Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2124



Chương 2124: Thuật dịch dung

 

“Làm sao bây giờ, đương nhiên là theo đường ống mà bắt người.”

 

Thanh An trốn ở trong đường ống, lúc này có chút bình tĩnh, nếu như: cô bé chỉ lo chạy trốn, cô bé không thể nào trốn thoát khỏi nanh vuốt của bọn ma quỷ này.

 

Cô bé nhất định phải dùng trí tuệ, để cùng đấu trí với bọn chúng.

 

Cô bé tự khích lệ chính mình: “Thanh An, mình là đệ tử của Bác Danh, bà có thể đem bao vây bọn chúng mình cũng có thể làm được”

 

Sau cùng, Thanh An trong đầu chợt lóe lên ánh sáng. Cô bé nghĩ đến một chủ kiến tuyệt vời, đó là dịch bản thể dịch dung.

 

Đúng lúc là trên người cô bé có mang theo thuốc dịch dung, Thanh An lại không chút do dự, đem thuốc bỏ vào miệng.

 

Sau đó lắng lặng đợi sự thay đổi từ cơ thể.

 

Cái thí nghiệm này không mang đến cho Thanh An vui vẻ, mà làm cho Thanh An hướng đến già yếu.

 

Thanh An phát hiện ra da cô bé đang xuất hiện những nếp nhăn, tóc đang đen như mực lại trở nên hoa râm, quan trọng hơn là cơ thể cũng xuất hiện khom xuống.

 

Sự thay đổi quá lớn như vậy đối với người đang chạy trối chết như Thanh An mà nói là trong cái rủi có cái may.

 

Đang lúc Thanh An lén lút bò ra từ đường ống, đã là nửa đêm. Cô bé nhặt một cây gậy trên mặt đất, chống gậy loạng choạng mà đi về phía trước, nhưng mà đi không được bao lâu, cô bé bị người đeo mặt nạ đó tìm ra.

 

“Người kia đứng lại”

 

Thanh An xoay người, bộ dạng tươi cười lại có chút xảo trá, cũng vô cùng yêu thương.

 

Người mặt nạ nghi ngờ nhìn Thanh An, đưa tay sờ làn da, và tay cô bé nói: “Thật đúng là một bà cụ mà”

 

Thanh An không đợi bọn chúng hỏi, liền run cầm cập nói: “Các cậu có nhìn thấy cháu gái của tôi không? Một người phụ nữ tên Bác Danh muốn để cháu tôi làm đệ tử, nhưng mà tòa thành đã bị nổ thành như vậy, Bác Danh đó đã đem giấu cháu tôi ở nơi nào rồi?”

 

Người đeo mặt nạ nghe vậy liền hứng thú.

 

“Bà lão, cháu của bà cao thấp thế nào?”

 

Thanh An giả bộ như nghe không thấy, đem đầu sát sát lại: “Hả, hả?

 

Cậu nói cái gì? Tôi hỏi cậu có nhìn thấy qua cháu của tôi không? Một người rất đẹp?”

 

Người đeo mặt nạ buồn bực lẩm bẩm không ngớt: “Đúng là một kẻ điếc”

 

Lúc này người mang mặt nạ sói đi đến nói: “Đem bắt bà ta lại, tra khảo bà ta xem cháu gái của bà ta là ai?”

 

Thuộc hạ liền theo mệnh lệnh, lập tức thô bạo lôi kéo Thanh An.

 

Thanh An thở hồng hộc nói: “Đây là cách mấy người đối xử với người lớn tuổi sao. Không có do dự nào, ném bà đây?”

 

“Cái bà già này còn ỷ mình già nữa à”

 

Bọn chúng cứ nhao nhao, nhảy vào miệng Thanh An: “Đừng có đẩy, tôi tự mình có thể đi, tôi không già, tôi có thể đi”

 

Nhưng mà mới đi có vài bước liền ngã xuống.

 

“Bà già đứng lên”

 

Thanh An thật sự là cậy mình nhiều tuổi, ngồi dưới đất vỗ đùi: “Xem ra tôi thực sự là già rồi, chân tôi không được rồi, đi không đặng. Tôi phải nghỉ ngơi, tôi phải thừa nhận là mình già rồi”

 

“Đứng lên, đứng lên, nếu không đứng lên tôi liền đánh bà”

 

Thanh An hoàn toàn giả ngốc nói: “A, cậu nói cái gì hả? Cậu muốn đưa tôi trở về nhà, vậy thì cũng đúng lúc tôi đói bụng rồi. Cậu đến nhà của tôi, tôi làm đồ ăn cho cậu”

 

Kết quả, tên đeo mặt nạ đem Thanh An đến trại tập trung.

 

“Có ai quen biết bà ta không?” Tên đeo mặt nạ sói đẩy lên thôn dân ở trước mặt.

 

Thanh An có chút hồi hộp, bởi vì những thôn dân này đã từng gặp qua cô bé, cô đã từng khám bệnh qua cho đại đa số thôn dân này. Hiện tại tuy cô bé đã dịch dung, nhưng nhìn vào con mắt lanh lợi hẳn là mang máng có thể nhận ra được phần nào.

 

Thôn dân nhìn Thanh An, ánh mắt một đám liền ngẩn ra. Sau đó không hẹn mà ngẩng đầu lên: “Chúng tôi không biết bà ta là ai”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện