Mùa Hoa Anh Đào
Chương 7: Quá khứ? Đau khổ?
~Ngày hôm sau:
Vẫn như thường lệ, Rin dạy khá sớm.Nó VSCN thay đồ đồng phục rồi nhẹ nhàng đi ra vườn tử đằng ( Kary: à nhà Rin ở tớ sẽ giới thiệu trong các chap sau nha!). Trong bộ đồng phục của trường trong nó thật xinh đẹp như để may riêng cho nó vậy. Tóc vẫn như thường ngày cột cao lên trên đỉnh đầu trông nó vô cùng phong cách.
Mãi loay hoay chăm sóc giàn tử đằng, nó say sưa nhìn ngắm chúng nhớ lại hình ảnh người chị đáng kính khi xưa của mình nó bỗng cảm thấy sóng mũi mình cay cay kì lạ. Nó đau đau lắm, khi cái ngày mà nó biết được rằng chị nó sẽ rời xa nó mãi mãi và đau hơn khi biết người mình kính trọng nhất lại làm ra điều đó. Ngày hôm đó mọi thứ trước mặt nó như sụp đổ hoàn toàn, đau lắm lúc đó và cũng như lúc này ai hiểu được tâm trạng của nó khi mất đi người mình yêu quý nhất và người gây ra cái chết đó lại là người nó kính trọng nhất kia chứ! Không 1 ai có thể biết nó đau đến nhường nào.lúc này nó cảm thấy mình yếu đuối vô cùng bây giờ nó cần 1 bờ vai để nương tựa rất rất cần.
Nãy giờ Izumi cũng đã đứng ngoài cổng từ lâu, nhỏ cũng hiểu cảm giác nó chứ và nhỏ cũng dư thừa biết nó đang nhớ lại những chuyện đau lòng, cố bình tĩnh lại nhỏ hít 1 hơi thật sâu rồi lên tiếng:
-Rin của tớ nghĩ gì mà say sưa thế?
Cố nén dòng cảm xúc vào trong. Nó quay đầu sang ngạc nhiên hỏi mà đúng hơn là nó muốn lảng tránh câu hỏi lúc nãy của cô bạn mình vì đơn giản nó không muốn cho bạn mình lo lắng cho mình thêm nữa:
-Qua sớm thế, Izumi?!
Izumi ra dạng trẻ con, bỉu môi nói:
-Bộ cậu tưởng chỉ có mình cậu là dậy sớm thôi à? tớ cũng thế chứ bộ.
Vừa nói cô cũng đã yên vị trên ghế của bộ bàn, cạnh giàn tử đằng của nó. Nó hỏi:
-Uống gì?
Nhỏ tươi cười nói:
-Vẫn như cũ nhé!
Thế là nó nhanh chân bước vào nhà, Izumi thì ngồi đó nhìn giàn tử đằng 1 lúc rồi chợt ánh mắt đưa sang góc của 1 cây hoa anh đào còn sót lại.
NHỏ thở dài bước đến ngồi xuống bên gốc cây đó, đặt tay lên vòng nhựa đã được đông lại có lẽ là mới chặt hồi hôm qua:
-Haizzzzzzzzzzzzz...... Nó vẫn thế tội nghiệp cậu ấy!
Nhỏ nhìn gốc cây mà thấy tim mình quặn lại, nhỏ là bạn từ nhỏ của nó nên biết cái cây này là do nó và........của mình trồng. Lúc trước khi mới trồng nó vui vẻ đi khoe với Izumi nó bảo rằng nó rất vui. Nhưng từ cái hôm đó, sau khi trở về Nhật bản nó đã mua lại căn nhà này cũng là căn nhà trước kia chứa bao kỉ niệm của nó và chị mình và cũng có 1 chút kỉ niệm với ông ta. Nó nhìn thấy cây anh đào là nỗi hận trong lòng lại trào dân, nó tính chặt hết nguyên cây nhưng không nỡ mỗi ngày chỉ chặt đi một ít như để tự chế giễu bản thân. Nó là vậy bên ngoài nó rắn rổi, mạnh mẽ thế nhưng bên trông thì vô cùng yếu đuối. nhỏ nghĩ nó có cần phải làm tổn thương mình vậy không? Thật sự nó làm vậy chỉ khiến cho những người yêu thươngnó phải lo lắng thêm thôi. Nhưng nó vẫn vô tâm lại không hề biết.
Đang loay hoay với đống cảm xúc hỗn độn, nhỏ vội trở lại chỗ ngồi mình khi nghe thấy tiếng bước chân của nó.
Nó bước ra trên tay cầm 1 khay nước. Nó ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy trong khay ra 1 ly cam vắt để qua phần nhỏ, còn mình thì nhàn hạ nhâm nhi tách trà hoa cúc trong tay thưởng thức hương vị nhẹ nhàng của nó. Nó đang uống thì chợt khựng lại 1 s khi nghe nhỏ nói:
-Cậu thay đổi nhiều quá!
-.............. Nó im lặng không trả lời
Thấy nó như vậy, nhận ra mình nói có gì đó sai sai nên vội nói:
-Ơ tớ nói gì sai à, xin lô.................
Vẫn là phong cách của nó, chưa đợi izumi nói xong nó đã xen vào:
-Không có gì đâu., trễ rồi đi
Nó nói rồi xách cặp, mở cổng bước đi trước. Trước khi bước ra cổng nó không quay đầu lại mà nói:
- Câu hỏi lúc nãy. Câu trả lời của tớ Chắc là vậy.
Cô nhìn theo bóng nó khuất dần theo con đường hẻm, Nhìn theo bóng hình mảnh mai nhưng phải chịu bao điều đau khổ của nó, nhỏ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, thương thay cho cô bạn của mình. Nhỏ cố nén những cảm xúc vào lòng, rồi cũng chạy thật nhanh theo nhỏ.
Vẫn như thường lệ, Rin dạy khá sớm.Nó VSCN thay đồ đồng phục rồi nhẹ nhàng đi ra vườn tử đằng ( Kary: à nhà Rin ở tớ sẽ giới thiệu trong các chap sau nha!). Trong bộ đồng phục của trường trong nó thật xinh đẹp như để may riêng cho nó vậy. Tóc vẫn như thường ngày cột cao lên trên đỉnh đầu trông nó vô cùng phong cách.
Mãi loay hoay chăm sóc giàn tử đằng, nó say sưa nhìn ngắm chúng nhớ lại hình ảnh người chị đáng kính khi xưa của mình nó bỗng cảm thấy sóng mũi mình cay cay kì lạ. Nó đau đau lắm, khi cái ngày mà nó biết được rằng chị nó sẽ rời xa nó mãi mãi và đau hơn khi biết người mình kính trọng nhất lại làm ra điều đó. Ngày hôm đó mọi thứ trước mặt nó như sụp đổ hoàn toàn, đau lắm lúc đó và cũng như lúc này ai hiểu được tâm trạng của nó khi mất đi người mình yêu quý nhất và người gây ra cái chết đó lại là người nó kính trọng nhất kia chứ! Không 1 ai có thể biết nó đau đến nhường nào.lúc này nó cảm thấy mình yếu đuối vô cùng bây giờ nó cần 1 bờ vai để nương tựa rất rất cần.
Nãy giờ Izumi cũng đã đứng ngoài cổng từ lâu, nhỏ cũng hiểu cảm giác nó chứ và nhỏ cũng dư thừa biết nó đang nhớ lại những chuyện đau lòng, cố bình tĩnh lại nhỏ hít 1 hơi thật sâu rồi lên tiếng:
-Rin của tớ nghĩ gì mà say sưa thế?
Cố nén dòng cảm xúc vào trong. Nó quay đầu sang ngạc nhiên hỏi mà đúng hơn là nó muốn lảng tránh câu hỏi lúc nãy của cô bạn mình vì đơn giản nó không muốn cho bạn mình lo lắng cho mình thêm nữa:
-Qua sớm thế, Izumi?!
Izumi ra dạng trẻ con, bỉu môi nói:
-Bộ cậu tưởng chỉ có mình cậu là dậy sớm thôi à? tớ cũng thế chứ bộ.
Vừa nói cô cũng đã yên vị trên ghế của bộ bàn, cạnh giàn tử đằng của nó. Nó hỏi:
-Uống gì?
Nhỏ tươi cười nói:
-Vẫn như cũ nhé!
Thế là nó nhanh chân bước vào nhà, Izumi thì ngồi đó nhìn giàn tử đằng 1 lúc rồi chợt ánh mắt đưa sang góc của 1 cây hoa anh đào còn sót lại.
NHỏ thở dài bước đến ngồi xuống bên gốc cây đó, đặt tay lên vòng nhựa đã được đông lại có lẽ là mới chặt hồi hôm qua:
-Haizzzzzzzzzzzzz...... Nó vẫn thế tội nghiệp cậu ấy!
Nhỏ nhìn gốc cây mà thấy tim mình quặn lại, nhỏ là bạn từ nhỏ của nó nên biết cái cây này là do nó và........của mình trồng. Lúc trước khi mới trồng nó vui vẻ đi khoe với Izumi nó bảo rằng nó rất vui. Nhưng từ cái hôm đó, sau khi trở về Nhật bản nó đã mua lại căn nhà này cũng là căn nhà trước kia chứa bao kỉ niệm của nó và chị mình và cũng có 1 chút kỉ niệm với ông ta. Nó nhìn thấy cây anh đào là nỗi hận trong lòng lại trào dân, nó tính chặt hết nguyên cây nhưng không nỡ mỗi ngày chỉ chặt đi một ít như để tự chế giễu bản thân. Nó là vậy bên ngoài nó rắn rổi, mạnh mẽ thế nhưng bên trông thì vô cùng yếu đuối. nhỏ nghĩ nó có cần phải làm tổn thương mình vậy không? Thật sự nó làm vậy chỉ khiến cho những người yêu thươngnó phải lo lắng thêm thôi. Nhưng nó vẫn vô tâm lại không hề biết.
Đang loay hoay với đống cảm xúc hỗn độn, nhỏ vội trở lại chỗ ngồi mình khi nghe thấy tiếng bước chân của nó.
Nó bước ra trên tay cầm 1 khay nước. Nó ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy trong khay ra 1 ly cam vắt để qua phần nhỏ, còn mình thì nhàn hạ nhâm nhi tách trà hoa cúc trong tay thưởng thức hương vị nhẹ nhàng của nó. Nó đang uống thì chợt khựng lại 1 s khi nghe nhỏ nói:
-Cậu thay đổi nhiều quá!
-.............. Nó im lặng không trả lời
Thấy nó như vậy, nhận ra mình nói có gì đó sai sai nên vội nói:
-Ơ tớ nói gì sai à, xin lô.................
Vẫn là phong cách của nó, chưa đợi izumi nói xong nó đã xen vào:
-Không có gì đâu., trễ rồi đi
Nó nói rồi xách cặp, mở cổng bước đi trước. Trước khi bước ra cổng nó không quay đầu lại mà nói:
- Câu hỏi lúc nãy. Câu trả lời của tớ Chắc là vậy.
Cô nhìn theo bóng nó khuất dần theo con đường hẻm, Nhìn theo bóng hình mảnh mai nhưng phải chịu bao điều đau khổ của nó, nhỏ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, thương thay cho cô bạn của mình. Nhỏ cố nén những cảm xúc vào lòng, rồi cũng chạy thật nhanh theo nhỏ.
Bình luận truyện