Một Thời Thương Nhớ
Chương 35
Đứng trước phòng bệnh của Gia Hào, cô ý tá nhìn một lượt những người trước mặt nhẹ nhàng dặn dò:
- Hiện tại bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm, nhưng người thân cố gắng không gây tiếng ồn, và nếu có thể thì vui lòng tạo điều kiện cho bệnh nhân có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
An Nhiên cùng những người đi cùng đồng loạt khẽ gật đầu, sau khi cô y tá rời đi, Thục Quyên như không đợi được vội vàng chen qua người An Nhiên mở cánh cửa căn phòng bước vội vào bên trong.
Trên chiếc giường bệnh, Gia Hào nằm im nhắm nghiền mắt, cánh tay phải của anh được quấn băng trắng tinh, một tay bên kia được nối với ống truyền dịch, vết thương trên trán cũng đã được dán băng lại. An Nhiên đứng phía sau Thục Quyên quan sát dáng vẻ của hiện tại của anh mà lòng không khỏi xót xa.
- Silas, anh sao rồi? – Thục Quyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhẹ nhàng cầm cánh tay anh khẽ gọi.
Dường như tiếng gọi khiến Gia Hào tỉnh giấc, anh từ từ mở mắt nhìn người đối diện, đôi môi anh khẽ động:
- Thục Quyên?
- Em đây, anh thấy sao rồi? Còn đau chỗ nào không?- Thục Quyên sụt sịt như muốn khóc.
- Anh không sao. – Gia Hào khẽ nhếch khóe môi nói như trấn an.
Lúc này, anh đưa mắt nhìn một lượt những người trong phòng:
- Đình Tuấn, Khôi Nguyên? Sao hai người lại ở đây?
Đình Tuấn dè dặt bước đến khẽ giọng:
- Tôi và Khôi Nguyên vừa mới về tới thì nghe tin cậu bị tai nạn, nên chạy tới đây.
Gia Hào cười nhẹ:
- Trùng hợp vậy sao. – Ngừng một lát giọng Gia Hào nửa đùa nửa thật- Chắc Việt Nam không hợp với tôi rồi, lần nào về cũng gặp chuyện không hay, tệ thật.
- Anh yên tâm, em đã liên lạc với bên kia rồi, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ về bên Úc, công ty bảo hiểm sẽ lo hết, ở đây bất tiện như vậy, anh cố gắng thêm hai ngày nữa thôi.- Thục Quyên như không giấu được sự mừng rỡ.
Hà Minh im lặng từ đầu buổi đến giờ, như không kìm được những gì muốn nói cô định bước lên thì bị An Nhiên lôi lại, cô đưa ánh mắt ra hiệu cho Hà Minh không nên nóng nảy, vì đối với An Nhiên sức khỏe của Gia Hào là quan trọng hơn hết, cô không muốn Gia Hào bị kích động vào lúc này.
- Về Úc sao?- Gia Hào nhíu mày- Anh cũng không bị nặng lắm, qua vài ngày là khỏe lại thôi, không cần phải phiền phức như vậy đâu. Hơn nữa.. anh còn chuyện chưa xử lý xong.
- Mọi chuyện anh cứ giao cho Vic là được rồi, em nghĩ vấn đề của vườn hoa anh muốn xử lý thế nào thì cứ nói với Vic, cậu ấy sẽ làm theo ý anh là được thôi mà.- Thục Quyên có vẻ không hài lòng vì sự cố chấp của Gia Hào.
- Cậu ấy sẽ làm theo ý anh hay sẽ làm theo ý em?- Gia Hào nghiêm giọng- Anh nghĩ có lẽ em là người rõ nhất.
Thục Quyên có vẻ bất ngờ vì câu nói vừa rồi của Gia Hào, cô khẽ giọng:
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.
- Anh không thích em lấy lý do đó để làm cái cớ thay anh quyết định mọi chuyện.
- Anh..
- Dừng lại ở đây đi, anh mệt rồi, không muốn tranh cãi với em nữa.- Đoạn, Gia Hào quay sang Đình Tuấn và Khôi Nguyên- Hai cậu có chuyện gì mà về cùng một lượt vậy?
- À, cũng không có gì, vì... tôi vừa kết thúc đợt tu nghiệp bên Hà Lan, định lên đây nghỉ ngơi mấy ngày thôi.
Sau chuyện vừa xảy ra ở phòng của Thục Quyên, Khôi Nguyên có phần bối rối khi đối diện với Gia Hào. Anh cũng không thể nào nói sự thật là vì ý định muốn gặp người anh nhớ da diết khi ở nước ngoài là An Nhiên nên anh mới có mặt ở Đà Lạt này, vì giờ phút này đây, anh biết rằng mình đã bắt đầu mất đi tư cách đến bên cạnh An Nhiên, Khôi Nguyên đau đớn nhận ra điều này qua ánh mắt giận dữ và đầy thất vọng của cô khi nhìn anh vừa rồi.
Gia Hào đưa mắt nhìn An Nhiên đang đứng nhìn anh đăm đăm lo lắng, anh khẽ giọng:
- An Nhiên, cảm ơn cô.
An Nhiên trong lòng chỉ muốn chạy đến bên cạnh ôm chầm lấy anh khóc cho thỏa thích và nói với anh ba năm qua cô đã nhớ anh đến dường nào, nói cho anh biết tất cả câu chuyện dối trá mà những người đang đứng trước mặt anh đã dựng lên, nói với anh cô cảm thấy ấm ức như thế nào khi anh không nhớ đến cô dù chỉ là một chút. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu cảm xúc đang đè nén trong lòng khiến trái tim cô muốn nổ tung, nhưng cô không thể mở miệng tất cả chỉ vì ánh mắt e ngại của anh dành cho cô, An Nhiên vội lắc đầu:
- Không có gì đâu, anh... còn đau chỗ nào không?- An Nhiên run giọng.
- Tôi đỡ nhiều rồi- Gia Hào khẽ giọng, rồi quay sang nhìn những người đang hiện diện trong căn phòng - Mọi người có thể ra ngoài một lát không? Tôi có chuyện muốn nói với An Nhiên.
Đình Tuấn, Khôi Nguyên và Hà Minh không nói thêm lời nào lặng lẽ đứng dậy, chỉ có Thục Quyên như không đành lòng rời đi, cho đến khi Gia Hào lên tiếng nhắc lại một lần nữa thì cô mới miễn cưỡng nối gót nhóm Hà Minh đi ra ngoài.
Không khí trong căn phòng phút chốc lắng xuống, An Nhiên bước đến gần chiếc giường bệnh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ giọng:
- Anh có muốn ăn chút gì không?
Gia Hào khẽ lắc nhẹ đầu:
- Tôi không đói.
Ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt của An Nhiên:
- Chuyện đó là như thế nào?
An Nhiên vẫn chưa kịp hiểu Gia Hào đang định nói gì thì anh đã tiếp:
- Trước khi tai nạn xảy ra, những gì cô nói với tôi... chuyện đó.. chúng ta đã từng yêu nhau sao?
Dù đã rất cố gắng, nhưng Gia Hào vẫn không giấu được sự căng thẳng trong giọng nói bắt đầu khàn đục của mình.
- Anh thật sự không nhớ gì sao? Một chút cũng không sao?
Đôi mày đen nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm của Gia Hào nhìn An Nhiên mang chút hơi lạnh:
- Tôi chỉ nhớ rằng... em từng nói tất cả cảm giác của em đối với tôi chỉ là ngộ nhận.
An Nhiên sững sờ mở to đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi cô mấp máy chưa kịp reo lên vui mừng vì dường như ký ức của Gia Hào đã hồi phục thì Gia Hào đã tiếp:
- Tôi chỉ nhớ cảm giác lúc đó.... rất đau.
An Nhiên chợt rùng mình khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu nói của Gia Hào, cô run giọng:
- Gia Hào, anh... chỉ nhớ chuyện đó thôi sao? Còn chuyện sau đó?
- Sau đó chúng ta gặp lại nhau sao?- Gia Hào lắc đầu, cau mày hoài nghi.
- Đúng vậy, sau mười năm.. chúng ta đã gặp lại, anh đã nói là không quan tâm đến quá khứ đã xảy ra chuyện gì và chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, những chuyện đó anh không nhớ gì sao?
- Vậy ba năm qua.. em đã ở đâu? Lẽ nào em lại bỏ rơi tôi khi tôi hôn mê trên giường bệnh sao? Gia Hào chua chát.
An Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Không phải, khi nghe tin anh bị tai nạn, em đã cố gắng chạy đến bệnh viện, nhưng người ta nói anh đã được đưa qua Úc điều trị, em đã định qua đó tìm anh, nhưng Đình Tuấn... người đó nói anh đã không qua khỏi......- Nói đến đây, An Nhiên nức nở nghẹn ngào- Em xin lỗi, đáng ra cho dù xảy chuyện gì, em cũng nên đến để gặp anh lần cuối, nhưng em sợ... em không thể chịu đựng được...
Vì không ngăn được sự kích động muốn nói ra tất cả mọi chuyện, An Nhiên vô tình không để ý đến gương mặt đã có phần biến sắc, vầng trán và hai bên thái dương của Gia Hào đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của anh vô cùng nặng nề, đưa một tay lên đầu anh thều thào:
- Đau...
An Nhiên hốt hoảng đứng dậy:
- Anh đau ở đâu?
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, An Nhiên vội vàng run rẩy nhấn nút khẩn cấp. “Đừng cố gắng bắt anh ấy tìm lại ký ức cũ, nếu cô không muốn giết chết anh ấy thêm một lần nữa”, câu nói của Thục Quyên lại văng vẳng vang lên trong đầu An Nhiên.
- Hiện tại bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm, nhưng người thân cố gắng không gây tiếng ồn, và nếu có thể thì vui lòng tạo điều kiện cho bệnh nhân có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
An Nhiên cùng những người đi cùng đồng loạt khẽ gật đầu, sau khi cô y tá rời đi, Thục Quyên như không đợi được vội vàng chen qua người An Nhiên mở cánh cửa căn phòng bước vội vào bên trong.
Trên chiếc giường bệnh, Gia Hào nằm im nhắm nghiền mắt, cánh tay phải của anh được quấn băng trắng tinh, một tay bên kia được nối với ống truyền dịch, vết thương trên trán cũng đã được dán băng lại. An Nhiên đứng phía sau Thục Quyên quan sát dáng vẻ của hiện tại của anh mà lòng không khỏi xót xa.
- Silas, anh sao rồi? – Thục Quyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhẹ nhàng cầm cánh tay anh khẽ gọi.
Dường như tiếng gọi khiến Gia Hào tỉnh giấc, anh từ từ mở mắt nhìn người đối diện, đôi môi anh khẽ động:
- Thục Quyên?
- Em đây, anh thấy sao rồi? Còn đau chỗ nào không?- Thục Quyên sụt sịt như muốn khóc.
- Anh không sao. – Gia Hào khẽ nhếch khóe môi nói như trấn an.
Lúc này, anh đưa mắt nhìn một lượt những người trong phòng:
- Đình Tuấn, Khôi Nguyên? Sao hai người lại ở đây?
Đình Tuấn dè dặt bước đến khẽ giọng:
- Tôi và Khôi Nguyên vừa mới về tới thì nghe tin cậu bị tai nạn, nên chạy tới đây.
Gia Hào cười nhẹ:
- Trùng hợp vậy sao. – Ngừng một lát giọng Gia Hào nửa đùa nửa thật- Chắc Việt Nam không hợp với tôi rồi, lần nào về cũng gặp chuyện không hay, tệ thật.
- Anh yên tâm, em đã liên lạc với bên kia rồi, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ về bên Úc, công ty bảo hiểm sẽ lo hết, ở đây bất tiện như vậy, anh cố gắng thêm hai ngày nữa thôi.- Thục Quyên như không giấu được sự mừng rỡ.
Hà Minh im lặng từ đầu buổi đến giờ, như không kìm được những gì muốn nói cô định bước lên thì bị An Nhiên lôi lại, cô đưa ánh mắt ra hiệu cho Hà Minh không nên nóng nảy, vì đối với An Nhiên sức khỏe của Gia Hào là quan trọng hơn hết, cô không muốn Gia Hào bị kích động vào lúc này.
- Về Úc sao?- Gia Hào nhíu mày- Anh cũng không bị nặng lắm, qua vài ngày là khỏe lại thôi, không cần phải phiền phức như vậy đâu. Hơn nữa.. anh còn chuyện chưa xử lý xong.
- Mọi chuyện anh cứ giao cho Vic là được rồi, em nghĩ vấn đề của vườn hoa anh muốn xử lý thế nào thì cứ nói với Vic, cậu ấy sẽ làm theo ý anh là được thôi mà.- Thục Quyên có vẻ không hài lòng vì sự cố chấp của Gia Hào.
- Cậu ấy sẽ làm theo ý anh hay sẽ làm theo ý em?- Gia Hào nghiêm giọng- Anh nghĩ có lẽ em là người rõ nhất.
Thục Quyên có vẻ bất ngờ vì câu nói vừa rồi của Gia Hào, cô khẽ giọng:
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.
- Anh không thích em lấy lý do đó để làm cái cớ thay anh quyết định mọi chuyện.
- Anh..
- Dừng lại ở đây đi, anh mệt rồi, không muốn tranh cãi với em nữa.- Đoạn, Gia Hào quay sang Đình Tuấn và Khôi Nguyên- Hai cậu có chuyện gì mà về cùng một lượt vậy?
- À, cũng không có gì, vì... tôi vừa kết thúc đợt tu nghiệp bên Hà Lan, định lên đây nghỉ ngơi mấy ngày thôi.
Sau chuyện vừa xảy ra ở phòng của Thục Quyên, Khôi Nguyên có phần bối rối khi đối diện với Gia Hào. Anh cũng không thể nào nói sự thật là vì ý định muốn gặp người anh nhớ da diết khi ở nước ngoài là An Nhiên nên anh mới có mặt ở Đà Lạt này, vì giờ phút này đây, anh biết rằng mình đã bắt đầu mất đi tư cách đến bên cạnh An Nhiên, Khôi Nguyên đau đớn nhận ra điều này qua ánh mắt giận dữ và đầy thất vọng của cô khi nhìn anh vừa rồi.
Gia Hào đưa mắt nhìn An Nhiên đang đứng nhìn anh đăm đăm lo lắng, anh khẽ giọng:
- An Nhiên, cảm ơn cô.
An Nhiên trong lòng chỉ muốn chạy đến bên cạnh ôm chầm lấy anh khóc cho thỏa thích và nói với anh ba năm qua cô đã nhớ anh đến dường nào, nói cho anh biết tất cả câu chuyện dối trá mà những người đang đứng trước mặt anh đã dựng lên, nói với anh cô cảm thấy ấm ức như thế nào khi anh không nhớ đến cô dù chỉ là một chút. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu cảm xúc đang đè nén trong lòng khiến trái tim cô muốn nổ tung, nhưng cô không thể mở miệng tất cả chỉ vì ánh mắt e ngại của anh dành cho cô, An Nhiên vội lắc đầu:
- Không có gì đâu, anh... còn đau chỗ nào không?- An Nhiên run giọng.
- Tôi đỡ nhiều rồi- Gia Hào khẽ giọng, rồi quay sang nhìn những người đang hiện diện trong căn phòng - Mọi người có thể ra ngoài một lát không? Tôi có chuyện muốn nói với An Nhiên.
Đình Tuấn, Khôi Nguyên và Hà Minh không nói thêm lời nào lặng lẽ đứng dậy, chỉ có Thục Quyên như không đành lòng rời đi, cho đến khi Gia Hào lên tiếng nhắc lại một lần nữa thì cô mới miễn cưỡng nối gót nhóm Hà Minh đi ra ngoài.
Không khí trong căn phòng phút chốc lắng xuống, An Nhiên bước đến gần chiếc giường bệnh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ giọng:
- Anh có muốn ăn chút gì không?
Gia Hào khẽ lắc nhẹ đầu:
- Tôi không đói.
Ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt của An Nhiên:
- Chuyện đó là như thế nào?
An Nhiên vẫn chưa kịp hiểu Gia Hào đang định nói gì thì anh đã tiếp:
- Trước khi tai nạn xảy ra, những gì cô nói với tôi... chuyện đó.. chúng ta đã từng yêu nhau sao?
Dù đã rất cố gắng, nhưng Gia Hào vẫn không giấu được sự căng thẳng trong giọng nói bắt đầu khàn đục của mình.
- Anh thật sự không nhớ gì sao? Một chút cũng không sao?
Đôi mày đen nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm của Gia Hào nhìn An Nhiên mang chút hơi lạnh:
- Tôi chỉ nhớ rằng... em từng nói tất cả cảm giác của em đối với tôi chỉ là ngộ nhận.
An Nhiên sững sờ mở to đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi cô mấp máy chưa kịp reo lên vui mừng vì dường như ký ức của Gia Hào đã hồi phục thì Gia Hào đã tiếp:
- Tôi chỉ nhớ cảm giác lúc đó.... rất đau.
An Nhiên chợt rùng mình khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu nói của Gia Hào, cô run giọng:
- Gia Hào, anh... chỉ nhớ chuyện đó thôi sao? Còn chuyện sau đó?
- Sau đó chúng ta gặp lại nhau sao?- Gia Hào lắc đầu, cau mày hoài nghi.
- Đúng vậy, sau mười năm.. chúng ta đã gặp lại, anh đã nói là không quan tâm đến quá khứ đã xảy ra chuyện gì và chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, những chuyện đó anh không nhớ gì sao?
- Vậy ba năm qua.. em đã ở đâu? Lẽ nào em lại bỏ rơi tôi khi tôi hôn mê trên giường bệnh sao? Gia Hào chua chát.
An Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Không phải, khi nghe tin anh bị tai nạn, em đã cố gắng chạy đến bệnh viện, nhưng người ta nói anh đã được đưa qua Úc điều trị, em đã định qua đó tìm anh, nhưng Đình Tuấn... người đó nói anh đã không qua khỏi......- Nói đến đây, An Nhiên nức nở nghẹn ngào- Em xin lỗi, đáng ra cho dù xảy chuyện gì, em cũng nên đến để gặp anh lần cuối, nhưng em sợ... em không thể chịu đựng được...
Vì không ngăn được sự kích động muốn nói ra tất cả mọi chuyện, An Nhiên vô tình không để ý đến gương mặt đã có phần biến sắc, vầng trán và hai bên thái dương của Gia Hào đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của anh vô cùng nặng nề, đưa một tay lên đầu anh thều thào:
- Đau...
An Nhiên hốt hoảng đứng dậy:
- Anh đau ở đâu?
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, An Nhiên vội vàng run rẩy nhấn nút khẩn cấp. “Đừng cố gắng bắt anh ấy tìm lại ký ức cũ, nếu cô không muốn giết chết anh ấy thêm một lần nữa”, câu nói của Thục Quyên lại văng vẳng vang lên trong đầu An Nhiên.
Bình luận truyện