Một Nét Son Tình
Chương 39: Tảng đá nhồi
Phía bên kia, La Từ không gặng hỏi thêm về tông tích của chiếc hộp nữa.
"Anh, em nghe nói anh đã kết hôn."
La Hầu giật mình chấn động.
"Ôi, anh làm gì mà căng thẳng thế." La Từ vỗ vỗ vai chàng, "Thả lỏng bớt đi, em không định làm gì cả. Em chỉ muốn hỏi một chút xem chị dâu là người như thế nào thôi."
"........"
"Sao, đến cả chuyện này cũng không thể nói cho em gái anh nghe sao?"
Cơ thể La Hầu cứng đờ, chậm chạp mở miệng, "Nàng....... Nàng rất tốt."
La Từ cười khúc khích. Mắt cô vốn đã như cười, một khi cười lên đôi mắt cong cong như vầng trăng bạc. Nhưng nếu nhìn kỹ, lại cảm thấy cặp mắt ấy như hai lưỡi loan đao, nụ cười mang đầy ẩn ý.
"Miễn anh ưng là được, vậy thôi em đi đây."
"Tiểu Từ......."
"Không cần nói gì thêm, không bao lâu nữa chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại đấy." La Từ thong thả bước đến bên cửa, không buồn ngoái đầu, "Anh, thứ đó giữ lại là hoạ, anh nghĩ cho kỹ đi."
La Hầu nhìn theo bóng La Từ xa dần, ánh mắt lo âu.
.........
Đông Cô chẳng lo ngủ, sớm tinh mơ đã ra khỏi giường. Nàng đang thu xếp hành lý trong phòng thì ngoài cửa vang lên tiếng của Thái Hoàn, "Tề cô nương, cô nương dậy chưa ạ?"
"À, dậy rồi." Đông Cô mở cửa, Thái Hoàn bưng mâm cơm mới nấu xong nóng hôi hổi, "Em mang thức ăn sáng đến cho cô nương đây ạ, tiểu vương gia bảo em nhắn với cô nương là ngài ấy đã chuẩn bị xong xuôi, chút nữa có thể lên đường."
"Ồ....... Tốt lắm."
Đông Cô ngồi xuống bên bàn, nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn. Nàng cầm đũa gắp một miếng từ chiếc đĩa con, đặt vào miệng, ăn như nhai sáp.
Xe ngựa của An Kình đã đợi sẵn trước cổng, Đông Cô ra khỏi cổng của phủ An Nam Vương, thấy An Kình đang đứng trong sương sớm. Y vẫn yên tĩnh như một bức hoạ, mặc đồ trắng phau, đứng giữa tuyết trắng, tựa như đang hoà vào với đất trời. Nghe có động tĩnh, y quay đầu, mỉm cười với Đông Cô.
"Nàng tới rồi à, chúng ta lên đường thôi."
Chỉ qua một đêm ngắn ngủi từ sau lần gặp mặt trước đó, nhưng khi gặp lại đã như cách một đời.
Đông Cô nhìn y cười cười.
"Vâng, đi thôi."
Đông Cô cưỡi ngựa mà tới, nhưng vì thân phận của An Kình cao quý, không thể chịu đựng xóc nảy như nàng suốt dọc đường được. Đông Cô gửi ngựa cho một người hầu trong đoàn tuỳ tùng, cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa với An Kình quay về Tích Thành. Đông Cô để ý thấy người hộ vệ tên Thành Tuyền kia cũng đi theo. Nhớ những gì Văn Giới nói, cô ta đã âm thầm điều tra La Hầu. Có lẽ do ảnh hưởng của tâm lý, lần này gặp lại Thành Tuyền, Đông Cô cứ cảm thấy sởn gai ốc.
Vì có An Kình, hành trình của họ cực kỳ chậm, không dậy sớm, không đi khuya, phải mất hết 4 ngày trời mới về đến Tích Thành. Đông Cô đặt chân lên con phố thân quen, càng về đến gần nhà, lại nảy sinh ra cảm giác gần quê lòng yếu mềm hơn. La Hầu, vẫn là La Hầu, nhưng không phải là La Hầu nàng vẫn quen thuộc trước kia. Về đến Tích Thành đã chập choạng tối. Do thân phận chênh lệch, An Kình không ở cùng một nhà với gia đình Đông Cô được, y mướn trọn toà khách điếm phía sau của lầu Đông Càn để cư ngụ trong toàn bộ thời gian y học vẽ. Y chia tay với Đông Cô ở đầu con phố.
"Ta biết nhà của nàng, ngày mai sau bữa sáng, ta sẽ đến tìm nàng." Giọng của An Kình nhẹ nhàng thoải mái, Đông Cô nghe thì tâm trạng vô cùng nặng nề.
"...... Vâng."
An Kình vốn có ý muốn để Đông Cô ngồi tiếp tục ké xe về đến tận cửa, nhưng Đông Cô từ chối. Nàng lấy lại ngựa của mình, "Để tự tôi về là được, Yến Quân bôn ba suốt đường, về nghỉ ngơi trước đi."
An Kình gật đầu, mắt tiễn Đông Cô rời đi.
Về đến trước ngõ, Đông Cô xuống ngựa ở đầu ngõ. Ngõ nhỏ quanh co sâu hun hút, Đông Cô hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào. Đến trước cửa nhà. Cánh cửa gỗ thân quen, những bậc thang thân quen. Chỉ không biết người bên trong có còn là người thân quen.
"Cốc cốc......."
Trong buổi đêm như thế này, ngay cả tiếng gõ cửa cũng trở nên buồn bã hơn. Cánh cửa "kéttttt" một tiếng mở ra, Đông Cô bất chợt ngẩng đầu. Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng, một tay chống gậy, một tay vịn vào khung cửa. Vẻ mặt chàng vẫn như trước đây, yên tĩnh trầm lặng, chẳng có gì thay đổi. Nhưng Đông Cô không sao coi chàng như trước đây được nữa. Cuộc đời lận đận, đao pháp tuyệt vời, không đắn đo trước việc nghĩa, nhưng lại khổ luỵ vì tình. Chuyện đã đến nước này, Đông Cô đã không còn có thể nói rõ tình cảm của mình đối với chàng. Yêu, có. Tội nghiệp, cũng có.
"Nàng đã về."
"Ừ." Ta đã về.
La Hầu nhích người qua một bên, Đông Cô vẫn không nhúc nhích. Thế là La Hầu lấy làm lạ, chàng nhích gậy, Đông Cô vẫn không tiến vào.
Bàn tay của La Hầu thoáng siết lại, "Nàng.......Nàng đã ăn cơm tối chưa."
Đông Cô lắc đầu.
"Ta đi làm cơm, nàng vào phòng nghỉ ngơi trước."
Đông Cô hỏi: "Chàng đã ăn chưa."
"Ăn rồi."
Đông Cô nói: "Vậy thôi đừng nấu nữa, ta cũng không đói lắm." Nàng vươn tay đỡ lấy La Hầu. "Sao chàng mặc ít đồ đã chạy ra thế, đêm đã xuống rồi, chàng không lạnh—–"
Nói đến giữa chừng, Đông Cô nhớ ra gì đó, liền lập tức im bặt.
La Hầu vẫn đang đợi vế sau, cặp mắt nhìn nàng nghi hoặc.
"Đông Cô......."
Đông Cô cười cười, "Không có gì, chúng ta vào trong nhà thôi." Nàng cất bước tiến vào trong trước. Nhìn theo bóng lưng ấy, lồng ngực chàng không hiểu sao thắt lại, âm ỉ đau. Nghĩ một chút mới hiểu nguyên do. Thì ra xưa nay, nàng chưa từng bao giờ để chàng một mình đứng ngoài cửa. Nàng vẫn luôn đỡ chàng cùng bước vào nhà. La Hầu tự khuyên bản thân đừng nghĩ lung tung. Ngón tay của chàng đã cứng đờ, cố gắng nén cảm giác khổ sở trong lòng, nhìn mặt đất, cẩn thận từng bước lần vào phòng. Đông Cô đang còn thu cất quần áo, La Hầu đứng trong phòng. Cả căn phòng yên ắng, chỉ có âm thanh Đông Cô lật quần áo, càng khiến nỗi bất an trong lòng La Hầu dâng lên. Chàng thoáng ngập ngừng, rồi nhích lên một bước.
"Để ta giúp nàng cất."
"Không cần, sắp xong rồi, không còn gì để cất nữa."
"......" La Hầu cúi đầu. Trước đây khi họ bên nhau, Đông Cô vẫn thường là người có không hết chuyện để nói, La Hầu chỉ im lặng nghe là được. Chưa từng có sự im lặng nào như hiện giờ. La Hầu thật sự không có thiên phú để bắt chuyện, nhưng chàng lại muốn phá vỡ sự im lặng này theo phản xạ. Đông Cô cất mấy bộ quần áo xong, xoay người nhìn La Hầu. Người sau đứng ngay sau lưng nàng, ngay bên cạnh là chiếc ghế, thế mà chàng chẳng mảy may có ý định ngồi xuống nghỉ ngơi, cứ đứng sừng sững ra đó, đầu cúi nhìn mặt đất, giống như một đứa trẻ to xác đã phạm lỗi. Tim Đông Cô căng xót, nàng đến bên chàng, nhẹ nhàng ôm chàng. Cơ thể của La Hầu cứng đờ, các cơ bắp căng hết cỡ.
"Sao cứ đứng ngây ra thế." Nàng kéo tay La Hầu, không đi về phía bàn, mà đỡ chàng thẳng vào giường để chàng ngồi.
"Chàng ngồi ở đây trước đi, đừng nhúc nhích."
Đông Cô xoay người ra khỏi phòng, xuống nhà bếp đun một ấm nước nóng, đổ vào trong chậu, bưng vào phòng. Tư thế của La Hầu y chang như lúc ban nãy, quả thực chưa hề nhúc nhích. Đông Cô lấy khăn tay, rồi lấy từ trong chiếc rương nhỏ trong phòng ra chai rượu thuốc. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, nàng đặt chậu nước xuống bên chân La Hầu, xắn tay áo, cởi giày và vớ của La Hầu ra, rồi lại cẩn thận tháo chân gỗ của chàng ra.
Thử độ ấm của nước xong, nàng đặt một chân tàn tật của La Hầu vào trong chậu nước ấm.
Lúc hai bàn tay của nàng nhẹ nhàng bao phủ phần chân cụt, cuối cùng La Hầu không nhịn được nữa, bắt đầu run lên. Đôi bàn tay ấy đã gạt hết những căng cứng trên cơ thể của chàng, gạt bỏ chút ngoan cố trên người chàng, đem toàn bộ những bất an của đêm nay phơi bày ra hết. Đông Cô chăm chú giúp chàng ngâm chân, không ngẩng đầu lên, lẳng lặng nói: "Nước đâu có lạnh, sao lại run."
La Hầu nín thở, miễn cưỡng khống chế cơ thể, nhưng càng làm chàng run dữ hơn. Đông Cô khẽ thở dài một hơi, đứng thẳng người, lau tay ướt vào chiếc khăn tay, quay đầu ghé người tới gần, ôm La Hầu vào lòng. Hơi thở của chàng có vẻ như nặng nề hơn, nghe được thành tiếng. Nhiều ngày xa nhau, một đêm lòng rối bời. La Hầu giang tay ôm lấy thân hình yếu gầy của Đông Cô. Bàn tay của chàng bao rộng lớn, chỉ cần mở hai tay, thậm chí có thể ôm được hơn nửa tấm lưng của Đông Cô. Cơ thể trong tay, đối với chàng mà nói, vô cùng yếu ớt, chàng có thể không mất nhiều sức vặn bóp là đã có thể bẽ gãy nàng nơi thắt lưng. Nhưng bàn tay của chàng bao nhẹ nhàng, chỉ hơi đặt lên lưng nàng, cẩn thận, dè dặt, không dám tăng một chút lực dư thừa nào. Đông Cô áp mặt lên đỉnh đầu của La Hầu, mái tóc của chàng vừa khô vừa cứng, gối lên không thoải mái chút nào, nhưng Đông Cô lưu luyến không muốn rời.
Nàng nghĩ thầm, La Hầu như một tảng đá nhồi, bên trong là bánh bao chay. Bề mặt rõ cứng rõ lạnh, bên trong lại trắng tinh mềm mại. Vị ăn vào tuy rất bình dân, nhưng ăn nhiều có thể no, giữ bên mình rất thiết thực. Hơn nữa cầm trong tay cảm giác rất tốt, khiến người cầm không khỏi muốn ấn ấn bóp bóp.
"Những ngày ta không có nhà, chàng có bôi thuốc đàng hoàng không đấy."
"........"
Đông Cô thở dài, "Ta biết ngay mà......." Bàn tay nàng vuốt ve phần cổ rắn chắc của La Hầu, "Chàng cứ như thế, sau này làm sao ta còn dám yên tâm để mình chàng ở nhà."
".......Không sao, vết thương đã sớm lành rồi."
Đông Cô nghe chàng nói vậy, dùng tay đập chàng một cái. Tuy nghe kêu rõ to, nhưng sức dùng để đánh không mạnh.
"Bảo dưỡng, bảo dưỡng chàng hiểu không hả."
"......." Chàng không hiểu.
Đông Cô đảo mắt bất lực với không khí, bụng bảo dạ, Văn Giới nói đúng ghê, chàng chính là một tên ngốc. Nàng buông La Hầu ra, tiếp tục giúp chàng ngâm chân, sau khi ấm lên, nàng bắt đầu dùng rượu thuốc xoa bóp.
Dần dần La Hầu bình tĩnh trở lại, chàng cau mày, nhìn mặt đất kế bên.
"Vì sao nàng về trễ như vậy."
Tay của Đông Cô thoáng ngừng, ngẫm nghĩ, nói với La Hầu: "Chồng à, ta phải nói cho chàng hay một chuyện."
"Chuyện gì?"
Đông Cô xắp xếp lời nói trong đầu, xắp xếp mãi vẫn không tìm được cách nào hay ho để mở miệng, cuối cùng quyết định có sao nói vậy.
"Tiểu vương gia tới theo ta."
La Hầu ngẩng phắt đầu.
"Tiểu vương gia......."
"Là An Kình, chàng đã gặp qua ngài ấy."
Đương nhiên chàng đã gặp y, La Hầu rất nghi ngờ. Tại sao y muốn theo Đông Cô đến đây, y đã biết rồi sao? Y định làm gì, y tiếp cận Đông Cô là có ý muốn làm gì....... Uy hiếp chàng ư? Sắc mặt của La Hầu không thay đổi, nhưng trong lòng đang âm thầm nổi giận. Liệu y có làm Đông Cô bị tổn thương không.
La Hầu rất ít kết giao với ai, cho nên không hiểu lắm về mặt này. Chàng chỉ biết chiếu theo cách suy nghĩ rất đơn giản của bản thân mà suy xét. Đối với chàng, Đông Cô là tình, là sinh mạng, là một ràng buộc không sao buông được. Bất kể là ai, cũng không được làm nàng bị tổn thương trước mặt chàng.
Tuy người đàn ông này đơn thuần, nhưng mặc dù bình thường trông chàng trầm lặng hèn mọn, sâu trong tim chàng, La Sát Đao vẫn luôn tồn tại.
hết chương 39
"Anh, em nghe nói anh đã kết hôn."
La Hầu giật mình chấn động.
"Ôi, anh làm gì mà căng thẳng thế." La Từ vỗ vỗ vai chàng, "Thả lỏng bớt đi, em không định làm gì cả. Em chỉ muốn hỏi một chút xem chị dâu là người như thế nào thôi."
"........"
"Sao, đến cả chuyện này cũng không thể nói cho em gái anh nghe sao?"
Cơ thể La Hầu cứng đờ, chậm chạp mở miệng, "Nàng....... Nàng rất tốt."
La Từ cười khúc khích. Mắt cô vốn đã như cười, một khi cười lên đôi mắt cong cong như vầng trăng bạc. Nhưng nếu nhìn kỹ, lại cảm thấy cặp mắt ấy như hai lưỡi loan đao, nụ cười mang đầy ẩn ý.
"Miễn anh ưng là được, vậy thôi em đi đây."
"Tiểu Từ......."
"Không cần nói gì thêm, không bao lâu nữa chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại đấy." La Từ thong thả bước đến bên cửa, không buồn ngoái đầu, "Anh, thứ đó giữ lại là hoạ, anh nghĩ cho kỹ đi."
La Hầu nhìn theo bóng La Từ xa dần, ánh mắt lo âu.
.........
Đông Cô chẳng lo ngủ, sớm tinh mơ đã ra khỏi giường. Nàng đang thu xếp hành lý trong phòng thì ngoài cửa vang lên tiếng của Thái Hoàn, "Tề cô nương, cô nương dậy chưa ạ?"
"À, dậy rồi." Đông Cô mở cửa, Thái Hoàn bưng mâm cơm mới nấu xong nóng hôi hổi, "Em mang thức ăn sáng đến cho cô nương đây ạ, tiểu vương gia bảo em nhắn với cô nương là ngài ấy đã chuẩn bị xong xuôi, chút nữa có thể lên đường."
"Ồ....... Tốt lắm."
Đông Cô ngồi xuống bên bàn, nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn. Nàng cầm đũa gắp một miếng từ chiếc đĩa con, đặt vào miệng, ăn như nhai sáp.
Xe ngựa của An Kình đã đợi sẵn trước cổng, Đông Cô ra khỏi cổng của phủ An Nam Vương, thấy An Kình đang đứng trong sương sớm. Y vẫn yên tĩnh như một bức hoạ, mặc đồ trắng phau, đứng giữa tuyết trắng, tựa như đang hoà vào với đất trời. Nghe có động tĩnh, y quay đầu, mỉm cười với Đông Cô.
"Nàng tới rồi à, chúng ta lên đường thôi."
Chỉ qua một đêm ngắn ngủi từ sau lần gặp mặt trước đó, nhưng khi gặp lại đã như cách một đời.
Đông Cô nhìn y cười cười.
"Vâng, đi thôi."
Đông Cô cưỡi ngựa mà tới, nhưng vì thân phận của An Kình cao quý, không thể chịu đựng xóc nảy như nàng suốt dọc đường được. Đông Cô gửi ngựa cho một người hầu trong đoàn tuỳ tùng, cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa với An Kình quay về Tích Thành. Đông Cô để ý thấy người hộ vệ tên Thành Tuyền kia cũng đi theo. Nhớ những gì Văn Giới nói, cô ta đã âm thầm điều tra La Hầu. Có lẽ do ảnh hưởng của tâm lý, lần này gặp lại Thành Tuyền, Đông Cô cứ cảm thấy sởn gai ốc.
Vì có An Kình, hành trình của họ cực kỳ chậm, không dậy sớm, không đi khuya, phải mất hết 4 ngày trời mới về đến Tích Thành. Đông Cô đặt chân lên con phố thân quen, càng về đến gần nhà, lại nảy sinh ra cảm giác gần quê lòng yếu mềm hơn. La Hầu, vẫn là La Hầu, nhưng không phải là La Hầu nàng vẫn quen thuộc trước kia. Về đến Tích Thành đã chập choạng tối. Do thân phận chênh lệch, An Kình không ở cùng một nhà với gia đình Đông Cô được, y mướn trọn toà khách điếm phía sau của lầu Đông Càn để cư ngụ trong toàn bộ thời gian y học vẽ. Y chia tay với Đông Cô ở đầu con phố.
"Ta biết nhà của nàng, ngày mai sau bữa sáng, ta sẽ đến tìm nàng." Giọng của An Kình nhẹ nhàng thoải mái, Đông Cô nghe thì tâm trạng vô cùng nặng nề.
"...... Vâng."
An Kình vốn có ý muốn để Đông Cô ngồi tiếp tục ké xe về đến tận cửa, nhưng Đông Cô từ chối. Nàng lấy lại ngựa của mình, "Để tự tôi về là được, Yến Quân bôn ba suốt đường, về nghỉ ngơi trước đi."
An Kình gật đầu, mắt tiễn Đông Cô rời đi.
Về đến trước ngõ, Đông Cô xuống ngựa ở đầu ngõ. Ngõ nhỏ quanh co sâu hun hút, Đông Cô hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào. Đến trước cửa nhà. Cánh cửa gỗ thân quen, những bậc thang thân quen. Chỉ không biết người bên trong có còn là người thân quen.
"Cốc cốc......."
Trong buổi đêm như thế này, ngay cả tiếng gõ cửa cũng trở nên buồn bã hơn. Cánh cửa "kéttttt" một tiếng mở ra, Đông Cô bất chợt ngẩng đầu. Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng, một tay chống gậy, một tay vịn vào khung cửa. Vẻ mặt chàng vẫn như trước đây, yên tĩnh trầm lặng, chẳng có gì thay đổi. Nhưng Đông Cô không sao coi chàng như trước đây được nữa. Cuộc đời lận đận, đao pháp tuyệt vời, không đắn đo trước việc nghĩa, nhưng lại khổ luỵ vì tình. Chuyện đã đến nước này, Đông Cô đã không còn có thể nói rõ tình cảm của mình đối với chàng. Yêu, có. Tội nghiệp, cũng có.
"Nàng đã về."
"Ừ." Ta đã về.
La Hầu nhích người qua một bên, Đông Cô vẫn không nhúc nhích. Thế là La Hầu lấy làm lạ, chàng nhích gậy, Đông Cô vẫn không tiến vào.
Bàn tay của La Hầu thoáng siết lại, "Nàng.......Nàng đã ăn cơm tối chưa."
Đông Cô lắc đầu.
"Ta đi làm cơm, nàng vào phòng nghỉ ngơi trước."
Đông Cô hỏi: "Chàng đã ăn chưa."
"Ăn rồi."
Đông Cô nói: "Vậy thôi đừng nấu nữa, ta cũng không đói lắm." Nàng vươn tay đỡ lấy La Hầu. "Sao chàng mặc ít đồ đã chạy ra thế, đêm đã xuống rồi, chàng không lạnh—–"
Nói đến giữa chừng, Đông Cô nhớ ra gì đó, liền lập tức im bặt.
La Hầu vẫn đang đợi vế sau, cặp mắt nhìn nàng nghi hoặc.
"Đông Cô......."
