Một Nét Son Tình
Chương 7: Chàng đâu rồi
Mọi việc thuận lợi một cách bất ngờ.
Tâm trạng của Đông Cô cũng không còn căng thẳng như mấy hôm trước, thu xếp xong hết mọi việc, điều đầu tiên Đông Cô nghĩ tới, là đi thăm La Hầu. Mấy hôm nay lo bận chuyện lễ vật, Đông Cô không có thời gian rảnh, đã 4-5 ngày chưa gặp La Hầu. Nàng đã hiểu sâu sắc thế nào gọi là nhớ đến tận xương tuỷ; không gặp được chàng, cả người bứt rứt không yên. Lý Khương Liễm thu xếp chỗ cho Đông Cô ở lại trong xưởng mộc xong, Đông Cô cất hành lý rồi chạy thẳng đến quán rượu của La Hầu.
Tâm trạng của nàng rất vui, bước đi thoăn thoắt, lòng nghĩ, chốc nữa gặp La Hầu định phải nói chuyện đâu ra đó với chàng.
Nhưng khi đến đầu con hẻm thân quen, từ xa Đông Cô đã thấy cánh cửa quán của La Hầu đóng im ỉm. Nàng giật mình, vội vàng chạy tới tìm hiểu. Đúng là quán rượu đóng cửa, nàng gõ một hồi, không ai trả lời. Đông Cô hơi lo lắng, đi vòng ra phía sau con hẻm, nơi đó là nhà của La Hầu, cánh cửa gỗ nhỏ bé cũng đóng im ỉm. Đông Cô ôm hy vọng, gõ cửa, gọi tên La Hầu, nhưng không ai trả lời. Nàng ngồi phịch xuống trước cửa nhà La Hầu, trong đầu hoảng loạn. Nàng chưa từng gặp tình huống này bao giờ, có thể nói, La Hầu là người duy nhất nàng đem lòng thương trong cả hai cuộc đời, Đông Cô không có một chút kinh nghiệm nào, nàng không biết phải ứng phó ra sao.
La Hầu đã xảy ra chuyện gì?
Nàng không dám nghĩ thêm, ngồi thẫn thờ một hồi, bất chợt nhớ đến hàng xóm láng giềng quanh khu. Đông Cô vốn không ưa những người này, cho rằng bọn họ nhìn La Hầu với con mắt phiến diện và kì thị, nhưng giờ đây nàng không có cách nào khác, chỉ biết gõ cửa hỏi thăm.
Căn hộ gần La Hầu nhất có một người phụ nữ độ 30 tuổi ra mở cửa. Cô ta thấy trước cửa mình có một cô gái đang đứng, bộ dạng sốt ruột lo lắng.
Cô ta ngập ngừng hỏi: "Cô là ai?"
"Thưa bà, vãn bối tên gọi Đông Cô." Đông Cô vô cùng lo lắng, tiến lên thêm mấy bước. "Xin bà thứ lỗi, cho vãn bối mạn phép hỏi, bà có biết La Hầu đã đi đâu rồi không ạ?"
Vừa nghe đến tên La Hầu, người phụ nữ lập tức cau mày.
Cô ta nhìn Đông Cô đầy nghi hoặc, "Cô là ai? Hỏi thăm tên tàn phế đó để làm gì?"
Đông Cô nghe người phụ nữ nọ mở lời đã bất nhã, trong lòng tức giận, nhưng vẫn muốn hỏi thăm hành tung của La Hầu cho rõ, nên không dám bực ra mặt.
"Vãn bối là bạn tốt của La Hầu, bà có biết chàng đã đi đâu rồi không ạ?"
Người phụ nữ nọ đánh giá Đông Cô từ đầu đến chân, "Bạn tốt? Sao cô lại có thể đi kết bạn với loại người như hắn?"
Đông Cô nổi nóng.
"Nếu như bà không biết La Hầu đã đi đâu, cảm phiền nói thẳng cho vãn bối hay."
Người phụ nữ đó nhìn Đông Cô, như đang suy nghĩ điều gì, rồi bỗng reo lên một tiếng.
"Lẽ nào cô là cái người đã nhìn trúng cái tên La Hầu đó?"
Đông Cô không còn cách nào khác, đành gật đầu.
Lần này thì người phụ nữ kia nhìn Đông Cô gật gù, hoạt bát hẳn lên.
"Ha ha, thì ra là cô, sao cô lại chấm cái tên tàn phế đó?" Cô ta ghé mặt đến gần Đông Cô, "Hay là giống như người ta đồn ngoài đường, chấm nhà cửa và quán rượu của hắn?"
Đông Cô nhíu chặt mày, "Xin bà giữ tự trọng, vãn bối và La Hầu quý mến nhau thật lòng, không giống như những lời đồn đãi bên ngoài."
"Quý mến nhau thật lòng?" Người phụ nữ nhìn Đông Cô như nhìn một con quái vật, "Cô bé này, cô điên rồi à? Chúng tôi ở quanh hắn đều chán ghét hắn xúi quẩy, cô còn đi "quý mến thật lòng" với hắn? Cô nhìn cái giò kia của hắn không thấy kinh tởm sao?"
Đông Cô nghĩ thầm, tôi thấy bà mới kinh tởm.
Mắt người phụ nữ nọ nhìn quanh, rồi dí mặt đến gần mặt Đông Cô, cười một cách khả ố, hạ giọng thật thấp xuống, nói: "Cô phải nghĩ cho kỹ đấy, không chừng cái chỗ kia của hắn cũng bị người ta chém chung với cái đùi hắn, cẩn thận không thôi mai mốt chả có gì chơi được đâu."
"Đủ rồi!"
Đông Cô nhịn hết nổi, nàng không biết mắng người, chỉ cảm thấy phẫn nộ đến sắp bùng nổ.
Tiếng quát của nàng khiến cho người phụ nữ kia giật bắn mình.
"La cái gì mà la chứ, điên à! Quân què quân điên, đúng là một đôi."
Người phụ nữ nhổ toẹt một một bãi xuống đất, sập cửa nhà lại.
Đông Cô đứng trước cửa nhà cô ta, nhìn cánh cửa vừa hung hăng sập lại, "phì" một tiếng xoay người rời đi.
"Xin cô nương dừng bước."
Lúc Đông Cô xoay người, bỗng sau lưng có một giọng nói. Nàng ngoái nhìn, phát hiện cách đó không xa có một chàng trai. Chàng trai này tuổi trông có vẻ không lớn lắm, nhưng nét mặt nhuốm phong sương, ăn mặc cũng vô cùng giản dị. Trong tay y đang cầm một túi vải, có vẻ như mới đi đâu đó về. Đông Cô nghi hoặc nhìn y. Chàng trai đó có vẻ như không quen nhìn vào mặt phụ nữ, hơi cúi đầu.
"Con vừa đi ngang qua đây, vô tình nghe thấy cô nương nói chuyện với người khác, xin cô nương đừng trách."
Giọng của chàng trang dịu dàng, khiến cho cơn giận trong Đông Cô nguôi đi không ít. Đông Cô đứng thẳng người, cung kính hành lễ với y.
"Đương nhiên không trách, công tử có lời xin cứ nói."
Chàng trai ngập ngừng một chút, nắm chặt lấy túi vải trong tay, nói với Đông Cô: "La Hầu mà cô nương nhắc đến, con biết hắn đi đâu."
"Thật sao?!"
Đông Cô không sao ngờ được chàng trai này lại biết tông tích của La Hầu, nàng vội vàng chạy đến trước mặt y.
"Chàng đã đi đâu?"
Chàng trai nọ có vẻ như hốt hoảng, ôm chặt lấy túi vải trong tay, lùi ra sau mấy bước. Đông Cô thấy mình đã doạ y sợ, kiềm chế bản thân, nói: "Xin công tử thứ lỗi, là tôi thật sự đang rất lo lắng cho La Hầu."
Chàng trai nhìn Đông Cô, trong mắt đầy suy tư, nhưng không có chút ác ý.
Y chậm rãi kể: "Hôm qua, con đã gặp La Hầu ở trước ngõ. Hắn thuê một cỗ xe bò, trông như có việc phải ra khỏi nhà."
"Thuê xe?"
Chàng trai gật đầu.
"Đi đâu?"
"Thưa, điều này thì không rõ." Chàng trai nhìn Đông Cô, "Nhưng xin cô nương đừng lo lắng, con thấy hắn không mang theo hành lý, có vẻ như không đi xa, trong vòng 1-2 ngày chắc sẽ quay về."
Đông Cô gật đầu, không biết phải làm gì.
Chàng trai nhìn Đông Cô, do dự mấy lần, rồi khẽ hỏi: "Cô nương và La Hầu đó có thật......"
Tuy chàng trai không hỏi hết câu, nhưng Đông Cô hiểu ý của y, nàng gật đầu quả quyết.
"La Hầu là người trong lòng của tôi."
"Vì sao cô nương......."
Có lẽ không hay hỏi những lời như thế này, giọng của chàng trai càng lúc càng nhỏ lại, đầu cũng cúi gằm, không dám nhìn Đông Cô.
"Cuộc đời của chàng đầy gian khổ, tôi kính trọng chàng, đau xót cho chàng." Đông Cô nghĩ đến La Hầu, nghĩ đến đôi mắt bình yên phẳng lặng của chàng, nghĩ đến đôi môi ấm áp của chàng và bàn tay chai cứng của chàng, lòng chợt yếu mềm, khẽ nói:
"Và yêu chàng......"
Chàng trai kinh ngạc khẽ than một tiếng, Đông Cô biết, chắc chắn trong mắt chàng trai ấy, nàng rất kỳ lạ, nhưng nàng không muốn giải thích. Tình yêu của nàng, là chuyện giữa nàng và La Hầu, không liên quan đến ai khác.
"Cảm ơn công tử, tôi xin cáo từ."
Đông Cô lại hành lễ lần nữa với chàng trai, rồi xoay người rời đi.
Dù sao đi nữa, có tin tức về chàng, là chuyện tốt. Chỉ có điều, vì sao La Hầu rời nhà, chàng đã đi đâu, có chuyện gấp rút gì không?
Đông Cô đầy thắc mắc trong đầu, lo lắng, nhưng không biết làm gì, chỉ có thể chờ La Hầu quay về. Nàng sốt ruột bồn chồn. Thế giới này không có công cụ gì để liên lạc, đúng là bất tiện.
Trong lúc Đông Cô đứng ngồi không yên, chờ La Hầu về, thôn trưởng đưa tin tới, đất nhà Đông Cô đã bán được. Người mua, Đông Cô cũng quen, là người trong thôn, vì trong nhà mới mừng có thêm con gái, nên muốn mua đất để dựng nhà. Do đều quen biết, cho nên mọi việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, Đông Cô cầm khế ước bán đất về thôn, quả nhiên không gặp bất cứ vấn đề gì, hôm nay là có thể lấy được tiền bán đất. Kết quả lại gặp rắc rối.
Rắc rối này không đến từ ai khác, chính là cái cậu út nhà họ Chu luôn ngày đêm nhung nhớ Đông Cô, Chu Thượng. Về đến đầu thôn, trông thấy Chu Thượng, Đông Cô đã thấy chẳng lành, nhưng đối phương đã trông thấy nàng, khó tránh đi được, chỉ còn nước gắng gượng tiếp tục tiến lên.
"Đông Cô......"
Chu Thượng xinh xắn đáng yêu, rất được lòng mọi người, hôm nay còn cố ý trang điểm, má phấn – môi đào – răng trắng phau, nhìn chẳng giống trai thôn dã, mà giống như công tử phú hộ hơn.
"Thượng Nhi."
Đông Cô là bạn thân của Chu Đơn, cũng rất quen mặt Chu Thượng. Từ bé Chu Thượng đã xinh xắn, nàng luôn cưng chiều cậu ta, xem Chu Thượng như em trai của mình.
Chu Thượng hỏi: "Cớ sao Đông Cô dọn đi?"
"Chị có một số việc cần làm, nhưng dọn đi không xa chút nào."
Chu Thượng âu sầu: "Đông Cô muốn làm gì?"
Đông Cô không biết phải giải thích thế nào với cậu ta, chỉ thận trọng nói: "Không phải là chị sẽ không về lại, sau này sẽ đến thăm em."
Chu Thượng bất chợt ngước mắt, nhìn thẳng vào mặt Đông Cô.
"Đông Cô, năm nay em lên 16 rồi."
Đông Cô cười: "Đúng vậy, Thượng Nhi đã thành một đại công tử rồi."
Chu Thượng sốt ruột: "Em lên 16, có thể thành thân rồi."
Đông Cô thoáng sửng sốt, rồi mới hiểu ra ý của Chu Thượng. Nàng nghĩ một chút, nhìn vào mắt Chu Thượng, "Thượng Nhi, tìm gả cho ai mà em thích đi."
Mắt Chu Thượng đỏ hoe, "Người không hiểu ý em sao?"
Đông Cô nhẹ nhàng nói:
"Chị hiểu, nhưng chị không phải lương duyên của em."
Lệ trong mắt Chu Thượng lưng tròng.
"Người đã có ai khác trong tim?"
Đông Cô lẳng lặng nhìn cậu bé.
Chu Thượng trợn tròn cặp mắt đỏ hoe, "Hắn có đẹp bằng em?"
Đông Cô cười hiền hoà với cậu.
"Trong tim chị, chàng là người đẹp nhất."
Nước mắt của Chu Thượng rớt lã chã hai hàng, Đông Cô không muốn nhẫn tâm, nhưng tự nhủ như thế này mới tốt cho cậu ta. Đau ngắn còn hơn đau dài, nói ra sớm để không làm cậu bé bị lỡ duyên.
"Từ nay ta không muốn gặp người nữa."
Chu Thượng chạy đi, để lại Đông Cô đứng yên nơi đó.
hết chương 7
Tâm trạng của Đông Cô cũng không còn căng thẳng như mấy hôm trước, thu xếp xong hết mọi việc, điều đầu tiên Đông Cô nghĩ tới, là đi thăm La Hầu. Mấy hôm nay lo bận chuyện lễ vật, Đông Cô không có thời gian rảnh, đã 4-5 ngày chưa gặp La Hầu. Nàng đã hiểu sâu sắc thế nào gọi là nhớ đến tận xương tuỷ; không gặp được chàng, cả người bứt rứt không yên. Lý Khương Liễm thu xếp chỗ cho Đông Cô ở lại trong xưởng mộc xong, Đông Cô cất hành lý rồi chạy thẳng đến quán rượu của La Hầu.
Tâm trạng của nàng rất vui, bước đi thoăn thoắt, lòng nghĩ, chốc nữa gặp La Hầu định phải nói chuyện đâu ra đó với chàng.
Nhưng khi đến đầu con hẻm thân quen, từ xa Đông Cô đã thấy cánh cửa quán của La Hầu đóng im ỉm. Nàng giật mình, vội vàng chạy tới tìm hiểu. Đúng là quán rượu đóng cửa, nàng gõ một hồi, không ai trả lời. Đông Cô hơi lo lắng, đi vòng ra phía sau con hẻm, nơi đó là nhà của La Hầu, cánh cửa gỗ nhỏ bé cũng đóng im ỉm. Đông Cô ôm hy vọng, gõ cửa, gọi tên La Hầu, nhưng không ai trả lời. Nàng ngồi phịch xuống trước cửa nhà La Hầu, trong đầu hoảng loạn. Nàng chưa từng gặp tình huống này bao giờ, có thể nói, La Hầu là người duy nhất nàng đem lòng thương trong cả hai cuộc đời, Đông Cô không có một chút kinh nghiệm nào, nàng không biết phải ứng phó ra sao.
La Hầu đã xảy ra chuyện gì?
Nàng không dám nghĩ thêm, ngồi thẫn thờ một hồi, bất chợt nhớ đến hàng xóm láng giềng quanh khu. Đông Cô vốn không ưa những người này, cho rằng bọn họ nhìn La Hầu với con mắt phiến diện và kì thị, nhưng giờ đây nàng không có cách nào khác, chỉ biết gõ cửa hỏi thăm.
Căn hộ gần La Hầu nhất có một người phụ nữ độ 30 tuổi ra mở cửa. Cô ta thấy trước cửa mình có một cô gái đang đứng, bộ dạng sốt ruột lo lắng.
Cô ta ngập ngừng hỏi: "Cô là ai?"
"Thưa bà, vãn bối tên gọi Đông Cô." Đông Cô vô cùng lo lắng, tiến lên thêm mấy bước. "Xin bà thứ lỗi, cho vãn bối mạn phép hỏi, bà có biết La Hầu đã đi đâu rồi không ạ?"
Vừa nghe đến tên La Hầu, người phụ nữ lập tức cau mày.
Cô ta nhìn Đông Cô đầy nghi hoặc, "Cô là ai? Hỏi thăm tên tàn phế đó để làm gì?"
Đông Cô nghe người phụ nữ nọ mở lời đã bất nhã, trong lòng tức giận, nhưng vẫn muốn hỏi thăm hành tung của La Hầu cho rõ, nên không dám bực ra mặt.
"Vãn bối là bạn tốt của La Hầu, bà có biết chàng đã đi đâu rồi không ạ?"
Người phụ nữ nọ đánh giá Đông Cô từ đầu đến chân, "Bạn tốt? Sao cô lại có thể đi kết bạn với loại người như hắn?"
Đông Cô nổi nóng.
"Nếu như bà không biết La Hầu đã đi đâu, cảm phiền nói thẳng cho vãn bối hay."
Người phụ nữ đó nhìn Đông Cô, như đang suy nghĩ điều gì, rồi bỗng reo lên một tiếng.
"Lẽ nào cô là cái người đã nhìn trúng cái tên La Hầu đó?"
Đông Cô không còn cách nào khác, đành gật đầu.
Lần này thì người phụ nữ kia nhìn Đông Cô gật gù, hoạt bát hẳn lên.
"Ha ha, thì ra là cô, sao cô lại chấm cái tên tàn phế đó?" Cô ta ghé mặt đến gần Đông Cô, "Hay là giống như người ta đồn ngoài đường, chấm nhà cửa và quán rượu của hắn?"
Đông Cô nhíu chặt mày, "Xin bà giữ tự trọng, vãn bối và La Hầu quý mến nhau thật lòng, không giống như những lời đồn đãi bên ngoài."
"Quý mến nhau thật lòng?" Người phụ nữ nhìn Đông Cô như nhìn một con quái vật, "Cô bé này, cô điên rồi à? Chúng tôi ở quanh hắn đều chán ghét hắn xúi quẩy, cô còn đi "quý mến thật lòng" với hắn? Cô nhìn cái giò kia của hắn không thấy kinh tởm sao?"
Đông Cô nghĩ thầm, tôi thấy bà mới kinh tởm.
Mắt người phụ nữ nọ nhìn quanh, rồi dí mặt đến gần mặt Đông Cô, cười một cách khả ố, hạ giọng thật thấp xuống, nói: "Cô phải nghĩ cho kỹ đấy, không chừng cái chỗ kia của hắn cũng bị người ta chém chung với cái đùi hắn, cẩn thận không thôi mai mốt chả có gì chơi được đâu."
"Đủ rồi!"
Đông Cô nhịn hết nổi, nàng không biết mắng người, chỉ cảm thấy phẫn nộ đến sắp bùng nổ.
Tiếng quát của nàng khiến cho người phụ nữ kia giật bắn mình.
"La cái gì mà la chứ, điên à! Quân què quân điên, đúng là một đôi."
Người phụ nữ nhổ toẹt một một bãi xuống đất, sập cửa nhà lại.
Đông Cô đứng trước cửa nhà cô ta, nhìn cánh cửa vừa hung hăng sập lại, "phì" một tiếng xoay người rời đi.
"Xin cô nương dừng bước."
Lúc Đông Cô xoay người, bỗng sau lưng có một giọng nói. Nàng ngoái nhìn, phát hiện cách đó không xa có một chàng trai. Chàng trai này tuổi trông có vẻ không lớn lắm, nhưng nét mặt nhuốm phong sương, ăn mặc cũng vô cùng giản dị. Trong tay y đang cầm một túi vải, có vẻ như mới đi đâu đó về. Đông Cô nghi hoặc nhìn y. Chàng trai đó có vẻ như không quen nhìn vào mặt phụ nữ, hơi cúi đầu.
"Con vừa đi ngang qua đây, vô tình nghe thấy cô nương nói chuyện với người khác, xin cô nương đừng trách."
Giọng của chàng trang dịu dàng, khiến cho cơn giận trong Đông Cô nguôi đi không ít. Đông Cô đứng thẳng người, cung kính hành lễ với y.
"Đương nhiên không trách, công tử có lời xin cứ nói."
Chàng trai ngập ngừng một chút, nắm chặt lấy túi vải trong tay, nói với Đông Cô: "La Hầu mà cô nương nhắc đến, con biết hắn đi đâu."
"Thật sao?!"
Đông Cô không sao ngờ được chàng trai này lại biết tông tích của La Hầu, nàng vội vàng chạy đến trước mặt y.
"Chàng đã đi đâu?"
Chàng trai nọ có vẻ như hốt hoảng, ôm chặt lấy túi vải trong tay, lùi ra sau mấy bước. Đông Cô thấy mình đã doạ y sợ, kiềm chế bản thân, nói: "Xin công tử thứ lỗi, là tôi thật sự đang rất lo lắng cho La Hầu."
Chàng trai nhìn Đông Cô, trong mắt đầy suy tư, nhưng không có chút ác ý.
Y chậm rãi kể: "Hôm qua, con đã gặp La Hầu ở trước ngõ. Hắn thuê một cỗ xe bò, trông như có việc phải ra khỏi nhà."
"Thuê xe?"
Chàng trai gật đầu.
"Đi đâu?"
"Thưa, điều này thì không rõ." Chàng trai nhìn Đông Cô, "Nhưng xin cô nương đừng lo lắng, con thấy hắn không mang theo hành lý, có vẻ như không đi xa, trong vòng 1-2 ngày chắc sẽ quay về."
Đông Cô gật đầu, không biết phải làm gì.
Chàng trai nhìn Đông Cô, do dự mấy lần, rồi khẽ hỏi: "Cô nương và La Hầu đó có thật......"
Tuy chàng trai không hỏi hết câu, nhưng Đông Cô hiểu ý của y, nàng gật đầu quả quyết.
"La Hầu là người trong lòng của tôi."
"Vì sao cô nương......."
Có lẽ không hay hỏi những lời như thế này, giọng của chàng trai càng lúc càng nhỏ lại, đầu cũng cúi gằm, không dám nhìn Đông Cô.
"Cuộc đời của chàng đầy gian khổ, tôi kính trọng chàng, đau xót cho chàng." Đông Cô nghĩ đến La Hầu, nghĩ đến đôi mắt bình yên phẳng lặng của chàng, nghĩ đến đôi môi ấm áp của chàng và bàn tay chai cứng của chàng, lòng chợt yếu mềm, khẽ nói:
"Và yêu chàng......"
Chàng trai kinh ngạc khẽ than một tiếng, Đông Cô biết, chắc chắn trong mắt chàng trai ấy, nàng rất kỳ lạ, nhưng nàng không muốn giải thích. Tình yêu của nàng, là chuyện giữa nàng và La Hầu, không liên quan đến ai khác.
"Cảm ơn công tử, tôi xin cáo từ."
Đông Cô lại hành lễ lần nữa với chàng trai, rồi xoay người rời đi.
Dù sao đi nữa, có tin tức về chàng, là chuyện tốt. Chỉ có điều, vì sao La Hầu rời nhà, chàng đã đi đâu, có chuyện gấp rút gì không?
Đông Cô đầy thắc mắc trong đầu, lo lắng, nhưng không biết làm gì, chỉ có thể chờ La Hầu quay về. Nàng sốt ruột bồn chồn. Thế giới này không có công cụ gì để liên lạc, đúng là bất tiện.
Trong lúc Đông Cô đứng ngồi không yên, chờ La Hầu về, thôn trưởng đưa tin tới, đất nhà Đông Cô đã bán được. Người mua, Đông Cô cũng quen, là người trong thôn, vì trong nhà mới mừng có thêm con gái, nên muốn mua đất để dựng nhà. Do đều quen biết, cho nên mọi việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, Đông Cô cầm khế ước bán đất về thôn, quả nhiên không gặp bất cứ vấn đề gì, hôm nay là có thể lấy được tiền bán đất. Kết quả lại gặp rắc rối.
Rắc rối này không đến từ ai khác, chính là cái cậu út nhà họ Chu luôn ngày đêm nhung nhớ Đông Cô, Chu Thượng. Về đến đầu thôn, trông thấy Chu Thượng, Đông Cô đã thấy chẳng lành, nhưng đối phương đã trông thấy nàng, khó tránh đi được, chỉ còn nước gắng gượng tiếp tục tiến lên.
"Đông Cô......"
Chu Thượng xinh xắn đáng yêu, rất được lòng mọi người, hôm nay còn cố ý trang điểm, má phấn – môi đào – răng trắng phau, nhìn chẳng giống trai thôn dã, mà giống như công tử phú hộ hơn.
"Thượng Nhi."
Đông Cô là bạn thân của Chu Đơn, cũng rất quen mặt Chu Thượng. Từ bé Chu Thượng đã xinh xắn, nàng luôn cưng chiều cậu ta, xem Chu Thượng như em trai của mình.
Chu Thượng hỏi: "Cớ sao Đông Cô dọn đi?"
"Chị có một số việc cần làm, nhưng dọn đi không xa chút nào."
Chu Thượng âu sầu: "Đông Cô muốn làm gì?"
Đông Cô không biết phải giải thích thế nào với cậu ta, chỉ thận trọng nói: "Không phải là chị sẽ không về lại, sau này sẽ đến thăm em."
Chu Thượng bất chợt ngước mắt, nhìn thẳng vào mặt Đông Cô.
"Đông Cô, năm nay em lên 16 rồi."
Đông Cô cười: "Đúng vậy, Thượng Nhi đã thành một đại công tử rồi."
Chu Thượng sốt ruột: "Em lên 16, có thể thành thân rồi."
Đông Cô thoáng sửng sốt, rồi mới hiểu ra ý của Chu Thượng. Nàng nghĩ một chút, nhìn vào mắt Chu Thượng, "Thượng Nhi, tìm gả cho ai mà em thích đi."
Mắt Chu Thượng đỏ hoe, "Người không hiểu ý em sao?"
Đông Cô nhẹ nhàng nói:
"Chị hiểu, nhưng chị không phải lương duyên của em."
Lệ trong mắt Chu Thượng lưng tròng.
"Người đã có ai khác trong tim?"
Đông Cô lẳng lặng nhìn cậu bé.
Chu Thượng trợn tròn cặp mắt đỏ hoe, "Hắn có đẹp bằng em?"
Đông Cô cười hiền hoà với cậu.
"Trong tim chị, chàng là người đẹp nhất."
Nước mắt của Chu Thượng rớt lã chã hai hàng, Đông Cô không muốn nhẫn tâm, nhưng tự nhủ như thế này mới tốt cho cậu ta. Đau ngắn còn hơn đau dài, nói ra sớm để không làm cậu bé bị lỡ duyên.
"Từ nay ta không muốn gặp người nữa."
Chu Thượng chạy đi, để lại Đông Cô đứng yên nơi đó.
hết chương 7
Bình luận truyện