Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]
Chương 97
Willie nói một câu khiến 12369 trầm mặc, hắn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác tàu chấn động, vội vàng chạy ra ngoài boong tàu.
Một con thuyền cũ kỹ không biết từ khi nào đã tiếp cận bọn họ, liên tục xả súng về phía này, 12369 chấn động, nhanh chóng lui về trong: "Có kẻ mai phục!"
...
Tiêu Bắc phát hiện ra tọa độ của 12369 chỉ dừng lại ở một điểm, lập tức bồn chồn không yên, cậu ta phối hợp cùng đồng minh tìm hiểu nguyên nhân mới phát hiện con tàu nọ đã hoàn toàn mất tích trên mặt biển.
"Chuyện gì xảy ra? Có người giữa chừng xông ra cứu Cổ Quý An?!" Vương Nguyên bất ngờ: "Lão ta còn có đồng bọn khác ngoài Thiệu Nghiêm Tông?!?"
"Không giống, dường như là...người của tổ chức thần bí kia." Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn thông tri cho 12369 nhưng đối phương không có động tĩnh gì, đoán chừng đã rơi vào tay thủ lĩnh tổ chức.
Cả ba lập tức di chuyển đến đất liền gần đó nhất. Nơi này là một khu rừng sinh thái ven biển còn nguyên sinh, trời đã sụp tối, bọn họ rất dễ dàng qua mặt bảo an, xâm nhập vào bên trong.
Máy định vị xác định 12369 đang nằm ở vùng biển tàu mất tích, khả năng lớn nhất là 12369 đã đánh rơi nó, còn người thì biệt tăm. Tiêu Bắc sốt ruột liên hệ cho Fong, giờ phút này cô nàng đang chao lượn trên không trung bằng trực thăng chuyên biệt, vừa không để cảnh sát thấy vừa tìm kiếm mảnh vỡ tàu đắm xem có thu hoạch gì không.
Chỉ là tìm kiếm qua nhiều giờ, cũng không có gì bất thường.
Vương Tuấn Khải nhìn mặt biển đen kịt, trầm ngâm không nói, tầm mắt hắn đảo qua Vương Nguyên, phát hiện cậu không bình thường lắm. Vương Nguyên nhận ra ánh mắt lo lắng của hắn, nhợt nhạt giải thích: "Em thấy hơi bất an..."
"12369 không dễ chết như vậy đâu, hắn là chân nhân bất lộ tướng." Vương Tuấn Khải nghĩ Vương Nguyên sợ Cổ Quý An thoát được, trấn an cậu: "Dù lão có thực sự được thủ lĩnh tổ chức nọ mang về cũng khó bề sống sót dưới tay hắn."
Vương Nguyên lắc đầu: "Thủ lĩnh hắn ta-..."
Sau đó cậu chợt nghĩ ra một vấn đề, sắc mặt càng trầm trọng: "Anh hai...Em bỗng nhiên phát hiện, em không hề biết thủ lĩnh tổ chức là ai."
Thủ lĩnh tổ chức, cậu vẫn luôn nghe đến hắn từ miệng những người cùng trong tổ chức, nhưng đến giờ Vương Nguyên mới ngẩn ra, cậu chưa từng thấy mặt hắn, chưa từng nghe tiếng hắn, những gì cậu biết về hắn chỉ là một người đàn ông bí mật đứng sau bức màn, điều khiển hết thảy, duy trì hoạt động của tổ chức.
"Em chưa thấy qua hắn?"
Vương Nguyên lắc đầu.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nghĩ, liệu tổ chức này thật sự là có thủ lĩnh hay không?
"Nói về thủ lĩnh, em thực sự không có ấn tượng nào với hắn, giống như là...Giống như là hắn đột nhiên nhảy ra trong tư tưởng của em vậy. Em luôn nghĩ một tổ chức bức thiết phải có người lãnh đạo, thì thủ lĩnh chính là kẻ đó. Nhưng giờ..." Vương Nguyên xoa trán: "Tại sao..."
"Có thể tổ chức đó vốn không có thủ lĩnh." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói: "Điều này có thể lý giải được Thiệu Nghiêm Tông tại sao lại sốt ruột như thế."
Vương Nguyên không rõ lắm: "Ý anh là..."
"Nếu không có thủ lĩnh, thì một đoàn thể được gọi là một tổ chức khi nó có quan hệ cộng sinh, đôi bên cùng có lợi. Chỉ khi có sự hợp tác giữa các phe trong tập thể, tổ chức mới có thể tồn tại và phát triển bền vững được. Giả sử Thiệu Nghiêm Tông, Cổ Quý An và phe các bạn sĩ trong tổ chức có một giao kèo, một bên vận cung cấp hàng cho một bên nghiên cứu, bên nghiên cứu sẽ phải đáp ứng yêu cầu nào đó của bên cung cấp, thì tổ chức này không cần thủ lĩnh cũng có thể tồn tại." Hắn kiên nhẫn nói: "Như thế, một khi Cổ Quý An bị bắt, Thiệu Nghiêm Tông chẳng những sợ lão ta khai ra mình mà còn sợ lợi nhuận ông ta thu được từ đám bác sĩ kia bị gián đoạn, nên Thiệu Nghiêm Tông gấp gáp muốn tìm Cổ Quý An, rời khỏi Trùng Khánh, cùng đi hội họp với đám bác sĩ kia."
Vương Nguyên cau mày: "Nếu đúng thế thì ai là người tấn công tàu của 12369?"
"Có lẽ chúng ta đoán nhầm rồi." Vương Tuấn Khải nhìn ra khơi xa: "Bọn họ vốn không phải đến cứu Cổ Quý An."
Mà là hủy thi diệt tích.
Nếu là tình hình này thì tính chất cuộc tấn công nghiêm trọng hơn rồi, Vương Tuấn Khải thảo luận với Tiêu Bắc và Fong, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm. Sáu tiếng đồng hồ sau, bọn họ vớt được một người.
Đối phương mặt mũi trắng bệch, tóc tai rũ rượi, mơ hồ có thể nhìn ra đây là một thiếu niên ngang tầm Vương Nguyên, trông rất lạ mắt.
"Cậu ta...sao lại có mặt ở đây?" Tiêu Bắc gãi cằm: "Vốn dĩ nơi này không cho bơi lội mà..."
"Thì cậu ta chỉ có thể là người của 12369 hoặc là tổ chức kia thôi." Fong suy đoán: "Trước trói cậu ta lại đã."
Vương Nguyên mấp máy môi, mãi vẫn không nói được gì.
Người này...
Đến tận khi đối phương tỉnh lại, Vương Nguyên vẫn bị dồn trong trạng thái bối rối. Cậu thẳng tắp nhìn thiếu niên kia, không ngừng xoay chuyển, chẳng hề che giấu tâm tư dò xét.
Thiếu niên bị cậu nhìn ngượng ngùng, e dè nói: "Tôi là thuyền viên trên con tàu số 4, lẽ ra tôi không có mặt ở đó, nhưng vì ngủ quên nên không ai phát hiện ra là tôi còn trên thuyền, liền nhổ neo...Sau đó tôi bị tiếng súng đánh thức, tôi không dám chạy ra xem nên chỉ có thể trốn trong tầng ngầm, rốt cuộc...tàu đắm."
Cậu ta lạnh cóng, được Tiêu Bắc cho mượn một cái áo, thật thà cảm ơn: "Tôi cố gắng thoát khỏi tàu, may sao bám được vào một mảnh vỡ."
Chuyện sau đó cậu ta không nhớ rõ, bất quá có thể đoán được là cậu ta may mắn troôi ào bờ, được bọn họ cứu.
"Cậu tên là gì?"
"Tôi...ừm, Tiểu Viễn." Thiếu niên chậm chạp nói, ánh mắt có phần rụt rè, ôm ngực ho khan vài tiếng: "Tôi đói quá."
Vương Tuấn Khải ra hiệu cho Tiêu Bắc dẫn cậu ta đi ăn, vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt quái lạ của Vương Nguyên.
Vương Nguyên cũng biết sắc mặt mình quá kém, tay hết nắm lại thả, bại lộ tâm tình lo lắng của mình, cậu nhìn Vương Tuấn Khải, bàn tay lạnh ngắt kéo góc áo hắn: "Anh hai..."
Vương Tuấn Khải không hiểu sao cậu đột nhiên nói đến chuyện này, nhưng hắn luôn lắng nghe. Thấy được ánh mắt cổ vũ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hít sâu một hơi, cổ họng hơi rát buốt: "Em vẫn luôn nghi ngờ...về lý do tổ chức để em sống sót quay về, mà người chết lại là Vương Viên..."
"Em bình tĩnh một chút." Vương Tuấn Khải trở ngược lại nắm chặt tay cậu, hắn biết Vương Nguyên nói lời này không phải không có căn cứ: "Em có biết tổ chức đã làm gì thi thể cậu ta sau khi cậu ta chết hay không?"
Vương Nguyên lắc đầu: "Em chỉ là thành phần bình thường của tổ chức, không phải tinh anh. Nhưng mà em từng nghe một người bạn nói, bọn họ có tiến hành thí nghiệm, cấy ghép bộ phận của một người vào cơ thể của người khác. Cậu ta nói...Đã có một vật phẩm thí nghiệm tương đối thành công, cho nên bọn bác sĩ điên đó mới muốn tìm nhiều nguyên liệu hơn để tiếp tục nghiên cứu..."
"Cậu ta có nói thêm gì nữa không? Chẳng hạn như là vật phẩm đó hiện giờ đang ở đâu?"
"Em..." Vương Nguyên cắn răng nhớ lại, cảm giác bất an mãnh liệt ngày càng tràn ngập khiến cậu hít thở không thông. Cậu cố gắng truy hồi những lúc khi cậu và Triệu Hâm nói chuyện, lúc đó bọn họ đang đứng ở khúc ngoặt hàng lang, có người mặc áo đen áp giải một người phụ nữ đi qua...
Phải.
Vương Nguyên nhíu mày càng chặt: "Lâm Tú Linh."
Cậu lo lắng nói: "Lâm Tú Linh... Bà ta là một trong những người tham gia vào nghiên cứu đó, mà lý do để bà ta đồng ý gia nhập là để phục sinh con trai bà ta."
"Con trai của Lâm Tú Linh?" Vương Tuấn Khải giật mình, khẽ liếc đến chỗ Tiêu Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
...
Vương Tuấn Khải bỗng dưng ra quyết định, chỉ để một mình Fong ở lại tìm 12369, còn lại rút về căn cứ.
"Tại sao?! Có thêm tôi sẽ càng đông người, tiến độ tìm hắn ta càng nhanh chứ? Boss!!" Tiêu Bắc phẫn nộ, không hiểu nỗi mà nhảy dựng lên. Vương Tuấn Khải chẳng thèm để vào mắt, ngang nhiên lấy xe chở bốn người về, tính cả Tiểu Viễn.
Tiểu Viễn ngồi phía sau xe cạnh Vương Nguyên, co rúm vào một góc rất an phận. Vương Nguyên chẳng làm gì, chỉ thi thoảng nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ.
"Này." Tiêu Bắc ngừng giãy nảy: "Anh định mang cậu ta về căn cứ luôn sao boss?"
Vương Tuấn Khải không nói không rằng dừng trước khách sạn, tỏ ý đêm nay chúng ta cùng ngủ lại đây.
Khách sạn ban đêm vắng vẻ vô cùng, hầu hết khách đều đã nghi ngơi. Trùng hợp khách sạn chỉ còn hai phòng, Vương Nguyên liền nói để cậu ở cùng Tiểu Viễn.
Động tác của Vương Tuấn Khải khựng lại một chút, tự nhiên như không mang hành lí vào phòng mình. Tiêu Bắc rờn rợn gãi đầu, lẽ nào boss và phu nhân chiến tranh lạnh, không thèm nói chuyện?
Thanh niên này ngẫm nghĩ một hồi, thình lình khiếp sợ, phải chẳng boss để ý đến Tiểu Viễn nên phu nhân giận dỗi làm nũng? Càng nghĩ càng thấy đây là chân tướng!
"Cậu đi tắm trước, tôi sắp xếp đồ." Vương Nguyên nhàn nhạt nói, mỉm cười nhìn Tiểu Viễn. Thiếu niên nọ gật gật đầu, lẳng lặng cầm đồ của Vương Nguyên đi vào phòng tắm. Vương Nguyên nhìn bóng lưng cậu ta, đưa tay giật đèn phòng.
Tách.
Mọi thứ xung quanh tối đen. Vương Nguyên lẳng lặng lắng tai nghe, sau đó mở đèn lại.
"Xin lỗi, tôi bấm nhầm đèn." Cậu hô nhỏ để cho người bên trong phòng tắm nghe thấy. Đối phương gõ gõ cửa tỏ ý đã biết.
Đồng hồ điểm hai giờ sáng, Tiểu Viễn từ trong phòng tắm đi ra, thấy Vương Nguyên đã trùm chăn nằmngủ, ánh mắt phức tạp nhìn đèn trần một cái, chậm rãi đưa tay lên.
Tách.
Vương Nguyên tức tốc mở mắt, từ trên giường nhanh như chớp bật dậy, lao đến chụp lấy lưỡi dao đang nằm trên tay Tiểu Viễn.
Trong bóng tối đen ngòm, sắc mặt của cậu cực kỳ khủng bố, cậu ghì chặt lưỡi dao, dễ dàng tước nó đi, ném xuống đất.
Vương Nguyên nhìn Tiểu Viễn cúi gục đầu xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Cậu muốn làm gì?"
Tiểu Viễn không đáp.
"Có phải cậu lại muốn tự sát hay không?"
Thiếu niên nọ run run bả vai, rõ ràng là đang cười. Âm thanh khúc khích từ cậu ta truyền ra, trong màn đêm nghe vô cùng ghê rợn.
"Tại sao cậu nói "lại"?" Tiểu Viễn cười đến tóc tai lòa xòa rũ xuống: "Cậu và tôi chỉ mới gặp nhau chưa đầy một ngày, cậu biết tôi từng tự sát sao?"
Vương Nguyên lạnh buốt nhìn đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên giễu cợt: "Nếu tôi không biết cậu là ai, tôi đã sớm chết rồi..."
"...Vương Viên."
Tiểu Viễn không phủ nhận, cậu ta ngẩng đầu lên, tròng mắt đen đặc chậm rãi chuyển động theo động tác của cậu ta, không dưng khiến người mao nhiên cốt tủng. Liếc lưỡi dao bị ném ở cạnh giường, Tiểu Viễn chỉ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu cản tôi?"
"Đừng bày trò tự gϊếŧ chết mình rồi đổ cho người khác nữa." Vương Nguyên u ám nói: "Cậu đã chết một lần rồi sao còn không quý trọng mạng sống? Chẳng phải trước kia cậu thích sống sót đến nỗi thiếu chút nữa moi tim tôi ra thay đổi sao?"
Tiểu Viễn, không, phải gọi là Vương Viên - ngừng cười, sắc mặt đanh lại, lời nói của Vương Nguyên như mũi tên ghim vào nỗi đau của cậu ta. Cậu ta dùng ánh mắt oán độc nhìn Vương Nguyên, gằng từng chữ một: "Bởi vì tao muốn nhìn mày bị chính tay anh hai xử lí!"
Hết Chương 97
Mấy đứa nhỏ đều là người tốt, sẽ HE cho tất cả chúng nó ~
Một con thuyền cũ kỹ không biết từ khi nào đã tiếp cận bọn họ, liên tục xả súng về phía này, 12369 chấn động, nhanh chóng lui về trong: "Có kẻ mai phục!"
...
Tiêu Bắc phát hiện ra tọa độ của 12369 chỉ dừng lại ở một điểm, lập tức bồn chồn không yên, cậu ta phối hợp cùng đồng minh tìm hiểu nguyên nhân mới phát hiện con tàu nọ đã hoàn toàn mất tích trên mặt biển.
"Chuyện gì xảy ra? Có người giữa chừng xông ra cứu Cổ Quý An?!" Vương Nguyên bất ngờ: "Lão ta còn có đồng bọn khác ngoài Thiệu Nghiêm Tông?!?"
"Không giống, dường như là...người của tổ chức thần bí kia." Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn thông tri cho 12369 nhưng đối phương không có động tĩnh gì, đoán chừng đã rơi vào tay thủ lĩnh tổ chức.
Cả ba lập tức di chuyển đến đất liền gần đó nhất. Nơi này là một khu rừng sinh thái ven biển còn nguyên sinh, trời đã sụp tối, bọn họ rất dễ dàng qua mặt bảo an, xâm nhập vào bên trong.
Máy định vị xác định 12369 đang nằm ở vùng biển tàu mất tích, khả năng lớn nhất là 12369 đã đánh rơi nó, còn người thì biệt tăm. Tiêu Bắc sốt ruột liên hệ cho Fong, giờ phút này cô nàng đang chao lượn trên không trung bằng trực thăng chuyên biệt, vừa không để cảnh sát thấy vừa tìm kiếm mảnh vỡ tàu đắm xem có thu hoạch gì không.
Chỉ là tìm kiếm qua nhiều giờ, cũng không có gì bất thường.
Vương Tuấn Khải nhìn mặt biển đen kịt, trầm ngâm không nói, tầm mắt hắn đảo qua Vương Nguyên, phát hiện cậu không bình thường lắm. Vương Nguyên nhận ra ánh mắt lo lắng của hắn, nhợt nhạt giải thích: "Em thấy hơi bất an..."
"12369 không dễ chết như vậy đâu, hắn là chân nhân bất lộ tướng." Vương Tuấn Khải nghĩ Vương Nguyên sợ Cổ Quý An thoát được, trấn an cậu: "Dù lão có thực sự được thủ lĩnh tổ chức nọ mang về cũng khó bề sống sót dưới tay hắn."
Vương Nguyên lắc đầu: "Thủ lĩnh hắn ta-..."
Sau đó cậu chợt nghĩ ra một vấn đề, sắc mặt càng trầm trọng: "Anh hai...Em bỗng nhiên phát hiện, em không hề biết thủ lĩnh tổ chức là ai."
Thủ lĩnh tổ chức, cậu vẫn luôn nghe đến hắn từ miệng những người cùng trong tổ chức, nhưng đến giờ Vương Nguyên mới ngẩn ra, cậu chưa từng thấy mặt hắn, chưa từng nghe tiếng hắn, những gì cậu biết về hắn chỉ là một người đàn ông bí mật đứng sau bức màn, điều khiển hết thảy, duy trì hoạt động của tổ chức.
"Em chưa thấy qua hắn?"
Vương Nguyên lắc đầu.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nghĩ, liệu tổ chức này thật sự là có thủ lĩnh hay không?
"Nói về thủ lĩnh, em thực sự không có ấn tượng nào với hắn, giống như là...Giống như là hắn đột nhiên nhảy ra trong tư tưởng của em vậy. Em luôn nghĩ một tổ chức bức thiết phải có người lãnh đạo, thì thủ lĩnh chính là kẻ đó. Nhưng giờ..." Vương Nguyên xoa trán: "Tại sao..."
"Có thể tổ chức đó vốn không có thủ lĩnh." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói: "Điều này có thể lý giải được Thiệu Nghiêm Tông tại sao lại sốt ruột như thế."
Vương Nguyên không rõ lắm: "Ý anh là..."
"Nếu không có thủ lĩnh, thì một đoàn thể được gọi là một tổ chức khi nó có quan hệ cộng sinh, đôi bên cùng có lợi. Chỉ khi có sự hợp tác giữa các phe trong tập thể, tổ chức mới có thể tồn tại và phát triển bền vững được. Giả sử Thiệu Nghiêm Tông, Cổ Quý An và phe các bạn sĩ trong tổ chức có một giao kèo, một bên vận cung cấp hàng cho một bên nghiên cứu, bên nghiên cứu sẽ phải đáp ứng yêu cầu nào đó của bên cung cấp, thì tổ chức này không cần thủ lĩnh cũng có thể tồn tại." Hắn kiên nhẫn nói: "Như thế, một khi Cổ Quý An bị bắt, Thiệu Nghiêm Tông chẳng những sợ lão ta khai ra mình mà còn sợ lợi nhuận ông ta thu được từ đám bác sĩ kia bị gián đoạn, nên Thiệu Nghiêm Tông gấp gáp muốn tìm Cổ Quý An, rời khỏi Trùng Khánh, cùng đi hội họp với đám bác sĩ kia."
Vương Nguyên cau mày: "Nếu đúng thế thì ai là người tấn công tàu của 12369?"
"Có lẽ chúng ta đoán nhầm rồi." Vương Tuấn Khải nhìn ra khơi xa: "Bọn họ vốn không phải đến cứu Cổ Quý An."
Mà là hủy thi diệt tích.
Nếu là tình hình này thì tính chất cuộc tấn công nghiêm trọng hơn rồi, Vương Tuấn Khải thảo luận với Tiêu Bắc và Fong, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm. Sáu tiếng đồng hồ sau, bọn họ vớt được một người.
Đối phương mặt mũi trắng bệch, tóc tai rũ rượi, mơ hồ có thể nhìn ra đây là một thiếu niên ngang tầm Vương Nguyên, trông rất lạ mắt.
"Cậu ta...sao lại có mặt ở đây?" Tiêu Bắc gãi cằm: "Vốn dĩ nơi này không cho bơi lội mà..."
"Thì cậu ta chỉ có thể là người của 12369 hoặc là tổ chức kia thôi." Fong suy đoán: "Trước trói cậu ta lại đã."
Vương Nguyên mấp máy môi, mãi vẫn không nói được gì.
Người này...
Đến tận khi đối phương tỉnh lại, Vương Nguyên vẫn bị dồn trong trạng thái bối rối. Cậu thẳng tắp nhìn thiếu niên kia, không ngừng xoay chuyển, chẳng hề che giấu tâm tư dò xét.
Thiếu niên bị cậu nhìn ngượng ngùng, e dè nói: "Tôi là thuyền viên trên con tàu số 4, lẽ ra tôi không có mặt ở đó, nhưng vì ngủ quên nên không ai phát hiện ra là tôi còn trên thuyền, liền nhổ neo...Sau đó tôi bị tiếng súng đánh thức, tôi không dám chạy ra xem nên chỉ có thể trốn trong tầng ngầm, rốt cuộc...tàu đắm."
Cậu ta lạnh cóng, được Tiêu Bắc cho mượn một cái áo, thật thà cảm ơn: "Tôi cố gắng thoát khỏi tàu, may sao bám được vào một mảnh vỡ."
Chuyện sau đó cậu ta không nhớ rõ, bất quá có thể đoán được là cậu ta may mắn troôi ào bờ, được bọn họ cứu.
"Cậu tên là gì?"
"Tôi...ừm, Tiểu Viễn." Thiếu niên chậm chạp nói, ánh mắt có phần rụt rè, ôm ngực ho khan vài tiếng: "Tôi đói quá."
Vương Tuấn Khải ra hiệu cho Tiêu Bắc dẫn cậu ta đi ăn, vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt quái lạ của Vương Nguyên.
Vương Nguyên cũng biết sắc mặt mình quá kém, tay hết nắm lại thả, bại lộ tâm tình lo lắng của mình, cậu nhìn Vương Tuấn Khải, bàn tay lạnh ngắt kéo góc áo hắn: "Anh hai..."
Vương Tuấn Khải không hiểu sao cậu đột nhiên nói đến chuyện này, nhưng hắn luôn lắng nghe. Thấy được ánh mắt cổ vũ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hít sâu một hơi, cổ họng hơi rát buốt: "Em vẫn luôn nghi ngờ...về lý do tổ chức để em sống sót quay về, mà người chết lại là Vương Viên..."
"Em bình tĩnh một chút." Vương Tuấn Khải trở ngược lại nắm chặt tay cậu, hắn biết Vương Nguyên nói lời này không phải không có căn cứ: "Em có biết tổ chức đã làm gì thi thể cậu ta sau khi cậu ta chết hay không?"
Vương Nguyên lắc đầu: "Em chỉ là thành phần bình thường của tổ chức, không phải tinh anh. Nhưng mà em từng nghe một người bạn nói, bọn họ có tiến hành thí nghiệm, cấy ghép bộ phận của một người vào cơ thể của người khác. Cậu ta nói...Đã có một vật phẩm thí nghiệm tương đối thành công, cho nên bọn bác sĩ điên đó mới muốn tìm nhiều nguyên liệu hơn để tiếp tục nghiên cứu..."
"Cậu ta có nói thêm gì nữa không? Chẳng hạn như là vật phẩm đó hiện giờ đang ở đâu?"
"Em..." Vương Nguyên cắn răng nhớ lại, cảm giác bất an mãnh liệt ngày càng tràn ngập khiến cậu hít thở không thông. Cậu cố gắng truy hồi những lúc khi cậu và Triệu Hâm nói chuyện, lúc đó bọn họ đang đứng ở khúc ngoặt hàng lang, có người mặc áo đen áp giải một người phụ nữ đi qua...
Phải.
Vương Nguyên nhíu mày càng chặt: "Lâm Tú Linh."
Cậu lo lắng nói: "Lâm Tú Linh... Bà ta là một trong những người tham gia vào nghiên cứu đó, mà lý do để bà ta đồng ý gia nhập là để phục sinh con trai bà ta."
"Con trai của Lâm Tú Linh?" Vương Tuấn Khải giật mình, khẽ liếc đến chỗ Tiêu Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
...
Vương Tuấn Khải bỗng dưng ra quyết định, chỉ để một mình Fong ở lại tìm 12369, còn lại rút về căn cứ.
"Tại sao?! Có thêm tôi sẽ càng đông người, tiến độ tìm hắn ta càng nhanh chứ? Boss!!" Tiêu Bắc phẫn nộ, không hiểu nỗi mà nhảy dựng lên. Vương Tuấn Khải chẳng thèm để vào mắt, ngang nhiên lấy xe chở bốn người về, tính cả Tiểu Viễn.
Tiểu Viễn ngồi phía sau xe cạnh Vương Nguyên, co rúm vào một góc rất an phận. Vương Nguyên chẳng làm gì, chỉ thi thoảng nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ.
"Này." Tiêu Bắc ngừng giãy nảy: "Anh định mang cậu ta về căn cứ luôn sao boss?"
Vương Tuấn Khải không nói không rằng dừng trước khách sạn, tỏ ý đêm nay chúng ta cùng ngủ lại đây.
Khách sạn ban đêm vắng vẻ vô cùng, hầu hết khách đều đã nghi ngơi. Trùng hợp khách sạn chỉ còn hai phòng, Vương Nguyên liền nói để cậu ở cùng Tiểu Viễn.
Động tác của Vương Tuấn Khải khựng lại một chút, tự nhiên như không mang hành lí vào phòng mình. Tiêu Bắc rờn rợn gãi đầu, lẽ nào boss và phu nhân chiến tranh lạnh, không thèm nói chuyện?
Thanh niên này ngẫm nghĩ một hồi, thình lình khiếp sợ, phải chẳng boss để ý đến Tiểu Viễn nên phu nhân giận dỗi làm nũng? Càng nghĩ càng thấy đây là chân tướng!
"Cậu đi tắm trước, tôi sắp xếp đồ." Vương Nguyên nhàn nhạt nói, mỉm cười nhìn Tiểu Viễn. Thiếu niên nọ gật gật đầu, lẳng lặng cầm đồ của Vương Nguyên đi vào phòng tắm. Vương Nguyên nhìn bóng lưng cậu ta, đưa tay giật đèn phòng.
Tách.
Mọi thứ xung quanh tối đen. Vương Nguyên lẳng lặng lắng tai nghe, sau đó mở đèn lại.
"Xin lỗi, tôi bấm nhầm đèn." Cậu hô nhỏ để cho người bên trong phòng tắm nghe thấy. Đối phương gõ gõ cửa tỏ ý đã biết.
Đồng hồ điểm hai giờ sáng, Tiểu Viễn từ trong phòng tắm đi ra, thấy Vương Nguyên đã trùm chăn nằmngủ, ánh mắt phức tạp nhìn đèn trần một cái, chậm rãi đưa tay lên.
Tách.
Vương Nguyên tức tốc mở mắt, từ trên giường nhanh như chớp bật dậy, lao đến chụp lấy lưỡi dao đang nằm trên tay Tiểu Viễn.
Trong bóng tối đen ngòm, sắc mặt của cậu cực kỳ khủng bố, cậu ghì chặt lưỡi dao, dễ dàng tước nó đi, ném xuống đất.
Vương Nguyên nhìn Tiểu Viễn cúi gục đầu xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Cậu muốn làm gì?"
Tiểu Viễn không đáp.
"Có phải cậu lại muốn tự sát hay không?"
Thiếu niên nọ run run bả vai, rõ ràng là đang cười. Âm thanh khúc khích từ cậu ta truyền ra, trong màn đêm nghe vô cùng ghê rợn.
"Tại sao cậu nói "lại"?" Tiểu Viễn cười đến tóc tai lòa xòa rũ xuống: "Cậu và tôi chỉ mới gặp nhau chưa đầy một ngày, cậu biết tôi từng tự sát sao?"
Vương Nguyên lạnh buốt nhìn đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên giễu cợt: "Nếu tôi không biết cậu là ai, tôi đã sớm chết rồi..."
"...Vương Viên."
Tiểu Viễn không phủ nhận, cậu ta ngẩng đầu lên, tròng mắt đen đặc chậm rãi chuyển động theo động tác của cậu ta, không dưng khiến người mao nhiên cốt tủng. Liếc lưỡi dao bị ném ở cạnh giường, Tiểu Viễn chỉ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu cản tôi?"
"Đừng bày trò tự gϊếŧ chết mình rồi đổ cho người khác nữa." Vương Nguyên u ám nói: "Cậu đã chết một lần rồi sao còn không quý trọng mạng sống? Chẳng phải trước kia cậu thích sống sót đến nỗi thiếu chút nữa moi tim tôi ra thay đổi sao?"
Tiểu Viễn, không, phải gọi là Vương Viên - ngừng cười, sắc mặt đanh lại, lời nói của Vương Nguyên như mũi tên ghim vào nỗi đau của cậu ta. Cậu ta dùng ánh mắt oán độc nhìn Vương Nguyên, gằng từng chữ một: "Bởi vì tao muốn nhìn mày bị chính tay anh hai xử lí!"
Hết Chương 97
Mấy đứa nhỏ đều là người tốt, sẽ HE cho tất cả chúng nó ~
Bình luận truyện