Chương 166: Cố làm ra vẻ
Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 166: Cố làm ra vẻ
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Trọng tâm thân thể nữ hài bị hẫng đi, bước ra khỏi lan can vừa hét lên vừa quờ quạng chân tay giữa không trung rồi cứ thế rớt xuống. Mặc dù là ngoài kế hoạch nhưng hiệu quả như vậy lại tốt hơn, nữ hài thầm nghĩ một chút độ cao này còn chưa làm chết mình mình.
Trương Hắc Ngưu và Minh Tú nhìn vào cảm thấy rất kỳ lạ, hình như đây là lần thứ ba nhìn thấy tiểu cô nương này, nàng làm cái gì vậy, rõ ràng với võ công của nàng có thể dễ dàng thay đổi phương hướng, vững vàng rơi xuống đất nhưng tại sao muốn giữ nguyên tư thế như vậy. Mặc dù với công lực như vậy thì không nguy hiểm gì nhưng sẽ dơ bẩn y phục! Trương Hắc Ngưu khẽ trầm tư đạo lý trong chuyện này.
Minh Tú hưng phấn:
- Thật té xuống rồi, thật té xuống rồi, lần đầu tiên người ta nhìn thấy đấy! Thật sự là quá đặc sắc rồi!
Minh Tú hai mắt sáng bừng, nghe bịch một cái rồi như có một túi bột mì nặng nề rơi trên mặt đất, thân thể nữ hài kia tuy nhỏ nhưng không hề nhẹ, cứ thế rơi bộp vào mặt đất.
Mấy người trên lầu há hốc miệng nhìn cảnh tượng phía dưới, đây mới thật là té xuống!
- Làm gì! Giả chết đây!
Đôi môi của Minh Tú khả ái:
- Mau dậy đi! Bổn tiểu thư cao hứng, té thêm cho bổn tiểu thư một lần, sao nằm bất động thế.
Mặc dù đầu óc nàng có chút vấn đề nhưng kiến thức của cao thủ vẫn tồn tại trong bản năng nên nàng liếc qua đã nhận ra ngay.
Trương Hắc Ngưu nghe vậy thì lấy ra từ trong ngực một nén bạc nhỏ nhét cho nữ hài, thuận miệng nói:
- Ngươi không nghe thấy sao? Đứng lên nhảy một lần nữa cho nương tử Trương mỗ !
Thân thể nữ hài run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm bên dưới vặn vẹo, đây mới thật là giang hồ nhân sĩ Trung Nguyên sao? thật sự là...... Thật sự là tà ác, trong lòng nữ hài tràn đầy vô số lời nguyền ác độc, chỉ là trong miệng không dám phát ra. Mấy người vây xem bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì rất khó coi nên trừng mắt với hai người Trương Hắc Ngưu, nhưng khi chạm vào khổ người của hắn thì lời vừa ra đến cổ lại nuốt vào trong bụng.
Nữ hài chống hai tay ra vẻ đau đớn bò dậ phục trên người xám trắng bụi đất, mặt mày lại càng lấm lem, nhìn hai người Trương Hắc Ngưu cố gắng rặn ra một nụ cười:
- Ra mắt lão gia phu nhân, tiểu nữ tử thân thể nhu nhược, thật sự là không cách nào té một lần nữa rồi......
Cô ta uất nghẹn vì lửa giận đang bừng bừng trong lòng nhưng lại làm cho người vây xem xung quanh cho là đau đớn.
- Ngươi gạt ta!
Minh Tú lắc đầu, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Trương Hắc Ngưu suy tư một chút, thường thường lúc muốn người khác làm việc thì phải đưa cho người ta chút tiền, chẳng lẽ tiểu cô nương này cho là mình cho không đủ tiền, cho nên lại móc tiếp ra hai thỏi bạc, dù sao vật như vậy mình rất nhiều, nhét thêm cho nữ hài:
- Ngươi chê ít?
Mặt nữ hài đỏ ngầu như vừa bị tát ột cái thật mạnh, hắn xem việc mình ngã trên đất là hài kịch để xem sao? Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba thỏi bạc trên mặt đất rồi nhìn sang hai người Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, cái nhục ngày hôm nay, ngày sau chắc chắn sẽ hoàn lại gấp mười lần. Bất quá giờ cô ta đành miễn miễn cưỡng nhếch ra một nụ cười khổ sở, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Trương Hắc Ngưu và Minh Tú, chậm rãi dập đầu, trong lòng thầm mắng. Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt, cô nãi nãi hôm nay dập đầu với các ngươi, kiếp sau các ngươi làm trâu làm ngựa cho cô nãi nãi! Cô nãi nãi không xxx chết các ngươi thì không cam! Dập đầu xong, cô ta ngẩng đầu, thủy chung vẫn duy trì nụ cười:
- Đại gia nói đùa...... Tiểu nữ tử thật sự là không cách nào tiếp nhận......
Minh Tú phì một tiếng:
- Thật mất hứng! Không có ý nghĩa, tướng công, chúng ta đi thôi!
Minh Tú nghiêng đầu nhìn xem có chuyện nào hay hơn.
Trương Hắc Ngưu cũng nghe theo Minh Tú:
- Được rồi......
Sau đó cũng không để ý tới trên nữ hài và ba thỏi bạc mặt đất đi về hướng khác.
- Đa tạ lão gia phu nhân!
Nữ hài nhẹ nhàng dập đầu thân thể khẽ run, trong cổ họng phát ra một trận âm thanh buồn bực, bộ dạng như sắp khóc. Mấy người trên lầu đã vội vàng chạy xuống tới hỏi han:
- Tiểu thư, ngươi không sao chớ...... Thật té xuống rồi, thật đúng là làm ta sợ muốn chết!
- A! Có bạc a!
Một người khác kêu to, cầm lấy mấy nén bạc.
Nữ hài vẫn cúi gập đầu cho đến khi thân ảnh của Trương Hắc Ngưu và Minh Tú hoàn toàn biến mất mới ngẩng đầu lên, từ cặp mắt xinh đẹp bắn ra một luồng hung quang.
Sát khí từ trong cơ thể cô ta nháy mắt bao phủ không gian chung quanh, mọi người cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt của nữ hài, cả người mềm nhũn, mấy người yếu nhất đã ngã lăn ra đất kêu lên:
- Tiểu thư, không phải lỗi chúng ta a, cũng là ngoài ý muốn......
- Ngoài ý muốn?
Nữ hài liếc xéo gã kia:
- Như vậy bổn tiểu thư cũng ngoài ý muốn, quyền đầu không cẩn thận đụng vào mặt của ngươi một chút!
- A......
Gã kia kêu thảm thiết, lúc này mấy người đang vây xem mới biết được nữ hài cùng những người này là cùng một bọn, nghị luận một hai câu rồi khinh thường tản đi.
Quyền đầu trắng nõn của nữ hài hung hăng đánh vào mặt gã kia làm mặt gã vặn vẹo thành một hình thù kỳ quái, máu tươi và mấy chiếc răng bắn ra, ngã vật trên đất, nữ hài tức giận kêu to:
- Tại sao bổn tiểu thư lại đụng phải bọn thành sự không có, bại sự có dư này!
Nữ hài quyền đấm cước đá thu thập mọi người một lần, sau đó không quên nhét ba nén bạc của Trương Hắc Ngưu vào trong ngực rồi bắt đầu suy nghĩ kế hoạch mới.
- Chúng ta đi nơi nào nha?
Minh Tú ngồi trên đầu vai Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Chẳng phải mới vừa rồi ta đã nói rồi sao?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Chúng ta về nhà!
- Nhà? Nhà là nơi nào? Nhà của chàng hay là nhà của ta?
Minh Tú ngạc nhiên, chẳng lẽ căn phòng vừa rồi vừa thân mật với Trương Hắc Ngưu không phải là nhà của bọn họ, nhưng nơi đó đúng là không tệ, Minh Tú rất muốn ở trong đó.
- Không phải là nhà của nàng, cũng không phải là nhà của ta, là nhà của chúng ta!
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng sửa lại, lúc này hắn đã đi tới khách sạn thuê lúc trước, Minh Tú hỏi:
- Nơi này không phải là khách sạn sao?
- Đúng!
Trương Hắc Ngưu nói.
- Nhà của chúng ta là khách sạn sao?
Minh Tú cảm thấy bị tổn thương, chẳng lẽ tướng công không có tiền mà phải ở trong khách sạn. Ít ra thì cũng phải ở trong lầu cao hồi nãy chứ, nhưng có vẻ không đúng, mới vừa rồi tướng công tiện tay thì ném ra nén bạc. Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng đặt Minh Tú xuống đất nếu không sẽ không thể vào cửa, nói với nàng:
- Không phải ...... Nhưng có ta một nơi là nhà của chúng ta!
- Đại nhân trở lại!
Một hộ vệ thấy Trương Hắc Ngưu nhất thời hét lớn, một hộ vệ còn lại bên cạnh vội vàng vào chạy vào bên trong.
truyện copy từ
Minh Tú nghe thấy thì hỏi Trương Hắc Ngưu:
- Bọn họ gọi tướng công là gì vậy? Đại nhân? Chẳng lẽ chàng là đại quan triều đình ?
Trương Hắc Ngưu nhớ tới thân phận ngụy trang của mọi người nên trả lời:
- Đúng vậy! bất quá ta không phải là đại quan, mà là Đại tướng quân!
- Đại tướng quân!
Ánh mắt của Minh Tú sáng lên:
- Chính là Đại tướng quân dũng trùm quan tam quân, trí mưu vô song, một người địch vạn, trăm trận trăm thắng?
Trương Hắc Ngưu yên lặng tính toán, ngoại trừ trí mưu vô song ra, thì toàn bộ đều phù hợp với mình rồi nói:
- Đúng!
Ánh mắt của Minh Tú nhìn Trương Hắc Ngưu nhất thời sùng kính như Tú Nương, Bạch Kim Nguyệt.
- Đại nhân, mau mời đến phía sau đi? Phu nhân cùng quản gia chờ đã lâu!
Một hộ vệ ở bên cạnh vội vàng nói, nhìn thấy Minh Tú thì run bắn lên, , bất quá từ bước đi không được tự nhiên của nàng vẫn phân biệt được nữ kiếm thủ thiên tài thuộc về cấp quái vật này đã bị đại nhân anh minh thần võ khai phá qua.
- Tướng công...... Chàng còn có quản gia nha...... Y...... Mới vừa nói cái gì phu nhân? Không phải là đang nói người ta sao?
Minh Tú nhìn sang Trương Hắc Ngưu, thương tâm nói:
- Chẳng lẽ người ta làm nhỏ?
Bộ dạng của nàng rất ủy khuất hộ vệ làm phía trước dẫn đường sợ đến lảo đảo, tý nữa thì ngã lăn ra đất. Nữ kiếm thủ quái vật này bị chuyện gì vậy, hình như là một người khác, hơn nữa theo giọng thì còn tự nhận là phu nhân của đại nhân. Gã không dám suy nghĩ nhiều, yên lặng dẫn Trương Hắc Ngưu vào trong.
Lúc này đám người Bạch Kim Nguyệt, Vân Quan Nguyệt, Chu Bất Đồng đã đi tới cửa đình viện để đợi Trương Hắc Ngưu xuất hiện. Khi thấy thân hình khổng lồ của hắn, mọi người một trận vui mừng rồi sau đó là thấy thân thể mê người của Minh Tú thì ánh mắt của Bạch Kim Nguyệt khẽ tối sầm lại, Vân Quan Nguyệt cũng phát ra một tiếng thở dài, Quỷ kiếm và Vương Đạo Thống không thể tin mở to hai mắt, Chu Bất Đồng thì vội vàng nghênh đón:
- Tiểu nhân ra mắt đại nhân!
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, cũng nhìn thấy Trần Tiểu Thúy đầu tóc bạc trắng thì khẽ cả kinh, Trần Tiểu Thúy vội vàng tiến ra nhẹ nhàng xá hắn một cái:
- Tiểu Thúy ra mắt đại nhân!
Trương Hắc Ngưu đánh giá cẩn thận Trần Tiểu Thúy một lần rồi mở miệng nói:
- Không ngờ ngươi có thể tự mình tỉnh lại, tiền đồ bất khả hạn lượng!
Trần Tiểu Thúy chợt vui mừng, nhìn Trương Hắc Ngưu tràn đầy cảm kích, quỳ xuống:
- Xin đại nhân thành toàn!
Mọi người hơi ngẩn ra. Trương Hắc Ngưu gật đầu.
Bình luận truyện