Đông Cô cười cười, "Không có gì, chúng ta vào trong nhà thôi." Nàng cất bước tiến vào trong trước. Nhìn theo bóng lưng ấy, lồng ngực chàng không hiểu sao thắt lại, âm ỉ đau. Nghĩ một chút mới hiểu nguyên do. Thì ra xưa nay, nàng chưa từng bao giờ để chàng một mình đứng ngoài cửa. Nàng vẫn luôn đỡ chàng cùng bước vào nhà. La Hầu tự khuyên bản thân đừng nghĩ lung tung. Ngón tay của chàng đã cứng đờ, cố gắng nén cảm giác khổ sở trong lòng, nhìn mặt đất, cẩn thận từng bước lần vào phòng. Đông Cô đang còn thu cất quần áo, La Hầu đứng trong phòng. Cả căn phòng yên ắng, chỉ có âm thanh Đông Cô lật quần áo, càng khiến nỗi bất an trong lòng La Hầu dâng lên. Chàng thoáng ngập ngừng, rồi nhích lên một bước.
"Để ta giúp nàng cất."
"Không cần, sắp xong rồi, không còn gì để cất nữa."
"......" La Hầu cúi đầu. Trước đây khi họ bên nhau, Đông Cô vẫn thường là người có không hết chuyện để nói, La Hầu chỉ im lặng nghe là được. Chưa từng có sự im lặng nào như hiện giờ. La Hầu thật sự không có thiên phú để bắt chuyện, nhưng chàng lại muốn phá vỡ sự im lặng này theo phản xạ. Đông Cô cất mấy bộ quần áo xong, xoay người nhìn La Hầu. Người sau đứng ngay sau lưng nàng, ngay bên cạnh là chiếc ghế, thế mà chàng chẳng mảy may có ý định ngồi xuống nghỉ ngơi, cứ đứng sừng sững ra đó, đầu cúi nhìn mặt đất, giống như một đứa trẻ to xác đã phạm lỗi. Tim Đông Cô căng xót, nàng đến bên chàng, nhẹ nhàng ôm chàng. Cơ thể của La Hầu cứng đờ, các cơ bắp căng hết cỡ.
"Sao cứ đứng ngây ra thế." Nàng kéo tay La Hầu, không đi về phía bàn, mà đỡ chàng thẳng vào giường để chàng ngồi.
"Chàng ngồi ở đây trước đi, đừng nhúc nhích."
Đông Cô xoay người ra khỏi phòng, xuống nhà bếp đun một ấm nước nóng, đổ vào trong chậu, bưng vào phòng. Tư thế của La Hầu y chang như lúc ban nãy, quả thực chưa hề nhúc nhích. Đông Cô lấy khăn tay, rồi lấy từ trong chiếc rương nhỏ trong phòng ra chai rượu thuốc. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, nàng đặt chậu nước xuống bên chân La Hầu, xắn tay áo, cởi giày và vớ của La Hầu ra, rồi lại cẩn thận tháo chân gỗ của chàng ra.
Thử độ ấm của nước xong, nàng đặt một chân tàn tật của La Hầu vào trong chậu nước ấm.
Lúc hai bàn tay của nàng nhẹ nhàng bao phủ phần chân cụt, cuối cùng La Hầu không nhịn được nữa, bắt đầu run lên. Đôi bàn tay ấy đã gạt hết những căng cứng trên cơ thể của chàng, gạt bỏ chút ngoan cố trên người chàng, đem toàn bộ những bất an của đêm nay phơi bày ra hết. Đông Cô chăm chú giúp chàng ngâm chân, không ngẩng đầu lên, lẳng lặng nói: "Nước đâu có lạnh, sao lại run."
La Hầu nín thở, miễn cưỡng khống chế cơ thể, nhưng càng làm chàng run dữ hơn. Đông Cô khẽ thở dài một hơi, đứng thẳng người, lau tay ướt vào chiếc khăn tay, quay đầu ghé người tới gần, ôm La Hầu vào lòng. Hơi thở của chàng có vẻ như nặng nề hơn, nghe được thành tiếng. Nhiều ngày xa nhau, một đêm lòng rối bời. La Hầu giang tay ôm lấy thân hình yếu gầy của Đông Cô. Bàn tay của chàng bao rộng lớn, chỉ cần mở hai tay, thậm chí có thể ôm được hơn nửa tấm lưng của Đông Cô. Cơ thể trong tay, đối với chàng mà nói, vô cùng yếu ớt, chàng có thể không mất nhiều sức vặn bóp là đã có thể bẽ gãy nàng nơi thắt lưng. Nhưng bàn tay của chàng bao nhẹ nhàng, chỉ hơi đặt lên lưng nàng, cẩn thận, dè dặt, không dám tăng một chút lực dư thừa nào. Đông Cô áp mặt lên đỉnh đầu của La Hầu, mái tóc của chàng vừa khô vừa cứng, gối lên không thoải mái chút nào, nhưng Đông Cô lưu luyến không muốn rời.
Nàng nghĩ thầm, La Hầu như một tảng đá nhồi, bên trong là bánh bao chay. Bề mặt rõ cứng rõ lạnh, bên trong lại trắng tinh mềm mại. Vị ăn vào tuy rất bình dân, nhưng ăn nhiều có thể no, giữ bên mình rất thiết thực. Hơn nữa cầm trong tay cảm giác rất tốt, khiến người cầm không khỏi muốn ấn ấn bóp bóp.
"Những ngày ta không có nhà, chàng có bôi thuốc đàng hoàng không đấy."
"........"
Đông Cô thở dài, "Ta biết ngay mà......." Bàn tay nàng vuốt ve phần cổ rắn chắc của La Hầu, "Chàng cứ như thế, sau này làm sao ta còn dám yên tâm để mình chàng ở nhà."
".......Không sao, vết thương đã sớm lành rồi."
Đông Cô nghe chàng nói vậy, dùng tay đập chàng một cái. Tuy nghe kêu rõ to, nhưng sức dùng để đánh không mạnh.
"Bảo dưỡng, bảo dưỡng chàng hiểu không hả."
"......." Chàng không hiểu.
Đông Cô đảo mắt bất lực với không khí, bụng bảo dạ, Văn Giới nói đúng ghê, chàng chính là một tên ngốc. Nàng buông La Hầu ra, tiếp tục giúp chàng ngâm chân, sau khi ấm lên, nàng bắt đầu dùng rượu thuốc xoa bóp.
Dần dần La Hầu bình tĩnh trở lại, chàng cau mày, nhìn mặt đất kế bên.
"Vì sao nàng về trễ như vậy."
Tay của Đông Cô thoáng ngừng, ngẫm nghĩ, nói với La Hầu: "Chồng à, ta phải nói cho chàng hay một chuyện."
"Chuyện gì?"
Đông Cô xắp xếp lời nói trong đầu, xắp xếp mãi vẫn không tìm được cách nào hay ho để mở miệng, cuối cùng quyết định có sao nói vậy.
"Tiểu vương gia tới theo ta."
La Hầu ngẩng phắt đầu.
"Tiểu vương gia......."
"Là An Kình, chàng đã gặp qua ngài ấy."
Đương nhiên chàng đã gặp y, La Hầu rất nghi ngờ. Tại sao y muốn theo Đông Cô đến đây, y đã biết rồi sao? Y định làm gì, y tiếp cận Đông Cô là có ý muốn làm gì....... Uy hiếp chàng ư? Sắc mặt của La Hầu không thay đổi, nhưng trong lòng đang âm thầm nổi giận. Liệu y có làm Đông Cô bị tổn thương không.
La Hầu rất ít kết giao với ai, cho nên không hiểu lắm về mặt này. Chàng chỉ biết chiếu theo cách suy nghĩ rất đơn giản của bản thân mà suy xét. Đối với chàng, Đông Cô là tình, là sinh mạng, là một ràng buộc không sao buông được. Bất kể là ai, cũng không được làm nàng bị tổn thương trước mặt chàng.
Tuy người đàn ông này đơn thuần, nhưng mặc dù bình thường trông chàng trầm lặng hèn mọn, sâu trong tim chàng, La Sát Đao vẫn luôn tồn tại.
hết chương 39
Bình luận truyện