Chương 33
Không khí cả hội trường như đông cứng lại khi thấy Thủy Miên nằm gọn trong vòng tay Nam Cung Lãnh. Không ít người vừa định tiến lên bắt chuyện với viên minh châu của Hạ thị đã nghiến răng. Các quý phu nhân thì đang nhìn anh, âm thầm đánh giá. Người này thoạt nhìn khí độ bất phàm, cũng chẳng phải hạng tiểu tốt vô danh, bất quá nếu nhà ai có được đứa nhỏ xuất sắc như vậy thì làm sao họ một chút cũng không hề hay biết.
Hạ Vĩnh Cường nhìn con gái đang bị tên tiểu tử thối nào chiếm tiện nghi, mặt hầm hầm lửa giận, giả bộ ho vài tiếng. Thủy Miên mặt mỏng nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh, quay sang định giới thiệu anh với ba mình. Nhưng chưa để cô gái nhỏ kịp nói xong, anh ngắt lời cô, ung dung cúi chào Hạ Vĩnh Cường theo đúng lễ nghi rồi mới tự giới thiệu:
-Chào bác. Cháu tên Nam Cung Lãnh, hiện là giám đốc của công tyĐông…
Đám đông bên dưới khẽ xì xầm nghị luận. Rất ít người trong số họ từng gặp Nam Cung Lãnh, nhưng cái tên này lại thường vang như sấm bên tai. Sự tích lập nghiệp từ hai bàn tay trắng của anh thường xuyên được bọn họ mang ra để giáo dục đám con cháu trong gia tộc. Thế nên khi vừa biết thân phận thật của anh, không ít mỹ nữ có mặt tại hội trường đã bắt đầu động xuân tâm.
Không quan tâm đến đám đông, anh nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vô cùng chói mắt tiếp lời:
-Và cũng là bạn trai đương nhiệm của tiểu Miên.
Bốn từ “bạn trai đương nhiệm” vừa đến bên tai một số người đã khiến họ biến sắc. Những thiếu nữ khi nhìn Thủy Miên không khỏi thêm vài phần ghen ghét, còn đấng nam nhi cũng thấy Nam Cung Lãnh đặc biệt khó nhìn.
Nhưng biểu tình khó coi nhất có lẽ là thân phụ của Hạ đại tiểu thư. Ông nhìn Thủy Miên, cất giọng chất vấn:
-Con có bạn trai khi nào? Tại sao không cho ba hay?
Thủy Miên nhìn ba mình, ấp a ấp úng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Bộ dạng lúng túng như một con mèo nhỏ chột dạ vừa đi trộm cávềcủa cô lọt vào mắt Nam Cung Lãnh làm anh bật cười. Bàn tay to của anh nhanh chóng đan vào bàn tay nhỏ của cô, khiến cô bớt đi vài phần lo lắng. Cô hít thở thật sâu, lấy hết can đảm nói với ba mình:
-Thật ra bọn con chỉ mới tìm hiểu nhau nên chưa thông báo cho ba mẹ.
Thấy chưa, con gái bảo bối của ông lại vì một gã nam nhân mà biện hộ đó. Trong lòng Hạ Vĩnh Cường vô cùng khó chịu, cũng vì thế mà ông ta càng nhìn càng thấy người con trai đứng cạnh con gái mình vô cùng chướng mắt. Nhưng khác với những gì ông ta tưởng, cậu không tỏ vẻ gì lúng túng trước sự bực bội của ông, đôi mắt đen sâu thẳm không hề gợn sóng. Nội tâm ông chấn động. Con người này không hề đơn giản chút nào.
Nam Cung Lãnh thu mọi biểu tình của Hạ Vĩnh Cường vào đáy mắt, con ngươi đen nhánh chợt xẹt qua một tia khinh bỉ. Ông ta đã chia cách anh và Miên Miên một lần, giờ lại định tiếp tục một lần nữa ư? Rất tiếc, giờ anh không phải là Tiêu Mặc Hàn thân cô thế cô năm xưa. Hiện nay, anh hoàn toàn có khả năng bảo vệ cho đoạn tình cảm này. Thế nên, làm sao anh dễ dàng từ bỏ được!
Anh từ tốn mở miệng, giọng ung dung:
-Không thông báo cho bác và bác gái hay đúng là lỗi của cháu. Nên hôm nay, cháu đặc biệt đến đây tạ tội, đồng thời cũng hi vọng hai bác cho phép cháu và tiểu Miên chính thức kết giao.
Hạ Vĩnh Cường nhìn người thanh niên trước mắt, lại nhìn sang con gái. Trong mắt con bé, ông thấy được biết bao mong mỏi chờ đợi ông gật đầu. Nhưng trực giác cho ông biết rằng, nếu để con gái mình dính vào cậu ta thì cuộc đời con bé không thể nào bình lặng được. Là một người cha, ông chỉ muốn con mình có được một cuộc đời bình yên.
Việc ông không đáp lời khiến không ít người bên dưới nở nụ cười lạnh trong lòng, âm thầm đợi trò vui. Con mắt hồ ly của bọn họ làm sao không thấy được Hạ Vĩnh Cường có vẻ không thích Nam Cung Lãnh. Tâm tư không ít kẻ lại rục rịch. Nếu ông phản đối, thì bọn họ vẫn còn hi vọng đeo đuổi Thủy Miên.
Sau một hồi yên lặng, ông mở miệng, đưa ra một đáp án khá trung dung:
-Chuyện đó để sau đã.
Nghe được lời cha, Thủy Miên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mấy giọt mồ hôi đổ trên trán cũng theo đó lăn dài. Anh nhanh chóng thay cô lau đi, ôn nhu cười. Cô chu môi, xòe tay ra, đôi mắt trong veo nhìn anh như nói rằng “quà của bản cô nương đâu”. Anh giả bộ lắc đầu, làm như vô cùng bất đắc dĩ. Rồi một hộp quà nhỏ xinh cũng được đặt lên bàn tay cô. Anh khẽ thì thầm bên tai cô:
-Bé con, mở ra đi.
Thủy Miên nheo mắt lại, mở chiếc hộp xinh xắn ra. Một sợi dây chuyền bạch kim xinh đẹp hiện lên trước mắt cô. Sợi dây chuyền được chế tác vô cùng tỉ mỉ. Những hạt kim cương nhỏ được đính lên một cách tinh xảo, khiến cả sợi dây chuyền đều lấp lánh và bắt mắt. Mặt dây chuyền cũng vô cùng tinh tế, gồm tám hạt kim cương nhỏ và một hạt kim cương lớn hơn, đại diện cho sự vĩnh cửu.
Trong lúc cô thất thần, anh nhanh chóng đeo sợi dây chuyền lên cổ cô. Cũng thật trùng hợp là hôm nay, Thủy Miên mang không ít trang sức nhưng lại không đeo dây chuyền. Sợi dây chuyền bạch kim sang trọng, phối cùng lễ phục trắng càng khiến cô thêm xinh đẹp hơn.
Giữa một bầu không khí đầy lãng mạng như thế, Thủy Miên nhìn anh, cười đến ngọt ngào, đôi má ửng hồng, nhẹ giọng hỏi:
-Lãnh, có phải đồ thật không vậy?
Bình luận truyện