Mùa Đông Của Nam Chính Phim Kinh Dị
Chương 6
Tắm xong, Tiêu Trình đi lấy máy sấy sấy tóc cho Quan Lăng, Quan Lăng thì đi lấy điện thoại mình bỏ quên trong túi áo khoác.
Lúc ở trên máy bay, Quan Lăng đã đổi lại thẻ di động, đến lúc khởi động máy đi về phía giường thì cũng là lúc Tiêu Trình cầm máy sấy đi ra, thấy Quan Lăng đang khởi động máy, hắn lập tức trở nên vô cùng căng thẳng: "Anh lấy di động làm gì?"
"Anh báo bình an cho Cầm Cầm, trước có đổi thẻ, vẫn chưa liên lạc với cô ấy." Quan Lăng dừng một chút, kỳ quái nói, "Sao em lo lắng vậy?"
Vẻ mặt Tiêu Trình thay đổi mấy lần, cuối cùng tiến lên ôm Quan Lăng từ phía sau: "Anh đừng vội lên weibo hay internet... Loại người gì cũng có, anh đừng để ý bọn họ."
Quan Lăng lập tức hiểu hắn lo lắng điều gì, cười cười: "Không sao đâu, trước khi rời đi anh cũng xem qua rồi, huống hồ bây giờ còn có em ở bên, anh sẽ không quan tâm người khác nói gì nữa."
"Vậy anh... Nhớ xem ít ít thôi." Tiêu Trình hiển nhiên vẫn không yên lòng, nhưng biết không thể ngăn Quan Lăng dùng di động, sau khi do dự cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Quan Lăng quay đầu hôn hắn một cái, ôm chăn nhỏ ngồi trên ghế để Tiêu Trình sấy tóc cho anh.
Sau khi mở máy, nhãn hiệu điện thoại hiện ra trong nháy mắt, theo sau đó là mấy chục tin nhắn chưa đọc, có của Triệu Cầm Cầm, của đạo diễn Trần, có trợ lý Tưởng Niệm, mà nhiều nhất thì đương nhiên là Tiêu Trình, sau ngày anh rời đi có tới gần năm mươi cuộc điện thoại.
Chỉ nhìn những ghi chép kia, Quan Lăng cũng có thể thấy Tiêu Trình sốt ruột như thế nào, mà khi anh trở về, Tiêu Trình lại chưa từng nói một câu trách cứ.
"Quả Cam." Quan Lăng gọi một tiếng.
Hai chữ này như bị nhấn chìm trong tạp âm từ máy sấy, vậy nhưng Tiêu Trình vẫn luôn để ý tới anh vẫn nghe được, tắt máy sấy hỏi lại: "Sao vậy?"
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Quan Lăng quay người lại, nhìn Tiêu Trình rồi nghiêm túc nói, "Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không đột ngột bỏ đi như vậy nữa."
Tiêu Trình ngẩn người, lướt tay qua mái tóc ngắn đã khô một nửa của Quan Lăng: "Không sao cả, nếu như sau này em có chọc giận, khiến anh không vui, anh có thể mắng em, có thể giận em, cũng có thể ra ngoài giải sầu để bớt buồn bực đau khổ, chỉ là, vô luận thế nào cũng đều phải nhớ về em, bởi vì em vẫn ở nhà chờ anh mà."
Chóp mũi Quan Lăng lại bắt đầu chua xót, anh mau dời tầm mắt, không dám nhìn Tiêu Trình nữa, Tiêu Trình khom lưng, hôn lên trán anh một cái: "Đều đã qua rồi, sau này hai ta sẽ thật hạnh phúc."
"Được." Quan Lăng hơi nghẹn giọng đáp lại, một lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại.
Sau khi mở wechat, Quan Lăng sợ tâm tình mình tan vỡ lần thứ hai, không dám xem tin Tiêu Trình gửi, kéo xuống, trực tiếp mở trò chuyện cùng Triệu Cầm Cầm.
Triệu Cầm Cầm gửi cho anh cũng không ít tin, mới đầu là hỏi có phải việc công khai vốn đã thương lượng kỹ với Tiêu Trình rồi không, lại hỏi có phải anh không thực sự đi, qua một ngày đối phương tựa hồ thay đổi thái độ với Tiêu Trình, thay hắn nói không ít lời hay, phát hiện Quan Lăng không có phản ứng, sau đó cũng đoán được anh không lên wechat, liền bắt đầu công cuộc hỏi anh có về hay không đều đặn mỗi ngày.
Quan Lăng tiếp tục đọc từng tin, cuối cùng nhắn cho Triệu Cầm Cầm rằng mình đã về, chờ Tiêu Trình sấy xong tóc cho mình, anh lập tức hỏi: "Em... Em công khai quan hệ của bọn mình rồi à?"
"Ừ, em vốn định công khai trong ngày sinh nhật anh, vì vậy nên khoảng thời gian đó mới bận như thế." Những lời này nếu muốn nói sẽ phải dài dòng, Tiêu Trình cũng không tiếp tục, ôm lấy Quan Lăng đặt lên giường, "Việc này đợi anh ngủ dậy em sẽ chậm rãi nói cho anh, nhanh nghỉ ngơi đi."
Quan Lăng thấy tóc Tiêu Trình còn ướt, vốn định sấy giúp hắn, nhưng Tiêu Trình cự tuyệt, hắn kéo rèm cửa giục Quan Lăng ngủ trước, thấy anh nhắm mắt rồi mới cầm máy sấy ra bên ngoài sấy tóc.
Chất lượng giấc ngủ của Quan Lăng cho tới nay cũng không tính là quá tốt, coi như có tốt cũng không thể đạt tới trình độ vừa nhắm mắt đã ngủ, không biết qua bao lâu, bên giường lún xuống, anh liền nhích người về phía bên đó, rất nhanh đã được bao bọc bởi vòng tay quen thuộc ấm áp.
Tiêu Trình nhẹ giọng nói bên tai anh: "Trái Táo Nhỏ, ngủ ngon."
Quan Lăng "Ừm" một tiếng, tìm một tư thế quen thuộc, rốt cục chậm rãi ngủ thiếp đi.
- --
Hai người đều có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm cùng nhau, Quan Lăng trước lúc ngủ còn băn khoăn, muốn sau khi tỉnh thì việc đầu tiên làm là tổ chức sinh nhật cho Tiêu Trình.
Thế nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, Quan Lăng được Tiêu Trình đánh thức, chỉ cảm thấy cả đầu nặng nề, người cũng không khí lực gì, qua vài giây mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đại khái là bị ốm rồi.
Mở mắt ra, quả nhiên thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Trình, hắn cầm kẹp nhiệt độ, thấy anh tỉnh thì lập tức lo lắng nói: "Người anh nóng rần lên, 39 độ, giờ phải đến bệnh viện đa khoa."
"Uống thuốc là được rồi." Quan Lăng cũng không phải sợ đi bệnh viện, chẳng qua là cảm thấy phiền phức, thấy Tiêu Trình vẫn cau mày, anh lại rút tay ra khỏi chăn mà kéo kéo đối phương, "Đừng lo lắng."
Tiêu Trình nhét tay anh vào lại trong chăn, lại mở tủ tìm áo khoác cho anh, thở dài: "Làm sao mà không lo cho được, đều là lỗi của em, hôm qua đáng nhẽ em không nên lôi kéo anh làm bừa trong phòng tắm..."
"Đại khái là vì gần đây anh không nghỉ ngơi tốt nên mới như vậy, không phải vì em." Quan Lăng an ủi, lúc Tiêu Trình mặc quần áo cho mình anh cũng không từ chối, Tiêu Trình hiển nhiên là phải dẫn anh tới bệnh viện khám một lần mới an tâm.
Dưới sự phối hợp của Quan Lăng, Tiêu Trình rất nhanh đã mặc xong đồ cho anh, lại cùng anh đi rửa mặt một chút.
Lúc hai người đi tới phòng khách, Quan Lăng mới phát hiện Tiêu Trình đã dọn sạch tàn thuốc cùng vỏ bia rượu, cháo sáng nay còn lại cũng đã hâm nóng để trên bàn.
"Không còn sớm nữa, anh ăn trước một chút rồi mình đến bệnh viện." Hiện tại đã là chạng vạng, hai người ngủ qua bữa trưa, cũng không dám tiếp tục bỏ bữa tối, Tiêu Trình để Quan Lăng tựa trên ghế còn hắn thì cầm thìa cầm bát cho anh ăn.
Tuy Quan Lăng không có khẩu vị gì nhưng vẫn nghe theo Tiêu Trình ăn hết nửa bát cháo, còn lại nửa kia Tiêu Trình định ăn, Quang Lăng bèn ngăn lại: "Anh bị sốt đấy, như vậy có khi sẽ lây, em lấy một bát mới đi."
"Nhỡ lây cho em xong anh liền khỏe thì sao."
Quan Lăng bất đắc dĩ: "Đều là gạt người trên mạng, nếu như em cũng ốm thì lấy ai chăm sóc anh?"
Tiêu Trình lúc này mới coi như thôi, vào trong bếp lấy cháo, chờ hắn đi một lúc, Quan Lăng mới nhớ tới bánh trong tủ lạnh, mở miệng nói: "Em lấy bánh ra đi, ăn mừng sinh nhật em xong rồi đến bệnh viện."
"Anh đã thế này còn lo sinh nhật em làm gì!" Tiêu Trình có chút tức giận, nếu như Quan Lăng không thức suốt đêm làm bánh cho hắn, khả năng sẽ không mệt đến bệnh.
"Ngoan, đi lấy đi, anh làm lâu như vậy, đến bệnh viện rồi cũng không chắc bao giờ có thể về." Thấy Tiêu Trình còn muốn từ chối, Quan Lăng lại nói, "Sinh nhật anh tháng trước còn chưa được ăn bánh, coi như em không muốn ăn, cũng phải nhường anh ăn bánh sinh nhật của em chứ?"
Nhớ tới sinh nhật Quan Lăng, vẻ mặt Tiêu Trình nhất thời u ám, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nghe lời Quan Lăng, bưng bánh trong tủ lạnh ra.
Trong lúc Tiêu Trình ăn cháo, Quan Lăng lấy bộ nến còn thừa từ năm ngoái trong ngăn kéo bàn, đếm thấy còn tám cái, cắm hết lên trên bánh.
Chờ Tiêu Trình ăn xong cháo, bên ngoài trời đã tối, Quan Lăng thắp nến rồi sai Tiêu Trình đi tắt đèn, trong ánh sáng yếu ớt của nến ngồi đối diện Tiêu Trình, mỉm cười: "Sinh nhật tám tuổi của bạn nhỏ Quả Cam, sau này nhớ phải ngoan, không được nghịch ngợm gây sự."
Tiêu Trình hết sức phối hợp gật gật đầu: "Vâng, sau này đều nghe lời Quan Lăng ca ca, sẽ không chọc ca ca giận nữa,"
Quan Lăng vẫy vẫy tay với Tiêu Trình: "Lại đây ngồi bên người ca ca đi."
Tiêu Trình liền ngồi dán vào người Quan Lăng, Quan Lăng muốn hát mừng sinh nhật cho hắn, Tiêu Trình lại sợ cổ họng anh chịu không được, lấy điện thoại di động bật nhạc một lần, nhắm mắt ước nguyện.
Về sự nghiệp coi như cũng có chút thành tựu, không có chí hướng hùng vĩ gì, chỉ hy vọng mình có thể cùng Quan Lăng sống thật khỏe mạnh, bạc đầu giai lão.
Vẫn nhớ Quan Lăng đang bệnh, Tiêu Trình nhanh chóng thổi tắt nến, bật lại đèn, cắt hai miếng bánh đứa cho Quan Lăng.
Ở cùng Tiêu Trình đã nhiều năm, kỹ năng làm bánh của Quan Lăng cũng đường dày công tôi luyện, có thể so với chuyên gia làm món tráng miệng. Lúc ăn cháo Quan Lăng không có khẩu vị nhưng bây giờ vẫn ăn hết bánh.
Tiêu Trình đã sớm ăn xong phần của mình, chỉ chờ anh ăn xong liền đứng lên: "Đến bệnh viện đi."
"Được". Quan Lăng đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên dừng động tác, hắng giọng, có chút lúng túng nói: "Thẻ bảo hiểm y tế cùng bệnh án của anh hình như đều ở chỗ Triệu Cầm Cầm."
Đi thêm một chuyến lấy đồ về cũng không sao, nhưng Tiêu Trình vẫn cau mày hỏi: "Vì sao lại đều ở chỗ cô ấy?"
Lần này Quan Lăng trầm mặc rất lâu, đến độ Tiêu Trình không nhịn được muốn đặt câu hỏi lần thứ hai, anh mới thấp giọng nói: "Lúc trước anh có nằm viện, Cầm Cầm thay anh làm thủ tục xuất viện, anh quên chưa lấy lại từ chỗ cô ấy."
Lúc ở trên máy bay, Quan Lăng đã đổi lại thẻ di động, đến lúc khởi động máy đi về phía giường thì cũng là lúc Tiêu Trình cầm máy sấy đi ra, thấy Quan Lăng đang khởi động máy, hắn lập tức trở nên vô cùng căng thẳng: "Anh lấy di động làm gì?"
"Anh báo bình an cho Cầm Cầm, trước có đổi thẻ, vẫn chưa liên lạc với cô ấy." Quan Lăng dừng một chút, kỳ quái nói, "Sao em lo lắng vậy?"
Vẻ mặt Tiêu Trình thay đổi mấy lần, cuối cùng tiến lên ôm Quan Lăng từ phía sau: "Anh đừng vội lên weibo hay internet... Loại người gì cũng có, anh đừng để ý bọn họ."
Quan Lăng lập tức hiểu hắn lo lắng điều gì, cười cười: "Không sao đâu, trước khi rời đi anh cũng xem qua rồi, huống hồ bây giờ còn có em ở bên, anh sẽ không quan tâm người khác nói gì nữa."
"Vậy anh... Nhớ xem ít ít thôi." Tiêu Trình hiển nhiên vẫn không yên lòng, nhưng biết không thể ngăn Quan Lăng dùng di động, sau khi do dự cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Quan Lăng quay đầu hôn hắn một cái, ôm chăn nhỏ ngồi trên ghế để Tiêu Trình sấy tóc cho anh.
Sau khi mở máy, nhãn hiệu điện thoại hiện ra trong nháy mắt, theo sau đó là mấy chục tin nhắn chưa đọc, có của Triệu Cầm Cầm, của đạo diễn Trần, có trợ lý Tưởng Niệm, mà nhiều nhất thì đương nhiên là Tiêu Trình, sau ngày anh rời đi có tới gần năm mươi cuộc điện thoại.
Chỉ nhìn những ghi chép kia, Quan Lăng cũng có thể thấy Tiêu Trình sốt ruột như thế nào, mà khi anh trở về, Tiêu Trình lại chưa từng nói một câu trách cứ.
"Quả Cam." Quan Lăng gọi một tiếng.
Hai chữ này như bị nhấn chìm trong tạp âm từ máy sấy, vậy nhưng Tiêu Trình vẫn luôn để ý tới anh vẫn nghe được, tắt máy sấy hỏi lại: "Sao vậy?"
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Quan Lăng quay người lại, nhìn Tiêu Trình rồi nghiêm túc nói, "Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không đột ngột bỏ đi như vậy nữa."
Tiêu Trình ngẩn người, lướt tay qua mái tóc ngắn đã khô một nửa của Quan Lăng: "Không sao cả, nếu như sau này em có chọc giận, khiến anh không vui, anh có thể mắng em, có thể giận em, cũng có thể ra ngoài giải sầu để bớt buồn bực đau khổ, chỉ là, vô luận thế nào cũng đều phải nhớ về em, bởi vì em vẫn ở nhà chờ anh mà."
Chóp mũi Quan Lăng lại bắt đầu chua xót, anh mau dời tầm mắt, không dám nhìn Tiêu Trình nữa, Tiêu Trình khom lưng, hôn lên trán anh một cái: "Đều đã qua rồi, sau này hai ta sẽ thật hạnh phúc."
"Được." Quan Lăng hơi nghẹn giọng đáp lại, một lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại.
Sau khi mở wechat, Quan Lăng sợ tâm tình mình tan vỡ lần thứ hai, không dám xem tin Tiêu Trình gửi, kéo xuống, trực tiếp mở trò chuyện cùng Triệu Cầm Cầm.
Triệu Cầm Cầm gửi cho anh cũng không ít tin, mới đầu là hỏi có phải việc công khai vốn đã thương lượng kỹ với Tiêu Trình rồi không, lại hỏi có phải anh không thực sự đi, qua một ngày đối phương tựa hồ thay đổi thái độ với Tiêu Trình, thay hắn nói không ít lời hay, phát hiện Quan Lăng không có phản ứng, sau đó cũng đoán được anh không lên wechat, liền bắt đầu công cuộc hỏi anh có về hay không đều đặn mỗi ngày.
Quan Lăng tiếp tục đọc từng tin, cuối cùng nhắn cho Triệu Cầm Cầm rằng mình đã về, chờ Tiêu Trình sấy xong tóc cho mình, anh lập tức hỏi: "Em... Em công khai quan hệ của bọn mình rồi à?"
"Ừ, em vốn định công khai trong ngày sinh nhật anh, vì vậy nên khoảng thời gian đó mới bận như thế." Những lời này nếu muốn nói sẽ phải dài dòng, Tiêu Trình cũng không tiếp tục, ôm lấy Quan Lăng đặt lên giường, "Việc này đợi anh ngủ dậy em sẽ chậm rãi nói cho anh, nhanh nghỉ ngơi đi."
Quan Lăng thấy tóc Tiêu Trình còn ướt, vốn định sấy giúp hắn, nhưng Tiêu Trình cự tuyệt, hắn kéo rèm cửa giục Quan Lăng ngủ trước, thấy anh nhắm mắt rồi mới cầm máy sấy ra bên ngoài sấy tóc.
Chất lượng giấc ngủ của Quan Lăng cho tới nay cũng không tính là quá tốt, coi như có tốt cũng không thể đạt tới trình độ vừa nhắm mắt đã ngủ, không biết qua bao lâu, bên giường lún xuống, anh liền nhích người về phía bên đó, rất nhanh đã được bao bọc bởi vòng tay quen thuộc ấm áp.
Tiêu Trình nhẹ giọng nói bên tai anh: "Trái Táo Nhỏ, ngủ ngon."
Quan Lăng "Ừm" một tiếng, tìm một tư thế quen thuộc, rốt cục chậm rãi ngủ thiếp đi.
- --
Hai người đều có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm cùng nhau, Quan Lăng trước lúc ngủ còn băn khoăn, muốn sau khi tỉnh thì việc đầu tiên làm là tổ chức sinh nhật cho Tiêu Trình.
Thế nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, Quan Lăng được Tiêu Trình đánh thức, chỉ cảm thấy cả đầu nặng nề, người cũng không khí lực gì, qua vài giây mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đại khái là bị ốm rồi.
Mở mắt ra, quả nhiên thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Trình, hắn cầm kẹp nhiệt độ, thấy anh tỉnh thì lập tức lo lắng nói: "Người anh nóng rần lên, 39 độ, giờ phải đến bệnh viện đa khoa."
"Uống thuốc là được rồi." Quan Lăng cũng không phải sợ đi bệnh viện, chẳng qua là cảm thấy phiền phức, thấy Tiêu Trình vẫn cau mày, anh lại rút tay ra khỏi chăn mà kéo kéo đối phương, "Đừng lo lắng."
Tiêu Trình nhét tay anh vào lại trong chăn, lại mở tủ tìm áo khoác cho anh, thở dài: "Làm sao mà không lo cho được, đều là lỗi của em, hôm qua đáng nhẽ em không nên lôi kéo anh làm bừa trong phòng tắm..."
"Đại khái là vì gần đây anh không nghỉ ngơi tốt nên mới như vậy, không phải vì em." Quan Lăng an ủi, lúc Tiêu Trình mặc quần áo cho mình anh cũng không từ chối, Tiêu Trình hiển nhiên là phải dẫn anh tới bệnh viện khám một lần mới an tâm.
Dưới sự phối hợp của Quan Lăng, Tiêu Trình rất nhanh đã mặc xong đồ cho anh, lại cùng anh đi rửa mặt một chút.
Lúc hai người đi tới phòng khách, Quan Lăng mới phát hiện Tiêu Trình đã dọn sạch tàn thuốc cùng vỏ bia rượu, cháo sáng nay còn lại cũng đã hâm nóng để trên bàn.
"Không còn sớm nữa, anh ăn trước một chút rồi mình đến bệnh viện." Hiện tại đã là chạng vạng, hai người ngủ qua bữa trưa, cũng không dám tiếp tục bỏ bữa tối, Tiêu Trình để Quan Lăng tựa trên ghế còn hắn thì cầm thìa cầm bát cho anh ăn.
Tuy Quan Lăng không có khẩu vị gì nhưng vẫn nghe theo Tiêu Trình ăn hết nửa bát cháo, còn lại nửa kia Tiêu Trình định ăn, Quang Lăng bèn ngăn lại: "Anh bị sốt đấy, như vậy có khi sẽ lây, em lấy một bát mới đi."
"Nhỡ lây cho em xong anh liền khỏe thì sao."
Quan Lăng bất đắc dĩ: "Đều là gạt người trên mạng, nếu như em cũng ốm thì lấy ai chăm sóc anh?"
Tiêu Trình lúc này mới coi như thôi, vào trong bếp lấy cháo, chờ hắn đi một lúc, Quan Lăng mới nhớ tới bánh trong tủ lạnh, mở miệng nói: "Em lấy bánh ra đi, ăn mừng sinh nhật em xong rồi đến bệnh viện."
"Anh đã thế này còn lo sinh nhật em làm gì!" Tiêu Trình có chút tức giận, nếu như Quan Lăng không thức suốt đêm làm bánh cho hắn, khả năng sẽ không mệt đến bệnh.
"Ngoan, đi lấy đi, anh làm lâu như vậy, đến bệnh viện rồi cũng không chắc bao giờ có thể về." Thấy Tiêu Trình còn muốn từ chối, Quan Lăng lại nói, "Sinh nhật anh tháng trước còn chưa được ăn bánh, coi như em không muốn ăn, cũng phải nhường anh ăn bánh sinh nhật của em chứ?"
Nhớ tới sinh nhật Quan Lăng, vẻ mặt Tiêu Trình nhất thời u ám, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nghe lời Quan Lăng, bưng bánh trong tủ lạnh ra.
Trong lúc Tiêu Trình ăn cháo, Quan Lăng lấy bộ nến còn thừa từ năm ngoái trong ngăn kéo bàn, đếm thấy còn tám cái, cắm hết lên trên bánh.
Chờ Tiêu Trình ăn xong cháo, bên ngoài trời đã tối, Quan Lăng thắp nến rồi sai Tiêu Trình đi tắt đèn, trong ánh sáng yếu ớt của nến ngồi đối diện Tiêu Trình, mỉm cười: "Sinh nhật tám tuổi của bạn nhỏ Quả Cam, sau này nhớ phải ngoan, không được nghịch ngợm gây sự."
Tiêu Trình hết sức phối hợp gật gật đầu: "Vâng, sau này đều nghe lời Quan Lăng ca ca, sẽ không chọc ca ca giận nữa,"
Quan Lăng vẫy vẫy tay với Tiêu Trình: "Lại đây ngồi bên người ca ca đi."
Tiêu Trình liền ngồi dán vào người Quan Lăng, Quan Lăng muốn hát mừng sinh nhật cho hắn, Tiêu Trình lại sợ cổ họng anh chịu không được, lấy điện thoại di động bật nhạc một lần, nhắm mắt ước nguyện.
Về sự nghiệp coi như cũng có chút thành tựu, không có chí hướng hùng vĩ gì, chỉ hy vọng mình có thể cùng Quan Lăng sống thật khỏe mạnh, bạc đầu giai lão.
Vẫn nhớ Quan Lăng đang bệnh, Tiêu Trình nhanh chóng thổi tắt nến, bật lại đèn, cắt hai miếng bánh đứa cho Quan Lăng.
Ở cùng Tiêu Trình đã nhiều năm, kỹ năng làm bánh của Quan Lăng cũng đường dày công tôi luyện, có thể so với chuyên gia làm món tráng miệng. Lúc ăn cháo Quan Lăng không có khẩu vị nhưng bây giờ vẫn ăn hết bánh.
Tiêu Trình đã sớm ăn xong phần của mình, chỉ chờ anh ăn xong liền đứng lên: "Đến bệnh viện đi."
"Được". Quan Lăng đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên dừng động tác, hắng giọng, có chút lúng túng nói: "Thẻ bảo hiểm y tế cùng bệnh án của anh hình như đều ở chỗ Triệu Cầm Cầm."
Đi thêm một chuyến lấy đồ về cũng không sao, nhưng Tiêu Trình vẫn cau mày hỏi: "Vì sao lại đều ở chỗ cô ấy?"
Lần này Quan Lăng trầm mặc rất lâu, đến độ Tiêu Trình không nhịn được muốn đặt câu hỏi lần thứ hai, anh mới thấp giọng nói: "Lúc trước anh có nằm viện, Cầm Cầm thay anh làm thủ tục xuất viện, anh quên chưa lấy lại từ chỗ cô ấy."
Bình luận truyện