Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng
Chương 54: Cha già nhọc lòng
Edit + Beta: Vịt
"Người đại diện?" Hình Thiệu Phong tới điểm hứng thú, giơ tay lên chống cằm, ngón tay thon dài đẹp mắt cùng gương mặt hỏng bét đáng sợ tạo thành đối lập rõ nét, hỏi, "Bạn cậu là minh tinh? Có để ý nói cho tôi biết là vị nào không?"
Hạ Bạch kiếp trước ở chung với hắn nhiều năm, nghe hắn hỏi như thế, biết hắn là tới hứng thú, vội vàng trả lời, "Bạn tôi tên là Địch Thu Hạc, trước kia là nghệ sĩ Hoàng Đô, hiện tại tự mình ra ngoài làm một mình. Anh ấy ngoại hình đủ điểm, kỹ thuật diễn đủ điểm, tiềm lực chịu khổ nhọc khổng lồ, bồi dưỡng anh ấy tuyệt đối siêu trị giá! Tin tưởng tôi!"
Hình Thiệu Phong người này hết sức có năng lực, nhưng lại không thích bị công ty trói buộc, cũng không thích tự mình gây dựng sự nghiệp, chỉ thích đi làm cho người khác.
Hắn chọn công việc có một sở thích — chủ chỉ chọn một người, mà chỉ chọn người ở phương diện nào đó hết sức sáng mắt, có tiềm lực bồi dưỡng. Dùng nguyên lời kiếp trước của hắn mà nói, đó chính là hắn "Hết sức hưởng thụ cảm giác dưỡng thành người chủ".
Hắn ra giá cũng hết sức có ý tứ, chủ tiềm lực càng lớn, lương hàng năm của hắn càng thấp; tiềm lực càng nhỏ, lương hàng năm của hắn ngược lại càng cao. Nghe nói như vậy là bởi vì hắn cảm thấy người không có tiềm lực gì sẽ chỉ làm hắn "Không có chút ý chí chiến đấu nào, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được chỉnh chết chủ", ngược lại thì "Ý chí chiến đấu sục sôi, thà rằng bỏ tiền ra cũng muốn chứng kiến quá trình tiểu nhân vật từ từ trở nên vĩ đại".
Tóm lại, đây là một người hết sức có năng lực, cũng hết sức có cá tính. Mà dạng người hết sức cá tính như vậy, kiếp trước cư nhiên đem Hạ Bạch phân loại tới một loại siêu cấp có tiềm lực, cảm thiên động địa chỉ đưa ra mức lương hàng năm thấp nhất — một trăm vạn! (~ 3 tỷ 6)
Lúc ấy Hạ Bạch còn thịt đau cảm thấy giá này có chút đắt, sau đó cậu liền được một phần kế hoạch quản lý tài sản Hình Thiệu Phong giao ra hạ gục. Một người cầm tiền của ngươi, giúp ngươi kiếm tiền phát tiền lương cho mình như vậy, quả thực là thiên hạ khó tìm! Ai không mời người đó sát bút!
Nhưng cũng chính là bởi vì tất cả mọi người không phải là sát bút, cho nên Hình Thiệu Phong vẫn không cách nào cùng chủ hảo tụ hảo tán — người bình thường đều muốn đem cây rụng tiền vững vàng bá chiếm cả đời, nhưng đáng tiếc cây rụng tiền không muốn.
Thế là loại chuyện cường thủ hào đoạt, uy hiếp bức bách gì đó, ngươi không thuộc về ta vậy ngươi cũng không thể thuộc về hắn...... gì gì đó ùn ùn. Sau đó, cây rụng tiền này còn lớn lên rất dễ nhìn, tính cách lại là ôn thuận quan tâm thảo hỉ, thế là ngoài vì tiền của chủ, trong đám người cường thủ hào đoạt lại thêm một lớp bệnh thần kinh theo đuổi không được ngươi không yêu ta vậy ta liền hủy diệt ngươi......
Thật là nghe thấy thương tâm kẻ nhìn thấy rơi lệ, thảm tới không được.
Hình Thiệu Phong hiện tại hủy dung, hình như chính là một vị chủ nữ yêu không được sau đó tâm lý vặn vẹo, phóng độc trùng lên mặt hắn tạo thành. May mắn chính là, côn trùng kia không đáng sợ như axit sulfuric, còn có phải chữ trị, mà Hình Thiệu Phong trời sinh lệ chất khó tự khỏi, mặt sau khi trị lành theo lời dặn của bác sĩ ngoan ngoãn dưỡng nửa năm, thậm chí ngay cả sẹo cũng không lưu lại, lại đẹp trai trở lại!
Thật là ghen tỵ chết người.
"Cậu đang nghĩ cái gì?"
"Nghĩ mặt anh là như thế nào —" Hạ Bạch nói tới một nửa hoàn hồn, cơ trí ngậm miệng, xấu hổ cười. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa để lộ, chỉ trách kiếp trước cậu cùng đối phương ở chung quá lâu, đối với đối phương hoàn toàn không có phòng bị.
"Mặt?" Hình Thiệu Phong lời nói của cậu đột nhiên ngừng, lại cười tới có lỗi, cho rằng cậu là sợ đâm chọt chỗ đau của mình, thế là không sao cả cười cười, nói, "Chỉ là sinh chút bệnh mà thôi, dưỡng mấy tháng là ổn, xin lỗi dọa tới cậu."
Hạ Bạch vội vàng tỏ vẻ không có bị dọa, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Hình Thiệu Phong quan sát một chút thần sắc của cậu, thấy cậu ánh mắt bằng phẳng tầm nhìn thanh chính, tiếu ý trong mắt sâu hơn, nói, "Địch Thu Hạc cậu nói tôi biết, là đại thiếu gia Hoàng Đô, chuyện nhà anh ta gần đây rất hot trên mạng. Tôi đối với giới giải trí không hiểu rõ lắm, cậu có thể nói nhiều cho tôi chút không?"
Hạ Bạch vừa nghe, biết chuyện này hấp dẫn, nhanh chóng lôi kéo hắn đem Địch Thu Hạc từ đầu đến chân thổi phồng một lớp, rất giống một fan não tàn.
Hình Thiệu Phong vừa nghe vừa cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu, trong lòng có chút nghi ngờ cậu lúc này hoàn toàn tín nhiệm, nhưng lại cảm thấy hết sức hưởng thụ, trong ngôn ngữ cũng tự nhiên tùy ý rất nhiều, quan hệ của hai người rất nhanh gần gũi hơn.
Chờ máy bay đáp xuống đất, hứng thú của Hình Thiệu Phong đối với Địch Thu Hạc đã bị vén lên thật lớn, quan hệ của hai người cũng từ người xa lạ, đột nhiên tăng mạnh phát triển thành bạn tốt.
Hình Thiệu Phong đối với thả lỏng hôm nay của mình có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi xác định Hạ Bạch cũng không ác ý, lựa chọn thuận theo tự nhiên — trên đời này người hợp khẩu vị như vậy rất ít, may mắn gặp được, đâu còn có đạo lý bỏ qua.
Sân bay.
Địch Thu Hạc đặc biệt quay cảnh của hai ngày, rảnh ra thời gian tối nay vội tới đón máy bay Hạ Bạch, kết quả chờ lúc anh trông mòn con mắt chờ được người trong lòng, lại phát hiện bên cạnh đối phương cư nhiên có bạn! Hơn nữa người bạn kia còn là một nam nhân! Là một nam nhân đại chân dài vai rộng eo hẹp, vóc người hoàn toàn không thua kém anh!
Trong lòng chuông báo động vang lớn, anh cau mày, giơ tay lên kéo kéo khẩu trang xuống, từ góc ẩn người đi tới chỗ trong đám người đón máy bay ánh sáng rực rỡ, đảm bảo Hạ Bạch vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy mình.
Sau đó Hạ Bạch đến gần, Hạ Bạch chuyên tâm nói chuyện với bạn trai, Hạ Bạch không nhìn anh, từ bên cạnh anh đi ngang qua......
Ầm!
Khí cầu vui mừng trong lòng vỡ tung, anh mặt mày trầm xuống, bước nhanh đến phía trước đè lại vai Hạ Bạch, cánh tay vươn về trước ôm chặt cậu, kéo một cái cậu vào trong ngực mình, híp mắt nhìn về phía Hình Thiệu Phong sau khi nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn sang, ván rũ mắt ở bên tai Hạ Bạch nói, "Tiểu cẩu tử, vị này là ai? Người lạ cậu gặp trên máy bay sao?"
Anh đeo khẩu trang, cho nên không tồn tại cái tình huống gì mà khí tức thổi ở bên tai. Thế là Hạ Bạch cũng chỉ là bình thường sợ hãi một chút, sau đó tức giận thả lỏng thân thể căng thẳng và chọt khuỷu tay về phía sau, xoay người đối mặt anh, giơ tay lên hẩy đầu anh một cái, cau mày giáo huấn: "Đột nhiên xuất hiện có phải muốn dọa chết người? Sao lại là anh tới đón máy bay, quay phim xong rồi?"
Địch Thu Hạc đứng tùy ý cậu hẩy, thậm chí còn hơi phối hợp cúi đầu xuống, vừa giúp cậu khép khăn quàng cổ vừa trả lời, "Hôm nay kết thúc công việc sớm, liền tới đây. Muộn rồi, có lạnh không? Tôi dẫn cậu về khách sạn."Nói xong liền muốn lôi kéo cậu đi.
"Chờ chút!" Hạ Bạch hết sức chịu thua công lực anh không nhìn người bên cạnh, vội vàng kéo cánh tay anh lôi anh trở lại, đẩy tới trước mặt Hình Thiệu Phong, nói với Hình Thiệu Phong, "Anh ấy chính là Địch Thu Hạc. Như thế nào, có phải ngoại hình đủ điểm hay không? Nhìn chân này, eo này, cơ ngực này, khung xương này, này...... mặt đeo khẩu trang tạm thời nhìn không thấy, nhưng anh yên tâm, anh ấy người thật tuyệt đối đẹp hơn trong ảnh!" Vừa nói thuận tay vỗ vỗ eo, lưng, ngực và mặt Địch Thu Hạc, trong động tác tràn đầy đều là tư tâm.
...... Chỉ tiếc tiểu Tiểu Bạch và trái tim nhỏ vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì.
Địch Thu Hạc lại bị cậu sờ thân thể lửa nóng tim cuồng loạn, vừa chuẩn bị đè lại cậu xoa nắn một trận, chỉ thấy nam nhân che mặt tới nghiêm nghiêm thực thực kia đang theo lời của Hạ Bạch đánh giá mình, lại nhanh chóng kéo tay Hạ Bạch xuống túm lấy, cau mày hỏi, "Tiểu Bạch, vị này là......" Hơn nữa cái ngữ khí ông chủ hướng khách làng chơi chào hàng cô nương vừa nãy của tiểu cẩu tử là xảy ra chuyện gì?
"À đúng rồi, tôi quên giới thiệu." Hạ Bạch giống như cha già nhọc lòng hướng cô nương xinh đẹp chào hàng con trai ngốc nhà mình, đi ra đứng ở bên hai người, ân cần vì hai người giới thiệu, "Thu Hạc, vị này là Hình Thiệu Phong tiên sinh, người bạn tôi ở trên máy bay quen biết, là người bồi dưỡng nhân tài hết sức ưu tú. Thiệu Phong, vị này là Địch Thu Hạc, bạn tốt của tôi."
Địch Thu Hạc trong lòng đổ bình dấm.
Thiệu Phong? Vừa mới biết đã gọi tới thân mật như vậy? Còn có, tại sao số từ giới thiệu đối phương lại nhiều hơn một câu so với mình? Bất công?
Trong lòng các loại hỏi vặn, trên mặt anh cũng là một bộ hết sức bình thường, treo liên mặt nạ đưa tay với Hình Thiệu Phong, lễ phép khách khí nói, "Xin chào, rất hân hạnh được quen biết anh. Tiểu Bạch tính tình đơn thuần, cảm ơn Hình tiên sinh ở trên máy bay chiếu cố."
Hình Thiệu Phong qua lại quét hai người một cái, hứng thú trong mắt càng đậm, đưa tay cầm lại tay anh, mỉm cười nói, "Xin chào, Địch tiên sinh khách khí, Tiểu Bạch thẳng thắn chính khí, ở trên máy bay giúp đỡ tôi, là tôi nên cảm ơn cậu ấy mới phải."
Địch Thu Hạc nghe vậy trong lòng một biển dấm lật qua, thiếu chút nữa chết đuối chính mình.
Người này...... Hình như đang khiêu khích anh.
"Người đại diện?" Hình Thiệu Phong tới điểm hứng thú, giơ tay lên chống cằm, ngón tay thon dài đẹp mắt cùng gương mặt hỏng bét đáng sợ tạo thành đối lập rõ nét, hỏi, "Bạn cậu là minh tinh? Có để ý nói cho tôi biết là vị nào không?"
Hạ Bạch kiếp trước ở chung với hắn nhiều năm, nghe hắn hỏi như thế, biết hắn là tới hứng thú, vội vàng trả lời, "Bạn tôi tên là Địch Thu Hạc, trước kia là nghệ sĩ Hoàng Đô, hiện tại tự mình ra ngoài làm một mình. Anh ấy ngoại hình đủ điểm, kỹ thuật diễn đủ điểm, tiềm lực chịu khổ nhọc khổng lồ, bồi dưỡng anh ấy tuyệt đối siêu trị giá! Tin tưởng tôi!"
Hình Thiệu Phong người này hết sức có năng lực, nhưng lại không thích bị công ty trói buộc, cũng không thích tự mình gây dựng sự nghiệp, chỉ thích đi làm cho người khác.
Hắn chọn công việc có một sở thích — chủ chỉ chọn một người, mà chỉ chọn người ở phương diện nào đó hết sức sáng mắt, có tiềm lực bồi dưỡng. Dùng nguyên lời kiếp trước của hắn mà nói, đó chính là hắn "Hết sức hưởng thụ cảm giác dưỡng thành người chủ".
Hắn ra giá cũng hết sức có ý tứ, chủ tiềm lực càng lớn, lương hàng năm của hắn càng thấp; tiềm lực càng nhỏ, lương hàng năm của hắn ngược lại càng cao. Nghe nói như vậy là bởi vì hắn cảm thấy người không có tiềm lực gì sẽ chỉ làm hắn "Không có chút ý chí chiến đấu nào, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được chỉnh chết chủ", ngược lại thì "Ý chí chiến đấu sục sôi, thà rằng bỏ tiền ra cũng muốn chứng kiến quá trình tiểu nhân vật từ từ trở nên vĩ đại".
Tóm lại, đây là một người hết sức có năng lực, cũng hết sức có cá tính. Mà dạng người hết sức cá tính như vậy, kiếp trước cư nhiên đem Hạ Bạch phân loại tới một loại siêu cấp có tiềm lực, cảm thiên động địa chỉ đưa ra mức lương hàng năm thấp nhất — một trăm vạn! (~ 3 tỷ 6)
Lúc ấy Hạ Bạch còn thịt đau cảm thấy giá này có chút đắt, sau đó cậu liền được một phần kế hoạch quản lý tài sản Hình Thiệu Phong giao ra hạ gục. Một người cầm tiền của ngươi, giúp ngươi kiếm tiền phát tiền lương cho mình như vậy, quả thực là thiên hạ khó tìm! Ai không mời người đó sát bút!
Nhưng cũng chính là bởi vì tất cả mọi người không phải là sát bút, cho nên Hình Thiệu Phong vẫn không cách nào cùng chủ hảo tụ hảo tán — người bình thường đều muốn đem cây rụng tiền vững vàng bá chiếm cả đời, nhưng đáng tiếc cây rụng tiền không muốn.
Thế là loại chuyện cường thủ hào đoạt, uy hiếp bức bách gì đó, ngươi không thuộc về ta vậy ngươi cũng không thể thuộc về hắn...... gì gì đó ùn ùn. Sau đó, cây rụng tiền này còn lớn lên rất dễ nhìn, tính cách lại là ôn thuận quan tâm thảo hỉ, thế là ngoài vì tiền của chủ, trong đám người cường thủ hào đoạt lại thêm một lớp bệnh thần kinh theo đuổi không được ngươi không yêu ta vậy ta liền hủy diệt ngươi......
Thật là nghe thấy thương tâm kẻ nhìn thấy rơi lệ, thảm tới không được.
Hình Thiệu Phong hiện tại hủy dung, hình như chính là một vị chủ nữ yêu không được sau đó tâm lý vặn vẹo, phóng độc trùng lên mặt hắn tạo thành. May mắn chính là, côn trùng kia không đáng sợ như axit sulfuric, còn có phải chữ trị, mà Hình Thiệu Phong trời sinh lệ chất khó tự khỏi, mặt sau khi trị lành theo lời dặn của bác sĩ ngoan ngoãn dưỡng nửa năm, thậm chí ngay cả sẹo cũng không lưu lại, lại đẹp trai trở lại!
Thật là ghen tỵ chết người.
"Cậu đang nghĩ cái gì?"
"Nghĩ mặt anh là như thế nào —" Hạ Bạch nói tới một nửa hoàn hồn, cơ trí ngậm miệng, xấu hổ cười. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa để lộ, chỉ trách kiếp trước cậu cùng đối phương ở chung quá lâu, đối với đối phương hoàn toàn không có phòng bị.
"Mặt?" Hình Thiệu Phong lời nói của cậu đột nhiên ngừng, lại cười tới có lỗi, cho rằng cậu là sợ đâm chọt chỗ đau của mình, thế là không sao cả cười cười, nói, "Chỉ là sinh chút bệnh mà thôi, dưỡng mấy tháng là ổn, xin lỗi dọa tới cậu."
Hạ Bạch vội vàng tỏ vẻ không có bị dọa, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Hình Thiệu Phong quan sát một chút thần sắc của cậu, thấy cậu ánh mắt bằng phẳng tầm nhìn thanh chính, tiếu ý trong mắt sâu hơn, nói, "Địch Thu Hạc cậu nói tôi biết, là đại thiếu gia Hoàng Đô, chuyện nhà anh ta gần đây rất hot trên mạng. Tôi đối với giới giải trí không hiểu rõ lắm, cậu có thể nói nhiều cho tôi chút không?"
Hạ Bạch vừa nghe, biết chuyện này hấp dẫn, nhanh chóng lôi kéo hắn đem Địch Thu Hạc từ đầu đến chân thổi phồng một lớp, rất giống một fan não tàn.
Hình Thiệu Phong vừa nghe vừa cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu, trong lòng có chút nghi ngờ cậu lúc này hoàn toàn tín nhiệm, nhưng lại cảm thấy hết sức hưởng thụ, trong ngôn ngữ cũng tự nhiên tùy ý rất nhiều, quan hệ của hai người rất nhanh gần gũi hơn.
Chờ máy bay đáp xuống đất, hứng thú của Hình Thiệu Phong đối với Địch Thu Hạc đã bị vén lên thật lớn, quan hệ của hai người cũng từ người xa lạ, đột nhiên tăng mạnh phát triển thành bạn tốt.
Hình Thiệu Phong đối với thả lỏng hôm nay của mình có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi xác định Hạ Bạch cũng không ác ý, lựa chọn thuận theo tự nhiên — trên đời này người hợp khẩu vị như vậy rất ít, may mắn gặp được, đâu còn có đạo lý bỏ qua.
Sân bay.
Địch Thu Hạc đặc biệt quay cảnh của hai ngày, rảnh ra thời gian tối nay vội tới đón máy bay Hạ Bạch, kết quả chờ lúc anh trông mòn con mắt chờ được người trong lòng, lại phát hiện bên cạnh đối phương cư nhiên có bạn! Hơn nữa người bạn kia còn là một nam nhân! Là một nam nhân đại chân dài vai rộng eo hẹp, vóc người hoàn toàn không thua kém anh!
Trong lòng chuông báo động vang lớn, anh cau mày, giơ tay lên kéo kéo khẩu trang xuống, từ góc ẩn người đi tới chỗ trong đám người đón máy bay ánh sáng rực rỡ, đảm bảo Hạ Bạch vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy mình.
Sau đó Hạ Bạch đến gần, Hạ Bạch chuyên tâm nói chuyện với bạn trai, Hạ Bạch không nhìn anh, từ bên cạnh anh đi ngang qua......
Ầm!
Khí cầu vui mừng trong lòng vỡ tung, anh mặt mày trầm xuống, bước nhanh đến phía trước đè lại vai Hạ Bạch, cánh tay vươn về trước ôm chặt cậu, kéo một cái cậu vào trong ngực mình, híp mắt nhìn về phía Hình Thiệu Phong sau khi nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn sang, ván rũ mắt ở bên tai Hạ Bạch nói, "Tiểu cẩu tử, vị này là ai? Người lạ cậu gặp trên máy bay sao?"
Anh đeo khẩu trang, cho nên không tồn tại cái tình huống gì mà khí tức thổi ở bên tai. Thế là Hạ Bạch cũng chỉ là bình thường sợ hãi một chút, sau đó tức giận thả lỏng thân thể căng thẳng và chọt khuỷu tay về phía sau, xoay người đối mặt anh, giơ tay lên hẩy đầu anh một cái, cau mày giáo huấn: "Đột nhiên xuất hiện có phải muốn dọa chết người? Sao lại là anh tới đón máy bay, quay phim xong rồi?"
Địch Thu Hạc đứng tùy ý cậu hẩy, thậm chí còn hơi phối hợp cúi đầu xuống, vừa giúp cậu khép khăn quàng cổ vừa trả lời, "Hôm nay kết thúc công việc sớm, liền tới đây. Muộn rồi, có lạnh không? Tôi dẫn cậu về khách sạn."Nói xong liền muốn lôi kéo cậu đi.
"Chờ chút!" Hạ Bạch hết sức chịu thua công lực anh không nhìn người bên cạnh, vội vàng kéo cánh tay anh lôi anh trở lại, đẩy tới trước mặt Hình Thiệu Phong, nói với Hình Thiệu Phong, "Anh ấy chính là Địch Thu Hạc. Như thế nào, có phải ngoại hình đủ điểm hay không? Nhìn chân này, eo này, cơ ngực này, khung xương này, này...... mặt đeo khẩu trang tạm thời nhìn không thấy, nhưng anh yên tâm, anh ấy người thật tuyệt đối đẹp hơn trong ảnh!" Vừa nói thuận tay vỗ vỗ eo, lưng, ngực và mặt Địch Thu Hạc, trong động tác tràn đầy đều là tư tâm.
...... Chỉ tiếc tiểu Tiểu Bạch và trái tim nhỏ vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì.
Địch Thu Hạc lại bị cậu sờ thân thể lửa nóng tim cuồng loạn, vừa chuẩn bị đè lại cậu xoa nắn một trận, chỉ thấy nam nhân che mặt tới nghiêm nghiêm thực thực kia đang theo lời của Hạ Bạch đánh giá mình, lại nhanh chóng kéo tay Hạ Bạch xuống túm lấy, cau mày hỏi, "Tiểu Bạch, vị này là......" Hơn nữa cái ngữ khí ông chủ hướng khách làng chơi chào hàng cô nương vừa nãy của tiểu cẩu tử là xảy ra chuyện gì?
"À đúng rồi, tôi quên giới thiệu." Hạ Bạch giống như cha già nhọc lòng hướng cô nương xinh đẹp chào hàng con trai ngốc nhà mình, đi ra đứng ở bên hai người, ân cần vì hai người giới thiệu, "Thu Hạc, vị này là Hình Thiệu Phong tiên sinh, người bạn tôi ở trên máy bay quen biết, là người bồi dưỡng nhân tài hết sức ưu tú. Thiệu Phong, vị này là Địch Thu Hạc, bạn tốt của tôi."
Địch Thu Hạc trong lòng đổ bình dấm.
Thiệu Phong? Vừa mới biết đã gọi tới thân mật như vậy? Còn có, tại sao số từ giới thiệu đối phương lại nhiều hơn một câu so với mình? Bất công?
Trong lòng các loại hỏi vặn, trên mặt anh cũng là một bộ hết sức bình thường, treo liên mặt nạ đưa tay với Hình Thiệu Phong, lễ phép khách khí nói, "Xin chào, rất hân hạnh được quen biết anh. Tiểu Bạch tính tình đơn thuần, cảm ơn Hình tiên sinh ở trên máy bay chiếu cố."
Hình Thiệu Phong qua lại quét hai người một cái, hứng thú trong mắt càng đậm, đưa tay cầm lại tay anh, mỉm cười nói, "Xin chào, Địch tiên sinh khách khí, Tiểu Bạch thẳng thắn chính khí, ở trên máy bay giúp đỡ tôi, là tôi nên cảm ơn cậu ấy mới phải."
Địch Thu Hạc nghe vậy trong lòng một biển dấm lật qua, thiếu chút nữa chết đuối chính mình.
Người này...... Hình như đang khiêu khích anh.
Bình luận truyện