Mr Đà Điểu Của Tôi
Chương 19: Triển lãm truyện tranh ở Thượng Hải
Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch lên lớp tám.
Bài vở nhiều hơn vì phải học thêm hai môn lý và hóa. Như một người sinh ra để học hành, càng ngày Cố Minh Tịch càng học giỏi. Cậu luôn giành vị trí nhất khối trong tất cả các kỳ thi còn thành tích của Tạ Ích thì lúc lên lúc xuống, rất không ổn định.
Cuộc thi giữa kỳ hai lớp tám, Tạ Ích thi không tốt đến mức bị cô Tào gọi ra nói chuyện riêng.
Vậy mà khi về lớp Tạ Ích vẫn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn vô tư rủ mấy cậu bạn đi đánh bóng bàn. Có phần không yên tâm về cậu nên Bàng Sảnh bất giác cùng Tôn Minh Phương đi theo ra ngoài.
Khi xuống cầu thang cùng Tạ Ích, Bàng Sảnh cố tỏ vẻ thoải mái, hỏi cậu: “Tạ Ích, cô Tào gọi cậu ra nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ trách tớ thi kém quá thôi.” Cây vợt của Tạ Ích không ngừng tâng bóng, cười nói Bàng Sảnh: “Thực ra đứng thứ chín của khối là được rồi, bây giờ tranh đứng thứ nhất, thứ hai chán phèo, chỉ cần đảm bảo sang năm thi đỗ Nhất Trung là OK.”
Tuy không phải trường cấp ba trọng điểm tốt nhất của thành phố E nhưng Nhất Trung vẫn được xếp vào những ngôi trường hàng đầu. Sở dĩ Tạ Ích vẫn coi đây là mục tiêu là bởi Nhất Trung có sân vận động tiên tiến nhất trong tất cả các trường trung học trọng điểm, quan trọng hơn, sân vận động được đầu tư một bàn đánh bóng bàn chuyên nghiệp và cao cấp nhất, và cũng là nơi tổ chức giải đấu bóng bàn học sinh cấp thành phố.
Khi lý do này được chính Tạ Ích nói với Bàng Sảnh, cô đã há hốc miệng vì ngạc nhiên, thầm nghĩ Tạ Ích ngầu quá đi mất!
Nghe câu trả lời của Tạ Ích, cô nhìn cậu bằng ánh mắt bái phục, nói: “Cậu có đảm bảo sẽ đỗ Nhất Trung không?”
“Chắc là có.” Tạ Ích cười nhăn nhở, vẻ tự tin toát ra từ giọng nói.
Tạ Ích giờ đây đã cao lên rất nhiều, đúng như lời Cố Minh Tịch đã nói rằng mùa xuân là mùa để cao lên. Khung hình cơ thể cậu trở nên nở nang và cơ bắp cũng chắc chắn hơn. Tạ Ích cao ráo, ngay cả tay cũng to hơn mọi người, không còn vẻ yếu đuối trắng trẻo như hồi mới vào cấp hai, thoạt nhìn rất giống tay đàn ông trưởng thành. Có lẽ việc chơi đàn violon khiến ngón tay cậu rất đẹp, rất thon thả, và càng ưa nhìn hơn nữa khi cử động, hoàn toàn không thô ráp hay cứng ngắc như tay những cậu con trai khác.
Bàng Sảnh khẽ ngước lên nhìn cậu, có cảm giác hình như cậu ngày một đẹp ra.
Đây là tiết học tự quản. Vừa trải qua cuộc thi giữa kỳ nên không ai muốn ngồi lỳ trong lớp, mấy bàn đánh bóng bàn đông như nêm như cối, Tạ Ích phải nài nỉ rất lâu mới xin được một chân đánh, cậu xắn tay áo rồi nhanh chóng chiến đấu với đối phương.
Bên cạnh khu vực đánh bóng bàn là rào chắn, Bàng Sảnh và Tôn Minh Phương dựa lên hàng rào nói chuyện, họ hướng ánh mắt vào bàn đánh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lớp học.
Khi nói chuyện Bàng Sảnh thường lơ đãng ngước lên, nhìn về phía lớp mình theo bản năng. Bỗng nhiên cô nhìn thấy bóng người ngồi cạnh cửa sổ phía góc cuối lớp, mặt Cố Minh Tịch chỉ xuất hiện thoáng qua rồi không còn thấy đâu nữa.
“Đồ nhát gan!” Bàng Sảnh khẽ lẩm bẩm. Tôn Minh Phương liền hỏi: “Cậu nói gì vậy?”
“Không có gì.” Bàng Sảnh vội lắc đầu và chuyển sự chú ý vào Tạ Ích đang hăng hái chiến đấu trên bàn đánh bóng bàn.
Tạ Ích quả là một ngôi sao sáng. Cậu rất tập trung đánh bóng, ánh mắt chăm chú, dáng vẻ phóng khoáng không kém gì một vận động viên chuyên nghiệp. Mọi người vây lại bên bàn đánh bóng xem cậu chơi, mỗi lần đánh được một cú bóng đẹp, mọi người lại hò reo ủng hộ. Rất đông con gái ở các khối lớp khác đứng ngoài nhìn Tạ Ích rồi thì thầm nhỏ to với nhau.
Bàng Sảnh đang nhìn cậu đến bần thần thì bất ngờ bị Tôn Minh Phương hỏi: “Này Cua, Tạ Ích sẽ thi Nhất Trung, cậu tính thi trường nào?”
Dưới sự giám sát của Cố Minh Tịch, thành tích trong năm học lớp tám của Bàng Sảnh rất ổn định, cuộc thi nào cũng nằm trong top 20 của lớp. Theo thành tích truyền thống của Nguyên Phi, những ai nằm top 20 của lớp chọn đều có khả năng thi đỗ các trường cấp ba trọng điểm, vậy nên Bàng Sảnh giờ đây cũng được coi là học sinh ưu tú của lớp.
Mặc dù cô không thích học lý, hóa một chút nào vì thấy nó rất khó nhưng Cố Minh Tịch chưa bao giờ cho phép cô lơ là. Cậu biết Bàng Sảnh là một con gụ phải chạm vào thì mới động đậy, còn nếu để mặc thì cô mãi mãi chỉ là một con cua chết mà thôi.
Nhìn Tạ Ích với dáng người khỏe khoắn đang đứng cách đó không xa, Bàng Sảnh khẽ nói: “Tớ cũng muốn thi Nhất Trung, điểm đầu vào không cao lắm, dễ đỗ hơn Quảng Trình và Cửu Trung nhưng lại hơi xa.”
Tôn Minh Phương cười khúc khích, nói: “Cậu thi Nhất Trung vì Tạ Ích chứ gì?”
“Đâu có, tớ suy nghĩ theo thành tích của mình mà. Nếu Tạ Ích thi Quảng Trình, chẳng lẽ tớ cũng đâm đầu vào thi sao? Thế thì đúng là tự chui đầu vào ngõ cụt.” Bàng Sảnh cố biện bạch, sao cô có thể tự thừa nhận chút cảm tình nho nhỏ dành cho Tạ Ích của mình được?
Tôn Minh Phương che miệng cười trộm rồi hỏi: “Thế còn Cố Minh Tịch, cậu ấy sẽ thi vào Quảng Trình hay Cửu Trung?”
Bàng Sảnh giật mình.
Phải rồi, thành tích của Cố Minh Tịch không chỉ tốt mà còn rất ổn định, lần nào cũng bỏ xa người xếp thứ hai của khối rất nhiều điểm, chắc chắn cậu sẽ muốn thi vào Quảng Trình hoặc Cửu Trung – hai ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố E rồi.
Bàng Sảnh chợt nhớ lại nguyện vọng thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của mình trước kia. Hồi đó là vì bố đã giao hẹn là cô phải đỗ trường trọng điểm thì mới chuyển nhà đến nhà máy mới ở Thành Tây để tiếp tục làm hàng xóm của Cố Minh Tịch.
Nhưng nếu Cố Minh Tịch đỗ vào Quảng Trình hay Cửu Trung trong khi cô học trường khác, vậy chẳng phải hai người sẽ xa cách hay sao? Vậy giao hẹn ban đầu của hai bố con cô còn có tác dụng gì nữa?
Bàng Sảnh cúi thấp, buồn bã nói: “Tớ cũng không biết Cố Minh Tịch dự định thi trường nào, dù sao tớ cũng không thể đỗ vào những trường mà cậu ấy đủ điểm.”
“Ai bảo thế.”
Một giọng con trai trong trẻo vang lên bên tai cô, Bàng Sảnh vội ngước lên liền thấy Cố Minh Tịch đứng ở một nơi cách cô không xa.
Cậu mặc chiếc áo khóac thể thao màu xanh đen làm tôn lên làn da trắng trẻo, gương mặt hơi cau có tỏ vẻ khó chịu.
Cố Minh Tịch cũng cao lên rất nhiều, có thể coi là một trong những cậu con trai cao nhất lớp. Cậu sở hữu đôi chân dài và thẳng tắp cùng với bả vai rộng, mặc áo thể thao rất đẹp và chuẩn nhưng hai tay áo phất phơ lại trống trơn, khẽ chuyển động theo bước chân chủ nhân.
Cố Minh Tịch tới bên cạnh Bàng Sảnh, bắt chước cô dựa lên hàng rào. Bàng Sảnh lừ mắt với cậu: “Sao anh lại xuống đây?”
“Anh không được xuống à? Đây là tiết học tự quản mà.” Lúc này giọng nói Cố Minh Tịch đã không còn vẻ trẻ con, chất giọng cậu dịu dàng rõ nét, phù hợp với thái độ nhã nhặn trước nay nên rất dễ nghe.
Bàng Sảnh đã quen nhấm nhẳng với cậu, bèn chỉ lên cửa sổ gần chỗ ngồi của cậu ở phía xa xa, nói: “Vừa nãy anh còn ở kia. Em thấy anh nhưng anh lại trốn đi mất.”
“Anh không trốn, anh nhìn thấy em đang chơi dưới này nên mới xuống.” Cố Minh Tịch mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh, Bàng Sảnh buột miệng nói: “Đã bảo anh không được cười hở răng rồi mà! Con trai mà có răng khểnh trông như trẻ con ấy! Bảo anh đi nẹp răng mà anh không chịu!”
“Sao anh phải đi nẹp răng?” Cố Minh Tịch ngậm miệng lại nhìn Bàng Sảnh một lát rồi há miệng to một cách hết sức khoa trương, để lộ hai hàm răng trắng tinh, bảo: “Em xem này, anh không bị sâu răng đâu nhé!”
“Oài! Ngậm miệng lại đi! Đồ ngốc!” Bàng Sảnh khẽ đẩy một cái khiến cơ thể Cố Minh Tịch hơi giật lên, đôi mắt đang cúp bỗng mở to chan chứa ý cười.
Tôn Minh Phương chứng kiến cuộc nói chuyện của Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch từ đầu đến cuối, không kiềm chế được bèn chen ngang: “Thực ra răng khểnh của Cố Minh Tịch trông rất đáng yêu, hoàn toàn không cần đi nẹp răng.”
Cố Minh Tịch mỉm cười với cô bạn, hếch cằm đầy đắc ý, nói với Bàng Sảnh: “Xem Tôn Minh Phương tinh tường chưa kìa!”
“Biến đi.” Bàng Sảnh đẩy lưng Cố Minh Tịch, “Rốt cuộc anh xuống đây làm gì?”
“Anh xuống xem em chơi bóng, Bàng Bàng.” Cậu để mặc cô đẩy mình nghiêng nghiêng ngả ngả mà không hề nổi giận. Một lát nữa là tới lượt Bàng Sảnh, Tôn Minh Phương nhìn hai người, đúng lúc có chân đánh bóng bàn, cô liền chủ động nhập cuộc.
Bên cạnh hàng rào chỉ còn Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch, hai người im lặng một lúc rồi bất ngờ đồng thời lên tiếng.
Bàng Sảnh: “Anh...”
Cố Minh Tịch: “Em...”
Bàng Sảnh: “...”
Cố Minh Tịch: “Em nói trước đi.”
Bàng Sảnh chợt nhớ đến câu chuyện vừa nói với Tôn Minh Phương lúc nãy, bèn hỏi: “Cố Minh Tịch, năm sau anh định thi vào trường nào? Quảng Trình hay Cửu Trung?”
“Tại sao anh phải thi Quảng Trình với Cửu Trung?” Cố Minh Tịch nhìn Bàng Sảnh, hỏi: “Chẳng phải em muốn thi vào Nhất Trung sao?”
“...” Bàng Sảnh lặng im một lúc rồi gật đầu công nhận: “Vâng.”
“Anh cũng muốn thi Nhất Trung.”
Bàng Sảnh ngỡ ngàng ngước lên nhìn cậu. Cố Minh Tịch mỉm cười với cô: “Sao thế, không được à?”
“Tại sao?” Bàng Sảnh không hiểu, “Nhất Trung sao so được với Quảng Trình, rõ ràng anh đủ điểm đỗ Quảng Trình kia mà.”
“Nhưng Quảng Trình chưa chắc đã nhận anh.” Cố Minh Tịch nhún vai nhìn tay áo trống không của mình, “Cũng như hai năm trước, không phải anh cứ đủ điểm là họ sẽ nhận. Cấp ba không còn thuộc diện phổ cập giáo dục nữa, bên cạnh đó, một số học sinh lớp 11 ở Quảng Trình sẽ trở thành học sinh trao đổi được đi du học nước ngoài, còn học sinh lớp 12 sẽ có rất nhiều người được cử đi học ở những trường hàng đầu cả nước, năm nào cũng có không ít người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Nói thật, một ngôi trường cao siêu như vậy, anh cảm thấy giả sử vào đó học cũng rất là mệt.”
Bàng Sảnh hầu như không hề biết về những điều cậu nói, gì mà học sinh trao đổi được đi du học nước ngoài, gì mà những trường hàng đầu cả nước, Thanh Hoa, Bắc Đại, toàn là những chuyện cô không dám nghĩ tới. Cô ngơ ngác nhìn Cố Minh Tịch, có phần không hiểu được suy nghĩ của cậu.
Rồi Cố Minh Tịch lại khẽ nói: “Với lại nếu vào Quảng Trình chắc anh cũng không quen ai, cũng thấy chẳng có gì hay ho.”
Cậu nói rất nghiêm túc, còn Bàng Sảnh thì vô tâm vô tính hỏi: “Ồ, anh sợ đến lúc đó không ai giúp anh đi vệ sinh hả?”
Cố Minh Tịch đỏ mặt, buồn bực nói: “Bàng Sảnh!”
Bàng Sảnh cười khúc khích thành tiếng, Cố Minh Tịch tức tối đá cô một cái, dĩ nhiên cậu không dùng sức mà chỉ làm bộ thôi. Vậy mà Bàng Sảnh lại nhảy lên như một con thú nhỏ bị tấn công, những nắm đấm cứ bình bịch giáng lên người Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, anh tạo phản hả! Dám đá em kia à?!”
Cố Minh Tịch không ngăn được cô và trong thâm tâm cậu cũng không muốn ngăn, cứ để mặc cô bắt nạt mình. Cậu biết Bàng Sảnh cũng như mình, chỉ đùa chứ không dùng sức.
Đúng lúc Tạ Ích được ra sân, quay sang thấy Bàng Sảnh đang đánh Cố Minh Tịch liền mỉm cười bước tới.
Vừa đi vừa cởi áo khoác buộc vào eo, cậu mặc áo phông ngắn tay màu trắng bên trong. Cuộc đánh bóng bàn làm người cậu toát rã mồ hôi, ngực áo phông ướt đẫm, mái tóc cũng ẩm ẩm và lộn xộn. Nhìn khuôn mặt thoáng đỏ và đôi mắt sáng rực như ánh sao của cậu, Bàng Sảnh tự nhiên trở nên ngại ngùng.
“Cua, cậu lại bắt nạt Cố Minh Tịch.” Tạ Ích tới bên hai người chau mày nhìn Bàng Sảnh khiến cô dịu dàng nói: “Người ta đâu có.”
Cố Minh Tịch rất không quen với vẻ e thẹn của Bàng Sảnh, Tạ Ích thì không phản ứng gì. Cậu đã thấm mệt nên ngồi phắt lên lan can, nói: “Cua, cậu đã xuống đây một lúc rồi mà vẫn chưa vào đánh, Tôn Minh Phương đánh hai ván rồi đó.”
Bàng Sảnh không trả lời, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Minh Tịch lại nói: “Mấy ngày nay cậu ấy không tiện vận động mạnh.”
Bàng Sảnh: “!”
Tạ Ích: “...”
Sau một hồi im lặng, Bàng Sảnh xấu hổ vô cùng, thậm chí còn muốn bóp cổ Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch cũng biết điều ngậm miệng, cuối cùng người phá tan sự trầm lắng vẫn là Tạ Ích, cậu hỏi: “Đúng rồi Cua, cậu rất thích xem ‘Vua Manga(1)’ sao. Biết không, nghỉ hè năm nay triển lãm manga sẽ được tổ chức ở Thượng Hải, rất nhiều tác giả của ‘Vua Manga’ sẽ đến đó ký tặng, cậu có muốn đi xem không?”
(1) Một tạp chí mang phong cách Thượng Hải chuyên về manga và hoạt hình của Trung Quốc.
“Vua Manga” là tạp chí hàng tháng chuyên về manga mà Bàng Sảnh thích nhất. Vừa nghe cô đã kích động: “Tớ biết! Kỳ mới nhất có quảng cáo về vụ này, nhưng... Thượng Hải xa quá, bố mẹ chưa chắc đã đưa tớ đi.”
Tạ Ích nhìn cô vẻ ngạc nhiên: “Đi Thượng Hải sao phải đi cùng bố mẹ? Đi một mình cũng được mà.”
Bàng Sảnh như vừa nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, “Tự đi kiểu gì?”
“Đi tàu.” Tạ Ích lười biếng nói: “Tớ có bạn trong câu lạc bộ manga, nghỉ hè năm nay tớ sẽ cùng họ đến Thượng Hải chơi, họ còn làm Cosplay nữa, chắc sẽ có biểu diễn ở triển lãm.”
Bàng Sảnh ngơ ngác nhìn cậu, Tạ Ích nhìn Cố Minh Tịch đang đen mặt đứng cạnh, mỉm cười nói: “Hahaha, tớ sẽ không rủ cậu đi cùng đâu Cua ạ nhưng nếu cậu đi thì có thể chơi cùng bọn tớ, tớ cũng có màn Cosplay đó.”
Đúng lúc này có người đứng cạnh hàng rào gọi Tạ Ích: “Vua bóng bàn ơi! Đến lượt cậu rồi!”
Hai tay Tạ Ích chống lên lan can, nhảy xuống đầy phong cách rồi quay lại vẫy tay với Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch: “Tớ đi đánh bóng trước đây.”
Cậu cởi chiếc áo khoác buộc bên hông rồi thuận tay vứt xuống đất, sau đó cầm vợt lên, miệng huýt sáo. Lúc khởi động bên bàn đánh bóng, ánh mắt lập tức hoàn toàn chăm chú.
Tầm mắt Bàng Sảnh vẫn theo sát Tạ Ích, cô bần thần hồi lâu rồi quay sang hỏi cậu bé vẫn im lặng nãy giờ: “Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch, anh bảo bố mẹ em liệu có đồng ý cho em nghỉ hè đi Thượng Hải chơi không?”
Bài vở nhiều hơn vì phải học thêm hai môn lý và hóa. Như một người sinh ra để học hành, càng ngày Cố Minh Tịch càng học giỏi. Cậu luôn giành vị trí nhất khối trong tất cả các kỳ thi còn thành tích của Tạ Ích thì lúc lên lúc xuống, rất không ổn định.
Cuộc thi giữa kỳ hai lớp tám, Tạ Ích thi không tốt đến mức bị cô Tào gọi ra nói chuyện riêng.
Vậy mà khi về lớp Tạ Ích vẫn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn vô tư rủ mấy cậu bạn đi đánh bóng bàn. Có phần không yên tâm về cậu nên Bàng Sảnh bất giác cùng Tôn Minh Phương đi theo ra ngoài.
Khi xuống cầu thang cùng Tạ Ích, Bàng Sảnh cố tỏ vẻ thoải mái, hỏi cậu: “Tạ Ích, cô Tào gọi cậu ra nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ trách tớ thi kém quá thôi.” Cây vợt của Tạ Ích không ngừng tâng bóng, cười nói Bàng Sảnh: “Thực ra đứng thứ chín của khối là được rồi, bây giờ tranh đứng thứ nhất, thứ hai chán phèo, chỉ cần đảm bảo sang năm thi đỗ Nhất Trung là OK.”
Tuy không phải trường cấp ba trọng điểm tốt nhất của thành phố E nhưng Nhất Trung vẫn được xếp vào những ngôi trường hàng đầu. Sở dĩ Tạ Ích vẫn coi đây là mục tiêu là bởi Nhất Trung có sân vận động tiên tiến nhất trong tất cả các trường trung học trọng điểm, quan trọng hơn, sân vận động được đầu tư một bàn đánh bóng bàn chuyên nghiệp và cao cấp nhất, và cũng là nơi tổ chức giải đấu bóng bàn học sinh cấp thành phố.
Khi lý do này được chính Tạ Ích nói với Bàng Sảnh, cô đã há hốc miệng vì ngạc nhiên, thầm nghĩ Tạ Ích ngầu quá đi mất!
Nghe câu trả lời của Tạ Ích, cô nhìn cậu bằng ánh mắt bái phục, nói: “Cậu có đảm bảo sẽ đỗ Nhất Trung không?”
“Chắc là có.” Tạ Ích cười nhăn nhở, vẻ tự tin toát ra từ giọng nói.
Tạ Ích giờ đây đã cao lên rất nhiều, đúng như lời Cố Minh Tịch đã nói rằng mùa xuân là mùa để cao lên. Khung hình cơ thể cậu trở nên nở nang và cơ bắp cũng chắc chắn hơn. Tạ Ích cao ráo, ngay cả tay cũng to hơn mọi người, không còn vẻ yếu đuối trắng trẻo như hồi mới vào cấp hai, thoạt nhìn rất giống tay đàn ông trưởng thành. Có lẽ việc chơi đàn violon khiến ngón tay cậu rất đẹp, rất thon thả, và càng ưa nhìn hơn nữa khi cử động, hoàn toàn không thô ráp hay cứng ngắc như tay những cậu con trai khác.
Bàng Sảnh khẽ ngước lên nhìn cậu, có cảm giác hình như cậu ngày một đẹp ra.
Đây là tiết học tự quản. Vừa trải qua cuộc thi giữa kỳ nên không ai muốn ngồi lỳ trong lớp, mấy bàn đánh bóng bàn đông như nêm như cối, Tạ Ích phải nài nỉ rất lâu mới xin được một chân đánh, cậu xắn tay áo rồi nhanh chóng chiến đấu với đối phương.
Bên cạnh khu vực đánh bóng bàn là rào chắn, Bàng Sảnh và Tôn Minh Phương dựa lên hàng rào nói chuyện, họ hướng ánh mắt vào bàn đánh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lớp học.
Khi nói chuyện Bàng Sảnh thường lơ đãng ngước lên, nhìn về phía lớp mình theo bản năng. Bỗng nhiên cô nhìn thấy bóng người ngồi cạnh cửa sổ phía góc cuối lớp, mặt Cố Minh Tịch chỉ xuất hiện thoáng qua rồi không còn thấy đâu nữa.
“Đồ nhát gan!” Bàng Sảnh khẽ lẩm bẩm. Tôn Minh Phương liền hỏi: “Cậu nói gì vậy?”
“Không có gì.” Bàng Sảnh vội lắc đầu và chuyển sự chú ý vào Tạ Ích đang hăng hái chiến đấu trên bàn đánh bóng bàn.
Tạ Ích quả là một ngôi sao sáng. Cậu rất tập trung đánh bóng, ánh mắt chăm chú, dáng vẻ phóng khoáng không kém gì một vận động viên chuyên nghiệp. Mọi người vây lại bên bàn đánh bóng xem cậu chơi, mỗi lần đánh được một cú bóng đẹp, mọi người lại hò reo ủng hộ. Rất đông con gái ở các khối lớp khác đứng ngoài nhìn Tạ Ích rồi thì thầm nhỏ to với nhau.
Bàng Sảnh đang nhìn cậu đến bần thần thì bất ngờ bị Tôn Minh Phương hỏi: “Này Cua, Tạ Ích sẽ thi Nhất Trung, cậu tính thi trường nào?”
Dưới sự giám sát của Cố Minh Tịch, thành tích trong năm học lớp tám của Bàng Sảnh rất ổn định, cuộc thi nào cũng nằm trong top 20 của lớp. Theo thành tích truyền thống của Nguyên Phi, những ai nằm top 20 của lớp chọn đều có khả năng thi đỗ các trường cấp ba trọng điểm, vậy nên Bàng Sảnh giờ đây cũng được coi là học sinh ưu tú của lớp.
Mặc dù cô không thích học lý, hóa một chút nào vì thấy nó rất khó nhưng Cố Minh Tịch chưa bao giờ cho phép cô lơ là. Cậu biết Bàng Sảnh là một con gụ phải chạm vào thì mới động đậy, còn nếu để mặc thì cô mãi mãi chỉ là một con cua chết mà thôi.
Nhìn Tạ Ích với dáng người khỏe khoắn đang đứng cách đó không xa, Bàng Sảnh khẽ nói: “Tớ cũng muốn thi Nhất Trung, điểm đầu vào không cao lắm, dễ đỗ hơn Quảng Trình và Cửu Trung nhưng lại hơi xa.”
Tôn Minh Phương cười khúc khích, nói: “Cậu thi Nhất Trung vì Tạ Ích chứ gì?”
“Đâu có, tớ suy nghĩ theo thành tích của mình mà. Nếu Tạ Ích thi Quảng Trình, chẳng lẽ tớ cũng đâm đầu vào thi sao? Thế thì đúng là tự chui đầu vào ngõ cụt.” Bàng Sảnh cố biện bạch, sao cô có thể tự thừa nhận chút cảm tình nho nhỏ dành cho Tạ Ích của mình được?
Tôn Minh Phương che miệng cười trộm rồi hỏi: “Thế còn Cố Minh Tịch, cậu ấy sẽ thi vào Quảng Trình hay Cửu Trung?”
Bàng Sảnh giật mình.
Phải rồi, thành tích của Cố Minh Tịch không chỉ tốt mà còn rất ổn định, lần nào cũng bỏ xa người xếp thứ hai của khối rất nhiều điểm, chắc chắn cậu sẽ muốn thi vào Quảng Trình hoặc Cửu Trung – hai ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố E rồi.
Bàng Sảnh chợt nhớ lại nguyện vọng thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của mình trước kia. Hồi đó là vì bố đã giao hẹn là cô phải đỗ trường trọng điểm thì mới chuyển nhà đến nhà máy mới ở Thành Tây để tiếp tục làm hàng xóm của Cố Minh Tịch.
Nhưng nếu Cố Minh Tịch đỗ vào Quảng Trình hay Cửu Trung trong khi cô học trường khác, vậy chẳng phải hai người sẽ xa cách hay sao? Vậy giao hẹn ban đầu của hai bố con cô còn có tác dụng gì nữa?
Bàng Sảnh cúi thấp, buồn bã nói: “Tớ cũng không biết Cố Minh Tịch dự định thi trường nào, dù sao tớ cũng không thể đỗ vào những trường mà cậu ấy đủ điểm.”
“Ai bảo thế.”
Một giọng con trai trong trẻo vang lên bên tai cô, Bàng Sảnh vội ngước lên liền thấy Cố Minh Tịch đứng ở một nơi cách cô không xa.
Cậu mặc chiếc áo khóac thể thao màu xanh đen làm tôn lên làn da trắng trẻo, gương mặt hơi cau có tỏ vẻ khó chịu.
Cố Minh Tịch cũng cao lên rất nhiều, có thể coi là một trong những cậu con trai cao nhất lớp. Cậu sở hữu đôi chân dài và thẳng tắp cùng với bả vai rộng, mặc áo thể thao rất đẹp và chuẩn nhưng hai tay áo phất phơ lại trống trơn, khẽ chuyển động theo bước chân chủ nhân.
Cố Minh Tịch tới bên cạnh Bàng Sảnh, bắt chước cô dựa lên hàng rào. Bàng Sảnh lừ mắt với cậu: “Sao anh lại xuống đây?”
“Anh không được xuống à? Đây là tiết học tự quản mà.” Lúc này giọng nói Cố Minh Tịch đã không còn vẻ trẻ con, chất giọng cậu dịu dàng rõ nét, phù hợp với thái độ nhã nhặn trước nay nên rất dễ nghe.
Bàng Sảnh đã quen nhấm nhẳng với cậu, bèn chỉ lên cửa sổ gần chỗ ngồi của cậu ở phía xa xa, nói: “Vừa nãy anh còn ở kia. Em thấy anh nhưng anh lại trốn đi mất.”
“Anh không trốn, anh nhìn thấy em đang chơi dưới này nên mới xuống.” Cố Minh Tịch mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh, Bàng Sảnh buột miệng nói: “Đã bảo anh không được cười hở răng rồi mà! Con trai mà có răng khểnh trông như trẻ con ấy! Bảo anh đi nẹp răng mà anh không chịu!”
“Sao anh phải đi nẹp răng?” Cố Minh Tịch ngậm miệng lại nhìn Bàng Sảnh một lát rồi há miệng to một cách hết sức khoa trương, để lộ hai hàm răng trắng tinh, bảo: “Em xem này, anh không bị sâu răng đâu nhé!”
“Oài! Ngậm miệng lại đi! Đồ ngốc!” Bàng Sảnh khẽ đẩy một cái khiến cơ thể Cố Minh Tịch hơi giật lên, đôi mắt đang cúp bỗng mở to chan chứa ý cười.
Tôn Minh Phương chứng kiến cuộc nói chuyện của Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch từ đầu đến cuối, không kiềm chế được bèn chen ngang: “Thực ra răng khểnh của Cố Minh Tịch trông rất đáng yêu, hoàn toàn không cần đi nẹp răng.”
Cố Minh Tịch mỉm cười với cô bạn, hếch cằm đầy đắc ý, nói với Bàng Sảnh: “Xem Tôn Minh Phương tinh tường chưa kìa!”
“Biến đi.” Bàng Sảnh đẩy lưng Cố Minh Tịch, “Rốt cuộc anh xuống đây làm gì?”
“Anh xuống xem em chơi bóng, Bàng Bàng.” Cậu để mặc cô đẩy mình nghiêng nghiêng ngả ngả mà không hề nổi giận. Một lát nữa là tới lượt Bàng Sảnh, Tôn Minh Phương nhìn hai người, đúng lúc có chân đánh bóng bàn, cô liền chủ động nhập cuộc.
Bên cạnh hàng rào chỉ còn Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch, hai người im lặng một lúc rồi bất ngờ đồng thời lên tiếng.
Bàng Sảnh: “Anh...”
Cố Minh Tịch: “Em...”
Bàng Sảnh: “...”
Cố Minh Tịch: “Em nói trước đi.”
Bàng Sảnh chợt nhớ đến câu chuyện vừa nói với Tôn Minh Phương lúc nãy, bèn hỏi: “Cố Minh Tịch, năm sau anh định thi vào trường nào? Quảng Trình hay Cửu Trung?”
“Tại sao anh phải thi Quảng Trình với Cửu Trung?” Cố Minh Tịch nhìn Bàng Sảnh, hỏi: “Chẳng phải em muốn thi vào Nhất Trung sao?”
“...” Bàng Sảnh lặng im một lúc rồi gật đầu công nhận: “Vâng.”
“Anh cũng muốn thi Nhất Trung.”
Bàng Sảnh ngỡ ngàng ngước lên nhìn cậu. Cố Minh Tịch mỉm cười với cô: “Sao thế, không được à?”
“Tại sao?” Bàng Sảnh không hiểu, “Nhất Trung sao so được với Quảng Trình, rõ ràng anh đủ điểm đỗ Quảng Trình kia mà.”
“Nhưng Quảng Trình chưa chắc đã nhận anh.” Cố Minh Tịch nhún vai nhìn tay áo trống không của mình, “Cũng như hai năm trước, không phải anh cứ đủ điểm là họ sẽ nhận. Cấp ba không còn thuộc diện phổ cập giáo dục nữa, bên cạnh đó, một số học sinh lớp 11 ở Quảng Trình sẽ trở thành học sinh trao đổi được đi du học nước ngoài, còn học sinh lớp 12 sẽ có rất nhiều người được cử đi học ở những trường hàng đầu cả nước, năm nào cũng có không ít người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Nói thật, một ngôi trường cao siêu như vậy, anh cảm thấy giả sử vào đó học cũng rất là mệt.”
Bàng Sảnh hầu như không hề biết về những điều cậu nói, gì mà học sinh trao đổi được đi du học nước ngoài, gì mà những trường hàng đầu cả nước, Thanh Hoa, Bắc Đại, toàn là những chuyện cô không dám nghĩ tới. Cô ngơ ngác nhìn Cố Minh Tịch, có phần không hiểu được suy nghĩ của cậu.
Rồi Cố Minh Tịch lại khẽ nói: “Với lại nếu vào Quảng Trình chắc anh cũng không quen ai, cũng thấy chẳng có gì hay ho.”
Cậu nói rất nghiêm túc, còn Bàng Sảnh thì vô tâm vô tính hỏi: “Ồ, anh sợ đến lúc đó không ai giúp anh đi vệ sinh hả?”
Cố Minh Tịch đỏ mặt, buồn bực nói: “Bàng Sảnh!”
Bàng Sảnh cười khúc khích thành tiếng, Cố Minh Tịch tức tối đá cô một cái, dĩ nhiên cậu không dùng sức mà chỉ làm bộ thôi. Vậy mà Bàng Sảnh lại nhảy lên như một con thú nhỏ bị tấn công, những nắm đấm cứ bình bịch giáng lên người Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, anh tạo phản hả! Dám đá em kia à?!”
Cố Minh Tịch không ngăn được cô và trong thâm tâm cậu cũng không muốn ngăn, cứ để mặc cô bắt nạt mình. Cậu biết Bàng Sảnh cũng như mình, chỉ đùa chứ không dùng sức.
Đúng lúc Tạ Ích được ra sân, quay sang thấy Bàng Sảnh đang đánh Cố Minh Tịch liền mỉm cười bước tới.
Vừa đi vừa cởi áo khoác buộc vào eo, cậu mặc áo phông ngắn tay màu trắng bên trong. Cuộc đánh bóng bàn làm người cậu toát rã mồ hôi, ngực áo phông ướt đẫm, mái tóc cũng ẩm ẩm và lộn xộn. Nhìn khuôn mặt thoáng đỏ và đôi mắt sáng rực như ánh sao của cậu, Bàng Sảnh tự nhiên trở nên ngại ngùng.
“Cua, cậu lại bắt nạt Cố Minh Tịch.” Tạ Ích tới bên hai người chau mày nhìn Bàng Sảnh khiến cô dịu dàng nói: “Người ta đâu có.”
Cố Minh Tịch rất không quen với vẻ e thẹn của Bàng Sảnh, Tạ Ích thì không phản ứng gì. Cậu đã thấm mệt nên ngồi phắt lên lan can, nói: “Cua, cậu đã xuống đây một lúc rồi mà vẫn chưa vào đánh, Tôn Minh Phương đánh hai ván rồi đó.”
Bàng Sảnh không trả lời, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Minh Tịch lại nói: “Mấy ngày nay cậu ấy không tiện vận động mạnh.”
Bàng Sảnh: “!”
Tạ Ích: “...”
Sau một hồi im lặng, Bàng Sảnh xấu hổ vô cùng, thậm chí còn muốn bóp cổ Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch cũng biết điều ngậm miệng, cuối cùng người phá tan sự trầm lắng vẫn là Tạ Ích, cậu hỏi: “Đúng rồi Cua, cậu rất thích xem ‘Vua Manga(1)’ sao. Biết không, nghỉ hè năm nay triển lãm manga sẽ được tổ chức ở Thượng Hải, rất nhiều tác giả của ‘Vua Manga’ sẽ đến đó ký tặng, cậu có muốn đi xem không?”
(1) Một tạp chí mang phong cách Thượng Hải chuyên về manga và hoạt hình của Trung Quốc.
“Vua Manga” là tạp chí hàng tháng chuyên về manga mà Bàng Sảnh thích nhất. Vừa nghe cô đã kích động: “Tớ biết! Kỳ mới nhất có quảng cáo về vụ này, nhưng... Thượng Hải xa quá, bố mẹ chưa chắc đã đưa tớ đi.”
Tạ Ích nhìn cô vẻ ngạc nhiên: “Đi Thượng Hải sao phải đi cùng bố mẹ? Đi một mình cũng được mà.”
Bàng Sảnh như vừa nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, “Tự đi kiểu gì?”
“Đi tàu.” Tạ Ích lười biếng nói: “Tớ có bạn trong câu lạc bộ manga, nghỉ hè năm nay tớ sẽ cùng họ đến Thượng Hải chơi, họ còn làm Cosplay nữa, chắc sẽ có biểu diễn ở triển lãm.”
Bàng Sảnh ngơ ngác nhìn cậu, Tạ Ích nhìn Cố Minh Tịch đang đen mặt đứng cạnh, mỉm cười nói: “Hahaha, tớ sẽ không rủ cậu đi cùng đâu Cua ạ nhưng nếu cậu đi thì có thể chơi cùng bọn tớ, tớ cũng có màn Cosplay đó.”
Đúng lúc này có người đứng cạnh hàng rào gọi Tạ Ích: “Vua bóng bàn ơi! Đến lượt cậu rồi!”
Hai tay Tạ Ích chống lên lan can, nhảy xuống đầy phong cách rồi quay lại vẫy tay với Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch: “Tớ đi đánh bóng trước đây.”
Cậu cởi chiếc áo khoác buộc bên hông rồi thuận tay vứt xuống đất, sau đó cầm vợt lên, miệng huýt sáo. Lúc khởi động bên bàn đánh bóng, ánh mắt lập tức hoàn toàn chăm chú.
Tầm mắt Bàng Sảnh vẫn theo sát Tạ Ích, cô bần thần hồi lâu rồi quay sang hỏi cậu bé vẫn im lặng nãy giờ: “Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch, anh bảo bố mẹ em liệu có đồng ý cho em nghỉ hè đi Thượng Hải chơi không?”
Bình luận truyện