Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1022



Chương 1022:

 

Hạ Kỳ bất ngờ nở nụ cười duyên dáng: “Có vẻ như tôi thực sự không nhìn người sai, mỗi bộ váy cưới của cô đều mang theo những câu chuyện, theo ý kiến của tôi, những chiếc váy cưới này, đều có của tôi qua nhiều năm từng chút một. Sao mà cô làm được vậy?”

 

Lam Hân mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Hạ Thù, đôi mắt chân thành mỉm cười: “Cô Hạ, mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, có lúc xuống đáy vực, có lúc huy hoàng, trải nghiệm cuộc sống thăng trầm cũng khác nhau, sẽ ở độ tuổi khác nhau, mà có câu chuyện khác nhau, tôi hy vọng rằng mỗi bộ trang phục của tôi, đều có câu chuyện riêng của nó, để những người có quá khứ có thể có được một ký ức trong tâm trí.”

 

“Nói rất hay!” Hạ Thù nhìn cô và mỉm cười: “Vậy thì bộ này đi, tôi rất thích bộ này.”

 

Hạ Thù trả lại điện thoại di động cho Lam Hân.

 

Lam Hân mỉm cười gật đầu, cô biết rằng Hạ Thù và chồng cô ấy biết nhau qua hoa hồng tím.

 

“Được, cô Hạ, tôi sẽ gửi cho cô một bức ảnh, bức ảnh này, cho đến nay, chỉ có hai chúng ta mới có thể nhìn thấy nó, và sẽ không có người thứ ba nhìn thấy nó.” Lam Hân đảm bảo.

 

Hạ Thù liếc nhìn chiếc điện thoại di động của mình, cô ấy mỉm cười với sự hài lòng: “Được! Tuy nhiên, trong thời gian thỏa thuận để bàn giao, nhưng cô vẫn phải đề phòng Bùi Dao Thanh một chút, tôi và cô ta trước đây đã có mâu thuẫn, cô và cô ta mâu thuẫn cũng không nhỏ. Với tính cách của cô ta, khi cô ta bước ra khỏi đây, thì đã suy nghĩ làm thế nào để tính kế tôi rồi.”

 

Kết giao của cô ấy và Bùi Dao Thanh trong nhiều năm nay, quá rõ ràng tính cách của Bùi Dao Thanh.

 

Ánh mắt Lam Hân bỗng nhiên vượt qua một suy nghĩ sâu sắc, Bùi Dao Thanh thực sự là một nỗi sợ hãi.

 

“Cô Hạ, tôi biết rồi.” Trái tim của Lam Hân cũng rất rõ ràng, cô đặc biệt nhắc nhở rằng Bùi Dao Thanh sẽ có những ý tưởng và hành động như vậy.

 

Hạ Thù gật đầu, nụ cười duyên dáng, “Giám đốc Lam, trang phục của cô lên thị trường, tôi đã đặc biệt chú ý đến, tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, trong bộ sưu tập mùa thu của cô, lại được mặc trên người của tôi, và cũng rất hợp với tôi. Bộ tây phục nhỏ trên người cô, sạch sẽ gọn gàng, sảng khoái quyền rũ, rất phù hợp với khí chất của cô.”

 

Cô ấy đã chú ý đến các thiết ké của Lam Hân trước đây.

 

Thiết kế của Bùi Dao Thanh thay đổi kiểu không thay đổi phong cách, cô ấy đã mệt mỏi, cô ấy luôn thích thời thượng, khí chất của riêng mình, luôn độc đáo như vậy.

 

Mà thiết kế của Lam Hân, luôn khiến đôi mắt cô ấy tỏa sáng, thời thượng tạo cảm giác khiến cô yêu thích.

 

Nên cô ấy mới trực tiếp đến tìm Lam Hân, để cô đặc biệt thiết kế riêng cho mình.

 

Thiết kế của cô, màu sắc khác nhau của trang phục và phong cách có thể khiến cho người mặc có một khí chất hoàn toàn khác nhau, cảm giác thị giác từ trong ra ngoài sang trọng.

 

Lam Hân nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt biết ơn: “Cảm ơn cô Hạ, lời khẳng định của cô, chính là lời khẳng định của tôi, tôi hy vọng rằng thiết kế tiếp theo của tôi, sẽ không khiến cô Hạ thất vọng.”

 

Hạ Thù cũng mỉm cười: “Hôm nay cứ như vậy, giám đốc Lam cực khổ rồi.”

 

Lam Hân đứng dậy, Ninh Phi Phi cũng nhanh chóng đứng dậy.

 

Lam Hân nói, “cô Hạ, vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.”

 

“Vâng, đi thong thả!”

 

Sau khi Lam Hân chào người quản lý của cô ấy, Lam Hân và Ninh Phi Phi rời đi.

 

Ra khỏi khách sạn, Lam Hân và Ninh Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lam Hân cũng cảm thấy rất may mắn, không ngờ sẽ thành công một lần, thậm chí thay đổi cũng không phải thay đổi.

 

Ngay khi cả hai lên xe, Lam Hân nhận được cuộc gọi từ Lục Hạo Thành.

 

“Alo!” Giọng điệu của Lam Hân mang đến sự phần khích không thể che đậy được.

 

Lục Hạo Thành: “Vợ, chuyện trên mạng vừa nãy là có thật sao?”

 

Lam Hân nói: ” là sự thật, nhưng nó được giải quyết, đừng lo lắng.”

 

“Vợ, anh biết, làm rất tốt, cái tát của em, nên nặng hơn một chút.” Giọng nói của Lục Hạo Thành rất dễ chịu.

 

Lam Hân nghe xong, thì ra toàn bộ quá trình đã bị chụp lại rồi.

 

Cô vừa nãy luôn bận rộn, không có thời gian để xem các bình luận trên mạng.

 

Lam Hân nói: “vậy chờ em trở về hãng nói, bây giờ em đã trỏ về công ty rồi.”

 

“Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện