Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 64



Kể từ khi mắt Vô Mạt không nhìn được nữa, hắn cũng không lên núi, chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi. Sự vụ trong tộc bây giờ cũng đã an bài thỏa đáng, từng bước phòng ngoại địch đều đã làm, vì vậy Vô Mạt ở nhà cũng không có việc làm, liền giúp cho gà ăn nhặt trứng gà đi chăn ngựa, không có việc gì thì cùng chơi đùa với tiểu A Thủy, cũng sống thoải mái.

Chiều hôm nay, Vô Mạt lại muốn dắt ngựa đi dạo, A Thủy cũng không buông hắn ra. Chỉ cần Vô Mạt muốn đưa A Thủy cho A Nặc hoặc Bán Hạ, nàng liền thét lên, tay nhỏ bé trực tiếp đẩy mặt đối phương ra. Điều này chọc cho Bán Hạ buồn cười: "Xem ra khuê nữ nhà ta thích chàng nhất, chàng cứ đưa con cùng đi cưỡi ngựa đi."

Vô Mạt có chút do dự, hắn bây giờ đã không nhìn được, toàn bọ phụ thuộc vào Truy Phong có thể hiểu tính người mới đi cưỡi ngựa. Nếu như mang theo cả A Thủy, thật sợ nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bán Hạ lại nói: "Yên tâm, chàng đưa đi cùng cũng sẽ không có chuyện gì."

Vô Mạt nghe Bán Hạ nói khẳng định, không hiểu sao lại cảm thấy an lòng, liền gật đầu: "Được, vậy ta mang con cùng đi."

Đợi đến khi Vô Mạt đi ra ngoài, A Nặc cau mày, hỏi Bán Hạ: "Bán Hạ thẩm thẩm, mắt Vô Mạt thúc thúc có thể chữa khỏi không?"

Bán Hạ nhìn bóng lưng rời đi của Vô Mạt, lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."

A Nặc thở dài: "Thẩm thẩm, ta cuối cùng vẫn cảm thấy kể từ khi mắt Vô Mạt thúc thúc không nhìn được, thúc ấy đã thay đổi một chút."

Bán Hạ nghe vậy, nhìn A Nặc nói: "Cháu cảm thấy thay đổi thế nào?"

A Nặc sờ sờ đầu: "Cháu cũng nói không ra, cảm giác thúc ấy không vui, tuy nhiên lại cố ý che giấu, không nói ra."

Bán Hạ nghe thế, cười khổ: "Vô luận là người nào, mắt không thấy được, chắc chắn đều sẽ không vui vẻ. Lại nói chàng trước kia thích nhất là lên núi săn thú, bây giờ lại chỉ có thể ở nhà cho gà cho ngựa ăn, cho dù là ai cũng sẽ phiền muộn. Ta bây giờ chỉ mong Tề tiên sinh có thể giúp đỡ, tìm được cách chữa mắt cho chàng."

=== ======

Vô Mạt ôm A Thủy đi tới cạnh Truy Phong, hắn sờ soạng đến lưng Truy Phong, sau đó một tay ôm A Thủy rồi nhảy lên ngựa. Truy Phong rất có linh tính, đợi đến khi Vô Mạt lên ngựa liền tung vó trước phóng ra ngoài.

Bọn họ rất nhanh đã tới bãi vỏ vẫn thường tới, Truy Phong bắt đầu dừng bước, cúi đầu gặm cỏ. A Thủy cũng không xảy ra chuyện gì.

Mới vừa rồi khi Truy Phong chạy, Vô Mạt cũng sợ nàng có sơ xuất gì, nên đã ôm chặt nàng vào lòng, nàng lại ngọ nguậy muốn thò đầu hóng mát xem náo nhiệt. Truy Phong chạy rất nhanh, nàng vui vẻ cười khanh khách, tiếng cười vang vọng bãi cỏ.

Bây giờ Truy Phong đã ngừng, nàng nhất thời không vui, trong miệng kháng nghị hừ hừ , bàn tay mập nắm lấy bờm Truy Phong bắt đầu kéo kéo, bộ dáng kia giống như đang hỏi tại sao ngươi lại ngừng.

Vô Mạt mặc dù mắt đã mù, nhưng cũng cảm thấy nữ nhi rất thích ngựa chạy, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vỗ lưng Truy Phong nói: "Truy Phong, A Thủy không muốn ngươi dừng lại, ngươi chạy thêm mấy vòng nữa được chứ?"

Con ngựa hừ hừ một tiếng, lưu luyến bỏ qua bụi cỏ tươi mới kia, lần nữa tung vó chạy trên thảm cỏ mấy vòng. Lần này Vô Mạt biết A Thủy thích như vậy, dứt khoát ôm nàng lên, để nàng cảm thụ cảm giác gió thổi qua mặt khi ngựa chạy.

A Thủy trừng to hai mắt, miệng không nhịn được cười toe toét, cười một lúc thì dừng lại, ngạc nhiên nhìn tất cả xung quanh, hai tay vui sướng quơ múa, quả thật giống như chim nhỏ muốn mở cánh bay.

Lúc này vừa đúng lúc A Nặc cũng cưỡi con ngựa nhỏ của hắn tới, thấy A Thủy như vậy, lập tức cười nói: "Thúc thúc, A Thủy thích cưỡi ngựa rồi, đợi nàng lớn hơn một chút, sẽ để cho nàng cưỡi con ngựa của cháu đi!"

Vô Mạt ôm chặt nữ nhi, cười gật đầu.

Cũng không biết Truy Phong đáng thương phải chạy trên thảm cỏ bao nhiêu vòng, cuối cùng A Thủy cũng thỏa mãn, túm cổ áo Vô Mạt muốn xuống. Vô Mạt liền ôm nàng xuống ngựa, để Truy Phong tự mình đi ăn cỏ.

Vô Mạt ôm A Thủy đứng một bên, hóng gió, A Nặc ở một bên cắt tỉa bộ lông cho Tiểu Hồng Mã.

A Thủy ở trong lòng Vô Mạt an phận trong chốc lát, rất nhanh lại bắt đầu muốn leo lên leo xuống. Bất đắc dĩ, Vô Mạt không thể làm gì khác hơn là nâng nàng lên thật cao, sau lại dứt khoát để cho nàng cưỡi lên cổ mình, bản thân làm ngựa cho nàng ngồi.

A Thủy đối với việc này rất thích thú, cái chân nhỏ không ngừng đạp đạp bên cổ Vô Mạt, hai tay vui sướng níu lấy tóc Vô Mạt qua lại quơ múa.

A Nặc ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy Vô Mạt thúc thúc quả thật như một con ngựa, mái tóc vừa khéo thành dây cương, nhưng hắn lại không dám nói ra lời này, chỉ len lén cười trong lòng.

Đang cười, chợt nghe một âm thanh vang lên, chăm chú nhìn sang, giờ mới hiểu được, là A Thủy thả một cái rắm. (mất hết khung cảnh _._|||)

Hắn đang muốn nói gì, ai có thể nghĩ, A Thủy vừa thả một cái rắm, lại bủm bủm vài một tiếng, mấy cái rắm ra lò.

Sắc mặt Vô Mạt cứng ngắc, hai tay hắn từ tay A Thủy sờ dần về phía sau, nơi tay chạm đến, chỉ cảm thấy trên cổ đặc sánh. . . . . .

A Nặc thường ngày vẫn quen chăm sóc A Thủy , vừa nghe tiếng sấm rền rĩ đã sớm đoán được, chỉ là chưa kịp phản ứng thôi, lúc này nhìn sắc mặt Vô Mạt, lập tức hiểu sợ đã là chậm quá, vội vàng tiến lên nói: "Vô Mạt thúc thúc, thúc mau đưa A Thủy cho ta."

Vô Mạt đanh mặt, cẩn thận ôm A Thủy xuống, đưa cho A Nặc.

Kẻ gây tai họa A Thủy ngược lại cũng không khóc không nháo, một bộ mặc người chém giết, nàng đoán chừng cũng hiểu mình gây chuyện cần người đến xử lý hậu quả . A Nặc thuần thục đón lấy, từ trong ngực lấy ra một bọc cát, dùng cát giúp nàng lau cái mông nhỏ, lại dùng một mảnh vải sạch lau cát trên mông nàng, lúc này mới ôm nàng nói với Vô Mạt: "Thúc, ta giúp thúc lau người một chút nhé?" ( chồng nuôi từ bé ~~)

Vô Mạt mặt đen lại gật đầu: "Ừ."

Vì vậy Vô Mạt ôm A Thủy đứng ở nơi đó, A Nặc bắt đầu giúp đỡ Vô Mạt lau dọn sau lưng. Trong lúc đó A Thủy xem ra còn rất vui vẻ, bắt đầu tiếp tục giật nhẹ tóc A Cha, cười vô cùng ngọt ngào.

Vô Mạt bất đắc dĩ cười: "Đồ tiểu bại hoại!"

Ba người sau khi về đến nhà, Bán Hạ đã làm xong cơm, thấy vẻ mặt Vô Mạt, nàng đã đoán được một hai, rất nhanh A Nặc bẩm báo lại mọi chuyện.

Nàng nghe không nhịn được bật cười, nhìn Vô Mạt nói: "Ai bảo chàng cưng chiều con, xem đi, hiện tại con đã cưỡi lên cổ chàng đi vệ sinh rồi."

Vô Mạt ôm con gái cười ha hả, vẫn vẻ mặt cưng chiều như cũ: "Vệ sinh thì cứ vệ sinh thôi."

( chỗ này là thải = ỉa, quả thật ra không muốn nên tự đổi cảm giác hơi hiện đại ùi)

Buổi tối ăn cơm xong, Bán Hạ nấu nước ấm, trước thả A Thủy vào bồn nhỏ trong, tắm rửa sạch sẽ một phen. Sau khi tắm rồi ăn no, dỗ nàng ngủ.

Bán Hạ lại đem tới một bồn lớn, để Vô Mạt tắm.

Cái bồn gỗ lớn này là do Bán Hạ cố ý bảo Vô Mạt làm, có thể ngồi vừa một người lớn, giữa mùa đông , nước nóng thoải mái, có thể giúp thư giãn.

Lúc này Bán Hạ giúp Vô Mạt cởi áo nới dây lưng, lại định đỡ hắn đi vào trong thùng gỗ. Vô Mạt lắc đầu một cái: "Ta tự mình làm."

Bán Hạ do dự một chút, vẫn buông hắn ra, để hắn tự mình đi vào, chỉ thấy hắn đưa chân ra, chính xác không nhầm chỗ bước vào, rồi ngồi xuống.

Thấy vậy, Bán Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân này thường ngày là người quen cưỡi ngựa lên núi săn thú, bây giờ cả ngày ở nhà không tiện ra cửa, nếu như ngay cả vào bồn tắm cũng phải nhờ người khác giúp đỡ, quả thật sẽ đả kích sự tự tin của hắn.

Bán Hạ đứng ở phía sau, múc nước ấm, giúp hắn kì cọ sau lưng. Tấm lưng của hắn rộng rãi mạnh mẽ, ban tay mềm mại của nàng thương tiếc lướt qua phần lưng kiên cố này. Vết thương của hắn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn lưu lại một vài vết sẹo màu trắng nhạt.

Vô Mạt nhắm mắt, hưởng thụ sự thoải mái khó có được này, cảm thụ bàn tay ấm áp ở phía sau đang chà xát nhẹ nhàng. Chợt hắn mở mắt, bắt lấy bàn tay của nàng cười nói: "Nàng cũng vào cùng nhau tắm đi."

Bán Hạ nhẹ nhàng đánh xuống vai hắn: "Mau mau tắm đi, đừng nghĩ linh tinh nữa."

Vô Mạt cười nhẹ: "Nàng vào đi, ta giúp ngươi kì lưng."

Bán Hạ lắc đầu: "Bồn tắm này chàng dùng đã hơi miễn cưỡng, làm sao đủ chỗ cho ta."

Vô Mạt lại bằng cảm giác, kéo tay nàng, đợi đến khi Bán Hạ phản ứng lại, nàng đã ngồi trong thùng, lại còn ngồi trên đùi hắn.

Nàng vừa oán vừa cười, đấm vai hắn: "Cái người này làm cái gì vậy, làm ướt hết y phục của ta rồi."

Vô Mạt ôm nàng, rất hả hê nói: "Vậy nàng cùng tắm với ta thôi."

Bán Hạ vốn định giúp hắn tắm xong để hắn ngủ sớm, nhưng ngẩng đầu thấy, chợt thấy vẻ mặt hắn lúc nói mấy lời này có mấy phần giống đứa bé đang làm nũng, không nín được cười, sờ sờ trán hắn: "Cũng không phát sốt a, tại sao lại làm loạn như thế."

Vô Mạt cúi đầu, cọ cọ trán nàng: "Ta không phát sốt, rất tốt."

Bán Hạ ngừng động tác, nàng ôm nam nhân của mình, tại sao lại cảm giác bộ dáng bây giờ của hắn rất yếu ớt nhỉ?

Nàng dứt khoát làm theo ý của hắn, cởi quần áo, lại giúp hắn vén tóc lên, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn cùng nhau tắm.

Kết quả cùng nhau tắm thật lâu, cuối cùng làm bốn phía quanh thùng gỗ đều là nước. Bán Hạ bất đắc dĩ, tự mình đi vào trong phòng ôm A Thủy ngủ, bỏ lại Vô Mạt quét dọn phòng. Mắt không dùng được, liền tự sờ soạng quét sân thôi.

=== =====

Tam lăng tử cùng Mộc Dương rất nhanh đã lên đường, lúc lên đường hai người đều có suy nghĩ bất đồng. Đối với Tam lăng tử mà nói, đó là thể nghiệm mới lạ, hắn đi theo Tộc trưởng lâu như vậy, cũng biết suy nghĩ của Tộc trưởng, biết rõ nếu người Vọng Tộc muốn tự lập dưới chân núi Thượng cổ, thì với cuộc sống như hiện tại là không thể. Hắn cũng hy vọng có thể hiểu rõ thế giới bên ngoài, làm chút chuyện cho mọi người, vì vậy ôm hy vọng có thể có thêm chút kiến thức học một chút nghề. Dĩ nhiên, có thể mau chóng giúp Tộc trưởng tìm được có thể cách chữa mắt, đó là chuyện không còn gì tốt hơn rồi.

Mà đối với Mộc Dương mà nói, lần này là hành động bất đắc dĩ. Hắn đối với thế giới bên ngoài cũng không có hứng thú gì, nhưng bây giờ hắn đang ở trong tộc cơ hồ rất khó đặt chân. Nữ nhân không có, nhi tử cũng bị nàng mang đi, chính hắn còn phạm lỗi bị tộc nhân khinh bỉ, dù đi trên đường cũng giống như chuột chạy qua đường .

Lúc này, nếu là có thể ra ngoài một chuyến cũng tốt, dù sao cũng hơn là giấu mặt trong nhà chịu uất khí( uất ức + tức giận).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện