Mua Nam Thê
Chương 71: Ly biệt
Quân Tưởng nghe theo lời Vũ Sinh, nhưng Vũ Tiêu thì không thể dễ dàng tha thứ cho việc ca ca tối bảo bối của chính mình bị người khi dễ.
“Vì cái gì hưu ca ca?” Vũ Tiêu vừa vọt tới thư phòng liền hỏi.
“Ta có lý do của ta.” Hoắc Ngạn đối mặt cậu em vợ chất vấn mặt không đổi sắc.
“Ngươi xem trọng người khác?” Vũ Tiêu không biết người nào có thể so với ca ca tốt hơn.
“Này không phải ngươi nên quan tâm. Ngươi nên ngẫm lại làm như thế nào an ủi ca ca ngươi, như thế nào chiếu cố hảo hắn!” Hoắc Ngạn nghiêm mặt lạnh lùng, y không muốn đem Vũ Sinh giao cho bất luận kẻ nào, nhưng nếu Vũ Sinh tiếp tục ở lại bên cạnh y sẽ có nguy hiểm, y không thể để cho Sinh nhi mạo hiểm.
“Không nhọc lo lắng!” Vũ Tiêu giống như một tiểu Báo tử, tuỳ thời có thể cắn đứt yết hầu Hoắc Ngạn,“Ngươi sẽ hối hận!”
Bên này Vũ Tiêu đại náo thư phòng, bên kia sau khi Vũ Sinh thu thập tốt hành lý liền đi đến tìm Cửu chào từ biệt.
“Cửu, ta đến tìm ngươi từ biệt.” Không lâu bọn họ còn bên nhau nói chuyện phiếm, không nghĩ tới còn chưa đến một canh giờ hắn đã bị hưu.
“Vũ Sinh, Hoắc Ngạn có suy tính riêng, ngươi không nên trách y.” Từ thư phòng trở về Trác Anh lên tiếng.
“Ta chưa bao giờ trách lão gia, Trác đại ca, cám ơn ngài vẫn chiếu cố ta, về sau có thể làm phiền ngươi chiếu cố hảo cho Cửu không? Hắn……” Vũ Sinh không yên lòng Cửu, trong nhà này gã không có bằng hữu nào, về sau nhất định sẽ cô đơn.
“Ta không cần hắn chiếu cố. Mang ta cùng đi đi!” Thái độ Cửu kiên quyết:“Nếu ngươi cảm thấy lo cho ta, liền mang ta cùng nhau đi!”
“Cửu, ta……, vì cái gì ngươi muốn rời khỏi?” Vũ Sinh không nghĩ tới Cửu lại muốn đi cùng hắn, Cửu lúc trước không phải thà chết cũng không rời đi sao?
“Bởi vì…… Bởi vì người ta thích là ngươi, ta lưu lại là vì ngươi, nay ngươi phải đi không thể bỏ ta lại!” Cửu yên lặng nhìn Vũ Sinh nói.
“Cái gì, cái gì? Nhưng, nhưng ta sợ không thể chiếu cố hảo ngươi……” Vũ Sinh bị Cửu đột nhiên bày tỏ có chút giật mình, nói năng lộn xộn.
“Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm cho ta chịu uỷ khuất, ngươi……”
“Đủ!” Trác Anh rốt cuộc chịu không được bị coi thường,“Vũ Sinh, ngươi đi về trước đi. Sáng mai sẽ có xe ngựa đưa ngươi đi Phật Lân biệt uyển, ngươi đi đến đó ở tạm một thời gian trước đi.”
Không đợi Vũ Sinh hiểu vì sao hắn đã bị hưu còn phải đi Phật Lân biệt uyển, thì đã bị đưa ra ngoài cửa.
Sáng sớm hôm sau Vũ Sinh được báo cho biết nên ly khai. Vũ Tiêu đã sớm một bước ngồi vào trên xe ngựa không muốn xuống, mặc Quân Tưởng kêu như thế nào cũng không thèm ló mặt ra.
Một đoàn nha hoàn phó dịch tới cửa đưa Vũ Sinh, Bích Tình cùng Tử Quỳnh còn ôm hắn khóc, nhưng người mà hắn luôn muốn gặp vẫn không xuất hiện. Đã chán ghét hắn đến như vậy sao? Ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nguyện? Cũng tốt, cứ như vậy chặt đứt, sau này hắn sẽ không phải ảo tưởng chi nữa.
Ngay khi xe ngựa sắp rời khỏi, Trác Anh ôm Cửu đến. Mới đầu Vũ Sinh còn tưởng rằng bọn họ là đến vì chính mình tiễn đưa, nhưng Trác Anh lại đem Cửu phóng tới trên xe ngựa.
“Hảo hảo chiếu cố hắn, còn có, hắn đã chịu nhiều đau khổ, cho nên xin làm cho hắn hạnh phúc.” Đây là có ý gì? Vũ Sinh không biết Trác Anh như là uỷ thác, lại càng không biết gã ảo não. Thì ra Hoắc Ngạn nghĩ chính mình mới là phu quân của Cửu, là người có thể cho gã hạnh phúc.
Dưới ánh mắt bi thương của Trác Anh, xe ngựa rời khỏi Hoắc trạch. Người kia chung quy không có xuất hiện a, Vũ Sinh chưa từ bỏ ý định ở trong đám người tìm kiếm, chỉ cần lại nhìn liếc mắt một cái là tốt rồi, làm cho hắn có thể vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng người nọ.
“Uy, tại sao ngươi so với ca ca ta càng giống người bị hưu hơn a?” Vũ Tiêu phiền táo nói, hình ảnh người trước mặt cứ như mẫu thân đã chết rồi vậy, nó một thân hoả hận không thể bùng nổ, vì cái gì ca ca còn có thể nhàn nhã ngắm phong cảnh như vậy!
Vũ Tiêu không biết lúc này trong thư phòng, Hoắc Ngạn một lần lại một lần viết hai chữ “Vũ Sinh”.
“Vì cái gì hưu ca ca?” Vũ Tiêu vừa vọt tới thư phòng liền hỏi.
“Ta có lý do của ta.” Hoắc Ngạn đối mặt cậu em vợ chất vấn mặt không đổi sắc.
“Ngươi xem trọng người khác?” Vũ Tiêu không biết người nào có thể so với ca ca tốt hơn.
“Này không phải ngươi nên quan tâm. Ngươi nên ngẫm lại làm như thế nào an ủi ca ca ngươi, như thế nào chiếu cố hảo hắn!” Hoắc Ngạn nghiêm mặt lạnh lùng, y không muốn đem Vũ Sinh giao cho bất luận kẻ nào, nhưng nếu Vũ Sinh tiếp tục ở lại bên cạnh y sẽ có nguy hiểm, y không thể để cho Sinh nhi mạo hiểm.
“Không nhọc lo lắng!” Vũ Tiêu giống như một tiểu Báo tử, tuỳ thời có thể cắn đứt yết hầu Hoắc Ngạn,“Ngươi sẽ hối hận!”
Bên này Vũ Tiêu đại náo thư phòng, bên kia sau khi Vũ Sinh thu thập tốt hành lý liền đi đến tìm Cửu chào từ biệt.
“Cửu, ta đến tìm ngươi từ biệt.” Không lâu bọn họ còn bên nhau nói chuyện phiếm, không nghĩ tới còn chưa đến một canh giờ hắn đã bị hưu.
“Vũ Sinh, Hoắc Ngạn có suy tính riêng, ngươi không nên trách y.” Từ thư phòng trở về Trác Anh lên tiếng.
“Ta chưa bao giờ trách lão gia, Trác đại ca, cám ơn ngài vẫn chiếu cố ta, về sau có thể làm phiền ngươi chiếu cố hảo cho Cửu không? Hắn……” Vũ Sinh không yên lòng Cửu, trong nhà này gã không có bằng hữu nào, về sau nhất định sẽ cô đơn.
“Ta không cần hắn chiếu cố. Mang ta cùng đi đi!” Thái độ Cửu kiên quyết:“Nếu ngươi cảm thấy lo cho ta, liền mang ta cùng nhau đi!”
“Cửu, ta……, vì cái gì ngươi muốn rời khỏi?” Vũ Sinh không nghĩ tới Cửu lại muốn đi cùng hắn, Cửu lúc trước không phải thà chết cũng không rời đi sao?
“Bởi vì…… Bởi vì người ta thích là ngươi, ta lưu lại là vì ngươi, nay ngươi phải đi không thể bỏ ta lại!” Cửu yên lặng nhìn Vũ Sinh nói.
“Cái gì, cái gì? Nhưng, nhưng ta sợ không thể chiếu cố hảo ngươi……” Vũ Sinh bị Cửu đột nhiên bày tỏ có chút giật mình, nói năng lộn xộn.
“Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm cho ta chịu uỷ khuất, ngươi……”
“Đủ!” Trác Anh rốt cuộc chịu không được bị coi thường,“Vũ Sinh, ngươi đi về trước đi. Sáng mai sẽ có xe ngựa đưa ngươi đi Phật Lân biệt uyển, ngươi đi đến đó ở tạm một thời gian trước đi.”
Không đợi Vũ Sinh hiểu vì sao hắn đã bị hưu còn phải đi Phật Lân biệt uyển, thì đã bị đưa ra ngoài cửa.
Sáng sớm hôm sau Vũ Sinh được báo cho biết nên ly khai. Vũ Tiêu đã sớm một bước ngồi vào trên xe ngựa không muốn xuống, mặc Quân Tưởng kêu như thế nào cũng không thèm ló mặt ra.
Một đoàn nha hoàn phó dịch tới cửa đưa Vũ Sinh, Bích Tình cùng Tử Quỳnh còn ôm hắn khóc, nhưng người mà hắn luôn muốn gặp vẫn không xuất hiện. Đã chán ghét hắn đến như vậy sao? Ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nguyện? Cũng tốt, cứ như vậy chặt đứt, sau này hắn sẽ không phải ảo tưởng chi nữa.
Ngay khi xe ngựa sắp rời khỏi, Trác Anh ôm Cửu đến. Mới đầu Vũ Sinh còn tưởng rằng bọn họ là đến vì chính mình tiễn đưa, nhưng Trác Anh lại đem Cửu phóng tới trên xe ngựa.
“Hảo hảo chiếu cố hắn, còn có, hắn đã chịu nhiều đau khổ, cho nên xin làm cho hắn hạnh phúc.” Đây là có ý gì? Vũ Sinh không biết Trác Anh như là uỷ thác, lại càng không biết gã ảo não. Thì ra Hoắc Ngạn nghĩ chính mình mới là phu quân của Cửu, là người có thể cho gã hạnh phúc.
Dưới ánh mắt bi thương của Trác Anh, xe ngựa rời khỏi Hoắc trạch. Người kia chung quy không có xuất hiện a, Vũ Sinh chưa từ bỏ ý định ở trong đám người tìm kiếm, chỉ cần lại nhìn liếc mắt một cái là tốt rồi, làm cho hắn có thể vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng người nọ.
“Uy, tại sao ngươi so với ca ca ta càng giống người bị hưu hơn a?” Vũ Tiêu phiền táo nói, hình ảnh người trước mặt cứ như mẫu thân đã chết rồi vậy, nó một thân hoả hận không thể bùng nổ, vì cái gì ca ca còn có thể nhàn nhã ngắm phong cảnh như vậy!
Vũ Tiêu không biết lúc này trong thư phòng, Hoắc Ngạn một lần lại một lần viết hai chữ “Vũ Sinh”.
Bình luận truyện