Chương 55: Chương 55
- Định à, thật ra…
- Việc tui đi du học, không có nghĩa là tui hoàn toàn từ bỏ Xuyên đâu! Tui sẽ trở về, và bất cứ lúc nào cũng có thể cướp Xuyên khỏi tay hắn!
- Tui phải nói bao nhiêu lần Định mới hiểu đây? Giữa tình bạn và tình yêu không thể hòa hợp được. Cảm xúc tui dành cho Định vĩnh viễn chỉ là bạn thân thôi, không thể khác đi… Tui rất quý Định, xem Định là người bạn tốt nhất, chỗ dựa vững chắc nhất của mình. Giờ phải xa nhau, tui thật sự rất buồn…
- Nếu như có một biến động nào đó, hay người mà Xuyên từng nghĩ sẽ dành hết yêu thương ình, nhưng lại có lúc đổi thay. Xuyên có nghĩ sẽ phải rời bỏ người đó, đi đến một nơi khác thật xa?
- Sao Định lại nói những lời như vậy chứ?
- Đường đời biến động, đâu ai biết trước chữ “Ngờ”…
- Tui không muốn nghĩ đến điều đó!!! – Xuyên chưa từng một lần tính đến chuyện phải chia xa người mình yêu thương, hạnh phúc không phải dễ tìm, huống chi đã có trong tay lại có thể từ bỏ dễ dàng như thế.
- Mọi thứ đều có thể thay đổi, hãy nhớ tui lúc nào cũng chờ Xuyên đi cùng con đường với mình!
Xuyên cũng không biết nói gì thêm nữa, mọi thứ hiện tại quá rối rắm cũng đã đủ khiến cậu đau đầu lắm rồi. Chuyện người “chị dâu” lắm chiêu kia vẫn còn chưa biết thế nào, giờ lại thêm cậu bạn thân bày ra thêm một mớ bồng bông nữa. Đã gần tới nhà, Xuyên quay sang tính chào Định rồi bước vào thì bất ngờ cậu chàng ôm chầm lấy mình, môi còn khẽ chạm vào đỉnh tóc vô cùng trìu mến. Khoảnh khắc lướt qua rất nhanh, Xuyên đẩy Định ra thật mạnh, mang theo vẻ khó chịu khôn cùng…
- Chẳng lẽ đến một cái ôm tiếc nuối Xuyên cũng không thể cho tui sao? - Định tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại buồn rười rượi, giọng nói mang theo sự đắng chát.
- Định đừng như vậy nữa, tui không thích đâu! – Xuyên vô cùng mệt mỏi, không còn sức để nói nữa.
- Thôi được rồi, tui xin lỗi. Xuyên vào nhà đi!
Cậu chàng cũng chẳng buồn chào nữa, bước nhanh vào nhà, khi vừa mở cổng thì lại tiếp tục chạm mặt một người chẳng hề mong đợi chút nào…
- Coi bộ tình cảm dữ ha! Điệu này là có thịt bò mà vẫn thèm ăn đồ hải sản nè… không được rồi!!!
Xuyên nhìn Châu bằng vẻ mặt chán ngán, không thèm mở miệng nói luôn, cứ thế bước qua cô nàng đi thẳng vào trong nhà, đã thừa biết cô ta cố tình châm chọc thì còn đối kháng lại làm chi cho tốn sức nữa. Cậu vào nhà thưa ba mẹ mới về rồi lên phòng tắm rữa, bước ra thì vô tình Hiệp cũng từ phòng anh đi ra để chuẩn bị xuống ăn cơm.
- Em mới về à?
- Dạ, em về rồi tắm vừa xong.
- Ừm, cùng xuống ăn cơm luôn đi!
Lời nói vẫn mang vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng cử chỉ của Hiệp có vẻ gì đó không mấy vui tươi, nét cười mờ nhạt ẩn trong đó mớ suy nghĩ phức tạp nào đó. Bàn ăn đã sẵn sàng, Châu và ba mẹ đã ngồi trên bàn ăn. Vị trí vẫn như cũ, Xuyên chọn chỗ ngoài bìa để cho Hiệp ở giữa Châu và cậu. Bất chợt Châu quay sang nói với Xuyên:
- Chuyện hồi trưa cho chị xin lỗi nha Xuyên!
Bất ngờ trước câu nói này, Xuyên nhất thời cũng không biết trả lời lại thế nào. Papa liền lên tiếng:
- Hồi trưa có chuyện gì vậy?
- Dạ cũng không có gì đâu bác trai. Chỉ là con không biết cả nhà đều đi vắng cả, chỉ có em ấy ở nhà. Chắc là làm phiền em ấy vui chơi hay tâm sự với bạn bè người yêu gì đó nên thái độ không mấy vui vẻ khi con tới. Cũng tại con, không có tinh ý gì hết, chắc Xuyên cũng không mấy cảm tình với con, biết thế con đã về ngay chứ không ở lại đợi anh Hiệp về rồi!
- Sao vậy? Hai đứa có xích mích gì sao? - Mẹ cũng lên tiếng hỏi rõ sự tình.
- Cũng không có gì đâu bác gái, chỉ là Xuyên lỡ tay hấc nước vô người con thôi à!!!
Xuyên trước nay cũng không dưới một lần từng rơi vào tình cảnh bị người khác đổ oan, vì thế đã không muốn giải bày gì nhiều nữa, cậu chàng lẳng lặng nuốt nốt miếng cơm còn lại, rồi buông chén xuống, chào ba mẹ bảo lên phòng học bài rồi đứng dậy bước đi. Một lúc sau Hiệp cũng buông chén xuống, mẹ thấy bất thường vì hôm nay anh chỉ ăn có 2 chén rưỡi (thường ngày 4 chén), nhưng vẫn gật đầu để Hiệp lên phòng, bỏ lại Châu ngồi đó trong nỗi hả hê kèm bực bội.
Bình luận truyện