Chương 68: Võ Thần Tam Bảo
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 68: Võ Thần Tam Bảo
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
- Vạn Lý Sơn Hà Đồ chính là một quyển sơn thủy rất dài, nghe nói bên trong dùng thủ pháp kỳ dị để đánh dấu địa phương võ thần luận đạo. Mà Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm chính là chìa khóa mở địa phương Võ Thần luận đạo, còn tác dụng của Cửu Linh Quang Ngọc, người đưa ra các vật phẩm cũng không cũng không nhiều lời về tác dụng của Cửu Linh Quang Ngọc, chỉ nói là tác dụng của nó sau này sẽ sáng tỏ, sẽ có nhiều hiệu quả kỳ diệu.
Bạch Bồ Tát nói.
- Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm.
Đám Nguyệt Hổ rất quen thuộc với cái tên này.
- Không phải là thần khí hộ quốc của Đại Thu quốc chúng ta đấy chứ?
Vẻ mặt Lộ Dao có chút biểu cảm kỳ quái, đường đường là hộ quốc thần khí mà lại trộn lẫn với thần thoại của giang hồ.
Bạch Bồ Tát nghiêm mặt nói:
- Thiên tử chủ thần khí, đúng là Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm.
Nếu nói về lai lịch của Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm thì nơi đây chỉ có duy nhất Bạch Bồ Tát nói được rõ ràng, nhưng danh tiến của Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm lại được tất cả mọi người biết đến, đây là thanh kiếm đại biểu cho hoàng quyền cao nhất của Đại Thu quốc, thậm chí còn cao hơn một bậc so với ngọc tỷ, có thể chém hôn quân, trảm tham thần, quyền lực của thanh kiếm này ở Đại Thu quốc là khó thể sánh được. Hơn nữa thanh kiếm cũng được bao phủ rất nhiều vầng sáng thần bí, con dân của Đại Thu quốc đều có thể nói ra một hai truyền thuyết tương quan đến Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm. Đặc điểm thần kỳ khác chính là cây kiếm có thể phân biệt kẻ thiện ác, người khác biệt cầm kiếm sẽ phát ra những luồng hào quang khác biệt cho thấy rõ bản tính của người này, thậm chí còn thần kỳ hơn một hai phần so với thanh Tàng Long họa kích của Trương Hắc Ngưu.
Hoàng đế khai quốc từng vì thanh kiếm này mà chặt đứt nhân tâm, tránh được nhiều kiếp nạn, nhưng cũng vì vậy mà thanh kiếm có uy danh lớn, kẻ tầm thường không dám động vào.
Trương Hắc Ngưu không biết những điều này, hắn nghe những lời giảng giải của Bạch Bồ Tát mà không khỏi hiếu kỳ:
- Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm này bây giờ đang ở đâu?
Ánh mắt Bạch Bồ Tát chợt sáng ngời, thầm nghĩ không hổ danh là Ma Tôn, không những muốn nghe những truyền kỳ liên quan đến Ngọc Hoàng Thiên Tử Kiếm, thậm chí còn muốn được nhìn thấy. Ý nghĩ của Ma Tôn quả nhiên không giống người thường, nhưng hắn lại quên vì sao mà Ma Tôn lại giống như chưa nghe thấy tên kiếm, hắn nói:
- Thanh kiếm này đang được giữ trong hoàng cung đại nội, sẽ không đơn giản được bày ra, vãn bối tuy tìm kiếm vài lần nhưng không có được bất kỳ dấu vết gì.
Trương Hắc Ngưu gật đầu, thầm nghĩ mình ở hoàng cung đại nội lâu năm như vậy, sao chưa từng nghe nói đến một vật thần kỳ như thế?
- Vạn Lý Sơn Hà Đồ thì càng thần kỳ, tuy theo lời nhân vật thần bí kia thì bên trong chỉ địa điểm Võ Thần luận đạo, nhưng sau nhiều năm như vậy mà chưa một ai có thể phá giải ra ý nghĩa sâu xa bên trong, ngược lại vì muốn phá bí mật của Vạn Lý Sơn Hà Đồ mà ra đời không ít cao thủ võ học tuyệt thế. Tuy đám cao thủ này học được võ công từ trong Vạn Lý Sơn Hà Đồ nhưng công pháp lại không ai giống nhau, vì thế mà không khỏi tạo nên sự thần kỳ của Vạn Lý Sơn Hà Đồ. Sau này thời gian dần trôi qua, địa điểm bên trong Vạn Lý Sơn Hà Đồ chưa được khám phá nhưng cao thủ lại cang nhiều, vì thế mà Vạn Lý Sơn Hà Đồ chợt trở thành một điển tịch võ học trên đại lục.
Bạch Bồ Tát nói.
- Bạch huynh nói đến Vạn Lý Sơn Hà Đồ, đây có phải là Thiên Ý Đồ Lục của một trong mười đại phái trên giang hồ là Thiên Ý môn?
Nguyệt Hổ có chút suy tư rồi hỏi.
Ánh mắt của Bạch Bồ Tát nhìn về phía Nguyệt Hổ cực kỳ kỳ quái, giống như hắn thấy một con khỉ nói tiếng người, hắn nói:
- Đúng vậy.
Nguyệt Hổ cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ nhân vật hắc đạo thật sự không dễ tiếp xúc.
- Nói không sai, người muốn phá bí mật trong Vạn Lý Sơn Hà Đồ ngày càng nhiều, cao thủ sinh ra ngày càng nhiều, sau này bọn họ đơn giản hợp thành một môn phái, khốn nổi võ học của mọi người đến từ Vạn Lý Sơn Hà Đồ nhưng cực kỳ khác biệt, ai cũng cho răng đó là ý trời, vì vậy mới tự xưng là Thiên Ý môn, Vạn Lý Sơn Hà Đồ cũng trở thành Thiên Ý Đồ Lục. Không ngờ đến ngày hôm nay Thiên Ý môn lại là một đại phái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, nhưng một Vạn Lý Sơn Hà Đồ chỉ dùng để tìm ra bảo tàng của Võ Thần lại có thể tạo ra một trong mười đại môn phái, như vậy trình độ của Võ Thần đã đến mức nào rồi? Không thể không nói người nào trong giang hồ nghĩ đến vấn đề này cũng đỏ mắt.
- Nhưng người của Thiên Ý môn lại rất hào phóng, chỉ cần công phu một cá nhân nào đó đạt đến yêu cầu của Thiên Ý môn, thì dù là kẻ nào cũng được phép nghiên cứu Vạn Lý Sơn Hà Đồ, chẳng qua không được lấy đi mà thôi. Nhưng cũng vì truyền thống này mà tạo nên một đại môn phái Thiên Ý môn võ học hưng thịnh trong mười đại phái trên giang hồ.
Khi nghe nói đến bí sử giang hồ thì ánh mắt kẻ nào cũng tỏa sáng, thầm nghĩ Bạch Bồ Tát kiến thức rộng, quả nhiên không phải là kẻ bình thường. Lúc này Nguyệt Như được Phong Linh Vũ thúc đẩy chân khí mà tỉnh lại cũng đã nghe được tất cả, nàng càng chìm đắm vào trong những truyền thuyết giang hồ.
Bạch Bồ Tát nhìn ánh mắt mọi người mà không có bất kỳ cảm nhận gì khác biệt, thật ra những năm qua hắn luôn nghiên cứu những thứ này, nếu không sẽ chẳng cướp Cửu Linh Quang Ngọc một trong tam bảo vào trong tay.
- Còn Cửu Linh Quang Ngọc lại chính là tín vật của thái tử được truyền lưu mỗi đời trong hoàng triều Đại Thu quốc.
Bạch Bồ Tát cảm thấy rất tức giận, Võ Thần tam bảo bị Đại Thu quốc chiếm lấy hai món, đúng là quá bá đạo. Nhưng khốn nổi chiếm hầm cầu mà không sót ***, hai tín vật đều chỉ được truyền trong hoàng thất, đám người này cũng không dùng nó để đi tìm truyền thuyết Võ Thần nhiều năm qua, vì thế mà tất cả mới chỉ là thần thoại.
Thật ra ý nghĩ của Bạch Bồ Tát không giống như của hoàng thất, loại tồn tại như Võ Thần sẽ đại biểu cho cả đại lục và thậm chí còn đứng trên hoàng quyền, đám hoàng thất vì vấn đề ổn định sao có thê đưa vật đáng sợ như thế ra ngoài giang hồ? Chỉ để lại làm tín vật hoàng thất mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi trở mặt với Nhị hoàng tử cũng vì thứ này?
Hậu Bạch Y dùng giọng khó tin nói.
- Cũng không phải, ai biết được thứ này là tín vật thái tử, chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi, xem như xảo hợp.
Bạch Bồ Tát nói:
- Chư vị cũng biết Bạch Bồ Tát ta nổi danh lừa đảo trên giang hồ, Nhị hoàng tử nhìn trúng điểm này, hơn nữa cũng biết rõ bản lĩnh mạnh mẽ hơn lừa gạt của ta chính là trộm, vì vậy hắn mới đến mời ta.
Bạch Bồ Tát nói đến đây thì có chút dương dương đắc ý.
Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn Bạch Bồ Tát, vẻ mặt bừa bãi của Bạch Bồ Tát chợt khôi phục lại trạng thái cung kính:
- Vãn bối chuyên lừa gạt nên cũng bỏ ra khá nhiều tâm tư cho công phu trộm cướp, may mà có chút danh khí. Nhị hoàng tử tìm và chẳng nói rõ điều gì với vãn bối, hắn chỉ định vãn bối vào hoàng cung lấy một vật. Tất nhiên vãn bối không ngốc, đám hoàng thất này thường có đồ tốt, những gì bình thường thì để lại, nếu không vãn bối sẽ lén mang đi. Sau khi lấy được vật phẩm, trên đường quay ra mở ra xem mới biết lai lịch của vật này, nhưng sau này lại từ trong miệng của Lão Ưng trảo Ngự Hoàng Môn thì vãn bối mới biết thứ trong tay mình là tín vật thái tử.
Mọi người nghe vậy mà cảm thấy kinh hồn bạt vía, không ngờ Bạch Bồ Tát lại lớn gan đến mức độ như vậy.
- Thứ tốt như vậy sao có thể để lại cho hoàng thất Đại Thu quốc? Những thứ gì của giang hồ thì nên giữ lại trong tay giang hồ.
Bạch Bồ Tát nói, Trương Hắc Ngưu nghe vậy thì vung tay lên không, Bạch Bồ Tát cảm thấy trước ngực xiết chặt, vị trí cất giấu Cửu Linh Quang Ngọc chợt phồng lên, y phục vỡ nát, hai tay muốn che ngực lại nhưng bị đánh văng. Lúc này trong tay Trương Hắc Ngưu đã có thêm một vật, Bạch Bồ Tát giương mắt lên nhìn, mặt xám như tro, trong lòng bàn tay khổng lồ của Trương Hắc Ngưu là một vật thể bùng ra những luồng sáng bảy màu và nhìn không rõ hình dáng.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Là thứ này sao?
Từ lúc Bạch Bồ Tát đi vào thì Trương Hắc Ngưu đã thấy trên người tên này có gì đó kỳ quái, lại làm cho tinh thần của Trương Hắc Ngưu sinh ra cảm giác, sau đó hắn mới nghĩ rằng đó là Cửu Linh Quang Ngọc.
- Đúng vậy.
Bạch Bồ Tát dùng ánh mắt khát khao vô hạn nhìn Cửu Linh Quang Ngọc trong tay Trương Hắc Ngưu, hắn cũng không dám nhúc nhích.
xem tại
Ánh mắt mọi người tập trung lên tay Trương Hắc Ngưu, lúc này Cửu Linh Quang Ngọc đang bùng lên những luồng sáng bảy màu, nhưng những luồng sáng này không có dấu hiệu phát tán, hào quang chậm rãi lưu động tạo nên một hình thù như kén tằm bao quanh ngọc thể, điều này làm cho người ta khó thể nào nhìn ra hình dạng thật của nó, quả nhiên vô cùng thần kỳ. Trương Hắc Ngưu trực tiếp dùng tinh thần cảm ứng để xem xét chiếc ngọc thạch kỳ quái này, hắn chợt cảm thấy viên ngọc này co giãn rất khẽ như người ta hít thở, hơn nữa những luồng hào quang bùng ra phóng vào người làm kẻ cầm nó cảm thấy tinh thần thanh tỉnh, chun quanh người bị xua tan những vật chất có hại, đồng thời còn bảo trì một trạng thái nhiệt độ thích hợp.
- Thứ này có tác dụng gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Cửu Linh Quang Ngọc là tín vật của thái tử, tác dụng của nó là đeo lên người sẽ bách độc bất xâm.
Bạch Bồ Tát nói:
- Vãn bối trên đường lẩn trốn chủ yếu dựa vào Cửu Linh Quang Ngọc này, vài lần thoát khỏi thủ hạ Ưng Trảo của Nhị hoàng tử, ngoài ra nó còn có tác dụng làm cho con người ta thanh tỉnh, cũng kéo dài mức chịu đựng ở trình độ nhất định. Đồng thời người trường kỳ đeo ngọc sẽ làm thể chất biến đổi, ngoài ra còn có vài công dụng chưa thể biết, vãn bối cũng không biết, dù sao thì Cửu Linh Quang Ngọc cũng là một món thần bí nhất trong Võ Thần tam bảo.
- Thì ra là thế.
Trương Hắc Ngưu yên lặng nhìn Cửu Linh Quang Ngọc trong tay, hắn thấy bảo ngọc bí mật đang bùng ra những luồng sáng bảy màu vĩnh viễn không khô kiệt.
- Ba bảo vật này từ trong tay nhân vật thần bí lưu truyền lại cho hậu thế, mỗi một món đều được giang hồ coi là thần vật, mà Cửu Linh Quang Ngọc là một món thần bí nhất đang ở trong tay Ma Tôn.
Bạch Bồ Tát dùng giọng cung kính nói:
- Có thể nói là trời cao bảo hộ để cho Cửu Linh Quang Ngọc này tái hiện hào quang trong tay Ma Tôn.
Trương Hắc Ngưu cũng không thèm quan tâm, hắn chỉ nói:
- Ngươi vừa mới nói người thần bí là kẻ phương nào?
Bạch Bồ Tát chợt ngây ngốc, hắn thầm nghĩ nào biết được ai là người thần bí kia? Nhưng ngoài miệng hắn lại không dám nói như vậy:
- Giang hồ truyền lại, sau khi người thần bí kia để lại ba thần vật thì hóa thành hồng quang bay đi, cũng giống như những siêu cấp tông sư của hắc đạo thường hóa thành hồng quang bay đi, vì thế có thể dự đoán người này là chính Võ Thần. Có lẽ bản thân sắp phi thăng, cũng không muốn chôn vùi tất cả nên để lại tam bảo, bây giờ đã chính thức thành tiên.
Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, Trương Hắc Ngưu hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó của mình mà thầm nghĩ người kia chẳng lẽ cũng chuyển thế? Hắn đưa mắt nhìn Cửu Linh Quang Ngọc, thứ này rất có tác dụng với những nữ nhân như Tú Nương, Trương Hắc Ngưu hắn định đem một trong Võ Thần tam bảo là Cửu Linh Quang Ngọc dùng quà tặng nịnh nọt lão bà.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn lên tay Trương Hắc Ngưu, thiên hạ tuy lớn nhưng đã không còn ai có thể lấy đi được nữa.
Bình luận truyện