Chương 40: Chương 40
Buổi party của mẹ Định được tổ chức đơn giản, không quá hoành tráng xôm tụ cũng như chỉ lai rai một vài bạn bè anh chị thân thiết làm chung cơ quan. Thực tế bà cũng không muốn làm, bước qua U40 rồi còn trẻ trung gì đâu mà phải cầu kỳ nữa, nhưng người chồng hết mực chiều vợ và đứa con trai tuy lóc chóc hay vòi vỉnh nhưng vô cùng thương mẹ kia lại nhất quyết phải làm, thế là bà cũng đành thuận theo.
Xuyên vốn là đứa trẻ ngoan hiền lại lễ phép, ăn nói rất khéo léo vì thế luôn nhận được sự yêu mến của nhiều người, mẹ Định cũng nằm trong số đó. Bà ấy cảm thấy cậu bé rất đáng yêu, dễ thương như một đứa con gái vậy, điều bà ao ước từ lâu nhưng vì khi sinh được đứa đầu được một thời gian thì bà bị bệnh phải phẫu thuật hậu kỳ nên không thể sinh thêm được nữa. Vì thế mỗi lần Xuyên được Định dẫn đến chơi, bà cảm thấy như được thỏa mãn niềm mong muốn đó. Cậu bé rất đảm đang, vừa đến đã cùng bà phụ giúp làm công việc bếp núc chứ không cùng Định mê mẩn chơi game suốt, dù thằng nhóc cứ liên tục rủ rê.
Tiệc dần tàn, mọi người cũng ra về hết, Xuyên cũng chào tạm biệt ba mẹ Định để về. Bà cứ nắm tay cậu chàng bảo nếu mệt thì cứ ở lại đây ngủ một đêm sáng hãy về, Định mừng như mở cờ trong bụng, nhưng Xuyên bảo chỉ xin ba mẹ đi buổi tối rồi về ngay không sai lời được. Luyến tiếc bịnh rịnh một hồi, hai ông bà đành tiếc nuối bảo Định đưa Xuyên về tận nơi, lời nói như một mệnh lệnh, Định hiển nhiên không dám và cũng không muốn cãi lại, Xuyên cũng khó chối từ.
- Xem ra ba mẹ tui còn thương Xuyên hơn con ruột của họ nữa cơ đấy! – Định bày ra bộ mặt ấm ức đố kỵ dù thật sự chẳng hề phiền lòng.
- Chắc tại họ muốn có thêm đứa con nữa để hủ hỉ tâm sự. Ông đó, bớt long nhong lại đi! Thi thoảng vào bếp phụ mẹ mình vài việc lặt vặt, rồi cùng ba trò chuyện nhiều hơn. Đừng suốt ngày chúi đầu vào game nữa!
- Dạ, cháu biết rồi ông cụ non!!! – Bộ mặt bày ra kiểu kinh điển “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”.
Khoảng cách giữa hai nhà không xa, chỉ là sự lo lắng thái quá của ba mẹ Định, chứ một đứa con trai 16 tuổi như Xuyên đã quen với đoạn đường này rồi. Vài bước chân nữa thôi là đến nhà, Xuyên bảo Định quay về để cậu tự vào được rồi. Cậu bạn vùng vằn tỏ rõ vẻ luyến tiếc, đồng thời ánh mắt như thể do dự định nói ra điều gì đang giấu trong lòng. Xuyên rất tinh ý, nhìn thấy cử chỉ kia của Định hiển nhiên không thể phớt lờ:
- Định có điều gì muốn nói với tui à?
- Hình như… Xuyên và anh ta… ngày một thân thiết với nhau đúng không?
Thoáng ngập ngừng một chút, Xuyên đắn đo suy nghĩ hồi lâu rồi cùng gật đầu, như một cách thừa nhận. Định tất nhiên chẳng thể vừa lòng:
- Sao có thể được chứ? Hai người dù thế nào cũng cùng một nửa huyết thống…
- Thật ra… tui và anh Hiệp không phải anh em ruột của nhau, một nửa cũng không có! – Xuyên quyết định cho Định biết rõ điều này.
- Cái gì? Vậy người cha hiện tại của Xuyên…
- Ông ấy không phải cha ruột của tui, vì thương tình nên đưa tui về hồi năm 4 tuổi.
Định rất bất ngờ vì điều này, hóa ra Xuyên chỉ là một đứa con nuôi được đem về từ một nơi nào đó, hoàn toàn không hề có quan hệ máu mủ nào đối với những người đang sống cùng với cậu suốt ngần ấy năm.
- Xuyên biết điều đó từ khi nào?
- Cũng mới vài ngày trước thôi.
- Vậy ra hiện tại, hai người không còn bất cứ ngăn trở gì?
- Cũng không hẳn, chỉ là thoải mái hơn trong tư tưởng thôi! – Xuyên biết, dù không còn ngăn trở bởi quan hệ huyết thống, nhưng hai đứa con trai yêu nhau vẫn không thể chấp nhận được.
- Tôi chỉ muốn biết một điều. Lúc này hai người đã không còn bất kỳ liên hệ nào nữa, đúng không?
- Trên danh nghĩa thì vẫn là anh em mà! Chúng tôi ngoài mặt vẫn như thế, không có gì khác.
- Nhưng tính chất sự việc thì đã đổi khác rồi, cứ nhìn kiểu quan tâm chiều chuộng kia của anh ta dành cho Xuyên là tôi hiểu, mọi thứ đã đi đến khoảng cách xa đến dường nào…
- Định sao vậy? Sao tự dưng lại nghiêm trọng vấn đề như thế?
- Không phải là nghiêm trọng vấn đề, mà là bản thân tôi quá chủ quan khinh địch. Tôi đã nghĩ mình có lợi thế hơn, có nhiều cơ hội phù hợp hơn nên đã quá lơi lỏng. Từ bây giờ, tôi sẽ đấu tranh để giành lấy thứ mà mình mong muốn!
- Ông nói cái gì vậy, tui không hiểu gì hết?
- Nghĩa là… tui sẽ không để cho Xuyên rơi vào tay của tên sói lang đó đâu. Tôi sẽ cướp Xuyên từ tay hắn về!!!
Nói rồi, không đợi cậu trai nhỏ phản ứng gì, Định cúi người xuống ôm lấy đầu Xuyên rướn lên, áp môi mình vào hôn đắm đuối, như để chứng thực quyền chiếm hữu, hoặc hơn cả là để cho ai kia mà cậu đã nhìn thấy từ trong ngôi biệt thự đó bước ra nãy giờ, được chứng kiến toàn bộ sự việc.
Bình luận truyện