Một Nữ Hai Ba Nam
Chương 64
Sơn thần miếu quy mô không nhỏ, vào đại điện, phía bắc là một tôn tượng bằng gỗ, rất uy vũ như phần lớn các tôn tượng khác, Diệp Tuệ từ trên lưng đại lão công xuống dưới, nhìn quanh mình đánh giá mộthồi rồi tới trước bàn thờ đẩy lư hương ra, nhảy lên trên ngồi.
“Nương tử mau xuống dưới, không được khinh nhờn thần minh đâu.” Tần Vũ Hàng là người thời đại này, từ nhỏ bái thần cầu bình an, khi vào Thiên Ưng Môn, phong cách đạo giáo, đối với thần tiên lớn nhỏtrên trời dưới đất không thể nói là hoàn toàn tin, nhưng ít nhất khôngđược đắc tội.
“Tướng công, phải là chàng không, ta đi vào trong nhà sơn thần lão gia làm khách, hắn không khoản đãi, cho dù ta cũng không so đo, tại sao ta mượn chỗ ngồi quý báu của hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, còn phát giận với ta không bằng, nếu là sơn thần đều keo kiệt như vậy, tự thẹn làm thần tiên đi.”
Diệp Tuệ lộ ra nụ cười thanh thiển, còn không đúng sao, thần tiên trong Tây Du Ký độ lượng đều rất lớn, tôn tiểu mao làm những chuyện đó cũng đủ chết một nghìn lần, kết quả là còn không có việc gì. Ở kiếp trước, có quá nhiều miếu thờ bị dỡ bỏ, phật tượng bị đập nát ném vào đống rác, việc đại sự không phải chờ theo ngày lành.
“Ai, phải bắt nàng phép tắc.” Tần Vũ Hàng tiến lên ôm thê tử từ trênbàn thờ xuống dưới, thấy bên cạnh có cái cửa, đi vào, là một phòng khách, còn có bày mấy cái ghế dài, là cho khách hành hương tạm thời nghỉ ngơi dùng.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng lần lượt tiến vào, lấy lương khô mang theo cùng bình nước ra, đưa cho hai người.
“Các ngươi đều ngồi xuống, cũng ăn một ít.” Diệp Tuệ hiểu rõ hai tên hộ vệ là thân phận sườn phu của nàng, nhưng người ta trên thực tế là người trong hoàng thất, thân phận cao quý: “Ta biết các ngươi mộtngười là Phổ vương, một người là Nghi vương, đừng làm giống như hạ nhân, nhìn không tự nhiên.”
Thánh chỉ từ trong kinh tới, phái bọn họ làm sườn phu cho nàng, liền xảy ra chuyện Hoàng Phủ Trạch Đoan khẩn cấp vào kinh, vốn dĩ nóiphải làm hôn lễ đi ngang qua sân khấu cho nàng cùng bọn họ, cũng vì vậy mà trì hoãn. Diệp Tuệ đối với việc này không thể không vui, kéo dài chút thời gian tổ chức càng tốt đi, cũng có thể nghiêm túc hiểu biết bọn họ.
“Nương nương là Hoàng Hậu tương lai của Dĩnh đường, tất nhiên đối với nương nương có lễ.”
Chẳng những là Hoàng Hậu, cũng là thê tử hắn! Lão Thập Nhất ánh mắt u ám, chỉ từ khi được hoàng đế phái đến bên cạnh nàng làm làm thị vệ. hắn trong mắt chỉ có nàng, sau lại biết nàng thật tình, nàng bất phàm và tài hoa hơn người, không đơn thuần chỉ là trong mắt, ngay cả trong lòng cũng rót đầy hình bóng xinh đẹp của nàng.
Tần Vũ Hàng lấy bình rượu rót ra hai ly, một bàn tay vuốt lên mái tóc đen nhánh của thê tử, đã trải qua thời gian nửa năm, đã mọc dài như cũ, lại được nàng chăm sóc một phen, sẵn khuôn mặt phù dung, lại là kiều diễm vô cùng.
“Nương tử, chờ tới rồi chợ, mua thêm mấy cây tơ lụa về làm mấy cái váy đẹp.” Tần Vũ Hàng chính mình mặc cái gì cũng không sao, trong lòng luôn thích thê tử ăn mặc đẹp, trang điểm khéo léo, hắn nhìn vui vẻ.
“Ta quần áo đủ nhiều, làm ra quá nhiều mặc không xong không phải thực lãng phí sao, nhưng thật ra chàng toàn mặc đạo bào, ai thấy cũng cho rằng ta gả cho một vị đạo trưởng.” Diệp Tuệ tựa đầu trên vai hắn, vừa ăn hoa quả Lão Thập đưa lại, vừa lải nhải: “Chàng là đệ tử tục gia, lại không phải đạo trưởng chân chính, thân áo choàng này ở sư môn mặc còn có thể, bên ngoài còn cần có mấy bộ quần áo bình thường, chờ tới trong thành rồi tìm nhà may y phục, mua vài món đẹp thử xem.”
Tần Vũ Hàng vỗ vỗ đầu vai nàng: “Ta đối với chuyện ăn mặc khôngphải thực cầu kỳ, chỉ cần sạch sẽ, có thể che đậy là được, đẹp cùngkhông quan trọng.”
“nói cũng đúng, nhưng mà ta còn là muốn chàng ăn mặc đẹp, chàng dung mạo vừa cao lớn lại vừa tuấn tú, không ăn mặc đẹp chút thì thậtđáng tiếc, có lời là nữ nhân đẹp nhờ trang điểm, kỳ thật nam nhân tại sao lại không.” Diệp Tuệ nghiêng mắt xem xét hai gã hộ vệ, luận về ngoại hình hai vị hộ vệ cũng thập phần xuất sắc, bởi vì quan hệ xuất thân, đều có một loại khí độ quý tộc tự nhiên bẩm sinh. Nàng từ trong lòng đại lão công đứng lên, triều nói với hai gã hộ vệ: “Lại nói thập ca cùng Thập nhất ca cũng nên đổi một thân đồ mới.”
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất trên người ăn mặc vẫn là quần áo từ đế đô mang đến, giặt sạch thật nhiều lần, phai màu nghiêm trọng. Diệp Tuệ đã từng lấy ra mấy cây tơ lụa cho Mặc Kỳ làm cho mỗi người thân bên mình một bộ, nhưng nguyên liệu tơ lụa giặt mấy nước liền khôngnhư trước, nếu là đi ra ngoài làm khách, không có một thân quần áo đàng hoàng là không được.
“Tùy nương nương ý, thuộc hạ mặc cái gì đều được.” Lão Thập khôngbày tỏ ý kiến, hắn tính tình dễ chịu, trời sinh tính rộng rãi, không vì việc nhỏ mà so đo, nhưng cảm giác mỗi ngày giữ nàng như vậy, chính là vui vẻ nhất.
Lão Thập Nhất đôi mắt lại sáng ngời lên, nghĩ đến có thể thu được lễ vật của người yêu, trong lòng tức khắc ấm áp.
Nghỉ tạm đủ rồi, Diệp Tuệ đứng lên, nên lên đường, trước khi trời tối nhất định phải đi đến chân núi, bằng không phải ở trong núi qua đêm.
Bốn người đứng lên, đang định rời khỏi phòng, không ngờ có hai ngườiđi vào sơn thần miếu, đẩy cửa ra một cái khe hẹp nhìn, thì ra là người quen, lại là tứ sư muội Mã Đề Liên. Phía sau cùng chính là một nam nhân, nhìn quần áo trang phục là quý tộc Tây Vực, nhưng đầu tóc rối bù, trên người dính đầy bụi đất, một thân chật vật.
“Ta nói ngươi là người mọi rợ, sao không thể mau chút đi?” Mã Đề Liên vẻ mặt không kiên nhẫn, bực mình nói: “một người nam nhân cao lớn, thoạt nhìn giống đàn ông, nhưng chậm giống đàn bà.”
Nam tử Tây Vực hầm hừ: “Ngươi thật ra là đàn bà, ta xem như thế nào lại cảm thấy ngươi giống đàn ông.”
Mã Đề Liên sắc mặt xanh lè, nàng hận nhất người khác nói nàng là đàn ông, xoay người đá nam tử một cước, quát: “Hay cho ngươi cái đồ hoàng tử hỗn trướng không có mắt, dám nói lão tử là đàn ông, lão tử là đàn bà được không?”
Tây Vực nam tử bị một cước đá không nhẹ, lảo đảo ra sau vài bước, trừng mắt cả giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta, liền có thể đánh ta, Ô Cổ Lực ta cũng là quốc chủ một phương, tuy nói hiện tại nghèo túng, chỉ cần viết phong thư về, không chừng năm ba tháng sẽcó người đưa vàng bạc châu báu, bảo kiếm lương câu lại đây.”
Mã Đề Liên khinh thường nói: “Quốc chủ nào có như ngươi vậy, nhìn ngươi một thân bệ rạc, ta như thế nào nhìn giống một con cá chạch.”
Nam tử Tây Vực tức giận đến quay mặt đi, lẩm bẩm một câu: “Người Dĩnh đường các ngươi có câu nói nam nhân đại trượng phu khôngcùng đấu với ác nữ, ta mặc kệ ngươi.”
“Hắc, tiểu tử ngươi lại còn giả vờ với lão tử.” Mã Đề Liên còn muốn lại đá cho hắn một cước, nhưng nam tử Tây Vực sớm có phòng bị, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, né tránh đi, chỉ vào Mã Đề Liên nói: “Ngươi xem quần ngươi lộ đít kìa, còn không biết xấu hổ đá người ta, đừng có nhấc chân, ta thấy hết.”
Mã Đề Liên thân trên mặc áo màu xám nửa xanh, bên dưới mặc mộtcái quần cùng sắc vải thô, trên đùi không biết khi nào nứt ra mộtđường dài khoảng nửa thước. Nàng dùng tay sờ sờ, bên trong làn da lộ ra càng nhiều, tên Tây Vực kia là người thủ lễ, nhanh lẹ nhắm đôi mắt lại, lại nghe Mã Đề Liên quát: “Phát con mẹ nó ngốc cái gì, nhanh nhanh cởi quần ra.”
Nam tử Tây Vực chấn động, mở mắt ra, vội vàng bắt tay giữ ở trênlưng quần: “không được lại đây, ta sẽ liều mạng cùng ngươi.”
Mã Đề Liên sải bước đi qua, đẩy ngã nam tử, phát một lột quần dài của hắn, mặc kệ ánh mắt nam nhân đang cảm thấy thẹn thùng, cũng mặc kệ trong miếu này còn có những người khác hay không, tự mình cởi cái quần rách trên người ra, tròng cái quần của nam tử vào.
Diệp Tuệ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng che đôi mắt đại lão công lại, thậtra không cần nàng động thủ, Tần Vũ Hàng đã sớm dời ánh mắt đi, ánh mắt nàng vừa chuyển, hai tên thị vệ cũng vừa vặn quay đầu.
Thời tiết mùa này tương đối nóng, mọi người đều mặc rất mỏng, nam tử Tây Vực trên người chỉ có một cái quần bị Mã Đề Liên mau chóng lột đi như vậy. hắn nhanh lẹ dùng trường bào che chở phong cảnh dưới thân, tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, chửi ầm lên: “Hay cho cái nữ nhân không biết xấu hổ, ngay cả quần nam nhân cũng dám cởi, ngươi còn có xấu hổ hay không?”
“Xì, mặc có một cái quần của ngươi mà lải nhải dài dòng không để ai yên, lão tử từ nhỏ đã mặc quần các sư huynh, ngươi keo kiệt quá như vậy cũng chẳng giống ai, ngày mai trở lại Thiên Ưng Môn lão tử trả lại cho ngươi mười cái quần vải bố nguyên lành.”
“Ta không cần.” Nam tử Tây Vực thở phì phì nói.
“không cần thì ngươi chịu lộ đít.” Mã Đề Liên không kiên nhẫn, cột chặt lưng quần, giật giật vạt áo tới eo lưng một cái, khinh thường nói: “Nam nhân các ngươi trên người có thứ gì dài quá ta còn không biết, xem ngươi che kỹ như vậy, giống như sợ mất trinh tiết, thật không có tiền đồ, lão tử so với ngươi thoải mái hơn nhiều.” Ả ném cái quần rách mình vừa cởi ra cho nam tử Tây Vực, nói: “Quần này tuy rằng ráchmột lổ, nhưng che chắn cái thứ đồ chơi dưới háng ngươi không thành vấn đề, muốn mặc thì mặc, không muốn mặc thì ở truồng.”
Diệp Tuệ nhìn qua khe cửa thấy rõ ràng, bưng kín miệng, không dám cười ra tiếng. Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ở phía sau, trừ lúc thay quần áo không dám nhìn, còn lại đều xem thấy rõ ràng, mặt căng thẳng, đem tiếng cười giấu vào trong bụng.
Tần Vũ Hàng vẻ mặt xấu hổ, có sư muội dở hơi như vậy thật là mất mặt.
Nam tử Tây Vực một tay chụp cái quần ném tới, một tay bịt mũi, thậtmuốn tự cho mình hai cái miệng, đều do tự mình lắm miệng, nhắc nhở ả quần rách làm gì.
không còn cách nào, chỉ biết trốn vào trong một góc, mặc quần Mã đề liên lên người. Tuy rằng lộ đít, nhưng so với không mặc đỡ hơn, may mắn trường bào có thể che khuất.
hắn vốn là quân chủ Tây Uyển quốc, dẫn một đội thị vệ tới Dĩnh đường triều cống, trên đường gặp phải nạn sạt lở đá núi, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, tự mình thúc ngựa chạy nhanh thoát được, tránh thoát trận sạc lỡ đất đá, tuy rằng giữ được tánh mạng, nhưng mệt đến té xỉu ở ven đường, Mã Đề Liên đi ngang qua cứu hắn.
hắn tỉnh lại nghe được ả tự xưng là sư muội đồng môn của Sở Vương, cũng không biết tại sao đầu óc nóng lên, liền đi cùng ả.
Kỳ thật hắn là muốn tìm bằng hữu Sở Vương để làm chứng, tìm được nha môn thông báo, có thể được đãi ngộ không tồi.
Mã Đề Liên mặc quần cảm thấy rất vừa người, ha hả cười nói: “khôngthể tưởng được con cá chạch ngươi rất có tiền, nguyên liệu tốt như vậy ta chỉ thấy sư tẩu mặc thôi, nàng đã cho ta mấy xấp tơ lụa thượng đẳng làm váy, nhưng mặc váy quá phiền toái, ta tìm Lý đại thẩm từ phòng bếp nhờ đổi thành quần, đáng tiếc mặc mấy ngày liền lủng lổ, xem tơ lụa cực tốt, cũng không có bằng mặc nguyên liệu vải bố chắc chắn.”
Ả từ khi sáu tuổi mặc váy bị té ngã một lần, liền từ bỏ, quần đối ả mànói mới đúng là thuận tiện lăn lê bò lết.
Nam tử Tây Vực ngồi ở trong góc, đầy mặt bi thương, chôn đầu trong khuỷu tay, lúc trước mỗi ngày ngăn nắp cỡ nào, hiện tại lại bị một nữ nhân lỗ mãng khi dễ, hắn oán hận nhìn Mã Đề Liên, nhịn không được mắng: “Lão tử gặp được nữ dã nhân ngươi xem như khổ tám đời, lão tử không đi theo ngươi nữa, lão tử muốn tự mình đi tìm Sở Vương, dọc đường xin cơm đi đế đô.”
Mã Đề Liên chống eo chửi: “Thiên con mẹ ngươi, nam nhân thúi khôngtiền đồ, không phải mặc của ngươi có một cái quần, có đáng giá để phát hỏa lớn như vậy không, còn muốn một đường xin cơm đi đế đô, ngươi liền đi xin cơm đi đồ đáng khinh, tiến vào sa mạc, lão tử xem ngươi kiếm ai đòi ăn đây?”
Nam tử Tây Vực phát hỏa, từ mặt đất đứng lên: “Lão tử cho dù là đói chết, cũng còn hơn cả ngày nhìn cái đồ quái dị nhà ngươi.”
“Ai quái dị, ngươi mở lớn đôi mắt mà nhìn, lão tử xấu chỗ nào?”
Mã Đề Liên nạt lớn, ả có hai cái đại kị, thứ nhất không thể nói ả là nam nhân, thứ hai không thể nói ả xấu.
Tây Vực nam tử thấy ả đột nhiên nổi bão, nhất thời sửng sốt.
“Sư muội không được vô lễ.” Tần Vũ Hàng trước đó từ trong phòng bên ra tới, phía sau đi theo là Diệp Tuệ, hai gã thị vệ hoàng gia.
“Nhị sư huynh, là huynh.” Mã Đề Liên vừa mừng vừa sợ, bước mộtbước dài nhào lại. Tần Vũ Hàng chợt bước qua bên, né tránh đi, quở mắng: “nói với muội bao nhiêu lần, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, không thể giống khi còn nhỏ không chút cố kỵ như vậy.”
Mã Đề Liên bĩu môi: “Huynh có thê tử liền không cần muội, hay chomột người không có lương tâm.”
Đối với chuyện hai sư huynh muội họ đối đáp qua lại, Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng dị biệt, đi tới vài bước, sát lỗ tai Tần Vũ Hàng nói: “Thông cảm các người từ khi còn nhỏ đều ôm tới ôm lui, hiện giờ màkhông ôm đích xác là không tốt, ta nghe nói các người khi còn nhỏcùng mặc chung một cái quần, có phải thực sự có chuyện lạ haykhông, tướng công, chàng không thể không có lương tâm.”
Lão Thập Nhất phần lớn thời điểm cũng coi như tương đối phúc hắc, nhìn Tần Vũ Hàng liếc mắt một cái, lộ ra một tia nhìn châm chọc.
“Khụ khụ…… Nương tử hiểu lầm, bị sư muội trộm quần thôi, nhưng ta chưa từng lấy về.” Tần Vũ Hàng cười khổ, lễ nghĩa liêm sỉ hắn còn hiểu biết, sao có thể tùy tiện mặc quần nữ nhân, hắn lại không phải nam tử Tây Vực kia.
Nam tử Tây Vực dùng tay nắm chặt trường bào, sợ hai bên xẻ tà lộ ra thịt luộc trên mông hắn, đi tới, theo lễ tiết người Tây Vực khom người trước mấy người, nói: “Ta biết Sở Vương có hai người sư đệ, ngươi nhất định là Nhị sư đệ Tần công tử, ta là quân chủ Tây Uyển quốc Ô Cổ Lực, vốn định đi đế đô triều bái, nhưng ngày hôm trước gặp phải đất đá sạt lỡ, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, hiện tại yêu cầu ngươi hiệp trợ.”
Quốc chủ Tây Uyển! Diệp Tuệ nghe Hoàng Phủ Trạch Đoan đề cập qua, lúc trước khi vào kinh, còn cố ý đi Bình Châu thành phụ trách công việc tiếp đãi, hỏi: “thì ra các hạ chính là Tây Uyển quốc chủ, ta nghe Sở Vương điện hạ đề cập qua, nhưng ngươi không phải muốn đikinh thành triều bái sao? đã hai tháng rồi như thế nào còn lưu lại Bình Châu?”
“Ta từ lúc vào lãnh thổ quý quốc liền xuất hiện hiện tượng không hợp khí hậu, bị bệnh đã lâu, tĩnh dưỡng một thời gian, ngày hôm trước khởi hành đi ngang qua chân núi lại gặp núi đá sạt lở, hiện tại thành ngườicô đơn một mình.” Ô Cổ Lực giọng nói nghẹn ngào, nhìn Mã Đề Liên liếc mắt một cái, người Tây Vực có đặc điểm tròng mắt sâu thẳm, ánh ra một tia nhục nhã.
Mã Đề Liên xì một tiếng khinh miệt: “Thay đổi chỗ ở một chút mà có thể không hợp khí hậu, quả nhiên không phải nam nhân.”
Tây Uyển quốc chủ Ô Cổ Lực sắc mặt tức giận đến liên tục thay đổi, nghĩ đến tình thế so với người khác đành phải chịu đựng.
Diệp Tuệ nghe nhị lão công nhắc tới qua, Tây Uyển quốc là hành lang thương nhân Dĩnh đường hướng Ba Tư đi Hà Tây, nên ngựa quý nước Ðại uyên (BMW) thập phần nổi danh, các tướng lĩnh Dĩnh Đường Quốc thích nhất.
Diệp Tuệ dùng ngôn ngữ ngoại giao, môi thản nhiên cong lên hình cung yểu điệu: “Ô Cổ Lực quốc chủ không cần lo lắng, chỉ cần ngươi có thể chứng minh thân phận mình, lần này đi đế đô, ta sẽ đại diện quan phủ ra một phần lực giúp.”
Ô Cổ Lực vui vẻ nói: “Thông quan văn điệp chứng minh thân phận ta có, trong bọc ở trên lưng ngựa, ở trước cửa miếu, khi núi đất sạt lở ta mang theo tùy thân.”
Mã Đề Liên đúng lúc nói một câu: “Sư tẩu đừng nghe hắn, ai biết hắncó phải lừa gạt hãm hại hay không, còn quốc chủ hả, ta như thế nào đều nhìn giống một con cá chạch.”
“Nương tử mau xuống dưới, không được khinh nhờn thần minh đâu.” Tần Vũ Hàng là người thời đại này, từ nhỏ bái thần cầu bình an, khi vào Thiên Ưng Môn, phong cách đạo giáo, đối với thần tiên lớn nhỏtrên trời dưới đất không thể nói là hoàn toàn tin, nhưng ít nhất khôngđược đắc tội.
“Tướng công, phải là chàng không, ta đi vào trong nhà sơn thần lão gia làm khách, hắn không khoản đãi, cho dù ta cũng không so đo, tại sao ta mượn chỗ ngồi quý báu của hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, còn phát giận với ta không bằng, nếu là sơn thần đều keo kiệt như vậy, tự thẹn làm thần tiên đi.”
Diệp Tuệ lộ ra nụ cười thanh thiển, còn không đúng sao, thần tiên trong Tây Du Ký độ lượng đều rất lớn, tôn tiểu mao làm những chuyện đó cũng đủ chết một nghìn lần, kết quả là còn không có việc gì. Ở kiếp trước, có quá nhiều miếu thờ bị dỡ bỏ, phật tượng bị đập nát ném vào đống rác, việc đại sự không phải chờ theo ngày lành.
“Ai, phải bắt nàng phép tắc.” Tần Vũ Hàng tiến lên ôm thê tử từ trênbàn thờ xuống dưới, thấy bên cạnh có cái cửa, đi vào, là một phòng khách, còn có bày mấy cái ghế dài, là cho khách hành hương tạm thời nghỉ ngơi dùng.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng lần lượt tiến vào, lấy lương khô mang theo cùng bình nước ra, đưa cho hai người.
“Các ngươi đều ngồi xuống, cũng ăn một ít.” Diệp Tuệ hiểu rõ hai tên hộ vệ là thân phận sườn phu của nàng, nhưng người ta trên thực tế là người trong hoàng thất, thân phận cao quý: “Ta biết các ngươi mộtngười là Phổ vương, một người là Nghi vương, đừng làm giống như hạ nhân, nhìn không tự nhiên.”
Thánh chỉ từ trong kinh tới, phái bọn họ làm sườn phu cho nàng, liền xảy ra chuyện Hoàng Phủ Trạch Đoan khẩn cấp vào kinh, vốn dĩ nóiphải làm hôn lễ đi ngang qua sân khấu cho nàng cùng bọn họ, cũng vì vậy mà trì hoãn. Diệp Tuệ đối với việc này không thể không vui, kéo dài chút thời gian tổ chức càng tốt đi, cũng có thể nghiêm túc hiểu biết bọn họ.
“Nương nương là Hoàng Hậu tương lai của Dĩnh đường, tất nhiên đối với nương nương có lễ.”
Chẳng những là Hoàng Hậu, cũng là thê tử hắn! Lão Thập Nhất ánh mắt u ám, chỉ từ khi được hoàng đế phái đến bên cạnh nàng làm làm thị vệ. hắn trong mắt chỉ có nàng, sau lại biết nàng thật tình, nàng bất phàm và tài hoa hơn người, không đơn thuần chỉ là trong mắt, ngay cả trong lòng cũng rót đầy hình bóng xinh đẹp của nàng.
Tần Vũ Hàng lấy bình rượu rót ra hai ly, một bàn tay vuốt lên mái tóc đen nhánh của thê tử, đã trải qua thời gian nửa năm, đã mọc dài như cũ, lại được nàng chăm sóc một phen, sẵn khuôn mặt phù dung, lại là kiều diễm vô cùng.
“Nương tử, chờ tới rồi chợ, mua thêm mấy cây tơ lụa về làm mấy cái váy đẹp.” Tần Vũ Hàng chính mình mặc cái gì cũng không sao, trong lòng luôn thích thê tử ăn mặc đẹp, trang điểm khéo léo, hắn nhìn vui vẻ.
“Ta quần áo đủ nhiều, làm ra quá nhiều mặc không xong không phải thực lãng phí sao, nhưng thật ra chàng toàn mặc đạo bào, ai thấy cũng cho rằng ta gả cho một vị đạo trưởng.” Diệp Tuệ tựa đầu trên vai hắn, vừa ăn hoa quả Lão Thập đưa lại, vừa lải nhải: “Chàng là đệ tử tục gia, lại không phải đạo trưởng chân chính, thân áo choàng này ở sư môn mặc còn có thể, bên ngoài còn cần có mấy bộ quần áo bình thường, chờ tới trong thành rồi tìm nhà may y phục, mua vài món đẹp thử xem.”
Tần Vũ Hàng vỗ vỗ đầu vai nàng: “Ta đối với chuyện ăn mặc khôngphải thực cầu kỳ, chỉ cần sạch sẽ, có thể che đậy là được, đẹp cùngkhông quan trọng.”
“nói cũng đúng, nhưng mà ta còn là muốn chàng ăn mặc đẹp, chàng dung mạo vừa cao lớn lại vừa tuấn tú, không ăn mặc đẹp chút thì thậtđáng tiếc, có lời là nữ nhân đẹp nhờ trang điểm, kỳ thật nam nhân tại sao lại không.” Diệp Tuệ nghiêng mắt xem xét hai gã hộ vệ, luận về ngoại hình hai vị hộ vệ cũng thập phần xuất sắc, bởi vì quan hệ xuất thân, đều có một loại khí độ quý tộc tự nhiên bẩm sinh. Nàng từ trong lòng đại lão công đứng lên, triều nói với hai gã hộ vệ: “Lại nói thập ca cùng Thập nhất ca cũng nên đổi một thân đồ mới.”
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất trên người ăn mặc vẫn là quần áo từ đế đô mang đến, giặt sạch thật nhiều lần, phai màu nghiêm trọng. Diệp Tuệ đã từng lấy ra mấy cây tơ lụa cho Mặc Kỳ làm cho mỗi người thân bên mình một bộ, nhưng nguyên liệu tơ lụa giặt mấy nước liền khôngnhư trước, nếu là đi ra ngoài làm khách, không có một thân quần áo đàng hoàng là không được.
“Tùy nương nương ý, thuộc hạ mặc cái gì đều được.” Lão Thập khôngbày tỏ ý kiến, hắn tính tình dễ chịu, trời sinh tính rộng rãi, không vì việc nhỏ mà so đo, nhưng cảm giác mỗi ngày giữ nàng như vậy, chính là vui vẻ nhất.
Lão Thập Nhất đôi mắt lại sáng ngời lên, nghĩ đến có thể thu được lễ vật của người yêu, trong lòng tức khắc ấm áp.
Nghỉ tạm đủ rồi, Diệp Tuệ đứng lên, nên lên đường, trước khi trời tối nhất định phải đi đến chân núi, bằng không phải ở trong núi qua đêm.
Bốn người đứng lên, đang định rời khỏi phòng, không ngờ có hai ngườiđi vào sơn thần miếu, đẩy cửa ra một cái khe hẹp nhìn, thì ra là người quen, lại là tứ sư muội Mã Đề Liên. Phía sau cùng chính là một nam nhân, nhìn quần áo trang phục là quý tộc Tây Vực, nhưng đầu tóc rối bù, trên người dính đầy bụi đất, một thân chật vật.
“Ta nói ngươi là người mọi rợ, sao không thể mau chút đi?” Mã Đề Liên vẻ mặt không kiên nhẫn, bực mình nói: “một người nam nhân cao lớn, thoạt nhìn giống đàn ông, nhưng chậm giống đàn bà.”
Nam tử Tây Vực hầm hừ: “Ngươi thật ra là đàn bà, ta xem như thế nào lại cảm thấy ngươi giống đàn ông.”
Mã Đề Liên sắc mặt xanh lè, nàng hận nhất người khác nói nàng là đàn ông, xoay người đá nam tử một cước, quát: “Hay cho ngươi cái đồ hoàng tử hỗn trướng không có mắt, dám nói lão tử là đàn ông, lão tử là đàn bà được không?”
Tây Vực nam tử bị một cước đá không nhẹ, lảo đảo ra sau vài bước, trừng mắt cả giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta, liền có thể đánh ta, Ô Cổ Lực ta cũng là quốc chủ một phương, tuy nói hiện tại nghèo túng, chỉ cần viết phong thư về, không chừng năm ba tháng sẽcó người đưa vàng bạc châu báu, bảo kiếm lương câu lại đây.”
Mã Đề Liên khinh thường nói: “Quốc chủ nào có như ngươi vậy, nhìn ngươi một thân bệ rạc, ta như thế nào nhìn giống một con cá chạch.”
Nam tử Tây Vực tức giận đến quay mặt đi, lẩm bẩm một câu: “Người Dĩnh đường các ngươi có câu nói nam nhân đại trượng phu khôngcùng đấu với ác nữ, ta mặc kệ ngươi.”
“Hắc, tiểu tử ngươi lại còn giả vờ với lão tử.” Mã Đề Liên còn muốn lại đá cho hắn một cước, nhưng nam tử Tây Vực sớm có phòng bị, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, né tránh đi, chỉ vào Mã Đề Liên nói: “Ngươi xem quần ngươi lộ đít kìa, còn không biết xấu hổ đá người ta, đừng có nhấc chân, ta thấy hết.”
Mã Đề Liên thân trên mặc áo màu xám nửa xanh, bên dưới mặc mộtcái quần cùng sắc vải thô, trên đùi không biết khi nào nứt ra mộtđường dài khoảng nửa thước. Nàng dùng tay sờ sờ, bên trong làn da lộ ra càng nhiều, tên Tây Vực kia là người thủ lễ, nhanh lẹ nhắm đôi mắt lại, lại nghe Mã Đề Liên quát: “Phát con mẹ nó ngốc cái gì, nhanh nhanh cởi quần ra.”
Nam tử Tây Vực chấn động, mở mắt ra, vội vàng bắt tay giữ ở trênlưng quần: “không được lại đây, ta sẽ liều mạng cùng ngươi.”
Mã Đề Liên sải bước đi qua, đẩy ngã nam tử, phát một lột quần dài của hắn, mặc kệ ánh mắt nam nhân đang cảm thấy thẹn thùng, cũng mặc kệ trong miếu này còn có những người khác hay không, tự mình cởi cái quần rách trên người ra, tròng cái quần của nam tử vào.
Diệp Tuệ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng che đôi mắt đại lão công lại, thậtra không cần nàng động thủ, Tần Vũ Hàng đã sớm dời ánh mắt đi, ánh mắt nàng vừa chuyển, hai tên thị vệ cũng vừa vặn quay đầu.
Thời tiết mùa này tương đối nóng, mọi người đều mặc rất mỏng, nam tử Tây Vực trên người chỉ có một cái quần bị Mã Đề Liên mau chóng lột đi như vậy. hắn nhanh lẹ dùng trường bào che chở phong cảnh dưới thân, tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, chửi ầm lên: “Hay cho cái nữ nhân không biết xấu hổ, ngay cả quần nam nhân cũng dám cởi, ngươi còn có xấu hổ hay không?”
“Xì, mặc có một cái quần của ngươi mà lải nhải dài dòng không để ai yên, lão tử từ nhỏ đã mặc quần các sư huynh, ngươi keo kiệt quá như vậy cũng chẳng giống ai, ngày mai trở lại Thiên Ưng Môn lão tử trả lại cho ngươi mười cái quần vải bố nguyên lành.”
“Ta không cần.” Nam tử Tây Vực thở phì phì nói.
“không cần thì ngươi chịu lộ đít.” Mã Đề Liên không kiên nhẫn, cột chặt lưng quần, giật giật vạt áo tới eo lưng một cái, khinh thường nói: “Nam nhân các ngươi trên người có thứ gì dài quá ta còn không biết, xem ngươi che kỹ như vậy, giống như sợ mất trinh tiết, thật không có tiền đồ, lão tử so với ngươi thoải mái hơn nhiều.” Ả ném cái quần rách mình vừa cởi ra cho nam tử Tây Vực, nói: “Quần này tuy rằng ráchmột lổ, nhưng che chắn cái thứ đồ chơi dưới háng ngươi không thành vấn đề, muốn mặc thì mặc, không muốn mặc thì ở truồng.”
Diệp Tuệ nhìn qua khe cửa thấy rõ ràng, bưng kín miệng, không dám cười ra tiếng. Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ở phía sau, trừ lúc thay quần áo không dám nhìn, còn lại đều xem thấy rõ ràng, mặt căng thẳng, đem tiếng cười giấu vào trong bụng.
Tần Vũ Hàng vẻ mặt xấu hổ, có sư muội dở hơi như vậy thật là mất mặt.
Nam tử Tây Vực một tay chụp cái quần ném tới, một tay bịt mũi, thậtmuốn tự cho mình hai cái miệng, đều do tự mình lắm miệng, nhắc nhở ả quần rách làm gì.
không còn cách nào, chỉ biết trốn vào trong một góc, mặc quần Mã đề liên lên người. Tuy rằng lộ đít, nhưng so với không mặc đỡ hơn, may mắn trường bào có thể che khuất.
hắn vốn là quân chủ Tây Uyển quốc, dẫn một đội thị vệ tới Dĩnh đường triều cống, trên đường gặp phải nạn sạt lở đá núi, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, tự mình thúc ngựa chạy nhanh thoát được, tránh thoát trận sạc lỡ đất đá, tuy rằng giữ được tánh mạng, nhưng mệt đến té xỉu ở ven đường, Mã Đề Liên đi ngang qua cứu hắn.
hắn tỉnh lại nghe được ả tự xưng là sư muội đồng môn của Sở Vương, cũng không biết tại sao đầu óc nóng lên, liền đi cùng ả.
Kỳ thật hắn là muốn tìm bằng hữu Sở Vương để làm chứng, tìm được nha môn thông báo, có thể được đãi ngộ không tồi.
Mã Đề Liên mặc quần cảm thấy rất vừa người, ha hả cười nói: “khôngthể tưởng được con cá chạch ngươi rất có tiền, nguyên liệu tốt như vậy ta chỉ thấy sư tẩu mặc thôi, nàng đã cho ta mấy xấp tơ lụa thượng đẳng làm váy, nhưng mặc váy quá phiền toái, ta tìm Lý đại thẩm từ phòng bếp nhờ đổi thành quần, đáng tiếc mặc mấy ngày liền lủng lổ, xem tơ lụa cực tốt, cũng không có bằng mặc nguyên liệu vải bố chắc chắn.”
Ả từ khi sáu tuổi mặc váy bị té ngã một lần, liền từ bỏ, quần đối ả mànói mới đúng là thuận tiện lăn lê bò lết.
Nam tử Tây Vực ngồi ở trong góc, đầy mặt bi thương, chôn đầu trong khuỷu tay, lúc trước mỗi ngày ngăn nắp cỡ nào, hiện tại lại bị một nữ nhân lỗ mãng khi dễ, hắn oán hận nhìn Mã Đề Liên, nhịn không được mắng: “Lão tử gặp được nữ dã nhân ngươi xem như khổ tám đời, lão tử không đi theo ngươi nữa, lão tử muốn tự mình đi tìm Sở Vương, dọc đường xin cơm đi đế đô.”
Mã Đề Liên chống eo chửi: “Thiên con mẹ ngươi, nam nhân thúi khôngtiền đồ, không phải mặc của ngươi có một cái quần, có đáng giá để phát hỏa lớn như vậy không, còn muốn một đường xin cơm đi đế đô, ngươi liền đi xin cơm đi đồ đáng khinh, tiến vào sa mạc, lão tử xem ngươi kiếm ai đòi ăn đây?”
Nam tử Tây Vực phát hỏa, từ mặt đất đứng lên: “Lão tử cho dù là đói chết, cũng còn hơn cả ngày nhìn cái đồ quái dị nhà ngươi.”
“Ai quái dị, ngươi mở lớn đôi mắt mà nhìn, lão tử xấu chỗ nào?”
Mã Đề Liên nạt lớn, ả có hai cái đại kị, thứ nhất không thể nói ả là nam nhân, thứ hai không thể nói ả xấu.
Tây Vực nam tử thấy ả đột nhiên nổi bão, nhất thời sửng sốt.
“Sư muội không được vô lễ.” Tần Vũ Hàng trước đó từ trong phòng bên ra tới, phía sau đi theo là Diệp Tuệ, hai gã thị vệ hoàng gia.
“Nhị sư huynh, là huynh.” Mã Đề Liên vừa mừng vừa sợ, bước mộtbước dài nhào lại. Tần Vũ Hàng chợt bước qua bên, né tránh đi, quở mắng: “nói với muội bao nhiêu lần, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, không thể giống khi còn nhỏ không chút cố kỵ như vậy.”
Mã Đề Liên bĩu môi: “Huynh có thê tử liền không cần muội, hay chomột người không có lương tâm.”
Đối với chuyện hai sư huynh muội họ đối đáp qua lại, Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng dị biệt, đi tới vài bước, sát lỗ tai Tần Vũ Hàng nói: “Thông cảm các người từ khi còn nhỏ đều ôm tới ôm lui, hiện giờ màkhông ôm đích xác là không tốt, ta nghe nói các người khi còn nhỏcùng mặc chung một cái quần, có phải thực sự có chuyện lạ haykhông, tướng công, chàng không thể không có lương tâm.”
Lão Thập Nhất phần lớn thời điểm cũng coi như tương đối phúc hắc, nhìn Tần Vũ Hàng liếc mắt một cái, lộ ra một tia nhìn châm chọc.
“Khụ khụ…… Nương tử hiểu lầm, bị sư muội trộm quần thôi, nhưng ta chưa từng lấy về.” Tần Vũ Hàng cười khổ, lễ nghĩa liêm sỉ hắn còn hiểu biết, sao có thể tùy tiện mặc quần nữ nhân, hắn lại không phải nam tử Tây Vực kia.
Nam tử Tây Vực dùng tay nắm chặt trường bào, sợ hai bên xẻ tà lộ ra thịt luộc trên mông hắn, đi tới, theo lễ tiết người Tây Vực khom người trước mấy người, nói: “Ta biết Sở Vương có hai người sư đệ, ngươi nhất định là Nhị sư đệ Tần công tử, ta là quân chủ Tây Uyển quốc Ô Cổ Lực, vốn định đi đế đô triều bái, nhưng ngày hôm trước gặp phải đất đá sạt lỡ, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, hiện tại yêu cầu ngươi hiệp trợ.”
Quốc chủ Tây Uyển! Diệp Tuệ nghe Hoàng Phủ Trạch Đoan đề cập qua, lúc trước khi vào kinh, còn cố ý đi Bình Châu thành phụ trách công việc tiếp đãi, hỏi: “thì ra các hạ chính là Tây Uyển quốc chủ, ta nghe Sở Vương điện hạ đề cập qua, nhưng ngươi không phải muốn đikinh thành triều bái sao? đã hai tháng rồi như thế nào còn lưu lại Bình Châu?”
“Ta từ lúc vào lãnh thổ quý quốc liền xuất hiện hiện tượng không hợp khí hậu, bị bệnh đã lâu, tĩnh dưỡng một thời gian, ngày hôm trước khởi hành đi ngang qua chân núi lại gặp núi đá sạt lở, hiện tại thành ngườicô đơn một mình.” Ô Cổ Lực giọng nói nghẹn ngào, nhìn Mã Đề Liên liếc mắt một cái, người Tây Vực có đặc điểm tròng mắt sâu thẳm, ánh ra một tia nhục nhã.
Mã Đề Liên xì một tiếng khinh miệt: “Thay đổi chỗ ở một chút mà có thể không hợp khí hậu, quả nhiên không phải nam nhân.”
Tây Uyển quốc chủ Ô Cổ Lực sắc mặt tức giận đến liên tục thay đổi, nghĩ đến tình thế so với người khác đành phải chịu đựng.
Diệp Tuệ nghe nhị lão công nhắc tới qua, Tây Uyển quốc là hành lang thương nhân Dĩnh đường hướng Ba Tư đi Hà Tây, nên ngựa quý nước Ðại uyên (BMW) thập phần nổi danh, các tướng lĩnh Dĩnh Đường Quốc thích nhất.
Diệp Tuệ dùng ngôn ngữ ngoại giao, môi thản nhiên cong lên hình cung yểu điệu: “Ô Cổ Lực quốc chủ không cần lo lắng, chỉ cần ngươi có thể chứng minh thân phận mình, lần này đi đế đô, ta sẽ đại diện quan phủ ra một phần lực giúp.”
Ô Cổ Lực vui vẻ nói: “Thông quan văn điệp chứng minh thân phận ta có, trong bọc ở trên lưng ngựa, ở trước cửa miếu, khi núi đất sạt lở ta mang theo tùy thân.”
Mã Đề Liên đúng lúc nói một câu: “Sư tẩu đừng nghe hắn, ai biết hắncó phải lừa gạt hãm hại hay không, còn quốc chủ hả, ta như thế nào đều nhìn giống một con cá chạch.”
Bình luận truyện