Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1032



Chương 1032:

 

Mắt cao hơn đỉnh đầu, không coi ai ra gì, con phải biết rằng, gia đình của chúng ta cũng không phải dạng vừa, so với nhà con cũng không hề thua kém, nhưng con người ta chưa bao giờ dùng ánh mắt thành kiến để nhìn người khác.

 

Là người nghèo khó cũng tốt, người có tiền cũng là như: vậy. Tất cả mọi người đều giống nhau, ăn cơm trắng mà lớn lên, đừng vì nghĩ bản thân mình có tiền, liền cảm thấy vị trí mình cao hơn người khác. Đối với những người nghèo khó mà nói, nhìn thấy đám người như chúng ta, bọn họ sẽ dùng nụ cười nịnh nọt và hâm mộ để nhìn qua, nhưng chúng ta không thể không coi ai ra gì được.

 

Chính là bởi vì tật xấu này của con, mới khiến ta khó chịu, hiện tại tuổi con đã lớn, có là củ ấu cũng được mài giữa trơn tru , ta tự nhiên không ra vẻ gay gắt, vẻ mặt khó chịu với con nữa .”

 

Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe xong những lời chân thành từ mẹ chồng, hốc mắt có chút ướt át, “Mẹ, con cũng không phải cố ý đối chọi gay gắt với mẹ, nhưng nhiều lúc mẹ nói chuyện quá thẳng thắn, quá khó nghe .”

 

Bà nội Cố nâng mi nhìn qua, cười nói: “Con vẫn phải chịu đựng đi, tật xấu này của ta không thể đổi được, ta không có ý gì xáu, nhưng những gì đang nghĩ trong lòng thì nhất định phải nói ra, con coi như hiểu rõ tính tình của bà già này, không cần quá nghiêm túc với bà già có chấp như ta.”

 

Lâm Mộng Nghỉ cao giọng: “Mẹ, củ ấu như con cũng có thể mài phẳng, tại sao mẹ lại không thể?

 

Mẹ nói chuyện thẳng thắn như vậy , có đôi khi khiến con rất mắt mặt những lúc có người ngoài.”

 

Nếu đều đã nói rõ hết với nhau, bà cũng không ngại mà nói ra những gì mình giữ trong lòng bao lâu nay, phải nói ra thì lòng mới thoải mái được.

 

TH HAY. tốc ” Bà nội Cố cười cười, “Mộng Nghỉ à, con cũng lớn tuổi, ta cũng đã già rồi, ta lập tức có thể ôm chắt trai , con cũng sắp được ôm cháu nội rồi , cho nên, sau này ta sẽ không cãi nhau ồn ào với con nữa , ít nhất ở trước mặt bọn nhỏ, ta sẽ cố gắng không khiến con xấu hồ.

 

Dù sao con cũng ưa sĩ diện, điểm này ta sẽ có giữ thể diện cho con.”

 

Bà cũng thử suy nghĩ lại một chút, tuổi bà đã lớn rồi, chạy đi chạy lại hai phía trong nước ngoài nước, thì sẽ khiến cho bọn nhỏ đều lo lắng, néu như vậy, lần này trở về bà sẽ không đi nữa.

 

Quan trọng là người một nhà có thể ở chung hòa hợp vui vẻ, tuổi đã lớn như vậy rồi, không có gì là không thể lùi bước cả, bà sẽ để lại chút mặt mũi cho con dâu trước mặt người khác, chút chuyện này bà vẫn làm được, dù sao mọi người đều ngại mặt mũi, ưa sĩ diện.

 

“HD: 3: ” Lần này đến lượt Lâm Mộng Nghỉ nở nụ cười: “Mẹ, mẹ cuối cùng đã chịu thừa nhận bản thân già rồi sao?”

 

Bà nội Cố cười gật gật đầu: “Ta tóc cũng bạc rồi, mặt giờ’ đầy nếp nhăn, cũng sắp được bế chất, còn không già được sao?

 

Ba anh em Tiểu Tuấn đều sắp sang bảy tuổi cả rồi, con xem bà lão như ta có bao nhiêu may mắn nha, hai ông bà họ lục cách vách, sớm đã qua đời, họ thậm chí còn không có phúc nhìn cháu trai mình kết hôn, ta hiện tại hẳn là nên tích đức mới phải.”

 

Lâm Mộng Nghi đi qua, bước tới bên cạnh mẹ chồng “Mẹ, mấy năm nay cùng mẹ nói ồn ào qua lại, con thật xin lỗi!

 

Về sau con cũng sẽ cố sửa đổi tính tình.

 

Lam Lam nói đúng, con người ta còn sống, thì phải hòa thuận với nhau, đặc biệt là người trong một gia đình.

 

Sau khi con tìm được Lam Lam, cho dù là chỉ nghe qua từ miệng người khác cuộc sống trong quá khứ của con bé, con cũng cảm thấy rất đau lòng.

 

Con bé lớn lên trong một gia đình như vậy, vẫn không hè cam chịu, ngược lại còn tự tin lại cố gắng, không từ bỏ chính mình, nhìn xem thành tựu hiện tại của con bé, là biết nó đã cố gắng nỗ lực như thế nào.

 

“Đúng!”

 

Bà nội Cố gật gù: “Bị tổn hại là phúc, chịu khổ cũng là phúc, chỉ có trải qua những cuộc sống khác nhau, mới có thể sống cuộc sống tốt hơn, Tiểu Ức sau này sẽ càng ngày càng tốt, mấy chục năm ngắn ngủi của đời người, cho dù không thể oanh oanh li cũng tuyệt không thể bị chôn vùi phí hoài được, máy đứa trẻ của con nghe lời lại biết có gắng, con hẳn là nên cảm thấy vui mới phải.”

 

Lâm Mộng Nghi mỉm cười gật đầu, “Mẹ, con hiện tại cũng phải học được cách tích phúc , hạnh phúc tới thật sự không dễ dàng.”

 

“Được! Con hiểu được là tốt rồi, nhanh đưa Ức Lâm đi trang hoàng lại phòng ở, đưa Giai Kỳ về nhà càng sớm càng tốt, có đi xem ngày tốt rước con bé về nhà chưa?”

 

“Mẹ, mẹ không cần gấp gáp, con đã cử người đi xem, lại nói, cũng phải để cho Giai Kỳ có thời gian chuẩn bị mới được.”

 

Bà biết mẹ chồng nóng vội, lo lắng cho Trầm Giai Kỳ, bà cũng lo lắng, dù sao hiện tại con bé bụng đã lớn mà cũng không chịu nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện