Một Tấc Thời Gian

Chương 39-2



Edit: Linqq

Đêm tối trầm lặng, Chử Trì Tô ôm người đang ngủ say vào trong lòng, nhìn bài vị mấy đời của tổ tiên, trong lòng dần trở nên dịu dàng.

Liệt tổ liệt tông ở trên trời, Chử Trì Tô - hậu nhân thứ ba mươi bảy của Chử gia, nhận di huấn của gia tộc, trấn giữ yên bình cho Đại Chu. Cho dù vẫn chưa trọn vẹn, nhưng cũng đã hoàn thành được sáu bảy mươi phần.

Nay Trì Tô phù hộ cho vạn dân vô lo, không cầu gì hết, chỉ nguyện đổi một đời an khang cho người trong lòng.

Nếu vậy, cả đời Trì Tô, không oán không hận.

Gió chưa lên, trăng khuyết chưa tròn.

Bóng đêm bao phủ bên trong từ đường, hai tay Chử Trì Tô ôm thật chặt người tiểu thiếu nữ, cả người tỏa ra hơi ấm.

Lấy tơ hồng ở trong tay áo đã chuẩn bị từ trước ra, một đầu để vào tay nàng, còn chàng cầm đầu kia chậm rãi quấn lấy.

Từng vòng từng vòng, quấn tơ hồng ngàn vòng.

Sắc đỏ tận cùng, vẻ mặt điên đảo.

Cuối cùng rồi nàng cũng sẽ là vợ chàng.

Họ Chử, Trường An.

Chử Trì Tô nặng nề cười rộ lên - tên này cũng thật hay.

***

Vừa hết tết, chính là ngày của các loại hoa. Mười lăm tháng hai âm lịch, trăm hoa đua nở.

Đều nói ngày trăm hoa đua nở thì đi ngắm hoa, trung thu thì đi ngắm trăng. Dù Tây Bắc là nơi cực hàn chưa có hoa nở, nhưng Chử Trì Tô vẫn quyết định dẫn Trường An ra ngoài dạo chơi.

Tới nơi này đã hơn nửa năm, nàng còn chưa từng thực sự đi ra ngoài.

Tiết trời đã trở nên ấm hơn, Trường An cũng mặc ít đi rất nhiều.

Chử Trì Tô cưỡi ngựa dẫn theo nàng, từng bước từng bước đi tít ra ngoài rìa của biên giới nước Đại Chu - nơi chàng canh giữ hòa bình cả nửa cuộc đời.

Chàng hỏi nàng: "Trường An, muội thích hoa gì nhất?"

Trường An được chàng ôm, cười: "Hoa đào."

Chử Trì Tô gật đầu, ngược lại chàng biết, từ nhỏ nàng đã yêu quý hoa đào, lúc nào cũng chạy tới ngồi dưới cây hoa đào ngàn năm trong sân của Ô phủ.

"Còn có..." Nàng vừa nhìn cảnh sắc hai bên, nghe chàng nhẹ gióng nói, đột nhiên lên tiếng.

"Hửm?"

"Trước đó vài ngày muội có đọc sách, còn thấy một loại hoa."

"Hoa gì?"

"Hoa bỉ ngạn! Hoa bỉ ngạn, hoa nở ngàn năm, hoa rơi ngàn năm, hoa lá sinh sôi đan xen nhau, đời đời vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau."

Từ trước đến nay giọng nói của nàng đều thanh thúy êm tai, lúc này nói những lời như vậy không khỏi mang theo chút bi thương.

Chử Trì Tô thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng hỏi nàng: "Ừm, muội thích loại hoa đó?"

Trường An nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không, chẳng qua là cảm thấy thật đáng thương..."

"Sao lại thế?"

Trường An biết chàng nhất định có thể nghe hiểu nàng nói gì, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực chàng, giọng nói có chút trầm thấp, nàng nói: "Bởi vì chưa từng có hy vọng!"

Nếu như biết cuối cùng sẽ gặp nhau, như vậy sẽ có hy vọng, chờ đợi ngàn năm cũng tuyệt đối không đau buồn. Thế nhưng, biết rất rõ là vĩnh viễn không thể gặp nhau, nhưng vẫn muốn chờ đợi ngàn năm rồi ngàn năm nữa, thật sự là tương tư vô cùng, đau khổ tận cùng.

Đương nhiên Chử Trì Tô hiểu, lại không nói gì, ôm nàng, kể cho nàng phong tục của thổ dân khắp Tây Bắc, dường như muốn quên chuyện này đi.

Cho đến cuối ngày, chàng mang theo nàng, cưỡi ngựa đứng trên một vách núi nhìn hoàng hôn ở chân trời phía xa.

Rốt cuộc chàng mới nói với nàng: "Trường An, trời đất hư ảo, đất đai rộng khắp, nhưng, người nên gặp nhau, cuối cùng rồi sẽ gặp nhau."

Dù là cả đời này ta bị chèn ép, nửa đời điên cuồng; dù là ngàn năm chém giết, muôn đời luân hồi, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp nhau, trải mười dặm trang sức đỏ, cùng nhau cả đời.

Chờ đến lúc Trường An và Chử Trì Tô trở về kinh thành đã là cuối thu năm sau.

Một năm này, tân đế đăng cơ, thống trị thiên hạ.

Trường An ở trong Ô phủ, thật sự không biết gì nhiều, chỉ là lúc ngẫu nhiên theo mẫu thân ra ngoài, mới có thể nghe được một vài lời đồn trên phố.

Nói tân đế là một người lòng dạ nhỏ mọn, lần đăng cơ này, chỉ sợ cũng là do quỷ kế.

Trường An nghe vậy thì trong lòng nhảy lên một cái, lại không dám nói gì.

***

Xuân qua thu đến mấy năm nữa, cuối cùng Trường An cũng đến tuổi lấy chồng.

Mấy năm này biên giới cũng coi như yên bình, thời gian Chử Trì Tô ở trong kinh thành cũng nhiều hơn một chút. Nhưng phàm là thời gian ở trong kinh thành, dường như chàng cũng đều ở một chỗ với Trường An, tự mình dạy nàng đọc sách viết chữ, đánh đàn vẽ tranh.

Thư pháp của chàng nổi danh trong thiên hạ, nhưng xưa nay không thu nhận học trò, chỉ một lòng một ý dạy Trường An, chờ tiểu thiếu nữ của chàng mau lớn.

Những ngày này nhìn tâm trạng của Chử Trì Tô rất tốt, Trường An không biết vì sao, cũng không hỏi chàng, lật cuốn "Binh pháp Tôn Tử" trong tay. Nàng lớn như vậy rồi, sách mà nàng đọc thuộc nhất cũng chính là cuốn binh pháp này.

Bởi vì cùng một nhịp thở với chàng.

Lúc này lại là mùa hè, mỗi lần vào thời gian này, cây hoa đào trong sân kia đều nở rất nhiều hoa. Trường An thích nhất là ngồi dưới gốc cây đọc sách.

Thỉnh thoảng có cánh hoa rơi xuống trang sách, nàng liền cầm lên ngậm trong miệng, coi như đồ ăn vặt mà ăn hết.

Hôm nay đã qua nửa buổi chiều, vậy mà Chử Trì Tô còn chưa tới.

Trường An nhẹ nhíu mày, có chút bận tâm. Hôm nay chàng lên triều, đi lâu như vậy mà cũng chưa về, không biết có phải Tây Bắc bên kia đã xảy ra chuyện gì hay không, để chàng lại phải đến đó.

Năm ngoái, Chử bá bá ra đi, Trường An ở cùng chàng, quỳ ròng rã ba ngày ba đêm trong từ đường. Từ trước tới giờ quan hệ với người nhà của Chử Trì Tô không được tốt, Chử tướng quân vừa ra đi, càng lúc càng không có người lui tới. Nhưng cũng may chiến công của chàng hiển hách, Chử gia có chàng chống đỡ, ngược lại càng ngày càng cường thịnh.

Chỉ là... Quá lớn mạnh, ngược lại sẽ bị đố kỵ, chẳng qua là ngại uy danh bên ngoài của chàng, nên người khác mới không dám nói gì.

Nghĩ một lúc, Chử Trì Tô liền đi đến.

Trường An nhìn thấy chàng thì liền cười rộ lên, đặt sách trong tay xuống, vài bước đã chạy đến trước mặt chàng.

Nhìn chàng có vẻ rất vui. Những năm này, chàng trở nên càng thêm chững chạc, ngược lại hiếm khi nào để lộ cảm xúc ra ngoài như thế này.

Trường An trực tiếp bổ nhào vào trong lòng chàng, được chàng ôm lấy.

"Sao vậy? Sao lại vui vậy?"

Chử Trì Tô cười, dắt nàng trở về dưới gốc cây hoa đào.

Hơi cúi người nhìn nàng, cười yếu ớt, nói: "Huynh vừa mới xin Hoàng thượng ban hôn với muội... Hoàng thượng đã đồng ý."

Trường An nghe chàng nói, mặt dần dần đỏ lên, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

"Chẳng qua..."

Chàng nói tiếp, Trường An hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chàng, chẳng qua cái gì?

"Chẳng qua chiến sự Tây Bắc lại bùng lên, Hoàng thượng lệnh cho huynh dẫn binh ổn định chiến loạn, chờ huynh chiến thắng trở về, liền ban hôn cho huynh."

Trường An đỏ mặt, gật đầu rất nhẹ.

Người kia liền cười, bưng lấy mặt của nàng, đứng ở dưới cây hoa đào, trong mắt đều là ánh sáng: "Lần này đi chẳng biết lúc nào mới về được, muội chờ ta trở về, cưới muội làm vợ, được chứ?"

Trường An nhìn vào mắt chàng, kìm nén sự ngượng ngùng của thiếu nữ, nhẹ giọng đồng ý: "Được."

Mắt Chử Trì Tô trong nháy mắt sáng lên. Đợi nhiều năm như vậy, từ chối vô số lần ban hôn của Hoàng thượng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, chờ nàng lớn lên, có thể quang minh chính đại cưới nàng làm vợ, cả đời gần nhau.

Chử Trì Tô nhìn khuôn mặt đáng yêu trong lòng bàn tay của mình, cổ họng giật giật, rốt cuộc vẫn không nhịn được, dưới cơn mưa hoa đào, cúi người đặt lên đôi môi đầy đặn của nàng, trằn trọc cọ sát.

...

Sau khi chàng đi, Trường An liền bắt đầu chuẩn bị áo cưới.

Dù sao cũng là gả cho Chử Trì Tô, Ô Tương phái người đưa lụa đỏ cùng kim khâu tới, bởi vì lúc trước Trường An có nói qua, muốn tự mình may áo cưới.

Trường An nhìn áo cưới đỏ thẫm trên đầu gối mình, cầm dây tơ vàng trong tay từng mũi từng mũi thêu Phượng Hoàng, nghĩ đến lúc cuối cùng nàng cũng có thể gả cho chàng, khóe miệng liền không khống chế được mà cong lên, xế chiều, nàng liền sai người đặt một chiếc bàn dài dưới cây đào, nàng liền ngồi lên đó thêu áo cưới.

Lúc mẫu thân đến nhìn nàng, nàng đang nhìn áo cưới sắp thêu xong mà cười khúc khích.

Mẫu thân cũng cười, tới ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng, nhẹ nhàng lắc: "Tiểu Trường An của mẹ phải lập gia đình, gả cho người tốt như vậy... Thật tốt. Trường An, thật tốt."

Trong giọng nói của mẫu thân có phần nghẹn ngào: Trường An nàng cuối cùng cũng tìm được phu quân, không cần phải đi theo mẫu thân vô dụng, ở chỗ này bị người khác bắt nạt nữa... Thật tốt.

Trường An vùi vào lồng ngực ấm áp của mẫu thân, trong tay còn ôm thật chặt áo cưới sắp khâu xong, nghe mẫu thân nói như vậy, nghĩ đến người kia, không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn không kiềm chế được bật cười, nhẹ nhàng cọ vào lòng mẫu thân.

Lại qua một tháng, cuối cùng áo cưới cũng xong, Trường An nhìn một lúc, mặt ửng hồng cười... Người kia đi đã gần một năm, nói là sẽ nhanh trở về.

***

Tây Bắc lúc này, cát vàng đầy trời, lạnh lẽo thấu xương.

Chử Trì Tô quỳ gối trên mặt đất lạnh buốt, phía sau chàng là một đám tướng sĩ, quỳ trước người thái giám, ông ta đang dùng giọng nói chói tai đọc thánh chỉ của Hoàng thượng: "Tướng quân Chử Trì Tô, tự động cầm binh, ý đồ mưu phản, hiện có thư dâng lên của các quan lại, chứng cứ vô cùng xác thực. Trẫm nể tình chiến công nhiều năm của Chử gia, miễn cực hình, ban thưởng tự vẫn ở đây, ít ngày nữa chấp hành. Khâm thử(*)!"

(*) Khâm thử: Kính trọng lấy cái này, tiếng dùng ở cuối chiếu lệnh của vua.

Vừa dứt lời, sau lưng liền có tướng sĩ không phục, giận dữ đứng dậy: "Tướng quân nhà ta vô cùng trung thành, có trời đất chứng giám! Sao cho phép ngươi nói bậy ở đây! Hoàng thượng thánh minh, sao có thể dễ tin lời sàm ngôn của gian thần!"

Vẻ mặt thái giám này tự đắc, hoàn toàn không bị uy hiếp, cười khanh khách nhìn Chử Trì Tô đang quỳ trên mặt đất, nói: "Chử tướng quân, nhận chỉ đi!"

Sau lưng lại càng có nhiều tướng sĩ đứng lên phản kháng.

Chử Trì Tô lấy lại bình tĩnh, vẫn quỳ trên mặt đất: "Xin Hoàng thượng minh xét, Chử Trì Tô chưa từng có ý tạo phản."

"Ha ha." Thái giám lại khẽ nở nụ cười, giống như là nghe được một trò cười, hoàn toàn không nhìn chúng tướng sĩ đang giận đỏ mắt trước mặt, châm chọc nói: "Hoàng thượng nói ta chuyển lời cho tướng quân, nếu tướng quân kháng chỉ, đương nhiên sẽ có vạn thiên tướng sĩ bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng nước Đại Chu, từ nay sẽ không còn Trường An."

Đột nhiên tròng mắt Chử Trì Tô co rút lại.

Hơi nhắm mắt lại. Chỉ trì hoãn trong chốc lát, cặp mắt đẹp đẽ liền mở ra, bên trong tất cả đều là lạnh nhạt cùng thong dong. Khóe miệng nhếch lên, ý cười lại vô cùng trào phúng, hai tay giơ cao, đón lấy thánh chỉ: "Thần, tuân chỉ."

Cho dù Đương Kim Thánh Thượng lòng dạ hẹp hòi, chàng cũng chưa từng nghĩ, quân chủ đệ nhất sẽ dùng tới biện pháp vô liêm sỉ như vậy. Nhưng chàng cũng không thể không thừa nhận, đây là biện pháp hữu dụng nhất, lập tức uy hiếp đến chàng. Chắc hẳn giờ phút này Trường An đã ở trong tay hắn ta, nếu chàng không chết thì Trường An cũng mất mạng. Kinh thành cách nơi đây ngàn vạn lý, chàng... Hoàn toàn không cứu được nàng.

"Tướng quân!" "Tướng quân!" "Tướng quân!" Tướng sĩ sau lưng không dám tin, từng đôi mắt trừng đỏ nhìn thánh chỉ trong tay Chử Trì Tô.

"Tướng quân! Tạo phản đi! Đương Kim Thánh Thượng lòng dạ hẹp hòi, ngu ngốc vô sỉ, trong mắt hoàn toàn không có trung thần hay tướng tài! Cứ tiếp tục như vậy, nước Đại Chu sớm muộn cũng bại trong tay hắn ta!"

"Đúng vậy! Tướng quân, bây giờ vì có ngài trấn áp, Man tộc ở phương Bắc mới không dám xâm chiếm, nếu ngài... Chỉ sợ là nước Đại Chu phải chịu chiến loạn liên tục mấy năm rồi!"

"Tướng quân!"

Chử Trì Tô lại chậm rãi giơ tay phải lên, ra hiệu cho bọn họ yên lặng, dưới ánh mắt của mọi người từ từ chậm rãi đứng lên, sửa sang vạt áo trước của bản thân, giống như người được ban chết không phải là chàng vậy.

Chàng quay lại, trong mắt đều vẫn bình tĩnh thong dong như trước. Trầm giọng hỏi những tướng sĩ phía sau chàng: "Nói cho ta biết, làm binh sĩ của nước Đại Chu, điều quan trọng đầu tiên là gì?"

Tất cả mọi người kinh hãi, không người nào dám nói chuyện, xung quanh chỉ có âm thanh gào thét của gió rét.

Chử Trì Tô nói tiếp, con mắt đảo qua những huynh đệ thề sống chết theo chàng nhiều năm: "Là trung! Là bất cứ chỗ nào, chết cũng không bất trung! Các ngươi, là lớp bảo vệ dày nhất của quốc gia này, nếu như ngay cả các ngươi cũng bất trung, vậy nước Đại Chu mới thật sự tràn ngập nguy hiểm! Trung thành, là tín ngưỡng mà mỗi tướng sĩ chúng ta vĩnh viễn không thể từ bỏ!"

"Bây giờ các ngươi, là muốn tạo phản sao? Là muốn dùng đao kiếm trong tay chém giết huynh đệ của mình sao?"

Gió rét lạnh run, giọng nói của chàng truyền xuống, không một người nào dám nói gì.

Đúng vậy, ngày đầu tiên bọn họ vào quân đội này, người trước mắt này đã từng nói với bọn họ: Trung thành! Là tướng sĩ của Đại Chu Quốc, chết cũng phải bảo vệ tín ngưỡng!

"Nay, Chử Trì Tô chết không có gì đáng tiếc, nhưng các vị tướng sĩ của Đại Chu, còn nhìn các ngươi có thể tiếp tục cầm vũ khí trong tay, bảo vệ dân tộc cùng người yêu của mình. Chử Trì Tô như vậy, cám ơn các vị."

Nói xong, chàng khom người thật sâu, kính những anh hùng lấy sinh mệnh ra để bảo vệ tổ quốc này.

Đều là đàn ông đã tòng quân dài lâu, lại bị cái khom người này của chàng khiến vành mắt ửng đỏ.

Chử Trì Tô ngồi dậy, nhìn huynh đệ đỏ mặt trước mắt, nói: "Chử Trì Tô ở đây, gỡ bỏ thân phận Chử vương, chỉ còn áo vải trắng, mong rằng các vị sẽ chôn ta ở đây."

Các tướng sĩ trước mắt đỏ mắt, đột nhiên gật đầu, nhưng ai cũng không dám nhắc lại hai chữ tạo phản.

Chử Trì Tô cười khẽ một tiếng, tiếp nhận thanh kiếm mà thái giám sai người đưa tới. Trong lòng suy ngẫm, cô nương ngốc của chàng có phải đang ở trong nhà chờ chàng trở về cưới nàng không? Đã lâu như vậy, cũng không biết đã khâu xong áo cưới chưa... Về sau chàng không có ở đây, cha và các ca ca có bắt nạt nàng hay không?

Sớm biết có ngày không thể trở về được nữa, ngày ấy... Hẳn là nên ôm nàng lại hôn một chút...

Chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể cưới nàng, thế nhưng... Lại cũng không thể gặp nhau.

Chàng giơ kiếm lên, đặt tại trên cổ mình, kiếm khí bức người.

Lúc lưỡi dao sắc bén quơ nhẹ qua cổ, xung quanh đều than khóc, trước khi tim chàng ngừng đập, trước mắt chiếu ra hình ảnh ngày đó... Cái ngày mà chàng mới gặp nàng.

Ngày ấy, cũng là ngày hoa đào rơi rất nhiều, nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt, trên đầu còn đầy hoa đào, cười nhẹ nhàng, nói: "Chào Chử ca ca, muội là Trường An."

Trường An, Trường An... Cuối cùng, chàng cố chấp nhớ kỹ cái tên này trong lòng... Trường An của ta, ta lấy mạng mình đổi lấy nàng, mong nàng cả đời bình an.

***

Lúc Trường An biết tin này, vẫn còn đang ngây ngốc ngồi dưới cây hoa đào chờ chàng trở về.

Chỉ là khí trời chuyển mát, hoa đào đều rơi đầy đất.

Bình thường trong nhà ngoại trừ mẫu thân thì Ngũ ca cũng đối với nàng rất tốt, lúc này Ngũ ca trầm mặt đi đến.

Trường An có chút khó hiểu: "Ngũ ca, sao vậy?"

Ngũ ca nàng giống như đang ép buộc bản thân phải thở phào nhẹ nhõm, lúc mở miệng giọng nói có chút run rẩy: "... Muội còn đang chờ hắn trở về?"

Vừa nhắc tới người kia, Trường An liền không nhịn được cười rộ lên, gật đầu: "Đúng vậy... Hoa đào đều đã rơi xuống, chàng cũng nên trở về rồi."

Ngẩng đầu lại trông thấy sắc mặt Ngũ ca ngày càng kém, dường như đang giấu giếm điều gì.

Không biết trong lòng Trường An làm sao, đột nhiên hoảng hốt: "Sao vậy?"

Ngũ ca nhìn nàng, ánh mắt lóe lên sự đau lòng, nhưng vẫn bắt chính mình mở miệng: "Muội đừng đợi nữa! Chử Trì Tô hắn dám cả gan mưu phản! Hoàng thượng hận hắn thấu xương! Sao có thể giữ hắn lại? Ngày hôm trước... Hắn đã tự vẫn rồi!"

Trường An sửng sốt.

Hồi lâu, mới hoảng hốt mở miệng: "Huynh nói... Cái gì?"

Hắn không tiếp tục lên tiếng. Trường An đã biết, không cần nói một lần nữa làm tổn thương nàng.

Nghe thêm một lần, đau thêm một lần.

Hắn nhìn nàng, trong mắt đều là thương hại.

Trường An hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đó, đột nhiên như bị điên lắc đầu, lòng bàn chân không tự giác lùi lại: "Sẽ không... Ngũ ca huynh gạt muội! Chàng nói sẽ trở về cưới muội mà! Ngũ ca huynh gạt muội! Chàng nói sẽ trở lại... Chàng nói rồi mà!"

Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

Trường An nhìn hắn, đáy mắt có gì đó thoáng qua. Nước mắt không tự chủ rơi xuống, nàng cắn nát môi cũng không kiềm chế được. Đột nhiên quay người chạy ra ngoài.

Nàng không tin... Chàng nói sẽ trở lại, chàng chưa bao giờ thất hứa với nàng... Lần này nhất định cũng sẽ không... Nhất định sẽ không!

Nàng chạy đến trước cửa phủ Chử gia, lúc nhìn thấy cửa lớn, lại gần như lập tức sụp đổ!

Chử phủ từ trước đến nay phồn thịnh, giờ phút này lại quạnh quẽ không có hơi người. Cánh cửa nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, giờ lại dán giấy niêm phong trắng bệch. Trong gió, bị thổi rách nát.

Trường An không chống đỡ nổi, lập tức ngồi dưới đất, khí lực cả người dường như bị rút sạch. Thực ra khí trời chỉ hơi mát một chút, nhưng nàng lại lạnh đến phát run, cả người cuộn thành một vòng, chống cự lại khí lạnh phát ra từ bên trong.

Thì ra... Là thật sự không về được...

... Như vậy... Chờ muội, có được hay không?

Trường An ngồi cả ngày trước cửa Chử gia, lúc trở về cả người cũng giống như mất hồn. Không khóc không cười, không nói một lời.

Cuối cùng cũng trở về, Trường An trở lại phòng của mình, lấy ra áo cưới đã sớm khâu xong, mặc từng cái từng cái.

Áo cưỡi diễm lệ, khuôn mặt lại tái nhợt.

...

Ngày hôm sau, có người ở ngoài cửa thành phát hiện Cửu tiểu thư ở Ổ gia, một thân áo cưới, trong tay gắt gao nắm lấy hoa đào, lại không còn hô hấp gì nữa,

Là ai cả đời này có số đào hoa, vận mệnh xoay chuyển, ngàn năm luân hồi, chờ ta trở về tìm nàng.

***

Lịch sử được tái hiện.

Chiến mã giang sơn, kỵ binh khói lửa, tiếng binh khí leng keng, máu đỏ nhiễm cát vàng.

Nước Đại chu bốn mươi năm, tướng quân Chử Trì Tô dẫn ba vạn binh lính, phá 10 vạn quân địch, bảo vệ thành trì, chống lại Man tộc phương Bắc, không dám đến xâm chiếm.

Nhưng, kế sách mưu lược khiến người người cảm thấy bất an, mà có công bảo vệ thiên hạ cũng không được thưởng.

Tướng Chử Trì Tô, tuổi nhỏ đã dẫn binh, bách chiến bách thắng. Nhưng công lao quá lớn, bị Chu vương kiêng dè, nước Đại Chu 42 năm, vì lời sàm ngôn của gian thần, đã ban thưởng tự vẫn ở biên giới.

Họ Tô chinh chiến cả đời, lại đau buồn vì bị cát vàng che đi bạch cốt.

Hưởng thọ 27 tuổi.

***

Ánh nắng sớm vẩy nhẹ lên hai người đang ôm nhau trên giường.

Một giấc mộng dài, đảo mắt đã ngàn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện