Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 25



Sáng hôm sau Victoria bước mải mốt về phía trại ngựa và đứng chờ trong khi người ta đóng yên một con ngựa cho nàng. Bộ đồ cưỡi ngựa mới màu đen của nàng được cắt rất khéo, với chiếc jacket ôm vừa khít làm lộ rõ bộ ngực đầy và vòng eo thon của nàng. Chiếc cổ áo sơ mi trắng như tuyết làm nổi bật đôi gò má cao hồng rực, và mái tóc màu đồng đỏ được kết lại đằng sau gáy thành một búi tóc duyên dáng. Cái búi tóc làm nàng trông lớn hơn và từng trải hơn; nó trợ giúp cho lòng tự tin đang mỗi lúc một giảm sút của nàng.

Nàng chờ ở trại ngựa, vẩn vơ đập đập cây roi lên đùi; rồi nàng mỉm cười rạng rỡ với người mã phu khi anh ta dẫn ra một con ngựa thiến có dáng vẻ nghênh ngang, bộ lông của nó có màu gỗ mun đen óng ả như sa tanh.

Victoria thán phục nhìn con ngựa lộng lẫy. “Nó đẹp quá, John ạ. Tên nó là gì vậy?”

“Đây là Đấu sĩ (Matador),” anh nài nói. “Nó đến từ Tây ban nha. Đức ông mua nó cho cô cưỡi cho đến khi con ngựa mới của cô đến đây trong vài tuần nữa.”

Jason đã mua cho nàng một con ngựa, Victoria nhận ra trong khi người mã phu giúp đẩy một chân để nàng lên yên ngựa. Nàng không thể hình dung ra tại sao Jason lại cảm thấy nhu cầu phải mua một con ngựa khác cho nàng trong khi trại ngựa nhà hắn được cho là chứa đầy những con ngựa hay nhất nước Anh; Tuy vậy, hắn quả là hào phóng khi làm vậy, và quả là chuyện tiêu biểu của cái người đàn ông không thèm bận lòng nói đến việc hắn đã làm.

Nàng cho Đấu sĩ đi chậm lại khi họ vòng lên con đường nhỏ lượn vòng dốc đứng dẫn đến nhà Thuyền trưởng Farrell và nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm khi Thuyền trưởng bước ra mái hiên để giúp nàng xuống ngựa. “Cảm ơn chú,” nàng nói khi chân nàng dã đững vững trên mặt đất. “Cháu đã hy vọng chú ở nhà.”

Thuyền trưởng Farrell cười tươi với nàng. “Tôi đã định dong ngựa đến Wakefield hôm nay đấy. để tự mình xem thử cô và Jason tiến triển thế nào.”

“Nếu thế,” Victoria nói với một nụ cười buồn, “thì là chú đã không tự mình sa vào rắc rối đấy.”

“Không cải thiện gì sao?” ông ngạc nhiên nói, và dẫn nàng vào nhà. Ông đổ đầy một ấm nước để pha trà và đặt ấm lên ngọn lửa.

Victoria ngồi xuống và rầu rĩ lắc đầu. “Nếu có, thì là mọi việc đã tồi tệ hơn. À, không tệ hơn, chính xác là thế. Ít ra thì là Jason cũng đã ở nhà tối qua thay vì đi London và thăm viếng cô, ờ,... ừm, chú biết cháu nói gì đấy,” nàng nói. Nàng đã không lên kế hoạch cho cái chủ đề quá riêng tư này. Nàng chỉ muốn nói về tâm trạng của Jason chứ không phải là mối quan hệ riêng tư của họ.

Thuyền trưởng Farrell lấy hai chiếc tách từ trên giá và ngoái lại nhìn nàng, vẻ mặt ông thật khó hiêủ. “Không, tôi không biết. Cô định nói gì?”

Victoria nhìn ông vô cùng bứt rứt.

“Bỏ đi, con gái. Tôi tin tưởng cô mà. Cô phải biết là cô có thể tin tưởng tôi. Chứ cô còn có thể nói chuyện với ai nào?”

“Không ai cả,” Victoria khốn khổ nói.

“Nếu điều cô định nói là khó khăn đến thế thì coi như cô nghĩ tôi là cha cô đi - hoặc là cha Jason cũng được.”

“Chú chẳng là cha ai cả. Và cháu không chắc liệu cháu có thể nói với cha cháu chuyện chú đang hỏi không.”

Thuyền trưởng Farrell đặt những chiếc tách trà xuống và chậm rãi quay lại, quan sát nàng từ bên kia căn phòng. “Cô có biết điều duy nhất tôi không thích về biển là gì không?” Khi nàng lắc đầu, ông nói, “Sự cô độc trong buồng của tôi. Đôi khi tôi thích nó. Nhưng khi tôi lo lắng về điều gì đó - một cơn bão tồi tệ mà tôi cảm thấy là đang kéo đến chẳng hạn- lại chẳng có ai ở đó để tôi có thể trút tâm tư về nỗi lo sợ của tôi. Tôi không thể để cho người của tôi biết rằng tôi sợ, nếu không thì họ sẽ hoảng hốt lên. Và thế là tôi phải giữ cho nó nén kín trong lòng, nơi mà nỗi sợ cứ tăng lên quá mức. Đôi khi tôi ở đó và có cảm giác vợ tôi đang ốm đau hoặc gặp nguy hiểm, và cái cảm giác đó sẽ ám ảnh tôi bởi vì không có ai ở đó để cam đoan với tôi rằng tôi chỉ là đang tỏ ra ngớ ngẩn. Nếu cô không thể nói chuyện với Jason và cô không nói với tôi thì cô sẽ không bao giờ tìm thấy những câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.”

Victoria nhìn ông trìu mến. “Chú là một trong những người tử tế nhất mà cháu biết. Thuyền trưởng ạ.”

“Thế tại sao cô không tưởng tượng tôi là cha cô để nói chuyện với tôi như là nói với cha vậy?”

Nhiều người, kể cả phụ nữ, đã tâm sự mọi chuyện với bác sĩ Seaton mà chẳng ngượng ngùng hay lúng túng gì nhiều, Victoria biết thế. Và nếu nàng có bao giờ mong hiểu được Jason, nàng sẽ phải nói chuyện với Thuyền trưởng Farrell.

“Được ạ,” nàng nói, và cảm thấy nhẹ nhõm khi ông chu đáo quay lưng lại và bận rộn với việc pha trà. Nói chuyện với cái lưng của ông thì dễ hơn. “Thực ra, cháu đến để hỏi chú liệu chú có chắc là đã kể cho cháu nghe mọi thứ chú biết về Jason hay không. Nhưng để trả lời câu hỏi của chú thì là Jason ở nhà tối qua là lần đầu tiên kể từ khi cháu gặp chú lần trước. Anh ấy đã đi London, chú thấy đấy, để gặp... ah...” Nàng thở một hơi dài và cứng cỏi nói, “tình nhân của anh ấy.”

Cái lưng của Thuyền trưởng Farrell trân lại, nhưng ông không quay lại. “Điều gì làm cô nghĩ ra một chuyện như thế?” ông nói, chậm rãi lấy xuống một hũ đường.

“Ôi, cháu chắc chắn thế mà. Mấy tờ báo ám chỉ điều đó sáng hôm qua. Jason đi vắng suốt đêm, nhưng khi anh ấy trở về cháu đang ăn sáng và cháu vừa mới đọc báo xong. Cháu rất khó chịu...”

“Tôi có thể hình dung được.”

“Và cháu suýt nữa thì mất bình tĩnh, nhưng cháu cố gắng tỏ ra hợp lý. Cháu bảo anh ấy những người chồng chu đáo thì có nhân tình, nhưng cháu nghĩ anh ấy cần phải kín đáo và-”

Thuyền trưởng Farrell quay ngoắt lại lảo đảo, thở hào hển nhìn nàng với cái hũ đường một bên tay và bình sữa bên tay kia. “Cô bảo cậu ấy là cô nghĩ cậu ấy chu đáo khi có tình nhân nhưng mà cậu ấy phải kín đáo ư?”

“Vâng. Cháu không nên nói thế sao?”

“Quan trọng hơn là tại sao cô nói thế? Tại sao cô lại nghĩ thế?”

Victoria nghe thấy vẻ phê phán trong giọng ông và hơi đờ người ra. “Cô Wilson-Flossie Wilson giải thích rằng ở nước Anh đó là tập tục khi những người chồng chu đáo có-”

“Flossie Wilson sao?” ông kêu lên với vẻ có chết cũng không thể tin nổi. “Flossie Wilson sao?” ông nhắc lại như thể ông không thể tin vào tai mình. “Flossie Wilson là gái già, đấy là chưa nói bà ấy hoàn toàn là một người có bộ óc bằng gà mái! Một con vịt trời! Jason đã từng giữ bà ta ở Wakefield để trông giúp Jamie để khi cậu ấy đi vắng, Jamie có một phụ nữ yêu thương ở bên cậu. Flossie đầy yêu thương, đúng, nhưng mà bà cô dại dột đó đã để mất cậu bé ngày ấy. Cô xin một phụ nữ như thế lời khuyên về chuyện giữ chồng ư?”

“Cháu không xin, là cô ấy cung cấp thông tin cho cháu đấy chứ,” Victoria thủ thế trả lời, mặt đỏ cả lên.

“Xin lỗi vì la hét cô, con gái,” ông nói, tay chà xát phía sau gáy. “Ở Ailen một người vợ ụp chảo vào đầu chồng cô ta nếu hắn đi với một phụ nữ khác! Như thế đơn giản hơn, trực tiếp hơn, và hiệu quả hơn nhiều, tôi chắc chắn thế. Nào tiếp tục nói chuyện cô đang nói với tôi đi. Cô nói cô đối mặt với Jason-”

“Thực sự cháu không muốn tiếp tục nữa,” Victoria buồn rầu nói. “Cháu không nghĩ cháu nên đến đây. Thực ra đó là một ý nghĩ đáng sợ. Cháu chỉ hy vọng chú có thể giải thích tại sao Jason đã trở nên xa cách như thế kể từ lễ cưới-”

“Cái gì,” Thuyền trưởng Farrell said tensely, “có nghĩa là ‘xa cách’ thế?”

“Cháu không biết giải thích như thế nào.”

Ông rót trà vào tách và bưng chúng lên. “Victoria,” ông nói, mặt nhăn nhó khi ông quay lại, “Có phải cô đang cố nói với tôi là cậu ấy không vào giường cô thường xuyên lắm, phải không?”

Victoria đỏ mặt lên và nhìn chăm xuống đôi bàn tay nàng. “Thực ra, anh ấy không vào kể từ hôm đám cưới - mặc dù cháu sợ lắm, sau khi anh ấy xô sập cửa vào sáng ngày hôm sau khi cháu khoá nó lại-”

Không nói một lời, Thuyền trưởng Farrell quay trở lại tủ búp-phê, đặt mấy cái tách trà xuống, lấy ra hai cái ly và rót đầy whiskey vào đó.

Ông bước tới và chìa cho nàng một ly. “Uống đi,” ông cứng rắn ra lệnh. “Nó sẽ giúp nói chuyện dễ hơn, và tôi định nghe hết câu chuyện này.”

“Chú biết không, trước khi cháu đến Anh cháu chưa bao giờ nếm thử bấ kỳ loại rượu nào, trừ chút rượu vang cái ngày cha mẹ cháu mất,” nàng nói, rùng mình nhìn thứ chứa trong ly và rồi nhìn ông khi ông ngồi xuống. “Nhưng kể từ khi cháu đến đây, người ta đưa cho cháu nào là rượu, nào là brandy nào là sâm panh và bảo cháu uống vì cháu sẽ cảm thấy khá hơn. Nó chẳng làm cháu thấy khá hơn tí nào.”

“Thử đi,” ông ra lệnh.

“Cháu đã thử rồi mà. Chú thấy đấy, cháu đã hồi hộp vào cái hôm cưới đến nỗi cháu đã cố chạy khỏi Jason chỗ bệ thờ. Thế nên khi chúng cháu về đến Wakefield, cháu nghĩ một ít rượu có thể giúp cháu đương đầu với phần còn lại của đêm đó. Cháu uống 5 ly trong tiệc cưới của chúng cháu, nhưng mà mọi điều nó làm chỉ là khiến cháu đổ bệnh vào lúc chúng cháu - lúc cháu đi ngủ vào đêm đó.”

“Có phải tôi nên hiểu là cô suýt bỏ Jason lại chỗ bệ thờ trước một nhà thờ đầy những người quen của cậu ấy?”

“Vâng, nhưng họ không nhận ra. Mặc dù Jason thì có.”

“Lạy Chúa nhân từ,” ông thì thầm.

“Và vào đêm tân hôn của chúng cháu suýt nữa thì cháu nôn ra.”

“Lạy Chúa nhân từ,” ông lại thì thầm. “Và sáng hôm sau cô khoá Jason ở ngoài phòng cô à?”

Victoria gật đầu, nàng cảm thấy thật khốn khổ.

“Và rồi hôm qua cô bảo cậu ta là cô nghĩ cậu ấy chu đáo khi đi đến nhân tình của cậu ấy à?” Khi Victoria gật đầu lần nữa, Thuyền trưởng Farrell liếc nhìn nàng như thôi miên.

“Cháu thực sự đã cố sửa soạn cho chuyện đó tối hôm qua,” nàng lo lắng thông báo cho ông biết.

“Tôi thật nhẹ lòng khi nghe điều đó.”

“Vâng, cháu đề nghị làm bất kỳ điều gì anh ấy thích.”

“Điều đó lẽ ra là đã cải tiến tâm tính của cậu ta nhiều rồi chứ,” Thuyền trưởng Farrell dự đoán với một nụ cười mờ nhạt.

“Ờ, có vẻ như thế được một lúc ạ. Nhưng khi cháu nói chúng ta có thể chơi cờ hay đánh bài, anh ấy trở nên-”

“Cô đề nghị cậu ấy chơi cờ ư? Vì Chúa, sao lại là cờ chứ?”

Victoria nhìn ông vẻ tổn thương lặng lẽ. “Cháu cố nghĩ đến việc mẹ cháu và cha cháu làm cùng nhau. Lẽ ra cháu đề nghị đi dạo, nhưng lúc đó trời hơi lạnh.”

Rõ ràng là bị giằng xé giữa việc phá ra cười và ỉu xìu thất vọng, Thuyền trưởng Farrell lắc đầu. “Tội nghiệp Jason,” ông nói với tiếng cười cố giấu. Khi ông lại nhìn nàng, mặc dù thế, ông lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc. “Tôi có thể cam đoan với cô là cha mẹ cô đã... ờ... làm những chuyện khác.”

“Ví dụ như gì ạ?” Victoria hỏi, nghĩ đến những đêm khác cha mẹ nàng ngồi đối diện nhau bên bếp lửa và đọc sách. Mẹ nàng nấunhững món ăn yêu thích của cha nàng cho ông nữa, và bà giữ cho ngôi nhà của họ sạch sẽ gọn gàng, áo quần của ông được vá mạng, nhưng Jason có cả một đội quan để làm tất cả những nhiệm vụ của một người vợ cho hắn rồi, và họ làm tuyệt hảo. Nàng liếc nhìn Thuyền trưởng Farrell, người đang đắm mình vào một sự im lặng khó chịu. “Chú đang nói đến những chuyện gì thế?”

“Tôi đang nói đến những chuyện thân mật mà cha mẹ cô làm khi cô đi ngủ trong giường cô rồi ấy,” ông nói thẳng thừng, “và họ ở trong giường họ.”

Một ký ức xa xưa diễu qua tâm trí nàng- cái ký ức cha nàng đứng trước phòng ngủ của mẹ nàng, và giọng nài xin của cha nàng khi ông cố ôm vợ ông trong vòng tay-“Đừng chối bỏ anh nữa, Katherine. Vì Chúa, đừng mà!”

Mẹ nàng đã từ chối chia xẻ chiếc giường của bà với cha nàng, Victoria lờ mờ nhận ra. Và rồi nàng nhớ lại cha nàng đã tỏ vẻ tuyệt vọng và tổn thương ra sao vào đêm đó và nàng đã tức giận thế nào với mẹ nàng vì đã làm tổn thương ông. Cha mẹ nàng là những người bạn, đúng thế, nhưng mẹ nàng không yêu cha nàng. Katherine đã yêu Charles Fielding, và vì thế, bà đã ngăn cách chồng bà khỏi chiếc giường của bà kể từ sau khi Dorothy được sinh ra.

Victoria cắn môi nhớ lại cha nàng đã thường tỏ ra cô đơn biết bao nhiêu. Nàng tự hỏi liệu tất cả đàn ông có cảm thấy cô đơn không- hay có lẽ điều họ cảm thấy là bị chối bỏ - nếu vợ họ từ chối san sẻ giường ngủ cùng họ.

Mẹ nàng không yêu cha nàng, nàng biết, nhưng họ đã là bạn bè. Bạn... Nàng đã cố gắng biến Jason thành bạn nàng, nàng bỗng nhiên nhận ra, chính xác như là nàng đã thấy mẹ nàng làm thế với cha nàng.

“Cháu là một phụ nữ nồng nàn, Victoria, đầy sức sống và lòng can đảm. Quên những kiểu hôn nhân cháu đã thấy trong thiên hạ đi - chúng trống rỗng và hời hợt. Thay vì thế hãy nghĩ về cuộc hôn nhân của cha mẹ cháu. Họ hạnh phúc, phải không?”

Sự im lặng kéo dài của nàng làm Thuyền trưởng Farrell nhăn mặt và đột ngột chuyển chiến lược. “Đừng bận tâm về cuộc hôn nhân của cha mẹ cháu nữa. Tôi biết đàn ông, và tôi biết Jason, vì thế tôi muốn cô nhớ một điều. Nếu một phụ nữ khoá cửa buồng ngủ của cô ấy để chồng cô ta bên ngoài, anh ta sẽ khoá cửa trái tim anh ta với cô ấy. Tối thiểu anh ta sẽ làm nếu anh ta có chút lòng tự hào nào. Và Jason thì có nhiều lắm. Cậu ta sẽ không quì dưới chân cô hay van xin ân huệ của cô đâu. Cô đã tước bản thân cô khỏi cậu ấy; bây giờ là phụ thuộc vào cô để làm cho cậu ấy hiểu cô không còn muốn làm thế nữa.”

“Cháu phải làm điều đó như thế nào?”

“Không phải bằng cách đề nghị cậu ấy chơi cờ,” ông nói ngắn gọn, “và không phải bằng cách rủ cậu ấy đánh bài. Và cũng không phải bằng cách nghĩ rằng đó là cậu ấy chu đáo khi đến với một phụ nữ khác.” Thuyền trưởng Farrell bóp gáy. “Tôi chưa bao giờ nhận thức được việc nuôi dạy một đứa con gái khó khăn đến thế nào đối với một người cha. Có những chuyện rất khó nói với người khác phái.”

Victoria bồn chồn đứng dậy. “Cháu sẽ nghĩ về tất cả những điều chú nói,” nàng hứa, cố gắng che dấu sự bối rối của mình.

“Tôi có thể hỏi cô vài điều được không,” ông ngập ngừng hỏi.

“Cháu cho là công bằng thôi ạ,” Victoria nói với một nụ cười vui vẻ, che dấu nỗi e sợ của nàng. “Rốt cuộc thì cháu đã hỏi chú nhiều lắm rồi.”

“Đã có ai từng nói với cô về tình yêu trong hôn nhân chưa?”

“Đấy không phải là loại chuyện người ta bàn luận với bất kỳ ai trừ mẹ,” Victoria nói, và lại đỏ mặt. “Người ta nghe về trách nhiệm hôn nhân của một người, dĩ nhiên rồi, nhưng làm sao đó mà ta thực sự không hiểu-”

“Trách nhiệm sao!” ông chán nản nói. “Ở nước tôi, một cô gái hăm hở chờ đêm tân hôn của cô ta. Hãy về nhà và quyến rũ chồng cô đi, cô gái ạ, và cậu ấy sẽ lo phần còn lại. Sau đó cô sẽ không nhìn nhận nó như là một trách nhiệm nữa. Tôi biết Jason đủ rõ để cam đoan với cô điều đó!”

“Và nếu cháu - cháu làm điều chú nói thì rồi anh ấy sẽ hạnh phúc với cháu chứ?”

“Sẽ thế,” Thuyền trưởng Farrell nhẹ nhàng nói và mỉm cười. “Và đổi lại cậu ấy sẽ làm cô hạnh phúc.”

Victoria đặt ly rượu whiskey chưa động tới của nàng xuống. “Cháu biết về hôn nhân rất ít, càng ít hơn về việc làm vợ, và hoàn toàn không biết gì về việc quyến rũ.”

Thuyền trưởng Farrell nhìn người đẹp trẻ trung kỳ lạ trước mặt ông, và đôi vai ông rung lên vì cười không ra tiếng. “Tôi không nghĩ là cô phải cố gắng nhiều trong việc quyến rũ Jason đâu, cháu yêu ạ. Ngay khi cậu ấynhận ra cô muốn có cậu ấy trong giường của cô, tôi cảm thấy chắc chắn là cậu ấy sẽ còn hơn là hạnh phúc mà gia ơn đấy.”

Má Victoria rực lên như hoa hồng, nàng gượng cười và rảo bước đi ra cửa.

Nàng cưỡi Đấu sĩ đi về nhà, đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi nàng hầu như không nhận thức được cái quãng đường con tuấn mã đi qua. Đến lúc nàng dừng ngựa trước cửa Khu Wakefield, nàng đã chắc chắn ít nhất một điều: nàng không muốn Jason có một cuộc hôn nhân làm chàng cô đơn như cha nàng đã từng như thế.

Qui thuận Jason trong giường có thể không phải là điều khủng khiếp đến thế, đặc biệt là nếu - đôi khi- chàng có thể hôn nàng mạnh mẽ, gắn bó như cách chàng đã từng, áp chặt miệng chàng trên miệng nàng và làm những điều khiến nàng choáng váng bằng lưỡi chàng, khiến cho mọi giác quan của nàng chao đảo và thân thể nàng nóng bỏng lên và lả cả đi. Thay vì nghĩ đến những bộ áo váy mới, như Cô Flossie đã đề xuất, khi Jason vào giường nàng, nàng thà nghĩ đến cách chàng hôn nàng. Nghĩ đến đó, nàng thậm chí còn tự thừa nhận rằng nàng đã yêu những nụ hôn của chàng rồi. Tiếc là đàn ông lại không làm những việc như thế trong giường, nàng nghĩ. Điều đó có thể đã làm mọi việc tốt đẹp hơn nhiều rồi. Rõ ràng là hôn là việc một người làm khi ở ngoài phạm vi cái giường, nhưng ở trong giường, đàn ông chỉ làm điều họ định trước thôi.

“Mặc kệ!” Victoria nói với một quyết tâm to tướng khi một người mã phu chạy ra và giúp nàng xuống ngựa. Nàng đã nhất quyết sẽ chịu đựng bất kỳ điều gì để làm cho Jason hạnh phúc và phục hồi sự gần gũi trước kia của họ. Theo ý Thuyền trưởng Farrell, tất cả mọi việc nàng cần làm bây giờ là úp mở gợi ý cho Jason biết nàng muốn chia xẻ giường ngủ của nàng cùng chàng.

Nàng bước vào nhà. “Đức ngài Fielding ở nhà không?” nàng hỏi Northrup.

“Có, thưa phu nhân,” ông cúi mình nói. “Ông ở trong phòng làm việc ạ.”

“Ông ấy có một mình à?”

“Vâng, thưa phu nhân.” Northrup lại cúi gập mình.

Victoria cảm ơn ông ta và đi dọc xuống sảnh. Nàng mở cửa phòng làm việc và lặng lẽ bước vào trong. Jason đang ngồi tại bàn làm việc ở phía bên kia căn phòng dài, khuôn mặt trông nghiêng của chàng quay sang phía nàng, một chồng giấy tờ nằm dưới khuỷa tay hắn, một xấp khác hắn đang cầm trong tay. Victoria nhìn hắn, nhìn cậu bé đã được nuôi lớn qua thời thơ ấu bần cùng và đã trưởng thành thành một người đàn ông đẹp trai, giàu có, mạnh mẽ. Chàng đã tạo dựng một gia tài và mua nhiều điền trang, tha thứ cho cha chàng, và cưu mang một đứa con mồ côi từ Mỹ. Và chàng vẫn cứ một mình. Vẫn làm việc. Vẫn gắng gượng.

“Em yêu anh,” nàng nghĩ, và cái ý nghĩ bất chợt đó khiến nàng lảo đảo. Nàng đã yêu Andrew mãi mãi. Nhưng nếu điều đó đúng, tại sao nàng chẳng bao giờ cảm thấy cái cuồng vọng tha thiết muốn làm cho anh ta hạnh phúc như thế này? Nàng yêu Jason, bất chấp lời cảnh báo của cha nàng, bất chấp cả cảnh báo của chính Jason rằng chàng không muốn có tình yêu của nàng, chỉ là thân thể nàng thôi. Thật kỳ khôi biết bao là Jason nên có chính điều chàng không muốn, và không phải là điều chàng muốn. Nàng vô cùng quyết tâm khiến chàng muốn có cả hai.

Nàng băng ngang phòng, bước chân nàng bị tấm thảm Aubusson làm cho yên lặng, và nàng bước đến sau ghế chàng. “Tại sao anh làm việc cần mẫn thế?” nàng nhỏ nhẹ hỏi.

Chàng nhảy nhổm lên khi nghe tiếng nàng nhưng không quay lại. “Ta thích làm việc,” chàng nói ngắn gọn. “Nàng muốn gì ư? Ta rất bận.”

Đấy chẳng phải là một khởi đầu đáng phấn khởi gì, và trong thoáng chốc Victoria thực sự đã nghĩ đến việc nói, rất thẳng thừng, rằng nàng muốn chàng đưa nàng vào giường. Nhưng sự thực là nàng không được gan dạ đến thế, và cũng không hăng hái lên lầu thật- đặc biệt là khi chàng đang có cái tâm trạng lạnh lẽo hơn cái tâm trạng hôm cưới nhiều. Hy vọng cải thiện tâm tính chàng một chút, nàng nhẹ nhàng nói, “Chắn hẳn anh đau lưng kinh khủng khi cứ ngồi cả ngày thế này.” Nàng lấy hết lòng can đảm ra và đặt tay lên đôi vai rộng của chàng, định dùng ngón tay nàng để xoa bóp cho chàng.

Cả tấm thân của Jason cứng lại ngay lúc nàng chạm vào chàng. “Nàng đang làm gì thế?” hắn hỏi.

“Em nghĩ em sẽ xoa bóp vai anh.”

“Vai ta không cần mấy sự chăm sóc tử tế của nàng đâu, Victoria.”

“Sao anh cứ gắt lên với em chứ?” nàng hỏi, và đi vòng ra trước bàn chàng, quan sát bàn tay chàng khi nó lướt nhanh qua trang giấy, chữ viết của chàng mạnh mẽ và cứng cỏi. Khi chàng làm ngơ, nàng ghé ngồi lên cạnh bàn làm việc của chàng.

Jason ném chiếc bút lông của chàng xuống một cách chán nản và ngồi ngả ra sau lưng ghế, quan sát nàng. Chân nàng ngay bên cạnh tay chàng, đu đưa nhẹ nhàng khi nàng đang đọc những gì chàng vừa mới viết. Ngược lại với ý chí của chàng, đôi mắt chàng chuyển lên trên ngực nàng, dán chặt vào đường cong mời gọi của đôi môi nàng. Nàng có một khuôn miệng luôn xin được hôn, và đôi bờ mi dài đổ bóng lên gò má. “Xuống khỏi bàn ta và đi khỏi chỗ này đi,” chàng gắt.

“Như anh muốn,” vợ chàng vui vẻ nói và đứng dậy. “Em chỉ ghé vào chào anh thôi. Anh muốn ăn gì trong bữa tối?”

Em, chàng nghĩ. “Không thành vấn đề,” chàng nói.

“Nếu thế thì có gì đặc biệt anh muốn cho món tráng miệng không?”

Cũng là thứ anh muốn cho bữa tối, chàng nghĩ. “Không,” chàng nói, gắng đè bẹp những đòi hỏi hiện thời đang kêu gào phản đối của thân xác.

“Anh thật dễ chiều kinh khủng,” nàng trêu, và đưa tay xuống lần theo đường cong của đôi lông mày chàng.

Jason túm lấy tay nàng ở giữa chừng và gạt nó đi, nắm tay chàng cứng như thép. “Nàng đang làm cái quái quỉ gì vậy?” chàng gầm lên.

Victoria thầm nao núng, nhưng nàng cũng cố nhún vai một cái. “Khi nào cũng có những cánh cửa ngăn giữa chúng ta. Em nghĩ em sẽ mở cửa phòng làm việc của anh và xem anh đang làm gì thôi.”

“Có nhiều thứ ngăn cách chúng ta hơn là những cánh cửa,” chàng độp lại và thả tay nàng ra.

“Em biết,” nàng buồn rầu đồng ý, nhìn xuống chàng với đôi mắt xanh tan chảy.

Jason ngoảnh nhìn chỗ khác. “Ta rất bận,” chàng cộc cằn nói và cầm mấy tờ giấy của chàng lên.

“Em có thể thấy thế,” nàng nói với âm điệu dịu dàng kỳ lạ. “Qua bận rộn với em bây giờ.” Nàng lặng lẽ bỏ đi.

Vào bữa tối khi nàng bước vào phòng ăn trong chiếc áo sa màu anh đào ôm sát từng đường cong và vùng trũng trên cơ thể gợi cảm của nàng, nó gần như trong suốt. Mắt Jason nheo lại thành hai đường bé tí. “Ta trả tiền mua nó đấy à?”

Victoria thấy ánh mắt chàng đóng đanh trên đường cổ áo chữ V hạ thấp trên thân trước của chiếc áo sa, nàng mỉm cười. “Đương nhiên là anh trả. Em chẳng có xu nào hết.”

“Đừng có mà mặc nó ra khỏi nhà. Nó không đứng đắn.”

“Em biết anh thích nó mà!” nàng cười khúc khích, cảm nhận được bằng bản năng rằng chàng thích nó lắm, nếu không mắt chàng đã không sáng rực lên như vậy.

Jason nhìn nàng như thể chàng không thể tin vào tai mình, rồi quay sang chiếc bình pha lê trên bàn. “Nàng uống một chút rượu se ri chứ?”

“Chúa ơi, không!” nàng nói và bật cười. “Chắc anh phải đoán được rồi, em không dung nạp được rượu. Nó làm em đổ bệnh. Luôn luôn như thế. Nhìn xem điều gì xảy ra khi em uống rượu vào cái đêm tân hôn của chúng mình kìa.” Không nhận thức được tầm quan trọng của điều nàng vừa mới nói, Victoria quay ra xem xét cái độc bình vô giá đời nhà Minh đang được chưng trên chiếc bàn khảm cẩm thạch thếp vàng, một ý tưởng chợt đến trong tâm trí nàng. Nàng quyết định thực hiện nó. “Em muốn đi London ngày mai,” nàng nói, bước đến phía chàng.

“Tại sao?”

Nàng ngồi ghé lên tay vịn của chiếc ghế mà chàng mới ngồi vào. “Để tiêu tiền của anh, đương nhiên rồi.”

“Ta không nhận ra là ta đã đưa cho nàng món tiền nào rồi,” chàng lẩm bẩm, bị hình ảnh đùi nàng đặt bên ngực chàng làm cho xao lãng. Trong ánh nến lãng mạn, chiếc áo sa mỏng mịn có vẻ trong mờ và có màu của làn da.

“Em vẫn còn hầu hết số tiền mà anh đưa cho em tiêu trong mấy tuần vừa rồi. Anh đi London với em không? Sau khi em mua sắm, chúng ta có thể xem một vở kịch và ở lại trong ngôi nhà trên phố.”

“Ta có một cuộc gặp ở đây, sáng ngày kia.”

“Thế thì càng hay hơn nữa,” nàng nói mà không nghĩ ngợi gì. Ngồi một mình cùng nhau trong xe ngựa mấy tiếng đồng hồ liền sẽ tha hồ thời gian mà chuyện phiếm. “Chúng ta sẽ về nhà cùng nhau vào tối mai.”

“Ta không thể có thời gian,” chàng nói ngắn gọn.

“Jason-” nàng dịu dàng nói, đưa tay ra để chạm vào mái tóc đen quăn tít của chàng.

Chàng bật dậy khỏi ghế, lù lù đứng trước mặt nàng, giọng rung lên vì khinh miệt. “Nếu cô cần tiền để dùng ở London thì hãy nói thế đi! Nhưng mà dừng ngay cái việc hành động như là một con điếm rẻ tiền ấy lại, nếu không ta sẽ cư xử với cô như thế, và cô sẽ có cái kết cục nằm ngay trên ghế xô pha kia mà tốc váy lên quá đầu đấy.”

Victoria nhìn hắn chằm chằm, giận dữ tủi hổ. “Nói cho anh biết tôi thà là một con điếm rẻ tiền còn hơn làm cái thứ ngốc đần mù quáng hoàn toàn như anh, cái loại người gì mà cứ lẫn lộn mọi cử chỉ người ta làm và rồi cứ nhảy xổ vào mọi kết luận sai lầm!”

Jason liếc nhìn nàng. “Chính xác điều đó có nghĩa là gì đấy?”

Victoria gần như là giậm chân vì phẫn nộ đến cùng cực. “Anh tự mà hiểu lấy! Anh giỏi suy luận về tôi lắm mà, chỉ trừ là lúc nào anh cũng sai! Nhưng tôi sẽ nói anh nghe điều này- nếu tôi mà là con điếm, tôi thà nhịn đói đến chết nếu mọi thứ đổ lên đầu anh! Hơn nữa, anh có thể ăn tối một mình hôm nay và làm gia nhân đau khổ thay vì em. Ngày mai em đi London chẳng cần có anh.” Nói xong, Victoria đi ra khỏi phòng, để Jason lại đó liếc theo nàng chằm chằm, đôi lông mày nhíu lại vì thua cuộc.

Victoria xộc lên phòng nàng, giật tung chiếc áo sa mỏng manh ra và mặc một chiếc áo choàng sa tanh vào. Nàng ngồi xuống bên chiếc bàn trang điểm của nàng, trong khi cơn giận của nàng nguội đi, một nụ cười nhăn nhó chớm nở trên vành môi hồn hậu của nàng. Vẻ ngạc nhiên trên mặt Jason khi nàng bảo hắn rằng nàng sẽ nhịn đói đến chết nếu nàng là một con điếm và mọi thứ sẽ đổ lên đầu hắn là cái cảnh khôi hài nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện