Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 10: Quá khứ



Thời điểm Tô Vụ quay trở lại trường học đã là thứ năm.

Mấy ngày nay Thời Vũ vẫn luôn muốn gửi tin nhắn cho cô ấy, do dự mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là không dám,hôm nay khi đến lớp nhìn thấy Tô Vụ ngồi ở đó, cô đã bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Tô Vụ vẫn còn mệt mỏi, nhìn thấy cô đi tới mới nhẹ nhàng nói: "Cậu tới rồi à."

Cô đi vào chỗ ngồi của mình, lấy một chai sữa từ trong cặp ra rồi vỗ vai cô ấy. Đây là chai sữa cô mua lúc sáng, còn chưa kịp uống.

Đợi Tô Vụ quay lại, cô đưa sữa nóng tới rồi hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Ánh mắt Tô Vụ rơi xuống chai sữa nóng cô đang cầm, cô ấy duỗi tay tiếp nhận rồi đáp: "Mọi chuyện rất phức tạp."

Thời Vũ gật gật đầu, cũng không cố hỏi lại chuyện này.

Cô lấy sách ra, Tô Vụ vốn đã quay lại lại bất ngờ xoay lại đây, cô ấy chớp mắt nhìn cô hỏi: "Đêm nay tớ đến chỗ cậu được không? Tớ thật sự không muốn về nhà chút nào."

Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất rối rắm và không biết nên làm gì, rất muốn tâm sự với một ai đó về tất cả mọi chuyện.

"Tất nhiên là được rồi!" Thời Vũ đồng ý nói: "Giường ở căn gác rất lớn, hai chúng ta thế nào cũng dư "

Tô Vụ nghe vậy khóe miệng khẽ  nhếch lên, nhẹ gật đầu.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Thời Vũ và Tô Vụ khoác tay nhau đi đến trạm xe buýt, Tô Vụ đã sớm nói với trong nhà cùng tài xế, hôm nay cô ấy không trở về nhà, gió đêm thổi tới khiến cho cô có chút thoải mái.

Rất nhanh chuyến xe buýt họ chờ đi tới, hai người lần lượt lên xe, hôm nay rất may mắn, có rất nhiều chỗ trống trên xe có thể ngồi.

Chiếc xe nhanh chóng chạy thẳng đến trạm, hai người xuống xe, Thời Vũ đi trước, vừa xuống xe liền thấy Thẩm Triều Dữ đang ngồi trên xe chơi di động,lúc này cô mới nhớ tới một chuyện —— cô quên nói với Thẩm Triều Dữ hôm nay không cần chờ.

Bởi vì đầu gối bị thương, hai ngày nay anh đều ở đầu hẻm chờ cô, sau đó dùng xe đạp chở cô về nhà, kỳ thật vết thương trên đầu gối cô đã đóng vảy, đi bộ về nhà hoàn toàn không có vấn đề.

Tô Vụ cũng nhìn thấy Thẩm Triều Dữ, cô ấy nghi hoặc gọi: "Thẩm Triều Dữ?"

Thẩm Triều Dữ cất điện thoại, anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầu tiên rơi vào Thời Vũ, sau đó là đến Tô Vụ.Chuyện nhà Tô Vụ anh có nghe Chu Yến Tư nói đại khái một chút, vốn tưởng rằng phải qua mấy ngày nữa cô mới đến trường học, không ngờ hôm nay lại đến.

Anh đại khái có thể đoán được vì sao hôm nay Tô Vụ lại xuất hiện ở chỗ này, nghĩ tới đây, ánh mắt lại rơi vào trên người Thời Vũ, người nãy giờ đang tự trách ở kia.

Thẩm Triều Dữ chỉ ừ một tiếng: "Vậy tớ đi trước."

Xe đạp của anh không thể chở hai người, hơn nữa hôm nay Thời Vũ có Tô Vụ bồi đi cùng, con đường này cũng không đáng sợ.

Tô Vụ phất phất tay: "Tạm biệt."

Thời Vũ nhấp môi, nhìn anh dẫm lên chân đạp, lúc sau biến mất vào con hẻm.

Tô Vụ lẩm bẩm nói: "Chạy nhanh thật."

Thời Vũ khẽ ừ một tiếng, hai người cũng đi vào con ngõ nhỏ.

Có người đi cùng về nhà sẽ nhanh hơn rất nhiều, Thời Vũ tìm cho Tô Vụ một chiếc áo phông trắng sạch sẽ và quần đùi thể thao, hai người thay phiên nhau đi tắm. Khi Tô Vụ bước ra khỏi phòng tắm, Thời Vũ đang ngồi trên ghế thoa thuốc, trên bàn bên cạnh còn có một cái nồi nhỏ đang bốc lên khói trắng, mùi thơm của nó khó giấu xông vào mũi cô ấy.

Thời Vũ nghe thấy động tĩnh, cũng vừa lúc thoa thuốc xong,cô đem tăm bông ném vào thùng rác, ngửa đầu lên nhẹ giọng nói: "Tô Vụ, nhanh qua bên này đi."

Kỳ thật cả ngày nay cô ấy đều chưa ăn được chút gì, Thời Vũ sợ cô nữa đêm đói, đặc biệt nấu thêm hai gói mì.

Tô Vụ nhìn xuống đầu gối cô, đi tới cau mày hỏi: "Chân cậu làm sao thế?"

"Không có việc gì, mấy ngày trước bất cẩn vấp phải dây giày nên bị ngã thôi, sắp lành hẳn rồi." Thời Vũ vừa nói vừa đi rửa tay, thuận tiện mang đũa mới rửa lại.

Cũng may là lúc trước cô mua thêm một đôi dự phòng, bằng không mì đêm nay hai người họ không biết ăn như thế nào.

Cô chậm rãi đi tới, đưa đũa cho Tô Vụ, nhưng cô ấy vẫn nhìn vào chân cô, cô thở dài: "Thật sự không sao cả mà, vết sẹo bong ra thì sẽ tốt thôi."

Bất tiện duy nhất là khi tắm hoặc đi bộ, tốc độ sẽ chậm hơn khi bình thường.

Cô gắp mì vào chén Tô Vụ: "Mau ăn đi, để lâu sẽ không ngon đấy."

Tô Vụ lúc này mới chuyển ánh mắt sang bát mì, hai người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ ăn mì ăn liền. Tô Vụ ăn hai ngụm, không biết vì sao quầng mắt cô ấy bắt đầu đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

Doạ cô sợ hãi, cô vội vàng lấy hai tờ giấy qua đưa cho Tô Vụ hỏi: "Khó ăn lắm sao? Tớ có mua loại khác, hay là để tớ nấu lại cho cậu?"

Tô Vụ lắc đầu, cô lau khô nước mắt: "Ăn ngon lắm."

Thời Vũ thở dài, không biết nên nói gì bây giờ.

Cũng may tâm trạng của Tô Vụ nhanh chóng ổn định,sau khi hai người ăn xong, cô ấy nằm trên giường, nhìn cô quay lưng thu dọn nồi và bát, tự nhiên lại cảm thấy bình tĩnh.

Thời Vũ lau sạch tay, vừa quay đầu liền thấy Tô Vụ đang nhìn mình chăm chăm, cô nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy? Cái biểu cảm này...."

Tô Vụ lắc đầu, vùi mình vào trong chăn, cô suy nghĩ một lúc rồi đưa tay nhấn một công tắc, trần nhà được đẩy sang một bên, để lộ tấm kính thủy tinh trong suốt, và bên ngoài tấm kính là một bầu trời đầy sao.

Cô ấy không khỏi hô lên, Thời Vũ lúc này cũng bò lên trên giường, nằm sang bên kia và ấn tắt đèn.

Nháy mắt, trên gác mái chỉ còn lại ánh sao trên đầu họ.

Tô Vụ nói: "Đẹp quá."

Thời Vũ cười cong mắt, cô phát hiện được điều này là do vô tình đụng phải công tắc mở, những lúc không ngủ được, cô thường hay mở để ngắm nhìn bầu trời, rồi thiếp đi.

Cô thở dài không thành tiếng và thì thầm: "Tô Vụ, tớ xin lỗi."

"Hả?" Tô Vụ có chút khó hiểu.

Cô nói: "Làm cậu thương tâm mất rồi."

Cô đã nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, vẫn là nên nói lời xin lỗi tới Tô Vụ thì hơn, rốt cuộc cô ấy chỉ vừa mới mười tám tuổi, nhưng cô với tư cách là một người bạn thân thiết lại là người đầu tiên mang tin tức xấu đến cho cô ấy.

Trong khi suy nghĩ của cô bay lung tung, cô cảm thấy mặt mình bị véo. Cô mơ màng nhìn sang nghe Tô Vụ nói: "Người làm tớ buồn không phải cậu, vậy nên cậu không cần phải xin lỗi tớ đâu Thời Vũ?" "

"Nhưng......" Cô còn muốn nói thêm, Tô Vụ đã mở miệng trước: "Hôm đó tớ về nhà kể với mẹ, cậu biết không, thì ra mẹ tớ đã biết từ trước."

Lúc này đến phiên Thời Vũ ngốc, Tô Vụ lại tiếp tục nói: "Hôn nhân của hai người là dựa trên ích lợi, một cuộc liên hôn không hề được thành lập trên tình cảm, mẹ tớ nói rằng bà ấy đã biết ba tớ có người khác ở ngoài từ lâu, chẳng qua vẫn luôn không tìm thấy chứng cứ, có tấm hình này bà ấy cũng có cớ để đến đó xem lại camera giám sát."

Thời Vũ im lặng nghe cô ấy nói: "Họ đang làm thủ tục li hôn, có lẽ sẽ nhanh chóng xử lí xong thôi."

"Vậy cậu...... Làm sao bây giờ?" Cô hỏi.

Tô Vụ mở mắt ra và nhìn những vì sao bên ngoài cửa kính thủy tinh, và giọng điệu của cô ấy trở nên say sưa hơn: "Nói thế nào nhỉ, mặc dù họ rất tình cảm trước mặt tớ, nhưng trên thực tế, tớ có thể cảm nhận được rằng giữa họ không hề có tình cảm gì với nhau, tớ chỉ cảm thấy có lỗi và đau lòng thay mẹ, nếu không có tớ, có lẽ bà ấy đã chia tay với ba tớ từ lâu, thay vì phải ngấm ngầm đi tìm bằng chứng."

Thời Vũ chưa từng xử lí hay nghe thấy việc này,cô chỉ có thể khô cằn mà ừ một tiếng.

Tô Vụ thở dài: "Bây giờ tớ không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, sai thì cũng sai rồi, dù họ có ly hôn hay không, tớ cũng sẽ đi theo mẹ."

"Được rồi." Cô nắm lấy tay Tô Vụ dưới chăn: "Hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi."

Tô Vụ cụp mắt: "Nói thật, tớ thực sự rất ghen tị với Thẩm Triều Dữ."

Bất thình lình nhắc đến tên anh, Thời Vũ có chút chậm nửa nhịp, Tô Vụ cũng không có nhận ra, cô ấy lại nói: "Dì Lương với chú Thẩm rất yêu nhau, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ nhau, và cuộc sống của họ ngày càng trở nên tốt hơn."

Thời Vũ nhớ lại mấy lần gặp phải họ, Thẩm Tàng trừ bỏ lúc bận công việc,đa số thời gian ánh mắt đều ở trên người Lương Vận.

Tô Vụ nói: "Điều kiện gia đình chú Thẩm lúc trước không tốt lắm, tớ nghe mẹ nói cha mẹ chú Thẩm đã sớm qua đời, chú ấy sống với họ hàng, sau này học cao trung gặp được và quen dì Lương,dì Lương lần đầu tiên nhìn thấy chú Thẩm vừa gặp đã yêu, nhưng ba mẹ dì Lương không đồng ý, cậu nói trên đời này có ba mẹ nào không sợ con mình sau này chịu khổ, hơn nữa khi đó bọn họ cũng mới thành niên không lâu, dì Lương cũng nổi loạn, sau khi nhận định liền đi theo chú Thẩm luôn."

Thời Vũ không nghĩ tới ba mẹ Thẩm Triều Dữ còn có quá khứ như vậy, Tô Vụ tiếp tục nói: "Quan trọng là chú Thẩm chưa bao giờ để cho dì Lương chịu khổ, hai người tự tay tạo dựng sự nghiệp, chứng minh cho ba mẹ dì Lương xem họ có thể cùng nhau, lúc này mới đi đến hôn nhân."

"Chuyện này tớ cũng vừa được biết,là mẹ tớ kể, tớ thật sự càng ngày càng thích chú Thẩm và dì Lương." Trong giọng nói của Tô Vụ cô có thể cảm nhận được sự hâm mộ mà cô ấy dành cho họ: "Thật sự tớ rất ganh tị với Thẩm Triều Dữ."

Một người được tình yêu của ba mẹ nuôi dưỡng lên, khó trách anh lại xuất sắc và tốt đẹp đến vậy.

Thời Vũ nhớ lại lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh, anh đứng ngược sáng, tựa như một vị thần dịu dàng.

Lúc này cô mới nhận ra, chuyện đã qua lâu vậy rồi, vậy mà cô vẫn còn nhớ như in.

Tô Vụ thở dài, đem tâm trí cô lôi trở lại, cô đáp: "Ừm, cậu ấy thật sự rất tốt."

Hai người cứ như vậy câu được câu không trò chuyện, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tô Vụ cứ vậy mà ở lại nhà Thời Vũ đến thứ sáu,  hai người cùng nhau trở về nhà vào buổi chiều, vừa lúc gặp được Lương Vận đang tưới hoa ở trong sân.

"Dì Lương buổi chiều vui vẻ." Tô Vụ mỉm cười chào hỏi.

Thời Vũ đóng cửa lại, cũng đi tới theo sau chào Lương Vận.

Lương Vận đặt chiếc ấm trong tay xuống, bà nhìn Thời Vũ sau đó nhìn Tô Vụ nói: "Buổi chiều tốt lành nhé. Bây giờ cũng muộn rồi, hai đứa tối nay cùng ăn tối với dì nhé? Hôm nay chú không có ở nhà."

Chuyện gia đình Tô Vụ, Lương Vận  cũng biết,dù sao thì cả hai đều là bạn bè thân thiết lâu năm.

Tô Vụ cười híp mắt: "Vâng, cảm ơn dì."

Nói xong, hai người động tác nhất trí nhìn về phía Thời Vũ, cô bị nhìn có chút không kịp thích ứng,nuốt nước miếng nói: "Vâng, cảm ơn dì."

Lương Vận lại cười: "Được rồi, vậy cả hai đứa nhanh lên cất cặp sách đi, 6:40 xuống ăn tối, được không?"

Thấy cả hai đều gật đầu đồng ý, Lương Vận lúc này mới cầm ấm nước đi vào phòng.

Hai người đi lên gác mái, Thời Vũ lúc này mới nhận ra có chút không ổn, cô quay lại hỏi Tô Vụ: "Hay là tớ đi mua chút trái cây, đi tay không đến nhà người khác hình như có chút không phải phép lắm."

"Không cần đâu?" Tô Vụ hoàn toàn không nghĩ đến điều này, nhưng bất quá sau khi tự hỏi hai giây, cô ấy như kiên định hơn: "Không cần thật đấy, chúng ta đâu phải đi gặp mặt người lớn, hơn nữa nhà dì Lương cái gì cũng không thiếu, hai chúng ta không cần mua gì cả."

Tô Vụ vỗ vỗ vai Thời Vũ rồi đi vào phòng.

Thời Vũ chậm hơn nửa bước, nghĩ đến lời Tô Vụ vừa nói, bước chân cô như dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện