Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 16: Ăn mày vào đông.





Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 16: Ăn mày vào đông.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Một ngày lại kết thúc, Trương Hắc Ngưu nhớ đến cuộc sống máy móc tái diễn giống hệt nhau như năm xưa, đó là cuộc sống mà trường kỳ không có gì mới, cũng không quan tâm đến thời gian. Lúc này hắn yêu mến cuộc sống bây giờ, tuy mỗi ngày chỉ tái diễn những sinh hoạt bình thường, nhưng hắn có thể từ trong miệng khách nhân mà biết được những thứ trước đó không hề biết. Đồng thời hắn cũng quen biết được khá nhiều người, thế giới trong mắt hắn có nhiều màu sắc hơn, giống như ông trời có một đôi tay vô hình làm cho tất cả đám người xuất hiện và phát sinh quan hệ với hắn.

Trương Hắc Ngưu nhìn nội đường dần vắng khách, đám ăn mày gần đây không kiếm được gì ăn lại rụt rè xuất hiện trước cửa quán. Đám tiểu nhị cũng biết thói quen của Trương Hắc Ngưu, tất nhiên sẽ là không làm khó đám ăn mày, hắn nói đám tiểu nhị lấy những thực vật chưa bán hết ra phân phát cho bọn họ. Đám ăn mày lại cảm kích và ngại ngùng nhận lấy thức ăn, lại lén đưa mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, trong mắt có cái nhìn kỳ quái, có rất nhiều cảm giác đồng tình đan xen vào nhau, rất khó nhận biết. Lúc này Trương Hắc Ngưu đang chú ý đén một tên ăn mày quần áo rách rưới ở phía xa, thân thể người này đang run rẩy. Hắn nghĩ đến một vấn đề gì đó, hắn ý thức được thiên hạ này ngoài hắn ra thì hình như chưa từng có người nào không gặp đám ăn mày ăn mặc phong phanh đi ngoài gió lạnh, rõ ràng cuộc sống như vậy là cực kỳ khó khăn.

Khi tên ăn mày chuẩn bị đi thì Trương Hắc Ngưu đột nhiên mở miệng nói:
- Chờ chút... ....

Thân thể tên ăn mày chợt chấn động, hắn quay đầu lại nhìn Trương Hắc Ngưu, dưới thân thể khủng bố của Trương Hắc Ngưu thì thân thể nhỏ bé của hắn là không có ý nghĩa. Khi Trương Hắc Ngưu đi đến trước mặt hắn, đúng lúc hắn nhìn Trương Hắc Ngưu, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt lực từ người đối phương bùng ra, vì vậy mà vô tình hắn cảm thấy khí trời cũng không phải quá lạnh.


Trương Hắc Ngưu khẽ dùng tay ấn lên đầu tên ăn mày, một luồng khí tức cổ quái phóng vào thân thể tên ăn mày, lúc này tên ăn mày cảm thấy tất cả hàn khí trong người mình bị đánh tan, lần đầu tiên hắn cảm nhận được khí tức ấm áp. Trương Hắc Ngưu dùng chân khí chạy qua khắp chân mạch tên ăn mày, sau đó nói:
- Nhớ kỹ dòng chảy này, nó sẽ mang đến cho ngươi chỗ tốt... ....

Tên ăn mày chợt kinh hoàng, hắn phát hiện bàn tay của Trương Hắc Ngưu đã rời khỏi đỉnh đầu của mình nhưng luồng khí kia vẫn ở lại trong cơ thể, giống như hợp lại làm một với thân thể của hắn.

- Vào đi.
Trương Hắc Ngưu kéo tên ăn mày đến bên cạnh lò lửa, sau đó hắn phân phó đám tiểu nhị:
- Đi lấy chút quần áo và dược liệu đến đây.

Đám tiểu nhị lập tức làm theo, ông chủ nói gì, đây không phải thứ mà đám tiểu nhị bọn họ có thể bàn luận.

Tên ăn mày ngồi trên ghế, hắn dùng tay bưng lấy thức ăn mà chẳng nỡ ăn. Trương Hắc Ngưu nhìn tên ăn mày, trong ký ức của hắn cũng từng có cuộc sống như vậy, hắn nói:
- Nếu thật sự không chịu được thì đến Trương gia lão điếm... ....

- Vì sao?
Tên ăn may hỏi Trương Hắc Ngưu lại giống như hỏi chính mình, hắn cúi mặt xuống, trong lòng nổi sóng, hắn nói:
- Vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?

Trương Hắc Ngưu nhìn đứa bé, trong lòng cũng có chút rung động:
- Có lẽ vì ngươi có chút gì đó giống ta... ....

- Giống như ngươi?
Tên ăn mày nhìn Trương Hắc Ngưu, hắn khó thể tưởng tượng nổi, dù là hình thể hay thân phận hay bất cứ thứ gì khác, hai người bọn họ quả thật khác biệt như trời với đất.

Lần đầu tiên tên ăn mày nhìn thẳng vào Trương Hắc Ngưu, hắn thấy nụ cười nhàn nhạt của Trương Hắc Ngưu, vì vậy mà vội vàng cúi đầu xuống. Lúc này đám tiểu nhị mang theo vài thứ đến, tên ăn mày nhận lấy có vẻ cực kỳ cảm kích, có những thứ này hắn sẽ vượt qua được mùa đông giá rét. Tên ăn mày đứng dây bỏ đi, Trương Hắc Ngưu mở miệng hỏi:
- Ngươi tên gì?

Tuy đây không phải là lần đầu tiên hai bên quen biết nhau nhưng lại là lần đầu tiên Trương Hắc Ngưu hỏi tên của tên ăn mày.

- Ta sao?
Tên ăn mày chợt kinh hoàng, tên của hắn, trong đầu liên tục có ý nghĩ, hắn nói:
- Tất cả mọi người đều gọi ta là Chuyên Đầu*!
(*: Cục gạch).

Thật ra đây là ngoại hiệu của tên ăn mày, là một miêu tả cho hình tượng vừa cứng vừa lạnh của hắn. Cũng không biết có bao nhiêu tên ăn mày như hắn ở Hán Cô thành, cũng không có ai đặt tên chữ cho chúng, vì vậy gần đây đều dựa vào tính cách của chúng mà đặt ột biệt hiệu. Phàn lớn ăn may được gọi là Bánh Bao, nhưng những thứ khác như Chó Đen, Heo Trắng cũng không thiếu.


- Chuyên Đầu?
Trương Hắc Ngưu nhắc lại, lúc này hình bóng của tên ăn mày đã không còn.

Lúc này từ tên cầu thang có một thiếu nữ phong tư trác tuyệt bước xuống, nàng dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý và dịu dàng nhìn Trương Hắc Ngưu trong nội đường, mái tóc đen đẹp tuyệt trần bay bổng ở đầu vai và trước ngực, một bàn tay khẽ khoát lên thân kiếm bên hông, nàng nói:
- Không thể ngờ một ông chủ Trương có vẻ hào phóng lại có tâm tình tốt đẹp như vậy, ha ha... ....
đọc truyện mới nhất tại .
Mỹ nữ che miệng cười, điều này làm cho đám tiểu nhị chưa từng gặp mỹ nữ chợt ngẩn ngơ. Nhưng Trương Hắc Ngưu không có phản ứng gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên bậc thang, thiếu nữ đang dời gót sen đi xuống, chính là Nguyệt Như cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Nguyệt Như trước nay chưa từng hứng thú với những kẻ to con như Trương Hắc Ngưu, nhưng bây giờ nàng nhìn Trương Hắc Ngưu mà cảm thấy có vài phần hiếu kỳ, nàng không thể ngờ trong thiên hạ có kẻ cao to như vậy, nàng thật sự muốn hỏi xem hắn cao bao nhiêu.

- Nguyệt Như tiểu thư... ....
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp gần có thể so với Tần Thường, trong lòng cũng không có cảm giác gì khác thường, đẹp và không đẹp chẳng làm hắn quan tâm, hắn không thấy có bất kỳ điều gì hứng thú trên người đối phương, vì vậy mà biểu hiện tương đối bình thản. Điều hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là phụ nhân đang trốn trên lầu quan sát, trên người đối phương bùng ra khí tức và sự mê hoặc làm hắn cảm thấy hiếu kỳ. Ánh mắt của người phụ nhân kia tràn đầy cừu hận và khắc cốt ghi tâm, hơn nữa lại nhìn về phía Nguyệt Như với ánh mắt khá lo lắng, tuy không muốn cho Nguyệt Như tiếp cận Trương Hắc Ngưu, nhưng bây giờ sự hiện hữu của nàng cũng không thể trực tiếp ngăn cản cháu gái.

- Hôm nay đã may mắn được thấy ông chủ Trương thi thố tài năng... ....
Nguyệt Như muốn tiếp cận Trương Hắc Ngưu nói vài câu, nào ngờ hắn thờ ơ đứng lên nói:
- Trời đã tối, thôi thì đi nghỉ ngơi.

Trương Hắc Ngưu nói xong thì đi về phía phòng của mình, khoảnh khắc khi đi ngang qua người Nguyệt Như, nàng lập tức bị khí thức hùng mạnh của hắn đè ép, vì vậy mà cảm thấy cực kỳ khó hít thở, khí tức nam nhân bùng lên bao phủ khắp người nàng, điều này làm cho thân thể nàng chợt mềm nhũn. Trương Hắc Ngưu đi tới, ánh mắt nhìn về phía phụ nhân, điều này làm thân thể phụ nhân chấn động. Tuy đây là sự việc mà nàng có ngờ đến, dù sao với tu vi khủng bố của hắn thì chắc chắn sẽ có linh giác, nhưng cặp mắt kia giống như nhìn thấu tất cả, điều đó làm nàng khó chịu, vì vậy mà vội vàng trốn sang một bên.

- Ngươi... ....
Khi Trương Hắc Ngưu đi ra một khoảng thì Nguyệt Như mới khôi phục trở lại, nàng chợt nhận ra mình thất thố, vì vậy mà cảm thấy tương đối giận dữ, nàng nói:
- Đối đãi với một thục nữ như vậy là không đúng, ngươi đừng tưởng rằng đánh bại một tên khốn ở nông thôn là giỏi, trong Nộ Hổ đoàn của chúng ta có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi...Này, ta đang nói, rốt cuộc ngươi có nghe thấy không?

Nguyệt Như rất tức giận, gấu đúng là gấu, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, đúng là buồn cười. Nguyệt Như đã bắt đầu dùng ngón tay nắm chặt bảo kiếm, nhưng Trương Hắc Ngưu vẫn đi về phía trước không có phản ứng.

Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ, nàng nói:
- Cho ngươi biết một chút về cao thủ chân chính.

Trường kiếm trong tay Nguyệt Như tạo nên một đường cong tuyệt đẹp phóng về phía sau lưng Trương Hắc Ngưu, nếu xuất phát từ tôn nghiêm của một võ giả thì tập kích sau lưng một người hoàn toàn không có phòng bị là không được phép, vì thế mà đường kiếm xé gió của nàng cũng có chừa đường sống. Kiếm phá không, Trương Hắc Ngưu vẫn tiếp tục bước đi, trường kiếm của Nguyệt Như lướt qua người Trương Hắc Ngưu, điều này làm phụ nhân bên trên cảm thấy hoảng sợ. Trường kiếm của Nguyệt Như xẹt qua người Trương Hắc Ngưu, y phục trên người hắn chợt xé toạc vài miếng, mái tóc có vài phần tung bay trong gió, sau đó hắn biến mất.

- Hừ... ....
Nguyệt Như phóng lên, sau đó nhét trường kiếm vào vỏ, trên thế giới này sao lại có người như vậy? Dưới tình cảnh đó vẫn còn có thể bước đi sao?

- Bộp.
Một bàn tay trắng như tuyết rơi xuóng vai Nguyệt Như, vì vậy mà nàng nhảy dựng lên, nàng nói:
- Người nào?


Nguyệt Như vừa quay đầu thì thấy ngay một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, một ánh mắt lười biếng mông lung. Đẹp quá, Nguyệt Như chợt kinh ngạc, nhưng đối phương mặc một bộ y phục tùy tiện lại làm người ta sinh ra cảm giác phong thái tuyệt luân. Lúc này hai cặp mắt mê say của đối phương nhìn Nguyệt Như, thậm chí một mỹ nữ như Nguyệt Như cũng say mê theo.

- Ôi dào, không nên đứng đây chặn đường...Đói quá...Phải đến nhà bếp tìm chút thức ăn.
Bây giờ quán ăn đã đóng cửa, Tần Thường cuối cùng cũng thức dậy, nàng cảm thấy đói bụng, vì vậy đến đây tìm thức ăn.

- À.
Sức quyến rũ của mỹ nữ quả nhiên khó thể ngăn cản, ngay cả Nguyệt Như cũng không thể ngăn cản. Nếu người bình thường nói với nàng như vậy, nàng sẽ liều mạng, nhưng Tần Thường nói thì khác hẳn. Nguyệt Như vội vàng đi qua một bên, Tần Thường đi xuống, vừa đi vừa nói:
- Trương Hắc Ngưu chết tiệt, đêm qua kêu gào cả đêm, làm hại người ta không ngủ được, hôm nay vẫn còn quá mệt... ....

Nguyệt Như nghe như vậy mà gương mặt hơi đỏ, một mỹ nữ như Tần Thường nói ra những lời như vậy làm người ta cực kỳ hoài nghi. Lúc này gương mặt phụ nhân đang nghe lén cũng không còn chút máu, không ngờ tên khốn kia lại giỏi như vậy, một mỹ nữ đẹp thế kia lại bị hủy trong tay hắn, vì thế nàng lại cắn chặt răng.

- Đẹp quá.
Nguyệt Như còn đang cảm thán thì phụ nhân đã từ phía sau đi lên nói:
- Nguyệt Như.

Nguyệt Như chợt kinh hoàng, nàng nói:
- À...Sao? Cô cô.

Phụ nhân nhìn chằm chằm vào Nguyệt Như, nàng nói:
- Sau này tránh xa Trương Hắc Ngưu ra một chút.

Phụ nhân nói xong thì biến mất không còn tăm tích, Nguyệt Như lại làm mặt quỷ nói:
- Cũng không cần... ....

Trước nay Nguyệt Như thường thích làm gì thì làm, tất nhiên nàng sẽ không vì một câu nói của phụ nhân mà bỏ qua. Trong đầu nàng có ý nghĩ mới, nàng chuẩn thị thực hành trên người Trương Hắc Ngưu, từ nhỏ đến lớn nàng mới gặp phải một người thờ ơ với mình như vậy, lòng tự trọng của thiếu nữ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Nộ Hổ đoàn là đoàn thể dong binh cực kỳ có danh tiếng ở vùng biên thùy Tây Nam, đoàn trưởng của Nộ Hổ đoàn là Nguyệt Hổ, vợ là Phong Linh Vũ, em vợ là Phong Linh Hương cùng với hai vị cao thủ khác hợp lại thành tầng lãnh đạo của Nộ Hổ đoàn. Bên dưới có Nguyệt Như, Nguyệt Phong và Nộ Hổ Bát Kiệt, đây thật sự là một thế lực không nhỏ ở vùng biên thùy tây nam. Lần này bọn họ được thành chủ Hiển Dương thành mời đến trợ giúp thống nhất Tần quận, đây là cơ hội bọn họ mở rộng lực ảnh hưởng sang Tần quận, thậm chí là tiến một chân vào Đại Thu quốc, vì thế mà bọn họ cực kỳ coi trọng, vì vậy mới đích thân đi đến. Khốn nổi cũng có vài dong binh đoàn có ý nghĩ như bọn họ, vì vậy lần này khó khăn cũng không nhỏ.

Tuy lần này bọn họ có hứng thú với Trương Hắc Ngưu, nhưng bọn họ sẽ không dừng lại đây lâu, sẽ phải lập tức bỏ đi bất cứ lúc nào, dù sao cơ hội kia là khó thể có được. Thiên hạ đang loạn, nam nhân có năng lực luôn muốn phong vân một cõi, dù không tạo ra sự nghiệp lớn thì cũng phải lưu danh tiếng cho hậu nhân kính ngưỡng. Tuy Trương Hắc Ngưu không có ý này, nhưng bất hạnh là thời thế là một vòng xoáy lớn, hắn không muốn cũng bị cuốn vào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện