Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh)
Chương 8
Nửa đêm khách sạn X được một phen náo loạn. Tại sao lại xuất hiện xe cấp cứu? Bác sĩ, y tá đông đảo nhanh nhẹn chạy vào một gian phòng VIP rồi từ đó mang ra một cái băng ca phủ kín khăn trắng. Có phải đã xảy ra án mạng hay không?
"Đã có chuyện gì ah?"
"Nghe nói là tình thú quá độ...tinh tẫn nhân vong!"
"Đã nói đám người biến thái thường không sống lâu mà!"
Trên dãy hành lang, vài vị khách bị đánh thức tò mò đi ra ngoài dòm ngó trên người đều mặc đồ ngủ túm tụm bàn tán chuyện bát quái lúc đêm khuya.
..................................
Tại sao mình lại đứng đây?
Ý thức xác nhận mình đang đứng trong bóng tối, màn đêm bao phủ dày đặc. Bỗng phía xa xa có một luồng ánh sáng chiếu rọi từ thinh không, giống như ánh đèn sân khấu tạo thành một khung cảnh diễm lệ khi y tiến đến gần.
Chiếc giường đơn giản, chăn mền trắng xóa. Vài vật dụng rơi vãi trên đất.
"Ahhhhh....thật tuyệt....ưm.....sâu....chết mất....ưmmm....!"
Sau mỗi tiếng rên nho nhỏ tiêu hồn, cái lưng non mịn lại uyển chuyển chuyển động, cặp mông căng mẩy liên tục nhấp nhổm cưỡi trên một dương cụ được cắm sâu dưới giường. Cử động người kia chậm rãi, đâm sâu rút ra khiến những nếp nhăn nơi mép thịt cứ hiện ra rồi biến mất. Nuốt gọn món đồ chơi tình thú vào vách tràng sâu kín.
Tiếng thở dâm loạn cùng làn da trần trụi trắng như sứ khiến không gian bao quanh trở nên ám muội, ngập tràn dục vọng hoan ái.
Ánh đèn rực rỡ khiến từng giọt mồ hôi lăn dài trên sống lưng cong mềm theo từng cử động của hắn cũng trở nên phóng túng.
Người kia quay lưng với y, chỉ tập trung vào khoái hoạt do dương cụ giả mang lại. Tiết tấu nhấp mông, cắn nuốt thứ đồ chơi kia nhịp nhàng lại vô cùng khiêu gợi. Tuy không thể nhìn thấy biểu tình của hắn nhưng y biết người kia đang chìm trong sung sướng của nhục dục mất rồi.
Bị tiếng rên rỉ quyến rũ, y bạo gan tiến lại gần ôm lấy cơ thể vạn lần hấp dẫn mềm mại, không thiếu phần săn chắc vào lòng. Ôn nhu hôn lên vành tai, gò má, rồi vội vàng áp lên vành môi đầy đặn, lưu luyến nhìn vào đôi mắt mơ màng, trong veo của hắn. Đều ngập tràn hình bóng y.
"Mỹ nhân!" vô thức gọi người kia một tiếng.
Làn môi đỏ như cánh hoa bất giác mỉm cười, tựa vào vòng tay vuốt ve của y, luận động cưỡi dương cụ giả vẫn không dừng lại. Hơi thở ấm ách bên tai khiến toàn thân y ngứa ngáy.
"Bỏ thứ này đi! Tôi sẽ thao em đến dục tiên dục tử luôn. Sẽ khiến em sung sướng điên đảo!" buông lời dụ dỗ, ngón tay mò mẫm lên hai núm vú hồng hào cương cứng của người kia. Vô cùng đẹp mắt.
Hành động mê người của hắn đột ngột ngừng lại nhìn y, tia nhìn vạn lần phức tạp. Gương mặt xinh đẹp rộ lên ý cười...khinh bỉ. Tiếng nói thánh thót lại sặc mùi mỉa mai "Bằng trái khổ qua héo đó ư?" đánh mắt xuống hạ bộ của y. Nói xong lại ngửa đầu rên rỉ, nhấc mông dập xuống dương cụ bên dưới.
Bị người kia tạt nước lạnh, lòng tự ái nổi lên. Dám nói cự long của y là khổ qua héo? Được lắm đợi tôi thao chết cậu, thao đến khi cậu gọi cha kêu mẹ, bắt cậu uống tinh dịch của tôi cho đến khi bụng cậu hết chỗ chứa thì lúc đó xem cậu có quỳ xuống thần tượng đại long của đại gia không?
Hung ác tóm lấy dâm thể, nhấc hắn lên. Dương cụ rơi khỏi động thịt hắn liền ngửa đầu rên la một tiếng, đồ chơi hiện ra hình dạng ban đầu. Đại dưa leo!?
Mặt ai kia tối đen hơn mực. Tim gan đồng loạt rụng rời. Có cái gì đó sai sai....
Lại bắt gặp biểu tình coi thường khinh miệt của mỹ nhân đang tự mãn bày ra hết bộ phận tư mật trước mặt y. Những ngón tay của hắn hư hỏng miết miết đưa đẩy vào miệng huyệt mấp máy đòi ăn. Khi nãy được trái dưa thao lộng nên hậu khẩu chưa co lại, cái lỗ hồng hồng cứ mở rồi khép lại lộ ra khoảng trống chảy ra d*m thủy. "Phùng tổng, có ngon đến đây thể hiện bản lĩnh, thử xem ngài có lấp đầy được tôi hay không?" nhướn mày khiêu khích, giọng điệu đậm mùi tiện nhân thèm khát đàn ông chà đạp.
Bản lĩnh nam nhân bị động chạm, y nổi giận túm lấy mỹ nhân quá phận kia, đè hắn xuống đệm. Hành động hôn cắn vội vã thô bạo, răng môi muốn cắn nát da thịt hư nhuyễn tuyệt đẹp của hắn. Dây nịt li khai, kéo khóa quần xuống, y mò vào trong muốn kéo ra phân thân to lớn của mình hù chết hắn, để lấy lại mặt mũi. Nhưng, nhưng....sao mò tới mò lui vẫn thấy trống trơn!!!!
Kinh hãi mở quần ra. Mất tiêu rồi! Thằng nhỏ của y đã chạy đi đâu? Từ phần bụng nối đến hai chân chính là phẳng phiu. Hùng long của y đâu rồi?????
"Ngay cả trái ớt cũng không có ah?" vị kia trắng trợn nhìn vào trong quần y rồi cười khúc khích, tàn nhẫn cho tự tôn của y một đạp. "Vẫn là dưa leo tốt hơn! Uy huyệt khẩu ăn no, miệng trên cũng có thể ăn ah!" nói xong liền hư hỏng cúi xuống le lưỡi liếm liếm trái dưa xanh thẳng đứng mấy vòng, đôi mắt đảo nhìn y gian xảo khiêu khích dục vọng. Miệng há lớn, lộ ra hai hàm răng trắng nõn...cắn một ngụm hết non nửa trái dưa. Nhổm người dậy chậm rãi nhai cố tạo ra tiếng nhai nuốt đầy dụ hoặc, đôi mắt vẫn hung ác nhìn hạ bộ của y.
Làn môi đỏ thấu của nam nhân xinh đẹp nhoẻn thành nụ cười nửa miệng, đẹp lại vô vàn lạnh lùng quỷ dị.
"K....không!!!!" y khó thở muốn hét lên.
Đây không phải sự thật! Đây chắc chắn không phải sự thật!
Đại nhục côn, vũ khí đáng tự hào của y....mau quay trở lại đi!!!!
...........................
"K....không....không!"
Y trong mơ hồ khổ sở chạy ra khỏi cơn ác mộng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở, dưới hàng mi dài lộ ra hai con ngươi đen láy.
Hai mi mắt khẽ chớp, ngơ ngẩn nhìn bức tường trắng xóa, bên tai nghe thấy tiếng nước rơi trong bình xi lanh, cùng mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi.
Phùng Đậu Tử đang nằm trong bệnh viện!
"Tỉnh rồi sao?" giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên, trong cổ họng ẩn nhẫn một tiếng cười nhỏ.
Nghiêng đầu sang bên phải, nơi phát ra tiếng nói. Thân ảnh có phần quen thuộc từ từ hiện ra. Hai hàng lông mày cau lại.
Mẹ nó, hết cơn ác mộng lại đến cơn ác mộng khác. Cái thành phố khốn kiếp này, toàn mang lại xui xẻo cho y.
Đối với thái độ chán ghét của Phùng Đậu Tử, người kia chỉ cười cười, gấp cuốn sách đang đọc dở lại, cẩn thận đặt lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Chỉnh chỉnh lại áo blouse trắng của mình, điềm tĩnh bắt chéo chân, nhìn y một chặp rồi mới nói chuyện "Bị bạo hành đến nỗi tỉnh dậy mất trí nhớ, không nhận ra người thân luôn sao?" thăm hỏi nhưng toàn mang ý đồ trêu chọc.
"Hừ!" Phùng Đậu Tử muốn mở miệng cười nhạo nhưng chỉ mới động thân thì phần dưới liền phản ứng. Đau! Toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Trí nhớ đột ngột chạy nhảy về hồi ức nửa đêm trước.
Là y ép Vưu Đông Đông "đẻ" ra tiểu dưa leo, hắn trong vô thức dùng sức thế là bóp chết luôn thằng nhỏ của y.
Hại Phùng Đậu Tử đau đến tim gan đổ máu, lăn ra ngất xỉu.
Vậy là giấc mơ ban nãy, có khi nào....chả thèm để sự hiện diện của người kia vào mắt. Tự nhiên nhổm người dậy, một tay mở rộng quần. Mắt thấy Đại thái tử nhà mình vẫn nằm yên trong quần liền thở phào nhẹ nhõm. Vẫn chưa mất! Ngả người xuống giường, động vết thương lại kêu lên một tiếng đau đớn.
"Tôi nằm đây từ hồi nào?" nhàn nhạt hỏi, hai con mắt tròn xoe đảo nhìn trần nhà.
"Tối hôm qua!" nghiêm túc trả lời đúng chủ điểm.
"Là anh xử lý vết thương cho tôi?"
"Uhm. Cũng đã xử lý luôn mấy vụ ồn ào ở khách sạn cậu ở!" cao hứng nói thêm.
"Tốt vậy!" Phùng Đậu Tử mở lời tán thưởng, không nghĩ cái người có ngoại hình giống y đến chín phần kia lại có hảo ý giúp mình dọn dẹp rắc rối. "Như thế nào?" y tò mò, vụ này để lộ ra ngoài mặt mũi Phùng Đậu Tử biết để đâu.
"Tới thu nhặt cậu, dọn sạch hiện trường, sửa lại lý lịch thuê phòng và tung vài tin đồn xóa trắng giúp cậu!" chậm rãi trình bày, thái độ ôn hòa nhã nhặn hoàn toàn trái ngược với Phùng Đậu Tử khí chất ngang tàng, độc đoán.
"Không hổ là con cáo già, làm việc thật bài bản nha!" Phùng Đậu Tử ngao ngao ngáp một cái. Trời đã sáng rồi, ánh nắng ấm áp nhảy nhót trên bệ cửa.
"Việc mất mặt như vậy để lộ ra ngoài, mặt mũi cậu thì tôi không thèm quan tâm, nhưng ảnh hưởng đến cả dòng họ bên ngoại, Hà Khai Tâm tôi, nhất định ảnh hưởng không ít. Sau này ra ngoài phải vác theo mặt nạ, rất phiền!" chẳng nề hà nói thẳng sẵn tiện đâm cho Phùng Đậu Tử mấy dao. Vẫn rất thiện lương mà mỉm cười.
Thần sắc đang tốt liền cháy đen cả mảng. Phùng Đậu Tử ném một cái nhìn sắc lạnh về phía vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi trên ghế, dung mạo thật sự giống y như thể cả hai là anh em song sinh.
Có điều cặp song sinh này không cùng một mẹ. Lại tương khắc nhau.
Tối qua đáng lẽ Hà Khai Tâm đã hết giờ làm việc. Đương dọn dẹp đồ đạc, thì nhận được điện thoại của Phùng Đậu Tử. Y là em họ bên ngoại của anh, nhỏ hơn anh vài tuổi, quan hệ anh em họ hàng phía ngoại của bọn họ khá là kinh khủng. "Giao hảo tốt" đến độ mỗi lần gặp nhau nếu không tranh luận đến gà bay chó chạy thì chính là đuổi đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Nên mấy lần Phùng Đậu Tử đến thành phố này công tác, chính là cực kỳ hạn chế liên lạc với anh và vị kia.
Nghĩ tới thì quan hệ giữa mình với họ La kia còn khủng khiếp hơn!
Thấy lạ vì tiểu tử này hiếm khi nào gọi cho anh, lại lúc đêm hôm thế này. Chắc chắc không phải là chuyện tốt lành gì. Y như rằng vừa mới nhận cuộc gọi bên kia đã ồ ồ bật khóc, "Cứu với..... Huhuhu... Phùng tổng...anh ấy....không động đậy nữa...." âm thanh kêu gào rối loạn nhưng anh vẫn nhận ra đây không phải là giọng của Phùng Đậu Tử. Em họ anh lại đi gây thù chuốc oán bản tính gợi đòn bị đánh tàn tật luôn rồi nên mới gọi nhờ anh giúp đỡ?
Sau khi nghe đầu dây bên kia trình bày xong, Hà Khai Tâm tư vị phức tạp. Trầm mặc mấy giây. Không biết nên khóc hay nên lăn ra đất cười một trận. Cái đứa hỗn đản này cũng có ngày bị lãnh quả báo ah! Quả báo lại rơi trúng ngay thằng nhỏ của y. Với tư cách là một người đàn ông, Bác sĩ Hà còn cảm thấy đau đớn thay cho Phùng Đậu Tử.
Vội vàng gọi thêm cấp dưới và mấy y tế thân cận, anh cùng họ tới khách sạn X dọn người. Cả đêm giúp Phùng Đậu Tử xử lý đại gia hỏa, chứ để nó ngủm luôn thì với bản tính cay nghiệt của Phùng Đậu Tử không sợ y ôm hận hủy diệt cả thế giới này sao.
"Vưu Đông Đông lấy điện thoại của tôi gọi cho anh à?" Phùng Đậu Tử nheo mắt, nhớ tới việc mình từng nhắc nhở trợ lý lúc nào xảy ra chuyện, cân nhắc tình hình thì đừng đánh động người ngoài. Nếu y bất tỉnh, cứ dùng vân tay mở khóa điện thoại, ấn gọi phím nóng để nhờ trợ giúp. Lời nói lúc đó bâng quơ, không ngờ hắn ghi nhớ được.
Hà Khai Tâm gật đầu. "Cậu để anh phím 1 sao?" vẻ mặt có chút khó tin hỏi y.
Phùng Đậu Tử chớp chớp mắt nhìn trần nhà, vô vị gật gật.
"Còn La Phù Sinh?"
"Phím 2!" thừa biết người kia hỏi mình vậy là có ý gì. Tôi chính là để số hai người thành hai phím nóng ưu tiên, mỗi tháng rảnh rỗi đều đổi vị trí qua lại, xem nào bác sĩ Hà đoan chính, may mắn tháng này số 1 lại là anh, hãnh diện đắc ý chưa nào!
"Mỗi tháng đều đổi thứ hạng à?" Hà Khai Tâm trầm thấp hỏi.
Bị nói đúng tim đen, Phùng Đậu Tử đành ở trong lòng chửi thề. Cái người kia rõ ràng là bác sĩ tâm lý tiếng tăm lừng lẫy cả nước, hồi bé chả phải anh thích nhất là đọc vị hết đám anh em trong nhà khiến cả bọn mỗi lần nhìn thấy Hà Khai Tâm đều bỏ chạy mất dép. Trừ La Phù Sinh có khả năng đối nghịch với anh thì Phùng Đậu Tử chính là múa rìu qua mắt thợ.
"Đậu Tử à, sau một thời gian không gặp, anh không ngờ cậu lại trở nên vô sỉ như vậy!" Hà Khai Tâm thẳng thắn chỉ trích.
"Này, chỉ vì vụ phím nóng mà anh chửi tôi thế à?" Phùng Đậu Tử cau mày, nặng nề đáp trả.
"Tôi đã kiểm tra qua tình trạng của Vưu Đông Đông, trợ lý riêng của cậu. Trong cơ thể của cậu ta có thuốc kích dục, lại còn chỉ kích thích cửa sau. Bộ dạng của hai người tôi nhìn mà không biết chuyện gì đã xảy ra? Cậu nghĩ xem, tôi nói cậu như vậy là nặng lời sao?" Hà Khai Tâm điềm đạm nói, khí thế phảng phất khí tức lạnh lùng.
Phùng Đậu Tử trên giường chùng xuống, thất thế một lúc rồi lại đùng đùng nổi giận quắt mắt với anh họ "Anh kiểm tra cậu ta? Là khám xét người, khám mông cậu ta sao?" sửng cồ lên, nếu không phải sợ phần dưới đi đứt luôn thì đã lao xuống nắm cổ áo Hà Khai Tâm tra hỏi rồi.
"Mông cậu ta bị cậu nhét cả quả dưa chuột to bằng cổ tay, không cần xoa thuốc sao?" Hà Khai Tâm vốn dĩ nán lại trông chừng Phùng Đậu Tử chính là muốn đợi y tỉnh lại rồi chỉnh y một trận. "Nằm mơ thấy gia hỏa của mình thua cả quả dưa...đáng đời cậu lắm!" từng lời nói đều rất bình tĩnh, trầm ổn, không to tiếng nhưng đều mang sát thương đả kích.
"Anh....!" Phùng Đậu Tử cãi không lại đành ôm một bụng tức khí.
Mọi việc đều bị người ta vạch trần, hại y tâm lý rối ren.
Vì Vưu Đông Đông cứ mãi giữ khoảng cách né tránh gần gũi với y. Mà hai người đã ở thành phố này gần hai tuần rồi, công việc ở nhà chất thành đống. Phùng Đậu Tử không thể để bản thân chịu thiệt thêm nữa đành ra nước cờ cuối cùng. Quyết tâm ngày cuối cùng trước khi về sẽ ăn Vưu Đông Đông một trận.
Y thuê một cô gái xinh đẹp đến quyến rũ chuốc rượu hắn. Trong rượu có hòa một loại thuốc kích dục cực mạnh. Kế hoạch còn chưa bắt đầu, lại chui đâu ra một cô ả để mắt đến Vưu Đông Đông, cả buổi quấn lấy hắn còn gắp cho hắn toàn hàu. Trời ạ, là muốn hắn phất cờ khởi nghĩa cả đêm lăn giường với cô à. Hắn không ăn được hàu, mà đứa ngốc đó lại cả nể nguyên buổi ngồi ăn thấy mà đau khổ. Tiểu thư kia còn giở trò câu dẫn. Muốn bắt người của y đi đâu dễ dàng như vậy.
Kế hoạch chuốc rượu lại hóa thành màn đánh nhau giành trai, y trả tiền gấp mười lần để cô gái y thuê đập cô nương kia một trận. Quả là gái giang hồ ra tay ít ác, tiểu thư kia bị đánh cho bầm dập phải vào viện nằm.
Chuyện Phùng Đậu Tử không ngờ nhất chính là việc Vưu Đông Đông bị xô té, ly rượu lại đổ lên quần hắn. Thứ dược này cư nhiên lại thấm qua da, gây tác dụng mạnh mẽ khiến nửa đêm Phùng Đậu Tử được chứng kiến một màn hư hỏng khiêu khích của Vưu Đông Đông.
Làm y rơi vào phóng túng, kiềm hãm không nổi để hậu quả bị rơi vào thảm cảnh này.
"Anh có nói cho cậu ấy biết?" Phùng Đậu Tử âm trầm dò hỏi.
"Tôi chỉ xem thương tích, còn vụ hạ dược thì chỉ nghi ngờ thôi. Cậu bí bách đến nỗi dùng kế sách này hả?" Hà Khai Tâm thở dài.
"Tôi chờ được chạm vào Đông Đông lâu quá rồi!" nét mặt có chút bi thương.
"Bao lâu?"
"Hai tuần!" Phùng Đậu Tử thành thật đáp.
Hà Khai Tâm khinh bỉ bố thí cho y một cái nhìn. Lâu thật đấy!? Anh mày phải tận mười năm....mà cũng chỉ đang là thế thân thôi đây.
"Anh cứ cười tôi kém bản lĩnh đi! Bây giờ gia hỏa của tôi bị thương....mất hết hi vọng rồi!" Phùng Đậu Tử đau lòng nói, khóe mắt muốn hồng lên. Chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy, ủy khuất nổi dậy như sóng trào.
"Ai nói gia hỏa của cậu hết hi vọng?" Hà Khai Tâm không vui lên tiếng, anh cả đêm tận tình theo dõi, giúp y hồi phục. Mà giờ một câu phủi bụi hết tài năng, công đức của anh là sao.
"Khai Tâm, tôi cảm thấy rất đau!" Phùng Đậu Tử căng thẳng thừa nhận.
"Đau vậy là còn ít, may mà chưa rụng luôn đó. Trợ lý nhà cậu ra tay không nhẹ..." nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Phùng Đậu Tử không hiểu sao bản tính trêu chọc của bác sĩ Hà luôn luôn chính trực lại hiện ra "Nhưng mà hiện tại súng ống vẫn dùng tốt. Có cần anh giúp cậu kiểm tra một chút! Đừng ngại, lúc điều trị cái gì cũng đã nhìn qua. Kỹ năng anh rất tốt, nhất định giúp cậu thoải mái!" lời nói vừa thoát ra lại hăng hái đứng dậy muốn đưa tay xuống đũng quần của y.
Phùng Đậu Tử nhanh nhẹn chụp lấy bàn tay ma quái của anh họ hất ra. Trừng mắt nhìn Hà Khai Tâm "Tôi không có tự luyến nha! Anh đừng động vào, không thì đừng trách tôi ác!"
Nhìn gương mặt giống mình như tạc, giúp mình vuốt trụ...nghĩ tới đã thấy muốn nôn. Nếu cự long cần an ủi, thì y chỉ nghĩ đến bàn tay thon dài khớp xương rắn rỏi của Vưu Đông Đông.
Hà Khai Tâm nhếch môi cười. Anh biết y sẽ xử sự như vậy nên mới đùa kiểu đó. Dù cho Phùng mặt dày có gọi mời anh chạm vào anh còn cho y một cước, tiễn luôn chú chim nhỏ bay về trời.
"Đừng giận, Đậu Tử!" tuy hay đấu khẩu, nhưng anh thật sự rất thương đứa em này, y nhờ vả gì nhất định sẽ giúp, chưa bao giờ để y phải chịu thua thiệt, nên anh với họ La mới được ưu ái nằm trong hai phím nóng của y. "Nhân chuyện này anh sẽ giúp cậu chiếm một số tiện nghi của Tiểu Vưu. Quan trọng cậu mặt dày cỡ nào!"
"Về độ dày thì anh khỏi cần lo đi. Tôi ứng phó được hết!" Phùng Đậu Tử quả quyết.
"Nhìn cậu vậy lần đầu tiên anh thấy. Yêu Tiểu Vưu thật à?" Hà Khai Tâm nghi ngờ hỏi.
"Bớt vớ vẩn, yêu gì chứ? Tôi là thích thân thể của cậu ta!" lạnh lùng đáp.
"Cẩn thận có ngày chính mình rơi vào lưới tình, tự mình bị thương mà không biết đấy!" nhìn đứa em nhà mình te tua chưa từng có, Hà Khai Tâm chỉ đơn giản nhắc nhở.
"..............." Phùng tổng nhất thời đen mặt "Có gì mau phóng, rồi đi đi. Anh làm bác sĩ rảnh rỗi lắm sao?" liến thoắng mắng người kia lề mề.
Tôi chính là rảnh rỗi, canh chừng cậu từ tối qua đến giờ vẫn chưa có về nhà thay đồ, ăn uống cho giống con người đây. Cầu cho họ Phùng cậu bị lưới tình quấn chết luôn đi!
Hà Khai Tâm cúi đầu thì thầm vào tai Phùng Đậu Tử. Y nghe thấy liền gật gù, mắt vụt sáng, bật ngón tay cái lên, cho anh họ nhà mình một Like. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, mấy kẻ thích đọc sách bộ dạng quân tử chính là đám người nguy hiểm bậc nhất.
"Khai Tâm ca, anh tâm kế như vậy, sao vị kia đến giờ vẫn chưa chịu lọt lưới của anh?"
"........" trầm mặc một chút, gương mặt hiền hòa lại hóa toàn hắc tuyến "Còn không phải là do La Phù Sinh chắn đường chặt phá!!!"
Hận ý không thể cắn nuốt luôn cái tên kia vào bụng.
Phùng Đậu Tử hoảng hốt co người. Cảm giác may mắn vì mình không cùng tranh giành người thương với Hà Khai Tâm.
...........................
Vưu Đông Đông cả buổi lo lắng ngồi ở hành lang đợi cũng được gọi vào.
Hắn mang theo tâm trạng sợ hãi, lo lắng, áy náy mà đi vào phòng bệnh của Phùng Đậu Tử.
Vừa mở cửa liền bắt gặp gương mặt giống Phùng Đậu Tử như đúc, bất quá khí chất khác nhau, đối nghịch hoàn toàn.
Tối hôm qua lần đầu tiên gặp mặt liền giật mình hoảng hốt, tại sao Phùng tổng lười đọc sách lại có thể trở thành bác sĩ, khí chất lại ôn nhu, dịu dàng như vậy.
Hóa ra cùng một gương mặt, biểu lộ tình cảm khác nhau, lại tạo ra cảm nhận cách biệt đến thế.
Hà Khai Tâm hôm qua bận rộn lo cho thương thế của Phùng Đậu Tử mọi thứ ngoại trừ y đều không để vào mắt, hiện tại nắng sáng rực rỡ mới có thể quan sát rõ dung mạo trợ lý của em họ. Hèn gì khiến tiểu tử thối đó lao tâm khổ tứ, làm ra đủ chuyện để ôm người vào lòng.
Bất quá nhìn hắn, có chút quen mắt. "Cậu có bà con nào ở đây làm cảnh sát không?" Nhàn nhạt hỏi.
Vưu Đông Đông khẽ chau mày nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Phùng Đậu Tử nằm trên giường bệnh, một thân chướng đau, mặt lạnh nhìn hai người kia đứng nói chuyện.
Vẻ mặt quan tâm, vui vẻ thật lòng chưa từng thấy của Hà Khai Tâm, lẫn ánh mắt ôn nhu của anh ta đều chiếu hết lên gương mặt ngại ngùng, lúng túng của Vưu Đông Đông.
Hai người dưới ánh sáng cười nói quá sức hòa hợp, quá sức vui vẻ. Bức tranh này đẹp đến mù mắt chó, chọc ai đó tức đến muốn phun máu.
Đã kiểm tra, xoa thuốc....tim Phùng Đậu Tử muốn thòng xuống khi bất giác nhớ đến lời của anh họ. Vậy là những gì anh ta cần thấy đều đã thấy hết rồi.
So với hạ bộ, tâm can còn đau hơn.
Hà Khai Tâm, anh đừng có mà chuyển hướng, chạy đến giành người với tôi. Dù anh có thông minh hơn tôi, nhưng nếu đó là Vưu Đông Đông thì tôi nhất quyết liều mạng với anh.
Vưu Đông Đông, mau đến chỗ tôi ngay, bằng không tôi trừ sạch tiền lương của cậu!!!!
"Đã có chuyện gì ah?"
"Nghe nói là tình thú quá độ...tinh tẫn nhân vong!"
"Đã nói đám người biến thái thường không sống lâu mà!"
Trên dãy hành lang, vài vị khách bị đánh thức tò mò đi ra ngoài dòm ngó trên người đều mặc đồ ngủ túm tụm bàn tán chuyện bát quái lúc đêm khuya.
..................................
Tại sao mình lại đứng đây?
Ý thức xác nhận mình đang đứng trong bóng tối, màn đêm bao phủ dày đặc. Bỗng phía xa xa có một luồng ánh sáng chiếu rọi từ thinh không, giống như ánh đèn sân khấu tạo thành một khung cảnh diễm lệ khi y tiến đến gần.
Chiếc giường đơn giản, chăn mền trắng xóa. Vài vật dụng rơi vãi trên đất.
"Ahhhhh....thật tuyệt....ưm.....sâu....chết mất....ưmmm....!"
Sau mỗi tiếng rên nho nhỏ tiêu hồn, cái lưng non mịn lại uyển chuyển chuyển động, cặp mông căng mẩy liên tục nhấp nhổm cưỡi trên một dương cụ được cắm sâu dưới giường. Cử động người kia chậm rãi, đâm sâu rút ra khiến những nếp nhăn nơi mép thịt cứ hiện ra rồi biến mất. Nuốt gọn món đồ chơi tình thú vào vách tràng sâu kín.
Tiếng thở dâm loạn cùng làn da trần trụi trắng như sứ khiến không gian bao quanh trở nên ám muội, ngập tràn dục vọng hoan ái.
Ánh đèn rực rỡ khiến từng giọt mồ hôi lăn dài trên sống lưng cong mềm theo từng cử động của hắn cũng trở nên phóng túng.
Người kia quay lưng với y, chỉ tập trung vào khoái hoạt do dương cụ giả mang lại. Tiết tấu nhấp mông, cắn nuốt thứ đồ chơi kia nhịp nhàng lại vô cùng khiêu gợi. Tuy không thể nhìn thấy biểu tình của hắn nhưng y biết người kia đang chìm trong sung sướng của nhục dục mất rồi.
Bị tiếng rên rỉ quyến rũ, y bạo gan tiến lại gần ôm lấy cơ thể vạn lần hấp dẫn mềm mại, không thiếu phần săn chắc vào lòng. Ôn nhu hôn lên vành tai, gò má, rồi vội vàng áp lên vành môi đầy đặn, lưu luyến nhìn vào đôi mắt mơ màng, trong veo của hắn. Đều ngập tràn hình bóng y.
"Mỹ nhân!" vô thức gọi người kia một tiếng.
Làn môi đỏ như cánh hoa bất giác mỉm cười, tựa vào vòng tay vuốt ve của y, luận động cưỡi dương cụ giả vẫn không dừng lại. Hơi thở ấm ách bên tai khiến toàn thân y ngứa ngáy.
"Bỏ thứ này đi! Tôi sẽ thao em đến dục tiên dục tử luôn. Sẽ khiến em sung sướng điên đảo!" buông lời dụ dỗ, ngón tay mò mẫm lên hai núm vú hồng hào cương cứng của người kia. Vô cùng đẹp mắt.
Hành động mê người của hắn đột ngột ngừng lại nhìn y, tia nhìn vạn lần phức tạp. Gương mặt xinh đẹp rộ lên ý cười...khinh bỉ. Tiếng nói thánh thót lại sặc mùi mỉa mai "Bằng trái khổ qua héo đó ư?" đánh mắt xuống hạ bộ của y. Nói xong lại ngửa đầu rên rỉ, nhấc mông dập xuống dương cụ bên dưới.
Bị người kia tạt nước lạnh, lòng tự ái nổi lên. Dám nói cự long của y là khổ qua héo? Được lắm đợi tôi thao chết cậu, thao đến khi cậu gọi cha kêu mẹ, bắt cậu uống tinh dịch của tôi cho đến khi bụng cậu hết chỗ chứa thì lúc đó xem cậu có quỳ xuống thần tượng đại long của đại gia không?
Hung ác tóm lấy dâm thể, nhấc hắn lên. Dương cụ rơi khỏi động thịt hắn liền ngửa đầu rên la một tiếng, đồ chơi hiện ra hình dạng ban đầu. Đại dưa leo!?
Mặt ai kia tối đen hơn mực. Tim gan đồng loạt rụng rời. Có cái gì đó sai sai....
Lại bắt gặp biểu tình coi thường khinh miệt của mỹ nhân đang tự mãn bày ra hết bộ phận tư mật trước mặt y. Những ngón tay của hắn hư hỏng miết miết đưa đẩy vào miệng huyệt mấp máy đòi ăn. Khi nãy được trái dưa thao lộng nên hậu khẩu chưa co lại, cái lỗ hồng hồng cứ mở rồi khép lại lộ ra khoảng trống chảy ra d*m thủy. "Phùng tổng, có ngon đến đây thể hiện bản lĩnh, thử xem ngài có lấp đầy được tôi hay không?" nhướn mày khiêu khích, giọng điệu đậm mùi tiện nhân thèm khát đàn ông chà đạp.
Bản lĩnh nam nhân bị động chạm, y nổi giận túm lấy mỹ nhân quá phận kia, đè hắn xuống đệm. Hành động hôn cắn vội vã thô bạo, răng môi muốn cắn nát da thịt hư nhuyễn tuyệt đẹp của hắn. Dây nịt li khai, kéo khóa quần xuống, y mò vào trong muốn kéo ra phân thân to lớn của mình hù chết hắn, để lấy lại mặt mũi. Nhưng, nhưng....sao mò tới mò lui vẫn thấy trống trơn!!!!
Kinh hãi mở quần ra. Mất tiêu rồi! Thằng nhỏ của y đã chạy đi đâu? Từ phần bụng nối đến hai chân chính là phẳng phiu. Hùng long của y đâu rồi?????
"Ngay cả trái ớt cũng không có ah?" vị kia trắng trợn nhìn vào trong quần y rồi cười khúc khích, tàn nhẫn cho tự tôn của y một đạp. "Vẫn là dưa leo tốt hơn! Uy huyệt khẩu ăn no, miệng trên cũng có thể ăn ah!" nói xong liền hư hỏng cúi xuống le lưỡi liếm liếm trái dưa xanh thẳng đứng mấy vòng, đôi mắt đảo nhìn y gian xảo khiêu khích dục vọng. Miệng há lớn, lộ ra hai hàm răng trắng nõn...cắn một ngụm hết non nửa trái dưa. Nhổm người dậy chậm rãi nhai cố tạo ra tiếng nhai nuốt đầy dụ hoặc, đôi mắt vẫn hung ác nhìn hạ bộ của y.
Làn môi đỏ thấu của nam nhân xinh đẹp nhoẻn thành nụ cười nửa miệng, đẹp lại vô vàn lạnh lùng quỷ dị.
"K....không!!!!" y khó thở muốn hét lên.
Đây không phải sự thật! Đây chắc chắn không phải sự thật!
Đại nhục côn, vũ khí đáng tự hào của y....mau quay trở lại đi!!!!
...........................
"K....không....không!"
Y trong mơ hồ khổ sở chạy ra khỏi cơn ác mộng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở, dưới hàng mi dài lộ ra hai con ngươi đen láy.
Hai mi mắt khẽ chớp, ngơ ngẩn nhìn bức tường trắng xóa, bên tai nghe thấy tiếng nước rơi trong bình xi lanh, cùng mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi.
Phùng Đậu Tử đang nằm trong bệnh viện!
"Tỉnh rồi sao?" giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên, trong cổ họng ẩn nhẫn một tiếng cười nhỏ.
Nghiêng đầu sang bên phải, nơi phát ra tiếng nói. Thân ảnh có phần quen thuộc từ từ hiện ra. Hai hàng lông mày cau lại.
Mẹ nó, hết cơn ác mộng lại đến cơn ác mộng khác. Cái thành phố khốn kiếp này, toàn mang lại xui xẻo cho y.
Đối với thái độ chán ghét của Phùng Đậu Tử, người kia chỉ cười cười, gấp cuốn sách đang đọc dở lại, cẩn thận đặt lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Chỉnh chỉnh lại áo blouse trắng của mình, điềm tĩnh bắt chéo chân, nhìn y một chặp rồi mới nói chuyện "Bị bạo hành đến nỗi tỉnh dậy mất trí nhớ, không nhận ra người thân luôn sao?" thăm hỏi nhưng toàn mang ý đồ trêu chọc.
"Hừ!" Phùng Đậu Tử muốn mở miệng cười nhạo nhưng chỉ mới động thân thì phần dưới liền phản ứng. Đau! Toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Trí nhớ đột ngột chạy nhảy về hồi ức nửa đêm trước.
Là y ép Vưu Đông Đông "đẻ" ra tiểu dưa leo, hắn trong vô thức dùng sức thế là bóp chết luôn thằng nhỏ của y.
Hại Phùng Đậu Tử đau đến tim gan đổ máu, lăn ra ngất xỉu.
Vậy là giấc mơ ban nãy, có khi nào....chả thèm để sự hiện diện của người kia vào mắt. Tự nhiên nhổm người dậy, một tay mở rộng quần. Mắt thấy Đại thái tử nhà mình vẫn nằm yên trong quần liền thở phào nhẹ nhõm. Vẫn chưa mất! Ngả người xuống giường, động vết thương lại kêu lên một tiếng đau đớn.
"Tôi nằm đây từ hồi nào?" nhàn nhạt hỏi, hai con mắt tròn xoe đảo nhìn trần nhà.
"Tối hôm qua!" nghiêm túc trả lời đúng chủ điểm.
"Là anh xử lý vết thương cho tôi?"
"Uhm. Cũng đã xử lý luôn mấy vụ ồn ào ở khách sạn cậu ở!" cao hứng nói thêm.
"Tốt vậy!" Phùng Đậu Tử mở lời tán thưởng, không nghĩ cái người có ngoại hình giống y đến chín phần kia lại có hảo ý giúp mình dọn dẹp rắc rối. "Như thế nào?" y tò mò, vụ này để lộ ra ngoài mặt mũi Phùng Đậu Tử biết để đâu.
"Tới thu nhặt cậu, dọn sạch hiện trường, sửa lại lý lịch thuê phòng và tung vài tin đồn xóa trắng giúp cậu!" chậm rãi trình bày, thái độ ôn hòa nhã nhặn hoàn toàn trái ngược với Phùng Đậu Tử khí chất ngang tàng, độc đoán.
"Không hổ là con cáo già, làm việc thật bài bản nha!" Phùng Đậu Tử ngao ngao ngáp một cái. Trời đã sáng rồi, ánh nắng ấm áp nhảy nhót trên bệ cửa.
"Việc mất mặt như vậy để lộ ra ngoài, mặt mũi cậu thì tôi không thèm quan tâm, nhưng ảnh hưởng đến cả dòng họ bên ngoại, Hà Khai Tâm tôi, nhất định ảnh hưởng không ít. Sau này ra ngoài phải vác theo mặt nạ, rất phiền!" chẳng nề hà nói thẳng sẵn tiện đâm cho Phùng Đậu Tử mấy dao. Vẫn rất thiện lương mà mỉm cười.
Thần sắc đang tốt liền cháy đen cả mảng. Phùng Đậu Tử ném một cái nhìn sắc lạnh về phía vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi trên ghế, dung mạo thật sự giống y như thể cả hai là anh em song sinh.
Có điều cặp song sinh này không cùng một mẹ. Lại tương khắc nhau.
Tối qua đáng lẽ Hà Khai Tâm đã hết giờ làm việc. Đương dọn dẹp đồ đạc, thì nhận được điện thoại của Phùng Đậu Tử. Y là em họ bên ngoại của anh, nhỏ hơn anh vài tuổi, quan hệ anh em họ hàng phía ngoại của bọn họ khá là kinh khủng. "Giao hảo tốt" đến độ mỗi lần gặp nhau nếu không tranh luận đến gà bay chó chạy thì chính là đuổi đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Nên mấy lần Phùng Đậu Tử đến thành phố này công tác, chính là cực kỳ hạn chế liên lạc với anh và vị kia.
Nghĩ tới thì quan hệ giữa mình với họ La kia còn khủng khiếp hơn!
Thấy lạ vì tiểu tử này hiếm khi nào gọi cho anh, lại lúc đêm hôm thế này. Chắc chắc không phải là chuyện tốt lành gì. Y như rằng vừa mới nhận cuộc gọi bên kia đã ồ ồ bật khóc, "Cứu với..... Huhuhu... Phùng tổng...anh ấy....không động đậy nữa...." âm thanh kêu gào rối loạn nhưng anh vẫn nhận ra đây không phải là giọng của Phùng Đậu Tử. Em họ anh lại đi gây thù chuốc oán bản tính gợi đòn bị đánh tàn tật luôn rồi nên mới gọi nhờ anh giúp đỡ?
Sau khi nghe đầu dây bên kia trình bày xong, Hà Khai Tâm tư vị phức tạp. Trầm mặc mấy giây. Không biết nên khóc hay nên lăn ra đất cười một trận. Cái đứa hỗn đản này cũng có ngày bị lãnh quả báo ah! Quả báo lại rơi trúng ngay thằng nhỏ của y. Với tư cách là một người đàn ông, Bác sĩ Hà còn cảm thấy đau đớn thay cho Phùng Đậu Tử.
Vội vàng gọi thêm cấp dưới và mấy y tế thân cận, anh cùng họ tới khách sạn X dọn người. Cả đêm giúp Phùng Đậu Tử xử lý đại gia hỏa, chứ để nó ngủm luôn thì với bản tính cay nghiệt của Phùng Đậu Tử không sợ y ôm hận hủy diệt cả thế giới này sao.
"Vưu Đông Đông lấy điện thoại của tôi gọi cho anh à?" Phùng Đậu Tử nheo mắt, nhớ tới việc mình từng nhắc nhở trợ lý lúc nào xảy ra chuyện, cân nhắc tình hình thì đừng đánh động người ngoài. Nếu y bất tỉnh, cứ dùng vân tay mở khóa điện thoại, ấn gọi phím nóng để nhờ trợ giúp. Lời nói lúc đó bâng quơ, không ngờ hắn ghi nhớ được.
Hà Khai Tâm gật đầu. "Cậu để anh phím 1 sao?" vẻ mặt có chút khó tin hỏi y.
Phùng Đậu Tử chớp chớp mắt nhìn trần nhà, vô vị gật gật.
"Còn La Phù Sinh?"
"Phím 2!" thừa biết người kia hỏi mình vậy là có ý gì. Tôi chính là để số hai người thành hai phím nóng ưu tiên, mỗi tháng rảnh rỗi đều đổi vị trí qua lại, xem nào bác sĩ Hà đoan chính, may mắn tháng này số 1 lại là anh, hãnh diện đắc ý chưa nào!
"Mỗi tháng đều đổi thứ hạng à?" Hà Khai Tâm trầm thấp hỏi.
Bị nói đúng tim đen, Phùng Đậu Tử đành ở trong lòng chửi thề. Cái người kia rõ ràng là bác sĩ tâm lý tiếng tăm lừng lẫy cả nước, hồi bé chả phải anh thích nhất là đọc vị hết đám anh em trong nhà khiến cả bọn mỗi lần nhìn thấy Hà Khai Tâm đều bỏ chạy mất dép. Trừ La Phù Sinh có khả năng đối nghịch với anh thì Phùng Đậu Tử chính là múa rìu qua mắt thợ.
"Đậu Tử à, sau một thời gian không gặp, anh không ngờ cậu lại trở nên vô sỉ như vậy!" Hà Khai Tâm thẳng thắn chỉ trích.
"Này, chỉ vì vụ phím nóng mà anh chửi tôi thế à?" Phùng Đậu Tử cau mày, nặng nề đáp trả.
"Tôi đã kiểm tra qua tình trạng của Vưu Đông Đông, trợ lý riêng của cậu. Trong cơ thể của cậu ta có thuốc kích dục, lại còn chỉ kích thích cửa sau. Bộ dạng của hai người tôi nhìn mà không biết chuyện gì đã xảy ra? Cậu nghĩ xem, tôi nói cậu như vậy là nặng lời sao?" Hà Khai Tâm điềm đạm nói, khí thế phảng phất khí tức lạnh lùng.
Phùng Đậu Tử trên giường chùng xuống, thất thế một lúc rồi lại đùng đùng nổi giận quắt mắt với anh họ "Anh kiểm tra cậu ta? Là khám xét người, khám mông cậu ta sao?" sửng cồ lên, nếu không phải sợ phần dưới đi đứt luôn thì đã lao xuống nắm cổ áo Hà Khai Tâm tra hỏi rồi.
"Mông cậu ta bị cậu nhét cả quả dưa chuột to bằng cổ tay, không cần xoa thuốc sao?" Hà Khai Tâm vốn dĩ nán lại trông chừng Phùng Đậu Tử chính là muốn đợi y tỉnh lại rồi chỉnh y một trận. "Nằm mơ thấy gia hỏa của mình thua cả quả dưa...đáng đời cậu lắm!" từng lời nói đều rất bình tĩnh, trầm ổn, không to tiếng nhưng đều mang sát thương đả kích.
"Anh....!" Phùng Đậu Tử cãi không lại đành ôm một bụng tức khí.
Mọi việc đều bị người ta vạch trần, hại y tâm lý rối ren.
Vì Vưu Đông Đông cứ mãi giữ khoảng cách né tránh gần gũi với y. Mà hai người đã ở thành phố này gần hai tuần rồi, công việc ở nhà chất thành đống. Phùng Đậu Tử không thể để bản thân chịu thiệt thêm nữa đành ra nước cờ cuối cùng. Quyết tâm ngày cuối cùng trước khi về sẽ ăn Vưu Đông Đông một trận.
Y thuê một cô gái xinh đẹp đến quyến rũ chuốc rượu hắn. Trong rượu có hòa một loại thuốc kích dục cực mạnh. Kế hoạch còn chưa bắt đầu, lại chui đâu ra một cô ả để mắt đến Vưu Đông Đông, cả buổi quấn lấy hắn còn gắp cho hắn toàn hàu. Trời ạ, là muốn hắn phất cờ khởi nghĩa cả đêm lăn giường với cô à. Hắn không ăn được hàu, mà đứa ngốc đó lại cả nể nguyên buổi ngồi ăn thấy mà đau khổ. Tiểu thư kia còn giở trò câu dẫn. Muốn bắt người của y đi đâu dễ dàng như vậy.
Kế hoạch chuốc rượu lại hóa thành màn đánh nhau giành trai, y trả tiền gấp mười lần để cô gái y thuê đập cô nương kia một trận. Quả là gái giang hồ ra tay ít ác, tiểu thư kia bị đánh cho bầm dập phải vào viện nằm.
Chuyện Phùng Đậu Tử không ngờ nhất chính là việc Vưu Đông Đông bị xô té, ly rượu lại đổ lên quần hắn. Thứ dược này cư nhiên lại thấm qua da, gây tác dụng mạnh mẽ khiến nửa đêm Phùng Đậu Tử được chứng kiến một màn hư hỏng khiêu khích của Vưu Đông Đông.
Làm y rơi vào phóng túng, kiềm hãm không nổi để hậu quả bị rơi vào thảm cảnh này.
"Anh có nói cho cậu ấy biết?" Phùng Đậu Tử âm trầm dò hỏi.
"Tôi chỉ xem thương tích, còn vụ hạ dược thì chỉ nghi ngờ thôi. Cậu bí bách đến nỗi dùng kế sách này hả?" Hà Khai Tâm thở dài.
"Tôi chờ được chạm vào Đông Đông lâu quá rồi!" nét mặt có chút bi thương.
"Bao lâu?"
"Hai tuần!" Phùng Đậu Tử thành thật đáp.
Hà Khai Tâm khinh bỉ bố thí cho y một cái nhìn. Lâu thật đấy!? Anh mày phải tận mười năm....mà cũng chỉ đang là thế thân thôi đây.
"Anh cứ cười tôi kém bản lĩnh đi! Bây giờ gia hỏa của tôi bị thương....mất hết hi vọng rồi!" Phùng Đậu Tử đau lòng nói, khóe mắt muốn hồng lên. Chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy, ủy khuất nổi dậy như sóng trào.
"Ai nói gia hỏa của cậu hết hi vọng?" Hà Khai Tâm không vui lên tiếng, anh cả đêm tận tình theo dõi, giúp y hồi phục. Mà giờ một câu phủi bụi hết tài năng, công đức của anh là sao.
"Khai Tâm, tôi cảm thấy rất đau!" Phùng Đậu Tử căng thẳng thừa nhận.
"Đau vậy là còn ít, may mà chưa rụng luôn đó. Trợ lý nhà cậu ra tay không nhẹ..." nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Phùng Đậu Tử không hiểu sao bản tính trêu chọc của bác sĩ Hà luôn luôn chính trực lại hiện ra "Nhưng mà hiện tại súng ống vẫn dùng tốt. Có cần anh giúp cậu kiểm tra một chút! Đừng ngại, lúc điều trị cái gì cũng đã nhìn qua. Kỹ năng anh rất tốt, nhất định giúp cậu thoải mái!" lời nói vừa thoát ra lại hăng hái đứng dậy muốn đưa tay xuống đũng quần của y.
Phùng Đậu Tử nhanh nhẹn chụp lấy bàn tay ma quái của anh họ hất ra. Trừng mắt nhìn Hà Khai Tâm "Tôi không có tự luyến nha! Anh đừng động vào, không thì đừng trách tôi ác!"
Nhìn gương mặt giống mình như tạc, giúp mình vuốt trụ...nghĩ tới đã thấy muốn nôn. Nếu cự long cần an ủi, thì y chỉ nghĩ đến bàn tay thon dài khớp xương rắn rỏi của Vưu Đông Đông.
Hà Khai Tâm nhếch môi cười. Anh biết y sẽ xử sự như vậy nên mới đùa kiểu đó. Dù cho Phùng mặt dày có gọi mời anh chạm vào anh còn cho y một cước, tiễn luôn chú chim nhỏ bay về trời.
"Đừng giận, Đậu Tử!" tuy hay đấu khẩu, nhưng anh thật sự rất thương đứa em này, y nhờ vả gì nhất định sẽ giúp, chưa bao giờ để y phải chịu thua thiệt, nên anh với họ La mới được ưu ái nằm trong hai phím nóng của y. "Nhân chuyện này anh sẽ giúp cậu chiếm một số tiện nghi của Tiểu Vưu. Quan trọng cậu mặt dày cỡ nào!"
"Về độ dày thì anh khỏi cần lo đi. Tôi ứng phó được hết!" Phùng Đậu Tử quả quyết.
"Nhìn cậu vậy lần đầu tiên anh thấy. Yêu Tiểu Vưu thật à?" Hà Khai Tâm nghi ngờ hỏi.
"Bớt vớ vẩn, yêu gì chứ? Tôi là thích thân thể của cậu ta!" lạnh lùng đáp.
"Cẩn thận có ngày chính mình rơi vào lưới tình, tự mình bị thương mà không biết đấy!" nhìn đứa em nhà mình te tua chưa từng có, Hà Khai Tâm chỉ đơn giản nhắc nhở.
"..............." Phùng tổng nhất thời đen mặt "Có gì mau phóng, rồi đi đi. Anh làm bác sĩ rảnh rỗi lắm sao?" liến thoắng mắng người kia lề mề.
Tôi chính là rảnh rỗi, canh chừng cậu từ tối qua đến giờ vẫn chưa có về nhà thay đồ, ăn uống cho giống con người đây. Cầu cho họ Phùng cậu bị lưới tình quấn chết luôn đi!
Hà Khai Tâm cúi đầu thì thầm vào tai Phùng Đậu Tử. Y nghe thấy liền gật gù, mắt vụt sáng, bật ngón tay cái lên, cho anh họ nhà mình một Like. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, mấy kẻ thích đọc sách bộ dạng quân tử chính là đám người nguy hiểm bậc nhất.
"Khai Tâm ca, anh tâm kế như vậy, sao vị kia đến giờ vẫn chưa chịu lọt lưới của anh?"
"........" trầm mặc một chút, gương mặt hiền hòa lại hóa toàn hắc tuyến "Còn không phải là do La Phù Sinh chắn đường chặt phá!!!"
Hận ý không thể cắn nuốt luôn cái tên kia vào bụng.
Phùng Đậu Tử hoảng hốt co người. Cảm giác may mắn vì mình không cùng tranh giành người thương với Hà Khai Tâm.
...........................
Vưu Đông Đông cả buổi lo lắng ngồi ở hành lang đợi cũng được gọi vào.
Hắn mang theo tâm trạng sợ hãi, lo lắng, áy náy mà đi vào phòng bệnh của Phùng Đậu Tử.
Vừa mở cửa liền bắt gặp gương mặt giống Phùng Đậu Tử như đúc, bất quá khí chất khác nhau, đối nghịch hoàn toàn.
Tối hôm qua lần đầu tiên gặp mặt liền giật mình hoảng hốt, tại sao Phùng tổng lười đọc sách lại có thể trở thành bác sĩ, khí chất lại ôn nhu, dịu dàng như vậy.
Hóa ra cùng một gương mặt, biểu lộ tình cảm khác nhau, lại tạo ra cảm nhận cách biệt đến thế.
Hà Khai Tâm hôm qua bận rộn lo cho thương thế của Phùng Đậu Tử mọi thứ ngoại trừ y đều không để vào mắt, hiện tại nắng sáng rực rỡ mới có thể quan sát rõ dung mạo trợ lý của em họ. Hèn gì khiến tiểu tử thối đó lao tâm khổ tứ, làm ra đủ chuyện để ôm người vào lòng.
Bất quá nhìn hắn, có chút quen mắt. "Cậu có bà con nào ở đây làm cảnh sát không?" Nhàn nhạt hỏi.
Vưu Đông Đông khẽ chau mày nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Phùng Đậu Tử nằm trên giường bệnh, một thân chướng đau, mặt lạnh nhìn hai người kia đứng nói chuyện.
Vẻ mặt quan tâm, vui vẻ thật lòng chưa từng thấy của Hà Khai Tâm, lẫn ánh mắt ôn nhu của anh ta đều chiếu hết lên gương mặt ngại ngùng, lúng túng của Vưu Đông Đông.
Hai người dưới ánh sáng cười nói quá sức hòa hợp, quá sức vui vẻ. Bức tranh này đẹp đến mù mắt chó, chọc ai đó tức đến muốn phun máu.
Đã kiểm tra, xoa thuốc....tim Phùng Đậu Tử muốn thòng xuống khi bất giác nhớ đến lời của anh họ. Vậy là những gì anh ta cần thấy đều đã thấy hết rồi.
So với hạ bộ, tâm can còn đau hơn.
Hà Khai Tâm, anh đừng có mà chuyển hướng, chạy đến giành người với tôi. Dù anh có thông minh hơn tôi, nhưng nếu đó là Vưu Đông Đông thì tôi nhất quyết liều mạng với anh.
Vưu Đông Đông, mau đến chỗ tôi ngay, bằng không tôi trừ sạch tiền lương của cậu!!!!
Bình luận truyện