Mùa Đông Greenland
Quyển 4 - Chương 64
Sau khi dẫn Murphy vào nhà, Dan không vội hỏi chuyện mà ra hiệu cho Murphy tự rót nước, cậu định đặt Nina xuống giường trước.
Murphy không nhìn nổi động tác vụng về của cậu bèn bước tới: “Để tôi.”
Dan nhìn cô rồi lại nhìn Nina đang lim dim ngủ, nhường lại vị trí mép giường để đi pha trà.
“Đây là con gái cậu?” Murphy thu xếp cho Nina xong thì quay lại phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.
Dan đưa cho cô cốc nước: “Không. Nói chuyện chính đi, tiến sĩ, căn cứ Sao Thiên Lang có chuyện gì vậy?”
Murphy không hỏi thêm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chính xác mà nói, là August xảy ra chuyện. Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng bốn ngày trước Heath đột nhiên tìm tôi, nói họ đang bị cách ly để phục vụ công tác điều tra của tổng bộ Copenhagen. August bị cách ly hoàn toàn, Heath vẫn có thể tự do hoạt động nhưng ảnh không thể rời khỏi Copenhagen. Ảnh bảo tôi mau tìm cậu, đưa cậu trở về Copenhagen.”
Dan lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu không vội nói gì, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay vào nhau, suy tư một lúc rồi nhìn sang Murphy: “Thượng úy Heath không nói gì khác ư?”
Murphy cố nhớ lại: “Không có gì khác. Nhưng… ảnh có vẻ rất tức giận, tôi hỏi ảnh đã xảy ra chuyện gì thì ảnh chỉ nói bọn họ đang bị điều tra nội bộ, còn cụ thể là điều tra cái gì thì tôi không rõ.”
“Anh ấy bảo cô đưa tôi về Copenhagen gấp?”
“Đúng. Vì kiểm soát không lưu sau khi núi lửa phun trào nên sáng nay tôi mới mua được vé máy bay. Nếu chúng ta muốn đi…” Cô lấy di động ra xem: “Chuyến bay sớm nhất là 9 giờ sáng mai. Nhưng thời gian khởi hành chưa xác định, còn phải phụ thuộc vào thời tiết ngày mai.”
Dan lắc đầu: “Quá trễ. Cô đặt phòng khách sạn đêm nay chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu cô không ngại thì có thể nghỉ tạm ở sô pha, tôi đi gọi điện thoại. Nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta có thể rời khỏi đây trước nửa đêm.”
Murphy không nói gì, nhìn Dan cầm áo khoác đi ra ngoài.
Harvey nhận được cuộc gọi của Dan đúng lúc vừa đến quán. Buổi chiều y có việc rời khỏi thành phố, lúc này vừa kẹp di động dưới tai vừa xách đồ từ cốp xe xuống: “Alo, Dan à.”
“Harvey, trực thăng của anh có thể xin đường bay khẩn đến Copenhagen đêm nay không?”
Đột nhiên nghe thấy câu này, Harvey sửng sốt, để đồ đạc trong tay xuống, lại cầm điện thoại lên: “Chắc là được, có chuyện gì vậy?”
“Phía August xảy ra chuyện, tôi phải trở về Copenhagen gấp. Tôi vừa xem chuyến bay sớm nhất là 9 giờ sáng mai, nhưng tôi không chờ được tới lúc đó.”
Harvey có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng của cậu ở đầu dây bên kia. Không cần hỏi thêm, y nói thẳng: “Bao nhiêu người?”
“Tính cả tôi thì là hai người lớn và một trẻ em.”
“Giờ tôi sẽ gọi cho sân bay, cậu chuẩn bị hành lý đi. Xin đường bay khẩn cấp chừng nửa tiếng là được phê duyệt. Chờ điện thoại của tôi nhé.”
Hai giờ sau, ở ngoại ô Reykjavík.
Dan bế Nina xuống xe taxi, Murphy theo sát phía sau họ.
Trước mặt là một sân bay dân dụng nhỏ, lúc này một chiếc trực thăng màu xám bạc đang đậu ở giữa sân đỗ, cánh quạt đang chuyển động “xình xịch”.
Harvey mặc đồng phục phi công, nhìn thấy ba người họ thì tiến lên đón: “Đi thôi, tôi sẽ đi cùng các cậu.”
Dan hơi kinh ngạc: “Anh tự lái?”
Harvey mỉm cười, chỉ vào cabin phía sau: “Có người chuyên nghiệp hơn, tôi chỉ ngồi ghế phụ thôi. Muộn rồi, nếu có tình huống đột xuất tôi đi cùng cũng tiện xử lý.”
Nói rồi y nhìn đứa trẻ trong ngực Dan và Murphy ở phía sau, nhướng mày: “Cậu ‘dắt díu cả nhà’ à?”
Dan cười gượng: “Tình huống đặc thù, tôi nợ anh lần này.”
Harvey cười đấm vào vai cậu rồi nhảy lên máy bay trước để đón Nina.
Sau khi họ lên máy bay, vận tốc quay của cánh quạt nhanh dần, con chim sắt lượn vòng rồi bay lên trời.
Nina mặc một chiếc áo choàng mềm mại, được Murphy cẩn thận ôm vào lòng. Dan ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời bên ngoài.
“Đến Copenhagen rồi thế nào?” Murphy hỏi khẽ, ánh mắt rơi xuống cô bé trong lòng mình.
Dan xoa xoa mặt, giọng mệt mỏi: “Cũng là chuyện bất ngờ, người nhà của cô bé đều tới châu Âu rồi, tôi không thể để bé ở lại Iceland một mình. Còn thu xếp thế nào… đến đó rồi tính tiếp.”
“Nếu cậu không ngại thì cứ để cô bé ở cùng tôi một thời gian. Chắc bé mới chỉ 4, 5 tuổi. Nếu cậu theo chân Heath xử lý sự vụ thì không tiện mang theo cái đuôi nhỏ này.”
Dan bất ngờ liếc nhìn Murphy, thật lòng cảm ơn, “Vậy thì làm phiền cô, giáo sư.”
Murphy vuốt tóc mái của Nina, bất giác mỉm cười: “Không sao đâu, tôi rất thích cô bé.”
Dan chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc ra ngoài cậu chưa kịp thay quần áo, gói đồ August gửi vẫn đang nằm trong túi áo khoác.
Ngón tay cậu chầm chậm xoa bề mặt viên đá, thật ra viên “hóa thạch” giả này không được tinh xảo cho lắm, hoa văn mô phỏng vỏ sò trên hai mặt chỗ nông chỗ sâu, có thể thấy được khắc khá vội vàng.
Bề mặt vốn lạnh lẽo của viên đá bị nhiệt độ cơ thể người sưởi ấm, những ngón tay cầm lấy nó dần siết chặt, cậu dựa vào vách cabin rồi từ từ nhắm mắt.
Cùng lúc đó, Copenhagen, tòa nhà tổng bộ, dưới tầng hầm.
August hơi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ trên mái nhà. Từ khi anh bị đưa đến đây đã gần hai tuần trôi qua, ngày nào cũng có người cố định đưa anh đi ăn, quay về phòng ngủ, thời gian còn lại anh đều ngồi trong căn phòng u ám này. Trước mặt chỉ có một cái bàn, ánh đèn bàn hơi chói mắt. Thỉnh thoảng sẽ có ai đó hỏi anh vài câu, nhưng đa phần anh đều ngồi một mình với giấy bút trước mặt.
Đã giải thích hết tình hình, còn gì để viết đây? Điều gì cần nói đều đã nói cả. Anh tự cười nhạo trong lòng.
Không biết Dan đã nhận được gói hàng hay chưa…
Một nụ cười nhạt bất giác nở trên môi anh.
Trong phòng giám sát bên ngoài, một người đàn ông mặc Âu phục đang dựa vào khung cửa, một vài nhân viên ngồi trước màn hình theo dõi. Heath đứng ở bên cạnh, gương mặt đầy râu đã mấy ngày không cạo, trông vừa mệt mỏi vừa bồn chồn.
“Thượng úy Heath, tôi xin nhắc nhở thêm lần nữa, trưởng quan của ngài chỉ còn…” Người đàn ông nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chưa đầy 5 tiếng.”
Heath quay mặt đi, giọng mỉa mai: “Thôi đi thiếu tá Hodge, tôi còn biết rõ thời hạn tuyên bố hơn ngài.”
Sắc mặt Hodge sa sầm, ra hiệu cho nhân viên trước màn hình theo dõi đi ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, giọng gã lạnh đi mấy độ: “Nếu ngài đã rõ, sao không tự vào khuyên nhủ trưởng quan của mình? Kết thúc sớm cũng là để giải thoát cho mọi người.”
Heath nhào tới, túm lấy vạt áo của gã: “Đừng có mèo khóc chuột trước mặt tôi. Tôi biết thừa ý định của anh, anh tưởng kéo August xuống nước thì anh có thể ngồi lên vị trí đó ư, có thể tiếp quản Sao Thiên Lang ư? Giờ tôi sẽ nói cho anh biết, bớt mơ mộng!”
Hodg khựng lại, trên mặt dần lộ ra một nụ cười giả dối: “Ngài nói vậy thì hơi khiến tôi tổn thương đó nhé, dẫu sao tôi và August cũng cùng khóa trong trường quân đội. Tướng quân Field còn đang ở nước ngoài, trưởng quan của ngài chắc không muốn rầy rà, khiến ông cụ phải trở về xử lý chuyện này đâu đúng không?”
Heath thả gã ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh tởm: “August có thể đi tới ngày hôm nay chưa bao giờ dựa vào chiến tích quân sự của ông nội cậu ấy.”
“Thế thì chúng ta phải nhanh lên, qua 9 giờ sáng mai, nếu trưởng quan của ngài vẫn từ chối lên tiếng, cậu ta sẽ phải đối mặt với cáo buộc giết người trên tòa án quân sự. Tôi tin chắc tướng quân Field sẽ không mặc kệ tương lai của cháu trai mình.” Giọng Hodge ngọt như mật.
Heath nhìn gã một cách kinh tởm, không nói gì và bước ra khỏi phòng giám sát.
Trong phòng họp lầu ba, mấy phân đội trưởng của Sao Thiên Lang đều lo âu chờ kết quả. Heath mở cửa bước vào, Ian là người đầu tiên tiến lên: “Sao rồi?”
Heath nặng nề lắc đầu.
Ian chửi thề một tiếng: “Hodge đang cố tình bẫy August!”
Vẻ mặt Heath sa sầm: “Hắn cố tình làm lớn chuyện để quấy rầy tướng quân Field. Cuối cùng August sẽ không bị xử phạt nghiêm trọng, nhưng sẽ không thể thăng hàm trong một khoảng thời gian. Gã thì lại nhờ đó mà lập công, thuận lợi thăng hàm tiến vào tổng bộ. Một hòn đá ném trúng hai con chim, tính toán hay lắm.”
“Có phải phía cảnh sát biển tiết lộ thông tin không?” Một trung úy khác hỏi.
Không đợi Heath trả lời, Ian đã bật cười chế nhạo: “Chuyện đó vốn do họ phụ trách xử lý, không phải họ tiết lộ thì còn ai?”
“Nói thế nào thì August đúng là bốc đồng, để lại nhược điểm cho người ta.” Heath dùng súc xoa mặt.
“Lẽ nào chúng ta không thể làm gì ư? Trơ mắt đứng nhìn? Tôi nhớ lúc đó Dan cùng một đội tuần tra với August? Sao không gọi cậu ấy quay lại làm nhân chứng?”
Heath thở dài, nhớ lại hai tuần trước, vào đêm trước khi họ đến căn cứ, trong phòng làm việc của August.
Nhìn phần tài liệu bắt mắt trên bàn, y loanh quanh trong phòng như một con thú bị mắc bẫy: “Ông định cứ thế mà theo họ về tổng bộ?”
Vẻ mặt August bình tĩnh, giữa ngón tay thậm chí còn kẹp một điếu thuốc: “Ừ.”
“Ông đã cân nhắc đến hậu quả hay chưa?! Ông có biết họ định buộc tội ông tội giết người?!”
“Lũ ấy đáng chết.” Giọng August vẫn không hề dao động.
Quả thực Heath sắp phát điên với anh: “Ông nói với tôi thì có ích gì? Đám người ở tổng bộ sẽ tin ư?! Cho dù bọn săn bắt trái phép đáng chết thì hành vi của ông thực sự quá đà, August!” Y đi vòng qua chỗ điện thoại bàn: “Thôi bỏ đi, không cần phải nói nhiều với ông, tôi sẽ gọi điện cho Dan.”
Vừa nhấc ống nghe lên, điện thoại đã bị người khác thô bạo giật lại: “Không cần.”
Quả thực Heath không thể tin vào tai mình: “Không cần ư? Tôi không hiểu ông đang nghĩ gì, lúc đó Dan là đồng đội tuần tra với ông, hai người đụng độ bọn săn bắt trái phép, chỉ cần cậu ấy có thể quay lại làm chứng rằng ông chỉ tự vệ…”
“Tôi nói, không cần.” Giọng August mang theo ý cảnh báo: “Tôi biết thừa Hodge muốn gì.”
“Ông biết? Tôi thấy ông bị gã bẫy chết thì có!”
“Đừng nói với Dan.” Giọng August yếu đi nhiều, trong mắt ánh lên vẻ khẩn cầu: “Đừng kéo em ấy vào chuyện này, ông biết tại sao tôi động thủ với chúng mà, tôi không muốn nhắc lại chuyện Arthur năm đó, nhất là với Dan. Những chuyện ấy đã qua lâu rồi.”
Thấy vẻ mặt Heath hơi chùng xuống, anh nói tiếp: “Hodge chỉ muốn làm lớn chuyện. Bây giờ họ không có bằng chứng chứng minh tôi ra tay trước, cho dù tới tổng bộ thì cũng chỉ là kéo dài thời gian thẩm tra thôi.”
“August, rốt cuộc ông lo sợ điều gì?” Heath áp sát vào anh, giọng cực kỳ mệt mỏi.
August im lặng một lúc: “Heath, ông có dám kể với Murphy về mọi nhiệm vụ đã chấp hành không?”
Heath nghẹt thở: “… Tự nhiên kể cho cô ấy làm gì?”
“Vậy thì ông có thể hiểu tôi đang lo sợ điều gì. Tôi không sợ em ấy rời bỏ tôi, tôi chỉ sợ một ngày nào đó em ấy… sẽ dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, ông hiểu chứ? Chuyện đó không vẻ vang gì, tôi thừa nhận. Theo một góc độ nào đó, tôi đúng là ‘kẻ giết người’, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu hậu quả. Dan không biết nguyên nhân, em ấy vẫn nghĩ tôi chỉ phản ứng thái quá khi tự vệ. Tôi không chịu nổi nếu có một ngày em ấy nhìn tôi như nhìn một con quái vật… Ông hiểu chứ?”
…
“Nói thế nào tôi cũng không thể trơ mắt nhìn August phải tới tòa án quân sự. Tôi đã cho người đi tìm Dan. Cậu ấy trở về làm chứng thì mới có cơ hội xoay chuyển tình hình. Chúng ta hãy chờ đợi tin tức.” Giọng Heath lạnh lùng.
Murphy không nhìn nổi động tác vụng về của cậu bèn bước tới: “Để tôi.”
Dan nhìn cô rồi lại nhìn Nina đang lim dim ngủ, nhường lại vị trí mép giường để đi pha trà.
“Đây là con gái cậu?” Murphy thu xếp cho Nina xong thì quay lại phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.
Dan đưa cho cô cốc nước: “Không. Nói chuyện chính đi, tiến sĩ, căn cứ Sao Thiên Lang có chuyện gì vậy?”
Murphy không hỏi thêm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chính xác mà nói, là August xảy ra chuyện. Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng bốn ngày trước Heath đột nhiên tìm tôi, nói họ đang bị cách ly để phục vụ công tác điều tra của tổng bộ Copenhagen. August bị cách ly hoàn toàn, Heath vẫn có thể tự do hoạt động nhưng ảnh không thể rời khỏi Copenhagen. Ảnh bảo tôi mau tìm cậu, đưa cậu trở về Copenhagen.”
Dan lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu không vội nói gì, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay vào nhau, suy tư một lúc rồi nhìn sang Murphy: “Thượng úy Heath không nói gì khác ư?”
Murphy cố nhớ lại: “Không có gì khác. Nhưng… ảnh có vẻ rất tức giận, tôi hỏi ảnh đã xảy ra chuyện gì thì ảnh chỉ nói bọn họ đang bị điều tra nội bộ, còn cụ thể là điều tra cái gì thì tôi không rõ.”
“Anh ấy bảo cô đưa tôi về Copenhagen gấp?”
“Đúng. Vì kiểm soát không lưu sau khi núi lửa phun trào nên sáng nay tôi mới mua được vé máy bay. Nếu chúng ta muốn đi…” Cô lấy di động ra xem: “Chuyến bay sớm nhất là 9 giờ sáng mai. Nhưng thời gian khởi hành chưa xác định, còn phải phụ thuộc vào thời tiết ngày mai.”
Dan lắc đầu: “Quá trễ. Cô đặt phòng khách sạn đêm nay chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu cô không ngại thì có thể nghỉ tạm ở sô pha, tôi đi gọi điện thoại. Nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta có thể rời khỏi đây trước nửa đêm.”
Murphy không nói gì, nhìn Dan cầm áo khoác đi ra ngoài.
Harvey nhận được cuộc gọi của Dan đúng lúc vừa đến quán. Buổi chiều y có việc rời khỏi thành phố, lúc này vừa kẹp di động dưới tai vừa xách đồ từ cốp xe xuống: “Alo, Dan à.”
“Harvey, trực thăng của anh có thể xin đường bay khẩn đến Copenhagen đêm nay không?”
Đột nhiên nghe thấy câu này, Harvey sửng sốt, để đồ đạc trong tay xuống, lại cầm điện thoại lên: “Chắc là được, có chuyện gì vậy?”
“Phía August xảy ra chuyện, tôi phải trở về Copenhagen gấp. Tôi vừa xem chuyến bay sớm nhất là 9 giờ sáng mai, nhưng tôi không chờ được tới lúc đó.”
Harvey có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng của cậu ở đầu dây bên kia. Không cần hỏi thêm, y nói thẳng: “Bao nhiêu người?”
“Tính cả tôi thì là hai người lớn và một trẻ em.”
“Giờ tôi sẽ gọi cho sân bay, cậu chuẩn bị hành lý đi. Xin đường bay khẩn cấp chừng nửa tiếng là được phê duyệt. Chờ điện thoại của tôi nhé.”
Hai giờ sau, ở ngoại ô Reykjavík.
Dan bế Nina xuống xe taxi, Murphy theo sát phía sau họ.
Trước mặt là một sân bay dân dụng nhỏ, lúc này một chiếc trực thăng màu xám bạc đang đậu ở giữa sân đỗ, cánh quạt đang chuyển động “xình xịch”.
Harvey mặc đồng phục phi công, nhìn thấy ba người họ thì tiến lên đón: “Đi thôi, tôi sẽ đi cùng các cậu.”
Dan hơi kinh ngạc: “Anh tự lái?”
Harvey mỉm cười, chỉ vào cabin phía sau: “Có người chuyên nghiệp hơn, tôi chỉ ngồi ghế phụ thôi. Muộn rồi, nếu có tình huống đột xuất tôi đi cùng cũng tiện xử lý.”
Nói rồi y nhìn đứa trẻ trong ngực Dan và Murphy ở phía sau, nhướng mày: “Cậu ‘dắt díu cả nhà’ à?”
Dan cười gượng: “Tình huống đặc thù, tôi nợ anh lần này.”
Harvey cười đấm vào vai cậu rồi nhảy lên máy bay trước để đón Nina.
Sau khi họ lên máy bay, vận tốc quay của cánh quạt nhanh dần, con chim sắt lượn vòng rồi bay lên trời.
Nina mặc một chiếc áo choàng mềm mại, được Murphy cẩn thận ôm vào lòng. Dan ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời bên ngoài.
“Đến Copenhagen rồi thế nào?” Murphy hỏi khẽ, ánh mắt rơi xuống cô bé trong lòng mình.
Dan xoa xoa mặt, giọng mệt mỏi: “Cũng là chuyện bất ngờ, người nhà của cô bé đều tới châu Âu rồi, tôi không thể để bé ở lại Iceland một mình. Còn thu xếp thế nào… đến đó rồi tính tiếp.”
“Nếu cậu không ngại thì cứ để cô bé ở cùng tôi một thời gian. Chắc bé mới chỉ 4, 5 tuổi. Nếu cậu theo chân Heath xử lý sự vụ thì không tiện mang theo cái đuôi nhỏ này.”
Dan bất ngờ liếc nhìn Murphy, thật lòng cảm ơn, “Vậy thì làm phiền cô, giáo sư.”
Murphy vuốt tóc mái của Nina, bất giác mỉm cười: “Không sao đâu, tôi rất thích cô bé.”
Dan chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc ra ngoài cậu chưa kịp thay quần áo, gói đồ August gửi vẫn đang nằm trong túi áo khoác.
Ngón tay cậu chầm chậm xoa bề mặt viên đá, thật ra viên “hóa thạch” giả này không được tinh xảo cho lắm, hoa văn mô phỏng vỏ sò trên hai mặt chỗ nông chỗ sâu, có thể thấy được khắc khá vội vàng.
Bề mặt vốn lạnh lẽo của viên đá bị nhiệt độ cơ thể người sưởi ấm, những ngón tay cầm lấy nó dần siết chặt, cậu dựa vào vách cabin rồi từ từ nhắm mắt.
Cùng lúc đó, Copenhagen, tòa nhà tổng bộ, dưới tầng hầm.
August hơi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ trên mái nhà. Từ khi anh bị đưa đến đây đã gần hai tuần trôi qua, ngày nào cũng có người cố định đưa anh đi ăn, quay về phòng ngủ, thời gian còn lại anh đều ngồi trong căn phòng u ám này. Trước mặt chỉ có một cái bàn, ánh đèn bàn hơi chói mắt. Thỉnh thoảng sẽ có ai đó hỏi anh vài câu, nhưng đa phần anh đều ngồi một mình với giấy bút trước mặt.
Đã giải thích hết tình hình, còn gì để viết đây? Điều gì cần nói đều đã nói cả. Anh tự cười nhạo trong lòng.
Không biết Dan đã nhận được gói hàng hay chưa…
Một nụ cười nhạt bất giác nở trên môi anh.
Trong phòng giám sát bên ngoài, một người đàn ông mặc Âu phục đang dựa vào khung cửa, một vài nhân viên ngồi trước màn hình theo dõi. Heath đứng ở bên cạnh, gương mặt đầy râu đã mấy ngày không cạo, trông vừa mệt mỏi vừa bồn chồn.
“Thượng úy Heath, tôi xin nhắc nhở thêm lần nữa, trưởng quan của ngài chỉ còn…” Người đàn ông nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chưa đầy 5 tiếng.”
Heath quay mặt đi, giọng mỉa mai: “Thôi đi thiếu tá Hodge, tôi còn biết rõ thời hạn tuyên bố hơn ngài.”
Sắc mặt Hodge sa sầm, ra hiệu cho nhân viên trước màn hình theo dõi đi ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, giọng gã lạnh đi mấy độ: “Nếu ngài đã rõ, sao không tự vào khuyên nhủ trưởng quan của mình? Kết thúc sớm cũng là để giải thoát cho mọi người.”
Heath nhào tới, túm lấy vạt áo của gã: “Đừng có mèo khóc chuột trước mặt tôi. Tôi biết thừa ý định của anh, anh tưởng kéo August xuống nước thì anh có thể ngồi lên vị trí đó ư, có thể tiếp quản Sao Thiên Lang ư? Giờ tôi sẽ nói cho anh biết, bớt mơ mộng!”
Hodg khựng lại, trên mặt dần lộ ra một nụ cười giả dối: “Ngài nói vậy thì hơi khiến tôi tổn thương đó nhé, dẫu sao tôi và August cũng cùng khóa trong trường quân đội. Tướng quân Field còn đang ở nước ngoài, trưởng quan của ngài chắc không muốn rầy rà, khiến ông cụ phải trở về xử lý chuyện này đâu đúng không?”
Heath thả gã ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh tởm: “August có thể đi tới ngày hôm nay chưa bao giờ dựa vào chiến tích quân sự của ông nội cậu ấy.”
“Thế thì chúng ta phải nhanh lên, qua 9 giờ sáng mai, nếu trưởng quan của ngài vẫn từ chối lên tiếng, cậu ta sẽ phải đối mặt với cáo buộc giết người trên tòa án quân sự. Tôi tin chắc tướng quân Field sẽ không mặc kệ tương lai của cháu trai mình.” Giọng Hodge ngọt như mật.
Heath nhìn gã một cách kinh tởm, không nói gì và bước ra khỏi phòng giám sát.
Trong phòng họp lầu ba, mấy phân đội trưởng của Sao Thiên Lang đều lo âu chờ kết quả. Heath mở cửa bước vào, Ian là người đầu tiên tiến lên: “Sao rồi?”
Heath nặng nề lắc đầu.
Ian chửi thề một tiếng: “Hodge đang cố tình bẫy August!”
Vẻ mặt Heath sa sầm: “Hắn cố tình làm lớn chuyện để quấy rầy tướng quân Field. Cuối cùng August sẽ không bị xử phạt nghiêm trọng, nhưng sẽ không thể thăng hàm trong một khoảng thời gian. Gã thì lại nhờ đó mà lập công, thuận lợi thăng hàm tiến vào tổng bộ. Một hòn đá ném trúng hai con chim, tính toán hay lắm.”
“Có phải phía cảnh sát biển tiết lộ thông tin không?” Một trung úy khác hỏi.
Không đợi Heath trả lời, Ian đã bật cười chế nhạo: “Chuyện đó vốn do họ phụ trách xử lý, không phải họ tiết lộ thì còn ai?”
“Nói thế nào thì August đúng là bốc đồng, để lại nhược điểm cho người ta.” Heath dùng súc xoa mặt.
“Lẽ nào chúng ta không thể làm gì ư? Trơ mắt đứng nhìn? Tôi nhớ lúc đó Dan cùng một đội tuần tra với August? Sao không gọi cậu ấy quay lại làm nhân chứng?”
Heath thở dài, nhớ lại hai tuần trước, vào đêm trước khi họ đến căn cứ, trong phòng làm việc của August.
Nhìn phần tài liệu bắt mắt trên bàn, y loanh quanh trong phòng như một con thú bị mắc bẫy: “Ông định cứ thế mà theo họ về tổng bộ?”
Vẻ mặt August bình tĩnh, giữa ngón tay thậm chí còn kẹp một điếu thuốc: “Ừ.”
“Ông đã cân nhắc đến hậu quả hay chưa?! Ông có biết họ định buộc tội ông tội giết người?!”
“Lũ ấy đáng chết.” Giọng August vẫn không hề dao động.
Quả thực Heath sắp phát điên với anh: “Ông nói với tôi thì có ích gì? Đám người ở tổng bộ sẽ tin ư?! Cho dù bọn săn bắt trái phép đáng chết thì hành vi của ông thực sự quá đà, August!” Y đi vòng qua chỗ điện thoại bàn: “Thôi bỏ đi, không cần phải nói nhiều với ông, tôi sẽ gọi điện cho Dan.”
Vừa nhấc ống nghe lên, điện thoại đã bị người khác thô bạo giật lại: “Không cần.”
Quả thực Heath không thể tin vào tai mình: “Không cần ư? Tôi không hiểu ông đang nghĩ gì, lúc đó Dan là đồng đội tuần tra với ông, hai người đụng độ bọn săn bắt trái phép, chỉ cần cậu ấy có thể quay lại làm chứng rằng ông chỉ tự vệ…”
“Tôi nói, không cần.” Giọng August mang theo ý cảnh báo: “Tôi biết thừa Hodge muốn gì.”
“Ông biết? Tôi thấy ông bị gã bẫy chết thì có!”
“Đừng nói với Dan.” Giọng August yếu đi nhiều, trong mắt ánh lên vẻ khẩn cầu: “Đừng kéo em ấy vào chuyện này, ông biết tại sao tôi động thủ với chúng mà, tôi không muốn nhắc lại chuyện Arthur năm đó, nhất là với Dan. Những chuyện ấy đã qua lâu rồi.”
Thấy vẻ mặt Heath hơi chùng xuống, anh nói tiếp: “Hodge chỉ muốn làm lớn chuyện. Bây giờ họ không có bằng chứng chứng minh tôi ra tay trước, cho dù tới tổng bộ thì cũng chỉ là kéo dài thời gian thẩm tra thôi.”
“August, rốt cuộc ông lo sợ điều gì?” Heath áp sát vào anh, giọng cực kỳ mệt mỏi.
August im lặng một lúc: “Heath, ông có dám kể với Murphy về mọi nhiệm vụ đã chấp hành không?”
Heath nghẹt thở: “… Tự nhiên kể cho cô ấy làm gì?”
“Vậy thì ông có thể hiểu tôi đang lo sợ điều gì. Tôi không sợ em ấy rời bỏ tôi, tôi chỉ sợ một ngày nào đó em ấy… sẽ dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, ông hiểu chứ? Chuyện đó không vẻ vang gì, tôi thừa nhận. Theo một góc độ nào đó, tôi đúng là ‘kẻ giết người’, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu hậu quả. Dan không biết nguyên nhân, em ấy vẫn nghĩ tôi chỉ phản ứng thái quá khi tự vệ. Tôi không chịu nổi nếu có một ngày em ấy nhìn tôi như nhìn một con quái vật… Ông hiểu chứ?”
…
“Nói thế nào tôi cũng không thể trơ mắt nhìn August phải tới tòa án quân sự. Tôi đã cho người đi tìm Dan. Cậu ấy trở về làm chứng thì mới có cơ hội xoay chuyển tình hình. Chúng ta hãy chờ đợi tin tức.” Giọng Heath lạnh lùng.
Bình luận truyện