Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 96: Tần quận vô song...





Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 96 : Tần quận vô song...

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm



Đang làm gì? Ánh mắt của bóng đen nhìn xuống nữ tử đang ôm quyền nhìn về phía mình ở bên dưới, giang hồ tuy lớn nhưng chưa từng gặp qua nữ tử nào như vậy. Bóng đen dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Tần Thường, giống như hắn chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, nhưng hắn đã đến đây thì không khách khí, chính hắn bị làm cho khốn khổ, cơn tức này nếu không dùng máu tươi rửa sạch thì khó thể giải tỏa.

"Đi chết đi, coi như đây là người đầu tiên!"
Bóng đen hơi thu người, một luồng điện quang phóng về phía Tần Thường, luồng sáng rạch nát không khí. Tần Thường khẽ giật mình, trong mắt lóe lên tinh quang, thầm nghĩ thì ra là đến đây kiếm tin tức. Lúc này môi anh đào chợt hé ra thổi một hơi, chân khí mãnh liệt chợt ngưng tụ một vách tường cản luồng điện quang phóng đến. Điện quang gặp phải trở ngại và bắn ngược về, tốc độ lúc này còn mạnh hơn cả vừa rồi, hơn nữa còn liên tục ma xát trong không khí tạo ra những luồng hồng quang sáng loáng chĩa vào người bóng đen.

Bóng đen chợt kinh hoàng, hắn mạnh mẽ né sang một bên, luồng sáng lóe lên xé nát không khí đánh vào vách tường sau lưng tạo thành một lỗ hổng lớn.

Bóng đen thầm nghĩ chẳng lẽ mình gặp quỷ?

Tần Thường thầm nghĩ mình kém như vậy sao?


Bóng đen thầm nghĩ mình chẳng tin tà ma.

Tần Thường thầm nghĩ tên khốn kia rõ ràng là muốn chết.

"Chết đi!"
Bóng đen mở hai tay ra, những lưỡi dao sắc bén mà mắt thường không thấy được chợt phóng ra, chỉ sau khoảnh khắc đã phóng đến bao phủ trước mặt Tần Thường.

- Đi chết đi.
Tần Thường chợt chấn động, chân khí khủng bố chợt khuếch tán quanh người, cặp mắt bùng ra những luồng kim quang mãnh liệt, bàn tay như ngọc chợt biến đổi, trở nên cực kỳ dữ tợn chỉ trong nháy mắt, chân khí mãnh liệt từ năm ngón tay phóng ra tạo nên năm lợi trảo sắc bén như dao. Thân hình nàng khẽ động, nàng căn bản không né tránh đòn tấn công của bóng đen.

"Đúng là không phải người!"
Bóng đen lắc người phân thành hai tàn ảnh, Tần Thường vọt đến như hổ dữ, những lưỡi dao sắc nện lên người nàng chợt vỡ thành bột phấn. Nàng sải bước qua vị trí vừa rồi của bóng đen rồi đánh về phía mặt đất, lúc này mặt đất lập tức bị đánh vỡ và mở ra như đậu hũ. Bóng đen nhanh chóng quay ngược trở lại, từ hai hóa thành bốn, hắn đau lòng nhìn về phía bàn tay, những ngọn đao sắc theo hắn nhiều năm đã bị chân khí hùng mạnh của Tần Thường xé rách.

"Tất cả đều là quái vật!"
Bóng đen thân là thập đại cao thủ hắc đạo đã bắt đầu nghi ngờ có phải mắt mình xuất hiện ảo giác hay không. Hắn hít vào một hơi thật sâu, trong cổ phát ra âm thanh chấn động, những luồng sóng dao động lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán khắp bốn phía. Những vật được làm bằng gỗ, sàn nhà bằng đá, vách tường...Tất cả nhanh chóng run rẩy, rất nhiều vết rạn nứt xuất hiện, bầu trời cũng trở nên vặn vẹo vì những con sóng dao động.

Tần Thường chậm rãi ngẩng đầu lên, bây giờ võ học mà nàng sử dụng chính là có được từ trong Tàng Long họa kích, kết hợp với huyết mạch Tần gia mà tạo nên tâm pháp khí công chung cực vượt qua võ học bình thường. Mái tóc nàng bay bổng giữa không trung theo chân khí bùng ra, chân khí tạo nên một chiếc lồng khí xung quanh người, làn da non mềm chợt xuất hiện những vầng sáng nhàn nhạt như long lân, gương mặt xinh đẹp cực điểm chợt giống như mất đi tư thái của nhân loại. Ánh mắt trắng đen rõ ràng cũng có kim quang nhàn nhạt, nàng nhìn về phía bóng đen, điều này làm cho tên kia cảm thấy trái tim của mình giống như bị giáng một đòn cực kỳ khó chịu.

Những luồng sóng dao động mà bóng đen phóng ra vừa tiếp cận Tần Thường thì đã lập tức bị lồng chân khí đánh dạt sang hai bên trái phải, nàng dùng ánh mắt không có bất kỳ cảm tình nhân loại nhìn về phía bóng đen, một quyền lập tức phóng ra, vượt quá sức tưởng tượng của thường nhân.

