Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 63: Cho đến khi thế giới diệt vong ——
Vòng đấu thứ hai là đội nào thu thập được nhiều thức uống hơn thì thắng, thành viên của hai đội xanh đỏ nhanh chóng chuẩn bị thiết bị chưng cất nước biển, không khí hết sức khẩn trương náo nhiệt.
Giữa lúc ghi hình, Yến Tử Hoàn ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Tưởng Phi đi qua quan tâm nói: “Đói chưa?”.
Mặc dù buổi sáng có bữa sáng đoàn làm phim chuẩn bị, nhưng dù sao về khoản ăn uống Yến Tử Hoàn hoàn toàn có thể lấy một địch mười!
“Cũng tạm”. Yến Tử Hoàn mỹ mãn nhớ lại nồi gà kho tối hôm qua.
“Ăn lót dạ đi này”. Tưởng Phi đưa một cái bánh mì, giống như đang thăm tù.
Yến Tử Hoàn lặng lẽ quẫn bách một chút, rồi nhận lấy bánh bao: “…Thật ra tôi vẫn ổn mà”.
Bởi vì Yến tiểu béo có một ma pháp trận dành riêng để gọi đồ ăn!
Tưởng Phi dùng thủ đoạn bình thường vẫn an ủi Phương Kỳ để an ủi Yến Tử Hoàn: “Quay xong là tốt rồi, về nhà muốn ăn gì thì ăn, nghĩ tới lẩu phô mai, có phải liền cảm thấy hăng hái hơn không?”.
Yến Tử Hoàn:…
Bị anh nói như vậy đột nhiên rất muốn ăn lẩu phô mai!
Thế là đêm hôm nay, Ma vương trong lều dùng ma pháp trận gọi ra một nồi lẩu phô mai.
Ngọn lửa nhỏ dưới đáy nồi bập bùng vui vẻ, phô mai nóng chảy kêu lách tách nở ra bong bóng nhỏ, mùi phô mai sực nức nháy mắt tràn ngập không gian.
“Từng này đồ ăn kèm có đủ không?”. Long Dực lại gọi thêm mười mấy đĩa đồ ăn kèm.
Yến Tử Hoàn kiểm duyệt một lát, rồi bình tĩnh vươn hai ngón tay: “Gấp đôi”.
“Không vấn đề”. Ánh mắt Long Dực vô cùng cưng chiều, bởi vì dáng vẻ Vương hậu tham ăn thực sự rất đáng yêu.
Khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng!
Đồ ăn kèm đủ rồi, Yến Tử Hoàn gắp một miếng bánh mật có nhân bỏ vào nồi lẩu phô mai xoay một vòng, đang định há miệng ăn, ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng Tưởng Phi: “Có thể vào không?”.
“…Ừ”. Yến Tử Hoàn kéo khóa lều.
Tưởng Phi thò đầu vào, lơ mơ nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút trong lều:…
Yến Tử Hoàn giải thích: “Long Dực biến ra cho tôi đó”.
Tưởng Phi trầm mặc một lát, nói: “Thứ này mà cũng có thể biến ra được”.
Long Dực kiêu ngạo vỗ ngực: “Thứ này có là gì, tối mai ta định gọi cho Vương hậu một bàn dê nướng”.
Hẳn một bàn, quả là cưng chiều đến vô hạn.
Tưởng Phi:…
“Anh có việc gì à?”. Yến Tử Hoàn hỏi.
Tưởng Phi thở dài nói: “Tôi đến xin nghỉ, vừa nãy nhận được điện thoại báo ba tôi xảy ra tai nạn xe, gãy xương chân đưa vào bệnh viện rồi, tôi muốn về xem sao”.
Yến Tử Hoàn sợ hãi, vội nói: “Vậy anh mau đi đi!”.
“Nhưng một mình cậu ở đây…”. Tưởng Phi lưỡng lự,
“Không phải lo cho tôi”. Yến Tử Hoàn vỗ vỗ đầu Long Dực, “Có hắn ở đây rồi”.
“Đúng vậy”. Long Dực nhất thời vô cùng kiêu ngạo, “Cho dù Vương hậu muốn ăn gì ta đều có thể triệu hoán ra được!”.
Bản vương mới là kim bài trợ lý chân chính được chứ!
Tưởng Phi:…
Sau khi Tưởng Phi rời khỏi, Yến Tử Hoàn càn quét nồi lẩu đâu ra đấy, cơm nước no nê rồi liền nằm xoa bụng, một bữa ăn nhiều như vậy, bụng nhỏ vẫn bằng phẳng, Yến Tử Hoàn vô cùng thỏa mãn.
Cơm nước xong, Long Dực lấy ra một quả cầu thủy tinh.
Mặc dù tín hiệu điện thoại ở đây rất kém nhưng quả cầu thủy tinh thì không những hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà còn có thể lên mạng, thật không hổ là sản phẩm của tộc người lùn, chất lượng tương đối đáng tin cậy.
Lúc này Yến Tử Hoàn đột nhiên ngồi dậy, bò đến trước mặt Long Dực, đè lên hai đùi hắn, rồi tách sang hai bên, sau đó tự nhiên không gì sánh được xoay người nằm tựa vào ngực hắn nói: “Em muốn xem phim”.
Long Dực thất vọng thở ra.
Thì ra chỉ là đem bản vương thành sofa hình người!
“Nhanh lên”. Yến Tử Hoàn vỗ vỗ đùi Long Dực.
Long Dực lộ ra một nụ cười anh tuấn, dịu dàng nói: “Cả thế giới cũng chỉ có mình em dám cả gan ra lệnh cho bản vương như vậy, đúng là một kẻ tinh nghịch càn rỡ”.
“…”. Yến Tử Hoàn giật thót một cái, xoa xoa da gà gai ốc trên người.
Long Dực nhấn mấy cái lên quả cầu thủy tinh, bắt đầu chiếu bộ phim Yến Tử Hoàn đóng vai chính hồi trước, Ma vương bệ hạ đã xem đi xem lại bộ phim này vô số lần, gần như có thể thuộc làu làu lời thoại, có lúc còn kéo Yến Tử Hoàn cùng xem, vừa xem vừa ra sức ca ngợi, dẫn đến Yến Tử Hoàn bây giờ cứ nhìn thấy phim mình đóng liền muốn nôn…
“Đừng xem phim này nữa!”. Yến Tử Hoàn hơi sụp đổ!
Quá đủ rồi!
“Hay xem “Từ xưa tới nay hồng lam thành CP” kì trước, biểu hiện của em trong kì trước rất đáng yêu!”. Long Dực thâm tình nhắm nhìn Vương hậu, ra vẻ văn nghệ, diễn đạt như rắm chó: “Tựa như một bông hồng xinh đẹp mà bướng bỉnh”.
Yến Tử Hoàn đau đầu: “…Anh vẫn nên về lều của mình đi thôi”.
“Vậy xem quảng cáo bỉm chống thấm của em hồi trước nhé!”. Trong mắt Long Dực trào dâng tình cha, “Quảng cáo đó anh còn có thể xem thêm năm trăm lần nữa”.
Yến Tử Hoàn quay người véo mặt hắn: “Không xem!”.
Long Dực đành phải không tình nguyện mở một bộ phim đứng đầu doanh thu phòng vé hiện nay, thuận tay còn gọi cho Yến Tử Hoàn một bao đồ ăn vặt, để cậu vừa ăn vừa xem.
“Nam chính này căn bản không đẹp bằng em”. Long Dực không ngừng lải nhải, “Diễn xuất cũng kém hơn em”.
Yến Tử Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh có thể im lặng một lúc không?”.
“Ta chỉ bình luận một cách khách quan và lí trí thôi”. Trong mắt Long Dực lóe lên tia sáng “Ai cũng không bằng wuli Hoàn Hoàn” của fanboy chân chính.
Yến Tử Hoàn xoay người lại hôn sâu lên môi Long Dực, sau khi nụ hôn kết thúc nói: “Bây giờ có thể im lặng rồi chứ?”.
Long Dực nháy mắt nở rộ thành bông hoa fanboy, ngoan ngoãn ôm Yến Tử Hoàn xem phim, miệng câm như hến.
Sáng hôm sau, Yến Tử Hoàn nhận được điện thoại của Tưởng Phi, trong điện thoại nói thương thế của bố hắn đã không còn gì đáng ngại, nhưng hai bố con nhiều năm không gặp có chút chuyện phải giải quyết, vì vậy Tưởng Phi phải hoãn lại hai ngày nữa mới có thể trở về.
“Không sao, anh không cần về gấp thế đâu, ghi hình mấy ngày nữa là kết thúc rồi”. Yến Tử Hoàn chân thành nói.
Chuyện gia đình Tưởng Phi Yến Tử Hoàn cũng biết kha khá, bố Tưởng Phi là đại gia có tiếng ở bản địa, mấy năm trước vì Tưởng Phi từ chối hôn sự do gia đình sắp đặt không chút do dự, nên bị ông bố đánh gãy xương đùi rồi đuổi ra khỏi nhà, chuyện này bị mấy tờ báo lá cải viết ra mười mấy phiên bản, truyền đi xôn xao, muốn không biết cũng rất khó.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, trừ một căn hộ đứng tên mình ra Tưởng Phi chẳng có thứ gì, nhưng hắn không thay đổi quyết định lúc trước, mà tìm công việc nuôi sống bản thân, trải qua cuộc sống của một người bình thường.
“Cứ yên tâm xử lý chuyện gia đình đi”. Giọng Yến Tử Hoàn hơi lo lắng.
Tưởng Phi cười trầm thấp, giọng điệu thoáng chút nhẹ nhõm: “Cảm ơn, không cần lo cho tôi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”.
Mấy năm trôi qua ba Tưởng sớm đã nguôi giận rồi, chỉ là vẫn sĩ diện nên không muốn chủ động hòa giải với con trai.
Huống hồ bé hamster lanh lợi lễ phép lại hiểu chuyện, quả là linh vật của nam nữ già trẻ!
“Bác trai, bác ăn hoa quả ạ”. Phương Kỳ cong mông bưng một đĩa trái cây đã cắt gọt đi đến bên giường bệnh, đôi mắt to tròn điên cuồng phóng ảo thuật với ba Tưởng.
Cháu là con dâu tốt cháu là con dâu cực kì tốt…
Ba Tưởng uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, trầm mặt xiên một miếng ăn.
Tưởng Phi dở khóc dở cười tiến tới, lấy lòng nói: “Ba”.
Ba Tưởng nhìn Tưởng Phi, nhìn Phương Kỳ, sau đó như một người đàn ông kiên cường, hừ một tiếng chui vào chăn ngủ.
Phương Kỳ:…
Yên tâm —— Tưởng Phi dùng khẩu hình nói với Phương Kỳ.
Với tính tình nóng nảy của ba Tưởng, nếu ông không vừa ý với Phương Kỳ, chỉ sợ lúc này Tưởng tiên sinh đã vào ở phòng bệnh cách vách rồi!
Công tác ghi hình trên đảo tiến hành rất thuận lợi. Độ hot của chương trình ngày càng cao, ngay cả người mới như Long Dực cũng có một dàn fan trung thành!
Mặc dù các cô thích gọi Long Dực một cách thân mật là bé thiểu năng…
Long Dực vô cùng hoang mang vì cách xưng hô này: “Bé thiểu năng là ý gì?”.
Vẫn là thiểu năng thôi, đồ ngốc, Yến Tử Hoàn vừa oán thầm vừa trái lòng an ủi: “Trượng chính là quyền trượng, tượng trưng cho sự tôn quý của vương tộc”. (*)
(*) Yến Tử Hoàn chơi chữ, fangirl của Long Dực gọi anh là 障宝 – zhàngbǎo (chướng bảo), Yến Tử Hoàn lại dùng 杖 – zhàng trong 权杖 – quánzhàng (quyền trượng). Hai chữ chướng (thiểu năng) và trượng (cây trượng) đều phát âm là zhàng.
“Bản vương cảm thấy hình như không phải ý đó!”. Long Dực cảnh giác nói.
Yến Tử Hoàn bật cười ra tiếng, vỗ vỗ đầu Long Dực: “Kệ bọn họ, anh lo cho em là đủ rồi”.
Long Dực nhất thời muốn ôm chặt Vương hậu âu yếm một lúc, nhưng hết giờ nghỉ rồi, một vòng ghi hình mới lại bắt đầu.
Vòng đấu này hạng mục thi đấu của hai đội là leo núi nhân tạo, trước mắt mọi người là một sườn núi dốc đứng gần như tạo thành một góc vuông, các minh tinh phải dựa vào sự giúp đỡ của dây leo núi trèo lên trên, thông qua cách tính giờ để so tốc độ.
“Cao bằng này chỉ là chuyện nhỏ, hạng nhất là của tôi”. Yến Tử Hoàn hăng hái muốn thử, giang hai tay để nhân viên giúp mình làm bảo hộ an toàn, từ trước tới nay Yến Tử Hoàn vì giữ dáng mà điên cuồng tập luyện không chỉ có thể lực hơn người thường, mà các môn thể thao lại càng không phải bàn.
Nhưng bình thường người nói như vậy trước trận đấu cuối cùng đều không giành được hạng nhất! Đây chính là định luật vững chắc như sắt!
Quả nhiên, lúc sắp leo đến trên cùng, Yến Tử Hoàn trượt chân, thê thảm rơi xuống.
Long Dực ở bên dưới đợi lên sàn nháy mắt phát ra tiếng hét kinh người: “A a a a a ——!”.
“…”. Nhờ có bảo hộ an toàn, Yến Tử Hoàn vững vàng bám được tường đá, huơ tay với người bên dưới, “Tôi không sao”.
“Vương hậu của ta!”. Long Dực rưng rưng nước mắt ngâm tụng, “Anh dũng biết bao! Tựa như một chú chim hải âu vật lộn giữa muôn trùng sóng to gió lớn! Ôi! Trái tim nồng nhiệt chân thành của ta! Đã bị em cướp đi như vậy đấy!”.
“Long Dực anh câm miệng ngay!”. Yến Tử Hoàn gào lên.
Nhưng đạo diễn lại bình tĩnh khích lệ: “Có thể nói thêm một chút nữa”.
Bởi vì khán giả đều rất thích xem hắn ngốc nghếch…
“A, người phàm, theo ý nguyện của ngươi!”. Long Dực lập tức phấn chấn tinh thần bắt đầu ngâm thơ!
Yến Tử Hoàn:…
Đạo diễn tiết tháo của ông đâu cả rồi?
Sau khi quay xong phần leo núi, cả ngày còn lại Yến Tử Hoàn đi đứng đều có hơi mất tự nhiên.
Buổi tối khi các thành viên của đoàn cùng nhau ăn cơm, Long Dực lặng lẽ đến bên cạnh Yến Tử Hoàn, sờ soạng đùi cậu.
Yến Tử Hoàn phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A ——!”.
Long Dực giật mình: “Em kêu cái gì?”.
“Tự nhiên anh sờ chân em làm gì?”. Yến Tử Hoàn tức giận nói.
Nhân viên công tác xung quanh và các minh tinh chỉ sợ thiên hạ không loạn tỏ vẻ hai người giữ ý chút đi muốn sờ thì vào lều mà sờ cho sướng đừng ở ngoài này làm chúng tôi cay mắt được chứ?
“Ta thấy tư thế đi đứng của em là lạ”. Long Dực hơi ấm ức, không nói lời nào kéo Yến Tử Hoàn vào lều.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng reo hò.
Yến Tử Hoàn:…
Mấy người này bệnh a!
“Vương hậu ngoan, để ta xem nào”. Long Dực vươn tay kéo quần Yến Tử Hoàn.
“Tsk, đừng lộn xộn”. Yến Tử Hoàn vừa nhìn đã thấu suy nghĩ bỉ ổi của Long Dực, bình tĩnh vén ống quần lên.
Trên bắp chân Yến Tử Hoàn có một vết bầm xanh tím, trên làn da trắng trẻo càng lộ vẻ chướng mắt.
“Hôm nay lúc ngã xuống thi va phải một mỏm đá”. Yến Tử Hoàn thoải mái co duỗi chân, “Không sao, anh xem, không ảnh hưởng đến hoạt động”.
“Sao không nói sớm!”. Long Dực đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng phủ tay lên vết bầm, ma lực màu đen từ lòng bàn tay trút xuống, che vết thương ở bên dưới, rất nhanh sau đó, vết thương liền biến mất sạch sẽ, tựa như chưa từng tồn tại.
Yến Tử Hoàn kinh ngạc: “Ma lực còn có thể chữa thương?”.
“Bản vương không gì không làm được”. Long Dực rất đắc ý.
Mặc dù ma lực có khuynh hướng thiên về phá hoại chứ ít khi chữa bệnh chữa thương, nhưng việc này không cần nhất thiết phải nói với Vương hậu!
“Ừ…lợi hại thật”. Yến Tử Hoàn sờ sờ đùi, quả thực không đau chút nào nữa.
Đến giờ tâm tình rồi, Long Dực thâm trầm nghĩ, sau đó tràn trề tình cảm ngâm vịnh: “Bản vương biết dùng ma lực để loại bỏ tất cả già yếu, đau đớn, bệnh tật của thân xác em, em sẽ trẻ trung mãi mãi, không già không chết, ta sẽ vĩnh viễn sùng bái em, yêu em, cho đến khi…”.
Yến Tử Hoàn rút não, vậy mà cảm thấy vô cùng cảm động!
Long dực vừa nói vừa kéo khóa lều vén lên, chỉ lên trời hùng hồn tiếp tục nói: “Cho đến khi mọi vì sao trên bầu trời lần lượt rơi xuống, cho đến khi mặt trời và mặt trăng không bao giờ chiếu rọi, cho đến khi thế giới hủy diệt ——”.
Các nhân viên công tác bên ngoài lều đang ăn cơm hộp sôi nổi quay đầu nhìn sang, mọi người đều tỏ vẻ “Long Dực lại đang phát bệnh”, không khí vô cùng lúng túng!
Long Dực ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với bọn họ!
“Anh về đây!”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai kéo Long Dực trở về, soạt một tiếng kéo khóa lều, sau đó ấn ngã Long Dực xuống đất, cúi đầu hôn xuống.
“Vương hậu ——”.
“Nói rồi đó”.
“Gì cơ?”.
“Cho đến khi thế giới hủy diệt, anh là đồ thiểu năng”.
Giữa lúc ghi hình, Yến Tử Hoàn ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Tưởng Phi đi qua quan tâm nói: “Đói chưa?”.
Mặc dù buổi sáng có bữa sáng đoàn làm phim chuẩn bị, nhưng dù sao về khoản ăn uống Yến Tử Hoàn hoàn toàn có thể lấy một địch mười!
“Cũng tạm”. Yến Tử Hoàn mỹ mãn nhớ lại nồi gà kho tối hôm qua.
“Ăn lót dạ đi này”. Tưởng Phi đưa một cái bánh mì, giống như đang thăm tù.
Yến Tử Hoàn lặng lẽ quẫn bách một chút, rồi nhận lấy bánh bao: “…Thật ra tôi vẫn ổn mà”.
Bởi vì Yến tiểu béo có một ma pháp trận dành riêng để gọi đồ ăn!
Tưởng Phi dùng thủ đoạn bình thường vẫn an ủi Phương Kỳ để an ủi Yến Tử Hoàn: “Quay xong là tốt rồi, về nhà muốn ăn gì thì ăn, nghĩ tới lẩu phô mai, có phải liền cảm thấy hăng hái hơn không?”.
Yến Tử Hoàn:…
Bị anh nói như vậy đột nhiên rất muốn ăn lẩu phô mai!
Thế là đêm hôm nay, Ma vương trong lều dùng ma pháp trận gọi ra một nồi lẩu phô mai.
Ngọn lửa nhỏ dưới đáy nồi bập bùng vui vẻ, phô mai nóng chảy kêu lách tách nở ra bong bóng nhỏ, mùi phô mai sực nức nháy mắt tràn ngập không gian.
“Từng này đồ ăn kèm có đủ không?”. Long Dực lại gọi thêm mười mấy đĩa đồ ăn kèm.
Yến Tử Hoàn kiểm duyệt một lát, rồi bình tĩnh vươn hai ngón tay: “Gấp đôi”.
“Không vấn đề”. Ánh mắt Long Dực vô cùng cưng chiều, bởi vì dáng vẻ Vương hậu tham ăn thực sự rất đáng yêu.
Khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng!
Đồ ăn kèm đủ rồi, Yến Tử Hoàn gắp một miếng bánh mật có nhân bỏ vào nồi lẩu phô mai xoay một vòng, đang định há miệng ăn, ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng Tưởng Phi: “Có thể vào không?”.
“…Ừ”. Yến Tử Hoàn kéo khóa lều.
Tưởng Phi thò đầu vào, lơ mơ nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút trong lều:…
Yến Tử Hoàn giải thích: “Long Dực biến ra cho tôi đó”.
Tưởng Phi trầm mặc một lát, nói: “Thứ này mà cũng có thể biến ra được”.
Long Dực kiêu ngạo vỗ ngực: “Thứ này có là gì, tối mai ta định gọi cho Vương hậu một bàn dê nướng”.
Hẳn một bàn, quả là cưng chiều đến vô hạn.
Tưởng Phi:…
“Anh có việc gì à?”. Yến Tử Hoàn hỏi.
Tưởng Phi thở dài nói: “Tôi đến xin nghỉ, vừa nãy nhận được điện thoại báo ba tôi xảy ra tai nạn xe, gãy xương chân đưa vào bệnh viện rồi, tôi muốn về xem sao”.
Yến Tử Hoàn sợ hãi, vội nói: “Vậy anh mau đi đi!”.
“Nhưng một mình cậu ở đây…”. Tưởng Phi lưỡng lự,
“Không phải lo cho tôi”. Yến Tử Hoàn vỗ vỗ đầu Long Dực, “Có hắn ở đây rồi”.
“Đúng vậy”. Long Dực nhất thời vô cùng kiêu ngạo, “Cho dù Vương hậu muốn ăn gì ta đều có thể triệu hoán ra được!”.
Bản vương mới là kim bài trợ lý chân chính được chứ!
Tưởng Phi:…
Sau khi Tưởng Phi rời khỏi, Yến Tử Hoàn càn quét nồi lẩu đâu ra đấy, cơm nước no nê rồi liền nằm xoa bụng, một bữa ăn nhiều như vậy, bụng nhỏ vẫn bằng phẳng, Yến Tử Hoàn vô cùng thỏa mãn.
Cơm nước xong, Long Dực lấy ra một quả cầu thủy tinh.
Mặc dù tín hiệu điện thoại ở đây rất kém nhưng quả cầu thủy tinh thì không những hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà còn có thể lên mạng, thật không hổ là sản phẩm của tộc người lùn, chất lượng tương đối đáng tin cậy.
Lúc này Yến Tử Hoàn đột nhiên ngồi dậy, bò đến trước mặt Long Dực, đè lên hai đùi hắn, rồi tách sang hai bên, sau đó tự nhiên không gì sánh được xoay người nằm tựa vào ngực hắn nói: “Em muốn xem phim”.
Long Dực thất vọng thở ra.
Thì ra chỉ là đem bản vương thành sofa hình người!
“Nhanh lên”. Yến Tử Hoàn vỗ vỗ đùi Long Dực.
Long Dực lộ ra một nụ cười anh tuấn, dịu dàng nói: “Cả thế giới cũng chỉ có mình em dám cả gan ra lệnh cho bản vương như vậy, đúng là một kẻ tinh nghịch càn rỡ”.
“…”. Yến Tử Hoàn giật thót một cái, xoa xoa da gà gai ốc trên người.
Long Dực nhấn mấy cái lên quả cầu thủy tinh, bắt đầu chiếu bộ phim Yến Tử Hoàn đóng vai chính hồi trước, Ma vương bệ hạ đã xem đi xem lại bộ phim này vô số lần, gần như có thể thuộc làu làu lời thoại, có lúc còn kéo Yến Tử Hoàn cùng xem, vừa xem vừa ra sức ca ngợi, dẫn đến Yến Tử Hoàn bây giờ cứ nhìn thấy phim mình đóng liền muốn nôn…
“Đừng xem phim này nữa!”. Yến Tử Hoàn hơi sụp đổ!
Quá đủ rồi!
“Hay xem “Từ xưa tới nay hồng lam thành CP” kì trước, biểu hiện của em trong kì trước rất đáng yêu!”. Long Dực thâm tình nhắm nhìn Vương hậu, ra vẻ văn nghệ, diễn đạt như rắm chó: “Tựa như một bông hồng xinh đẹp mà bướng bỉnh”.
Yến Tử Hoàn đau đầu: “…Anh vẫn nên về lều của mình đi thôi”.
“Vậy xem quảng cáo bỉm chống thấm của em hồi trước nhé!”. Trong mắt Long Dực trào dâng tình cha, “Quảng cáo đó anh còn có thể xem thêm năm trăm lần nữa”.
Yến Tử Hoàn quay người véo mặt hắn: “Không xem!”.
Long Dực đành phải không tình nguyện mở một bộ phim đứng đầu doanh thu phòng vé hiện nay, thuận tay còn gọi cho Yến Tử Hoàn một bao đồ ăn vặt, để cậu vừa ăn vừa xem.
“Nam chính này căn bản không đẹp bằng em”. Long Dực không ngừng lải nhải, “Diễn xuất cũng kém hơn em”.
Yến Tử Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh có thể im lặng một lúc không?”.
“Ta chỉ bình luận một cách khách quan và lí trí thôi”. Trong mắt Long Dực lóe lên tia sáng “Ai cũng không bằng wuli Hoàn Hoàn” của fanboy chân chính.
Yến Tử Hoàn xoay người lại hôn sâu lên môi Long Dực, sau khi nụ hôn kết thúc nói: “Bây giờ có thể im lặng rồi chứ?”.
Long Dực nháy mắt nở rộ thành bông hoa fanboy, ngoan ngoãn ôm Yến Tử Hoàn xem phim, miệng câm như hến.
Sáng hôm sau, Yến Tử Hoàn nhận được điện thoại của Tưởng Phi, trong điện thoại nói thương thế của bố hắn đã không còn gì đáng ngại, nhưng hai bố con nhiều năm không gặp có chút chuyện phải giải quyết, vì vậy Tưởng Phi phải hoãn lại hai ngày nữa mới có thể trở về.
“Không sao, anh không cần về gấp thế đâu, ghi hình mấy ngày nữa là kết thúc rồi”. Yến Tử Hoàn chân thành nói.
Chuyện gia đình Tưởng Phi Yến Tử Hoàn cũng biết kha khá, bố Tưởng Phi là đại gia có tiếng ở bản địa, mấy năm trước vì Tưởng Phi từ chối hôn sự do gia đình sắp đặt không chút do dự, nên bị ông bố đánh gãy xương đùi rồi đuổi ra khỏi nhà, chuyện này bị mấy tờ báo lá cải viết ra mười mấy phiên bản, truyền đi xôn xao, muốn không biết cũng rất khó.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, trừ một căn hộ đứng tên mình ra Tưởng Phi chẳng có thứ gì, nhưng hắn không thay đổi quyết định lúc trước, mà tìm công việc nuôi sống bản thân, trải qua cuộc sống của một người bình thường.
“Cứ yên tâm xử lý chuyện gia đình đi”. Giọng Yến Tử Hoàn hơi lo lắng.
Tưởng Phi cười trầm thấp, giọng điệu thoáng chút nhẹ nhõm: “Cảm ơn, không cần lo cho tôi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”.
Mấy năm trôi qua ba Tưởng sớm đã nguôi giận rồi, chỉ là vẫn sĩ diện nên không muốn chủ động hòa giải với con trai.
Huống hồ bé hamster lanh lợi lễ phép lại hiểu chuyện, quả là linh vật của nam nữ già trẻ!
“Bác trai, bác ăn hoa quả ạ”. Phương Kỳ cong mông bưng một đĩa trái cây đã cắt gọt đi đến bên giường bệnh, đôi mắt to tròn điên cuồng phóng ảo thuật với ba Tưởng.
Cháu là con dâu tốt cháu là con dâu cực kì tốt…
Ba Tưởng uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, trầm mặt xiên một miếng ăn.
Tưởng Phi dở khóc dở cười tiến tới, lấy lòng nói: “Ba”.
Ba Tưởng nhìn Tưởng Phi, nhìn Phương Kỳ, sau đó như một người đàn ông kiên cường, hừ một tiếng chui vào chăn ngủ.
Phương Kỳ:…
Yên tâm —— Tưởng Phi dùng khẩu hình nói với Phương Kỳ.
Với tính tình nóng nảy của ba Tưởng, nếu ông không vừa ý với Phương Kỳ, chỉ sợ lúc này Tưởng tiên sinh đã vào ở phòng bệnh cách vách rồi!
Công tác ghi hình trên đảo tiến hành rất thuận lợi. Độ hot của chương trình ngày càng cao, ngay cả người mới như Long Dực cũng có một dàn fan trung thành!
Mặc dù các cô thích gọi Long Dực một cách thân mật là bé thiểu năng…
Long Dực vô cùng hoang mang vì cách xưng hô này: “Bé thiểu năng là ý gì?”.
Vẫn là thiểu năng thôi, đồ ngốc, Yến Tử Hoàn vừa oán thầm vừa trái lòng an ủi: “Trượng chính là quyền trượng, tượng trưng cho sự tôn quý của vương tộc”. (*)
(*) Yến Tử Hoàn chơi chữ, fangirl của Long Dực gọi anh là 障宝 – zhàngbǎo (chướng bảo), Yến Tử Hoàn lại dùng 杖 – zhàng trong 权杖 – quánzhàng (quyền trượng). Hai chữ chướng (thiểu năng) và trượng (cây trượng) đều phát âm là zhàng.
“Bản vương cảm thấy hình như không phải ý đó!”. Long Dực cảnh giác nói.
Yến Tử Hoàn bật cười ra tiếng, vỗ vỗ đầu Long Dực: “Kệ bọn họ, anh lo cho em là đủ rồi”.
Long Dực nhất thời muốn ôm chặt Vương hậu âu yếm một lúc, nhưng hết giờ nghỉ rồi, một vòng ghi hình mới lại bắt đầu.
Vòng đấu này hạng mục thi đấu của hai đội là leo núi nhân tạo, trước mắt mọi người là một sườn núi dốc đứng gần như tạo thành một góc vuông, các minh tinh phải dựa vào sự giúp đỡ của dây leo núi trèo lên trên, thông qua cách tính giờ để so tốc độ.
“Cao bằng này chỉ là chuyện nhỏ, hạng nhất là của tôi”. Yến Tử Hoàn hăng hái muốn thử, giang hai tay để nhân viên giúp mình làm bảo hộ an toàn, từ trước tới nay Yến Tử Hoàn vì giữ dáng mà điên cuồng tập luyện không chỉ có thể lực hơn người thường, mà các môn thể thao lại càng không phải bàn.
Nhưng bình thường người nói như vậy trước trận đấu cuối cùng đều không giành được hạng nhất! Đây chính là định luật vững chắc như sắt!
Quả nhiên, lúc sắp leo đến trên cùng, Yến Tử Hoàn trượt chân, thê thảm rơi xuống.
Long Dực ở bên dưới đợi lên sàn nháy mắt phát ra tiếng hét kinh người: “A a a a a ——!”.
“…”. Nhờ có bảo hộ an toàn, Yến Tử Hoàn vững vàng bám được tường đá, huơ tay với người bên dưới, “Tôi không sao”.
“Vương hậu của ta!”. Long Dực rưng rưng nước mắt ngâm tụng, “Anh dũng biết bao! Tựa như một chú chim hải âu vật lộn giữa muôn trùng sóng to gió lớn! Ôi! Trái tim nồng nhiệt chân thành của ta! Đã bị em cướp đi như vậy đấy!”.
“Long Dực anh câm miệng ngay!”. Yến Tử Hoàn gào lên.
Nhưng đạo diễn lại bình tĩnh khích lệ: “Có thể nói thêm một chút nữa”.
Bởi vì khán giả đều rất thích xem hắn ngốc nghếch…
“A, người phàm, theo ý nguyện của ngươi!”. Long Dực lập tức phấn chấn tinh thần bắt đầu ngâm thơ!
Yến Tử Hoàn:…
Đạo diễn tiết tháo của ông đâu cả rồi?
Sau khi quay xong phần leo núi, cả ngày còn lại Yến Tử Hoàn đi đứng đều có hơi mất tự nhiên.
Buổi tối khi các thành viên của đoàn cùng nhau ăn cơm, Long Dực lặng lẽ đến bên cạnh Yến Tử Hoàn, sờ soạng đùi cậu.
Yến Tử Hoàn phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A ——!”.
Long Dực giật mình: “Em kêu cái gì?”.
“Tự nhiên anh sờ chân em làm gì?”. Yến Tử Hoàn tức giận nói.
Nhân viên công tác xung quanh và các minh tinh chỉ sợ thiên hạ không loạn tỏ vẻ hai người giữ ý chút đi muốn sờ thì vào lều mà sờ cho sướng đừng ở ngoài này làm chúng tôi cay mắt được chứ?
“Ta thấy tư thế đi đứng của em là lạ”. Long Dực hơi ấm ức, không nói lời nào kéo Yến Tử Hoàn vào lều.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng reo hò.
Yến Tử Hoàn:…
Mấy người này bệnh a!
“Vương hậu ngoan, để ta xem nào”. Long Dực vươn tay kéo quần Yến Tử Hoàn.
“Tsk, đừng lộn xộn”. Yến Tử Hoàn vừa nhìn đã thấu suy nghĩ bỉ ổi của Long Dực, bình tĩnh vén ống quần lên.
Trên bắp chân Yến Tử Hoàn có một vết bầm xanh tím, trên làn da trắng trẻo càng lộ vẻ chướng mắt.
“Hôm nay lúc ngã xuống thi va phải một mỏm đá”. Yến Tử Hoàn thoải mái co duỗi chân, “Không sao, anh xem, không ảnh hưởng đến hoạt động”.
“Sao không nói sớm!”. Long Dực đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng phủ tay lên vết bầm, ma lực màu đen từ lòng bàn tay trút xuống, che vết thương ở bên dưới, rất nhanh sau đó, vết thương liền biến mất sạch sẽ, tựa như chưa từng tồn tại.
Yến Tử Hoàn kinh ngạc: “Ma lực còn có thể chữa thương?”.
“Bản vương không gì không làm được”. Long Dực rất đắc ý.
Mặc dù ma lực có khuynh hướng thiên về phá hoại chứ ít khi chữa bệnh chữa thương, nhưng việc này không cần nhất thiết phải nói với Vương hậu!
“Ừ…lợi hại thật”. Yến Tử Hoàn sờ sờ đùi, quả thực không đau chút nào nữa.
Đến giờ tâm tình rồi, Long Dực thâm trầm nghĩ, sau đó tràn trề tình cảm ngâm vịnh: “Bản vương biết dùng ma lực để loại bỏ tất cả già yếu, đau đớn, bệnh tật của thân xác em, em sẽ trẻ trung mãi mãi, không già không chết, ta sẽ vĩnh viễn sùng bái em, yêu em, cho đến khi…”.
Yến Tử Hoàn rút não, vậy mà cảm thấy vô cùng cảm động!
Long dực vừa nói vừa kéo khóa lều vén lên, chỉ lên trời hùng hồn tiếp tục nói: “Cho đến khi mọi vì sao trên bầu trời lần lượt rơi xuống, cho đến khi mặt trời và mặt trăng không bao giờ chiếu rọi, cho đến khi thế giới hủy diệt ——”.
Các nhân viên công tác bên ngoài lều đang ăn cơm hộp sôi nổi quay đầu nhìn sang, mọi người đều tỏ vẻ “Long Dực lại đang phát bệnh”, không khí vô cùng lúng túng!
Long Dực ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với bọn họ!
“Anh về đây!”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai kéo Long Dực trở về, soạt một tiếng kéo khóa lều, sau đó ấn ngã Long Dực xuống đất, cúi đầu hôn xuống.
“Vương hậu ——”.
“Nói rồi đó”.
“Gì cơ?”.
“Cho đến khi thế giới hủy diệt, anh là đồ thiểu năng”.
Bình luận truyện