Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]
Chương 43
Hơn chín giờ đêm, Cổ Quý An rời khỏi quán cà phê tự pha, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng tác phong nhàn nhã vô cùng, có thể nhìn ra ông ta đang cao hứng.
Khuất sau tấm rèn che to nặng dày cộm, Vương Nguyên đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen lướt ra khỏi bãi đỗ, ánh mắt chuyển tới ly cà phê dang dở trên bàn, khẽ cười nhạt.
"Cá cắn câu rồi, Triệu Hâm."
"Chậc, động tác thật là nhanh, không hổ danh cựu đội trưởng đội hình cảnh phương Đông." Người được gọi là Triệu Hâm khoanh tay đứng bên cạnh Vương Nguyên, trên người mặc đồng phục phục vụ đặc thù của quán cà phê, tóc bạch kim, mắt đen mun, gương mặt lưu manh hiện lên tia khinh thường: "Đi thôi, chỗ này đã xong rồi, về Bắc Kinh hội họp với bọn Vương Hách Lượng."
Vương Nguyên híp mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, đặc biệt là cái biển số xe quen thuộc của ai kia ban nãy rượt theo xe Cổ Quý An. Vương Tuấn Khải nhanh như vậy đã bắt đầu nghi ngờ Cổ Quý An, là có ai sắp đặt hay vô tình vớ trúng chân tướng sự thật?
Không, sự việc trên đời này đều là tất nhiên. Vương Tuấn Khải không phải người đơn giản, trong mắt Vương Nguyên, mọi việc hắn làm đều có nguyên do.
Cậu lặng lẽ cởϊ áσ bành tô mặc khi biểu diễn vĩ cầm, mang theo cây đàn vắt ra sau lưng, kéo nón hoodie lên che kín mặt, đuổi kịp Triệu Hâm.
"Lần này là gì?"
"Một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo." Triệu Hâm đón xe bus, dáng vẻ vô cùng thuần thục. Chờ khi xe đến gần liền kéo Vương Nguyên theo, chỉ lộ tuyến cho bác tài rồi thảnh thơi dựa vào ghế: "Cô ta từ năm năm tuổi đã có chứng suy tim, có điều lục phủ ngũ tạng còn lại vô cùng tốt, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng chính mình sẽ sống không được lâu, nhưng nào biết sinh mạng lại kết thúc sớm như vậy."
Vương Nguyên tựa như không quan tâm đến câu chuyện kia, chỉ bâng quơ hỏi: "Cô ta đã chết rồi?"
"Cũng tính là vậy đi? Dù sao một khi có phần thân thể bị khoét ra, ai mà sống được chứ..." Triệu Hâm cười khan: "Cổ Quý An sai người vứt xác cô gái nọ dưới cống ngầm, có lẽ sẽ rất lâu cảnh sát mới tìm ra thi thể cô gái xấu số. Rồi bọn họ lại tốn thêm một đống thời gian truy bắt tầm nã nghi phạm, tra ra hung thủ. Sau đó thì sao? Hung thủ cư nhiên là quan chức cấp cao, một cọng râu cũng với không tới thì làm sao kiện tụng? Ai, thế sự vô thường, lòng người khó đoán, thổ hào và tư sản là một lũ ác tặc, người bình thường chỉ có thể sống trong nơm nớp lo sợ, ngày đêm hoang tưởng về tính mạng của mình. "
Triệu Hâm muốn đốt một điếu thuốc, song không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại cất vào, phiền muộn nhìn đồng hồ: "Đều đã hơn chín giờ, không biết có kịp không."
"Cái gì kịp?"
"Cống ngầm."
Vương Nguyên nhìn Triệu Hâm một lát rồi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Cậu muốn làm cho cảnh sát nhanh chóng tìm được thi thể cô gái đó?"
"Tôi nào có thiện lương như vậy." Triệu Hâm nhún vai: "Chẳng qua tôi không quen nhìn một lão già hoành hành bá đạo trên địa bàn của mình."
"Ông ta thậm chí còn chẳng biết cậu là ai."
"Nhưng ông ta đã gánh tội dùm thì tôi cũng nên tặng quà đáp lễ chứ nhỉ?"
Chàng trai nhướng mày, đuôi mắt dài hẹp khiến vẻ mặt anh ta rất giống một con hồ ly thành tinh khua môi múa mép. Mà, Triệu Hâm thực sự là con hồ ly tinh.
Cùng thời điểm đó, Chiêu Tài Miêu ở cảnh cục nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải.
"Anh hỏi tôi Cổ Quý An ra ngoài vào giờ này để làm gì á...?" Chiêu Tài Miêu kinh ngạc gãi đầu, ngu người: "Sinh hoạt cá nhân của ông ta tôi không rành lắm..."
[Có ai lại "sinh hoạt" ở một công ty vừa mới đóng cửa không hả?] Giọng Vương Tuấn Khải hòa lẫn vào gió đêm, âm lượng rất thấp: [Cổ Quý An ở Trùng Khánh có quen biết ai hay không?]
"Nhiều lắm sếp..." Chiêu Tài Miêu đếm ngón tay: "Cục trưởng chúng ta, vài người quen cũ hồi còn đi học, đồng nghiệp lúc chuyển công tác, còn có mấy tay chơi golf chung nữa, dù sao trong mắt người khác ông ta vẫn là kẻ trung lương ái quốc, nghĩa tình đồng bằng mà..."
[Cậu tra xem có ai vừa mập vừa lùn, trán hói tóc đen, lại còn dẫn theo một geisha hay không.]
"Nghe miêu tả có chút quen..." Chiêu Tài Miêu vò đầu bứt tóc, X-chan bên cạnh không đành lòng nhìn cậu ta tự hành hạ mình, vươn tay chỉnh tóc lại cho Chiêu Tài Miêu: "Hẳn người sếp muốn nói đến là Akai Hana."
Akai Hana? Đóa hoa đỏ thẫm?
Chiêu Tài Miêu giật khóe miệng, tên cũng thật là nữ tính...
[Akai Hana chỉ là biệt danh thôi đúng không? Thật ra ông ta là Shiroku Yasuto, một doanh nhân ngoại quốc vừa mới nhập cảng vào chiều nay.]
"Sao sếp biết..." X-chan hơi ngạc nhiên: "Đúng là ông ta vừa nhập cảng chiều nay, nhưng đây không phải lần đầu tiên ông ta đến Trung đại lục. Shiroku Yasuto từng làm đối tác của một người làm ăn ở Trung đại lục vào chín năm trước, tên của người đó là..."
[Cổ Quý Thần?]
X-chan thở hắt ra --- Sếp lại biết!
Chiêu Tài Miêu ngược lại không động đậy, ngón tay click vào điểm đỏ trên màn hình – là địa chỉ GPS của Vương Tuấn Khải. Lại nói đến hắn, đuổi theo Cổ Quý An hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì, hắn không nản chí, nhắn tin cho Tiêu Bắc tìm cách theo dõi lộ tuyến của Cổ Quý An rồi tìm chỗ thay quần áo. Đã nói trước Vương đội trưởng một khi hóa trang thì khí chất đổi khác rất lớn, lần này vì nghiệp vụ hắn còn nhuộm hẳn một cái đầu bạc vô cùng thách thức thị giác, thuê một con xe mô tô SSR phóng nhanh vượt ẩu. Kết quả rốt cuộc cũng bắt được cảnh Cổ Quý An đang trò chuyện với Akai Hana.
Vương Tuấn Khải vẫn biết có những tổ chức tồn tại trong phần chìm của thế giới, thậm chí trong nội bộ cảnh sát cũng có không ít người bí mật lập tư quân, bồi dưỡng nhân tài, mà điển hình là hắn. Vì vậy khi vừa nhìn thấy Akai Hana và Cổ Quý An có quen biết, hắn liền đoán Cổ gia lão chủ này có phải đang tàng trữ tư quân hay không.
Tội tàng trữ tư quân từ trước đến giờ đều có khả năng bị phán tử hình, dù Cổ Quý An có là quan chức đứng đầu trên chuỗi thức ăn thì cũng không có trọng lượng bằng một câu nói của Tổng thống. Thế nhưng xem vị Cổ gia lão chủ này dường như là ngựa quen đường cũ, làm bậy thành thói, vậy mà đi cấu kết với ngoại bang, còn có giao tình không tệ.
Nhìn Akai Hana cười đến mức hàm răng nham nhở bợn thuốc lá và rượu, cái tay biếи ŧɦái luồn vào trong làn váy kimono của geisha mặt trắng bên cạnh mà Cổ Quý An vẫn bình tĩnh đối diện như thường, thường thức của Vương Tuấn Khải đối với Cổ Quý An lại giảm đi một bậc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lão ba Vương Dĩ Hạo mỗi lần đều hận không thể nhét mấy chữ "ôm đùi Cổ gia" vào óc hắn, liền cảm thấy ngán ngẩm không thể tả. Còn cả Cổ đội trưởng luôn đi theo đạo chính nghĩa làm gốc, công lý là thần kia nữa, không biết cô ta nhìn thấy cha ruột giao lưu với hạng thượng vàng hạ cám này thì sẽ có vẻ mặt gì.
[Tra ra rồi sếp, công ty cũ đó là một công ty chuyên kinh doanh về điện tử, mặt hàng này ở Phù Tang rất có giá trị nên thời gian đầu công ty nọ làm ăn khá phát đạt. Chỉ là nửa chừng không biết vì sao lại giải thể, lỗ vốn phá sản, đã rao bán lại cho người ta gần hai năm, đến nay mới có người hỏi mua.]
"Sẽ không phải là Akai Hana?"
[Đúng là không phải, người mua, là Cổ Quý An. Mà Akai Hana chỉ là cổ đông đầu tư cho công ty sắp ra mắt thị trường nội địa.]
Cổ Quý An hiện giờ đang thâu tóm nhiều trung tâm thương mại, chuyện này người trong ngành đều biết nhưng không có ai lên tiếng, hiện tại ông ta tiếp tục mở rộng chuyên ngành lấn sân sang điện tử điện lạnh cũng không phải gánh bao nhiêu thị phi. Nhưng nếu Cổ Quý An mang tư quân đến huấn luyện ở những nơi thế này rồi ngụy trang thành công ty, quả thật là kim ốc tàng kiều, không ai phát hiện.
X-chan ở đầu dây bên kia không thể hiểu được vì sao Vương Tuấn Khải lại có suy nghĩ rằng Cổ Quý An bí mật xây dựng tổ chức riêng. Dù sao ai lại nghĩ một người từng làm trong ngành cảnh sát lại làm trái với nguyên tắc làm việc?
"Chỉ là trực giác mà thôi." Vương Tuấn Khải ngang tàng khí phách mà trả lời cậu ta như vậy.
Bởi vì hắn cũng từng trải qua đó mà.
Té ra kết thân với Vương Dĩ Hạo cũng nằm trong kế hoạch thâu tóm quốc gia của nhà họ Cổ.
Chậc, chuyện vui không để đâu cho hết.
"Để Cổ gia chủ suôn sẻ thành công thì thật tiếc..." Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, gió hun hút thổi qua khiến âm thanh bị biến tướng, theo không khí phiêu tán, trở thành tiếng thở dài.
Hắn không thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người kia, đành chú ý đến biểu cảm cùng vẻ mặt giữa ba người. Cổ Quý An rặt dạng cáo già lâu năm, Akai Hana cũng là một con chồn hôi xấu xí, mà geisha khoác kimono kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi bất động, ngoại trừ thỉnh thoảng hé miệng ăn thức ăn Akai Hana mớm cho thì không hề làm gì khác, gương mặt trắng toát đánh phấn quá đậm không nhìn ra biểu tình.
Vương Tuấn Khải làm cảnh sát lâu năm, đã từng thấy qua nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ của những kẻ lắm tiền nhiều tật bị lăng nhục ngược đãi như thế nào. Geisha này chắc chắn cũng là một trong số đó, và dường như việc điều giáo dạy dỗ nhiều năm đã khiến cô ta luyện được tuyệt kỹ bất động thanh sắc, ngay cả khi bị chủ nhân sàm sỡ đến rơi cả áo quần.
Chuyện tiếp theo là cảnh Vương Tuấn Khải nghĩ hắn có thể mắc chứng sang chấn tâm lý vì lỡ nhìn.
Chỉ thấy geisha kia đột nhiên nằm vật xuống, quần áo bị cởi hơn phân nửa, lộ ra hai chân dài trắng nõn được phủ một lớp men sứ, tại vị trí khớp tay khớp chân bị cố định bằng đinh ốc và kim loại, mà nơi phải là bụng con người lại bị khoét một cái lỗ lớn, bên trong đáng lẽ chứa lục phủ ngũ tạng thì lại bị thay thế bởi một cỗ máy móc dị hợm.
Kinh tởm hơn là Akai Hana và Cổ Quý An đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm từng bộ phận trên người geisha, giống như bọn họ đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống vậy.
Vương Tuấn Khải chẳng chút nhíu mày, nhưng sắc mặt rất tái, hắn có thể xác định rõ geisha kia biết chớp mắt biết hé miệng cười, lẽ nào chỉ là búp bê? Không, búp bê thì không thể nuốt rồi tiêu hóa thức ăn.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ chụp ảnh, nhưng hắn vừa giơ điện thoại lên, một cú đánh cực mạnh giáng xuống đầu hắn, tại vị trí gáy bị va đập phát ra tiếng crack giòn tan.
Ngực Vương Nguyên đột nhiên đập mạnh một cái.
"Làm sao vậy? Cậu cũng mắc bệnh mệt mỏi như Vương Viên hả?"
Dừng chân ở trạm xe bus về đêm, Triệu Hâm quay đầu trả tiền vé, lại nhìn hai mắt sững sờ của Vương Nguyên, vỗ vai cậu một cái. Vương Nguyên hơi thừ người, không gật cũng không lắc, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn mà trong lòng lại lên men cảm giác lo lắng khó hiểu.
Tiếng chuông điện thoại của Triệu Hâm vang lên giữa chừng.
"Hử? Có người lọt vào ổ của lão già họ Cổ kia sao? Ai ngầu vậy?" Triệu Hâm dở ông dở thằng mà nhây, có điều nụ cười của anh ta chỉ vớt đến lưng chừng, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Một mình?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hâm tắt máy, hơi đăm chiêu: "Phát hiện có người xông vào khu vực cấm của lão Cổ Quý An, đang đánh đến thừa sống thiếu chết."
Vương Nguyên dự cảm chẳng lành: "Người đó là ai?"
"Không biết, đối phương hình như là do thám, có điều chuẩn bị khá kỹ càng, che kín mặt không rõ ngũ quan, thân thủ cũng không tồi, bị gần mười thằng lính đánh thuê quần công mà vẫn đột phá được vòng vây, đang chạy về hướng Trùng Khánh...Này? Cậu đâu rồi Vương Nguyên?"
Triệu Hâm nhìn nhà chờ xe bus không bóng người, kéo áo cao cổ, thở phà phà khói trắng.
Hết Chương 43
Khuất sau tấm rèn che to nặng dày cộm, Vương Nguyên đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen lướt ra khỏi bãi đỗ, ánh mắt chuyển tới ly cà phê dang dở trên bàn, khẽ cười nhạt.
"Cá cắn câu rồi, Triệu Hâm."
"Chậc, động tác thật là nhanh, không hổ danh cựu đội trưởng đội hình cảnh phương Đông." Người được gọi là Triệu Hâm khoanh tay đứng bên cạnh Vương Nguyên, trên người mặc đồng phục phục vụ đặc thù của quán cà phê, tóc bạch kim, mắt đen mun, gương mặt lưu manh hiện lên tia khinh thường: "Đi thôi, chỗ này đã xong rồi, về Bắc Kinh hội họp với bọn Vương Hách Lượng."
Vương Nguyên híp mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, đặc biệt là cái biển số xe quen thuộc của ai kia ban nãy rượt theo xe Cổ Quý An. Vương Tuấn Khải nhanh như vậy đã bắt đầu nghi ngờ Cổ Quý An, là có ai sắp đặt hay vô tình vớ trúng chân tướng sự thật?
Không, sự việc trên đời này đều là tất nhiên. Vương Tuấn Khải không phải người đơn giản, trong mắt Vương Nguyên, mọi việc hắn làm đều có nguyên do.
Cậu lặng lẽ cởϊ áσ bành tô mặc khi biểu diễn vĩ cầm, mang theo cây đàn vắt ra sau lưng, kéo nón hoodie lên che kín mặt, đuổi kịp Triệu Hâm.
"Lần này là gì?"
"Một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo." Triệu Hâm đón xe bus, dáng vẻ vô cùng thuần thục. Chờ khi xe đến gần liền kéo Vương Nguyên theo, chỉ lộ tuyến cho bác tài rồi thảnh thơi dựa vào ghế: "Cô ta từ năm năm tuổi đã có chứng suy tim, có điều lục phủ ngũ tạng còn lại vô cùng tốt, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng chính mình sẽ sống không được lâu, nhưng nào biết sinh mạng lại kết thúc sớm như vậy."
Vương Nguyên tựa như không quan tâm đến câu chuyện kia, chỉ bâng quơ hỏi: "Cô ta đã chết rồi?"
"Cũng tính là vậy đi? Dù sao một khi có phần thân thể bị khoét ra, ai mà sống được chứ..." Triệu Hâm cười khan: "Cổ Quý An sai người vứt xác cô gái nọ dưới cống ngầm, có lẽ sẽ rất lâu cảnh sát mới tìm ra thi thể cô gái xấu số. Rồi bọn họ lại tốn thêm một đống thời gian truy bắt tầm nã nghi phạm, tra ra hung thủ. Sau đó thì sao? Hung thủ cư nhiên là quan chức cấp cao, một cọng râu cũng với không tới thì làm sao kiện tụng? Ai, thế sự vô thường, lòng người khó đoán, thổ hào và tư sản là một lũ ác tặc, người bình thường chỉ có thể sống trong nơm nớp lo sợ, ngày đêm hoang tưởng về tính mạng của mình. "
Triệu Hâm muốn đốt một điếu thuốc, song không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại cất vào, phiền muộn nhìn đồng hồ: "Đều đã hơn chín giờ, không biết có kịp không."
"Cái gì kịp?"
"Cống ngầm."
Vương Nguyên nhìn Triệu Hâm một lát rồi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Cậu muốn làm cho cảnh sát nhanh chóng tìm được thi thể cô gái đó?"
"Tôi nào có thiện lương như vậy." Triệu Hâm nhún vai: "Chẳng qua tôi không quen nhìn một lão già hoành hành bá đạo trên địa bàn của mình."
"Ông ta thậm chí còn chẳng biết cậu là ai."
"Nhưng ông ta đã gánh tội dùm thì tôi cũng nên tặng quà đáp lễ chứ nhỉ?"
Chàng trai nhướng mày, đuôi mắt dài hẹp khiến vẻ mặt anh ta rất giống một con hồ ly thành tinh khua môi múa mép. Mà, Triệu Hâm thực sự là con hồ ly tinh.
Cùng thời điểm đó, Chiêu Tài Miêu ở cảnh cục nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải.
"Anh hỏi tôi Cổ Quý An ra ngoài vào giờ này để làm gì á...?" Chiêu Tài Miêu kinh ngạc gãi đầu, ngu người: "Sinh hoạt cá nhân của ông ta tôi không rành lắm..."
[Có ai lại "sinh hoạt" ở một công ty vừa mới đóng cửa không hả?] Giọng Vương Tuấn Khải hòa lẫn vào gió đêm, âm lượng rất thấp: [Cổ Quý An ở Trùng Khánh có quen biết ai hay không?]
"Nhiều lắm sếp..." Chiêu Tài Miêu đếm ngón tay: "Cục trưởng chúng ta, vài người quen cũ hồi còn đi học, đồng nghiệp lúc chuyển công tác, còn có mấy tay chơi golf chung nữa, dù sao trong mắt người khác ông ta vẫn là kẻ trung lương ái quốc, nghĩa tình đồng bằng mà..."
[Cậu tra xem có ai vừa mập vừa lùn, trán hói tóc đen, lại còn dẫn theo một geisha hay không.]
"Nghe miêu tả có chút quen..." Chiêu Tài Miêu vò đầu bứt tóc, X-chan bên cạnh không đành lòng nhìn cậu ta tự hành hạ mình, vươn tay chỉnh tóc lại cho Chiêu Tài Miêu: "Hẳn người sếp muốn nói đến là Akai Hana."
Akai Hana? Đóa hoa đỏ thẫm?
Chiêu Tài Miêu giật khóe miệng, tên cũng thật là nữ tính...
[Akai Hana chỉ là biệt danh thôi đúng không? Thật ra ông ta là Shiroku Yasuto, một doanh nhân ngoại quốc vừa mới nhập cảng vào chiều nay.]
"Sao sếp biết..." X-chan hơi ngạc nhiên: "Đúng là ông ta vừa nhập cảng chiều nay, nhưng đây không phải lần đầu tiên ông ta đến Trung đại lục. Shiroku Yasuto từng làm đối tác của một người làm ăn ở Trung đại lục vào chín năm trước, tên của người đó là..."
[Cổ Quý Thần?]
X-chan thở hắt ra --- Sếp lại biết!
Chiêu Tài Miêu ngược lại không động đậy, ngón tay click vào điểm đỏ trên màn hình – là địa chỉ GPS của Vương Tuấn Khải. Lại nói đến hắn, đuổi theo Cổ Quý An hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì, hắn không nản chí, nhắn tin cho Tiêu Bắc tìm cách theo dõi lộ tuyến của Cổ Quý An rồi tìm chỗ thay quần áo. Đã nói trước Vương đội trưởng một khi hóa trang thì khí chất đổi khác rất lớn, lần này vì nghiệp vụ hắn còn nhuộm hẳn một cái đầu bạc vô cùng thách thức thị giác, thuê một con xe mô tô SSR phóng nhanh vượt ẩu. Kết quả rốt cuộc cũng bắt được cảnh Cổ Quý An đang trò chuyện với Akai Hana.
Vương Tuấn Khải vẫn biết có những tổ chức tồn tại trong phần chìm của thế giới, thậm chí trong nội bộ cảnh sát cũng có không ít người bí mật lập tư quân, bồi dưỡng nhân tài, mà điển hình là hắn. Vì vậy khi vừa nhìn thấy Akai Hana và Cổ Quý An có quen biết, hắn liền đoán Cổ gia lão chủ này có phải đang tàng trữ tư quân hay không.
Tội tàng trữ tư quân từ trước đến giờ đều có khả năng bị phán tử hình, dù Cổ Quý An có là quan chức đứng đầu trên chuỗi thức ăn thì cũng không có trọng lượng bằng một câu nói của Tổng thống. Thế nhưng xem vị Cổ gia lão chủ này dường như là ngựa quen đường cũ, làm bậy thành thói, vậy mà đi cấu kết với ngoại bang, còn có giao tình không tệ.
Nhìn Akai Hana cười đến mức hàm răng nham nhở bợn thuốc lá và rượu, cái tay biếи ŧɦái luồn vào trong làn váy kimono của geisha mặt trắng bên cạnh mà Cổ Quý An vẫn bình tĩnh đối diện như thường, thường thức của Vương Tuấn Khải đối với Cổ Quý An lại giảm đi một bậc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lão ba Vương Dĩ Hạo mỗi lần đều hận không thể nhét mấy chữ "ôm đùi Cổ gia" vào óc hắn, liền cảm thấy ngán ngẩm không thể tả. Còn cả Cổ đội trưởng luôn đi theo đạo chính nghĩa làm gốc, công lý là thần kia nữa, không biết cô ta nhìn thấy cha ruột giao lưu với hạng thượng vàng hạ cám này thì sẽ có vẻ mặt gì.
[Tra ra rồi sếp, công ty cũ đó là một công ty chuyên kinh doanh về điện tử, mặt hàng này ở Phù Tang rất có giá trị nên thời gian đầu công ty nọ làm ăn khá phát đạt. Chỉ là nửa chừng không biết vì sao lại giải thể, lỗ vốn phá sản, đã rao bán lại cho người ta gần hai năm, đến nay mới có người hỏi mua.]
"Sẽ không phải là Akai Hana?"
[Đúng là không phải, người mua, là Cổ Quý An. Mà Akai Hana chỉ là cổ đông đầu tư cho công ty sắp ra mắt thị trường nội địa.]
Cổ Quý An hiện giờ đang thâu tóm nhiều trung tâm thương mại, chuyện này người trong ngành đều biết nhưng không có ai lên tiếng, hiện tại ông ta tiếp tục mở rộng chuyên ngành lấn sân sang điện tử điện lạnh cũng không phải gánh bao nhiêu thị phi. Nhưng nếu Cổ Quý An mang tư quân đến huấn luyện ở những nơi thế này rồi ngụy trang thành công ty, quả thật là kim ốc tàng kiều, không ai phát hiện.
X-chan ở đầu dây bên kia không thể hiểu được vì sao Vương Tuấn Khải lại có suy nghĩ rằng Cổ Quý An bí mật xây dựng tổ chức riêng. Dù sao ai lại nghĩ một người từng làm trong ngành cảnh sát lại làm trái với nguyên tắc làm việc?
"Chỉ là trực giác mà thôi." Vương Tuấn Khải ngang tàng khí phách mà trả lời cậu ta như vậy.
Bởi vì hắn cũng từng trải qua đó mà.
Té ra kết thân với Vương Dĩ Hạo cũng nằm trong kế hoạch thâu tóm quốc gia của nhà họ Cổ.
Chậc, chuyện vui không để đâu cho hết.
"Để Cổ gia chủ suôn sẻ thành công thì thật tiếc..." Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, gió hun hút thổi qua khiến âm thanh bị biến tướng, theo không khí phiêu tán, trở thành tiếng thở dài.
Hắn không thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người kia, đành chú ý đến biểu cảm cùng vẻ mặt giữa ba người. Cổ Quý An rặt dạng cáo già lâu năm, Akai Hana cũng là một con chồn hôi xấu xí, mà geisha khoác kimono kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi bất động, ngoại trừ thỉnh thoảng hé miệng ăn thức ăn Akai Hana mớm cho thì không hề làm gì khác, gương mặt trắng toát đánh phấn quá đậm không nhìn ra biểu tình.
Vương Tuấn Khải làm cảnh sát lâu năm, đã từng thấy qua nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ của những kẻ lắm tiền nhiều tật bị lăng nhục ngược đãi như thế nào. Geisha này chắc chắn cũng là một trong số đó, và dường như việc điều giáo dạy dỗ nhiều năm đã khiến cô ta luyện được tuyệt kỹ bất động thanh sắc, ngay cả khi bị chủ nhân sàm sỡ đến rơi cả áo quần.
Chuyện tiếp theo là cảnh Vương Tuấn Khải nghĩ hắn có thể mắc chứng sang chấn tâm lý vì lỡ nhìn.
Chỉ thấy geisha kia đột nhiên nằm vật xuống, quần áo bị cởi hơn phân nửa, lộ ra hai chân dài trắng nõn được phủ một lớp men sứ, tại vị trí khớp tay khớp chân bị cố định bằng đinh ốc và kim loại, mà nơi phải là bụng con người lại bị khoét một cái lỗ lớn, bên trong đáng lẽ chứa lục phủ ngũ tạng thì lại bị thay thế bởi một cỗ máy móc dị hợm.
Kinh tởm hơn là Akai Hana và Cổ Quý An đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm từng bộ phận trên người geisha, giống như bọn họ đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống vậy.
Vương Tuấn Khải chẳng chút nhíu mày, nhưng sắc mặt rất tái, hắn có thể xác định rõ geisha kia biết chớp mắt biết hé miệng cười, lẽ nào chỉ là búp bê? Không, búp bê thì không thể nuốt rồi tiêu hóa thức ăn.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ chụp ảnh, nhưng hắn vừa giơ điện thoại lên, một cú đánh cực mạnh giáng xuống đầu hắn, tại vị trí gáy bị va đập phát ra tiếng crack giòn tan.
Ngực Vương Nguyên đột nhiên đập mạnh một cái.
"Làm sao vậy? Cậu cũng mắc bệnh mệt mỏi như Vương Viên hả?"
Dừng chân ở trạm xe bus về đêm, Triệu Hâm quay đầu trả tiền vé, lại nhìn hai mắt sững sờ của Vương Nguyên, vỗ vai cậu một cái. Vương Nguyên hơi thừ người, không gật cũng không lắc, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn mà trong lòng lại lên men cảm giác lo lắng khó hiểu.
Tiếng chuông điện thoại của Triệu Hâm vang lên giữa chừng.
"Hử? Có người lọt vào ổ của lão già họ Cổ kia sao? Ai ngầu vậy?" Triệu Hâm dở ông dở thằng mà nhây, có điều nụ cười của anh ta chỉ vớt đến lưng chừng, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Một mình?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hâm tắt máy, hơi đăm chiêu: "Phát hiện có người xông vào khu vực cấm của lão Cổ Quý An, đang đánh đến thừa sống thiếu chết."
Vương Nguyên dự cảm chẳng lành: "Người đó là ai?"
"Không biết, đối phương hình như là do thám, có điều chuẩn bị khá kỹ càng, che kín mặt không rõ ngũ quan, thân thủ cũng không tồi, bị gần mười thằng lính đánh thuê quần công mà vẫn đột phá được vòng vây, đang chạy về hướng Trùng Khánh...Này? Cậu đâu rồi Vương Nguyên?"
Triệu Hâm nhìn nhà chờ xe bus không bóng người, kéo áo cao cổ, thở phà phà khói trắng.
Hết Chương 43
Bình luận truyện