Cánh tay của Tần Thường chợt biến mất giữa không trung, một cảm giác chấn động bùng lên, trước mặt nàng chợt xuất hiện một vòng xoáy dùng mắt thường có thể thấy được, một dòng khí đang chậm rãi rót vào trung tâm vòng xoáy.

Bóng đen chợt kinh hoàng, hắn lóe ra ngoài như điện, đúng lúc một luồng khí siêu tốc vọt qua ngay bên cạnh như đạn pháo, một vòng xoáy nhanh chóng cuốn qua, lực hút hùng mạnh thiếu chút nữa đã kéo hắn vào bên trong.

- Đùng!
Một âm thanh vang lên, âm thanh không quá lớn nhưng hầu như cả không gian muốn rung lên. Bóng đen quay đầu lại nhìn, dòng khí đánh ra một hình tròn hoàn mỹ trên ngọn giả sơn ở phía sau, điều này làm hắn cực kỳ hoảng sợ. Đây rõ ràng là lực lượng của kẻ đạt đến cấp bậc tông sư, vì sao lại xuất hiện trên người quái vật này?

Bóng đen thu hồi Âm Ba Công, xem ra thứ này đối với quái vật kia chỉ là trò trẻ con mà thôi, nếu lực lượng đối phương quá mạnh thì đánh chiêu này chỉ phí công. Hắn dùng một thân pháp kỳ diệu để hóa thành một đám tàn ảnh giả tạo, thầm nghĩ kẻ kia có uy lực lớn sợ rằng không cầm cự được bao lâu. Lần này hắn đến đây nhất định phải giết vài mạng, phải áu chảy, nếu không tên tuổi của hắn coi như bị hủy.

Tần Thường hít vào một hơi, dưới chân khẽ dùng sức làm mặt đất vang lên một tiếng nổ mạnh, nàng phá vỡ không khí và biến mất không còn bóng dáng.

Bóng đen thầm nghĩ lần này xem như chính thức gặp phải quái vật, khi hắn thấy Tần Thường hít vào một hơi thì đã sinh ra cảm ứng, hai tay chấn động và vùng lên không, chỉ để lại một đám tàn ảnh.

Tần Thường chợt xuất hiện sau lưng bóng đen như tia chớp, một quyền đánh thẳng về phía đầu đối phương.

- Ầm!

Bóng đen giống như bị một cơn bão cuốn đến, cuống họng gãy vỡ, ngũ quan vặn vẹo, khoảnh khắc sau tất cả biến mất. Trong lòng bóng đen chợt chấn động mạnh, tuy ngũ giác đã mất đi nhưng trong lòng chợt hiểu ra, nếu mình không tránh và để mặc cho chân khí hộ thể thì sẽ bị một quyền vừa rồi đánh nát như một trái dưa hấu vỡ.

Tất nhiên một nhân vật như bóng đen sẽ tuyệt đối không chết như vậy.

Bóng đen xẹt qua một vòng lớn, đúng lúc một luồng chân khí phóng qua bên cạnh, hắn bắt buộc phải di chuyển thêm vài lượt. Đúng lúc này hắn cảm thấy bên trái có cảm giác hơi nhẹ, nhìn xuống thấy có nhiều mảnh da bay tung tóe. Tần Thường đứng yên bất động và nắm trong tay một mảnh vải màu đen, bóng đen thấy thứ đó rất quen thuộc, rõ ràng là cánh dơi thành danh của mình. Hắn cúi đầu nhìn, một phần cánh dơi bị nắm đấm khủng bố của Tần Thường đánh thành phấn, điều này làm lông tóc toàn thân hắn dựng ngược lên, hai mắt đỏ bừng, long có vảy nghịch, sờ vào sẽ phẫn nộ.

"Ngươi xong rồi, không phải chỉ là ngươi, cả nhà ngươi, toàn tộc nhà ngươi, tất cả thân bằng hảo hữu, tất cả người quen biết, tất cả người thân cận. Ta, Hắc Bức Tạ Trường Sinh muốn giết cửu tộc nhà ngươi!"
Tạ Trường Sinh mở hai tay, cánh dơi đã tàn phá rơi xuống đất để tránh ảnh hưởng đến chính mình. Lúc này chân khí cũng điên cuồng được hắn thúc đẩy vây quanh người và liên tục xoay tròn.

Tạ Trường Sinh cởi bỏ cánh dơi đẻ lộ ra thân hình tương đối gầy, gương mặt bao bọc trong bóng đen không nhìn rõ diện mạo, thân thể vừa gầy vừa nhỏ giống như thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng một dòng chân khí cực kỳ tinh thuần lại cho thấy hắn có thân phận là cao thủ đứng đầu hắc đạo.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tần Thường xông ra ngoài như đạn pháo.

Tạ Trường Sinh tung người đạp lên một cây cột, chân khí tuôn ra quấn quanh cây cột, hắn liên tục bốc lên cao, thân cột lay động bị Tần Thường đá văng ra ngoài. Trong miệng nàng vang lên một âm thanh cổ quái giống như đến từ thời thượng cổ, giống như không phải tồn tại thuộc về thế giới này, nàng nói:
- Tên khốn, giết chết ngươi.

Một luồng sát khí mãnh liệt từ trong cơ thể bùng ra, nàng giống như một nữ võ thần được nung nấu trong huyết hải dưới địa ngục, trải qua thiên quân vạn mã chém giết, nàng đang dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn Tạ Trường Sinh trong không trung.

- Hừ!
Thân thể Tạ Trường Sinh xoay như gió lốc trên không trung, hắn được ánh trăng chiếu rọi, rất nhiều luồng hào quang hóa thành tia chơp phóng về phía Tần Thường bên dưới. Lúc này Tần Thường dứt khoát bất động, tất cả đòn tấn công của Tạ Trường Sinh bị chân khí của nàng đánh thành bột.

"Xuất tuyệt chiêu!"
Một luồng hào quang bao phủ cả Trương phủ chợt bùng lên trên người Tạ Trường Sinh, Tần Thường vẫn không sợ, nhưng trong mắt lóe lên kim quang triệt tiêu những luồng hào quang đầy trời. Lúc này bốn luồng ô quang chợt lóe lên ở bốn phía rồi đánh lên trung ương.

"Thứ gì vậy?"
Tần Thường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lại.

Tạ Trường Sinh chọt xoay người bỏ chạy.

Trương phủ chợt loạn thành một khối, vừa rồi chiến đấu dữ dội, người trong phủ cũng không ngu, ai cũng là tinh binh, tất nhiên sẽ tập trung vây quanh đình viện này, mà đại cao thủ Lí Thập Di cũng được điều động.

- Chuyện gì xảy ra? Hay cho dòng chân khí khủng bố!
Lí Thập Di kêu lên, đám thân binh lập tức tụ tập lại, không ai quan tâm đến Lí Thập Di. Trước nay đã có sẵn phương pháp đối phó, nếu có sự việc ngoài ý muốn thì phần lớn thân binh phải tập trung bảo vệ gia quyến trongp phủ, tạo thành một quân trận bảo vệ, mặt khác một phần nhỏ đi tìm ra nguyên nhân sự việc. Lí Thập Di là đại nhân vật nhưng ngoài Trương Hắc Ngưu ra thì không ai có thể chỉ huy, không ai quan tâm đến lão thì lão cũng chẳng quan tâm đến ai, lão trực tiếp phóng về phía dòng chân khí dao động và liên tục vang lên những tiếng nổ.

- Ầm!
Lại một tiếng nổ khủng bố vang lên, lần này cả Trương phủ giống như rung lên, một luồng sóng khí nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng, đám binh sĩ chạy trốn bị đánh ngã. Những âm thanh khủng bố vang lên, tình cảnh quá đột nhiên làm cho đám binh sĩ bình thường bị chấn ù tai. Ngay cả một cao thủ như Lí Thập Di cũng vì chủ quan mà bị ép cho ngã ngựa, lão vội vàng đứng lên nhìn chung quanh, may mà không ai để ý, nếu không thanh danh cả đời đã tan thành bọt nước.


"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!"
Lí Thập Di vỗ vỗ ngực mình.
nguồn
Một tiếng nổ khủng bố vang dội khắp Hán Cô, tất cả binh sĩ tuần tra đều được điều động tập trung về phía Trương phủ.

Đám người tụ tập trong đại sảnh bị tiếng nổ làm cho choáng váng đầu óc.

- Có chuyện gì xảy ra?
Có người bịt tai dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đại sảnh lung lay sắp đổ.

Tú Nương cố gắng bịt tai mình, Phong Linh Vũ và Phong Linh Hương cũng ở bên cạnh nàng, lúc này nàng nói:
- Đây là âm thanh gì? Sao khủng khiếp như vậy?

Tiểu Thanh hét lớn:
- Có người đốt pháo, mẹ, mẹ, mẹ cũng mua cho con một cây pháo như vậy, rất vui, rất hay.

- Pháo sao?
Mọi người thầm nghĩ, một quả pháo cho ra tiếng nổ như vừa rồi phải khủng bố thế nào?

- Âm thanh này ta đã từng nghe thấy, hình như là một loại binh khí uy lực cực mạnh của Tây phương đại lục, gọi là hỏa pháo.
Phong Linh Vũ nói, mọi người không hiểu ra sao, hỏa pháo là thứ gì?

- Pháo lớn sao?
Tiểu Thanh hỏi.

- Điều này...Có lẽ là pháo lớn thật.
Phong Linh Vũ nói.

- Thật tốt quá, mẹ, mẹ, con muốn, nếu không con sẽ nói Hậu thúc thúc mua dùm.
Tiểu Thanh kêu lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện