Một Miếng Là Ok
Chương 14
Ngô Thế bị chọc giận nên đã quên phải thể hiện hình tượng một quý ngài trước mặt cô giúp việc. Nhưng cô giúp việc cũng không khách sáo với hắn. Ngô Thế viết xong tờ giấy nhắn tràn ngập oán hận xong làm buổi sáng của hắn đầy ưu thương.
“Không biết đầu óc có vấn đề là thương tật cấp mấy, có lấy được tiền trợ cấp không nữa.”
Nói đến cùng, hắn mới là chủ thuê? Làm gì có người giúp việc gia đình nào kiêu ngạo như vậy?
☆☆
“Ông chủ, người làm chủ công ty anh minh thần võ như ngài, lẽ nào không biết thang bậc lương là cơ sở quan trọng để phát triển công ty sao?”
“Tranh luận với ông chủ về loại lý do tiền thưởng đại nghịch bất đạo này mà cậu cũng dám nói ra miệng à.” Ngô Thế đang nghĩ ngợi, một giọng nói nghe có vẻ khinh miệt vô cùng lọt vào lỗ tai hắn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày phát tiền lương, Điền Lịch vừa lật bảng biểu báo cáo vừa mỉm cười cùng ông chủ coi xét tỉ mỉ tình hình thay đổi tiền lương của từng nhân viên một. Họ không để ý tới các nhân viên đang thảo luận về điều gì, mặc dù chủ đề thảo luận về việc khấu trừ tiền lương vĩnh viễn chỉ có một người – người mà đến ông chủ cũng không có can đảm trừ tiền lương.
Lúc này, người nhân viên ấy đang tập trung vào ông chủ đang đổ mồ hôi lạnh.
“Ack, khụ, Lily, à không, Điền Lịch, nhân viên cần kính trọng ông chủ.”
“Ông chủ, nếu muốn được kính trọng, chí ít anh cũng phải tuân thủ chế độ, quy tắc của công ty, làm gương tốt, dù sao cũng phải xây dựng được hình tượng đáng để nhân viên kính trọng chứ.” Nói thật thì mất lòng, nhưng đối với người tuyệt đối trung thành với công ty như Điền Lịch thì y nói ra chẳng chút tiếc rẻ gì.
“… Cậu xem rồi làm đi…” Gặp phải đối thủ mạnh, điều quan trọng là phải biết thời thế. Ông chủ Trương đã lăn lộn buôn bán không ít lập tức uyển chuyển biết bao nhiêu.
Ngô Thế nhìn ông chủ Trương pha vài ý đồng tình, nỗi lòng làm chủ thuê mà bị chính nhân viên nhà mình coi thường giống nhau như đúc. Điều ấy làm Ngô Thế không khỏi sinh ra vài phần tình cảm với gã.
Nếu không phải nghĩ mình hồ đồ thì chắc hẳn Ngô Thế đã cho rằng cô giúp việc là bản sao của Điền Lịch rồi – hoàn thành công việc rất tốt, nói năng chẳng hề kiêng dè. Cũng chẳng phải nguy cơ sinh hoá…
Ngô Thế chống cằm, giữ tư thế buồn bã với góc nhìn 45o liếc Điền Lịch. Không biết có phải là trên trán hắn có viết hai chữ “châm biếm” hay không mà mới nhìn mấy cái đã lôi được BOSS cuối cùng ra rồi.
“Phiền cậu tập hợp lại ba hồn sáu phách lại đi.” Điền Lịch dùng một tập tài liệu trên tay, đập vào trán Ngô Thế chẳng hề kiêng dè.
“… Lily, sáng sớm ra mà cậu đã tức tối thế rồi, đi mua chút hạ khô thảo() uống đi.”
() Hạ khô thảo: 1 loại cây dùng làm thuốc đông y, có tác dụng chữa tràng nhạc, lở loét, thông tiểu tiện, cao huyết áp, mát gan, sáng mắt, … Có thể xem thêm về loại cây này ở đây: http://thuocdongduoc.vn/cay-thuoc-vi-thuoc/278-cay-thuoc-vi-thuoc/880-ha-kho-thao.html.
“Cám ơn đã quan tâm.” Điền Lịch ngoài thì cười nhưng trong không cười, chỉ hơi nhếch khoé miệng, “Đợi lát nữa phải đi gặp đối tác, đã sửa lại kế hoạch chưa?” Trải qua mấy đợt bàn bạc thông nhất qua mail, bọn họ đã định ra được mấy phương án, chuẩn bị ra quyết định cuối cùng.
“Xong rồi.” Tuy trên vài phương diện, Ngô Thế đúng là đã hết thuốc chữa, song về mặt công việc hắn vẫn làm rất tốt. Trong lòng không hiểu sao có chút chờ mong của cậu học sinh tiểu học khi giáo viên kiểm tra bài tập, Ngô Thế lấy cái kẹp tài liệu từ trong ngăn kéo ra đưa cho Điền Lịch.
“Không tồi đúng không? Tớ làm nghiêm túc lắm đấy.” Ngô Thế đắc ý tranh công, chỉ còn chờ Điền Lịch tán thành khen thưởng.
“Ừ.” Điền Lịch nhìn quét qua vài tờ, mỉm cười với Ngô Thế.
“Mau khen tớ mau khen tớ.”
“…” Điền Lịch cười liếc nhìn Ngô Thế, đang muốn mở miệng, trên tay lại lật thêm một tờ, “Đây là cái gì?”
Y lấy ra một tờ giấy dán tường mẫu.
“Tác phẩm đắc ý của tớ nhá.” Ngô Thế ưỡn ngực nói.
“Cậu đang trách tớ lần trước chưa đốt nó luôn hả?” Điền Lịch híp mắt lại.
Cái y cầm trong tay chính là tờ giấy dán tường “phong cách nông thôn” lấy linh cảm từ nàng tiên ốc lần trước.
“Lily, lẽ nào cậu không nhìn ra bên trong hình vẽ này tràn ngập tình yêu sao?”
“Tớ không ngại cậu mang nó về dán lên tường nhà để thể hiện tình yêu của cậu với nàng tiên ốc nhà cậu đâu, nhưng cậu mà dám mang nó tới cho đối tác xem thì tiền lương tháng sau của cậu nhất định là số âm.”
“… Lily, thế lực của cậu đã thâm nhập cả vào bộ phận phát tiền lương rồi sao…”
“Khụ…”
Ngô Thế trợn mắt nhìn ông chủ Trương đang ho khan đi ngang qua.
Người đại diện luật pháp trên giấy tờ của doanh nghiệp chính là tên của anh mà, ông chủ Trương! Anh phải tỉnh lại đi!
Ngô Thế kiên trì cho rằng, đây là xung động giữa chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn. Điền Lịch xuất thân từ khoa kinh tế vĩnh viễn sẽ không hiểu được trái tim nhạy cảm của Ngô Thế tốt nghiệp khoa thiết kế đâu.
Mãi đến lúc ngồi trên xe của công ty hợp tác, Ngô Thế vẫn đang khó chịu lầm bầm. Tiếc là chút công kích có mức tổn thương thấp này chẳng hề động được vào cọng tóc gáy của Điền Lịch. Y dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Nhìn sao mà, sao mà châm chọc thế chứ lị.
“Cười đi cười đi cậu cứ thoả thích cười nhạo đi Van Gogh cũng là sau khi chết mới nổi tiếng cậu cái đồ tục nhân hiểu cái P…”
Nếu tinh thần A Q mà có trình độ thành thạo kỹ năng, vậy thì Ngô Thế tuyệt đối đạt cấp đại sư.
Đối tác của họ là một công ty lớn, kể ra thì hợp tác được với người ta đúng là một sự bất ngờ, đúng ra là họ nhìn thấy mấy tác phẩm của Ngô Thế, cho rằng có thể lấy làm phương án nên mới gật đầu đồng ý. Điền Lịch và Ngô Thế nào dám chậm trễ.
Đại diện nói chuyện với bọn họ nghe nói là đại ma vương lạnh lùng nghiêm túc ít nói ít cười nổi danh trong giới. Nhưng Ngô Thế nghĩ, nói ít cũng tốt hơn là vừa mở miệng đã chẹn họng người ta, bởi vậy hắn chẳng e dè chút nào.
Đi theo cô lễ tân vào phòng họp, bên trong đã có hai người đang chờ rồi. Người mặt trơ như gỗ đá kia chắc chắn là vị nhân vật trong truyền thuyết rồi, còn người kia chắc chỉ là nhân viên bình thường, nét cười hàm hậu lại có chút không tập trung ngồi bên cạnh người mặt trơ kia. (mọi người đoán ra là ai không)
Bốn người vừa gặp mặt đã trao đổi danh thiếp.
“Xin chào, vị này chính là quản lý bộ phận của chúng tôi, Tả Thuỵ Nham, tôi là cấp dưới của anh ấy, tên Trì Vị Phong.” Cậu nhân viên ngồi bên chủ động giới thiệu.
Mà Tả ma vương quả nhiên là có phong độ, chỉ hơi gật đầu.
“Tôi là Ngô Thế, nhà thiết kế, đây là trợ lý của tôi.” Ngô Thế mở miệng giới thiệu Điền Lịch ngồi bên, còn cố sức vỗ vai Điền Lịch. Điền Lịch không để ý suýt thì bị vỗ hụp mặt về phía trước.
“Xin chào, ngài Tả, ngài Trì.” Trước mặt đối tác, Điền Lịch miễn cưỡng phải giữ gìn hình tượng cho nhà thiết kế của công ty mình, cố cắn răng cười một cái, nhưng ở đằng sau lưng thì nắm chặt tay lại.
Thằng ngốc, dám vỗ tớ rồi biết mặt đây!
Lời tác giả: CP là Ngô Thế x Điền Lịch, không thể nghịch đâu
Tôi là người thích ngốc + nhược + đần công…
“Không biết đầu óc có vấn đề là thương tật cấp mấy, có lấy được tiền trợ cấp không nữa.”
Nói đến cùng, hắn mới là chủ thuê? Làm gì có người giúp việc gia đình nào kiêu ngạo như vậy?
☆☆
“Ông chủ, người làm chủ công ty anh minh thần võ như ngài, lẽ nào không biết thang bậc lương là cơ sở quan trọng để phát triển công ty sao?”
“Tranh luận với ông chủ về loại lý do tiền thưởng đại nghịch bất đạo này mà cậu cũng dám nói ra miệng à.” Ngô Thế đang nghĩ ngợi, một giọng nói nghe có vẻ khinh miệt vô cùng lọt vào lỗ tai hắn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày phát tiền lương, Điền Lịch vừa lật bảng biểu báo cáo vừa mỉm cười cùng ông chủ coi xét tỉ mỉ tình hình thay đổi tiền lương của từng nhân viên một. Họ không để ý tới các nhân viên đang thảo luận về điều gì, mặc dù chủ đề thảo luận về việc khấu trừ tiền lương vĩnh viễn chỉ có một người – người mà đến ông chủ cũng không có can đảm trừ tiền lương.
Lúc này, người nhân viên ấy đang tập trung vào ông chủ đang đổ mồ hôi lạnh.
“Ack, khụ, Lily, à không, Điền Lịch, nhân viên cần kính trọng ông chủ.”
“Ông chủ, nếu muốn được kính trọng, chí ít anh cũng phải tuân thủ chế độ, quy tắc của công ty, làm gương tốt, dù sao cũng phải xây dựng được hình tượng đáng để nhân viên kính trọng chứ.” Nói thật thì mất lòng, nhưng đối với người tuyệt đối trung thành với công ty như Điền Lịch thì y nói ra chẳng chút tiếc rẻ gì.
“… Cậu xem rồi làm đi…” Gặp phải đối thủ mạnh, điều quan trọng là phải biết thời thế. Ông chủ Trương đã lăn lộn buôn bán không ít lập tức uyển chuyển biết bao nhiêu.
Ngô Thế nhìn ông chủ Trương pha vài ý đồng tình, nỗi lòng làm chủ thuê mà bị chính nhân viên nhà mình coi thường giống nhau như đúc. Điều ấy làm Ngô Thế không khỏi sinh ra vài phần tình cảm với gã.
Nếu không phải nghĩ mình hồ đồ thì chắc hẳn Ngô Thế đã cho rằng cô giúp việc là bản sao của Điền Lịch rồi – hoàn thành công việc rất tốt, nói năng chẳng hề kiêng dè. Cũng chẳng phải nguy cơ sinh hoá…
Ngô Thế chống cằm, giữ tư thế buồn bã với góc nhìn 45o liếc Điền Lịch. Không biết có phải là trên trán hắn có viết hai chữ “châm biếm” hay không mà mới nhìn mấy cái đã lôi được BOSS cuối cùng ra rồi.
“Phiền cậu tập hợp lại ba hồn sáu phách lại đi.” Điền Lịch dùng một tập tài liệu trên tay, đập vào trán Ngô Thế chẳng hề kiêng dè.
“… Lily, sáng sớm ra mà cậu đã tức tối thế rồi, đi mua chút hạ khô thảo() uống đi.”
() Hạ khô thảo: 1 loại cây dùng làm thuốc đông y, có tác dụng chữa tràng nhạc, lở loét, thông tiểu tiện, cao huyết áp, mát gan, sáng mắt, … Có thể xem thêm về loại cây này ở đây: http://thuocdongduoc.vn/cay-thuoc-vi-thuoc/278-cay-thuoc-vi-thuoc/880-ha-kho-thao.html.
“Cám ơn đã quan tâm.” Điền Lịch ngoài thì cười nhưng trong không cười, chỉ hơi nhếch khoé miệng, “Đợi lát nữa phải đi gặp đối tác, đã sửa lại kế hoạch chưa?” Trải qua mấy đợt bàn bạc thông nhất qua mail, bọn họ đã định ra được mấy phương án, chuẩn bị ra quyết định cuối cùng.
“Xong rồi.” Tuy trên vài phương diện, Ngô Thế đúng là đã hết thuốc chữa, song về mặt công việc hắn vẫn làm rất tốt. Trong lòng không hiểu sao có chút chờ mong của cậu học sinh tiểu học khi giáo viên kiểm tra bài tập, Ngô Thế lấy cái kẹp tài liệu từ trong ngăn kéo ra đưa cho Điền Lịch.
“Không tồi đúng không? Tớ làm nghiêm túc lắm đấy.” Ngô Thế đắc ý tranh công, chỉ còn chờ Điền Lịch tán thành khen thưởng.
“Ừ.” Điền Lịch nhìn quét qua vài tờ, mỉm cười với Ngô Thế.
“Mau khen tớ mau khen tớ.”
“…” Điền Lịch cười liếc nhìn Ngô Thế, đang muốn mở miệng, trên tay lại lật thêm một tờ, “Đây là cái gì?”
Y lấy ra một tờ giấy dán tường mẫu.
“Tác phẩm đắc ý của tớ nhá.” Ngô Thế ưỡn ngực nói.
“Cậu đang trách tớ lần trước chưa đốt nó luôn hả?” Điền Lịch híp mắt lại.
Cái y cầm trong tay chính là tờ giấy dán tường “phong cách nông thôn” lấy linh cảm từ nàng tiên ốc lần trước.
“Lily, lẽ nào cậu không nhìn ra bên trong hình vẽ này tràn ngập tình yêu sao?”
“Tớ không ngại cậu mang nó về dán lên tường nhà để thể hiện tình yêu của cậu với nàng tiên ốc nhà cậu đâu, nhưng cậu mà dám mang nó tới cho đối tác xem thì tiền lương tháng sau của cậu nhất định là số âm.”
“… Lily, thế lực của cậu đã thâm nhập cả vào bộ phận phát tiền lương rồi sao…”
“Khụ…”
Ngô Thế trợn mắt nhìn ông chủ Trương đang ho khan đi ngang qua.
Người đại diện luật pháp trên giấy tờ của doanh nghiệp chính là tên của anh mà, ông chủ Trương! Anh phải tỉnh lại đi!
Ngô Thế kiên trì cho rằng, đây là xung động giữa chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn. Điền Lịch xuất thân từ khoa kinh tế vĩnh viễn sẽ không hiểu được trái tim nhạy cảm của Ngô Thế tốt nghiệp khoa thiết kế đâu.
Mãi đến lúc ngồi trên xe của công ty hợp tác, Ngô Thế vẫn đang khó chịu lầm bầm. Tiếc là chút công kích có mức tổn thương thấp này chẳng hề động được vào cọng tóc gáy của Điền Lịch. Y dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Nhìn sao mà, sao mà châm chọc thế chứ lị.
“Cười đi cười đi cậu cứ thoả thích cười nhạo đi Van Gogh cũng là sau khi chết mới nổi tiếng cậu cái đồ tục nhân hiểu cái P…”
Nếu tinh thần A Q mà có trình độ thành thạo kỹ năng, vậy thì Ngô Thế tuyệt đối đạt cấp đại sư.
Đối tác của họ là một công ty lớn, kể ra thì hợp tác được với người ta đúng là một sự bất ngờ, đúng ra là họ nhìn thấy mấy tác phẩm của Ngô Thế, cho rằng có thể lấy làm phương án nên mới gật đầu đồng ý. Điền Lịch và Ngô Thế nào dám chậm trễ.
Đại diện nói chuyện với bọn họ nghe nói là đại ma vương lạnh lùng nghiêm túc ít nói ít cười nổi danh trong giới. Nhưng Ngô Thế nghĩ, nói ít cũng tốt hơn là vừa mở miệng đã chẹn họng người ta, bởi vậy hắn chẳng e dè chút nào.
Đi theo cô lễ tân vào phòng họp, bên trong đã có hai người đang chờ rồi. Người mặt trơ như gỗ đá kia chắc chắn là vị nhân vật trong truyền thuyết rồi, còn người kia chắc chỉ là nhân viên bình thường, nét cười hàm hậu lại có chút không tập trung ngồi bên cạnh người mặt trơ kia. (mọi người đoán ra là ai không)
Bốn người vừa gặp mặt đã trao đổi danh thiếp.
“Xin chào, vị này chính là quản lý bộ phận của chúng tôi, Tả Thuỵ Nham, tôi là cấp dưới của anh ấy, tên Trì Vị Phong.” Cậu nhân viên ngồi bên chủ động giới thiệu.
Mà Tả ma vương quả nhiên là có phong độ, chỉ hơi gật đầu.
“Tôi là Ngô Thế, nhà thiết kế, đây là trợ lý của tôi.” Ngô Thế mở miệng giới thiệu Điền Lịch ngồi bên, còn cố sức vỗ vai Điền Lịch. Điền Lịch không để ý suýt thì bị vỗ hụp mặt về phía trước.
“Xin chào, ngài Tả, ngài Trì.” Trước mặt đối tác, Điền Lịch miễn cưỡng phải giữ gìn hình tượng cho nhà thiết kế của công ty mình, cố cắn răng cười một cái, nhưng ở đằng sau lưng thì nắm chặt tay lại.
Thằng ngốc, dám vỗ tớ rồi biết mặt đây!
Lời tác giả: CP là Ngô Thế x Điền Lịch, không thể nghịch đâu
Tôi là người thích ngốc + nhược + đần công…
Bình luận truyện