Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo
Chương 3: Con trai chủ nhà
Người đàn ông say rượu nhận ra Thẩm Triều Dữ cố ý làm như vậy, âm thầm chửi rủa vài câu, sau đó quay người đi về hướng mà anh ta đến.
Thời Vũ vẫn đang tiếp tục bước đi, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, người đàn ông đó đã dần đi xa, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hoàn toàn rơi xuống.
Không chỉ như vậy, cô còn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Triều Dữ, so với buổi trưa ở căn tin trường lần này còn gần hơn một chút.
Chẳng qua lần này người dời tầm mắt trước là anh, anh đạp xe chầm chậm lướt qua cô, không nói lời nào, như thể anh chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.
Cô vừa đi vừa nhìn bóng lưng anh, buổi sáng còn nói được câu cảm ơn, lần này ngay cả lời cảm ơn cũng không nói được. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi trên con đường hơi tối này, khác biệt là bây giờ cô không còn cảm thấy sợ hãi, bởi vì phía trước cách cô không xa, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đạp xe của anh, thậm chí cô còn nhỏ giọng cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã đi chậm.
Thời Vũ vừa đi vừa đá vào hòn đá phía trước mình, suy nghĩ những ngày kế tiếp phải làm sao đây, cô có thể tránh được hôm nay nhưng còn những ngày khác thì sao, cô vẫn phải tối muộn mới trở về nhà, vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này.
Mỗi lần gặp chuyện như thế cô sẽ may mắn gặp Thẩm Triều Dữ sao?
Vẫn là nên nghĩ cách gì đó thì hơn.
Thời Vũ cúi đầu vừa đá viên đá nhỏ đó vừa suy nghĩ, rất nhanh cô đã đi đến cuối con đường này, bên này là một con đường rộng rãi sáng sủa, chiếc xe của Thẩm Triều Dữ đang đậu cách đó không xa,lúc này anh đang nhìn xuống điện thoại của mình.
Tuy nhiên, rất nhanh cô nhìn thấy anh cất điện thoại di động và lên xe đạp bỏ đi, lần này anh biến mất rất nhanh.
Thời Vũ chậm rãi đi dọc theo con đường, và khi nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cũng nên mua cho mình một chiếc xe đạp không?
Nhưng ý kiến này nhanh chóng bị bác bỏ, hiện tại cô có quá nhiều chỗ để tiêu tiền, mua xe đạp xong cũng không biết nên để ở đâu, cũng không thể vác lên gác mái hàng ngày mà đúng không?
Trong khi suy nghĩ về điều đó, rất nhanh cô đã đến nơi cô thuê nhà, căn nhà mà cô cô thuê cho cô nằm trong khu biệt thự, cô không biết làm thế nào mà cô cô thuê được nơi này với giá rẻ, nhưng cô đã thực sự an toàn khi sống ở đây, hầu như các nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự này đều đã được đào tạo nghiêm ngặt và luôn đi tuần tra tình hình trong khu hàng ngày.
Cô quẹt thẻ và bước vào như thường lệ, sau đó cô dừng lại vì nhìn thấy một chiếc xe đạp rất quen thuộc, hình như là...
Trước khi cô có thể tìm ra cái tên, cánh cửa đang đóng kín đột nhiên mở ra, người mà cô mới gặp vài phút trước, vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, chân đi giày đi trong nhà và trong tay anh đang cầm một chai sữa chua.
Thẩm Triều Dữ.
Anh tựa hồ cũng rất kinh ngạc,ban nãy anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, còn tưởng rằng ba mẹ đã trở về, không nghĩ tới trong nhà lại xuất hiện một bạn học nữ.
Mà quan trọng là vị bạn học nữ này còn là người vài phút trước mới gặp qua.
Khác với phản ứng của Thẩm Triều Dữ, Thời Vũ rất nhanh liền phản ứng lại, cô cô đã từng nhắc cô, con trai của chủ nhà này cũng học cùng trường với cô, còn cùng tuổi nhưng không ngờ người trong miệng cô cô ngày đó lại là anh.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào bây giờ, cuối cùng giằng co một hồi, Thời Vũ khẽ gật đầu với anh, chủ động nói: "Chào cậu."
Thẩm Triều Dữ lúc này cũng lấy lại tinh thần, anh theo bản năng nói: "Chào cậu."
Thời Vũ ừ một tiếng, lập tức đi về hướng cầu thang nhỏ bên trái biệt thự, đi lên cầu thang này chính là gác mái của Thời Vũ.
Thẩm Triều Dữ nhìn cô đi lên lầu, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc, mới quay trở vào nhà.
Một lúc sau, cửa biệt thự lại bị đẩy ra, Thẩm Triều Dữ quay đầu nhìn lại, thấy ba mẹ anh đã trở về.
Nhìn thấy anh, Lương Vận mỉm cười và nói: "Tiểu bảo của mẹ đã về rồi cơ à."
"...... Con đã nói rồi, mẹ đừng có gọi con như vậy nữa cơ mà." Vẻ mặt anh cho thấy anh đối với cái tên này vô cùng ghét bỏ, Lương Vận hừ một tiếng, rõ ràng đã là người 40, nhưng nhìn qua lại giống như chị gái trẻ 28 / 29 tuổi.
Tối nay cô uống chút rượu, đầu cũng hơi choáng váng,cô nhéo mặt anh rồi lẩm bẩm: "Thật không đáng yêu."
Thẩm Tàng so với Lương Vận vào chậm một bước, ông nhìn bộ dáng này của vợ mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bảo, bố đi nấu chút canh tỉnh rượu cho mẹ, nói chuyện đừng có làm bà ấy giận."
Ngoại hình Thẩm Triều Dữ lớn lên rất giống Lương Vận, nhưng mắt thì lại giống Thẩm Tàng, có thể nói Thẩm Triều Dữ là đứa trẻ hoàn mỹ kế thừa tất cả ưu điểm của hai người.
Lương Vận chống khuỷu tay vào lưng ghế sô pha, hỏi: "Nói đi con trai, hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?"
Anh hỏi: "Mẹ, gác mái có người ở sao?"
Mấy ngày nay anh không có ở nhà, hôm qua về cũng là tối muộn.
Lương Vận a một tiếng, gật gật đầu: "Con gặp con bé rồi à?"
Thẩm Triều Dữ chưa kịp nói gì, Lương Vận đã nói: "Con bé là một cô gái ngoan, mẹ đã cho gia đình con bé thuê một tháng hai trăm đồng."
Nhà của họ, Lương Vận là người lớn nhất, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, chẳng qua anh tò mò không biết tại sao mẹ mình lần này lại cho người ngoài đến thuê, mà nhà của họ cũng không thiếu tiền, hai trăm đồng...... cái này còn không đủ cho bà tiêu phí trong một lần làm móng tay.
Lương Vận thở hắt ra: "Chuyện này rất dài."
Lương Vận có một lần đi thẩm mỹ, hôm đó thật xui xẻo khi gót của đôi giày không biết thế nào lại bị kẹt vào khe hở dưới làn đường,dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể lấy ra được, và quan trọng là trên con đường đó lúc đó rất ít người. Lần đó, ngay khi cô đang nghĩ xem có nên bỏ đôi giày đó đi không, thì Thời Vũ và cô cô của con bé đi ngang qua.
Cô gái nhỏ thoạt nhìn dịu dàng và trông yếu ớt nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không nói một lời đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống và giơ tay rút gót giày cao gót ra, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Cô bé cũng tốt bụng, sau khi kéo ra thì ra phía sau cô cô mình, lúc đó cô còn tưởng đó là mẹ của cô bé, sau đó khi đi thẩm mỹ một lần nữa, cô đã nhìn thấy Tuyết Mai, cô cô của Thời Vũ đang dọn dẹp bên trong, vì vậy cô đã hỏi thăm và biết mối quan hệ giữa hai người.
Tuyết Mai thường làm việc bán thời gian ở khu vực này, thỉnh thoảng cháu gái của cô ấy sẽ đến giúp cô ấy, những người ở đây đều biết đại khái đơn giản gia cảnh nhà cô ấy.
Nói chung là cô ấy khá khổ.
Sau đó Lương Vận cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó cho đến khi cô gặp lại cô ấy vào thứ Sáu tuần trước, vô tình nghe thấy cô ấy nói về việc thuê nhà với những người làm việc bán thời gian khác, nói trong nhà của cô ấy quá ồn và khá hỗn loạn, cô ấy đang cần thuê một căn nhà có môi trường yên tĩnh và an toàn cho cháu gái mình học tập chuẩn bị vào năm cuối trường cấp ba.
Lương Vận ngay lập tức nghĩ đến căn gác mái nhà mình, khi đó vì muốn ngắm sao trên tầng cao nhất, Thẩm Tàng đã gọi người làm thêm một căn gác trên tầng, nó đã được sửa sang lại rất tốt, ngoại trừ việc thiếu nhà bếp, mọi thứ khác đều được bố trí đầy đủ và đối với một cô bé thì nó đã là quá đủ.
Cô đã gọi cho Tuyết Mai, dẫn cô ấy tới xem, còn tùy tiện nói về giá thuê nhà, dù sao cô cũng cảm thấy mình và cô bé này khá có duyên.
Thẩm Triều Dữ không biết tại sao mẹ anh lại đột nhiên ngừng nói, anh nói: "Mẹ."
Lương Vận hoàn hồn, cô giơ tay búng vào trán anh: "Dù sao con bé cũng đang học ở Dung Cao, lại còn bằng tuổi con cho nên nếu có thể, hãy giúp đỡ con bé nếu con có thể."
Thẩm Triều Dữ nhớ lại cảnh tượng cô bước nhanh trên con đường tối với chiếc cặp đi học được treo trên lưng, anh đồng ý với mẹ nói: "Vâng"
Lương Vận hài lòng cong cong mắt: "Đã khuya rồi, con còn không mau đi ngủ? Đi tắm sớm một chút rồi đi ngủ đi, tiểu bảo của mẹ."
Thẩm Triều Dữ rất muốn lặp lại câu kia,đừng gọi anh là tiểu bảo, nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không nghe, vì vậy anh chọn im lặng, cầm sữa chua và lên lầu.
*
Sau khi tắm xong, Thời Vũ ra ngoài thay đồ ngủ, bộ đồ ngủ này là năm ngoái cô cô ở chợ đầu mối mua cho cô, năm nay có vẻ đã ngắn hơn một chút, nhưng vẫn còn rất tốt.
Cô đang ngồi trên ghế, mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm thấy thư thái và vui vẻ, nhưng điều cô không ngờ tới là người dì đã giúp cô cho cô thuê nhà, con dì ấy lại là Thẩm Triều Dữ.
Chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Trùng hợp đến mức cô cảm thấy khó tin, cô cầm lấy di động muốn đem chuyện này nói cho cô bạn Tô Vụ, nhưng nghĩ lại thì có khi cô ấy lại không cần ngủ thức suốt đêm chỉ để hỏi cô.
Vì vậy, cô ấn thoát khỏi WeChat,sau khi thoát màn hình điện thoại cũng theo đó đen ngòm.
Thời Vũ nhìn chằm chằm di động rồi bất giác thở dài, cô đặt nó sang một bên, từ trong cặp lấy ra sách giáo khoa, chuẩn bị bài cho ngày mai.
Chờ sau khi chuẩn bị bài không sai biệt lắm, qua lâu vậy rồi, điện thoại vẫn còn tắt nguồn.
Cô tháo pin của chiếc điện thoại ra rồi lắp vào, ấn mở và lần này nó đã sáng lên rồi lại tắt nguồn.
Điện thoại trước khi bị tắt, nó vẫn còn 50% pin nên không thể do thiếu pin được.
Thời Vũ một mình mân mê hồi lâu, dùng rất nhiều biện pháp cũng không có hiệu quả, xem ra chiếc di động này đã thật sự bị hỏng.
Cô cảm thấy tim và tâm mình đều đau nhói, một phần tiền của cô đều bỏ vào WeChat, trên người nhiều lắm cũng chỉ còn mấy trăm tệ,cho dù có tiết kiệm dùng lâu đi chăng nữa cô cũng phải mua một chiếc điện thoại di động trước.
Sẽ có quá nhiều bất tiện khi không có điện thoại di động trong người.
Thời Vũ lại nghĩ đến khoản tiết kiệm của mình, cô chỉ có thể đến cửa hàng điện thoại di động vào chiều thứ Sáu để mua một chiếc rẻ nhất, và thật tuyệt nếu như nó có thể sử dụng được WeChat và Alipay.
Sau khi quyết định, cô liếc nhìn thời gian, đặt điện thoại trong ngăn kéo và nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Đây là món đồ nội thất yêu thích của cô, khi lớn lên và mua được nhà, nhất định cô sẽ mua loại giường lớn và êm ái này cho phòng ngủ của mình.
Cô trở mình nhìn chiếc bàn làm việc, album ảnh đặt đối diện với giường, người trên đó vẫn đang mỉm cười hạnh phúc.
Thời Vũ bây giờ vẫn chưa ngủ được, cô nhìn hai người trong album ảnh, như thường lệ, cô bắt đầu kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
"Tô Vụ đã mời con đến dự tiệc sinh nhật, nhưng con lại chẳng biết mua gì để tặng cho bạn ấy."
"Di động của con hỏng mất rồi, nhưng thứ sáu con sẽ mua lại một cái mới."
"Còn có......"
Thời Vũ tạm dừng một chút, sau đó cô tiếp tục nói: "Hôm nay còn có một người, cậu ấy tên là Thẩm Triều Dữ, là một người rất tốt. Cậu ấy giúp con hai lần, hy vọng có một ngày con cũng có thể giúp cậu ấy một điều gì đó để cảm ơn."
Mặc dù cô luôn biết rằng một người như Thẩm Triều Dữ sẽ không có gì cần cô giúp, nhưng cô vẫn mang ý niệm này chôn sâu vào tậnđáy lòng.
Là người thì không thể vong ơn.
Sau khi nghĩ về điều đó, cô mỉm cười với album ảnh: "Bố mẹ, ngủ ngon, ngày mai gặp lại."
Nói xong, cô tắt đèn, căn gác tối om. Thời Vũ cuộn mình trong chăn, không biết qua bao lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau, Thời Vũ vừa đến lớp đã thấy Tô Vụ nghiêm túc hỏi mình: "Này mưa nhỏ, tại sao cậu lại không trả lời tin nhắn mà tớ gửi vào tối qua?"
Đối mặt với vẻ mặt giả bộ tức giận của cô ấy, Thời Vũ chỉ đành nói: "Điện thoại hỏng mất rồi, không lên nguồn nữa."
"Sớm nói với cậu cái điện thoại đó không được rồi......" Tô Vụ nói thầm hai câu, lại nhìn nhìn mặt Thời Vũ, đem lời định nói nuốt xuống, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Có lẽ chiều thứ sáu tớ phải đi tìm một cửa hàng có giá thành rẻ để mua một cái thôi, chủ yếu là đầy đủ tiện nghi chút là được."
Cô nói xong, nhìn trái nhìn phải, xung quanh bạn học còn chưa đến đủ, nghĩ nghĩ lại nhìn Tô Vụ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô ấy mau đến gần mình.
Tô Vụ có chút khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn lại gần, sau đó rất nhanh thì hét lớn một tiếng.
Làm các bạn học khác đều quay đầu lại nhìn hai người họ.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi."
Chờ sau khi tất cả quay lại, Tô Vụ kìm nén cảm xúc của mình và nói: "Không thể nào, thật sự quá trùng hợp? Cậu thực sự ở nhà cậu ta? Chúa ơi, đây chắc chắn là duyên trời tác hợp. Theo như sự phát triển tình tiết của tiểu thuyết tớ đã đọc vào ngày hôm qua, Chà hừmmm......"
Thời Vũ nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô lại, Tô Vụ ngây thơ chớp mắt.
Thời Vũ nhanh miệng nói với cô ấy: "Câụ nhỏ giọng chút."
Tô Vụ lại chớp chớp mắt, ý bảo Thời Vũ mau gỡ tay khỏi miệng mình.
Thời Vũ thấy cô không còn ầm ĩ, mới buông lỏng tay ra, Tô Vụ lúc này mới nói.
"Thời Vũ, giáo viên lúc nãy tìm cậu đấy."
Thời Vũ ừ một tiếng, đứng lên rời đi mà không cho Tô Vụ có thêm cơ hội mở miệng.
Văn phòng giáo viên ở giữa hành lang gần cầu thang, khi Thời Vũ bước vào văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đã đưa cho cô một xấp bài thi, bảo cô mang về lớp phát.
Thời Vũ nói vâng, cầm bài thi bước ra khỏi văn phòng nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải người vừa từ dưới lầu đi lên chuẩn bị đi lên tầng hai.
Mùi hương đó khiến cô biết người đó là ai.
Thời Vũ di chuyển mắt khỏi bài thi, cô nhìn anh đang khoác balo đứng ở trước mặt mình.
Thời Vũ vẫn đang tiếp tục bước đi, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, người đàn ông đó đã dần đi xa, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hoàn toàn rơi xuống.
Không chỉ như vậy, cô còn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Triều Dữ, so với buổi trưa ở căn tin trường lần này còn gần hơn một chút.
Chẳng qua lần này người dời tầm mắt trước là anh, anh đạp xe chầm chậm lướt qua cô, không nói lời nào, như thể anh chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.
Cô vừa đi vừa nhìn bóng lưng anh, buổi sáng còn nói được câu cảm ơn, lần này ngay cả lời cảm ơn cũng không nói được. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi trên con đường hơi tối này, khác biệt là bây giờ cô không còn cảm thấy sợ hãi, bởi vì phía trước cách cô không xa, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đạp xe của anh, thậm chí cô còn nhỏ giọng cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã đi chậm.
Thời Vũ vừa đi vừa đá vào hòn đá phía trước mình, suy nghĩ những ngày kế tiếp phải làm sao đây, cô có thể tránh được hôm nay nhưng còn những ngày khác thì sao, cô vẫn phải tối muộn mới trở về nhà, vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này.
Mỗi lần gặp chuyện như thế cô sẽ may mắn gặp Thẩm Triều Dữ sao?
Vẫn là nên nghĩ cách gì đó thì hơn.
Thời Vũ cúi đầu vừa đá viên đá nhỏ đó vừa suy nghĩ, rất nhanh cô đã đi đến cuối con đường này, bên này là một con đường rộng rãi sáng sủa, chiếc xe của Thẩm Triều Dữ đang đậu cách đó không xa,lúc này anh đang nhìn xuống điện thoại của mình.
Tuy nhiên, rất nhanh cô nhìn thấy anh cất điện thoại di động và lên xe đạp bỏ đi, lần này anh biến mất rất nhanh.
Thời Vũ chậm rãi đi dọc theo con đường, và khi nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cũng nên mua cho mình một chiếc xe đạp không?
Nhưng ý kiến này nhanh chóng bị bác bỏ, hiện tại cô có quá nhiều chỗ để tiêu tiền, mua xe đạp xong cũng không biết nên để ở đâu, cũng không thể vác lên gác mái hàng ngày mà đúng không?
Trong khi suy nghĩ về điều đó, rất nhanh cô đã đến nơi cô thuê nhà, căn nhà mà cô cô thuê cho cô nằm trong khu biệt thự, cô không biết làm thế nào mà cô cô thuê được nơi này với giá rẻ, nhưng cô đã thực sự an toàn khi sống ở đây, hầu như các nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự này đều đã được đào tạo nghiêm ngặt và luôn đi tuần tra tình hình trong khu hàng ngày.
Cô quẹt thẻ và bước vào như thường lệ, sau đó cô dừng lại vì nhìn thấy một chiếc xe đạp rất quen thuộc, hình như là...
Trước khi cô có thể tìm ra cái tên, cánh cửa đang đóng kín đột nhiên mở ra, người mà cô mới gặp vài phút trước, vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, chân đi giày đi trong nhà và trong tay anh đang cầm một chai sữa chua.
Thẩm Triều Dữ.
Anh tựa hồ cũng rất kinh ngạc,ban nãy anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, còn tưởng rằng ba mẹ đã trở về, không nghĩ tới trong nhà lại xuất hiện một bạn học nữ.
Mà quan trọng là vị bạn học nữ này còn là người vài phút trước mới gặp qua.
Khác với phản ứng của Thẩm Triều Dữ, Thời Vũ rất nhanh liền phản ứng lại, cô cô đã từng nhắc cô, con trai của chủ nhà này cũng học cùng trường với cô, còn cùng tuổi nhưng không ngờ người trong miệng cô cô ngày đó lại là anh.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào bây giờ, cuối cùng giằng co một hồi, Thời Vũ khẽ gật đầu với anh, chủ động nói: "Chào cậu."
Thẩm Triều Dữ lúc này cũng lấy lại tinh thần, anh theo bản năng nói: "Chào cậu."
Thời Vũ ừ một tiếng, lập tức đi về hướng cầu thang nhỏ bên trái biệt thự, đi lên cầu thang này chính là gác mái của Thời Vũ.
Thẩm Triều Dữ nhìn cô đi lên lầu, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc, mới quay trở vào nhà.
Một lúc sau, cửa biệt thự lại bị đẩy ra, Thẩm Triều Dữ quay đầu nhìn lại, thấy ba mẹ anh đã trở về.
Nhìn thấy anh, Lương Vận mỉm cười và nói: "Tiểu bảo của mẹ đã về rồi cơ à."
"...... Con đã nói rồi, mẹ đừng có gọi con như vậy nữa cơ mà." Vẻ mặt anh cho thấy anh đối với cái tên này vô cùng ghét bỏ, Lương Vận hừ một tiếng, rõ ràng đã là người 40, nhưng nhìn qua lại giống như chị gái trẻ 28 / 29 tuổi.
Tối nay cô uống chút rượu, đầu cũng hơi choáng váng,cô nhéo mặt anh rồi lẩm bẩm: "Thật không đáng yêu."
Thẩm Tàng so với Lương Vận vào chậm một bước, ông nhìn bộ dáng này của vợ mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bảo, bố đi nấu chút canh tỉnh rượu cho mẹ, nói chuyện đừng có làm bà ấy giận."
Ngoại hình Thẩm Triều Dữ lớn lên rất giống Lương Vận, nhưng mắt thì lại giống Thẩm Tàng, có thể nói Thẩm Triều Dữ là đứa trẻ hoàn mỹ kế thừa tất cả ưu điểm của hai người.
Lương Vận chống khuỷu tay vào lưng ghế sô pha, hỏi: "Nói đi con trai, hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?"
Anh hỏi: "Mẹ, gác mái có người ở sao?"
Mấy ngày nay anh không có ở nhà, hôm qua về cũng là tối muộn.
Lương Vận a một tiếng, gật gật đầu: "Con gặp con bé rồi à?"
Thẩm Triều Dữ chưa kịp nói gì, Lương Vận đã nói: "Con bé là một cô gái ngoan, mẹ đã cho gia đình con bé thuê một tháng hai trăm đồng."
Nhà của họ, Lương Vận là người lớn nhất, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, chẳng qua anh tò mò không biết tại sao mẹ mình lần này lại cho người ngoài đến thuê, mà nhà của họ cũng không thiếu tiền, hai trăm đồng...... cái này còn không đủ cho bà tiêu phí trong một lần làm móng tay.
Lương Vận thở hắt ra: "Chuyện này rất dài."
Lương Vận có một lần đi thẩm mỹ, hôm đó thật xui xẻo khi gót của đôi giày không biết thế nào lại bị kẹt vào khe hở dưới làn đường,dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể lấy ra được, và quan trọng là trên con đường đó lúc đó rất ít người. Lần đó, ngay khi cô đang nghĩ xem có nên bỏ đôi giày đó đi không, thì Thời Vũ và cô cô của con bé đi ngang qua.
Cô gái nhỏ thoạt nhìn dịu dàng và trông yếu ớt nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không nói một lời đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống và giơ tay rút gót giày cao gót ra, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Cô bé cũng tốt bụng, sau khi kéo ra thì ra phía sau cô cô mình, lúc đó cô còn tưởng đó là mẹ của cô bé, sau đó khi đi thẩm mỹ một lần nữa, cô đã nhìn thấy Tuyết Mai, cô cô của Thời Vũ đang dọn dẹp bên trong, vì vậy cô đã hỏi thăm và biết mối quan hệ giữa hai người.
Tuyết Mai thường làm việc bán thời gian ở khu vực này, thỉnh thoảng cháu gái của cô ấy sẽ đến giúp cô ấy, những người ở đây đều biết đại khái đơn giản gia cảnh nhà cô ấy.
Nói chung là cô ấy khá khổ.
Sau đó Lương Vận cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó cho đến khi cô gặp lại cô ấy vào thứ Sáu tuần trước, vô tình nghe thấy cô ấy nói về việc thuê nhà với những người làm việc bán thời gian khác, nói trong nhà của cô ấy quá ồn và khá hỗn loạn, cô ấy đang cần thuê một căn nhà có môi trường yên tĩnh và an toàn cho cháu gái mình học tập chuẩn bị vào năm cuối trường cấp ba.
Lương Vận ngay lập tức nghĩ đến căn gác mái nhà mình, khi đó vì muốn ngắm sao trên tầng cao nhất, Thẩm Tàng đã gọi người làm thêm một căn gác trên tầng, nó đã được sửa sang lại rất tốt, ngoại trừ việc thiếu nhà bếp, mọi thứ khác đều được bố trí đầy đủ và đối với một cô bé thì nó đã là quá đủ.
Cô đã gọi cho Tuyết Mai, dẫn cô ấy tới xem, còn tùy tiện nói về giá thuê nhà, dù sao cô cũng cảm thấy mình và cô bé này khá có duyên.
Thẩm Triều Dữ không biết tại sao mẹ anh lại đột nhiên ngừng nói, anh nói: "Mẹ."
Lương Vận hoàn hồn, cô giơ tay búng vào trán anh: "Dù sao con bé cũng đang học ở Dung Cao, lại còn bằng tuổi con cho nên nếu có thể, hãy giúp đỡ con bé nếu con có thể."
Thẩm Triều Dữ nhớ lại cảnh tượng cô bước nhanh trên con đường tối với chiếc cặp đi học được treo trên lưng, anh đồng ý với mẹ nói: "Vâng"
Lương Vận hài lòng cong cong mắt: "Đã khuya rồi, con còn không mau đi ngủ? Đi tắm sớm một chút rồi đi ngủ đi, tiểu bảo của mẹ."
Thẩm Triều Dữ rất muốn lặp lại câu kia,đừng gọi anh là tiểu bảo, nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không nghe, vì vậy anh chọn im lặng, cầm sữa chua và lên lầu.
*
Sau khi tắm xong, Thời Vũ ra ngoài thay đồ ngủ, bộ đồ ngủ này là năm ngoái cô cô ở chợ đầu mối mua cho cô, năm nay có vẻ đã ngắn hơn một chút, nhưng vẫn còn rất tốt.
Cô đang ngồi trên ghế, mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm thấy thư thái và vui vẻ, nhưng điều cô không ngờ tới là người dì đã giúp cô cho cô thuê nhà, con dì ấy lại là Thẩm Triều Dữ.
Chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Trùng hợp đến mức cô cảm thấy khó tin, cô cầm lấy di động muốn đem chuyện này nói cho cô bạn Tô Vụ, nhưng nghĩ lại thì có khi cô ấy lại không cần ngủ thức suốt đêm chỉ để hỏi cô.
Vì vậy, cô ấn thoát khỏi WeChat,sau khi thoát màn hình điện thoại cũng theo đó đen ngòm.
Thời Vũ nhìn chằm chằm di động rồi bất giác thở dài, cô đặt nó sang một bên, từ trong cặp lấy ra sách giáo khoa, chuẩn bị bài cho ngày mai.
Chờ sau khi chuẩn bị bài không sai biệt lắm, qua lâu vậy rồi, điện thoại vẫn còn tắt nguồn.
Cô tháo pin của chiếc điện thoại ra rồi lắp vào, ấn mở và lần này nó đã sáng lên rồi lại tắt nguồn.
Điện thoại trước khi bị tắt, nó vẫn còn 50% pin nên không thể do thiếu pin được.
Thời Vũ một mình mân mê hồi lâu, dùng rất nhiều biện pháp cũng không có hiệu quả, xem ra chiếc di động này đã thật sự bị hỏng.
Cô cảm thấy tim và tâm mình đều đau nhói, một phần tiền của cô đều bỏ vào WeChat, trên người nhiều lắm cũng chỉ còn mấy trăm tệ,cho dù có tiết kiệm dùng lâu đi chăng nữa cô cũng phải mua một chiếc điện thoại di động trước.
Sẽ có quá nhiều bất tiện khi không có điện thoại di động trong người.
Thời Vũ lại nghĩ đến khoản tiết kiệm của mình, cô chỉ có thể đến cửa hàng điện thoại di động vào chiều thứ Sáu để mua một chiếc rẻ nhất, và thật tuyệt nếu như nó có thể sử dụng được WeChat và Alipay.
Sau khi quyết định, cô liếc nhìn thời gian, đặt điện thoại trong ngăn kéo và nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Đây là món đồ nội thất yêu thích của cô, khi lớn lên và mua được nhà, nhất định cô sẽ mua loại giường lớn và êm ái này cho phòng ngủ của mình.
Cô trở mình nhìn chiếc bàn làm việc, album ảnh đặt đối diện với giường, người trên đó vẫn đang mỉm cười hạnh phúc.
Thời Vũ bây giờ vẫn chưa ngủ được, cô nhìn hai người trong album ảnh, như thường lệ, cô bắt đầu kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
"Tô Vụ đã mời con đến dự tiệc sinh nhật, nhưng con lại chẳng biết mua gì để tặng cho bạn ấy."
"Di động của con hỏng mất rồi, nhưng thứ sáu con sẽ mua lại một cái mới."
"Còn có......"
Thời Vũ tạm dừng một chút, sau đó cô tiếp tục nói: "Hôm nay còn có một người, cậu ấy tên là Thẩm Triều Dữ, là một người rất tốt. Cậu ấy giúp con hai lần, hy vọng có một ngày con cũng có thể giúp cậu ấy một điều gì đó để cảm ơn."
Mặc dù cô luôn biết rằng một người như Thẩm Triều Dữ sẽ không có gì cần cô giúp, nhưng cô vẫn mang ý niệm này chôn sâu vào tậnđáy lòng.
Là người thì không thể vong ơn.
Sau khi nghĩ về điều đó, cô mỉm cười với album ảnh: "Bố mẹ, ngủ ngon, ngày mai gặp lại."
Nói xong, cô tắt đèn, căn gác tối om. Thời Vũ cuộn mình trong chăn, không biết qua bao lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau, Thời Vũ vừa đến lớp đã thấy Tô Vụ nghiêm túc hỏi mình: "Này mưa nhỏ, tại sao cậu lại không trả lời tin nhắn mà tớ gửi vào tối qua?"
Đối mặt với vẻ mặt giả bộ tức giận của cô ấy, Thời Vũ chỉ đành nói: "Điện thoại hỏng mất rồi, không lên nguồn nữa."
"Sớm nói với cậu cái điện thoại đó không được rồi......" Tô Vụ nói thầm hai câu, lại nhìn nhìn mặt Thời Vũ, đem lời định nói nuốt xuống, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Có lẽ chiều thứ sáu tớ phải đi tìm một cửa hàng có giá thành rẻ để mua một cái thôi, chủ yếu là đầy đủ tiện nghi chút là được."
Cô nói xong, nhìn trái nhìn phải, xung quanh bạn học còn chưa đến đủ, nghĩ nghĩ lại nhìn Tô Vụ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô ấy mau đến gần mình.
Tô Vụ có chút khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn lại gần, sau đó rất nhanh thì hét lớn một tiếng.
Làm các bạn học khác đều quay đầu lại nhìn hai người họ.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi."
Chờ sau khi tất cả quay lại, Tô Vụ kìm nén cảm xúc của mình và nói: "Không thể nào, thật sự quá trùng hợp? Cậu thực sự ở nhà cậu ta? Chúa ơi, đây chắc chắn là duyên trời tác hợp. Theo như sự phát triển tình tiết của tiểu thuyết tớ đã đọc vào ngày hôm qua, Chà hừmmm......"
Thời Vũ nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô lại, Tô Vụ ngây thơ chớp mắt.
Thời Vũ nhanh miệng nói với cô ấy: "Câụ nhỏ giọng chút."
Tô Vụ lại chớp chớp mắt, ý bảo Thời Vũ mau gỡ tay khỏi miệng mình.
Thời Vũ thấy cô không còn ầm ĩ, mới buông lỏng tay ra, Tô Vụ lúc này mới nói.
"Thời Vũ, giáo viên lúc nãy tìm cậu đấy."
Thời Vũ ừ một tiếng, đứng lên rời đi mà không cho Tô Vụ có thêm cơ hội mở miệng.
Văn phòng giáo viên ở giữa hành lang gần cầu thang, khi Thời Vũ bước vào văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đã đưa cho cô một xấp bài thi, bảo cô mang về lớp phát.
Thời Vũ nói vâng, cầm bài thi bước ra khỏi văn phòng nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải người vừa từ dưới lầu đi lên chuẩn bị đi lên tầng hai.
Mùi hương đó khiến cô biết người đó là ai.
Thời Vũ di chuyển mắt khỏi bài thi, cô nhìn anh đang khoác balo đứng ở trước mặt mình.
Bình luận truyện