Mua Em Để Đo Giường
Chương 3: Ở nhà làm Tống phu nhân
Sáng hôm sau, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là một thân thể to lớn, cường tráng, cô cảm thấy anh lúc ngủ thật đẹp trai, anh hiền và dễ thương nha, anh như chú gấu con đang ngủ đông vậy, cô lấy tay sờ lên gương mặt tuấn tú của anh.
" Đủ chưa "
Anh đột nhiên mở mắt ra làm cô giật cả mình, chú gấu con lúc nãy đâu rồi thay vào đó là một đôi mắt sắc bén, lạnh như băng.
" Tôi...tôi...t "
Cô cúi đầu xuống, kéo khăn che ngực.
" Cô muốn tiền đúng không "
Nghe đến tiền cô liền ngước mặt lên, không phải cô ham tiền mà là cô đang rất cần tiền.
" Sao anh biết "
Ánh mắt của cô như đang rất mong nghe được câu trả lời từ anh.
" Chả có một con kỹ nữ nào không ham tiền cả "
Cô nghe nhầm sao, anh gọi cô là kỹ nữ.... Phải rồi cô không là kỹ nữ thì là gì.
Anh cầm 1 xấp tiền chọi vào mặt cô, xấo tiền rơi ra từng tờ rơi xuống.
" Khoan đã "
Anh đang mở cửa định đi vào phòng tắm thì bị câu nói của cô làm cho chân anh không nhấc lên nổi.
" Tôi nói anh biết, tôi chỉ mới 17 tuổi thôi, tôi sẽ đi kiện anh vì tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên "
Cô vừa nói vừa quấu cái chăn.
" Em dám sao, luật pháp luôn đứng về phía tôi, bọn họ phải sợ ngược lại tôi nữa đó, hơn nữa em mà dám đi kiện tôi sẽ lấy tiền lại đó "
Anh bước vào phòng tắm, để lại cô đang ngây người, luật pháp phải sợ ngược lại cô sao, anh sẽ lấy lại tiền sao, không được cô không để anh lấy lại tiền đâu, cô phải lấy tiền để cứu bà cô.
Cô bỏ tắm chăn ra, lại một lần nữa thân thể xinh đẹp, không manh vải che chắn của cô hiện ra, cô bước xuống giường nhặt từng tờ tiền.
Cô nhặt gần xong thù anh bước ra từ phòng tắm, anh nhìn cô rồi anh nhếch mép một cái.
" Tôi quên, nói cho em biết 17 tuổi là cái gì chứ, 1 cô bé 15 tuổi cũng từng bò lên giường của tôi đó "
Anh tặng cho cô một câu kinh thiêng động địa, 15 tuổi sao, cô bé đang tuổi ăn, tuổi lớn mà anh củng không tha.
Cô bỏ suy nghĩ đó qua một bên, sau khi nhặt hết tiền cô leo lên giường ngồi đếm, cô không tin, cô nghĩ là mình đếm sai chứ, chỉ một đêm mà cô đã có được 3 triệu rồi sao.
Người giàu họ lãng phí như vậy sao, 3 triệu cô kiếm mấy năm củng không đủ vậy mà anh tiêu nó trong một ngày sao.
Nhưng mà vẫn chưa đủ tiền để chữa trị cho bà của cô, cô còn thiếu tận 2 triệu, làm sao đây, hay là cô mượn anh, không được số tiền lớn vậy anh sẽ không cho cô mượn đâu.
Thôi bệnh viện xem bà sao đã, chuyện tiền sẽ tính sau, đêm qua cô không đế chắc bà sẽ lo lắm.
Cô tìm một tờ giấy, cẩn thận, bỏ tiền vào tờ giấy rồi gói lại sau đó cô mặc đồ, chạy ra khỏi nhà.
Căn nhà của anh to quá, nó như lâu đài vậy cô tìm mãi mà không thấy lối ra, cô bị lạc rồi.
Hình như cô thấy người nào đó, đó là dì Hà, là người nấu nướng ở nhà của anh, củng là người chăm sóc anh từ nhỏ đến bây giờ, dì có 2 người con gái, họ đều làm giúp việc của nhà này, con gái lớn của dì bị dụ dỗ, cô có con nhưng chưa có chồng còn con gái nhỏ của dì là chúa nhiều chuyện nhưng cả gia đình dì ai củng tốt bụng hết.
" Dì ơi "
Cô chạy đến chỗ dì Hà.
" Cô là ai vậy? "
Dì chưa từng thấy cô gái này bao giờ....cô ấy xinh đẹp, ăn mặc sexy như vậy chắc là người ông chủ đưa về rồi.
Cô không biết trả lời như thế nào, cô là gì trong cái nhà này, chẳng lẽ cô nói cô kà kỹ nữ sao.
" À, ông chủ đưa cô về đây đúng không "
" Vâng "
Cô gật đầu.
" Nhà to quá, con đi 1 hồi thì bị lạc, dì có thể chỉ giúp con đường nào để ra cổng không "
Cô thật lễ phép làm dì có cảm tình ngay lần đầu gặp cô.
" Cô đi theo tôi "
Dì đi trước, cô đi theo sau.
" Cảm ơn dì, con đi đây "
Cô chào dì rồi vắt chân lên cổ chạy khỏi căn nhà khiến cô cả đời không quên.
Ra đến cổng cô không biết đi hướng nào, làm sao bây giờ, a là bên phải cô chạy qua bên phải, chạy một hồi thì cô bị té tại đôi giày cô đang mang quá cao, không được, cô không thể mặc đồ như thế này đến gặp bà cô được.
Cô chạy đến một cửa hàng bán quần áo cô mua một cái áo thun, một cái quần jean dài và một đôi giày bata.
Cô nào ngờ những hành động nãy giờ của cô đều bị thu vào tầm mắt của anh.
Anh là vậy đó, anh không bao giờ quan tâm người khác ra mặt, củng chính vì thế mà anh đã từng đánh mất người con gái anh yêu.
----------------------------------------------------
8 năm trước.
" Nhật Vy, anh có 2 vé xem phim em đi xem với anh được không "
Tuấn Khanh cần 2 vé xem phim đưa cho Nhật Vy.
Ở đằng xa có một chàng trai vò nát 2 chiếc vé xem phim đang cầm trên tay, không ai khác đó là anh.
_______________________________
" Nhật Vy anh mua nước cho em nè "
Tuấn Khanh đặt ly nước lên bàn cho Nhật Vy.
Anh chỉ biết ngồi nhìn, anh không thể làm gì hết.
__________________________________
14 tháng 2
" Nhật Vy em làm bạn gái anh nha "
Tuấn Khanh quỳ gối, 1 tay cầm bó hoa, 1 tay cầm chiếc nhẫn, đưa lên trước mặt Nhật Vy.
Nhật Vy mỉm cười, cô nhìn ra cửa hình như có ai đó đang nhìn cô, là anh, anh đang cần trên tay một bông hoa, anh nhút nhát khônv dám bày tỏ và......anh đã đánh mất Nhật Vy.
Nhật Vy tười cười nhìn Tuấn Khanh.
" Em đồng ý "
------------------------------------------------------
Hiện tại
Xe anh dừng trước cổng bệnh viện, cô cần tiền, anh biết do cô quản lí nói với anh nhưng cần tiền để làm gì thì anh không biết.
Anh xuống xe đi theo cô vào bệnh viện, anh thấy cô bước vào một phòng bệnh rất đông người.
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, cánh cử có một tấm kính trong suốt hình vuông nên anh rất dễ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô ngồi xuống ghế nắm tay bà.
" Bà ơi bà, cháu vào thăm bà nè "
Cô mỉm cười, bà mở mắt.
" Cháu đi đâu sao tối qua không vào với bà "
Bà mỉm cười xoa đầu cô.
" À cháu... "
" Y Y "
Dì Lam mở cửa bước vào, dì nhìn thấy có người đàn ông đứng ở ngoài nhìn vào, anh ta là ai mà đẹp trai vậy, dù Lam bước đến làm anh giật mình.
" Dì "
Cô đứng dậy nhìn dì Lam.
" Cái cậu đẹp trai đứng ngoài cửa là bạn con sao, dì thấy cậu ấy cứ đứng ngoài đó nhìn con hoài "
Dì Lam chỉ ra cửa.
" Con làm gì có bạn "
Cô nhìn ra cửa theo hướng dì Lam chỉ, anh né qua một bên để cô không nhìn thấy mình, làm cô không nhìn thấy anh.
" Con có nhìn thấy ai đâu, dì đến thì tốt rồi, dì ở đây với bà nha, con đi gặp bác sĩ
" Ừm "
Cô bước được 2 bước thì bà cô nắm tay của cô.
" Con chưa trả lời bà mà "
" Một chút con sẽ trả lời bà, con đi gặp bác sĩ đã "
Cô dùng tay còn lại đặt lên tay của bà cô.
" Con đi đi "
Dì Lam nhìn cô, cô gật đầu rồi đi ra ngoài.
Anh thấy cô đang đi ra thì ngồi xuống ghế, anh thấy tờ báo đang đặt trên ghế thì cầm lên giả bộ đọc.
Cô củng không để ý, cô đi gặp bác sĩ ở phòng làm việc của ông.
" Bác sĩ "
Cô gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
" Cô ngồi đi "
Ông đưa tay ra, ý mời cô ngồi xuống.
" Tôi có tiền rồi nhưng chỉ có 3 triệu, bác sĩ có thể làm xạ trị cho bà tôi không, tôi sẽ cố gắng trả hết tiền mà, tôi hứa là tôi sẽ trả mà "
Ông bác sĩ lắc đầu.
" Khi nào đủ tiền thì đến tìm tôi, dựa vào gia cảnh của cô, 10 năm sau cô củng chưa trả hết "
Ông bác sĩ cầm cây bút thả lên bàn.
" Tôi hứa sẽ trả đủ mà, ông làm ơn đi "
Cô chấp tay quỳ xuống trước mặt ông băc sĩ.
Ông bác sĩ tức giận đẩy cô.
Tất nhiên những cảnh nảy giờ đều bị thu vào tầm mắt của anh.
" Bác sĩ Âu "
Anh mở cửa bước vào, cả 2 người ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.
" A.. Tống lão đại "
Ông hoảng sợ nhưng vẫn giả bộ tươi cười.
" Chưa đến ngày trả tiền mà anh đến tìm tôi, anh không khỏe chỗ nào sao "
Ông bác sũ mặc cô đi lại chỗ anh.
Nãy giờ cô ngây người, Tống tổng, Tống lão đại, là cùng một người sao.
" Tôi muốn ông chữa trị cho bà của cô gái này "
Câu nói của anh đập tan suy nghĩ của cô, anh đang giúp cô sao.
" Nhưng... "
Ông bác sĩ quay lại nhìn cô.
" Ông thấy phiền sao "
Anh nhướng mắt nhìn ông bác sĩ.
" Không, không, không phiền nhưng mà cô ta chưa trả hết tiền "
Nghe câu trả lời của ông bác sĩ thì anh nhếch mép.
" Tôi sẽ trả "
Anh nhìn cô.
" Tôi...tôi sẽ đi ngay "
Ông bác sĩ chạy ra khỏi phòng.
Anh đi lại đỡ cô đứng lên.
" Sao anh lại giúp tôi "
Anh mắt của anh lúc nhìn ông bác sĩ thật làm cho người khác hoảng sợ mà.
" Tôi không giúp em mà tôi giúp cho bà của em "
Anh ghé sát vào tai cô.
" Anh...anh muốn tôi làm gì? "
Cô ngây thơ nhìn anh.
" Trở lại nhà tôi và ngoan ngoãn làm Tống phu nhân "
" Đủ chưa "
Anh đột nhiên mở mắt ra làm cô giật cả mình, chú gấu con lúc nãy đâu rồi thay vào đó là một đôi mắt sắc bén, lạnh như băng.
" Tôi...tôi...t "
Cô cúi đầu xuống, kéo khăn che ngực.
" Cô muốn tiền đúng không "
Nghe đến tiền cô liền ngước mặt lên, không phải cô ham tiền mà là cô đang rất cần tiền.
" Sao anh biết "
Ánh mắt của cô như đang rất mong nghe được câu trả lời từ anh.
" Chả có một con kỹ nữ nào không ham tiền cả "
Cô nghe nhầm sao, anh gọi cô là kỹ nữ.... Phải rồi cô không là kỹ nữ thì là gì.
Anh cầm 1 xấp tiền chọi vào mặt cô, xấo tiền rơi ra từng tờ rơi xuống.
" Khoan đã "
Anh đang mở cửa định đi vào phòng tắm thì bị câu nói của cô làm cho chân anh không nhấc lên nổi.
" Tôi nói anh biết, tôi chỉ mới 17 tuổi thôi, tôi sẽ đi kiện anh vì tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên "
Cô vừa nói vừa quấu cái chăn.
" Em dám sao, luật pháp luôn đứng về phía tôi, bọn họ phải sợ ngược lại tôi nữa đó, hơn nữa em mà dám đi kiện tôi sẽ lấy tiền lại đó "
Anh bước vào phòng tắm, để lại cô đang ngây người, luật pháp phải sợ ngược lại cô sao, anh sẽ lấy lại tiền sao, không được cô không để anh lấy lại tiền đâu, cô phải lấy tiền để cứu bà cô.
Cô bỏ tắm chăn ra, lại một lần nữa thân thể xinh đẹp, không manh vải che chắn của cô hiện ra, cô bước xuống giường nhặt từng tờ tiền.
Cô nhặt gần xong thù anh bước ra từ phòng tắm, anh nhìn cô rồi anh nhếch mép một cái.
" Tôi quên, nói cho em biết 17 tuổi là cái gì chứ, 1 cô bé 15 tuổi cũng từng bò lên giường của tôi đó "
Anh tặng cho cô một câu kinh thiêng động địa, 15 tuổi sao, cô bé đang tuổi ăn, tuổi lớn mà anh củng không tha.
Cô bỏ suy nghĩ đó qua một bên, sau khi nhặt hết tiền cô leo lên giường ngồi đếm, cô không tin, cô nghĩ là mình đếm sai chứ, chỉ một đêm mà cô đã có được 3 triệu rồi sao.
Người giàu họ lãng phí như vậy sao, 3 triệu cô kiếm mấy năm củng không đủ vậy mà anh tiêu nó trong một ngày sao.
Nhưng mà vẫn chưa đủ tiền để chữa trị cho bà của cô, cô còn thiếu tận 2 triệu, làm sao đây, hay là cô mượn anh, không được số tiền lớn vậy anh sẽ không cho cô mượn đâu.
Thôi bệnh viện xem bà sao đã, chuyện tiền sẽ tính sau, đêm qua cô không đế chắc bà sẽ lo lắm.
Cô tìm một tờ giấy, cẩn thận, bỏ tiền vào tờ giấy rồi gói lại sau đó cô mặc đồ, chạy ra khỏi nhà.
Căn nhà của anh to quá, nó như lâu đài vậy cô tìm mãi mà không thấy lối ra, cô bị lạc rồi.
Hình như cô thấy người nào đó, đó là dì Hà, là người nấu nướng ở nhà của anh, củng là người chăm sóc anh từ nhỏ đến bây giờ, dì có 2 người con gái, họ đều làm giúp việc của nhà này, con gái lớn của dì bị dụ dỗ, cô có con nhưng chưa có chồng còn con gái nhỏ của dì là chúa nhiều chuyện nhưng cả gia đình dì ai củng tốt bụng hết.
" Dì ơi "
Cô chạy đến chỗ dì Hà.
" Cô là ai vậy? "
Dì chưa từng thấy cô gái này bao giờ....cô ấy xinh đẹp, ăn mặc sexy như vậy chắc là người ông chủ đưa về rồi.
Cô không biết trả lời như thế nào, cô là gì trong cái nhà này, chẳng lẽ cô nói cô kà kỹ nữ sao.
" À, ông chủ đưa cô về đây đúng không "
" Vâng "
Cô gật đầu.
" Nhà to quá, con đi 1 hồi thì bị lạc, dì có thể chỉ giúp con đường nào để ra cổng không "
Cô thật lễ phép làm dì có cảm tình ngay lần đầu gặp cô.
" Cô đi theo tôi "
Dì đi trước, cô đi theo sau.
" Cảm ơn dì, con đi đây "
Cô chào dì rồi vắt chân lên cổ chạy khỏi căn nhà khiến cô cả đời không quên.
Ra đến cổng cô không biết đi hướng nào, làm sao bây giờ, a là bên phải cô chạy qua bên phải, chạy một hồi thì cô bị té tại đôi giày cô đang mang quá cao, không được, cô không thể mặc đồ như thế này đến gặp bà cô được.
Cô chạy đến một cửa hàng bán quần áo cô mua một cái áo thun, một cái quần jean dài và một đôi giày bata.
Cô nào ngờ những hành động nãy giờ của cô đều bị thu vào tầm mắt của anh.
Anh là vậy đó, anh không bao giờ quan tâm người khác ra mặt, củng chính vì thế mà anh đã từng đánh mất người con gái anh yêu.
----------------------------------------------------
8 năm trước.
" Nhật Vy, anh có 2 vé xem phim em đi xem với anh được không "
Tuấn Khanh cần 2 vé xem phim đưa cho Nhật Vy.
Ở đằng xa có một chàng trai vò nát 2 chiếc vé xem phim đang cầm trên tay, không ai khác đó là anh.
_______________________________
" Nhật Vy anh mua nước cho em nè "
Tuấn Khanh đặt ly nước lên bàn cho Nhật Vy.
Anh chỉ biết ngồi nhìn, anh không thể làm gì hết.
__________________________________
14 tháng 2
" Nhật Vy em làm bạn gái anh nha "
Tuấn Khanh quỳ gối, 1 tay cầm bó hoa, 1 tay cầm chiếc nhẫn, đưa lên trước mặt Nhật Vy.
Nhật Vy mỉm cười, cô nhìn ra cửa hình như có ai đó đang nhìn cô, là anh, anh đang cần trên tay một bông hoa, anh nhút nhát khônv dám bày tỏ và......anh đã đánh mất Nhật Vy.
Nhật Vy tười cười nhìn Tuấn Khanh.
" Em đồng ý "
------------------------------------------------------
Hiện tại
Xe anh dừng trước cổng bệnh viện, cô cần tiền, anh biết do cô quản lí nói với anh nhưng cần tiền để làm gì thì anh không biết.
Anh xuống xe đi theo cô vào bệnh viện, anh thấy cô bước vào một phòng bệnh rất đông người.
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, cánh cử có một tấm kính trong suốt hình vuông nên anh rất dễ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô ngồi xuống ghế nắm tay bà.
" Bà ơi bà, cháu vào thăm bà nè "
Cô mỉm cười, bà mở mắt.
" Cháu đi đâu sao tối qua không vào với bà "
Bà mỉm cười xoa đầu cô.
" À cháu... "
" Y Y "
Dì Lam mở cửa bước vào, dì nhìn thấy có người đàn ông đứng ở ngoài nhìn vào, anh ta là ai mà đẹp trai vậy, dù Lam bước đến làm anh giật mình.
" Dì "
Cô đứng dậy nhìn dì Lam.
" Cái cậu đẹp trai đứng ngoài cửa là bạn con sao, dì thấy cậu ấy cứ đứng ngoài đó nhìn con hoài "
Dì Lam chỉ ra cửa.
" Con làm gì có bạn "
Cô nhìn ra cửa theo hướng dì Lam chỉ, anh né qua một bên để cô không nhìn thấy mình, làm cô không nhìn thấy anh.
" Con có nhìn thấy ai đâu, dì đến thì tốt rồi, dì ở đây với bà nha, con đi gặp bác sĩ
" Ừm "
Cô bước được 2 bước thì bà cô nắm tay của cô.
" Con chưa trả lời bà mà "
" Một chút con sẽ trả lời bà, con đi gặp bác sĩ đã "
Cô dùng tay còn lại đặt lên tay của bà cô.
" Con đi đi "
Dì Lam nhìn cô, cô gật đầu rồi đi ra ngoài.
Anh thấy cô đang đi ra thì ngồi xuống ghế, anh thấy tờ báo đang đặt trên ghế thì cầm lên giả bộ đọc.
Cô củng không để ý, cô đi gặp bác sĩ ở phòng làm việc của ông.
" Bác sĩ "
Cô gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
" Cô ngồi đi "
Ông đưa tay ra, ý mời cô ngồi xuống.
" Tôi có tiền rồi nhưng chỉ có 3 triệu, bác sĩ có thể làm xạ trị cho bà tôi không, tôi sẽ cố gắng trả hết tiền mà, tôi hứa là tôi sẽ trả mà "
Ông bác sĩ lắc đầu.
" Khi nào đủ tiền thì đến tìm tôi, dựa vào gia cảnh của cô, 10 năm sau cô củng chưa trả hết "
Ông bác sĩ cầm cây bút thả lên bàn.
" Tôi hứa sẽ trả đủ mà, ông làm ơn đi "
Cô chấp tay quỳ xuống trước mặt ông băc sĩ.
Ông bác sĩ tức giận đẩy cô.
Tất nhiên những cảnh nảy giờ đều bị thu vào tầm mắt của anh.
" Bác sĩ Âu "
Anh mở cửa bước vào, cả 2 người ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.
" A.. Tống lão đại "
Ông hoảng sợ nhưng vẫn giả bộ tươi cười.
" Chưa đến ngày trả tiền mà anh đến tìm tôi, anh không khỏe chỗ nào sao "
Ông bác sũ mặc cô đi lại chỗ anh.
Nãy giờ cô ngây người, Tống tổng, Tống lão đại, là cùng một người sao.
" Tôi muốn ông chữa trị cho bà của cô gái này "
Câu nói của anh đập tan suy nghĩ của cô, anh đang giúp cô sao.
" Nhưng... "
Ông bác sĩ quay lại nhìn cô.
" Ông thấy phiền sao "
Anh nhướng mắt nhìn ông bác sĩ.
" Không, không, không phiền nhưng mà cô ta chưa trả hết tiền "
Nghe câu trả lời của ông bác sĩ thì anh nhếch mép.
" Tôi sẽ trả "
Anh nhìn cô.
" Tôi...tôi sẽ đi ngay "
Ông bác sĩ chạy ra khỏi phòng.
Anh đi lại đỡ cô đứng lên.
" Sao anh lại giúp tôi "
Anh mắt của anh lúc nhìn ông bác sĩ thật làm cho người khác hoảng sợ mà.
" Tôi không giúp em mà tôi giúp cho bà của em "
Anh ghé sát vào tai cô.
" Anh...anh muốn tôi làm gì? "
Cô ngây thơ nhìn anh.
" Trở lại nhà tôi và ngoan ngoãn làm Tống phu nhân "
Bình luận truyện