Mua Nam Thê

Chương 67: Cầu tình



Vũ Sinh ở trong căn phòng quen thuộc của hắn tỉnh lại.

“Ngô ~” Một thân toan đau làm cho Vũ Sinh nhịn không được kêu ra tiếng.

“Sinh chủ tử? Ngươi tỉnh?” Tỳ nữ nghe được tiếng vang liền tiến lên hỏi thăm.

Gương mặt quen thuộc, bày trí quen thuộc, làm cho Vũ Sinh thật sâu hoài nghi hết thảy những chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu đều là một cơn ác mộng.“Cửu công tử ra sao rồi?”

“Này…… Cửu công tử bị đại tổng quản nhốt tại trong phòng, nói không được bước ra cửa phòng nửa bước.” Tiểu nha hoàn suy nghĩ một chút vẫn là nói thật.

“Vì cái gì?” Vũ Sinh dừng lại động tác nhu lộng bả vai hỏi.

“Hình như là vì hắn ở Quan Âm trong miếu làm cho ngài gặp nguy hiểm……” Tiểu nha đầu không biết trong Quan Âm miếu đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Trác Anh cùng Hoắc Ngạn, một trước một sau quần áo không chỉnh ôm người trở về làm cho sự tình còn nằm trong vòng suy đoán của mọi người.

“Không liên quan chuyện của hắn!” Vũ Sinh kích động thay Cửu biện giải,“Nếu lúc ấy không phải hắn……” Vũ Sinh nhớ tới chuyện đã xảy ra, bao gồm chính mình thiếu chút nữa bị cường bạo, Cửu vì hắn mà bị tên yêu tăng kia đùa bỡn…….

“Ta muốn thấy hắn……” Vũ Sinh xốc lên chăn định bước xuống, nhưng vừa đứng lên hai chân liền như nhũn ra ngã về phía trước, hoàn hảo nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn. Đúng rồi, hắn bị hạ dược, như vậy……

“Ta, ta là như thế nào trở về?” Vũ Sinh sắc mặt tái nhợt hỏi, nếu hắn thất thân cho người khác, vậy thì hắn phải đối mặt với lão gia như thế nào đây? Đến lúc đó lão gia nhất định sẽ không cần hắn nữa.

“Là lão gia ôm ngài trở về, nô tỳ chưa bao giờ thấy lão gia vui vẻ như thế đâu!” Nha hoàn cười trả lời.

Vui vẻ? Vũ Sinh cảm thấy máu huyết toàn thân như là bị tháo nước. Quả nhiên, lão gia không cần hắn! Thân thể hắn đã hấp dẫn không được lão gia nữa rồi sao? Đúng vậy, thân thể thế này, lại không hề kỹ xảo thì làm sao có khả năng vĩnh viễn lưu lại lão gia chứ?

Vũ Sinh đáng thương lại đắm chìm trong suy diễn của chính mình, không nghĩ qua nếu Hoắc Ngạn thật sự không cần hắn, cần gì phải tự mình ôm hắn trở về chứ?

Vũ Sinh đột nhiên nghĩ đến Cửu, người kia cũng gặp phải quẫn cảnh tương tự. Chịu đựng toan đau nhanh chóng mặc quần áo, Vũ Sinh đi về phía phòng Trác Anh.

Vũ Sinh bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, cửa sổ phòng Trác Anh đều bị niêm phong bởi các tấm ván gỗ, cánh cửa duy nhất có thể ra vào thì lại bị ổ khoá to chốt chặt.

“Cửu, ngươi…… tỉnh chưa?” Vũ Sinh ở ngoài cửa cẩn thận gọi. Sau một lúc lâu không hề động tĩnh, ngay tại thời điểm Vũ Sinh nghĩ rằng Cửu còn đang ngủ, trong phòng truyền đến thanh âm hữu khí vô lực của Cửu —

“Thả ta ra ngoài!”

“Cửu? Ngươi làm sao vậy? Cửu?” Không nghe rõ tiếng Cửu làm cho Vũ Sinh kích động vỗ cửa.

“Thả ta đi ra ngoài!” Lần này thanh âm lớn hơn một chút, Vũ Sinh nghe được rõ ràng.

“Ngươi chờ ta, ta đi tìm người mở cửa!” Vũ Sinh chạy tới thư phòng, hắn biết người hắn muốn tìm đang ở chỗ này.

Dường như là hơn nửa năm rồi chưa đến thư phòng? Vũ Sinh hít sâu một hơi, đẩy ra cửa thư phòng. Người hắn muốn tìm đang ở bên trong, tựa hồ đang ngồi thảo luận gì đó, biểu tình nghiêm túc.

“Sinh nhi? Sao ngươi lại tới đây? Vì sao không ngủ nhiều một chút?” Hoắc Ngạn thấy rõ người tới, lập tức thay bằng gương mặt ôn nhu.

Vũ Sinh hơi hơi cúi đầu, ngực bởi vì vừa rồi bôn chạy mà lên xuống phập phồng,“Vì cái gì phải đem Cửu nhốt lại?”

“Ta có dụng ý của ta.” Hoắc Ngạn ngữ khí thản nhiên. Bởi vì Vũ Sinh hơi cúi đầu cho nên không nhìn thấy lúc Hoắc Ngạn nói chuyện có dụng ý khác liền nhìn Trác Anh liếc mắt một cái.

“Hắn, hắn đã cứu ta. Cho nên……” Vũ Sinh ngẩng đầu đầy chờ mong nhìn Hoắc Ngạn.

Hoắc Ngạn đối Vũ Sinh vẫy tay, ý bảo hắn tiến lên. Đợi cho Vũ Sinh bị Hoắc Ngạn lâu nhập vào trong lòng,“Ta có tính toán của ta, đừng hỏi nữa được không?” Trong mắt Hoắc Ngạn tràn đầy sủng nịch.

“Nhưng ta vừa rồi đến xem Cửu, hắn thật không tốt, nói muốn đi ra ngoài. Thanh âm hắn nghe là lạ, ta lo lắng hắn sinh bệnh ……” Trác Anh đứng ở một bên, sau khi nghe xong lời Vũ Sinh nói, không nói một câu xoay người rời đi.

“Sinh nhi, ngươi không được cùng Cửu thân cận quá!” Hoắc Ngạn tuy rằng đã biết lúc ấy Cửu đối Vũ Sinh xuất thủ hoàn toàn là do dược vật, nhưng y vẫn rất để ý.“Còn có, hắn đã thuộc về trách nhiệm của người khác, ngươi không cần đối hắn cảm thấy áy náy nữa. Ngươi nên làm là hướng ta giải thích chuyện ngày hôm qua như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện