Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]
Chương 39
Vương Tuấn Khải lái xe băng qua đường cao tốc, phía ghế sau là Hoàng Kỳ Lâm và X-chan sắc mặt trắng như giấy.
"Tìm được chưa?"
[Đã tra ra tung tích Vương Viên, bất quá thật là kỳ quái, cậu ta cư nhiên lại ở chung với Đông gia lão đại.]
Hoàng Kỳ Lâm còn đang bám vào thành ghế trước mà thở phì phì, khóc không ra nước mũi than thân trách phận sao lại lỡ dại leo lên xe sếp, nghe đến đây liền như người chết đuối thấy cá mập, thảm thiết kêu gào: "Đông gia lão đại Đông Thâm Lam? Cái cậu gì gì kia, cậu đùa sao?!"
"Thời nay lão đại hắc bang còn có hứng thú nghe vĩ cầm ư." X-chan buông lời triết lý, chống tay cố giữ dạ dày lên men: "Hay là Đông Thâm Lam định mang Vương Viên về làm trò biếи ŧɦái?"
"Hẳn là không." Vương Tuấn Khải trả lời rất dứt khoát, càng tăng tốc xe, đột nhiên rẽ ngoặt vào một con hẻm làm quần chúng sợ chết khiếp, lăn lốc lồng lộn không khác gì đau đẻ.
"Cậu gì gì" trong miệng Hoàng cảnh quan, không ai khác chính là Tiêu Bắc. Vị này nửa đêm đang yên giấc nồng lại bị dựng đầu dậy trực khuya, không tránh khỏi phát cáu, buồn bực dùng GPS lọ mọ nửa ngày liền cho ra kết luận: [Tôi không biết mấy người bọn họ làm gì, nhưng xem chừng tính mạng của Vương Viên không bị uy hiếp đâu. Một thiên tài âm nhạc nhỏ bé trong mắt Đông gia không hề có giá trị, có khi cái người tên Đông Thâm Lam kia chỉ đơn thuần là thường thức tài năng của Vương Viên thôi. Người giàu lắm tật, anh cũng biết mà.]
"Được rồi, về ngủ." Vương Tuấn Khải ngắn gọn kết thúc hội thoại, quay đầu xe, một lần nữa quần cho đồng đội heo phía sau quay cuồng trong cơn say, trở về cảnh cục.
Hắn đương nhiên không thấy Vương Viên ở chỗ Thâm Lam có gì là nguy hiểm. Đông Thâm Lam dám công khai thu lưu Nam Cung Liệt, qua mặt Nam Cung gia thì sá gì một hoa sen trắng. Hơn nữa nghe giọng điệu của Nam Cung bạn hắn, xem chừng Thâm Lam cũng không phải hạng táng tận lương tận đại gian đại ác gì, lỡ như có đem Vương Viên ra tiêu khiển, thì cũng là số phận của cậu ta.
Nhưng Vương Viên thế mà lại ở cùng hắc đạo?
Ồ, quan trọng làm sao.
Cổ Du Sương lại không bình tĩnh được như Vương Tuấn Khải.
Cô huy động toàn bộ lực lượng có ở Trùng Khánh ra tìm người, thậm chí không tiếc nhân lực tiền tài di chuyển người ở Bắc Kinh đến nơi này truy quét một phen. Đội cơ động làm việc tốc hành, âm thầm ghé mắt có mà phô trương thanh thế cũng có, khiến người dân Trùng Khánh cứ nghĩ là có vị quan thần cấp cao nào đó tới làm gió làm mưa, cứ đau đáu mắt nhìn cả ngày trời.
Cổ đội trưởng còn muốn từ miệng Phạm Văn tra ra tung tích Vương Viên, nhưng Phạm Văn căn bản không biết gì, bị cô dằn vặt suốt cũng mệt chết ngất.
"Vương Viên trước giờ không có kẻ thù, nhưng ba cậu ta thì nhiều lắm đó." Một đội viên luôn được coi là quân sư trong nhóm Cổ Du Sương phát biểu: "Ai biết được trong lúc tối lửa tắt đèn, là kẻ nào ở phía sau làm bậy."
"Nhưng tại sao phải đợi đến bây giờ mới ra tay? Vương Viên đã về Trùng Khánh tận hai tháng trước, không lẽ bọn họ ăn dầm nằm sương chờ cơ hội nào đó?"
"Nghe nói người có khả năng đính hôn với sếp Cổ là đội trưởng Vương đúng không? Hắn ta là anh hai của Vương Viên, dám chừng kẻ có thù với hắn ta đến tìm em trai đòi nợ đấy!"
Cổ Du Sương vốn rất phiền não, nghe lời này vội khoát tay: "Chắc chắn không liên quan đến Vương Tuấn Khải." Tuy rằng cô cũng không hiểu vì sao mình lại khẳng định như vậy nữa.
"Vương Viên này...mất tích rất kỳ quái." Bạch Nhạn Vân cau mày, cô là lính lâu năm của Cổ Du Sương, đã làm việc với tiểu đội không ít lần, dĩ nhiên biết cấp dưới chịu quản thúc của Cổ đội trưởng không phải là kẻ nói dối gạt người, càng không lơ là chức trách mà làm cho nghi phạm biến mất. Khả năng duy nhất là cậu ta bị người bắt đi bằng lối cửa sổ, nhưng là: "Thành phố Trùng Khánh này nói nhỏ không nhỏ nói lớn chẳng lớn, lại có kẻ nào sở hữu thân thủ linh hoạt bò loạn trên tường nhà hay bay trên không trung sao?"
"Hay là...cậu ta còn ở trong phòng bệnh đó?" Một người giơ tay nói, sau đó tập thể nhìn cậu ta bằng ánh mắt kinh dị. Người ở đâu? Người trong nền nhà chắc?
"Tôi đã soát kỹ rồi, trong phòng đó cũng không có hiềm nghi gì." Cổ Du Sương nhăn mày, xoa xoa thái dương.
Không biết vì cái gì, cô cảm giác được từ Vương Viên một sự âm trầm rất nặng. Bằng trực giác của kẻ tiếp xúc cùng tội phạm nhiều năm, cô có thể xác định được Vương Viên khá bài xích cô, nhưng không phải là kiểu không vừa mắt trong ấn tượng đầu tiên, mà là sự giễu cợt nhạo báng thân phận cảnh sát của cô. Hơn nữa, Vương Viên luôn tỏ ra yếu thế trước mặt cô, lại có thể thu hút được tầm mắt và sự đồng cảm của người xung quanh, loại năng lực này không phải ngày một ngày hai mà rèn giũa ra được.
Cổ Du Sương nhíu mày, thái độ của Vương Tuấn Khải với em trai hắn cũng không bình thường. Hành động che chở khi thấy thiếu niên nọ xuất hiện mâu thuẫn không phải là giả, nhưng theo lời gia đình bọn họ thì hai anh em này cũng không thân thiết đến vậy, trái lại còn chiến tranh lạnh, xung đột nhẹ, thường thường là em trai lấy lòng anh lớn. Bất quá, chuyện riêng cô không có quyền can thiệp, nhưng việc Vương Viên có điều che giấu thì cô phải nói cho Vương Tuấn Khải biết.
...
Thủy thủ trên tàu không ai thích Fong.
Với thân hình một mét tám sáu, chân dài eo thon cả gương mặt con lai ẩn hiện sau lớp tóc xám ngoét bệnh tật kia, quả thật không thể chê Fong là một mỹ nhân hiếm có. Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở bề ngoài mà thôi – đây là suy nghĩ của đám người từng trải nghiệm cái sự thiển cận của việc đánh giá người qua mỹ mạo.
Fong là kẻ được miễn đặc ân ngày quốc khánh mà ra tù vào hai năm trước, tội danh lạm sát người vô tội bằng vũ khí sinh học. Thực ra cũng không phải thứ gì khủng khiếp như chất lỏng chinh phục địa cầu hay là dung dịch đào rỗng hệ thiên nhiên, chỉ là khiến nhiều người chết ngạt, mấy chục hộ gia đình bỏ mạng tại chỗ, và cả một hòn đảo chìm trong mùi khói cần sa.
Fong ngồi ở đầu tàu, mắt xa xa hướng về phía cảng lớn, đèn hải đăng rảo bước vờn qua tàu bọn họ một lần rồi thôi, dường như không bắt gặp một thân hình gầy guộc đen ngòm. Cho đến khi xuống cảng, Fong chỉ mang theo một cái balo to đùng trên lưng, cũng không thèm chào người nào mà nhảy xuống trước chiếc xe Skyper bạc trắng.
Vương Tuấn Khải đối diện với ánh mắt đồng dạng là màu xám xanh của Fong, gật đầu một cái. Người nọ cũng cúi chào hắn, nghiêm cẩn ngồi ở sau xe, thấy kẻ đang thượng tọa ở ghế bên cạnh thì lập tức xê dịch ra xa chẳng khác nào sợ lây bệnh dịch lạ.
Tiêu Bắc: "..."
Tiêu Bắc hít sâu một cái, ghét bỏ nói: "Sao bảo mang thành quả đến mà, đâu rồi hử cô nương?"
Fong liếc cậu ta một cái, giơ balo kính cẩn đưa cho Vương Tuấn Khải: "Toàn bộ đều đã hoàn thành, chỉ chờ lắp ráp nữa là xong."
Âm thanh mềm nhẹ trôi ra từ cổ họng nhỏ bé, được rồi, Fong là một cô gái.
Ai mà nghĩ thân người mét tám này lại là một cô gái chứ...
Tiêu Bắc liếc liếc kẻ không thèm để ý đến mình mà chỉ chăm chăm vào cái balo, ném cho Fong một ổ bánh mì sanwich. Người kia lập tức ăn như hổ đói, lại chẳng quên tha thiết cái balo: "Tôi đã tìm được dược phẩm có khả năng kích nổ trong phạm vi mười mét xung quanh mục tiêu trung tâm, cũng nghe được phong phanh về thứ mà bọn người ở "chỗ đó" nghiên cứu suốt mấy năm nay."
Tiêu Bắc gật gù: "12369 cũng cảm thấy là lạ, anh ta bảo người trong tổ chức kia dường như đang sốt ruột tìm kiếm thành phần cuối cùng còn thiếu, vì vậy làm việc rất khoa trương, dù không bị ngoại giới phát hiện nhưng kẻ nằm trong nội bộ đều tự hiểu."
Fong tán thành: "Bọn họ muốn tạo ra "não nhân tạo", cụ thể thế nào còn phải chờ 12369 cố gắng."
Nói xong cô gái giơ nắm tay lên, mặt không cảm xúc: "12369 rất vất vả, boss cũng rất vất vả."
Tiêu Bắc nhào qua bẹo má: "Tôi cũng vất vả!"
Vương Tuấn Khải lười phản ứng với đám người tù tiền sử phía sau, lái xe đi về, trong lòng không mấy để ý đến kế hoạch "não nhân tạo" gì đó, cho đến khi tâm trí hắn bỗng hiện lên một người.
...
Rạng sáng hai giờ, mèo đen nhấc chân trái chạm vào cái sọt bị ai đó vứt chỏng chơ trong hẻm nhỏ, móng vuốt mềm khẽ đập lên mu bàn tay trắng muốt, sau đó như bị giật mình mà rút về.
Thiếu niên cúi đầu tựa vào tường, trên người vẫn là bộ quần áo bệnh nhân tái nhợt nhàu nhĩ. Cậu đưa mắt nhìn mèo đen chạy xa, thu tay lại, lặng lẽ đưa vật trong tay lên cao, soi dưới ánh đèn đường cam nhạt mờ căm căm – cái thứ vừa phập phồng leo lét vừa quỷ quái kiêu sa, nhập nhoạng phản chiếu nửa gương mặt đờ đẫn.
1. Liêu San San.
2. Lâm Tú Linh.
3. Trương Quân Bằng.
4. Phạm Văn.
5....
"..."
Mảnh giấy trong tay thiếu niên đong đưa trong gió, mỏng manh là vậy, đơn bạc là vậy, cũng bị giày vò đến nhăn nhúm bạc thếch như thể vừa ngâm vào nước, giặt qua nhiều lần, nhưng là vẫn như cũ chứa đựng từng con chữ khủng khiếp tàn khốc – hệt như cách con người ta ép buộc bản thân không thể quên người tình cũ bằng hình xăm trên người.
"Vương Nguyên?"
Bóng người che khuất chút ánh sáng nhạt soi vào hẻm tối, thiếu niên ngẩng đầu, thấy đối phương là ai liền nhếch miệng cười: "Là anh à."
Nam Cung Liệt yên lặng nhìn cậu, chìa trong tay áo ra một hộp sữa tươi chưa khui.
Vương Nguyên sửng sốt, bắt lấy.
Nam Cung Liệt đứng ngốc tại đầu hẻm hút sữa, mãi sau mới lầm bầm lên tiếng: "Cậu vẫn muốn làm tiếp những chuyện đã tính sao?"
"Thì tôi cũng có còn biết làm gì đâu." Vương Nguyên thản nhiên nói: "Nếu anh muốn khuyên tôi nên nói sự thật cho anh hai biết, thì tôi chỉ có thể cảm ơn lòng tốt của anh mà thôi."
"Cậu sống vì kế hoạch ư?"
Vương Nguyên không nghe ra Nam Cung Liệt có ý gì, chỉ thở dài: "Một chân đã bước vào quỷ môn quan, địa ngục dẫn lối, hoàng tuyền vẫy gọi, không làm không được...Nam Cung tiên sinh, tôi nhờ anh một việc được chứ?"
Nam Cung Liệt đưa mắt nhìn hộp sữa còn nguyên trong tay thiếu niên, không nói gì.
"Giúp tôi để mắt anh hai, anh ấy rất liều mạng." Vương Nguyên bật người đứng dậy: "Không còn chuyện gì nữa, đã làm phiền hai người trong mấy ngày qua."
Thâm Lam ôm con mèo đen đứng nấp gần đó khẽ hừ một tiếng, rõ là nửa đêm không thấy Nam Cung Liệt đâu mới chạy theo.
"Cậu có muốn tôi giúp một tay không?"
Vương Nguyên cười cười, nghiêng đầu, mớ tóc lộn xộn trên mái khẽ rủ xuống, làm cho bóng ma giữa mặt càng thêm sâu đậm.
"Chỉ còn một người nữa thôi."
Cổ Quý An.
Hết Chương 39
Hoàn Quyển 3
Phó bản Trùng Khánh kết thúc, chuẩn bị chuyển địa điểm ha ha ha~ Sự thật sẽ được hé lộ qua từng chương, mọi người đừng gấp kkk ~
"Tìm được chưa?"
[Đã tra ra tung tích Vương Viên, bất quá thật là kỳ quái, cậu ta cư nhiên lại ở chung với Đông gia lão đại.]
Hoàng Kỳ Lâm còn đang bám vào thành ghế trước mà thở phì phì, khóc không ra nước mũi than thân trách phận sao lại lỡ dại leo lên xe sếp, nghe đến đây liền như người chết đuối thấy cá mập, thảm thiết kêu gào: "Đông gia lão đại Đông Thâm Lam? Cái cậu gì gì kia, cậu đùa sao?!"
"Thời nay lão đại hắc bang còn có hứng thú nghe vĩ cầm ư." X-chan buông lời triết lý, chống tay cố giữ dạ dày lên men: "Hay là Đông Thâm Lam định mang Vương Viên về làm trò biếи ŧɦái?"
"Hẳn là không." Vương Tuấn Khải trả lời rất dứt khoát, càng tăng tốc xe, đột nhiên rẽ ngoặt vào một con hẻm làm quần chúng sợ chết khiếp, lăn lốc lồng lộn không khác gì đau đẻ.
"Cậu gì gì" trong miệng Hoàng cảnh quan, không ai khác chính là Tiêu Bắc. Vị này nửa đêm đang yên giấc nồng lại bị dựng đầu dậy trực khuya, không tránh khỏi phát cáu, buồn bực dùng GPS lọ mọ nửa ngày liền cho ra kết luận: [Tôi không biết mấy người bọn họ làm gì, nhưng xem chừng tính mạng của Vương Viên không bị uy hiếp đâu. Một thiên tài âm nhạc nhỏ bé trong mắt Đông gia không hề có giá trị, có khi cái người tên Đông Thâm Lam kia chỉ đơn thuần là thường thức tài năng của Vương Viên thôi. Người giàu lắm tật, anh cũng biết mà.]
"Được rồi, về ngủ." Vương Tuấn Khải ngắn gọn kết thúc hội thoại, quay đầu xe, một lần nữa quần cho đồng đội heo phía sau quay cuồng trong cơn say, trở về cảnh cục.
Hắn đương nhiên không thấy Vương Viên ở chỗ Thâm Lam có gì là nguy hiểm. Đông Thâm Lam dám công khai thu lưu Nam Cung Liệt, qua mặt Nam Cung gia thì sá gì một hoa sen trắng. Hơn nữa nghe giọng điệu của Nam Cung bạn hắn, xem chừng Thâm Lam cũng không phải hạng táng tận lương tận đại gian đại ác gì, lỡ như có đem Vương Viên ra tiêu khiển, thì cũng là số phận của cậu ta.
Nhưng Vương Viên thế mà lại ở cùng hắc đạo?
Ồ, quan trọng làm sao.
Cổ Du Sương lại không bình tĩnh được như Vương Tuấn Khải.
Cô huy động toàn bộ lực lượng có ở Trùng Khánh ra tìm người, thậm chí không tiếc nhân lực tiền tài di chuyển người ở Bắc Kinh đến nơi này truy quét một phen. Đội cơ động làm việc tốc hành, âm thầm ghé mắt có mà phô trương thanh thế cũng có, khiến người dân Trùng Khánh cứ nghĩ là có vị quan thần cấp cao nào đó tới làm gió làm mưa, cứ đau đáu mắt nhìn cả ngày trời.
Cổ đội trưởng còn muốn từ miệng Phạm Văn tra ra tung tích Vương Viên, nhưng Phạm Văn căn bản không biết gì, bị cô dằn vặt suốt cũng mệt chết ngất.
"Vương Viên trước giờ không có kẻ thù, nhưng ba cậu ta thì nhiều lắm đó." Một đội viên luôn được coi là quân sư trong nhóm Cổ Du Sương phát biểu: "Ai biết được trong lúc tối lửa tắt đèn, là kẻ nào ở phía sau làm bậy."
"Nhưng tại sao phải đợi đến bây giờ mới ra tay? Vương Viên đã về Trùng Khánh tận hai tháng trước, không lẽ bọn họ ăn dầm nằm sương chờ cơ hội nào đó?"
"Nghe nói người có khả năng đính hôn với sếp Cổ là đội trưởng Vương đúng không? Hắn ta là anh hai của Vương Viên, dám chừng kẻ có thù với hắn ta đến tìm em trai đòi nợ đấy!"
Cổ Du Sương vốn rất phiền não, nghe lời này vội khoát tay: "Chắc chắn không liên quan đến Vương Tuấn Khải." Tuy rằng cô cũng không hiểu vì sao mình lại khẳng định như vậy nữa.
"Vương Viên này...mất tích rất kỳ quái." Bạch Nhạn Vân cau mày, cô là lính lâu năm của Cổ Du Sương, đã làm việc với tiểu đội không ít lần, dĩ nhiên biết cấp dưới chịu quản thúc của Cổ đội trưởng không phải là kẻ nói dối gạt người, càng không lơ là chức trách mà làm cho nghi phạm biến mất. Khả năng duy nhất là cậu ta bị người bắt đi bằng lối cửa sổ, nhưng là: "Thành phố Trùng Khánh này nói nhỏ không nhỏ nói lớn chẳng lớn, lại có kẻ nào sở hữu thân thủ linh hoạt bò loạn trên tường nhà hay bay trên không trung sao?"
"Hay là...cậu ta còn ở trong phòng bệnh đó?" Một người giơ tay nói, sau đó tập thể nhìn cậu ta bằng ánh mắt kinh dị. Người ở đâu? Người trong nền nhà chắc?
"Tôi đã soát kỹ rồi, trong phòng đó cũng không có hiềm nghi gì." Cổ Du Sương nhăn mày, xoa xoa thái dương.
Không biết vì cái gì, cô cảm giác được từ Vương Viên một sự âm trầm rất nặng. Bằng trực giác của kẻ tiếp xúc cùng tội phạm nhiều năm, cô có thể xác định được Vương Viên khá bài xích cô, nhưng không phải là kiểu không vừa mắt trong ấn tượng đầu tiên, mà là sự giễu cợt nhạo báng thân phận cảnh sát của cô. Hơn nữa, Vương Viên luôn tỏ ra yếu thế trước mặt cô, lại có thể thu hút được tầm mắt và sự đồng cảm của người xung quanh, loại năng lực này không phải ngày một ngày hai mà rèn giũa ra được.
Cổ Du Sương nhíu mày, thái độ của Vương Tuấn Khải với em trai hắn cũng không bình thường. Hành động che chở khi thấy thiếu niên nọ xuất hiện mâu thuẫn không phải là giả, nhưng theo lời gia đình bọn họ thì hai anh em này cũng không thân thiết đến vậy, trái lại còn chiến tranh lạnh, xung đột nhẹ, thường thường là em trai lấy lòng anh lớn. Bất quá, chuyện riêng cô không có quyền can thiệp, nhưng việc Vương Viên có điều che giấu thì cô phải nói cho Vương Tuấn Khải biết.
...
Thủy thủ trên tàu không ai thích Fong.
Với thân hình một mét tám sáu, chân dài eo thon cả gương mặt con lai ẩn hiện sau lớp tóc xám ngoét bệnh tật kia, quả thật không thể chê Fong là một mỹ nhân hiếm có. Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở bề ngoài mà thôi – đây là suy nghĩ của đám người từng trải nghiệm cái sự thiển cận của việc đánh giá người qua mỹ mạo.
Fong là kẻ được miễn đặc ân ngày quốc khánh mà ra tù vào hai năm trước, tội danh lạm sát người vô tội bằng vũ khí sinh học. Thực ra cũng không phải thứ gì khủng khiếp như chất lỏng chinh phục địa cầu hay là dung dịch đào rỗng hệ thiên nhiên, chỉ là khiến nhiều người chết ngạt, mấy chục hộ gia đình bỏ mạng tại chỗ, và cả một hòn đảo chìm trong mùi khói cần sa.
Fong ngồi ở đầu tàu, mắt xa xa hướng về phía cảng lớn, đèn hải đăng rảo bước vờn qua tàu bọn họ một lần rồi thôi, dường như không bắt gặp một thân hình gầy guộc đen ngòm. Cho đến khi xuống cảng, Fong chỉ mang theo một cái balo to đùng trên lưng, cũng không thèm chào người nào mà nhảy xuống trước chiếc xe Skyper bạc trắng.
Vương Tuấn Khải đối diện với ánh mắt đồng dạng là màu xám xanh của Fong, gật đầu một cái. Người nọ cũng cúi chào hắn, nghiêm cẩn ngồi ở sau xe, thấy kẻ đang thượng tọa ở ghế bên cạnh thì lập tức xê dịch ra xa chẳng khác nào sợ lây bệnh dịch lạ.
Tiêu Bắc: "..."
Tiêu Bắc hít sâu một cái, ghét bỏ nói: "Sao bảo mang thành quả đến mà, đâu rồi hử cô nương?"
Fong liếc cậu ta một cái, giơ balo kính cẩn đưa cho Vương Tuấn Khải: "Toàn bộ đều đã hoàn thành, chỉ chờ lắp ráp nữa là xong."
Âm thanh mềm nhẹ trôi ra từ cổ họng nhỏ bé, được rồi, Fong là một cô gái.
Ai mà nghĩ thân người mét tám này lại là một cô gái chứ...
Tiêu Bắc liếc liếc kẻ không thèm để ý đến mình mà chỉ chăm chăm vào cái balo, ném cho Fong một ổ bánh mì sanwich. Người kia lập tức ăn như hổ đói, lại chẳng quên tha thiết cái balo: "Tôi đã tìm được dược phẩm có khả năng kích nổ trong phạm vi mười mét xung quanh mục tiêu trung tâm, cũng nghe được phong phanh về thứ mà bọn người ở "chỗ đó" nghiên cứu suốt mấy năm nay."
Tiêu Bắc gật gù: "12369 cũng cảm thấy là lạ, anh ta bảo người trong tổ chức kia dường như đang sốt ruột tìm kiếm thành phần cuối cùng còn thiếu, vì vậy làm việc rất khoa trương, dù không bị ngoại giới phát hiện nhưng kẻ nằm trong nội bộ đều tự hiểu."
Fong tán thành: "Bọn họ muốn tạo ra "não nhân tạo", cụ thể thế nào còn phải chờ 12369 cố gắng."
Nói xong cô gái giơ nắm tay lên, mặt không cảm xúc: "12369 rất vất vả, boss cũng rất vất vả."
Tiêu Bắc nhào qua bẹo má: "Tôi cũng vất vả!"
Vương Tuấn Khải lười phản ứng với đám người tù tiền sử phía sau, lái xe đi về, trong lòng không mấy để ý đến kế hoạch "não nhân tạo" gì đó, cho đến khi tâm trí hắn bỗng hiện lên một người.
...
Rạng sáng hai giờ, mèo đen nhấc chân trái chạm vào cái sọt bị ai đó vứt chỏng chơ trong hẻm nhỏ, móng vuốt mềm khẽ đập lên mu bàn tay trắng muốt, sau đó như bị giật mình mà rút về.
Thiếu niên cúi đầu tựa vào tường, trên người vẫn là bộ quần áo bệnh nhân tái nhợt nhàu nhĩ. Cậu đưa mắt nhìn mèo đen chạy xa, thu tay lại, lặng lẽ đưa vật trong tay lên cao, soi dưới ánh đèn đường cam nhạt mờ căm căm – cái thứ vừa phập phồng leo lét vừa quỷ quái kiêu sa, nhập nhoạng phản chiếu nửa gương mặt đờ đẫn.
1. Liêu San San.
2. Lâm Tú Linh.
3. Trương Quân Bằng.
4. Phạm Văn.
5....
"..."
Mảnh giấy trong tay thiếu niên đong đưa trong gió, mỏng manh là vậy, đơn bạc là vậy, cũng bị giày vò đến nhăn nhúm bạc thếch như thể vừa ngâm vào nước, giặt qua nhiều lần, nhưng là vẫn như cũ chứa đựng từng con chữ khủng khiếp tàn khốc – hệt như cách con người ta ép buộc bản thân không thể quên người tình cũ bằng hình xăm trên người.
"Vương Nguyên?"
Bóng người che khuất chút ánh sáng nhạt soi vào hẻm tối, thiếu niên ngẩng đầu, thấy đối phương là ai liền nhếch miệng cười: "Là anh à."
Nam Cung Liệt yên lặng nhìn cậu, chìa trong tay áo ra một hộp sữa tươi chưa khui.
Vương Nguyên sửng sốt, bắt lấy.
Nam Cung Liệt đứng ngốc tại đầu hẻm hút sữa, mãi sau mới lầm bầm lên tiếng: "Cậu vẫn muốn làm tiếp những chuyện đã tính sao?"
"Thì tôi cũng có còn biết làm gì đâu." Vương Nguyên thản nhiên nói: "Nếu anh muốn khuyên tôi nên nói sự thật cho anh hai biết, thì tôi chỉ có thể cảm ơn lòng tốt của anh mà thôi."
"Cậu sống vì kế hoạch ư?"
Vương Nguyên không nghe ra Nam Cung Liệt có ý gì, chỉ thở dài: "Một chân đã bước vào quỷ môn quan, địa ngục dẫn lối, hoàng tuyền vẫy gọi, không làm không được...Nam Cung tiên sinh, tôi nhờ anh một việc được chứ?"
Nam Cung Liệt đưa mắt nhìn hộp sữa còn nguyên trong tay thiếu niên, không nói gì.
"Giúp tôi để mắt anh hai, anh ấy rất liều mạng." Vương Nguyên bật người đứng dậy: "Không còn chuyện gì nữa, đã làm phiền hai người trong mấy ngày qua."
Thâm Lam ôm con mèo đen đứng nấp gần đó khẽ hừ một tiếng, rõ là nửa đêm không thấy Nam Cung Liệt đâu mới chạy theo.
"Cậu có muốn tôi giúp một tay không?"
Vương Nguyên cười cười, nghiêng đầu, mớ tóc lộn xộn trên mái khẽ rủ xuống, làm cho bóng ma giữa mặt càng thêm sâu đậm.
"Chỉ còn một người nữa thôi."
Cổ Quý An.
Hết Chương 39
Hoàn Quyển 3
Phó bản Trùng Khánh kết thúc, chuẩn bị chuyển địa điểm ha ha ha~ Sự thật sẽ được hé lộ qua từng chương, mọi người đừng gấp kkk ~
Bình luận truyện