Chương 169: Huyết chiến thảm liệt
Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 169: Huyết chiến thảm liệt
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Vật thể kia nhanh chóng xoay tròn tạo thành một vòng tròn khổng lồ, những nơi mà nó bay qua bất kể là kỵ binh mặc trọng giáp, trường thương, chiến mã dưới thân đều giống như một tờ giấy, trong nháy mắt đều nát bét. Một lỗ hỗng khổng lồ xuất hiện trong chiến trận, binh khí, tàn giáp, cùng huyết nhục không biết là của người hay chiến mã bay tung tóe. Sắc mặt nữ tướng biến đổi, phát hiện thấy vật thể kia đã phá tan hàng thiết kỵ thứ hai thì theo bản năng lùi lại nhưng thiết kỵ trước người thì vẫn không hề sợ hãi nghênh đón, không trung như có một chiếc cối xay thịt đang vần vũ, mùi máu tươi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến nữ tướng nhăn mặt.
Không hề có tiếng la hét, chỉ có thanh âm huyết nhục bị khuấy động, tay gãy chân cụt bay đầy trời nhưng thiết kỵ thủy chung vẫn bảo trì trầm mặc, không ngừng lao tới tạo nên một bức tường người kiên cố. Đám người Vân Quan Nguyệt khẽ tái mặt, thiết kỵ không hề chú ý sinh tử như thế sợ là quân đội tinh nhuệ nhất thiên hạ cũng không làm được, đáng sợ hơn nữa là không hề có một tiếng hét thảm, trong mắt không hề có một tia sợ hãi, một mực mạnh mẽ đánh vào vật thể kia.
truyện copy từ
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng, vật thể tàn sát kia chính là cây lang nha bổng khổng lồ bên cạnh người của Trương Hắc Ngưu. Nữ tướng kia trắng bệch, không ngờ trong thiên hạ lại có cường giả vũ dũng như thế, có chút hối hận thái độ lúc trước, một hộ vệ thúc ngựa lại gần nói:
- Người này vũ dũng siêu nhân......Vì tránh ngộ sát, xin chủ mẫu tạm thời lui về phía sau để bảo vệ kim thân!
Nữ tướng khẽ gật đầu. Sự cường đại của thiết kỵ nàng đã thấy qua nhưng mới vừa rồi thoáng cái đã mất đi ít nhất hơn hai mươi tên, sự cường đại của người này vượt xa kiến thức của mình, trong lòng bất giác rét lạnh, khó trách gia chủ không muốn đối mặt địch thủ như vậy .
Trương Hắc Ngưu chậm rãi đi thẳng về phía trước chuẩn bị cầm lại cây lang nha bổng trên mặt đất. Chu Bất Đồng không chút do dự rút đại đao chuẩn bị đi theo nhưng bị Vân Quan Nguyệt kéo lại:
- Ngươi đừng lên...... Lấy thân thủ của ngươi, những binh sĩ này chỉ cần vây kín thì đã xoắn ngươi thành thịt nát rồi!
Chu Bất Đồng phát run. Thiệt hay giả? Nhìn mới vừa rồi lang nha bổng của Trương Hắc Ngưu bay ra, đám ô hợp này lập tức bị đánh thành bánh thịt, mình chắc không thành vấn đề, cầm đại đao trong tay không tin Vân Quan Nguyệt .
- Ta đã từng thấy qua những binh sĩ này, đó là những tinh binh mạnh nhất thiên hạ, uy lực của chiến trận mà họ bày ra không thể tưởng tượng, ngươi không phải là đại nhân! Không thể nào đối địch được!
Vân Quan Nguyệt tiếp tục nói. Chu Bất Đồng khẽ do dự rồi nhìn ba kiếm thủ vẫn đứng bất động, bọn họ nhận được mệnh lệnh Trương Hắc đứng ở đó, suy nghĩ một chút rồi cũng dừng lại.
Trường thương của chúng thiết kỵ không chút do dự từ bốn phương tám hướng đâm tới Trương Hắc Ngưu. Chỉ một thoáng cát bay đá chạy, không gian xung quanh Trương Hắc Ngưu như bị vặn vẹo, tất cả trường thương đâm tới đều bị xoăn gãy, thiết quyền của Trương Hắc Ngưu xuất ra chấn động tạo thành hai luồng xoáy khổng lồ cuốn người vào trong đó. Trương Hắc Ngưu bước tới cầm cây lang nha bổng nhẹ nhàng đánh ra một cái làm dấy lên tiếng gió gào thét rồi vô số ảo ảnh hiện ra, những thiết kỵ bị cuốn vào trong đó nhanh chóng tạo thành một đám bùn máu.
Đây không phải là người! Là ma quỷ! Nữ tướng mở to hai mắt không thể tin được. Nàng nhìn tận mắt một hộ vệ bên cạnh bị cuốn vào trong vùng gió xoáy do Trương Hắc Ngưu tạo ra rồi biến thành một làn máu. Gió lốc cường đại bắn lên bầu trời làm rải ra một trận mưa máu, xung quanh Trương Hắc Ngưu lập tức hình thành một vòng tròn rộng lớn.
Nữ tướng liên tục lui về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, thiên hạ tại sao có thể có sát thần như thế tồn tại, trong mắt chỉ có một màu máu đỏ tồn tại, tử vong và giết chóc điên cuồng tiến hành. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, vốn cho là một khi xuất động thiết kỵ thì không không người nào có thể ngăn chặn, bây giờ thì thứ mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị giết như sơn dương.
- Chủ mẫu! Ngươi mau ra lệnh! Tiếp tục như vậy Thiết Kỵ Hội toàn quân bị diệt đấy!
Một hộ vệ ở bên cạnh nữ tướng tru lên, gã không biết tại sao lại nghĩ như vậy nhưng nhìn hung thần từ từ tiến vào trận doanh rồi tách thiết kỵ làm hai khối thì gã hết sức rõ ràng ý nghĩ này. Tình hình cực kỳ quái dị, nhân số thiết kỵ mặc dù nhiều nhưng chỉ có lớp gần nhất khi Trương Hắc Ngưu đi tới sẽ chủ động công kích, các lớp kế tiếp ken dày nhau lại không hề dao động, dường như chuyện xảy ra căn bản không liên quan đến họ.
Trong tai nữ tướng ù ù, căn bản không nghe thấy điều gì, nàng đã bị sợ cháng váng. Mặc dù bản thân cũng xuất thân giang hồ nhưng chưa từng thấy qua chém giết thảm liệt, chỉ biết một vài trận chiến nho nhỏ. Lần này kéo tới một đại quân lại gặp phải một vị hung thần, thiết kỵ vô địch biến thành huyết vũ đầy trời bay lả tả trên người, ý thức đã tiêu tán theo máu đỏ tràn đất.
Hộ vệ bất đắc dĩ đưa tay vào bên hông nữ tướng định rút ra một lệnh bài. Nữ tướng giật mình một cái, đang lúc khẩn trương cực độ cảm giác có người tới gần thân thể, hoa thương trong tay lóe lên, hộ vệ kia chỉ kịp vung đao ngăn cản nhưng lực thương cường đại đã đánh bay gã xuống đất.
- Ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ cũng muốn phản bội Bàng gia!
Nữ tướng cả kinh.
- Xin ra lệnh cho thiết kỵ hạ lệnh! Lúc này thiết kỵ sẽ không chủ động công kích cự hán kia!
Hộ vệ lớn tiếng kêu lên, cảm thấy rất oan ức, chủ tử này làm sao lại không phân được phải trái không nghe mình nhắc nhở đã động thủ, còn áp ình tội danh phản bội.
- A!
Nữ tướng lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng rút lệnh bài bên hông hướng chúng thiết kỵ hét lớn:
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh......
Nàng chưa dứt lời thì một mũi lang nha tiễn đã xoẹt một tiếng bắn trúng lệnh bài trên tay làm nó bắn lên theo đường vòng cung rồi rớt vào trong một đám cỏ.
Nữ tướng nhìn theo, một thân ảnh nhanh như chợp đã vọt tới cầm lấy lệnh bài, nàng khẽ ngẩn ra, thấy rõ thân ảnh kia chính là lão đạo vừa chất vấn Bàng gia Đại gia. Người này cầm lấy lệnh bài giơ cao:
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, mau thu binh!
Thanh âm của lão đạo vang vọng khắp trường, thân thể chúng thiết kỵ chấn động nhìn vào lệnh bài rồi thoáng cái tản ra thành hàng ngũ chỉnh tề. Không hề có một tiếng rì rầm, chính xác như kim đồng hồ chạy lui trở lại.
- Sao ngươi lại tới đây?
Nữ tướng không tin nhìn lão đạo kia. Lúc này thiết kỵ đã như một cơn thủy triều rút đi, để lại nữ tướng, đạo sĩ và đám hộ vệ trơ ra như đá ngầm.
- Ngươi phạm vào sai lầm lớn!
Lão đạo tức giận, vung tay lên, sau đó giắt lại lệnh bài vào bên hông. Trương Hắc Ngưu cũng dừng động tác, cầm thanh lang nha bổng khổng lồ nhìn thiết kỵ đang tứ tán, rồi lại nhìn vào nữ nhân kia. Bên cạnh hắn chồng chất ít nhất có hai trăm xác kỵ binh không nguyên vẹn. Mọi người cũng không rõ tại sao thiết kỵ lại tản đi nhưng đều rúng động với một trường vừa rồi của Trương Hắc Ngưu. Nơi này như đã trở thành một lò sát sinh, từng bước đều là huyết nhục lênh láng khiến người ta cực kỳ buồn nôn.
Quỷ kiếm sắc mặt trắng bệch, trong mắt nhìn Trương Hắc Ngưu như nhìn quỷ thần.
- Ta có cái gì sai!
Nữ tướng biến sắc, nhìn lão đạo kia nói, khẽ liếc ra thì thấy trên cánh đồng lại xuất hiện thêm một nhóm nhân mã, ước chừng có bốn mươi năm mươi người, dẫn đầu chính là Bàng gia Đại gia vẻ mặt tức giận, cầm trong tay một thanh cường cung, ngoan độc nhìn nữ tướng, dây cung vẫn còn rung động.
- Tiện nhân!
Bàng gia Đại gia gầm lên giận dữ, liếc nhìn xung quanh một lượt, vô cùng khiếp sợ. Trên mặt đất tầng tầng lớp lớp đều là thiết kỵ mà bản thân cho rằng vô địch, còn kẻ tạo ra cảnh tượng này là Trương Hắc Ngưu đang cầm trong tay thanh lang nha bổng khổng lồ bước tới.
Nữ tướng tái nhợt, nào dám đối mặt với Bàng gia Đại gia, thân thể khẽ run lên nhưng thấy Trương Hắc Ngưu bước tới thì vội vàng sử chiến mã chạy về Bàng gia Đại gia.
Nét mặt của lão đạo căng thẳng, thần uy của Trương Hắc Ngưu bình sinh y mới thấy lần đầu. Chỉ là may mắn không phải tìm mình, tiện nhân kia chọc ra họa này thì tự mình gánh chịu đi Lão đạo vội vàng tránh né sang một bên.
Người hưng phấn nhất trên gò đất chính là Trần Tiểu Thúy. Nàng càng tin tưởng sức mạnh của Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt thì lo lắng có phải Trương Hắc Ngưu giết quá nhiều hay không. Minh Tú hoàn toàn thản nhiên, không hề bị huyết nhục đầy trời kia hù dọa, nhưng sau khi xem xong có chút mệt mỏi nên trầm ngâm.
Lý Phù Dung cũng càng thêm kính nể Trương Hắc Ngưu, chỉ có nam nhân mạnh mẽ như vậy mới xứng đáng cưỡi lên người mình.
Bình luận truyện