Một Người Cha Và Ba Đứa Con
Quyển 3 - Chương 6: Ngoại Truyện 06 - Truyện cười: Nàng tiên cá
Truyện kể rằng trong đại dương bao la kia, sinh trưởng vô số sinh vật diệu kì, tất cả những sinh vật sinh sống ở hải vực mênh mông không biên giới này, đều do Vua Thủy Tề cai trị.
Nam An Vương gia bơi ra: “Trên thế giới rộng lớn nhất chính là đại dương, rộng lớn hơn đại dương chính là bầu trời, mà rộng lớn hơn cả bầu trời chính là tâm hồn của Vua Thủy Tề ta…. Ta là một người cha từ ái, trong tất cả những người làm cha ở trong truyện này, dường như chỉ có ta là còn tương đối bình thường!”
Vị Vua Thủy Tề bình thường này có chín người con gái, các nàng là chín nàng tiên cá được hâm mộ nhất toàn đại dương.
Cô cả là người thông minh nhưng ngoại hình không xuất sắc, hình thể thiên về đầy đặn, tay nghề nấu ăn cực ngon Thái thú đại nhân Vu Triêu Tông.
(Mọi người: Vì sao hắn là chị cả?
Vu Triêu Tông: Đây là thịt nướng ta đây vừa làm xong, người nào không đồng ý không được ăn….
Mọi người xông tới tranh nhau: Đồng ý! Ngươi không làm chị cả thì ai làm? )
Cô hai là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái Giang Nam minh chủ Trác Phi Văn.
Cô ba là đương gia chủ nhân của Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc Lâu Kinh Hoài.
Cô tư là siêu cấp mù đường, vừa ra khỏi cửa sẽ lạc ở bên ngoài, không ra khỏi cửa thì lạc trong nhà, tiểu tư A Phát.
Cô năm là xa xem giống thịt viên, gần xem càng giống thịt viên nha hoàn mập Tiểu Châu.
Cô sáu là vốn tưởng rằng rất lợi hại, nhưng lại chết cực kỳ đơn giản, nhân vật phản diện Nghiêm Khang. (Toàn thể độc giả ngất, không dậy nổi…)
Cô bảy là làm mọi người đợi nửa ngày mới lên sân khấu người đầu tiên trong nhóm phụ thân và ba hài tử, nhị thiếu gia Tịch Nguyện.
Cô tám là dựa theo quyết định của đương gia trình tự xếp hạng sau Tịch Nguyện, tiểu khả ái Tịch Thiên.
(Tịch Thiên hết hồn: Mặc dù theo trình tự cách Kinh Hoài ca có chút xa, cuối cùng cũng có thể ở cùng nhị ca….
Tịch Nguyện một chưởng ném bay một khối đá san hô: Cục cưng dốt nát đừng dính lấy ta, đến chỗ tam tỷ của ngươi đi! Vì sao ta phải cùng đám người kỳ quái này làm tỷ muội?
Niu Niu: Ai bảo hắn sinh chín con gái? Ngươi không biết trên đời này đang có chuyện gom nhân số sao?)
Sau đó, giữa lúc mọi người đang chờ đợi, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa, rốt cục ở trong tiếng nhạc như tiếng sóng biển gào thét, đi theo phía sau tám người chị gái bằng tư thế tao nhã nhất, chuẩn mực nhất, gợi cảm nhất bơi ra.
(Vua Thủy Tề té từ trên ngai vàng xuống, tám cô con gái phun ra một búng máu, chúng độc giả bắt đầu nổi điên!!!
Độc giả: Vì sao? Vì sao hắn là cửu công chúa? Phụ thân đâu, gọi phụ thân đến đây!
Niu Niu đúng lý hợp tình: Đây là ngoại truyện mà! Ngoại truyện vốn là viết về diễn viên phụ đó!
Sau một lúc lâu, Vua Thủy Tề ngoi lên: Cho dù là muốn tìm một diễn viên phụ, nhưng vì sao nhất định phải là hắn? Bổn vương không thể chịu nổi khi có đứa con gái như vậy….
Niu Niu kỳ quái: Hắn có điểm nào không tốt?
Nhìn lại, phịch một tiếng, Niu Niu cũng té xỉu: Phúc Bá! Ngươi bơi theo các nàng ra làm gì? Còn chưa đến phiên ngươi lên sân khấu đâu!
Phúc Bá: Lão nô muốn đi ra trước nhìn xem có cái gì hay ho không để thu lại…. )
Trong tiếng hộc máu, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa Nguyên Mẫn, rốt cục xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nam An Vương gia mặt mũi tươi cười: Con gái út thân yêu của ta, hôm nay là ngày trưởng thành mười sáu tuổi của con, các chị gái từ năm sông bốn biển bơi về mừng sinh nhật của con, con có vui không?
Nguyên Mẫn dịu ngoan trả lời: Vui.
Đại công chúa Vu Triêu Tông: Em gái, đây là quà của ta, sách có kí tên ta ‘Mười lăm cách tráng trứng gà’
Nhị công chúa Trác Phi Văn: Ta tặng ngươi một loại dược liệu thần kì tên là tàng tường hoa, biên kịch Niu Niu nói đây là đạo cụ rất quan trọng, giữ cẩn thận đừng để mất.
Tam công chúa Lâu Kinh Hoài: Lần trước mua hai con bát ca, một con nhuộm màu đỏ tặng cha, con màu gốc này tặng ngươi.
Tứ công chúa A Phát: Đây là bản đồ giao thông mới nhất của toàn hải vực, ta tặng ngươi trước, chờ lúc ta trở về sẽ tìm ngươi mượn.
Ngũ công chúa Tiểu Châu: Tặng ngươi một loại thuốc canxi nổi tiếng, xương yếu cần bổ sung canxi! Nhìn ta bồi bổ khỏe mạnh chưa.
Lục công chúa Nghiêm Khang sờ khắp người: Hình như chỉ cầm theo lệnh truy nã. (Nguyên Mẫn toát mồ hôi: Quốc sư, ngài không cần tặng…. )
Thất công chúa Tịch Nguyện: Ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi, ngươi muốn tiền mặt hay chi phiếu?
Bát công chúa Tịch Thiên: Đây là thiếp mừng sinh nhật ta tự làm, phía trên có lời chúc chân thành của ta!
Nguyên Mẫn cầm lấy tấm thiệp đọc: Heo ngươi sinh nhật vui vẻ! Mong ngươi ước muốn đạt thành, phúc như Đông Hải chảy nước miếng, thọ như nam sơn không già hành….
Nam An Vương gia: Quà của các chị đều phải cất kỹ. Con gái, con có ước nguyện sinh nhật gì không?
Nguyên Mẫn: Phụ vương tôn kính, con đã nghe cha nói rằng rộng lớn hơn biển cả chính là bầu trời, liệu con có thể ngoi lên mặt biển, ngắm nhìn bầu trời cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được thấy chăng?
Nam An Vương gia lo lắng nói: Nhưng mà trên mặt biển có những con thuyền qua lại, trên thuyền có những sinh vật đáng sợ gọi là con người, bọn họ luôn thích biến những nàng tiên cá nhỏ bé đáng yêu thành bọt biển. Bà tổ của con đã từng lọt vào tay chúng, đứa bé thiện lương như con, phụ vương thật sự lo lắng.
Nguyên Mẫn không muốn làm cho cha khó xử, thương tâm nhỏ lệ, giọt nước mắt biến thành một viên trân châu, ở trong nước phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nam An Vương gia: Con à, nếu nói trên đời có điều gì ta không đành lòng thấy nhất, đó chính là nước mắt của con. Thôi được rồi, để tám chị con đi cùng, nổi lên nhìn một chút rồi lập tức xuống được không.
Công chúa Nguyên Mẫn vui mừng đáp ứng. Chín nàng tiên cá xinh đẹp (??) do đại công chúa đảm nhiệm đội trưởng, xếp thành một đội bơi lên mặt biển.
.
Vu Triêu Tông: Cuối cùng cũng lên mặt biển. Chúng ta kiểm kê nhân số một chút. Ai không đến giơ tay!
Không ai giơ tay.
Vu Triêu Tông: Tốt. Tất cả mọi người đều đến. Tiếp theo chúng ta….
Tịch Thiên nhỏ giọng thì thầm: Chị cả, không thấy chị tư. Thật kỳ quái nha, chị ấy rõ ràng đứng ở giữa hàng mà.
Tịch Nguyện: Cục cưng dốt nát, chị tư không thấy là chuyện rất bình thường, lúc trở về đến chỗ đội tuần tra đại dương đón chị ấy về là được.
Vu Triêu Tông: Đừng để mất thời gian, em út, ngươi hãy mau nhìn những gì cần nhìn, chúng ta sớm về nhà, ta nấu canh sâm ngàn năm còn đang để trên bếp nữa.
Nguyên Mẫn nâng lên đôi mắt dịu dàng, chỉ thấy đỉnh đầu mây đen dầy đặc, như thể chiếc chăn bông dầy đè ép xuống.
Nguyên Mẫn: Đây là bầu trời rộng lớn hơn cả đại dương sao? Thật khiến cho người ta thất vọng.
Trác Phi Văn: Em út à, kỳ thật thứ em thấy không hẳn là bầu trời, bầu trời thật sự màu xanh lam, cao cao, tỏa ra ánh mặt trời vàng óng. Chỉ là hôm nay thời tiết không tốt, có lẽ bão táp sắp đến.
Nguyên Mẫn cầu xin: Các chị, chúng ta đợi một lát hãy đi, chờ tầng mây tan đi, để cho em nhìn một chút bầu trời thật sự đi mà.
Các chị đều rất mềm lòng, vì thế đồng ý. Chín nàng tiên cá ở trên mặt biển bơi qua bơi lại, chờ đợi trời trong.
Tịch Thiên: Các chị nhìn xem chỗ kia? Một con cá thật to nha!
Tịch Nguyện cốc đầu nó: Cục cưng dốt nát! Thế mà cũng là công chúa đại dương, cái kia mà là cá à? Đó là con thuyền!
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn sinh vật được xưng là đáng sợ nhất trên con thuyền kia.
Tiểu Châu chảy nước miếng: Đứng ở trên thuyền chính là con người? Đẹp trai quá! Người đứng bên cạnh hắn cũng rất tuấn tú! Bọn họ là ai nhỉ?
Mọi người nhìn nhau, cũng không biết.
Một con rùa ngàn tuổi xuất hiện: Lão nô hồi bẩm các vị công chúa, đó là con tàu của hoàng gia Tịch thị, đưa vương tử đến nước láng giềng tiến hành chuyến viếng thăm không chính thức, các vị nhìn thấy chính là vương tử cùng người bạn quý tộc của hắn.
Mọi người giật mình: Phúc Bá! Ngươi đến từ hồi nào vậy? Trên lưng cõng cái gì vậy?
Phúc Bá: Biên kịch Niu Niu phân cho nhân vật của ta đó là chỉ cần nghe thấy vấn đề không có người trả lời được thì hiện ra.
Lúc này, tầng mây trên trời chẳng những không tản ra, ngược lại càng ngày càng dầy, sóng biển đánh cũng càng ngày càng cao, dần dần bắt đầu rít gào. Chiếc thuyền to lớn kia hiện giờ giống như một chiếc lá rụng, ở trên mặt biển đung đưa qua lại, không vài cái, liền lật ngược đổ xuống.
Nguyên Mẫn lo lắng ở trong nước quẫy đuôi: Các chị, thuyền bị lật rồi, mau đi cứu người thôi!
Vu Triêu Tông: Nơi này không phải địa giới Tô Châu, ta không phụ trách trị an ở đây.
Trác Phi Văn: Ta cùng Nghiêm Khang có mối thù sâu như vậy, vạn nhất hắn thừa dịp ta đi cứu người mà đánh lén thì sao? (Này, người ta võ công cao thâm, cần gì phải đánh lén chứ?)
Tiểu Châu: Nghe nói lướt sóng rất có lợi cho giảm béo, ta đi lướt vài cái rồi tới giúp ngươi.
Nghiêm Khang lạnh lùng: Ngươi gặp qua nhân vật phản diện đi cứu người chưa?
Tịch Nguyện: Chiếc thuyền này mua bảo hiểm ở công ty bảo hiểm cạnh tranh với ta, lật thì vừa lúc cho chúng nó đền chết luôn! (Khiếp, bản sắc gian thương…. )
Phúc Bá: Ta đi trước vớt hòm hồ sơ tuyệt mật hoàng gia kia đã rồi nói sau.
Tịch Thiên ngượng ngùng cúi đầu: Thực xin lỗi, ta còn chưa học bơi xong…
Lâu Kinh Hoài: Tiểu Thiên cũng chưa học bơi lội, sóng lớn như vậy nếu ta không nâng, đệ ấy sẽ chìm xuống dãy san hô mất!
Nguyên Mẫn không có cách nào, đành phải một mình đón sóng biển bơi qua, bắt lấy chàng thanh niên đẹp trai đàng chìm dần như quả cân, dùng sức lôi lên mặt biển.
(Niu Niu sốt ruột: Cứu nhầm! Cứu nhầm! Người kia không phải vương tử đâu, ngươi phải đi cứu vương tử mới đúng! Tịch Viêm ở bên cạnh, mau tới cứu hắn….
Nguyên Mẫn quay đầu lại, chỉ thấy vương tử Tịch Viêm giống con giao long, thoải mái lướt trên đầu ngọn sóng, lôi tất cả đám thủ hạ của hắn lên bờ….
Niu Niu khóc lớn: Tui chưa có viết ngươi biết bơi, ngươi vì sao phải biết bơi? )
Nguyên Mẫn đưa người thanh niên lên bờ, cẩn thận lau khô nước trên người hắn. Người thanh niên mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trước mắt.
Tề Phong: Nàng là tinh linh từ đâu tới? Vì sao ánh mắt lại dịu dàng như thể chú cừu non?
Nguyên Mẫn: Cừu non là cái gì?
Tề Phong:….
Phúc Bá chui ra: Cừu non là một loài động vật ăn cỏ chưa trưởng thành lông trắng mặt dài.
Nguyên Mẫn: |||||||||||||>_<||||||||||||
Vu Triêu Tông ở trên mặt biển hô to: Thời gian không còn sớm, phải trở về thôi! Chúng ta lần sau lại tới!
Nguyên Mẫn xoay người một lần nữa nhảy vào đại dương, Tề Phong trong lúc mê mang không bắt được nàng, thiếu chút nữa lại ngã xuống nước, được Tịch Viêm đúng lúc tới lôi lên bờ.
.
Trong đại dương, Nguyên Mẫn trở lại bên cạnh bảy chị gái, phát hiện các nàng đều dùng ánh mắt bi thương nhìn mình.
Vu Triêu Tông: Bí quyết giải quyết phiền não tình cảm đó là ăn một trận. Trở về ta sẽ nấu cơm cho em!
Trác Phi Văn: Vương tử có đưa tin vật cho em không? Thứ đó rất quan trọng!
Lâu Kinh Hoài: Gặp cha mẹ cũng rất quan trọng! Vương tử lúc nào sẽ đưa em đi gặp cha hắn?
Tiểu Châu: Vương tử thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai rất đẹp trai….
Nghiêm Khang: Hắn dám trốn, liền truy nã hắn!
Tịch Nguyện: Không cần lo lắng vấn đề của hồi môn, tất cả đều bao trên người ta.
Tịch Thiên: Em út đáng thương quá, vì sao phải yêu vương tử? Trong sách nói nàng tiên cá yêu con người đều là bi kịch….
Nguyên Mẫn chẳng hiểu ra sao: Mọi người có ý gì? Ai nói ta yêu vương tử?
Mọi người: Phúc Bá!
Bởi Phúc Bá tung tin vịt, bảy vị công chúa đều tin tưởng cửu công chúa đã rơi vào phiền não của tình yêu đơn phương, các nàng quyết định trợ giúp em út đến được bên cạnh vương tử, vì thế kéo nàng đi tìm vu y nổi danh nhất cũng đáng sợ nhất đại dương Tiểu Kỉ.
Nguyên Mẫn giãy giụa một đường: Buông! Buông! Ta vì sao phải bị buộc đi gặp tên vu y biến thái kia?
Tiểu Kỉ u ám dày đặc: Ngươi nói ai biến thái?
Nguyên Mẫn bị dọa ra một thân gai ốc: Chị…. là chị của ta biến thái….
Tiểu Kỉ: Đàn tiên cá được nuông chiều từ bé các ngươi tới tìm ta làm gì?
Bảy công chúa cùng lúc xông lên, chị cả trước tiên là nói: Em út của ta đã yêu vương tử của loài người, nàng tình nguyện chết cũng muốn đến bên cạnh hắn, xin ngài hãy giúp nàng!
Nguyên Mẫn bị ném ra xa, chỉ có thể ở một bên lớn tiếng kêu la: Ta căn bản không muốn chết!
Tiểu Kỉ không có nghe thấy: Nhưng là thuốc của ta không phải miễn phí, có ai trong các ngươi biết phải trả gì thế nào không?
Các nàng tiên cá không biết.
Phúc Bá: Ta biết! Theo như lời Andersen, ngươi có thể sẽ đoạt đi giọng hát tuyệt vời của nàng, làm cho nàng biến thành một người câm, còn có thể khiến nàng mỗi một bước đi lại đau đớn khó chịu như bị kim châm.
Tiểu Kỉ: Trả giá lớn như vậy, nàng nguyện ý sao?
Các công chúa đồng thanh: Nguyện ý! Vì nhìn thấy vương tử yêu dấu, hy sinh thế nào nàng cũng nguyện ý!
Nguyên Mẫn yếu ớt nói: Không, ta không muốn….
Tiểu Kỉ: Nàng nguyện ý ta còn không muốn đâu, thời đại nào rồi mà còn quê mùa như vậy, mấy thứ câm điếc què cụt đã sớm không phải trở ngại của tình yêu, hiện giờ người người phải chiến thắng chính là chướng ngại giới tính! Ngươi nếu muốn đến bên vương tử, phải uống thuốc của ta để biến thành con trai!
Nguyên Mẫn thét chói tai: Ta không muốn!
Các công chúa: Muốn! Thuốc của ngài bao nhiêu tiền? (Tịch Nguyện đã lấy ra tờ chi phiếu)
Tiểu Kỉ chỉ Trác Phi Văn: Tiền không cần, con cá này ở lại làm nô lệ cho ta là được.
Các công chúa vẫy đuôi đem Trác Phi Văn đá cho Tiểu Kỉ, cầm bình thuốc kéo Nguyên Mẫn tới bờ biển vương quốc Tịch thị, cưỡng ép uống thuốc rồi ném lên bờ, sau đó thong thả bơi trở về biển sâu.
(Một ngày nào đó nửa năm sau, Tịch Thiên đột nhiên hét to một tiếng: A, ta vẫn cảm thấy hình như có chuyện chưa làm, nhưng lại không biết là chuyện nào, suy nghĩ nửa năm cuối cùng nghĩ ra, chúng ta dường như đã quên đến phòng tuần tra đại dương lĩnh chị tư về!)
.
Nói tới vương tử Tịch Viêm của vương quốc Tịch thị, tuy rằng trên đường gặp bão, nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ viếng thăm nước láng giềng. Quốc vương nước láng giềng rất thích hắn, phái vương tử được sủng ái nhất và công chúa Tề Tề cùng theo Tịch Viêm quay về vương quốc Tịch thị làm khách.
Vương tử nước láng giềng này đại danh là Việt Lăng Khê, tên thân mật là phụ thân. Là một người rất mềm lòng, thích mơ màng, cực kỳ thích đồ ngọt, hoa quả cùng cá màu đỏ, cả ngày đều ngây ngô vui vẻ, Tịch Viêm thường xuyên đau đầu vì hắn.
Tịch Viêm: Lăng? Lăng? Lại chạy đi đâu rồi? Tề Tề, anh trai ngươi đâu rồi?
Công chúa Tề Tề: À, anh ấy ở giáo trường thao luyện binh lính.
Tịch Viêm: Ta không hỏi Tề Phong, ta là hỏi người kia nhà ta cơ.
Tề Tề: Xin lỗi, không quen kịch bản, quên mất phụ thân diễn anh trai ta. Vừa rồi nghe nói anh ấy đi dạo.
Phụ thân hớn hở chạy tới: Tiểu Viêm, Tiểu Viêm, ngươi xem ta nhặt được cái gì này? Hắn nằm ở trên bờ cát, cái gì cũng không mặc, thật đáng thương nha, chúng ta nuôi hắn được không?
Tịch Viêm nhìn Nguyên Mẫn bị phụ thân kéo tay, bọc một chiếc áo khoác trắng, không có phản đối.
Phụ thân: Đứa nhỏ, ngươi có tên không? Không có ta sẽ giúp ngươi đặt, ngươi cảm thấy Tịch Bối Bối thế nào?
Nguyên Mẫn: Ta tên là Nguyên Mẫn.
Phụ thân vô cùng thất vọng: Ngươi có tên à? Kỳ thật Tịch Bối Bối là một cái tên rất hay, ngươi có muốn đổi hay không?
Nguyên Mẫn lắc đầu.
Tề Phong đi đến, bẩm báo với vương tử: Điện hạ, buổi duyệt binh chuẩn bị sinh nhật bệ hạ đã thao luyện xong, ngài có muốn đi xem không?
Nguyên Mẫn nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tề Phong lập tức ngây người, một hồi lâu mới nhớ tới kêu to.
Tề Phong: Là ngươi! Ngươi sao lại tới nơi này!
Phụ thân: Các ngươi quen nhau à?
Tề Phong: Nàng chính là vị tinh linh xinh đẹp đã cứu ta hôm lật thuyền. (Tịch Viêm: Này, rõ ràng là ta cứu có được không vậy? )
Phụ thân: Ta biết rồi, chính là con cừu non ngươi đã nói đó thôi. Nhưng mà con cừu non này là nam nha.
Tề Phong kiên quyết: Tuổi tác không phải khoảng cách, giới tính không là vấn đề! Ta thương hắn chỉ vì hắn là hắn, nữ không sao cả, nam thì càng tốt. Tinh linh của ta, chúng ta về nhà đi.
Tề Phong vui vẻ dẫn Nguyên Mẫn rời đi.
Phụ thân vô cùng thương tâm: Người ta vừa mới nhặt về mà, người ta còn chưa có bắt đầu chơi nữa…. Vì sao thứ gì ta nhặt về tất cả mọi người đều thích như vậy?
Tịch Viêm dỗ hắn: Ngoan, không khóc không khóc mà. Nghe nói trong đại dương có rất nhiều nàng tiên cá, chúng ta cùng đi dạo, nhặt thêm hai con nữa về được không?
Phụ thân lập tức chuyển bi thành hỉ: Được! Ta rất thích cá! Tiểu Viêm, nàng tiên cá có ăn được không….
Tịch Viêm: >_<…….
(Tịch Viêm mang phụ thân đi dạo, hiện trường chỉ còn lại công chúa Tề Tề cô đơn một mình, hầm hầm một cước đá Niu Niu bay lên bầu trời xanh: Kịch bản thối nát gì thế, vì sao lời thoại của ta lại ít như vậy?!)
.
Vương tử Tịch Viêm mang theo vương tử phụ thân dạo chơi trên bờ biển, tuy rằng thần kinh của phụ thân khá quái lạ, nhưng tình ý của Tịch Viêm bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, một đàn lính tôm tướng cua vội vàng chạy đi tìm Phúc Bá báo cáo tin tức.
Phúc Bá đi vào cung điện Vua Thủy Tề, thông báo với mọi người tình hình gần đây của nàng tiên cá út.
Phúc Bá: Cửu công chúa đáng thương, vì vương tử đã hy sinh rất lớn, bị vu bà hãm hại biến thành con trai (Tiểu Kỉ: Ai dám nói xấu ta hả?) vậy mà vẫn bị vương tử vứt bỏ. Nàng hiện giờ đang ở nhà người bạn của vương tử, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mà vương tử lại có người yêu mới, có cuộc sống hạnh phúc yên bình, nghe nói hai người cũng sắp kết hôn. Xem ra nàng tiên cá út của chúng ta cuối cùng cũng chạy không khỏi vận mệnh tang thương.
Toàn bộ cung điện nhất thời tràn ngập bi phẫn. Vua Thủy tề ra lệnh cho công chúa Tịch Nguyện lãnh binh tiến đến giải cứu con gái út.
Tịch Nguyện tới bờ biển, vì muốn hiểu biết tình hình quân địch, hắn quyết định bí mật lên bờ điều tra. Ai ngờ vừa mới thò đầu lên khỏi mặt biển, đã bị người túm chặt.
Phụ thân vui vẻ cười: Nhặt được, nhặt được rồi, con cá này đẹp quá nha, nhìn lại rất quen mắt, ta phải nhanh nhanh mang cho Tiểu Viêm xem.
Đáng thương Tịch Nguyện còn chưa kịp phản ứng, sau khi bị tha lên bờ cái đuôi vẫy vẫy, không có cách nào đi đường, chỉ có thể để phụ thân vừa lôi vừa kéo vào trong cung điện.
Trong cung công chúa Tề Tề đang đại diện phụ hoàng của nàng đàm phán cùng vương tử Tịch Viêm.
Tề Tề: Tuy rằng vẫn nói nuôi phụ thân ở trong cung cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng dù gì thì cũng là một vương tử, ngươi muốn kết hôn cũng được, sính lễ thì chắc chắn phải có.
Tịch Viêm: Chỉ cần phụ vương ngươi đồng ý đem Lăng gả cho ta, muốn sính lễ gì cứ tùy tiện nói.
Phụ thân chạy vào: Tiểu Viêm, Tiểu Viêm, ta lại nhặt được một con có cái đuôi, thật đáng yêu, ngươi mau nhìn.
Tề Tề mắt sáng lên: Thật sự là rất đáng yêu nha.
Tịch Nguyện giận: Kính nhờ nói ta anh tuấn có được không?
Công chúa Tề Tề vô cùng thích nàng tiên cá này, cho nên nói yêu cầu với Tịch Viêm: Đem hắn trở thành sính lễ đi, nàng tiên cá này ta mang đi, phụ thân chính là của ngươi!
Tịch Viêm đáp ứng. Công chúa Tề Tề vui mừng mang Tịch Nguyện rời đi.
Phụ thân vô cùng thương tâm: Người ta thiên tân vạn khổ mới tha được hắn về đó, người ta cũng còn chưa có hỏi hắn có tên hay không chưa đó…. Vì sao những gì ta nhặt về mọi người đều thích như vậy chứ?
Tịch Viêm dỗ hắn: Không sao, trong đại dương nhất định còn rất nhiều thứ đáng yêu, chúng ta lại đi lấy đi!
Vua Thủy Tề nghe Phúc Bá nói thất công chúa của mình phải làm tù binh khổ sở, bị vương tử bán cho công chúa nước láng giềng làm nô lệ, giận tím mặt, phái ra công chúa lợi hại nhất Nghiêm Khang đi chinh phạt.
Phụ thân ở trên bờ biển chờ mãi chờ mãi, thế nhưng chờ được nàng tiên cá tên là Nghiêm Khang, chấn động, nhảy vào trong lòng Tịch Viêm.
Phụ thân: Tiểu Viêm, con này có chút đáng sợ, không dám lấy đâu.
Tịch Viêm biết người tới không phải người tốt, ra lệnh cho đại tướng mình tín nhiệm nhất Tề Phong ra nghênh địch, bản thân đưa phụ thân tới nơi an toàn trước.
Cửu công chúa Nguyên Mẫn thấy tới là chị sáu, lén lút chạy tới hỏi: Chị sáu, ngươi tới đây làm gì? Ngươi cùng phụ thân bọn họ có cừu oán sao?
Nghiêm Khang: Chính văn cũng thế, mà ngoại truyện cũng vậy, dù sao từ đầu tới cuối ta đều là phụng mệnh làm việc.
Nguyên Mẫn: Ta cùng chị bảy ở đây đều vô cùng vui vẻ, ngươi lui binh được không?
Nghiêm Khang: Ngươi nói lui ta liền lui sao, rất mất mặt, không lui.
Nguyên Mẫn đàm phán thất bại. Trở lại trong cung đem những gì mình biết nói hết cho mọi. Mọi người thế mới biết đầu sỏ gây ra là cái lão rùa biển thích tạo tin đồn.
Phụ thân đề nghị: Nếu không gọi lão rùa biển đến, để hắn đi nói chuyện với Vua Thủy Tề. Nghiêm Khang không phải sẽ lui binh sao?
Công chúa Tề Tề: Nhưng mà đại dương bao la như vậy, các ngươi ai biết làm thế nào mới có thể tìm được lão rùa biển kia?
Không có ai biết.
Phúc Bá: Ta biết, ta biết! Ta đây không phải đã hiện ra rồi sao?
Phúc Bá bị phụ thân nhờ vả, trở lại đại dương kể lại tất cả sự thật cho Vua Thủy Tề. Vua Thủy Tề biết các con gái của mình đều tìm được tình yêu ở trên bờ, không hề bị ngược đãi, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức hạ lệnh lục công chúa lui binh. Nhưng là mệnh lệnh đưa ra quá muộn, Nghiêm Khang cùng Tề Phong đánh nhau kịch liệt, còn dùng trủy thủ có độc đâm bị thương ngón tay hắn.
Nguyên Mẫn ôm lấy Tề Phong khóc: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Loại độc này rất lợi hại, nếu trước khi Tịch Viêm kết hôn mà chưa giải được độc, ngươi sẽ biến thành bọt biển.
Phụ thân: Không sao, Tịch Viêm không kết hôn sẽ không có vấn đề gì mà.
Tịch Viêm sầm mặt: Cái thứ độc thối nát gì thế? Dựa vào cái gì Tề Phong bị thương thì ta lại không được kết hôn? Đem tên tác giả kia ra uýnh đi, quả thực là so với Andersen còn quá phận hơn!
Phụ thân: Phúc Bá, ngươi có biết loại độc này còn cách nào khác giải không?
Phúc Bá: Theo lão nô biết, chỉ có vu y Tiểu Kỉ ở đại dương có thể chữa.
Nguyên Mẫn lau nước mắt, vì Tịch Viêm có thể kết hôn, vì chính nghĩa không sờn đi tìm vu y Tiểu Kỉ, ở trước cửa nhà Tiểu Kỉ gặp chị hai Trác Phi Văn.
Trác Phi Văn: Em út, ta đã sớm biết ngươi sẽ lại vì vương tử mà đến nơi này, cho nên cố ý ở đây chờ ngươi.
Nguyên Mẫn: Chị hai, ngươi hiểu Tiểu Kỉ nhất, hắn có thể đưa thuốc giải cho ta không?
Trác Phi Văn: Ngươi có nhớ ngày sinh nhật ta đã đưa cho ngươi tàng tường hoa? Niu Niu nói nàng đã sớm chuẩn bị kỹ, miễn cho bị Tịch Viêm uýnh. Ngươi hãy dùng tàng tường hoa đổi thuốc giải đi.
Nguyên Mẫn dưới sự trợ giúp của chị gái, thuận lợi mang về thuốc giải, làm cho Tề Phong hồi phục sức khỏe.
Từ đó về sau, phụ thân cùng Tịch Viêm, Nguyên Mẫn cùng Tề Phong, công chúa Tề Tề cùng Tịch Nguyện ngay ở trong hoàng cung sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
(Niu Niu: Truyện cổ tích kết thúc, happy ending, mọi người vỗ tay cho tui đi nào!!
Mọi người: Truyện vớ vẩn gì thế, phần đầu thì dài dòng, phần sau thì kết thúc qua loa, quay về viết lại!
Niu Niu: Nhưng mà em bé muốn sữa, Niu Niu buồn ngủ, không có thời gian….
Mọi người một phát đá bay, Niu Niu bay lên bầu trời, biến thành một vì sao mới lóe sáng, bị phụ thân đặt tên là: Sao Bối Bối.
Phụ thân kích động: Cái tên Bối Bối rốt cuộc cũng dùng được rồi! )
Nam An Vương gia bơi ra: “Trên thế giới rộng lớn nhất chính là đại dương, rộng lớn hơn đại dương chính là bầu trời, mà rộng lớn hơn cả bầu trời chính là tâm hồn của Vua Thủy Tề ta…. Ta là một người cha từ ái, trong tất cả những người làm cha ở trong truyện này, dường như chỉ có ta là còn tương đối bình thường!”
Vị Vua Thủy Tề bình thường này có chín người con gái, các nàng là chín nàng tiên cá được hâm mộ nhất toàn đại dương.
Cô cả là người thông minh nhưng ngoại hình không xuất sắc, hình thể thiên về đầy đặn, tay nghề nấu ăn cực ngon Thái thú đại nhân Vu Triêu Tông.
(Mọi người: Vì sao hắn là chị cả?
Vu Triêu Tông: Đây là thịt nướng ta đây vừa làm xong, người nào không đồng ý không được ăn….
Mọi người xông tới tranh nhau: Đồng ý! Ngươi không làm chị cả thì ai làm? )
Cô hai là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái Giang Nam minh chủ Trác Phi Văn.
Cô ba là đương gia chủ nhân của Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc Lâu Kinh Hoài.
Cô tư là siêu cấp mù đường, vừa ra khỏi cửa sẽ lạc ở bên ngoài, không ra khỏi cửa thì lạc trong nhà, tiểu tư A Phát.
Cô năm là xa xem giống thịt viên, gần xem càng giống thịt viên nha hoàn mập Tiểu Châu.
Cô sáu là vốn tưởng rằng rất lợi hại, nhưng lại chết cực kỳ đơn giản, nhân vật phản diện Nghiêm Khang. (Toàn thể độc giả ngất, không dậy nổi…)
Cô bảy là làm mọi người đợi nửa ngày mới lên sân khấu người đầu tiên trong nhóm phụ thân và ba hài tử, nhị thiếu gia Tịch Nguyện.
Cô tám là dựa theo quyết định của đương gia trình tự xếp hạng sau Tịch Nguyện, tiểu khả ái Tịch Thiên.
(Tịch Thiên hết hồn: Mặc dù theo trình tự cách Kinh Hoài ca có chút xa, cuối cùng cũng có thể ở cùng nhị ca….
Tịch Nguyện một chưởng ném bay một khối đá san hô: Cục cưng dốt nát đừng dính lấy ta, đến chỗ tam tỷ của ngươi đi! Vì sao ta phải cùng đám người kỳ quái này làm tỷ muội?
Niu Niu: Ai bảo hắn sinh chín con gái? Ngươi không biết trên đời này đang có chuyện gom nhân số sao?)
Sau đó, giữa lúc mọi người đang chờ đợi, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa, rốt cục ở trong tiếng nhạc như tiếng sóng biển gào thét, đi theo phía sau tám người chị gái bằng tư thế tao nhã nhất, chuẩn mực nhất, gợi cảm nhất bơi ra.
(Vua Thủy Tề té từ trên ngai vàng xuống, tám cô con gái phun ra một búng máu, chúng độc giả bắt đầu nổi điên!!!
Độc giả: Vì sao? Vì sao hắn là cửu công chúa? Phụ thân đâu, gọi phụ thân đến đây!
Niu Niu đúng lý hợp tình: Đây là ngoại truyện mà! Ngoại truyện vốn là viết về diễn viên phụ đó!
Sau một lúc lâu, Vua Thủy Tề ngoi lên: Cho dù là muốn tìm một diễn viên phụ, nhưng vì sao nhất định phải là hắn? Bổn vương không thể chịu nổi khi có đứa con gái như vậy….
Niu Niu kỳ quái: Hắn có điểm nào không tốt?
Nhìn lại, phịch một tiếng, Niu Niu cũng té xỉu: Phúc Bá! Ngươi bơi theo các nàng ra làm gì? Còn chưa đến phiên ngươi lên sân khấu đâu!
Phúc Bá: Lão nô muốn đi ra trước nhìn xem có cái gì hay ho không để thu lại…. )
Trong tiếng hộc máu, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa Nguyên Mẫn, rốt cục xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nam An Vương gia mặt mũi tươi cười: Con gái út thân yêu của ta, hôm nay là ngày trưởng thành mười sáu tuổi của con, các chị gái từ năm sông bốn biển bơi về mừng sinh nhật của con, con có vui không?
Nguyên Mẫn dịu ngoan trả lời: Vui.
Đại công chúa Vu Triêu Tông: Em gái, đây là quà của ta, sách có kí tên ta ‘Mười lăm cách tráng trứng gà’
Nhị công chúa Trác Phi Văn: Ta tặng ngươi một loại dược liệu thần kì tên là tàng tường hoa, biên kịch Niu Niu nói đây là đạo cụ rất quan trọng, giữ cẩn thận đừng để mất.
Tam công chúa Lâu Kinh Hoài: Lần trước mua hai con bát ca, một con nhuộm màu đỏ tặng cha, con màu gốc này tặng ngươi.
Tứ công chúa A Phát: Đây là bản đồ giao thông mới nhất của toàn hải vực, ta tặng ngươi trước, chờ lúc ta trở về sẽ tìm ngươi mượn.
Ngũ công chúa Tiểu Châu: Tặng ngươi một loại thuốc canxi nổi tiếng, xương yếu cần bổ sung canxi! Nhìn ta bồi bổ khỏe mạnh chưa.
Lục công chúa Nghiêm Khang sờ khắp người: Hình như chỉ cầm theo lệnh truy nã. (Nguyên Mẫn toát mồ hôi: Quốc sư, ngài không cần tặng…. )
Thất công chúa Tịch Nguyện: Ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi, ngươi muốn tiền mặt hay chi phiếu?
Bát công chúa Tịch Thiên: Đây là thiếp mừng sinh nhật ta tự làm, phía trên có lời chúc chân thành của ta!
Nguyên Mẫn cầm lấy tấm thiệp đọc: Heo ngươi sinh nhật vui vẻ! Mong ngươi ước muốn đạt thành, phúc như Đông Hải chảy nước miếng, thọ như nam sơn không già hành….
Nam An Vương gia: Quà của các chị đều phải cất kỹ. Con gái, con có ước nguyện sinh nhật gì không?
Nguyên Mẫn: Phụ vương tôn kính, con đã nghe cha nói rằng rộng lớn hơn biển cả chính là bầu trời, liệu con có thể ngoi lên mặt biển, ngắm nhìn bầu trời cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được thấy chăng?
Nam An Vương gia lo lắng nói: Nhưng mà trên mặt biển có những con thuyền qua lại, trên thuyền có những sinh vật đáng sợ gọi là con người, bọn họ luôn thích biến những nàng tiên cá nhỏ bé đáng yêu thành bọt biển. Bà tổ của con đã từng lọt vào tay chúng, đứa bé thiện lương như con, phụ vương thật sự lo lắng.
Nguyên Mẫn không muốn làm cho cha khó xử, thương tâm nhỏ lệ, giọt nước mắt biến thành một viên trân châu, ở trong nước phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nam An Vương gia: Con à, nếu nói trên đời có điều gì ta không đành lòng thấy nhất, đó chính là nước mắt của con. Thôi được rồi, để tám chị con đi cùng, nổi lên nhìn một chút rồi lập tức xuống được không.
Công chúa Nguyên Mẫn vui mừng đáp ứng. Chín nàng tiên cá xinh đẹp (??) do đại công chúa đảm nhiệm đội trưởng, xếp thành một đội bơi lên mặt biển.
.
Vu Triêu Tông: Cuối cùng cũng lên mặt biển. Chúng ta kiểm kê nhân số một chút. Ai không đến giơ tay!
Không ai giơ tay.
Vu Triêu Tông: Tốt. Tất cả mọi người đều đến. Tiếp theo chúng ta….
Tịch Thiên nhỏ giọng thì thầm: Chị cả, không thấy chị tư. Thật kỳ quái nha, chị ấy rõ ràng đứng ở giữa hàng mà.
Tịch Nguyện: Cục cưng dốt nát, chị tư không thấy là chuyện rất bình thường, lúc trở về đến chỗ đội tuần tra đại dương đón chị ấy về là được.
Vu Triêu Tông: Đừng để mất thời gian, em út, ngươi hãy mau nhìn những gì cần nhìn, chúng ta sớm về nhà, ta nấu canh sâm ngàn năm còn đang để trên bếp nữa.
Nguyên Mẫn nâng lên đôi mắt dịu dàng, chỉ thấy đỉnh đầu mây đen dầy đặc, như thể chiếc chăn bông dầy đè ép xuống.
Nguyên Mẫn: Đây là bầu trời rộng lớn hơn cả đại dương sao? Thật khiến cho người ta thất vọng.
Trác Phi Văn: Em út à, kỳ thật thứ em thấy không hẳn là bầu trời, bầu trời thật sự màu xanh lam, cao cao, tỏa ra ánh mặt trời vàng óng. Chỉ là hôm nay thời tiết không tốt, có lẽ bão táp sắp đến.
Nguyên Mẫn cầu xin: Các chị, chúng ta đợi một lát hãy đi, chờ tầng mây tan đi, để cho em nhìn một chút bầu trời thật sự đi mà.
Các chị đều rất mềm lòng, vì thế đồng ý. Chín nàng tiên cá ở trên mặt biển bơi qua bơi lại, chờ đợi trời trong.
Tịch Thiên: Các chị nhìn xem chỗ kia? Một con cá thật to nha!
Tịch Nguyện cốc đầu nó: Cục cưng dốt nát! Thế mà cũng là công chúa đại dương, cái kia mà là cá à? Đó là con thuyền!
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn sinh vật được xưng là đáng sợ nhất trên con thuyền kia.
Tiểu Châu chảy nước miếng: Đứng ở trên thuyền chính là con người? Đẹp trai quá! Người đứng bên cạnh hắn cũng rất tuấn tú! Bọn họ là ai nhỉ?
Mọi người nhìn nhau, cũng không biết.
Một con rùa ngàn tuổi xuất hiện: Lão nô hồi bẩm các vị công chúa, đó là con tàu của hoàng gia Tịch thị, đưa vương tử đến nước láng giềng tiến hành chuyến viếng thăm không chính thức, các vị nhìn thấy chính là vương tử cùng người bạn quý tộc của hắn.
Mọi người giật mình: Phúc Bá! Ngươi đến từ hồi nào vậy? Trên lưng cõng cái gì vậy?
Phúc Bá: Biên kịch Niu Niu phân cho nhân vật của ta đó là chỉ cần nghe thấy vấn đề không có người trả lời được thì hiện ra.
Lúc này, tầng mây trên trời chẳng những không tản ra, ngược lại càng ngày càng dầy, sóng biển đánh cũng càng ngày càng cao, dần dần bắt đầu rít gào. Chiếc thuyền to lớn kia hiện giờ giống như một chiếc lá rụng, ở trên mặt biển đung đưa qua lại, không vài cái, liền lật ngược đổ xuống.
Nguyên Mẫn lo lắng ở trong nước quẫy đuôi: Các chị, thuyền bị lật rồi, mau đi cứu người thôi!
Vu Triêu Tông: Nơi này không phải địa giới Tô Châu, ta không phụ trách trị an ở đây.
Trác Phi Văn: Ta cùng Nghiêm Khang có mối thù sâu như vậy, vạn nhất hắn thừa dịp ta đi cứu người mà đánh lén thì sao? (Này, người ta võ công cao thâm, cần gì phải đánh lén chứ?)
Tiểu Châu: Nghe nói lướt sóng rất có lợi cho giảm béo, ta đi lướt vài cái rồi tới giúp ngươi.
Nghiêm Khang lạnh lùng: Ngươi gặp qua nhân vật phản diện đi cứu người chưa?
Tịch Nguyện: Chiếc thuyền này mua bảo hiểm ở công ty bảo hiểm cạnh tranh với ta, lật thì vừa lúc cho chúng nó đền chết luôn! (Khiếp, bản sắc gian thương…. )
Phúc Bá: Ta đi trước vớt hòm hồ sơ tuyệt mật hoàng gia kia đã rồi nói sau.
Tịch Thiên ngượng ngùng cúi đầu: Thực xin lỗi, ta còn chưa học bơi xong…
Lâu Kinh Hoài: Tiểu Thiên cũng chưa học bơi lội, sóng lớn như vậy nếu ta không nâng, đệ ấy sẽ chìm xuống dãy san hô mất!
Nguyên Mẫn không có cách nào, đành phải một mình đón sóng biển bơi qua, bắt lấy chàng thanh niên đẹp trai đàng chìm dần như quả cân, dùng sức lôi lên mặt biển.
(Niu Niu sốt ruột: Cứu nhầm! Cứu nhầm! Người kia không phải vương tử đâu, ngươi phải đi cứu vương tử mới đúng! Tịch Viêm ở bên cạnh, mau tới cứu hắn….
Nguyên Mẫn quay đầu lại, chỉ thấy vương tử Tịch Viêm giống con giao long, thoải mái lướt trên đầu ngọn sóng, lôi tất cả đám thủ hạ của hắn lên bờ….
Niu Niu khóc lớn: Tui chưa có viết ngươi biết bơi, ngươi vì sao phải biết bơi? )
Nguyên Mẫn đưa người thanh niên lên bờ, cẩn thận lau khô nước trên người hắn. Người thanh niên mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trước mắt.
Tề Phong: Nàng là tinh linh từ đâu tới? Vì sao ánh mắt lại dịu dàng như thể chú cừu non?
Nguyên Mẫn: Cừu non là cái gì?
Tề Phong:….
Phúc Bá chui ra: Cừu non là một loài động vật ăn cỏ chưa trưởng thành lông trắng mặt dài.
Nguyên Mẫn: |||||||||||||>_<||||||||||||
Vu Triêu Tông ở trên mặt biển hô to: Thời gian không còn sớm, phải trở về thôi! Chúng ta lần sau lại tới!
Nguyên Mẫn xoay người một lần nữa nhảy vào đại dương, Tề Phong trong lúc mê mang không bắt được nàng, thiếu chút nữa lại ngã xuống nước, được Tịch Viêm đúng lúc tới lôi lên bờ.
.
Trong đại dương, Nguyên Mẫn trở lại bên cạnh bảy chị gái, phát hiện các nàng đều dùng ánh mắt bi thương nhìn mình.
Vu Triêu Tông: Bí quyết giải quyết phiền não tình cảm đó là ăn một trận. Trở về ta sẽ nấu cơm cho em!
Trác Phi Văn: Vương tử có đưa tin vật cho em không? Thứ đó rất quan trọng!
Lâu Kinh Hoài: Gặp cha mẹ cũng rất quan trọng! Vương tử lúc nào sẽ đưa em đi gặp cha hắn?
Tiểu Châu: Vương tử thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai rất đẹp trai….
Nghiêm Khang: Hắn dám trốn, liền truy nã hắn!
Tịch Nguyện: Không cần lo lắng vấn đề của hồi môn, tất cả đều bao trên người ta.
Tịch Thiên: Em út đáng thương quá, vì sao phải yêu vương tử? Trong sách nói nàng tiên cá yêu con người đều là bi kịch….
Nguyên Mẫn chẳng hiểu ra sao: Mọi người có ý gì? Ai nói ta yêu vương tử?
Mọi người: Phúc Bá!
Bởi Phúc Bá tung tin vịt, bảy vị công chúa đều tin tưởng cửu công chúa đã rơi vào phiền não của tình yêu đơn phương, các nàng quyết định trợ giúp em út đến được bên cạnh vương tử, vì thế kéo nàng đi tìm vu y nổi danh nhất cũng đáng sợ nhất đại dương Tiểu Kỉ.
Nguyên Mẫn giãy giụa một đường: Buông! Buông! Ta vì sao phải bị buộc đi gặp tên vu y biến thái kia?
Tiểu Kỉ u ám dày đặc: Ngươi nói ai biến thái?
Nguyên Mẫn bị dọa ra một thân gai ốc: Chị…. là chị của ta biến thái….
Tiểu Kỉ: Đàn tiên cá được nuông chiều từ bé các ngươi tới tìm ta làm gì?
Bảy công chúa cùng lúc xông lên, chị cả trước tiên là nói: Em út của ta đã yêu vương tử của loài người, nàng tình nguyện chết cũng muốn đến bên cạnh hắn, xin ngài hãy giúp nàng!
Nguyên Mẫn bị ném ra xa, chỉ có thể ở một bên lớn tiếng kêu la: Ta căn bản không muốn chết!
Tiểu Kỉ không có nghe thấy: Nhưng là thuốc của ta không phải miễn phí, có ai trong các ngươi biết phải trả gì thế nào không?
Các nàng tiên cá không biết.
Phúc Bá: Ta biết! Theo như lời Andersen, ngươi có thể sẽ đoạt đi giọng hát tuyệt vời của nàng, làm cho nàng biến thành một người câm, còn có thể khiến nàng mỗi một bước đi lại đau đớn khó chịu như bị kim châm.
Tiểu Kỉ: Trả giá lớn như vậy, nàng nguyện ý sao?
Các công chúa đồng thanh: Nguyện ý! Vì nhìn thấy vương tử yêu dấu, hy sinh thế nào nàng cũng nguyện ý!
Nguyên Mẫn yếu ớt nói: Không, ta không muốn….
Tiểu Kỉ: Nàng nguyện ý ta còn không muốn đâu, thời đại nào rồi mà còn quê mùa như vậy, mấy thứ câm điếc què cụt đã sớm không phải trở ngại của tình yêu, hiện giờ người người phải chiến thắng chính là chướng ngại giới tính! Ngươi nếu muốn đến bên vương tử, phải uống thuốc của ta để biến thành con trai!
Nguyên Mẫn thét chói tai: Ta không muốn!
Các công chúa: Muốn! Thuốc của ngài bao nhiêu tiền? (Tịch Nguyện đã lấy ra tờ chi phiếu)
Tiểu Kỉ chỉ Trác Phi Văn: Tiền không cần, con cá này ở lại làm nô lệ cho ta là được.
Các công chúa vẫy đuôi đem Trác Phi Văn đá cho Tiểu Kỉ, cầm bình thuốc kéo Nguyên Mẫn tới bờ biển vương quốc Tịch thị, cưỡng ép uống thuốc rồi ném lên bờ, sau đó thong thả bơi trở về biển sâu.
(Một ngày nào đó nửa năm sau, Tịch Thiên đột nhiên hét to một tiếng: A, ta vẫn cảm thấy hình như có chuyện chưa làm, nhưng lại không biết là chuyện nào, suy nghĩ nửa năm cuối cùng nghĩ ra, chúng ta dường như đã quên đến phòng tuần tra đại dương lĩnh chị tư về!)
.
Nói tới vương tử Tịch Viêm của vương quốc Tịch thị, tuy rằng trên đường gặp bão, nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ viếng thăm nước láng giềng. Quốc vương nước láng giềng rất thích hắn, phái vương tử được sủng ái nhất và công chúa Tề Tề cùng theo Tịch Viêm quay về vương quốc Tịch thị làm khách.
Vương tử nước láng giềng này đại danh là Việt Lăng Khê, tên thân mật là phụ thân. Là một người rất mềm lòng, thích mơ màng, cực kỳ thích đồ ngọt, hoa quả cùng cá màu đỏ, cả ngày đều ngây ngô vui vẻ, Tịch Viêm thường xuyên đau đầu vì hắn.
Tịch Viêm: Lăng? Lăng? Lại chạy đi đâu rồi? Tề Tề, anh trai ngươi đâu rồi?
Công chúa Tề Tề: À, anh ấy ở giáo trường thao luyện binh lính.
Tịch Viêm: Ta không hỏi Tề Phong, ta là hỏi người kia nhà ta cơ.
Tề Tề: Xin lỗi, không quen kịch bản, quên mất phụ thân diễn anh trai ta. Vừa rồi nghe nói anh ấy đi dạo.
Phụ thân hớn hở chạy tới: Tiểu Viêm, Tiểu Viêm, ngươi xem ta nhặt được cái gì này? Hắn nằm ở trên bờ cát, cái gì cũng không mặc, thật đáng thương nha, chúng ta nuôi hắn được không?
Tịch Viêm nhìn Nguyên Mẫn bị phụ thân kéo tay, bọc một chiếc áo khoác trắng, không có phản đối.
Phụ thân: Đứa nhỏ, ngươi có tên không? Không có ta sẽ giúp ngươi đặt, ngươi cảm thấy Tịch Bối Bối thế nào?
Nguyên Mẫn: Ta tên là Nguyên Mẫn.
Phụ thân vô cùng thất vọng: Ngươi có tên à? Kỳ thật Tịch Bối Bối là một cái tên rất hay, ngươi có muốn đổi hay không?
Nguyên Mẫn lắc đầu.
Tề Phong đi đến, bẩm báo với vương tử: Điện hạ, buổi duyệt binh chuẩn bị sinh nhật bệ hạ đã thao luyện xong, ngài có muốn đi xem không?
Nguyên Mẫn nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tề Phong lập tức ngây người, một hồi lâu mới nhớ tới kêu to.
Tề Phong: Là ngươi! Ngươi sao lại tới nơi này!
Phụ thân: Các ngươi quen nhau à?
Tề Phong: Nàng chính là vị tinh linh xinh đẹp đã cứu ta hôm lật thuyền. (Tịch Viêm: Này, rõ ràng là ta cứu có được không vậy? )
Phụ thân: Ta biết rồi, chính là con cừu non ngươi đã nói đó thôi. Nhưng mà con cừu non này là nam nha.
Tề Phong kiên quyết: Tuổi tác không phải khoảng cách, giới tính không là vấn đề! Ta thương hắn chỉ vì hắn là hắn, nữ không sao cả, nam thì càng tốt. Tinh linh của ta, chúng ta về nhà đi.
Tề Phong vui vẻ dẫn Nguyên Mẫn rời đi.
Phụ thân vô cùng thương tâm: Người ta vừa mới nhặt về mà, người ta còn chưa có bắt đầu chơi nữa…. Vì sao thứ gì ta nhặt về tất cả mọi người đều thích như vậy?
Tịch Viêm dỗ hắn: Ngoan, không khóc không khóc mà. Nghe nói trong đại dương có rất nhiều nàng tiên cá, chúng ta cùng đi dạo, nhặt thêm hai con nữa về được không?
Phụ thân lập tức chuyển bi thành hỉ: Được! Ta rất thích cá! Tiểu Viêm, nàng tiên cá có ăn được không….
Tịch Viêm: >_<…….
(Tịch Viêm mang phụ thân đi dạo, hiện trường chỉ còn lại công chúa Tề Tề cô đơn một mình, hầm hầm một cước đá Niu Niu bay lên bầu trời xanh: Kịch bản thối nát gì thế, vì sao lời thoại của ta lại ít như vậy?!)
.
Vương tử Tịch Viêm mang theo vương tử phụ thân dạo chơi trên bờ biển, tuy rằng thần kinh của phụ thân khá quái lạ, nhưng tình ý của Tịch Viêm bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, một đàn lính tôm tướng cua vội vàng chạy đi tìm Phúc Bá báo cáo tin tức.
Phúc Bá đi vào cung điện Vua Thủy Tề, thông báo với mọi người tình hình gần đây của nàng tiên cá út.
Phúc Bá: Cửu công chúa đáng thương, vì vương tử đã hy sinh rất lớn, bị vu bà hãm hại biến thành con trai (Tiểu Kỉ: Ai dám nói xấu ta hả?) vậy mà vẫn bị vương tử vứt bỏ. Nàng hiện giờ đang ở nhà người bạn của vương tử, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mà vương tử lại có người yêu mới, có cuộc sống hạnh phúc yên bình, nghe nói hai người cũng sắp kết hôn. Xem ra nàng tiên cá út của chúng ta cuối cùng cũng chạy không khỏi vận mệnh tang thương.
Toàn bộ cung điện nhất thời tràn ngập bi phẫn. Vua Thủy tề ra lệnh cho công chúa Tịch Nguyện lãnh binh tiến đến giải cứu con gái út.
Tịch Nguyện tới bờ biển, vì muốn hiểu biết tình hình quân địch, hắn quyết định bí mật lên bờ điều tra. Ai ngờ vừa mới thò đầu lên khỏi mặt biển, đã bị người túm chặt.
Phụ thân vui vẻ cười: Nhặt được, nhặt được rồi, con cá này đẹp quá nha, nhìn lại rất quen mắt, ta phải nhanh nhanh mang cho Tiểu Viêm xem.
Đáng thương Tịch Nguyện còn chưa kịp phản ứng, sau khi bị tha lên bờ cái đuôi vẫy vẫy, không có cách nào đi đường, chỉ có thể để phụ thân vừa lôi vừa kéo vào trong cung điện.
Trong cung công chúa Tề Tề đang đại diện phụ hoàng của nàng đàm phán cùng vương tử Tịch Viêm.
Tề Tề: Tuy rằng vẫn nói nuôi phụ thân ở trong cung cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng dù gì thì cũng là một vương tử, ngươi muốn kết hôn cũng được, sính lễ thì chắc chắn phải có.
Tịch Viêm: Chỉ cần phụ vương ngươi đồng ý đem Lăng gả cho ta, muốn sính lễ gì cứ tùy tiện nói.
Phụ thân chạy vào: Tiểu Viêm, Tiểu Viêm, ta lại nhặt được một con có cái đuôi, thật đáng yêu, ngươi mau nhìn.
Tề Tề mắt sáng lên: Thật sự là rất đáng yêu nha.
Tịch Nguyện giận: Kính nhờ nói ta anh tuấn có được không?
Công chúa Tề Tề vô cùng thích nàng tiên cá này, cho nên nói yêu cầu với Tịch Viêm: Đem hắn trở thành sính lễ đi, nàng tiên cá này ta mang đi, phụ thân chính là của ngươi!
Tịch Viêm đáp ứng. Công chúa Tề Tề vui mừng mang Tịch Nguyện rời đi.
Phụ thân vô cùng thương tâm: Người ta thiên tân vạn khổ mới tha được hắn về đó, người ta cũng còn chưa có hỏi hắn có tên hay không chưa đó…. Vì sao những gì ta nhặt về mọi người đều thích như vậy chứ?
Tịch Viêm dỗ hắn: Không sao, trong đại dương nhất định còn rất nhiều thứ đáng yêu, chúng ta lại đi lấy đi!
Vua Thủy Tề nghe Phúc Bá nói thất công chúa của mình phải làm tù binh khổ sở, bị vương tử bán cho công chúa nước láng giềng làm nô lệ, giận tím mặt, phái ra công chúa lợi hại nhất Nghiêm Khang đi chinh phạt.
Phụ thân ở trên bờ biển chờ mãi chờ mãi, thế nhưng chờ được nàng tiên cá tên là Nghiêm Khang, chấn động, nhảy vào trong lòng Tịch Viêm.
Phụ thân: Tiểu Viêm, con này có chút đáng sợ, không dám lấy đâu.
Tịch Viêm biết người tới không phải người tốt, ra lệnh cho đại tướng mình tín nhiệm nhất Tề Phong ra nghênh địch, bản thân đưa phụ thân tới nơi an toàn trước.
Cửu công chúa Nguyên Mẫn thấy tới là chị sáu, lén lút chạy tới hỏi: Chị sáu, ngươi tới đây làm gì? Ngươi cùng phụ thân bọn họ có cừu oán sao?
Nghiêm Khang: Chính văn cũng thế, mà ngoại truyện cũng vậy, dù sao từ đầu tới cuối ta đều là phụng mệnh làm việc.
Nguyên Mẫn: Ta cùng chị bảy ở đây đều vô cùng vui vẻ, ngươi lui binh được không?
Nghiêm Khang: Ngươi nói lui ta liền lui sao, rất mất mặt, không lui.
Nguyên Mẫn đàm phán thất bại. Trở lại trong cung đem những gì mình biết nói hết cho mọi. Mọi người thế mới biết đầu sỏ gây ra là cái lão rùa biển thích tạo tin đồn.
Phụ thân đề nghị: Nếu không gọi lão rùa biển đến, để hắn đi nói chuyện với Vua Thủy Tề. Nghiêm Khang không phải sẽ lui binh sao?
Công chúa Tề Tề: Nhưng mà đại dương bao la như vậy, các ngươi ai biết làm thế nào mới có thể tìm được lão rùa biển kia?
Không có ai biết.
Phúc Bá: Ta biết, ta biết! Ta đây không phải đã hiện ra rồi sao?
Phúc Bá bị phụ thân nhờ vả, trở lại đại dương kể lại tất cả sự thật cho Vua Thủy Tề. Vua Thủy Tề biết các con gái của mình đều tìm được tình yêu ở trên bờ, không hề bị ngược đãi, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức hạ lệnh lục công chúa lui binh. Nhưng là mệnh lệnh đưa ra quá muộn, Nghiêm Khang cùng Tề Phong đánh nhau kịch liệt, còn dùng trủy thủ có độc đâm bị thương ngón tay hắn.
Nguyên Mẫn ôm lấy Tề Phong khóc: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Loại độc này rất lợi hại, nếu trước khi Tịch Viêm kết hôn mà chưa giải được độc, ngươi sẽ biến thành bọt biển.
Phụ thân: Không sao, Tịch Viêm không kết hôn sẽ không có vấn đề gì mà.
Tịch Viêm sầm mặt: Cái thứ độc thối nát gì thế? Dựa vào cái gì Tề Phong bị thương thì ta lại không được kết hôn? Đem tên tác giả kia ra uýnh đi, quả thực là so với Andersen còn quá phận hơn!
Phụ thân: Phúc Bá, ngươi có biết loại độc này còn cách nào khác giải không?
Phúc Bá: Theo lão nô biết, chỉ có vu y Tiểu Kỉ ở đại dương có thể chữa.
Nguyên Mẫn lau nước mắt, vì Tịch Viêm có thể kết hôn, vì chính nghĩa không sờn đi tìm vu y Tiểu Kỉ, ở trước cửa nhà Tiểu Kỉ gặp chị hai Trác Phi Văn.
Trác Phi Văn: Em út, ta đã sớm biết ngươi sẽ lại vì vương tử mà đến nơi này, cho nên cố ý ở đây chờ ngươi.
Nguyên Mẫn: Chị hai, ngươi hiểu Tiểu Kỉ nhất, hắn có thể đưa thuốc giải cho ta không?
Trác Phi Văn: Ngươi có nhớ ngày sinh nhật ta đã đưa cho ngươi tàng tường hoa? Niu Niu nói nàng đã sớm chuẩn bị kỹ, miễn cho bị Tịch Viêm uýnh. Ngươi hãy dùng tàng tường hoa đổi thuốc giải đi.
Nguyên Mẫn dưới sự trợ giúp của chị gái, thuận lợi mang về thuốc giải, làm cho Tề Phong hồi phục sức khỏe.
Từ đó về sau, phụ thân cùng Tịch Viêm, Nguyên Mẫn cùng Tề Phong, công chúa Tề Tề cùng Tịch Nguyện ngay ở trong hoàng cung sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
(Niu Niu: Truyện cổ tích kết thúc, happy ending, mọi người vỗ tay cho tui đi nào!!
Mọi người: Truyện vớ vẩn gì thế, phần đầu thì dài dòng, phần sau thì kết thúc qua loa, quay về viết lại!
Niu Niu: Nhưng mà em bé muốn sữa, Niu Niu buồn ngủ, không có thời gian….
Mọi người một phát đá bay, Niu Niu bay lên bầu trời, biến thành một vì sao mới lóe sáng, bị phụ thân đặt tên là: Sao Bối Bối.
Phụ thân kích động: Cái tên Bối Bối rốt cuộc cũng dùng được rồi! )
Bình luận truyện