Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn
Chương 27: Mỹ nhân, ta tới cứu em đây!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Thu Tiểu Quân bị đám người Cao Bác Đạt đưa tới bãi đỗ xe ngầm gần quán bar. Chỗ này không khí rất thâm trầm, lại thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân của đoàn người, thoạt nghe có vẻ rất khủng bố.
Đến nơi, Cao Bác Đạt dừng chân, nói với Bạch Vân lão tiên sinh: "Bạch lão, lần trước tôi gặp được con yêu nữ kia chính là ở nơi này."
Lão đạo sĩ bắt đầu quan sát, sau đó lấy ra một bức ngũ hành bát quái đặt ở trên đất rồi khai triển, trong miệng niệm thầm vài câu chú ngữ, lại tiếp tục lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ có chứa máu tươi, mở ra trích một giọt vào chính giữa tấm ngũ hành bát quái.
Chỉ trong chốc lát, giọt máu kia thế nhưng lại rung chuyển.
"Yêu ma quỷ quái đang ở gần đây, các người hãy làm ít việc gì để thu hút sự chú ý của chúng nó đi." Bạch Vân đạo sĩ nhíu mày, nghiêm túc nói.
"Được." Cao Bác Đạt lập tức gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn Thu Tiểu Quân, hếch hằm về phía Hầu Tam, âm độc nói: "Phải hảo hảo "yêu thương" ả ta, nếu nữ quái vật kia còn chưa hiện thân thì không được ngừng."
hầu Tam nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn, gợi cảm của Thu Tiểu Quân, nước miếng gần như nhỏ đầy trên đất, "He he, đại ca, bọn em nhất định sẽ yêu chiều cô ta thật tốt." Hưng phấn nói xong, hắn ta dẫn đầu bước qua, chuẩn bị hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Hừ, tên này ghê tởm muốn chết, cô nào có thể chịu nổi bản mặt háo sắc của hắn, đầu uốn éo, nhanh chóng né tránh đi nụ hôn của hắn, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Đám chúng mày, tốt nhất nên thả bà ra, nếu không, bà đây cho các người đẹp mặt."
"Ha ha, mỹ nhân, tính tình của cô em đây thật đúng là mạnh mẽ nha. Anh đây rất thích." Hầu tam càng cười càng dâm đãng, hắn vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve vòng eo nhu nhược không xương của cô, "Ai da, vòng eo này sờ vào thật đúng là thoải mái nha."
Thu Tiểu Quân thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay lại bị hai tên nam nhân cường tráng sau lưng giữ chặt, vòng eo lại vớ phải tên hầu Tam đáng khinh này, trong lòng như muốn bùng nổ. Ngay khi bàn tay dơ bẩn của hắn đang chuẩn bị xé rách áo ngủ của cô, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chân trái nhấc lên, cô mạnh mẽ đá vào hạ thân của hắn.
"A a!" Hầu Tam không nghĩ đến cô sẽ ra chiêu độc như thế, bị đá, hai mắt hắn trợn to, hét lớn một tiếng rồi ngã khụy xuống đất không thể dậy nổi. Sau đó, khi hắn nhìn xuống, không ngờ đến hạ thân đã chảy đầy máy, thấm đỏ cả chiếc quần trắng của hắn.
"Hả?"
"A?"
"..."
Thấy một màn như vầy làm mọi người chung quanh mở to mắt, thật sự kinh ngạc không thôi, chỉ một nhấp như thế thôi mà lại có thể đem hầu Tam đá đến chảy máu như thế. Hai nam nhân đang giữ cánh tay cô ít nhiều cũng có chút kiêng kị, càng thêm dùng sức giữ chặt tay cô hơn.
"Mẹ nó, mày dám dùng chiêu độc như thế với người của tao?" Cao Bác Đạt nhìn qua Hầu Tam đã hôn mê, đang không rõ sống chết, tức giận mắng, "A Toàn, đem chân con chó điên này trói lại cho tao, để cho nó nếm mùi tàn nhẫn một chút."
Đám người bên cạnh đồng loạt gật đấu, lập tức lấy dây thừng từ trong xe ra, hung hăng trói Thu Tiểu Quân lại.
Trói đi trói lại, Thu Tiểu Quân cũng chẳng đem chút trói buộc cỏn con này để vào mắt, trong lòng âm thầm cân nhắc, đợi chút nữa cô sẽ dùng một chút lực banh đoạn dây thừng này ra, cho bọn họ biết thế nào là sức sức lực chân chính. Ừm, cũng vui.
Sau khi buộc chắc hai chân cô, một tên nam nhân da ngăm đen liền mạnh mẽ giáng cho cô một cái bạt tai.
Tuy không đau, nhưng Thu Tiểu Quân lại rất tức giận, "Tên khốn nạn, đừng đánh mặt tôi."
"Bốp..." Nào biết cô còn chưa dứt lời, lại bị ăn thêm cái tát nữa, đến nỗi hai bên khóe miệng đều rỉ máu ra.
Cô không nghĩ rằng sẽ nhịn nữa. Cô, thật sự bị chọc giận rồi! Nếu như bọn họ lại làm thêm việc gì quá phận nữa, thì chính mình sẽ ngay lập tức hóa thân thành nữ quỷ, đại khai sát giới. Dù sao những tên nam nhân ở đây đều là dân xã hội đen bại hoại, cho dù có giết chết cũng không bù đắp nỗi những lỗi lầm mà bọn chúng đã gây ra.
"Cô bé, dáng người em đã bốc lửa rồi, tính tình cũng nóng bỏng như thế, đem Tam ca của tụi anh đá thành tàn phế, đem nay em đừng mơ tưởng được yên thân nhé." Tên nam nhân vừa tát cô hung dữ nói, nâng tay lên, dùng sức nắm lấy cằm cô. Hắn cảm thấy khuôn mặt này thật đúng là thu hút, hạ thân cũng dần có phản ứng, hắn nở nụ cười dâm đãng rồi nhanh chóng hôn lên môi cô.
Hắn hôn, làm Thu Tiểu Quân cảm thấy thật buồn nôn, thời điểm đầu lưỡi ghê tởm của hắn chui vào miệng cô cũng là lúc giới hạn bị phá vỡ. Trong chớp lát, cô mạnh mẽ cắn xuống đầu lưỡi của hắn ta.
"A a a!"
Nam nhân thống khổ, đau dớn mà hét to, lúc hắn thảm thiết kêu lên cũng là lúc thân thể liên tục lui về phía sau, tay che lại miệng đầy máu, ngã lăn ra trên đất. Khuôn mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, đầu lưỡi bị cắt đứt, không thể nói nên lời, bập bẹ qua lại cũng chỉ là vài âm tiết đơn giản.
Bãi đỗ xe nhất thời quanh quẩn những thanh âm như địa ngục sống. Đám người xung quanh tận mắt chứng kiến bộ dạng thê thảm của Hầu Tam và nam nhân da ngăm đen, sắc mặt trắng bệch.
"Ách, trên thế giới này, có nữ nhân tàn nhẫn thế sao?" Cao Bác Đạt mặt đầy kinh ngạc, nhìn hai trợ thủ đắc lực của hắn đang ngã người trên đất, chân mày không ngừng xoắn chặt lại.
Thu Tiểu Quân vẫn tức giận như cũ, "phụt..." một tiếng phun đầu lưỡi ghê tởm kia ra. Cô liếm liếm vét máu dính ở khóe miệng, phẫn nộ nói: "Họ Cao kia, tôi có tàn nhẫn bằng ông không?"
"..."
Cao Bác Đạt nhớ tới những lúc hắn giết người, có chút nghẹn lời. Chợt móc ra súng lục bên hông, nhắm ngay chính giữa trán cô, hắn tàn nhẫn nói: "Mẹ nó, con điếm chết tiệt này, hôm nay tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục."
Nghe vậy, Thu Tiểu Quân vui vẻ nở nụ cười, "Ha ha, được a, có bản lĩnh, ông tiễn tôi đi chỉ với một viên đạn đi." Một viên đạn này, nếu bắn trực tiếp vào người cô, thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
"Ha ha, nổ súng đi, nổ đi."
Chuyện Cao Bác Đạt là người tàn nhẫn máu lạnh không phải xa lạ gì. Thấy nụ cười rạng rỡ, chói mắt của Thu Tiểu Quân, hắn híp mắt lại, lập tức bóp cò súng...
"Đùng!"
Thanh âm vang lên, viên đạn bắn ra. Nhưng sự việc kỳ quái lại thay đổi thế cục. Chỉ thấy có một bóng đen lao tới với vận tốc ánh sáng, mà viên đạn kia không bắn trúng trán của Thu Tiểu Quân, cũng không rơi trên mặt đất, mà là "đáp cánh" vào trong tay một người thần bí. Người này mặc áo đen, đầu cũng đội mũ dạ đen, mặt mang mặt nạ trắng. Người thần bí quay đầu lại, nhìn về phía Thu Tiểu Quân đang sửng sốt, "Mỹ nhân, đừng sợ, ta tới cứu em đây!"
Thu Tiểu Quân bị đám người Cao Bác Đạt đưa tới bãi đỗ xe ngầm gần quán bar. Chỗ này không khí rất thâm trầm, lại thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân của đoàn người, thoạt nghe có vẻ rất khủng bố.
Đến nơi, Cao Bác Đạt dừng chân, nói với Bạch Vân lão tiên sinh: "Bạch lão, lần trước tôi gặp được con yêu nữ kia chính là ở nơi này."
Lão đạo sĩ bắt đầu quan sát, sau đó lấy ra một bức ngũ hành bát quái đặt ở trên đất rồi khai triển, trong miệng niệm thầm vài câu chú ngữ, lại tiếp tục lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ có chứa máu tươi, mở ra trích một giọt vào chính giữa tấm ngũ hành bát quái.
Chỉ trong chốc lát, giọt máu kia thế nhưng lại rung chuyển.
"Yêu ma quỷ quái đang ở gần đây, các người hãy làm ít việc gì để thu hút sự chú ý của chúng nó đi." Bạch Vân đạo sĩ nhíu mày, nghiêm túc nói.
"Được." Cao Bác Đạt lập tức gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn Thu Tiểu Quân, hếch hằm về phía Hầu Tam, âm độc nói: "Phải hảo hảo "yêu thương" ả ta, nếu nữ quái vật kia còn chưa hiện thân thì không được ngừng."
hầu Tam nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn, gợi cảm của Thu Tiểu Quân, nước miếng gần như nhỏ đầy trên đất, "He he, đại ca, bọn em nhất định sẽ yêu chiều cô ta thật tốt." Hưng phấn nói xong, hắn ta dẫn đầu bước qua, chuẩn bị hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Hừ, tên này ghê tởm muốn chết, cô nào có thể chịu nổi bản mặt háo sắc của hắn, đầu uốn éo, nhanh chóng né tránh đi nụ hôn của hắn, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Đám chúng mày, tốt nhất nên thả bà ra, nếu không, bà đây cho các người đẹp mặt."
"Ha ha, mỹ nhân, tính tình của cô em đây thật đúng là mạnh mẽ nha. Anh đây rất thích." Hầu tam càng cười càng dâm đãng, hắn vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve vòng eo nhu nhược không xương của cô, "Ai da, vòng eo này sờ vào thật đúng là thoải mái nha."
Thu Tiểu Quân thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay lại bị hai tên nam nhân cường tráng sau lưng giữ chặt, vòng eo lại vớ phải tên hầu Tam đáng khinh này, trong lòng như muốn bùng nổ. Ngay khi bàn tay dơ bẩn của hắn đang chuẩn bị xé rách áo ngủ của cô, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chân trái nhấc lên, cô mạnh mẽ đá vào hạ thân của hắn.
"A a!" Hầu Tam không nghĩ đến cô sẽ ra chiêu độc như thế, bị đá, hai mắt hắn trợn to, hét lớn một tiếng rồi ngã khụy xuống đất không thể dậy nổi. Sau đó, khi hắn nhìn xuống, không ngờ đến hạ thân đã chảy đầy máy, thấm đỏ cả chiếc quần trắng của hắn.
"Hả?"
"A?"
"..."
Thấy một màn như vầy làm mọi người chung quanh mở to mắt, thật sự kinh ngạc không thôi, chỉ một nhấp như thế thôi mà lại có thể đem hầu Tam đá đến chảy máu như thế. Hai nam nhân đang giữ cánh tay cô ít nhiều cũng có chút kiêng kị, càng thêm dùng sức giữ chặt tay cô hơn.
"Mẹ nó, mày dám dùng chiêu độc như thế với người của tao?" Cao Bác Đạt nhìn qua Hầu Tam đã hôn mê, đang không rõ sống chết, tức giận mắng, "A Toàn, đem chân con chó điên này trói lại cho tao, để cho nó nếm mùi tàn nhẫn một chút."
Đám người bên cạnh đồng loạt gật đấu, lập tức lấy dây thừng từ trong xe ra, hung hăng trói Thu Tiểu Quân lại.
Trói đi trói lại, Thu Tiểu Quân cũng chẳng đem chút trói buộc cỏn con này để vào mắt, trong lòng âm thầm cân nhắc, đợi chút nữa cô sẽ dùng một chút lực banh đoạn dây thừng này ra, cho bọn họ biết thế nào là sức sức lực chân chính. Ừm, cũng vui.
Sau khi buộc chắc hai chân cô, một tên nam nhân da ngăm đen liền mạnh mẽ giáng cho cô một cái bạt tai.
Tuy không đau, nhưng Thu Tiểu Quân lại rất tức giận, "Tên khốn nạn, đừng đánh mặt tôi."
"Bốp..." Nào biết cô còn chưa dứt lời, lại bị ăn thêm cái tát nữa, đến nỗi hai bên khóe miệng đều rỉ máu ra.
Cô không nghĩ rằng sẽ nhịn nữa. Cô, thật sự bị chọc giận rồi! Nếu như bọn họ lại làm thêm việc gì quá phận nữa, thì chính mình sẽ ngay lập tức hóa thân thành nữ quỷ, đại khai sát giới. Dù sao những tên nam nhân ở đây đều là dân xã hội đen bại hoại, cho dù có giết chết cũng không bù đắp nỗi những lỗi lầm mà bọn chúng đã gây ra.
"Cô bé, dáng người em đã bốc lửa rồi, tính tình cũng nóng bỏng như thế, đem Tam ca của tụi anh đá thành tàn phế, đem nay em đừng mơ tưởng được yên thân nhé." Tên nam nhân vừa tát cô hung dữ nói, nâng tay lên, dùng sức nắm lấy cằm cô. Hắn cảm thấy khuôn mặt này thật đúng là thu hút, hạ thân cũng dần có phản ứng, hắn nở nụ cười dâm đãng rồi nhanh chóng hôn lên môi cô.
Hắn hôn, làm Thu Tiểu Quân cảm thấy thật buồn nôn, thời điểm đầu lưỡi ghê tởm của hắn chui vào miệng cô cũng là lúc giới hạn bị phá vỡ. Trong chớp lát, cô mạnh mẽ cắn xuống đầu lưỡi của hắn ta.
"A a a!"
Nam nhân thống khổ, đau dớn mà hét to, lúc hắn thảm thiết kêu lên cũng là lúc thân thể liên tục lui về phía sau, tay che lại miệng đầy máu, ngã lăn ra trên đất. Khuôn mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, đầu lưỡi bị cắt đứt, không thể nói nên lời, bập bẹ qua lại cũng chỉ là vài âm tiết đơn giản.
Bãi đỗ xe nhất thời quanh quẩn những thanh âm như địa ngục sống. Đám người xung quanh tận mắt chứng kiến bộ dạng thê thảm của Hầu Tam và nam nhân da ngăm đen, sắc mặt trắng bệch.
"Ách, trên thế giới này, có nữ nhân tàn nhẫn thế sao?" Cao Bác Đạt mặt đầy kinh ngạc, nhìn hai trợ thủ đắc lực của hắn đang ngã người trên đất, chân mày không ngừng xoắn chặt lại.
Thu Tiểu Quân vẫn tức giận như cũ, "phụt..." một tiếng phun đầu lưỡi ghê tởm kia ra. Cô liếm liếm vét máu dính ở khóe miệng, phẫn nộ nói: "Họ Cao kia, tôi có tàn nhẫn bằng ông không?"
"..."
Cao Bác Đạt nhớ tới những lúc hắn giết người, có chút nghẹn lời. Chợt móc ra súng lục bên hông, nhắm ngay chính giữa trán cô, hắn tàn nhẫn nói: "Mẹ nó, con điếm chết tiệt này, hôm nay tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục."
Nghe vậy, Thu Tiểu Quân vui vẻ nở nụ cười, "Ha ha, được a, có bản lĩnh, ông tiễn tôi đi chỉ với một viên đạn đi." Một viên đạn này, nếu bắn trực tiếp vào người cô, thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
"Ha ha, nổ súng đi, nổ đi."
Chuyện Cao Bác Đạt là người tàn nhẫn máu lạnh không phải xa lạ gì. Thấy nụ cười rạng rỡ, chói mắt của Thu Tiểu Quân, hắn híp mắt lại, lập tức bóp cò súng...
"Đùng!"
Thanh âm vang lên, viên đạn bắn ra. Nhưng sự việc kỳ quái lại thay đổi thế cục. Chỉ thấy có một bóng đen lao tới với vận tốc ánh sáng, mà viên đạn kia không bắn trúng trán của Thu Tiểu Quân, cũng không rơi trên mặt đất, mà là "đáp cánh" vào trong tay một người thần bí. Người này mặc áo đen, đầu cũng đội mũ dạ đen, mặt mang mặt nạ trắng. Người thần bí quay đầu lại, nhìn về phía Thu Tiểu Quân đang sửng sốt, "Mỹ nhân, đừng sợ, ta tới cứu em đây!"
Bình luận truyện