi, sao hôm nay lại đúng quy củ thế?"
Tô Duệ cười hì hì huých vai anh ta: "Trước mặt Thái tử phi phải cho ngài chút thể diện chứ!"
Ta lại đờ mặt, không tự nhiên hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là..."
"Thuộc hạ Tô Duệ, tam thập lục ám vệ của Thái tử, xin tham kiến Thái tử phi! "
Ta há mồm nhìn vẻ mặt non choẹt của hắn, người này là ám vệ của Thái tử à? Nhìn qua chẳng có chút cơ bắp uy hiếp nào, ngược lại có vẻ giống tiểu bạch kiểm(*) Thái tử nuôi trong nhà hơn...
(*)tiểu bạch kiểm có thể hiểu nôm na là trai bao mặt trắng ý.
Sau này ta mới biết mỗi lần Thái tử đến phủ nhà ta đều mang theo Tô Duệ, chỉ là cậu ta phải lén lút mai phục trên mái nhà, khi nào được gọi mới thò mặt ra. Ta lại cảm thấy nam nhi thì nên đường đường chính chính, bèn nói với cậu ấy không cần ngồi chồm hổm trên mái nhà làm gì, cứ trực tiếp ngồi bên cạnh là được. Thái tử đối với việc này chỉ có thể thuận theo ý ta.
Cứ thế ta và Tô Duệ trở nên thân thiết, lúc Thái tử bận rộn công việc của ngài ấy, ta sẽ kéo Tô Duệ đi bày trò chơi. Mỗi lần thấy ta một câu "tiểu đệ" hai câu "tiểu đệ" đến là ngọt ngào để gọi Tô Duệ, Thái tử sẽ dùng giọng điệu chua loét hỏi: "Nàng có vẻ rất vui nhỉ?". Ta không nhịn được cười xoa xoa má Thái tử: "Chàng ghen sao?"
Mặt Thái tử đỏ ửng lên không thể che giấu nổi: "Tô Duệ cũng đã thành niên rồi, nàng lại thân với đệ ấy như vậy, ta có chút..."
"Tô Duệ có thể hơn chàng được sao?" Ta chém đinh chặt sắt thốt ra một câu.
Thái tử: "...."
Ta hài lòng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thái tử: "Thế nên sau này chàng đừng nghĩ lung tung nữa, có được không? "
Thái tử vui mừng gật đầu.
Sau đó ta vẫn tiếp tục thân thiết với Tô Duệ, Thái tử ngửa mặt than trời, sau đó quả quyết lờ đi như không biết.
Bình luận truyện